Hãn Phi Giá Lâm: Vương Gia Thỉnh Ôn Nhu
Chương 95: Trì hoãn đến đêm động phòng hoa chúc
Hôi Sắc Vân
18/11/2017
Editor: Susublue
"Đừng suy nghĩ miên man, Tình Nhi, tất cả đều là do bọn họ tự lựa chọn, nàng không có lỗi gì."
Sao hắn có thể không biết Bạch Hiểu Tình đang tự trách, chuyện lần này, nàng cho rằng toàn bộ đều là do nàng sai, nếu không phải nàng cố ý muốn điều tra rõ ràng, cũng sẽ không biến thành như vậy.
"Nhưng..."
"Cho dù nàng không điều tra, kết quả cũng sẽ không có gì thay đổi, bởi vì thiếu Thành Chủ tuyệt đối sẽ không sống một mình."
Người yêu không còn nữa sẽ khổ sở bao nhiêu, người không yêu ai sẽ không biết được, nhưng hiện tại Triệu Tử Tu có thể hiểu rất rõ.
Bởi vì bây giờ hắn đã coi Bạch Hiểu Tình như sinh mạng, nếu mất đi sẽ cảm thấy nghẹt thở, thậm chí có ý muốn hủy diệt tất cả, hủy diệt đi mọi cảm xúc của bản thân.
Nếu trên đời này người yêu không còn nữa, như vậy họ sống trên đời này còn có ý nghĩa gì?
"Tử Tu, ngươi làm sao vậy?"
Hình như cảm giác được Triệu Tử Tu có gì đó kỳ lạ, Bạch Hiểu Tình nghiêm túc nhìn hắn, thấy hắn mỉm cười, nhưng đáy mắt lại rất thống khổ, vừa rồi hắn đã nghĩ đến chuyện gì, lại làm hắn thống khổ như vậy?
"Tình Nhi, nàng sẽ không rời khỏi ta đúng không?"
Đối với vấn đề mà Triệu Tử Tu đặt ra, Bạch Hiểu Tình có chút không hiểu, hắn làm sao vậy, chẳng lẽ nàng đã nói gì đó kích thích đến hắn.
Thấy Bạch Hiểu Tình trầm mặc, Triệu Tử Tu càng thêm bất an, hắn biết cho tới bây giờ lòng của nàng không hề đặt trên người hắn, vốn hắn đã chuẩn bị dây dưa lâu dài với nàng, nhưng hiện tại hắn lại không có tự tin, hắn thật sự có thể chịu được sẽ có một ngày nàng rời khỏi hắn sao?
Đối với vấn đề khiến mình bất an, hắn tất nhiên có biện pháp để cho mình an tâm, ít nhất hiện tại dù không thể có được lòng của nàng, chỉ hi vọng thân thể của nàng có thể an ủi bất an của hắn.
Thấy Triệu Tử Tu sắc mặt mù mịt ôm nàng, Bạch Hiểu Tình có chút khó hiểu, hắn lại làm sao đây, nàng hình như không có nói gì không nên nói mà?
"Tình Nhi."
Nhẹ nhàng đặt nàng xuống, trên mặt Triệu Tử Tu có chút hàm ý nhìn Bạch Hiểu Tình.
"Chúng ta đã thành thân, nàng còn thiếu ta một đêm động phòng hoa chúc."
Triệu Tử Tu nói như chuyện đương nhiên, hình như hắn đã quên mất hai người thành thân dưới tình huống gì.
"Lệ Vương điện hạ, có phải ngài đã quên vì sao chúng ta mới thành thân rồi phải không?"
Rõ ràng Bạch Hiểu Tình hơi nghiến răng nghiến lợi, nàng chỉ biết lúc trước không thể không đáp ứng, bây giờ nhắc lại, người này quả nhiên rất nghiêm túc!
"Vì sao thành thân không quan trọng, chỉ cần chúng ta đã thành thân, uống rượu hợp cẩn, chúng ta chính là phu thê, không phải sao?"
