Hãn Phi Giá Lâm: Vương Gia Thỉnh Ôn Nhu
Chương 94: Sự trả thù tàn nhẫn nhất
Hôi Sắc Vân
12/11/2017
Editor: Susublue
Miếng vải đen rơi xuống, mắt Bạch Hiểu Tình choáng váng, nàng tưởng tượng ra vô số khả năng, nhưng cho tới bây giờ đều chưa hề nghĩ tới oan hồn Lộ thành lại là nam nhân trước mắt này!
"Vì sao không thể là ta?"
Miếng vải đen trên mặt bị kéo xuống, hắn cũng biết thân phận của mình đã bị vạch trần, cho nên cũng không còn sợ hãi, chỉ cười nhìn Bạch Hiểu Tình, trong mắt mang theo cảm giác giải thoát.
"Ha ha, chúng ta nghĩ 'Oan hồn' có khả năng sẽ là một người dân trong thành, thật không ngờ lại là ngươi, thiếu Thành Chủ Lộ thành!"
Đúng vậy, người trước mắt này chính là con trai của Thành Chủ Lộ thành, thiếu Thành Chủ.
"Các ngươi đương nhiên không thể tưởng tượng được, bởi vì chuyện mười lăm năm trước cha ta cũng tham dự vào, các ngươi làm sao có thể nghĩ đến người muốn giết chết những người đó lại là con trai Thành Chủ."
Trong thanh âm thiếu Thành Chủ mang theo một tia tự giễu, càng hối hận nhiều hơn.
Nhưng Bạch Hiểu Tình không hiểu vì sao hắn lại hối hận, là vì không cẩn thận bị bắt hay là vì...
"Ha ha, các ngươi vĩnh viễn không biết được ta hận bao nhiêu, ta hận những người đó cỡ nào, hận cha ta, càng thêm hận chính bản thân mình!"
Thanh âm của hắn rất bi thương, làm người ta không tự chủ được mà cảm thấy khó chịu, nam tử này đã trải qua chuyện gì, vì sao khi nói đến chuyện mười lăm năm trước lại ưu thương sâu nặng như vậy.
"Đưa hắn tới phủ Thành Chủ, muốn giải quyết thế nào liền để bản thân Thành Chủ đại nhân quyết định vậy."
Chuyện lần này chân tướng đã rõ ràng, cho nên bọn họ cũng không nhúng tay vào nữa, dù sao cũng là chuyện cũ của Lộ thành, vẫn nên để bản thân Thành Chủ tự giải quyết đi.
"Tử Tu, lần này thật làm cho ta ngoài ý muốn, thật không ai ngờ, người giết những kẻ đó lại là thiếu Thành Chủ thoạt nhìn vô dụng kia."
Bạch Hiểu Tình còn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy hắn, hắn nhìn rất suy yếu, một mặt tái nhợt, ho khan không ngừng, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể tắt thở, thật không ngờ võ công của hắn lại cao như vậy.
"Xem ra hắn chính là người đã mang thi thể bé gái mười lăm năm trước đi, hiện tại mọi tình tiết đều đã được xâu chuỗi lại."
Bạch Hiểu Tình không hiểu vì sao nam tử lại hối hận, nhưng Triệu Tử Tu lại hiểu, đó là một loại cảm giác vô lực, không thể bảo hộ người trong lòng, cảm giác rất bất lực.
Như vậy động cơ giết người của hắn cũng đã rõ ràng rồi, xem ra vị thiếu Thành Chủ này đã yêu người tên là Duyên nhi kia, cho nên mới mang thi thể nàng đi.
Hơn nữa trong thời gian mười lăm năm khổ luyện, hi vọng một ngày có thể vì người hắn yêu mà báo thù.
"Tử Tu, ngươi nói chấp niệm của một người có bao nhiêu đáng sợ, vì một một chuyện từ mười lăm năm trước lại có thể giết nhiều người như vậy. Bất quá, càng đáng sợ hơn là chấp niệm của hắn quá sâu, hận thù của thiếu Thành Chủ kéo dài tới mười lăm năm, đến hiện tại hắn vẫn còn một lòng muốn báo thù."
