Hãn Phi Giá Lâm: Vương Gia Thỉnh Ôn Nhu
Chương 170: Ban tên
Hôi Sắc Vân
02/09/2018
"Chậc chậc, Tình Nhi, khách điếm của nàng thật sự rất khác biệt, mỗi phòng
đều được trang hoàng giống nhau, hơn nữa đều là màu trắng" Sau khi đi
vào khách điếm mới, Triệu Tử Tu cảm giác giống như đang đi vào cung điện vậy, cảm giác thanh lịch này không phải khách điếm bình thường có thể
có.
"Đây chỉ là một phần trong số đó thôi, cái ta muốn là một cái khách điếm sao Tinh* kìa." Bạch Hiểu Tình nhớ tới chuyện vô tình nói trước kia, hiện tại nên thực hiện rồi sao?
* Sao Tinh là một chòm sao trong Nhị thập bát tú.
"Khách điếm sao Tinh là sao?" Đối với lời nói của Bạch Hiểu Tình, Triệu Tử Tu cảm thấy rất hiếu kỳ.
"Chính là nơi ăn mặc ngủ nghỉ, còn có thể giải trí nữa." Thật ra Bạch Hiểu Tình không chỉ muốn mở một khách điếm giống như khách điếm sao Tinh, mà còn muốn mở một khách điếm cao cấp hạng nhất giống khách sạn ở hiện đại nữa.
"Lợi hại như vậy sao?" Ở cổ đại không có nơi nào đầy đủ mọi thứ như vậy.
"Còn một điều nữa là khách điếm này ở ngay gần khách điếm của thái tử, như vậy chúng ta là có thể trực tiếp đả kích hắn, ta muốn xem thử hắn có bản lãnh gì?" Nghĩ tới Phượng Cơ thật sự đầu quân cho thái tử, sao Bạch Hiểu Tình có thể để cho nàng sống tốt được.
"Còn nữa, ta đã mua hết mấy cửa hàng lân cận khách điếm, sau này sẽ làm thành một chuỗi cửa hàng. "Hiện tại Bạch Hiểu Tình lại có ý tưởng mới, ngoài Cửu Trọng Lâu thì nàng còn muốn hình thành một chuỗi cửa hàng, như vậy có thể sẽ tăng thêm lợi nhuận.
"Ta nghe nói lúc trước khách điếm này có người chết?" Sau khi đi vào khách điếm thì Triệu Tử Tu luôn cảm thấy rất kỳ quái.
"Ừ, cho nên ta mới mua được với giá rất thấp." Bạch Hiểu Tình nhận thấy tất cả đều là do có người tác quái, vốn không có chuyện ma quái gì cả.
"Nhưng như thế có ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của chúng ta hay không." Tuy rằng không thiếu tiền, nhưng Triệu Tử Tu sợ lỡ như làm ăn thất bại thì Bạch Hiểu Tình sẽ khó chịu.
Nếu Bạch Hiểu Tình thật sự có sản nghiệp của riêng mình ở kinh thành thì sau này nàng sẽ không chạy trốn, đối với Bạch Hiểu Tình và hắn đều là chuyện tốt, tốt nhất là việc làm ăn của nàng càng lúc càng phát đạt.
"Đây vốn không phải là vấn đề."
"Thứ nhất, điều tra rõ nơi xảy ra chuyện ma quỷ sau đó tuyên truyền cho tốt là được."
"Thứ hai là phải tạo thế lực."
Về tất cả những thứ này thật ra Bạch Hiểu Tình đã sớm lên ý tưởng rồi, ở cổ đại lời hoàng đế nói chính là vương đạo, chỉ cần tìm lão cha Triệu Thiên Dương của Triệu Tử Tu rồi nhờ hắn ban cho khách điếm một cái tên, hơn nữa còn tự tay viết, có hoàng đế làm hậu trường thì nhất định là không còn vấn đề gì nữa.
"Tạo thế lực, nàng muốn tạo thế lực thế nào?" Hắn đã hấy thủ đoạn giết người của Bạch Hiểu Tình, nhưng lại chưa từng thấy nàng còn có khả năng buôn bán.
