Hãn Phi Giá Lâm: Vương Gia Thỉnh Ôn Nhu
Chương 169: Khai trương tửu lâu
Hôi Sắc Vân
02/09/2018
"Chuyện này ta sẽ cho người đi tra." Đợi khi Phượng Nghiêu đi rồi thì sắc mặt Triệu Tử Tu
bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, sau đó nhìn về góc tối, biết chỗ đó có ám vệ.
"Thuộc hạ hiểu rõ." Người ở chỗ tối như hiểu được ý của chủ tử, vốn không cần Triệu Tử Tu nói gì cũng đã biết hắn muốn làm gì.
"Bây giờ chúng ta đi vào ăn cơm thôi, hôm nay nàng chuẩn bị đồ ngon gì cho ta vậy." Lúc này Triệu Tử Tu chỉ nghĩ muốn hưởng thụ thế giới hai người với Bạch Hiểu Tình.
"Chỉ là một ít món ăn gia đình, chẳng lẽ chàng còn tưởng rằng ta sẽ làm một bữa tiệc linh đình cho chàng sao, chờ khi khách điếm của ta khai trương, đến lúc đó ta sẽ cho chàng mỗi ngày đều được ăn ngon." Bạch Hiểu Tình đã mua được khách điếm, bây giờ cũng đang trang hoàng lại rồi sau đó sẽ huấn luyện người phục vụ.
“Khách điếm của nàng khai trương lúc nào, ta sẽ đến để cổ động." Hiện tại chuyện của Bạch Hiểu Tình càng lúc càng mới lạ, ở trong mắt Triệu Tử Tu đều rất thần kỳ.
"Nhanh thôi, chàng không những phải đến cổ động mà ta còn muốn chàng có thể đến cắt băng khánh thành nữa." Nghĩ đến những chuyện ma quái lúc trước ở khách điếm, nếu Lệ Vương đến thì nhân khí sẽ được tăng lên.
"Cắt băng khánh thành là ý gì?" Triệu Tử Tu ăn đồ ăn trong chén, nhấm nháp tay nghề của Bạch Hiểu Tình, đầu óc bắt đầu nghĩ đến những điều mới mẻ mà Bạch Hiểu Tình nói.
"Cái này nói trong chốc lát chàng cũng không hiểu, đến lúc đó chàng làm theo lời ta nói là được rồi." Nếu ở hiện đại thì những khách sạn thông thường khi khai trương đều mời người nổi tiếng đến cắt băng khánh thành, như vậy sẽ tốt hơn rất nhiều.
"Được, Tình Nhi nói ta đều tin." Triệu Tử Tu nhai thức ăn đầy miệng đang dựa lại gần muốn âu yếm nàng.
"Chàng bẩn muốn chết, miệng của chàng toàn dầu mỡ." Bây giờ Triệu Tử Tu càng lúc càng kiêu ngạo.
"Thử một chút, so với đống đồ ăn, ta cảm thấy phu nhân của ta tương đối ngon miệng hơn, nàng có từng nghe qua sắc đẹp thay cơm hay chưa." Miệng thì nói như vậy nhưng thật ra tâm tư của Triệu Tử Tu vẫn luôn đặt trên người Bạch Hiểu Tình.
"Câu thành ngữ này đặt trên người chàng thật sự rất sống động." Bạch Hiểu Tình vừa cản Triệu Tử Tu đánh lén, vừa tức giận nói, nam nhân này lại có thể xuyên tạc thành ngữ thành kiểu này.
"Nàng cho ta hôn một cái, như vậy ta sẽ liền ăn cơm, nếu không ta thật sự ăn không vô." Lúc này thái độ của Triệu Tử Tu giống như muốn chơi xấu, rốt cục có phải là Lệ Vương hay không vậy.
Hai người ăn một bữa cơm mà không thành thật như vậy, nếu người khác thấy nhất định sẽ cho rằng Lệ Vương trúng tà, nhưng tất cả những điều này lọt vào trong mắt lão quản gia lại trở nên rất hài hòa.
