Chương 109: Lý Trương Tranh Chấp (4).
Cao Nguyệt
24/12/2022
Vương Vạn Hào bất đắc dĩ đành phải gật đầu đáp ứng.
Bốn người thương lượng một chút, quyết định do chủ nhân Vương Quý bắn trước, Thang Hoài thứ hai, sau đó là Nhạc Phi, cuối cùng Lý Diên Khánh áp trục.
Vương Quý bắn tên đầu tiên, sân bãi nhà mình gã nhắm hai mắt cũng có thể nói ra mỗi ngọn cây cọng cỏ. Lúc này Vương Quý nhìn thấy Thang Viên Nhi, nang đang tràn ngập mong đợi nhìn mình. Trong lòng gã nóng lên, lập tức dũng khí tăng gấp bội.
Gã đi tới giương cung lắp tên, lại một lần phát huy vượt trình độ, mười mũi tên trúng chín, nhận được tiếng vỗ tay nhiệt liệt của mọi người, nhất là Thang Viên Nhi kích động hai mắt sáng lên, đôi mắt to sáng long lanh tràn ngập sùng bái đối với Vương Quý.
Vương Quý nhìn nàng một cái, hơi đắc ý trong lòng.
Lý Văn Hữu tan dương Vương Vạn Hào bên cạnh:
- Lệnh tôn không hổ là tốp mười thi huyện! Quả nhiên lợi hại.
Vương Vạn Hào cười ha ha:
- Hắn có lợi hại hơn nữa cũng chỉ là thứ mười! Sao có thể sánh với Khánh ca nhi, Khánh ca nhi là văn võ hạng nhất, chỉ sợ xã Hiếu Hòa không tìm thấy người thứ hai!
Lý Văn Hữu cười đắc ý:
- Chớ nói xã Hiếu Hòa, ngay cả Tương Châu cũng không có người thứ hai!
Câu nói này của gã hơi lớn một chút, Trương Quân Bảo bên cạnh nghe được, không khỏi hừ một tiếng. Lý Diên Khánh nhìn gã cười hỏi:
- Ta phát hiện dường như Trương viện ngoại không phục?
Trương Quân Bảo cũng không nhịn được nữa, nổi giận mắng:
- Mở miệng đứng đầu thi huyện, ngậm miệng đứng đầu thi huyện, thi huyện tính là cái gì?
Gã vừa nói câu này, sắc mặt Vương Vạn Hào và Thang Liêm lập tức đen lại. Trương Quân Bảo bỗng nhiên ý thức được mình nói sai, gã vội vàng giải thích:
- Vương huynh, Thang huynh, lời này của ta không phải nhằm vào các ngươi, ta là nhằm vào người nào đó, lại dám nói con cháu trong họ mình đứng đầu Tương Châu, đơn giản là không biết trời cao bao nhiêu, đất dày bao nhiêu!
Lý Văn Hữu cười lạnh, gã lại cao giọng nói với người chung quanh:
- Ta nói chính là Lý gia mạnh hơn Trương gia, Khánh ca nhi của chúng ta đứng đầu thi huyện, không giống như Trương gia bọn họ, nào có con cháu Trương gia thi đậu?
Vương Quý bắn tên xong rất nhiều người đều muốn đi, nhưng lời nói sắc hơn dao của Lý Văn Hữu này, khiến mọi người vội vàng dừng bước, lại trở về xem náo nhiệt.
Trương Quân Bảo trước mắt bao người, không thể kìm được, cả giận nói:
- Nếu ta có thể lôi ra một con cháu Trương gia thì thế nào!
Trương Quân Bảo quay đầu hô:
- Tam Lang ở đâu?
Mấy tên đệ tử Trương thị vây quanh Trương Kiều đi đến. Trương Kiều ôm quyền hành lễ:
- Nhị thúc, tiểu chất ở đây!
Trương Quân Bảo chỉ Trương Kiều, quát Lý Văn Hữu:
- Đây là tộc chất của ta, hạng ba võ cử nhân Tương Châu, hơn được hạng nhất thi huyện của ngươi không?