Tât nhiên Triệu Tử Tu biết Bạch Hiểu Tình không cam lòng, nhưng bây giờ bọn họ đã thành thân nên hắn quyết định phải lợi dụng chuyện này thật tốt.
Chuyện hôm nay làm hắn xúc động rất nhiều, nhìn cảnh tượng như vậy hắn liền hiểu, nếu quả có một ngày mất đi nữ nhân trong ngực, có khả năng hắn so với nam nhân kia còn đáng sợ hơn.
Nhưng hắn lại vui vẻ chịu đựng, Triệu Tử Tu biết bản thân đã hoàn toàn trầm luân, nhưng lại cam tâm tình nguyện trầm luân, có lẽ nàng, Bạch Hiểu Tình là kiếp số của hắn.
"Vậy Lệ Vương điện hạ đang chuẩn bị cưỡng bách ta một lần nữa sao?"
Chau mày, chuyện lúc trước Bạch Hiểu Tình đều không hề quên dù chỉ một chút, nàng không tin Triệu Tử Tu có lá gan cưỡng bách nàng một lần nữa.
"Tình Nhi, nàng nói sai rồi, lúc trước là nàng cưỡng bức ta, ăn sạch sành sanh nhưng không chịu phụ trách."
Chết tiệt!
Bạch Hiểu Tình luôn trầm ổn lại nói chuyện thô bạo, trong lòng không khỏi kêu rên, uống rượu hỏng việc, uống rượu hỏng việc!
Nếu không phải ngày đó uống say, sao nàng có thể làm ra chuyện dọa người như vậy!
"Tình Nhi, làm cũng đã làm rồi, cho dù có kiếm cớ, chuyện nên làm cũng đã làm!"
Bây giờ Bạch Hiểu Tình đang nghĩ cái gì, tất nhiên Triệu Tử Tu biết, cho nên hắn tuyệt đối sẽ không cho phép nàng phủ nhận, thật vất vả mới dỗ được nàng gả cho hắn, giờ phút này tuyệt đối không thể để cho nàng chạy!
"Triệu Tử Tu, rốt cục ngươi muốn thế nào, lúc trước không phải đã nói rõ rồi sao, chúng ta thành thân chỉ vì Thanh Thanh, bây giờ ngươi tính làm cái gì?"
Đối với chuyện Triệu Tử Tu nói, Bạch Hiểu Tình thật không biết bản thân nên nói cái gì cho phải, nhưng mặc kệ nói như thế nào, trong lòng nàng vẫn có một chút áy náy nho nhỏ, nhất là lúc Mạc Phong nói rằng cho tới bây giờ Triệu Tử Tu đều không hề chạm qua nữ nhân.
Ngày đó hành vi của nàng có tính là hủy trong sạch của hắn không?
A phi!
Ngay lập tức, Bạch Hiểu Tình tự phỉ nhổ bản thân, loại chuyện này rõ ràng đều là nữ tử chịu thiệt, vì sao bây giờ nàng lại nghĩ mình phá hủy trong sạch của Triệu Tử Tu.
Nhưng mà...
Ở thời đại này, quan niệm trinh tiết so với người hiện đại kỳ thực vẫn cổ hũ hơn một chút, cho nên, nói đi nói lại vẫn là nàng hủy trong sạch của hắn. Tuy rằng nói như vậy nhưng nàng vẫn không chịu thừa nhận.
"Tình Nhi, tâm của ta, đến bây giờ nàng vẫn không hiểu sao?"
Bạch Hiểu Tình trầm mặc, nếu nói không có cảm giác thì nàng thật sự ngu ngốc, nhưng vì cảm giác được nàng mới càng thêm sợ hãi, nàng sợ bản thân không thể dùng tình cảm ngang hàng để hồi báo, cũng sợ nếu thật sự yêu hắn, một ngày nào đó trở lại hiện đại rồi, sẽ chịu không nổi.