"Thấy chủ tử vui vẻ như vậy, ta có chết cũng nhắm mắt." Lão quản gia ngân ngấn nước mắt.
"Ai da, ông lão này, chuyện gì mà lại chọc lão tổng quản của chúng ta khóc vậy." Ám vệ vừa nhìn thấy lão quản gia như vậy liền bắt đầu cố ý trêu ghẹo.
“Thấy chủ tử vui vẻ như vậy, ta cũng rất vui mừng." Hiện tại trong lòng lão quản gia rất vui vẻ, cho dù tên gia hỏa này cố ý đùa giỡn mình, hắn cũng không quan tâm.
"Đúng vậy, trước kia sợ chủ tử không thích nữ nhân sẽ cô đơn cả đời, hiện tại rốt cục không cần phải lo nữa rồi, chúng ta làm hạ nhân cũng thật sự vui mừng." Đi theo Triệu Tử Tu nhiều năm như vậy, hắn đối xử với hạ nhân rất tốt.
"Nghe nói Bạch cô nương sẽ nhanh mở khách điếm, ta thấy nàng không phải là nữ tử tầm thường, ta đã sớm biết nữ nhân như vậy rất hợp với chủ tử của chúng ta." Lão quản gia càng ngày càng vừa lòng với mắt nhìn người của mình.
"Đúng, đúng, ánh mắt của ngươi tốt nhất." Thấy lão quản gia không ngừng khoe khoang thành tích của mình giống như tiểu hài tử, ám vệ nghe nhiều đến mức tai muốn chai luôn rồi.
"Buổi chiều chúng ta đến khách điếm xem thử đi, hiện tại ban ngày ta ở Vương phủ cũng không có chuyện gì để làm. Sau khi ăn cơm xong, Bạch Hiểu Tình nói với Triệu Tử Tu, hai người ôm nhau nằm ở trên giường.
"Ừ, nhưng hiện tại chúng ta có thể ngủ trưa trước được không?" Triệu Tử Tu điều chỉnh một tư thế thoải mái ôm Bạch Hiểu Tình vào trong ngực.
"Chỉ ngủ thôi mà chàng cởi sạch sẽ như vậy làm gì?" Cơm nước xong, Bạch Hiểu Tình đã bị Triệu Tử Tu kéo vào phòng, sau đó cởi sạch sẽ y phục của cả hai rồi chui vào trong chăn.
"Ngủ đương nhiên phải cởi áo." Triệu Tử Tu nở nụ cười xấu xa.
"Ta cảm thấy ta có thể mặc một bộ áo ngủ." Bạch Hiểu Tình giãy dụa muốn ngồi dậy, nhưng rồi lại phát hiện không thể làm gì được.
"Mặc áo ngủ làm chi, không phải nàng nói chúng ta ở chung nhất định phải thẳng thắn với nhau sao?" Triệu Tử Tu nói xong liền đè Bạch Hiểu Tình dưới thân, tỏ vẻ hiện tại hai người thật sự rất thẳng thắn.
"Chàng nói đi, rốt cục bây giờ chàng muốn làm gì?" Bạch Hiểu Tình cảm thấy có dự cảm không lành.
" No ấm thì nghĩ đến chuyện dâm dục, nàng nói xem ta muốn làm gì." Triệu Tử Tu cười xấu xa, mới vừa rồi còn chưa thân thiết đủ, hiện tại nhất định phải đòi lại cho đủ.
"Triệu Tử Tu, chàng là tên khốn kiếp." Bạch Hiểu Tình lập tức cảm thấy mình bị lừa, tên đáng chết này, thật là sống không biết kiên nhẫn.
"Gọi ta là Tử Tu." Giờ phút này Triệu Tử Tu không hề sợ hãi chút nào, cho dù muốn tức giận cũng phải chờ cho xong việc.
"Chàng..." Bạch Hiểu Tình đã bị tức đến mức nói không nên lời.