Người chung quanh xôn xao, Trương gia dĩ nhiên có một cháu trai hạng ba võ cử nhân, điều này quả nhiên không đơn giản!
Lý Văn Hữu nhếch miệng, khinh thường nói:
- Cử nhân võ giải thì làm được gì, có bản lĩnh thi đậu thi tỉnh, đây mới thực sự là võ cử nhân, đừng có cả ngày nắm lông gà coi như tên lệnh khoe khoang.
Chung quanh lập tức vang lên tiếng cười, Trương Quân Bảo không nhịn được, tức hổn hển nói với Trương Kiều:
- Ngươi đi so với đứng đầu thi huyện của hắn, đập nát miệng thối của hắn!
Trong lòng Trương Kiều cũng tràn ngập tức giận, lại dám nhục nhã mình. Gã ôm quyền nói với Vương Vạn Hào:
- Xin viên ngoại cho phép vãn bối ra sân bắn tên.
Vương Vạn Hào cảm giác được tình hình không đúng, lão trầm ngâm một chút, vẫn đáp ứng:
- Có thể!
Trương Kiều đi tới chỉ Lý Diên Khánh nói:
- Ngươi bắn chậm một chút, ta muốn thi bắn tên với ngươi.
Lúc này, Vương Vạn Hào chậm rãi đi tới bên người Lý Văn Hữu, thấp giọng hỏi gã:
- Lý huynh, ngươi đang làm trò gì vậy?
Lý Văn Hữu nhỏ giọng nói:
- Cho ngu huynh một cơ hội, sau này ra bày rượu chịu nhận lỗi với hiền đệ.
Nói đến nước này, Vương Vạn Hào cũng không lên tiếng.
Trên trận bắn tên, Thang Hoài và Nhạc Phi đã bắn xong, hai người đều bắn mười trúng tám, dẫn đến tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Lý Diên Khánh khoát tay mời Trương Kiều:
- Ngươi là khách ở xa tới, mời ngươi bắn trước đi!
Trương Kiều cũng không khách khí, trực tiếp chọn một cây cung tám đấu trên giá acung, rút một mũi tên trừng mắt nhìn Lý Diên Khánh một cái.
Lý Diên Khánh giơ tay cao giọng nói với mọi người:
- Các vị hương thân, vị Trương huynh này muốn tỉ võ với ta, ta chấp nhận, mời các vị hương thân làm chứng cho chúng ta!
Mọi người cùng hô tốt, Lý Diên Khánh nói lời này là một tín hiệu, Lý Văn Hữu hiểu ý, liền không chút hoang mang nói với Trương Quân Bảo:
- Lý Trương tranh thẳng không có tặng thưởng sao được, không bằng chúng ta đánh cược đi!
- Có thể, muốn đánh cược gì đều tùy ngươi!
Trương Quân Bảo không chút yếu thế nói.
Lý Văn Hữu nhìn chằm chằm gã gằn từng chữ:
- Ta và ngươi cược thuyền, người nào thua liền rời khỏi đội tàu của Vương gia, là cược cái này!
Trương Quân Bảo ngây ra một chút, hóa ra là vì đội tàu. Gã bỗng nhiên có cảm giác trúng mai phục, nửa ngày gã khinh thường hừ một tiếng:
- Ngươi muốn mượn thuyền nói rõ ra là được, cần gì bỉ ổi như vậy?
Lý Văn Hữu lạnh lùng nói:
- Ta chỉ hỏi ngươi dám đánh cược hay không?
Sở dĩ phép khích tướng có thể nhiều lần thành công, một phần tuy là kế sách dụ địch mắc câu thành công, một phần khác cũng là vấn đề mặt mũi.
Trương Quân Bảo đương nhiên biết Lý Văn Hữu đang khích mình, nếu như gã không đáp ứng, chẳng khác nào công khai thừa nhận Trương gia không bằng Lý gia, mặt mũi này gã không gánh được.
Nhưng quan trọng hơn là, Trương Quân Bảo tuyệt đối không lo lắng, con cháu Trương gia hạng ba võ giải sao có thể thua bởi một thiếu niên nông thôn mười hai tuổi?