Triệu Tử Tu cảm giác được Bạch Hiểu Tình đang rối rắm, mắt của hắn lóe sáng, môi mỏng hôn lên môi nàng.
Hiện tại nàng đã không còn cự tuyệt, hắn coi như nàng cam chịu, muốn tức giận cũng phải để xong việc mới tức giận, bây giờ ít nhất hắn có thể xác nhận rằng, nàng vẫn còn ở bên người hắn.
Bị hôn đột ngột, Bạch Hiểu Tình đưa tay muốn đẩy hắn ra, lại cảm giác được môi hắn hơi run liền dừng động tác lại.
Hắn đang bất an!
Tuy rằng không biết Triệu Tử Tu bất an cái gì, nhưng theo động tác của hắn nàng cảm giác được hắn bất an, hôm nay chuyện gì đã kích thích đến nam nhân này vậy?
Bạch Hiểu Tình bỗng nhiên mềm mại làm Triệu Tử Tu sửng sốt, nhưng ngay sau đó cũng càng thêm hung mãnh xâm nhập, hiện tại nàng đã ngầm đồng ý hành vi của hắn, nếu không biết "Được một tấc lại tiến thêm một thước" như vậy hắn không còn là Triệu Tử Tu nữa.
"Đủ... Tử Tu, đủ rồi..."
Triệu Tử Tu quá mức nhiệt tình khiến Bạch Hiểu Tình có chút không thích ứng, nam nhân này không phải luôn lãnh huyết sao, sao lúc ở trên giường lại có thể nhiệt tình như vậy?
"Không đủ, Tình Nhi, không đủ, mặc kệ bao nhiêu cũng không đủ."
Hiện tại Triệu Tử Tu thật sự muốn đem nàng ăn hết vào trong bụng, có như vậy, bọn họ mới có thể vĩnh viễn không rời xa nhau.
Hai người cứ nóng nảy khẩn thiết hôn, bất tri bất giác, quần áo trên người cũng càng ngày càng ít.
"Tình Nhi, đẹp quá..."
Nhìn Bạch Hiểu Tình trần như nhộng, trong mắt Triệu Tử Tu dấy lên lửa nóng quả thực đủ để thiêu cháy Bạch Hiểu Tình, hiện tại cả người nàng đều mơ mơ màng màng, đầu óc có chút trì độn còn đang suy nghĩ sao mình lại bị lột sạch.
Thấy nàng có chút mơ hồ, Triệu Tử Tu nở nụ cười, môi dừng ở trước ngực nàng, đặt ngay trên nụ hồng mai.
Trong nháy mắt, hắn rõ ràng cảm giác được thân thể Bạch Hiểu Tình cứng đờ, a, quả nhiên rất mẫn cảm, ngay khi thân thể nàng căng cứng, ngay lập tức, tay Triệu Tử Tu đi tới hạ thân của nàng, đâm vào bên trong.
"Uh, Tử Tu... Không được, không nên đụng vào chỗ đó..."
Nơi mẫn cảm bị khiêu khích như vậy, Bạch Hiểu Tình cảm thấy thân thể của mình càng ngày càng nóng, nhưng trong lúc này, một tia lý trí cuối cùng làm cho nàng giãy dụa trong lúc sắp chết.
"Tình Nhi, nàng muốn, ta có thể cảm giác được."
Nàng trở nên càng ngày càng ướt át, Triệu Tử Tu làm sao có thể không có cảm giác, cảm giác được thiên hạ dưới thân vì hắn mà động tình, trong lòng Triệu Tử Tu có chút thỏa mãn không nói nên lời.
Hiện tại bản thân rốt cục đợi được nàng, hoàn chỉnh trong lúc nàng thanh tỉnh mà có được nàng.
"Tình Nhi, ta yêu nàng."
Trong một khắc tiến vào trong thân thể nàng, Triệu Tử Tu ở bên tai của nàng nhẹ giọng nỉ non.
"A —— Tử Tu, không cần..."