"Ta cái gì?" Nhân lúc Bạch Hiểu Tình nói chuyện Triệu Tử Tu đã dùng sức chen vào trong thân thể nàng.
Giờ phút này ngoại trừ bám chặt lấy Triệu Tử Tu thì Bạch Hiểu Tình cũng không có sức để nói gì nữa, tùy ý để hắn rong ruổi trong thân thể của mình.
"Đi thôi, chàng là đồ đáng chết, sớm hay muộn gì cũng có một ngày ta phế võ công của chàng đi, dám tra tấn ta như vậy." Sau khi xuống giường Bạch Hiểu Tình bị Triệu Tử Tu làm cho tức chết, thân thể rã rời.
"Nàng bỏ được sao." Triệu Tử Tu mặc quần áo xong thì hôn lên má Bạch Hiểu Tình một cái.
"Nếu chàng còn như vậy thì ta sẽ giết chàng." Không biết Bạch Hiểu Tình lấy được một con dao từ đâu, đặt lên cổ Triệu Tử Tu.
"Được, phu nhân, ta biết sai rồi, lần sau không dám nữa." Xem ra lúc này Bạch Hiểu Tình thật sự tức giận, Triệu Tử Tu nghĩ không biết lần này phải ngủ trên sàn lạnh bao lâu đây.
"Biết là tốt rồi." Bạch Hiểu Tình cũng chỉ muốn hù dọa một chút, thật ra nếu thật sự làm Triệu Tử Tu bị thương thì nàng cũng sẽ đau lòng.
"Ừ, ừ, phu nhân là tốt nhất." Triệu Tử Tu bắt đầu thầm than nguy hiểm thật.
"Đi thôi, chúng ta đi xem thử khách điếm đang chuẩn bị tới đâu rồi, ta thật sự muốn biết?" Đối với sản nghiệp mới của mình, Bạch Hiểu Tình có đầy hi vọng.
"Ánh mắt của phu nhân nhất định không tệ, khách điếm của nàng nhất định sẽ làm ăn rất tốt."Triệu Tử Tu thầm nghĩ dù không tốt thì hắn cũng sẽ bỏ tiền ra để bắt nó tốt lên.
"Thuộc hạ hiểu rõ." Người ở chỗ tối như hiểu được ý của chủ tử, vốn không cần Triệu Tử Tu nói gì cũng đã biết hắn muốn làm gì.
"Bây giờ chúng ta đi vào ăn cơm thôi, hôm nay nàng chuẩn bị đồ ngon gì cho ta vậy." Lúc này Triệu Tử Tu chỉ nghĩ muốn hưởng thụ thế giới hai người với Bạch Hiểu Tình.
"Chỉ là một ít món ăn gia đình, chẳng lẽ chàng còn tưởng rằng ta sẽ làm một bữa tiệc linh đình cho chàng sao, chờ khi khách điếm của ta khai trương, đến lúc đó ta sẽ cho chàng mỗi ngày đều được ăn ngon." Bạch Hiểu Tình đã mua được khách điếm, bây giờ cũng đang trang hoàng lại rồi sau đó sẽ huấn luyện người phục vụ.
“Khách điếm của nàng khai trương lúc nào, ta sẽ đến để cổ động." Hiện tại chuyện của Bạch Hiểu Tình càng lúc càng mới lạ, ở trong mắt Triệu Tử Tu đều rất thần kỳ.
"Nhanh thôi, chàng không những phải đến cổ động mà ta còn muốn chàng có thể đến cắt băng khánh thành nữa." Nghĩ đến những chuyện ma quái lúc trước ở khách điếm, nếu Lệ Vương đến thì nhân khí sẽ được tăng lên.
"Cắt băng khánh thành là ý gì?" Triệu Tử Tu ăn đồ ăn trong chén, nhấm nháp tay nghề của Bạch Hiểu Tình, đầu óc bắt đầu nghĩ đến những điều mới mẻ mà Bạch Hiểu Tình nói.