Trương Quân Bảo cười lạnh một tiếng:
- Vì sao không dám đánh cược? Ta đánh cược với ngươi là được!
Lý Văn Hữu lại nói với Vương Vạn Hào và Thang Liêm:
- Làm phiền hai vị làm chứng cho chúng ta, ta và Trương viên ngoại đánh cược đội tàu của nhà lão Vương, người nào thua người đó nhường lại.
Thang Liêm cười nhạt một tiếng:
- Rất tốt! Ta cũng muốn nhìn một chút, đứng đầu thi huyện và hạng ba võ giải ai lợi hại hơn.
Mặc dù quan hệ của Vương Vạn Hào với Trương gia gần hơn một chút, nhưng lão cũng không muốn đắc tội Lý gia. Nói trên đạo nghĩa, lão hẳn là trợ giúp Lý Văn Hữu, cho nên lão liền nói cho Lý Văn Hữu, chỉ cần Trương gia chịu tự mình rời khỏi, lão sẽ cho Lý Văn Hữu mượn thuyền.
Hiện giờ hai người Trương Lý muốn đánh cược thuyền, ai thắng ai thua không liên quan tới Vương Vạn Hào lão, lão mừng rỡ không đắc tội ai. Vương Vạn Hào buông lỏng trong lòng, liền cười nói ha ha:
- Ta sẽ trợ hứng thêm, cầm hai mươi lạng bạc tới!
Vương Vạn Hào tiền nhiều như nước, lão giơ hai mươi lạng bạc lên cao giọng nói:
- Đã là luận võ ở Vương gia ta, ta sao có thể không đếm xỉa tới. Ta lại thêm một tặng thưởng, ai thắng, hai mươi lạng bạc này thuộc về người đó!
Chung quanh xôn xao, vẫn là Vương gia quyết đoán! Dĩ nhiên bỏ ra hai mươi lạng bạc làm tặng thưởng.
Ánh mắt Trương Kiều sáng lên, lại là hai mươi lạng bạc, vừa vặn cho gã làm lộ phí vào kinh. Gã ôm quyền nói với Lý Diên Khánh:
Bốn người thương lượng một chút, quyết định do chủ nhân Vương Quý bắn trước, Thang Hoài thứ hai, sau đó là Nhạc Phi, cuối cùng Lý Diên Khánh áp trục.
Vương Quý bắn tên đầu tiên, sân bãi nhà mình gã nhắm hai mắt cũng có thể nói ra mỗi ngọn cây cọng cỏ. Lúc này Vương Quý nhìn thấy Thang Viên Nhi, nang đang tràn ngập mong đợi nhìn mình. Trong lòng gã nóng lên, lập tức dũng khí tăng gấp bội.
Gã đi tới giương cung lắp tên, lại một lần phát huy vượt trình độ, mười mũi tên trúng chín, nhận được tiếng vỗ tay nhiệt liệt của mọi người, nhất là Thang Viên Nhi kích động hai mắt sáng lên, đôi mắt to sáng long lanh tràn ngập sùng bái đối với Vương Quý.
Vương Quý nhìn nàng một cái, hơi đắc ý trong lòng.
Lý Văn Hữu tan dương Vương Vạn Hào bên cạnh:
- Lệnh tôn không hổ là tốp mười thi huyện! Quả nhiên lợi hại.
Vương Vạn Hào cười ha ha:
- Hắn có lợi hại hơn nữa cũng chỉ là thứ mười! Sao có thể sánh với Khánh ca nhi, Khánh ca nhi là văn võ hạng nhất, chỉ sợ xã Hiếu Hòa không tìm thấy người thứ hai!
Lý Văn Hữu cười đắc ý:
- Chớ nói xã Hiếu Hòa, ngay cả Tương Châu cũng không có người thứ hai!
Câu nói này của gã hơi lớn một chút, Trương Quân Bảo bên cạnh nghe được, không khỏi hừ một tiếng. Lý Diên Khánh nhìn gã cười hỏi:
- Ta phát hiện dường như Trương viện ngoại không phục?