Triệu Tử Tu thầm nghĩ rốt cục Bạch Hiểu Tình còn bao nhiêu điều kinh ngạc muốn cho hắn xem.
"Chính là tìm phụ hoàng của chàng, nhờ hắn cho khách điếm này một cái tên, sau đó tự mình viết, có hắn làm chỗ dựa, chàng cảm thấy có ai dám bon chen không.
“Hiện tại vì chuyện buôn bán mà ngay cả phụ hoàng ta nàng cũng tính kế." Triệu Tử Tu thật sự đổ mồ hôi lạnh, ngay cả phụ hoàng của hắn mà nha đầu cũng bắt đầu tính kế.
"Nghe nói phụ hoàng của chàng là một người thích thư pháp, tay nghề viết chữ tốt như vậy mà đặt ở trong Hoàng cung thì thật là nghẹn khuất, hẳn là nên để dân chúng cúng bái mới đúng." Bạch Hiểu Tình cảm thấy nói đúng hơn là tái sử dụng phế phẩm mới đúng.
Nhưng mấy chữ tái sử dụng phế phẩm Bạch Hiểu Tình không dám nói ra, nếu không Triệu Tử Tu sẽ liều mạng với nàng.
"Yên tâm đi, chuyện này ta sẽ tự mình đi thỉnh cầu, không cần chàng xuất mã, phu quân." Bạch Hiểu Tình là một nữ nhân thông minh, lúc này sao có thể để nam nhân của mình lo lắng được.
"Ha ha, ta chưa bao giờ lo lắng những chuyện này, nhưng nếu nàng không thu phục được thì vi phu nguyện ý trợ giúp." Triệu Tử Tu thấy ánh mắt ranh mãnh của Bạch Hiểu Tình thì biết nhất định quỷ nha đầu này đã có chủ ý.
“Sắp tới sinh thần của phụ hoàng rồi, ta sẽ chuẩn bị một phần đại lễ." Lần này cũng là vì Triệu Tử Tu.
"Nàng không nói thì ta cũng quên, xem ra hiện tại phu nhân đã bắt đầu thừa nhận thân phận rồi." Hắn thầm nghĩ muốn tuyên bố quan hệ giữa hắn và Bạch Hiểu Tình trước mặt mọi người, như vậy có thể chặt đứt sự thương nhớ của người khác.
"Đi chết đi" Bạch Hiểu Tình nghe thấy Triệu Tử Tu nói vậy thì thật sự có suy nghĩ muốn bóp chết hắn.
"Ta không muốn, ta còn chưa sinh con với nàng." Triệu Tử Tu không muốn chết, hắn còn muốn sinh một đứa bé với Bạch Hiểu Tình.
"Ai muốn sinh con với chàng?" Thấy bộ dáng Triệu Tử Tu có chút cợt nhả, Bạch Hiểu Tình thật sự không chịu nổi nam nhân này, nếu quả thật có một ngày phải rời khỏi hắn thì nhất định cũng là bởi vì thương hắn.
"Nàng có ý tưởng gì về tên khách điếm không?" Triệu Tử Tu rất hiếu kỳ về tên khách điếm.
"Chuyện này để phụ hoàng chàng suy nghĩ đi, hắn cho tên gì thì ta sẽ dùng tên đó?" Thật ra trong lòng Bạch Hiểu Tình đã có ý tưởng rồi nhưng tên này cần gì tự nàng chỉ dẫn.
"Hoàng gia mấy người chọn tên chắc là không phải việc khó." Bạch Hiểu Tình cố ý châm chọc.
"Không thành vấn đề, nhưng ta tin tưởng năng lực của nàng, thật ra Phụ hoàng cũng rất thích nàng, hơn nữa bây giờ nàng còn là thê tử của ta." Hiện tại Triệu Tử Tu không dám nói Bạch Hiểu Tình là vương phi trước mặt nàng, bởi vì nàng không thích.