"Cái này nói trong chốc lát chàng cũng không hiểu, đến lúc đó chàng làm theo lời ta nói là được rồi." Nếu ở hiện đại thì những khách sạn thông thường khi khai trương đều mời người nổi tiếng đến cắt băng khánh thành, như vậy sẽ tốt hơn rất nhiều.
"Được, Tình Nhi nói ta đều tin." Triệu Tử Tu nhai thức ăn đầy miệng đang dựa lại gần muốn âu yếm nàng.
"Chàng bẩn muốn chết, miệng của chàng toàn dầu mỡ." Bây giờ Triệu Tử Tu càng lúc càng kiêu ngạo.
"Thử một chút, so với đống đồ ăn, ta cảm thấy phu nhân của ta tương đối ngon miệng hơn, nàng có từng nghe qua sắc đẹp thay cơm hay chưa." Miệng thì nói như vậy nhưng thật ra tâm tư của Triệu Tử Tu vẫn luôn đặt trên người Bạch Hiểu Tình.
"Câu thành ngữ này đặt trên người chàng thật sự rất sống động." Bạch Hiểu Tình vừa cản Triệu Tử Tu đánh lén, vừa tức giận nói, nam nhân này lại có thể xuyên tạc thành ngữ thành kiểu này.
"Nàng cho ta hôn một cái, như vậy ta sẽ liền ăn cơm, nếu không ta thật sự ăn không vô." Lúc này thái độ của Triệu Tử Tu giống như muốn chơi xấu, rốt cục có phải là Lệ Vương hay không vậy.
Hai người ăn một bữa cơm mà không thành thật như vậy, nếu người khác thấy nhất định sẽ cho rằng Lệ Vương trúng tà, nhưng tất cả những điều này lọt vào trong mắt lão quản gia lại trở nên rất hài hòa.
"Thấy chủ tử vui vẻ như vậy, ta có chết cũng nhắm mắt." Lão quản gia ngân ngấn nước mắt.
"Ai da, ông lão này, chuyện gì mà lại chọc lão tổng quản của chúng ta khóc vậy." Ám vệ vừa nhìn thấy lão quản gia như vậy liền bắt đầu cố ý trêu ghẹo.
“Thấy chủ tử vui vẻ như vậy, ta cũng rất vui mừng." Hiện tại trong lòng lão quản gia rất vui vẻ, cho dù tên gia hỏa này cố ý đùa giỡn mình, hắn cũng không quan tâm.
"Đúng vậy, trước kia sợ chủ tử không thích nữ nhân sẽ cô đơn cả đời, hiện tại rốt cục không cần phải lo nữa rồi, chúng ta làm hạ nhân cũng thật sự vui mừng." Đi theo Triệu Tử Tu nhiều năm như vậy, hắn đối xử với hạ nhân rất tốt.
"Nghe nói Bạch cô nương sẽ nhanh mở khách điếm, ta thấy nàng không phải là nữ tử tầm thường, ta đã sớm biết nữ nhân như vậy rất hợp với chủ tử của chúng ta." Lão quản gia càng ngày càng vừa lòng với mắt nhìn người của mình.
"Đúng, đúng, ánh mắt của ngươi tốt nhất." Thấy lão quản gia không ngừng khoe khoang thành tích của mình giống như tiểu hài tử, ám vệ nghe nhiều đến mức tai muốn chai luôn rồi.
"Buổi chiều chúng ta đến khách điếm xem thử đi, hiện tại ban ngày ta ở Vương phủ cũng không có chuyện gì để làm. Sau khi ăn cơm xong, Bạch Hiểu Tình nói với Triệu Tử Tu, hai người ôm nhau nằm ở trên giường.
"Ừ, nhưng hiện tại chúng ta có thể ngủ trưa trước được không?" Triệu Tử Tu điều chỉnh một tư thế thoải mái ôm Bạch Hiểu Tình vào trong ngực.