Dù hai người lúc trước đã từng có tiếp xúc thân mật, nhưng trong khoảng thời gian này Triệu Tử Tu luôn không dám chạm vào Bạch Hiểu Tình, thân thể của nàng tất nhiên trong lúc nhất thời không tiếp nhận được.
Bị dị vật xâm nhập làm thân thể nàng theo bản năng co rút lại, loại cảm giác bị áp bách này, khiến Triệu Tử Tu cảm thấy sắp điên rồi, hắn rốt cục biết vì sao lại có người nói chết dưới hoa mẫu đơn thành quỷ phong lưu cũng nguyện ý, những lời này thật sự không sai!
"Tình Nhi, Tình Nhi của ta..."
Đã không còn nhẫn nại nổi nữa Triệu Tử Tu ở trong thân thể Bạch Hiểu Tình rong ruổi, một lần lại một lần kêu tên của nàng, giống như tên của nàng là từ êm tai nhất trên đời này, một lần lại một lần, kêu cả trăm lần cũng không phiền.
"Ừ..."
Hai chân gắt gao cuốn lấy thắt lưng của hắn, hai tay cũng vòng qua lưng hắn, bởi vì quá kích thích, tay Bạch Hiểu Tình ghì chặt trên lưng Triệu Tử Tu, để lại từng vết cào, tuy có chút đau đớn, nhưng Triệu Tử Tu cũng cực kỳ thỏa mãn, bởi vì đây là ấn ký nữ nhân hắn yêu lưu lại...
Sau khi Bạch Hiểu Tình thét lên một tiếng chói tai, lập tức ngất đi.
Cũng may lúc này Bạch Hiểu Tình đều không biết gì, nếu bây giờ nàng còn ý thức, chỉ sợ sẽ ngượng ngùng tìm cái lỗ mà chui xuống, với thể lực của nàng vậy mà lại bị nam nhân làm cho ngất đi, còn có chuyện nào dọa người hơn sao, nàng thật sự không muốn sống nữa!
"Tình Nhi, ta yêu nàng!"
Chỉ là Bạch Hiểu Tình đã hôn mê rồi, cũng không nghe được những lời này của hắn, nhưng, trong lúc này hình như nàng có chút cảm ứng, khóe miệng hơi mỉm cười, trong nụ cười khó nén được cảm giác hạnh phúc.
Kích tình qua đi, Triệu Tử Tu ôm Bạch Hiểu Tình trong lòng, trên mặt nở nụ cười ôn nhu, nhẹ nhàng hôn trán nàng, sau đó cũng cùng nàng ngủ, chỉ cần hiện tại nàng ở bên cạnh hắn là tốt rồi, hắn tin tưởng nàng sẽ luôn bồi ở bên người hắn.
"Tình Nhi, có nàng thật tốt, ta rất yêu nàng..."
"Đừng suy nghĩ miên man, Tình Nhi, tất cả đều là do bọn họ tự lựa chọn, nàng không có lỗi gì."
Sao hắn có thể không biết Bạch Hiểu Tình đang tự trách, chuyện lần này, nàng cho rằng toàn bộ đều là do nàng sai, nếu không phải nàng cố ý muốn điều tra rõ ràng, cũng sẽ không biến thành như vậy.
"Nhưng..."
"Cho dù nàng không điều tra, kết quả cũng sẽ không có gì thay đổi, bởi vì thiếu Thành Chủ tuyệt đối sẽ không sống một mình."
Người yêu không còn nữa sẽ khổ sở bao nhiêu, người không yêu ai sẽ không biết được, nhưng hiện tại Triệu Tử Tu có thể hiểu rất rõ.
Bởi vì bây giờ hắn đã coi Bạch Hiểu Tình như sinh mạng, nếu mất đi sẽ cảm thấy nghẹt thở, thậm chí có ý muốn hủy diệt tất cả, hủy diệt đi mọi cảm xúc của bản thân.
Nếu trên đời này người yêu không còn nữa, như vậy họ sống trên đời này còn có ý nghĩa gì?