"Vậy vì sao phía trước lại có hai cái quầy, ta không hiểu?" Lúc vừa vào cửa đã nhìn thấy một cái quầy lớn, ở đằng sau nó là một cái quầy nhỏ, bên cạnh còn có rất nhiều ghế.
“Chờ lúc khai trương chàng sẽ biết." Hiện tại giải thích việc này sẽ rất mất công, đợi đến khi hắn nhìn thấy thì sẽ tự hiểu.
"Xem ra đã trang hoàng gần xong rồi." Đối với cách trang trí của khách điếm này, Bạch Hiểu Tình rất hài lòng, chuyện này cũng do một mình Thẩm Vạn Xuân phụ trách, nếu sau này hắn có thể tiếp tục hợp tác với nàng thì có thể xem là một người giúp đỡ có ích.
"Ừ, phong cách thật sự rất mới mẻ, nhìn qua đơn giản hào phóng, nhưng lại đầy vẻ cao quý." Triệu Tử Tu thật sự rất muốn có được cuộc sống tao nhã như vậy.
"Bây giờ còn cần chuẩn bị đào tạo một đám nhân viên nữa." Bạch Hiểu Tình tính ra bây giờ còn muốn vời bao nhiêu nhân.
" Đào tạo nhân viên gì?" Đối với danh từ mới này, Triệu Tử Tu chưa từng nghe nói, chẳng lẽ đây là tên một tổ chức sát thủ mới.
"Đơn giản mà nói chính là hạ nhân, nhưng không giống với hạ nhân, tuy nhiên hình thức cũng không khác biệt lắm." Bạch Hiểu Tình quá hưng phấn nên thiếu chút nữa đã quên mình đang ở cổ đại, sao nàng lại cứ cho rằng mình đang ở hiện đại vậy.
"Như vậy thì không cần tìm, Vương phủ của ta có rất nhiều." Đối với Triệu Tử Tu mà nói hạ nhân cũng chỉ là hai chữ bình thường thôi, hắn có nhiều không dùng hết.
" Người Vương phủ chàng không được, bọn họ đã bị chàng dùng hao mòn rồi, hơn nữa khi ra ngoài thì nhất định sẽ có chút cảm giác kiêu ngạo, vốn không thể tiếp đón khách được." Bạch Hiểu Tình cũng không muốn việc làm ăn của mình bị phá hỏng như vậy.
"Đây chỉ là một phần trong số đó thôi, cái ta muốn là một cái khách điếm sao Tinh* kìa." Bạch Hiểu Tình nhớ tới chuyện vô tình nói trước kia, hiện tại nên thực hiện rồi sao?
* Sao Tinh là một chòm sao trong Nhị thập bát tú.
"Khách điếm sao Tinh là sao?" Đối với lời nói của Bạch Hiểu Tình, Triệu Tử Tu cảm thấy rất hiếu kỳ.
"Chính là nơi ăn mặc ngủ nghỉ, còn có thể giải trí nữa." Thật ra Bạch Hiểu Tình không chỉ muốn mở một khách điếm giống như khách điếm sao Tinh, mà còn muốn mở một khách điếm cao cấp hạng nhất giống khách sạn ở hiện đại nữa.
"Lợi hại như vậy sao?" Ở cổ đại không có nơi nào đầy đủ mọi thứ như vậy.
"Còn một điều nữa là khách điếm này ở ngay gần khách điếm của thái tử, như vậy chúng ta là có thể trực tiếp đả kích hắn, ta muốn xem thử hắn có bản lãnh gì?" Nghĩ tới Phượng Cơ thật sự đầu quân cho thái tử, sao Bạch Hiểu Tình có thể để cho nàng sống tốt được.
"Còn nữa, ta đã mua hết mấy cửa hàng lân cận khách điếm, sau này sẽ làm thành một chuỗi cửa hàng. "Hiện tại Bạch Hiểu Tình lại có ý tưởng mới, ngoài Cửu Trọng Lâu thì nàng còn muốn hình thành một chuỗi cửa hàng, như vậy có thể sẽ tăng thêm lợi nhuận.