"Chỉ ngủ thôi mà chàng cởi sạch sẽ như vậy làm gì?" Cơm nước xong, Bạch Hiểu Tình đã bị Triệu Tử Tu kéo vào phòng, sau đó cởi sạch sẽ y phục của cả hai rồi chui vào trong chăn.
"Ngủ đương nhiên phải cởi áo." Triệu Tử Tu nở nụ cười xấu xa.
"Ta cảm thấy ta có thể mặc một bộ áo ngủ." Bạch Hiểu Tình giãy dụa muốn ngồi dậy, nhưng rồi lại phát hiện không thể làm gì được.
"Mặc áo ngủ làm chi, không phải nàng nói chúng ta ở chung nhất định phải thẳng thắn với nhau sao?" Triệu Tử Tu nói xong liền đè Bạch Hiểu Tình dưới thân, tỏ vẻ hiện tại hai người thật sự rất thẳng thắn.
"Chàng nói đi, rốt cục bây giờ chàng muốn làm gì?" Bạch Hiểu Tình cảm thấy có dự cảm không lành.
" No ấm thì nghĩ đến chuyện dâm dục, nàng nói xem ta muốn làm gì." Triệu Tử Tu cười xấu xa, mới vừa rồi còn chưa thân thiết đủ, hiện tại nhất định phải đòi lại cho đủ.
"Triệu Tử Tu, chàng là tên khốn kiếp." Bạch Hiểu Tình lập tức cảm thấy mình bị lừa, tên đáng chết này, thật là sống không biết kiên nhẫn.
"Gọi ta là Tử Tu." Giờ phút này Triệu Tử Tu không hề sợ hãi chút nào, cho dù muốn tức giận cũng phải chờ cho xong việc.
"Chàng..." Bạch Hiểu Tình đã bị tức đến mức nói không nên lời.
"Ta cái gì?" Nhân lúc Bạch Hiểu Tình nói chuyện Triệu Tử Tu đã dùng sức chen vào trong thân thể nàng.
Giờ phút này ngoại trừ bám chặt lấy Triệu Tử Tu thì Bạch Hiểu Tình cũng không có sức để nói gì nữa, tùy ý để hắn rong ruổi trong thân thể của mình.
"Đi thôi, chàng là đồ đáng chết, sớm hay muộn gì cũng có một ngày ta phế võ công của chàng đi, dám tra tấn ta như vậy." Sau khi xuống giường Bạch Hiểu Tình bị Triệu Tử Tu làm cho tức chết, thân thể rã rời.
"Nàng bỏ được sao." Triệu Tử Tu mặc quần áo xong thì hôn lên má Bạch Hiểu Tình một cái.
"Nếu chàng còn như vậy thì ta sẽ giết chàng." Không biết Bạch Hiểu Tình lấy được một con dao từ đâu, đặt lên cổ Triệu Tử Tu.
"Được, phu nhân, ta biết sai rồi, lần sau không dám nữa." Xem ra lúc này Bạch Hiểu Tình thật sự tức giận, Triệu Tử Tu nghĩ không biết lần này phải ngủ trên sàn lạnh bao lâu đây.
"Biết là tốt rồi." Bạch Hiểu Tình cũng chỉ muốn hù dọa một chút, thật ra nếu thật sự làm Triệu Tử Tu bị thương thì nàng cũng sẽ đau lòng.
"Ừ, ừ, phu nhân là tốt nhất." Triệu Tử Tu bắt đầu thầm than nguy hiểm thật.
"Đi thôi, chúng ta đi xem thử khách điếm đang chuẩn bị tới đâu rồi, ta thật sự muốn biết?" Đối với sản nghiệp mới của mình, Bạch Hiểu Tình có đầy hi vọng.
"Ánh mắt của phu nhân nhất định không tệ, khách điếm của nàng nhất định sẽ làm ăn rất tốt."Triệu Tử Tu thầm nghĩ dù không tốt thì hắn cũng sẽ bỏ tiền ra để bắt nó tốt lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.