Trương Quân Bảo cũng không nhịn được nữa, nổi giận mắng:
- Mở miệng đứng đầu thi huyện, ngậm miệng đứng đầu thi huyện, thi huyện tính là cái gì?
Gã vừa nói câu này, sắc mặt Vương Vạn Hào và Thang Liêm lập tức đen lại. Trương Quân Bảo bỗng nhiên ý thức được mình nói sai, gã vội vàng giải thích:
- Vương huynh, Thang huynh, lời này của ta không phải nhằm vào các ngươi, ta là nhằm vào người nào đó, lại dám nói con cháu trong họ mình đứng đầu Tương Châu, đơn giản là không biết trời cao bao nhiêu, đất dày bao nhiêu!
Lý Văn Hữu cười lạnh, gã lại cao giọng nói với người chung quanh:
- Ta nói chính là Lý gia mạnh hơn Trương gia, Khánh ca nhi của chúng ta đứng đầu thi huyện, không giống như Trương gia bọn họ, nào có con cháu Trương gia thi đậu?
Vương Quý bắn tên xong rất nhiều người đều muốn đi, nhưng lời nói sắc hơn dao của Lý Văn Hữu này, khiến mọi người vội vàng dừng bước, lại trở về xem náo nhiệt.
Trương Quân Bảo trước mắt bao người, không thể kìm được, cả giận nói:
- Nếu ta có thể lôi ra một con cháu Trương gia thì thế nào!
Trương Quân Bảo quay đầu hô:
- Tam Lang ở đâu?
Mấy tên đệ tử Trương thị vây quanh Trương Kiều đi đến. Trương Kiều ôm quyền hành lễ:
- Nhị thúc, tiểu chất ở đây!
Trương Quân Bảo chỉ Trương Kiều, quát Lý Văn Hữu:
- Đây là tộc chất của ta, hạng ba võ cử nhân Tương Châu, hơn được hạng nhất thi huyện của ngươi không?
Người chung quanh xôn xao, Trương gia dĩ nhiên có một cháu trai hạng ba võ cử nhân, điều này quả nhiên không đơn giản!
Lý Văn Hữu nhếch miệng, khinh thường nói:
- Cử nhân võ giải thì làm được gì, có bản lĩnh thi đậu thi tỉnh, đây mới thực sự là võ cử nhân, đừng có cả ngày nắm lông gà coi như tên lệnh khoe khoang.
Chung quanh lập tức vang lên tiếng cười, Trương Quân Bảo không nhịn được, tức hổn hển nói với Trương Kiều:
- Ngươi đi so với đứng đầu thi huyện của hắn, đập nát miệng thối của hắn!
Trong lòng Trương Kiều cũng tràn ngập tức giận, lại dám nhục nhã mình. Gã ôm quyền nói với Vương Vạn Hào:
- Xin viên ngoại cho phép vãn bối ra sân bắn tên.
Vương Vạn Hào cảm giác được tình hình không đúng, lão trầm ngâm một chút, vẫn đáp ứng:
- Có thể!
Trương Kiều đi tới chỉ Lý Diên Khánh nói:
- Ngươi bắn chậm một chút, ta muốn thi bắn tên với ngươi.
Lúc này, Vương Vạn Hào chậm rãi đi tới bên người Lý Văn Hữu, thấp giọng hỏi gã:
- Lý huynh, ngươi đang làm trò gì vậy?
Lý Văn Hữu nhỏ giọng nói:
- Cho ngu huynh một cơ hội, sau này ra bày rượu chịu nhận lỗi với hiền đệ.
Nói đến nước này, Vương Vạn Hào cũng không lên tiếng.
Trên trận bắn tên, Thang Hoài và Nhạc Phi đã bắn xong, hai người đều bắn mười trúng tám, dẫn đến tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Lý Diên Khánh khoát tay mời Trương Kiều:
- Ngươi là khách ở xa tới, mời ngươi bắn trước đi!
Trương Kiều cũng không khách khí, trực tiếp chọn một cây cung tám đấu trên giá acung, rút một mũi tên trừng mắt nhìn Lý Diên Khánh một cái.