"Loại cảm giác này ta hiểu..."
Mất đi người yêu rất tuyệt vọng, chỉ có thật sự yêu một người mới có khả năng làm như thế, mà hắn đã trải qua cảm giác này, lần đó Bạch Hiểu Tình bị thương, loại lo lắng sẽ đánh mất nàng làm hắn sợ hãi, khiến cho hắn cả đời đều không quên được.
"Cái gì?"
Bởi vì giọng nói của Triệu Tử Tu quá nhỏ nên Bạch Hiểu Tình cũng không nghe rõ Triệu Tử Tu đang nói cái gì.
"Ta cảm giác chuyện lần này sẽ không kết thúc đơn giản như thế, nguy rồi, chúng ta đến phủ Thành Chủ nhanh lên!"
Lúc này Triệu Tử Tu nhớ tới, Thành Chủ cũng liên quan đến chuyện năm đó, mà nam tử này cũng không bởi vì Thành chủ là phụ thân hắn mà buông bỏ oán hận, hiện tại đuổi hắn về phủ Thành Chủ không phải tạo điều kiện cho hắn sao!
Đợi đến khi đến phủ Thành Chủ, Bạch Hiểu Tình và Triệu Tử Tu mới phát hiện mọi chuyện đã không thể cứu vãn.
Chỉ thấy Thành Chủ cầm kiếm trong tay, máu tươi theo thân kiếm chậm rãi nhỏ giọt, rơi trên mặt đất, tạo thành một vũng máu đỏ sẫm, cảnh tượng tuyệt vọng làm cho ai nhìn thấy cũng đều cảm thấy khó chịu.
Mà thiếu Thành Chủ lại ngã vào trong vũng máu, kiêu ngạo cười, nụ cười của hắn mang theo thù hận, cũng có cảm xúc giải thoát, vặn vẹo làm lòng người lạnh ngắt.
Bang!
Kiếm trong tay Thành Chủ rơi xuống mặt đất, hai mắt hắn trống rỗng nhìn con trai té trên mặt đất, trong mắt tràn ngập tuyệt vọng.
"Con ta ——!"
Hắn không biết tại sao mọi chuyện lại biến thành thế này, vừa rồi không phải hắn muốn thuyết phục con trai rời đi sao, vì sao trong lúc vô ý con trai liền ngã trên mặt đất, bị chính hắn đâm chết.
"Ha ha, rốt cục báo thù được rồi, Duyên nhi ta rốt cục báo thù cho nàng rồi, những người mười lăm năm trước tổn thương nàng, tổn thương hại người nhà của nàng đều phải nhận trừng phạt, Duyên nhi, Duyên nhi, ta rốt cục có thể đi gặp nàng rồi, mười lăm năm, nàng cũng đã đợi quá lâu rồi..."
Nghe thấy con trai nói, Thành Chủ khiếp sợ nhìn hắn, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
"Con trai, con muốn làm gì, con muốn bỏ phụ thân lại sao, sao con lại nhẫn tâm như vậy!"
"Nhẫn tâm, nếu nói về nhẫn tâm sao ta có thể so với các ngươi, mười lăm năm trước các ngươi không phải cũng nhẫn tâm giết một nhà người đã giúp đỡ Lộ thành sao, ngươi biết không, đây là báo ứng, là báo ứng!"
"Con của ngươi yêu nữ nhi của phú thương kia, ngươi biết không, phụ thân, là một tay ngươi hủy hoại tất cả, hủy hoại hạnh phúc của con trai ngươi!"
Mười lăm năm trước là đoạn thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời hắn, lúc ấy hắn mười lăm tuổi gặp nàng mới mười ba tuổi, vốn tưởng sẽ có thể mãi hạnh phúc như vậy, bọn họ hứa hẹn, đợi nàng cập kê, hắn sẽ cưới nàng vào cửa, yêu nàng cả đời.