"Ta nghe nói lúc trước khách điếm này có người chết?" Sau khi đi vào khách điếm thì Triệu Tử Tu luôn cảm thấy rất kỳ quái.
"Ừ, cho nên ta mới mua được với giá rất thấp." Bạch Hiểu Tình nhận thấy tất cả đều là do có người tác quái, vốn không có chuyện ma quái gì cả.
"Nhưng như thế có ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của chúng ta hay không." Tuy rằng không thiếu tiền, nhưng Triệu Tử Tu sợ lỡ như làm ăn thất bại thì Bạch Hiểu Tình sẽ khó chịu.
Nếu Bạch Hiểu Tình thật sự có sản nghiệp của riêng mình ở kinh thành thì sau này nàng sẽ không chạy trốn, đối với Bạch Hiểu Tình và hắn đều là chuyện tốt, tốt nhất là việc làm ăn của nàng càng lúc càng phát đạt.
"Đây vốn không phải là vấn đề."
"Thứ nhất, điều tra rõ nơi xảy ra chuyện ma quỷ sau đó tuyên truyền cho tốt là được."
"Thứ hai là phải tạo thế lực."
Về tất cả những thứ này thật ra Bạch Hiểu Tình đã sớm lên ý tưởng rồi, ở cổ đại lời hoàng đế nói chính là vương đạo, chỉ cần tìm lão cha Triệu Thiên Dương của Triệu Tử Tu rồi nhờ hắn ban cho khách điếm một cái tên, hơn nữa còn tự tay viết, có hoàng đế làm hậu trường thì nhất định là không còn vấn đề gì nữa.
"Tạo thế lực, nàng muốn tạo thế lực thế nào?" Hắn đã hấy thủ đoạn giết người của Bạch Hiểu Tình, nhưng lại chưa từng thấy nàng còn có khả năng buôn bán.
Triệu Tử Tu thầm nghĩ rốt cục Bạch Hiểu Tình còn bao nhiêu điều kinh ngạc muốn cho hắn xem.
"Chính là tìm phụ hoàng của chàng, nhờ hắn cho khách điếm này một cái tên, sau đó tự mình viết, có hắn làm chỗ dựa, chàng cảm thấy có ai dám bon chen không.
“Hiện tại vì chuyện buôn bán mà ngay cả phụ hoàng ta nàng cũng tính kế." Triệu Tử Tu thật sự đổ mồ hôi lạnh, ngay cả phụ hoàng của hắn mà nha đầu cũng bắt đầu tính kế.
"Nghe nói phụ hoàng của chàng là một người thích thư pháp, tay nghề viết chữ tốt như vậy mà đặt ở trong Hoàng cung thì thật là nghẹn khuất, hẳn là nên để dân chúng cúng bái mới đúng." Bạch Hiểu Tình cảm thấy nói đúng hơn là tái sử dụng phế phẩm mới đúng.
Nhưng mấy chữ tái sử dụng phế phẩm Bạch Hiểu Tình không dám nói ra, nếu không Triệu Tử Tu sẽ liều mạng với nàng.
"Yên tâm đi, chuyện này ta sẽ tự mình đi thỉnh cầu, không cần chàng xuất mã, phu quân." Bạch Hiểu Tình là một nữ nhân thông minh, lúc này sao có thể để nam nhân của mình lo lắng được.
"Ha ha, ta chưa bao giờ lo lắng những chuyện này, nhưng nếu nàng không thu phục được thì vi phu nguyện ý trợ giúp." Triệu Tử Tu thấy ánh mắt ranh mãnh của Bạch Hiểu Tình thì biết nhất định quỷ nha đầu này đã có chủ ý.
“Sắp tới sinh thần của phụ hoàng rồi, ta sẽ chuẩn bị một phần đại lễ." Lần này cũng là vì Triệu Tử Tu.
"Nàng không nói thì ta cũng quên, xem ra hiện tại phu nhân đã bắt đầu thừa nhận thân phận rồi." Hắn thầm nghĩ muốn tuyên bố quan hệ giữa hắn và Bạch Hiểu Tình trước mặt mọi người, như vậy có thể chặt đứt sự thương nhớ của người khác.