"Tử Tu, ngươi làm sao vậy?"
Hình như cảm giác được Triệu Tử Tu có gì đó kỳ lạ, Bạch Hiểu Tình nghiêm túc nhìn hắn, thấy hắn mỉm cười, nhưng đáy mắt lại rất thống khổ, vừa rồi hắn đã nghĩ đến chuyện gì, lại làm hắn thống khổ như vậy?
"Tình Nhi, nàng sẽ không rời khỏi ta đúng không?"
Đối với vấn đề mà Triệu Tử Tu đặt ra, Bạch Hiểu Tình có chút không hiểu, hắn làm sao vậy, chẳng lẽ nàng đã nói gì đó kích thích đến hắn.
Thấy Bạch Hiểu Tình trầm mặc, Triệu Tử Tu càng thêm bất an, hắn biết cho tới bây giờ lòng của nàng không hề đặt trên người hắn, vốn hắn đã chuẩn bị dây dưa lâu dài với nàng, nhưng hiện tại hắn lại không có tự tin, hắn thật sự có thể chịu được sẽ có một ngày nàng rời khỏi hắn sao?
Đối với vấn đề khiến mình bất an, hắn tất nhiên có biện pháp để cho mình an tâm, ít nhất hiện tại dù không thể có được lòng của nàng, chỉ hi vọng thân thể của nàng có thể an ủi bất an của hắn.
Thấy Triệu Tử Tu sắc mặt mù mịt ôm nàng, Bạch Hiểu Tình có chút khó hiểu, hắn lại làm sao đây, nàng hình như không có nói gì không nên nói mà?
"Tình Nhi."
Nhẹ nhàng đặt nàng xuống, trên mặt Triệu Tử Tu có chút hàm ý nhìn Bạch Hiểu Tình.
"Chúng ta đã thành thân, nàng còn thiếu ta một đêm động phòng hoa chúc."
Triệu Tử Tu nói như chuyện đương nhiên, hình như hắn đã quên mất hai người thành thân dưới tình huống gì.
"Lệ Vương điện hạ, có phải ngài đã quên vì sao chúng ta mới thành thân rồi phải không?"
Rõ ràng Bạch Hiểu Tình hơi nghiến răng nghiến lợi, nàng chỉ biết lúc trước không thể không đáp ứng, bây giờ nhắc lại, người này quả nhiên rất nghiêm túc!
"Vì sao thành thân không quan trọng, chỉ cần chúng ta đã thành thân, uống rượu hợp cẩn, chúng ta chính là phu thê, không phải sao?"
Tât nhiên Triệu Tử Tu biết Bạch Hiểu Tình không cam lòng, nhưng bây giờ bọn họ đã thành thân nên hắn quyết định phải lợi dụng chuyện này thật tốt.
Chuyện hôm nay làm hắn xúc động rất nhiều, nhìn cảnh tượng như vậy hắn liền hiểu, nếu quả có một ngày mất đi nữ nhân trong ngực, có khả năng hắn so với nam nhân kia còn đáng sợ hơn.
Nhưng hắn lại vui vẻ chịu đựng, Triệu Tử Tu biết bản thân đã hoàn toàn trầm luân, nhưng lại cam tâm tình nguyện trầm luân, có lẽ nàng, Bạch Hiểu Tình là kiếp số của hắn.
"Vậy Lệ Vương điện hạ đang chuẩn bị cưỡng bách ta một lần nữa sao?"
Chau mày, chuyện lúc trước Bạch Hiểu Tình đều không hề quên dù chỉ một chút, nàng không tin Triệu Tử Tu có lá gan cưỡng bách nàng một lần nữa.
"Tình Nhi, nàng nói sai rồi, lúc trước là nàng cưỡng bức ta, ăn sạch sành sanh nhưng không chịu phụ trách."
Chết tiệt!
Bạch Hiểu Tình luôn trầm ổn lại nói chuyện thô bạo, trong lòng không khỏi kêu rên, uống rượu hỏng việc, uống rượu hỏng việc!