Đó là giấc mộng đẹp nhất trong cuộc đời hắn, tốt đẹp đến nỗi làm cho hắn trong mười lăm năm đều không có cách nào tỉnh lại, muốn chìm đắm trong giấc mộng kia, vĩnh viễn không tỉnh lại.
"Ta... Ta không biết, phụ thân thật sự không biết gì cả."
Đúng vậy, hắn không biết, hắn tới bây giờ đều không biết, nếu biết, cho dù liều chết hắn cũng sẽ ngăn cản thảm án ngày đó, như vậy cho dù Lộ thành vẫn suy bại, ít nhất hắn có thể thấy con cháu đầy nhà.
"Ha ha, phụ thân, đây là báo ứng, đây là báo ứng của ngươi, là báo ứng của ta, càng là báo ứng của Lộ thành, tòa thành này có được ngày hôm nay là nhờ máu tươi của họ, cho nên, người nơi này đều đáng chết!"
Thanh âm nam tử điên cuồng, giống như thời gian lại một lần nữa quay lại mười lăm năm trước, trở lại cái ngày hạnh phúc của hắn bị hủy diệt, hắn sao có thể không hận, hắn sao có thể không hận!
"Là ta sai, là phụ thân sai, phụ thân sai sẽ tự mình chuộc tội, nhưng vì sao muốn con lại muốn kết thúc mạng mình như vậy, vì sao phải làm như vậy!"
Nhìn con trai té trên mặt đất, trong lòng Thành Chủ chảy máu, hắn thật không ngờ mọi chuyện lại thành như vậy, tội nghiệt của bản thân lại để con trai của mình dùng tánh mạng để trả.
"Bởi vì đây là sự trả thù của ta, phụ thân không phải rất để ý Lộ thành sao, như vậy để đứa con trai là ta lấy tánh mạng của bản thân thay phụ thân chuộc tội, về sau Mục gia sẽ đoạn tử tuyệt tôn, được không?"
Thanh âm của hắn rất ôn nhu, nhưng lại nói ra lời nói làm cho người ta không rét mà run, đoạn tử tuyệt tôn, tâm tư cũng quá ngoan độc.
"Duyên nhi, rốt cục, ta cũng báo thù được cho nàng..."
Nói xong, mỉm cười ra đi.
Trong lúc nhất thời, trong phòng chỉ còn lại âm thanh lão Thành Chủ khóc rống.
Chớp mắt một cái, bạc cả đầu, có lẽ lúc này không ai có thể hiểu thấu được nỗi đau xót của lão Thành Chủ, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, trơ mắt nhìn con trai của mình vĩnh viễn rời đi, loại cảm giác này nếu không trải qua chỉ sợ vĩnh viễn không thể hiểu được.
"Tình Nhi, chúng ta đi thôi, lúc này nên để hắn yên lặng một chút."
Biết hiện tại mặc kệ là ai nói gì Thành Chủ đều nghe không lọt, cho nên, Triệu Tử Tu mang Bạch Hiểu Tình rời đi, chỉ là lúc nhìn bộ dáng thương tâm muốn chết của Thành Chủ, trong lòng khó tránh khỏi thở dài một tiếng.
Nếu như không phải bởi vì lúc trước nhất thời tham lam, hắn và Lộ thành làm sao lạc đến tình cảnh hôm nay, thật oan nghiệt!
"Tử Tu, ngươi nói xem vì sao cuối cùng thiếu Thành Chủ lại làm như vậy."
Lấy oán báo ân, cho dù Thành Chủ đã từng làm chuyện gì, nhưng dù sao cũng có công sinh ra hắn, dưỡng dục hắn, hắn làm như vậy thật sự có chút quá đáng.
"Có lẽ bởi vì ông ta là người hắn hận nhất trên thế giới này, không cách nào tha thứ được, hắn làm như vậy không chỉ là vì thay Thành Chủ chuộc tội, càng để chuộc tội cho bản thân."
Trơ mắt nhìn người mình yêu bị người khác giết chết mà lại không thể ngăn cản, loại đau đớn này...