"Đi chết đi" Bạch Hiểu Tình nghe thấy Triệu Tử Tu nói vậy thì thật sự có suy nghĩ muốn bóp chết hắn.
"Ta không muốn, ta còn chưa sinh con với nàng." Triệu Tử Tu không muốn chết, hắn còn muốn sinh một đứa bé với Bạch Hiểu Tình.
"Ai muốn sinh con với chàng?" Thấy bộ dáng Triệu Tử Tu có chút cợt nhả, Bạch Hiểu Tình thật sự không chịu nổi nam nhân này, nếu quả thật có một ngày phải rời khỏi hắn thì nhất định cũng là bởi vì thương hắn.
"Nàng có ý tưởng gì về tên khách điếm không?" Triệu Tử Tu rất hiếu kỳ về tên khách điếm.
"Chuyện này để phụ hoàng chàng suy nghĩ đi, hắn cho tên gì thì ta sẽ dùng tên đó?" Thật ra trong lòng Bạch Hiểu Tình đã có ý tưởng rồi nhưng tên này cần gì tự nàng chỉ dẫn.
"Hoàng gia mấy người chọn tên chắc là không phải việc khó." Bạch Hiểu Tình cố ý châm chọc.
"Không thành vấn đề, nhưng ta tin tưởng năng lực của nàng, thật ra Phụ hoàng cũng rất thích nàng, hơn nữa bây giờ nàng còn là thê tử của ta." Hiện tại Triệu Tử Tu không dám nói Bạch Hiểu Tình là vương phi trước mặt nàng, bởi vì nàng không thích.
"Vậy vì sao phía trước lại có hai cái quầy, ta không hiểu?" Lúc vừa vào cửa đã nhìn thấy một cái quầy lớn, ở đằng sau nó là một cái quầy nhỏ, bên cạnh còn có rất nhiều ghế.
“Chờ lúc khai trương chàng sẽ biết." Hiện tại giải thích việc này sẽ rất mất công, đợi đến khi hắn nhìn thấy thì sẽ tự hiểu.
"Xem ra đã trang hoàng gần xong rồi." Đối với cách trang trí của khách điếm này, Bạch Hiểu Tình rất hài lòng, chuyện này cũng do một mình Thẩm Vạn Xuân phụ trách, nếu sau này hắn có thể tiếp tục hợp tác với nàng thì có thể xem là một người giúp đỡ có ích.
"Ừ, phong cách thật sự rất mới mẻ, nhìn qua đơn giản hào phóng, nhưng lại đầy vẻ cao quý." Triệu Tử Tu thật sự rất muốn có được cuộc sống tao nhã như vậy.
"Bây giờ còn cần chuẩn bị đào tạo một đám nhân viên nữa." Bạch Hiểu Tình tính ra bây giờ còn muốn vời bao nhiêu nhân.
" Đào tạo nhân viên gì?" Đối với danh từ mới này, Triệu Tử Tu chưa từng nghe nói, chẳng lẽ đây là tên một tổ chức sát thủ mới.
"Đơn giản mà nói chính là hạ nhân, nhưng không giống với hạ nhân, tuy nhiên hình thức cũng không khác biệt lắm." Bạch Hiểu Tình quá hưng phấn nên thiếu chút nữa đã quên mình đang ở cổ đại, sao nàng lại cứ cho rằng mình đang ở hiện đại vậy.
"Như vậy thì không cần tìm, Vương phủ của ta có rất nhiều." Đối với Triệu Tử Tu mà nói hạ nhân cũng chỉ là hai chữ bình thường thôi, hắn có nhiều không dùng hết.
" Người Vương phủ chàng không được, bọn họ đã bị chàng dùng hao mòn rồi, hơn nữa khi ra ngoài thì nhất định sẽ có chút cảm giác kiêu ngạo, vốn không thể tiếp đón khách được." Bạch Hiểu Tình cũng không muốn việc làm ăn của mình bị phá hỏng như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.