Lý Diên Khánh giơ tay cao giọng nói với mọi người:
- Các vị hương thân, vị Trương huynh này muốn tỉ võ với ta, ta chấp nhận, mời các vị hương thân làm chứng cho chúng ta!
Mọi người cùng hô tốt, Lý Diên Khánh nói lời này là một tín hiệu, Lý Văn Hữu hiểu ý, liền không chút hoang mang nói với Trương Quân Bảo:
- Lý Trương tranh thẳng không có tặng thưởng sao được, không bằng chúng ta đánh cược đi!
- Có thể, muốn đánh cược gì đều tùy ngươi!
Trương Quân Bảo không chút yếu thế nói.
Lý Văn Hữu nhìn chằm chằm gã gằn từng chữ:
- Ta và ngươi cược thuyền, người nào thua liền rời khỏi đội tàu của Vương gia, là cược cái này!
Trương Quân Bảo ngây ra một chút, hóa ra là vì đội tàu. Gã bỗng nhiên có cảm giác trúng mai phục, nửa ngày gã khinh thường hừ một tiếng:
- Ngươi muốn mượn thuyền nói rõ ra là được, cần gì bỉ ổi như vậy?
Lý Văn Hữu lạnh lùng nói:
- Ta chỉ hỏi ngươi dám đánh cược hay không?
Sở dĩ phép khích tướng có thể nhiều lần thành công, một phần tuy là kế sách dụ địch mắc câu thành công, một phần khác cũng là vấn đề mặt mũi.
Trương Quân Bảo đương nhiên biết Lý Văn Hữu đang khích mình, nếu như gã không đáp ứng, chẳng khác nào công khai thừa nhận Trương gia không bằng Lý gia, mặt mũi này gã không gánh được.
Nhưng quan trọng hơn là, Trương Quân Bảo tuyệt đối không lo lắng, con cháu Trương gia hạng ba võ giải sao có thể thua bởi một thiếu niên nông thôn mười hai tuổi?
Trương Quân Bảo cười lạnh một tiếng:
- Vì sao không dám đánh cược? Ta đánh cược với ngươi là được!
Lý Văn Hữu lại nói với Vương Vạn Hào và Thang Liêm:
- Làm phiền hai vị làm chứng cho chúng ta, ta và Trương viên ngoại đánh cược đội tàu của nhà lão Vương, người nào thua người đó nhường lại.
Thang Liêm cười nhạt một tiếng:
- Rất tốt! Ta cũng muốn nhìn một chút, đứng đầu thi huyện và hạng ba võ giải ai lợi hại hơn.
Mặc dù quan hệ của Vương Vạn Hào với Trương gia gần hơn một chút, nhưng lão cũng không muốn đắc tội Lý gia. Nói trên đạo nghĩa, lão hẳn là trợ giúp Lý Văn Hữu, cho nên lão liền nói cho Lý Văn Hữu, chỉ cần Trương gia chịu tự mình rời khỏi, lão sẽ cho Lý Văn Hữu mượn thuyền.
Hiện giờ hai người Trương Lý muốn đánh cược thuyền, ai thắng ai thua không liên quan tới Vương Vạn Hào lão, lão mừng rỡ không đắc tội ai. Vương Vạn Hào buông lỏng trong lòng, liền cười nói ha ha:
- Ta sẽ trợ hứng thêm, cầm hai mươi lạng bạc tới!
Vương Vạn Hào tiền nhiều như nước, lão giơ hai mươi lạng bạc lên cao giọng nói:
- Đã là luận võ ở Vương gia ta, ta sao có thể không đếm xỉa tới. Ta lại thêm một tặng thưởng, ai thắng, hai mươi lạng bạc này thuộc về người đó!
Chung quanh xôn xao, vẫn là Vương gia quyết đoán! Dĩ nhiên bỏ ra hai mươi lạng bạc làm tặng thưởng.
Ánh mắt Trương Kiều sáng lên, lại là hai mươi lạng bạc, vừa vặn cho gã làm lộ phí vào kinh. Gã ôm quyền nói với Lý Diên Khánh:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.