"Tử Tu, ngươi nói có nên thả vị cô nương kia không, dù sao nàng cũng không làm gì, chẳng qua là muốn vì thiếu Thành Chủ gánh tội thay mà thôi, hiện tại hung thủ đã sa lưới, như vậy người không liên quan vẫn nên thả đi."
Kỳ thực đối với cái nữ tử kia, trong lòng Bạch Hiểu Tình vẫn có một phần đồng tình, trơ mắt nhìn tỷ tỷ, người nhà của mình bị sát hại lại bất lực.
Thậm chí muốn mai táng thi thể tỷ tỷ cũng không làm được, một người đáng thương như vậy, Bạch Hiểu Tình không muốn xử phạt nàng.
"Uh, nàng đã không làm chuyện gì, để nàng rời đi cũng tốt."
Nhưng khi bọn họ đến nơi giam giữ nữ tử kia lại bị một màn trước mắt dọa sợ ngây người, nữ tử vốn dĩ được nàng an bài tốt, hiện tại lại mỉm cười ngồi ở góc nhà, trên mặt nàng mỉm cười hạnh phúc, giống như đang chìm trong một giấc mộng đẹp.
Chỉ là, thân thể nàng tràn đầy máu tươi, miệng vết thương trán dữ tợn cho người khác biết, nàng đã chết.
Bạch Hiểu Tình lắc đầu, trong lòng không khỏi thở dài một tiếng.
"Sống đau khổ như vậy sao, vì sao bọn họ đều lựa chọn kết thúc sinh mạng, chẳng lẽ sống trên đời này đối với bọn họ mà nói chính là một loại tra tấn sao?"
Câu hỏi của Bạch Hiểu Tình không có ai có thể trả lời được, bởi vì người biết đáp án, sớm đã rời khỏi thế giới này.
"Chỉ mong các ngươi kiếp sau có thể tìm được hạnh phúc cho riêng mình, lúc đó không cần làm ra chuyện ngu xuẩn này, chẳng lẽ con người một khi chết là mọi thứ đều kết thúc sao?"
Miếng vải đen rơi xuống, mắt Bạch Hiểu Tình choáng váng, nàng tưởng tượng ra vô số khả năng, nhưng cho tới bây giờ đều chưa hề nghĩ tới oan hồn Lộ thành lại là nam nhân trước mắt này!
"Vì sao không thể là ta?"
Miếng vải đen trên mặt bị kéo xuống, hắn cũng biết thân phận của mình đã bị vạch trần, cho nên cũng không còn sợ hãi, chỉ cười nhìn Bạch Hiểu Tình, trong mắt mang theo cảm giác giải thoát.
"Ha ha, chúng ta nghĩ 'Oan hồn' có khả năng sẽ là một người dân trong thành, thật không ngờ lại là ngươi, thiếu Thành Chủ Lộ thành!"
Đúng vậy, người trước mắt này chính là con trai của Thành Chủ Lộ thành, thiếu Thành Chủ.
"Các ngươi đương nhiên không thể tưởng tượng được, bởi vì chuyện mười lăm năm trước cha ta cũng tham dự vào, các ngươi làm sao có thể nghĩ đến người muốn giết chết những người đó lại là con trai Thành Chủ."
Trong thanh âm thiếu Thành Chủ mang theo một tia tự giễu, càng hối hận nhiều hơn.
Nhưng Bạch Hiểu Tình không hiểu vì sao hắn lại hối hận, là vì không cẩn thận bị bắt hay là vì...
"Ha ha, các ngươi vĩnh viễn không biết được ta hận bao nhiêu, ta hận những người đó cỡ nào, hận cha ta, càng thêm hận chính bản thân mình!"
Thanh âm của hắn rất bi thương, làm người ta không tự chủ được mà cảm thấy khó chịu, nam tử này đã trải qua chuyện gì, vì sao khi nói đến chuyện mười lăm năm trước lại ưu thương sâu nặng như vậy.
"Đưa hắn tới phủ Thành Chủ, muốn giải quyết thế nào liền để bản thân Thành Chủ đại nhân quyết định vậy."
Chuyện lần này chân tướng đã rõ ràng, cho nên bọn họ cũng không nhúng tay vào nữa, dù sao cũng là chuyện cũ của Lộ thành, vẫn nên để bản thân Thành Chủ tự giải quyết đi.
"Tử Tu, lần này thật làm cho ta ngoài ý muốn, thật không ai ngờ, người giết những kẻ đó lại là thiếu Thành Chủ thoạt nhìn vô dụng kia."
Bạch Hiểu Tình còn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy hắn, hắn nhìn rất suy yếu, một mặt tái nhợt, ho khan không ngừng, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể tắt thở, thật không ngờ võ công của hắn lại cao như vậy.
"Xem ra hắn chính là người đã mang thi thể bé gái mười lăm năm trước đi, hiện tại mọi tình tiết đều đã được xâu chuỗi lại."
Bạch Hiểu Tình không hiểu vì sao nam tử lại hối hận, nhưng Triệu Tử Tu lại hiểu, đó là một loại cảm giác vô lực, không thể bảo hộ người trong lòng, cảm giác rất bất lực.
Như vậy động cơ giết người của hắn cũng đã rõ ràng rồi, xem ra vị thiếu Thành Chủ này đã yêu người tên là Duyên nhi kia, cho nên mới mang thi thể nàng đi.
Hơn nữa trong thời gian mười lăm năm khổ luyện, hi vọng một ngày có thể vì người hắn yêu mà báo thù.
"Tử Tu, ngươi nói chấp niệm của một người có bao nhiêu đáng sợ, vì một một chuyện từ mười lăm năm trước lại có thể giết nhiều người như vậy. Bất quá, càng đáng sợ hơn là chấp niệm của hắn quá sâu, hận thù của thiếu Thành Chủ kéo dài tới mười lăm năm, đến hiện tại hắn vẫn còn một lòng muốn báo thù."
"Loại cảm giác này ta hiểu..."
Mất đi người yêu rất tuyệt vọng, chỉ có thật sự yêu một người mới có khả năng làm như thế, mà hắn đã trải qua cảm giác này, lần đó Bạch Hiểu Tình bị thương, loại lo lắng sẽ đánh mất nàng làm hắn sợ hãi, khiến cho hắn cả đời đều không quên được.
"Cái gì?"
Bởi vì giọng nói của Triệu Tử Tu quá nhỏ nên Bạch Hiểu Tình cũng không nghe rõ Triệu Tử Tu đang nói cái gì.
"Ta cảm giác chuyện lần này sẽ không kết thúc đơn giản như thế, nguy rồi, chúng ta đến phủ Thành Chủ nhanh lên!"
Lúc này Triệu Tử Tu nhớ tới, Thành Chủ cũng liên quan đến chuyện năm đó, mà nam tử này cũng không bởi vì Thành chủ là phụ thân hắn mà buông bỏ oán hận, hiện tại đuổi hắn về phủ Thành Chủ không phải tạo điều kiện cho hắn sao!
Đợi đến khi đến phủ Thành Chủ, Bạch Hiểu Tình và Triệu Tử Tu mới phát hiện mọi chuyện đã không thể cứu vãn.
Chỉ thấy Thành Chủ cầm kiếm trong tay, máu tươi theo thân kiếm chậm rãi nhỏ giọt, rơi trên mặt đất, tạo thành một vũng máu đỏ sẫm, cảnh tượng tuyệt vọng làm cho ai nhìn thấy cũng đều cảm thấy khó chịu.
Mà thiếu Thành Chủ lại ngã vào trong vũng máu, kiêu ngạo cười, nụ cười của hắn mang theo thù hận, cũng có cảm xúc giải thoát, vặn vẹo làm lòng người lạnh ngắt.
Bang!
Kiếm trong tay Thành Chủ rơi xuống mặt đất, hai mắt hắn trống rỗng nhìn con trai té trên mặt đất, trong mắt tràn ngập tuyệt vọng.
"Con ta ——!"
Hắn không biết tại sao mọi chuyện lại biến thành thế này, vừa rồi không phải hắn muốn thuyết phục con trai rời đi sao, vì sao trong lúc vô ý con trai liền ngã trên mặt đất, bị chính hắn đâm chết.
"Ha ha, rốt cục báo thù được rồi, Duyên nhi ta rốt cục báo thù cho nàng rồi, những người mười lăm năm trước tổn thương nàng, tổn thương hại người nhà của nàng đều phải nhận trừng phạt, Duyên nhi, Duyên nhi, ta rốt cục có thể đi gặp nàng rồi, mười lăm năm, nàng cũng đã đợi quá lâu rồi..."
Nghe thấy con trai nói, Thành Chủ khiếp sợ nhìn hắn, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
"Con trai, con muốn làm gì, con muốn bỏ phụ thân lại sao, sao con lại nhẫn tâm như vậy!"
"Nhẫn tâm, nếu nói về nhẫn tâm sao ta có thể so với các ngươi, mười lăm năm trước các ngươi không phải cũng nhẫn tâm giết một nhà người đã giúp đỡ Lộ thành sao, ngươi biết không, đây là báo ứng, là báo ứng!"
"Con của ngươi yêu nữ nhi của phú thương kia, ngươi biết không, phụ thân, là một tay ngươi hủy hoại tất cả, hủy hoại hạnh phúc của con trai ngươi!"
Mười lăm năm trước là đoạn thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời hắn, lúc ấy hắn mười lăm tuổi gặp nàng mới mười ba tuổi, vốn tưởng sẽ có thể mãi hạnh phúc như vậy, bọn họ hứa hẹn, đợi nàng cập kê, hắn sẽ cưới nàng vào cửa, yêu nàng cả đời.
Đó là giấc mộng đẹp nhất trong cuộc đời hắn, tốt đẹp đến nỗi làm cho hắn trong mười lăm năm đều không có cách nào tỉnh lại, muốn chìm đắm trong giấc mộng kia, vĩnh viễn không tỉnh lại.
"Ta... Ta không biết, phụ thân thật sự không biết gì cả."
Đúng vậy, hắn không biết, hắn tới bây giờ đều không biết, nếu biết, cho dù liều chết hắn cũng sẽ ngăn cản thảm án ngày đó, như vậy cho dù Lộ thành vẫn suy bại, ít nhất hắn có thể thấy con cháu đầy nhà.
"Ha ha, phụ thân, đây là báo ứng, đây là báo ứng của ngươi, là báo ứng của ta, càng là báo ứng của Lộ thành, tòa thành này có được ngày hôm nay là nhờ máu tươi của họ, cho nên, người nơi này đều đáng chết!"
Thanh âm nam tử điên cuồng, giống như thời gian lại một lần nữa quay lại mười lăm năm trước, trở lại cái ngày hạnh phúc của hắn bị hủy diệt, hắn sao có thể không hận, hắn sao có thể không hận!
"Là ta sai, là phụ thân sai, phụ thân sai sẽ tự mình chuộc tội, nhưng vì sao muốn con lại muốn kết thúc mạng mình như vậy, vì sao phải làm như vậy!"
Nhìn con trai té trên mặt đất, trong lòng Thành Chủ chảy máu, hắn thật không ngờ mọi chuyện lại thành như vậy, tội nghiệt của bản thân lại để con trai của mình dùng tánh mạng để trả.
"Bởi vì đây là sự trả thù của ta, phụ thân không phải rất để ý Lộ thành sao, như vậy để đứa con trai là ta lấy tánh mạng của bản thân thay phụ thân chuộc tội, về sau Mục gia sẽ đoạn tử tuyệt tôn, được không?"
Thanh âm của hắn rất ôn nhu, nhưng lại nói ra lời nói làm cho người ta không rét mà run, đoạn tử tuyệt tôn, tâm tư cũng quá ngoan độc.
"Duyên nhi, rốt cục, ta cũng báo thù được cho nàng..."
Nói xong, mỉm cười ra đi.
Trong lúc nhất thời, trong phòng chỉ còn lại âm thanh lão Thành Chủ khóc rống.
Chớp mắt một cái, bạc cả đầu, có lẽ lúc này không ai có thể hiểu thấu được nỗi đau xót của lão Thành Chủ, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, trơ mắt nhìn con trai của mình vĩnh viễn rời đi, loại cảm giác này nếu không trải qua chỉ sợ vĩnh viễn không thể hiểu được.
"Tình Nhi, chúng ta đi thôi, lúc này nên để hắn yên lặng một chút."
Biết hiện tại mặc kệ là ai nói gì Thành Chủ đều nghe không lọt, cho nên, Triệu Tử Tu mang Bạch Hiểu Tình rời đi, chỉ là lúc nhìn bộ dáng thương tâm muốn chết của Thành Chủ, trong lòng khó tránh khỏi thở dài một tiếng.
Nếu như không phải bởi vì lúc trước nhất thời tham lam, hắn và Lộ thành làm sao lạc đến tình cảnh hôm nay, thật oan nghiệt!
"Tử Tu, ngươi nói xem vì sao cuối cùng thiếu Thành Chủ lại làm như vậy."
Lấy oán báo ân, cho dù Thành Chủ đã từng làm chuyện gì, nhưng dù sao cũng có công sinh ra hắn, dưỡng dục hắn, hắn làm như vậy thật sự có chút quá đáng.
"Có lẽ bởi vì ông ta là người hắn hận nhất trên thế giới này, không cách nào tha thứ được, hắn làm như vậy không chỉ là vì thay Thành Chủ chuộc tội, càng để chuộc tội cho bản thân."
Trơ mắt nhìn người mình yêu bị người khác giết chết mà lại không thể ngăn cản, loại đau đớn này...
"Tử Tu, ngươi nói có nên thả vị cô nương kia không, dù sao nàng cũng không làm gì, chẳng qua là muốn vì thiếu Thành Chủ gánh tội thay mà thôi, hiện tại hung thủ đã sa lưới, như vậy người không liên quan vẫn nên thả đi."
Kỳ thực đối với cái nữ tử kia, trong lòng Bạch Hiểu Tình vẫn có một phần đồng tình, trơ mắt nhìn tỷ tỷ, người nhà của mình bị sát hại lại bất lực.
Thậm chí muốn mai táng thi thể tỷ tỷ cũng không làm được, một người đáng thương như vậy, Bạch Hiểu Tình không muốn xử phạt nàng.
"Uh, nàng đã không làm chuyện gì, để nàng rời đi cũng tốt."
Nhưng khi bọn họ đến nơi giam giữ nữ tử kia lại bị một màn trước mắt dọa sợ ngây người, nữ tử vốn dĩ được nàng an bài tốt, hiện tại lại mỉm cười ngồi ở góc nhà, trên mặt nàng mỉm cười hạnh phúc, giống như đang chìm trong một giấc mộng đẹp.
Chỉ là, thân thể nàng tràn đầy máu tươi, miệng vết thương trán dữ tợn cho người khác biết, nàng đã chết.
Bạch Hiểu Tình lắc đầu, trong lòng không khỏi thở dài một tiếng.
"Sống đau khổ như vậy sao, vì sao bọn họ đều lựa chọn kết thúc sinh mạng, chẳng lẽ sống trên đời này đối với bọn họ mà nói chính là một loại tra tấn sao?"
Câu hỏi của Bạch Hiểu Tình không có ai có thể trả lời được, bởi vì người biết đáp án, sớm đã rời khỏi thế giới này.
"Chỉ mong các ngươi kiếp sau có thể tìm được hạnh phúc cho riêng mình, lúc đó không cần làm ra chuyện ngu xuẩn này, chẳng lẽ con người một khi chết là mọi thứ đều kết thúc sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.