Nếu không phải ngày đó uống say, sao nàng có thể làm ra chuyện dọa người như vậy!
"Tình Nhi, làm cũng đã làm rồi, cho dù có kiếm cớ, chuyện nên làm cũng đã làm!"
Bây giờ Bạch Hiểu Tình đang nghĩ cái gì, tất nhiên Triệu Tử Tu biết, cho nên hắn tuyệt đối sẽ không cho phép nàng phủ nhận, thật vất vả mới dỗ được nàng gả cho hắn, giờ phút này tuyệt đối không thể để cho nàng chạy!
"Triệu Tử Tu, rốt cục ngươi muốn thế nào, lúc trước không phải đã nói rõ rồi sao, chúng ta thành thân chỉ vì Thanh Thanh, bây giờ ngươi tính làm cái gì?"
Đối với chuyện Triệu Tử Tu nói, Bạch Hiểu Tình thật không biết bản thân nên nói cái gì cho phải, nhưng mặc kệ nói như thế nào, trong lòng nàng vẫn có một chút áy náy nho nhỏ, nhất là lúc Mạc Phong nói rằng cho tới bây giờ Triệu Tử Tu đều không hề chạm qua nữ nhân.
Ngày đó hành vi của nàng có tính là hủy trong sạch của hắn không?
A phi!
Ngay lập tức, Bạch Hiểu Tình tự phỉ nhổ bản thân, loại chuyện này rõ ràng đều là nữ tử chịu thiệt, vì sao bây giờ nàng lại nghĩ mình phá hủy trong sạch của Triệu Tử Tu.
Nhưng mà...
Ở thời đại này, quan niệm trinh tiết so với người hiện đại kỳ thực vẫn cổ hũ hơn một chút, cho nên, nói đi nói lại vẫn là nàng hủy trong sạch của hắn. Tuy rằng nói như vậy nhưng nàng vẫn không chịu thừa nhận.
"Tình Nhi, tâm của ta, đến bây giờ nàng vẫn không hiểu sao?"
Bạch Hiểu Tình trầm mặc, nếu nói không có cảm giác thì nàng thật sự ngu ngốc, nhưng vì cảm giác được nàng mới càng thêm sợ hãi, nàng sợ bản thân không thể dùng tình cảm ngang hàng để hồi báo, cũng sợ nếu thật sự yêu hắn, một ngày nào đó trở lại hiện đại rồi, sẽ chịu không nổi.
Triệu Tử Tu cảm giác được Bạch Hiểu Tình đang rối rắm, mắt của hắn lóe sáng, môi mỏng hôn lên môi nàng.
Hiện tại nàng đã không còn cự tuyệt, hắn coi như nàng cam chịu, muốn tức giận cũng phải để xong việc mới tức giận, bây giờ ít nhất hắn có thể xác nhận rằng, nàng vẫn còn ở bên người hắn.
Bị hôn đột ngột, Bạch Hiểu Tình đưa tay muốn đẩy hắn ra, lại cảm giác được môi hắn hơi run liền dừng động tác lại.
Hắn đang bất an!
Tuy rằng không biết Triệu Tử Tu bất an cái gì, nhưng theo động tác của hắn nàng cảm giác được hắn bất an, hôm nay chuyện gì đã kích thích đến nam nhân này vậy?
Bạch Hiểu Tình bỗng nhiên mềm mại làm Triệu Tử Tu sửng sốt, nhưng ngay sau đó cũng càng thêm hung mãnh xâm nhập, hiện tại nàng đã ngầm đồng ý hành vi của hắn, nếu không biết "Được một tấc lại tiến thêm một thước" như vậy hắn không còn là Triệu Tử Tu nữa.
"Đủ... Tử Tu, đủ rồi..."
Triệu Tử Tu quá mức nhiệt tình khiến Bạch Hiểu Tình có chút không thích ứng, nam nhân này không phải luôn lãnh huyết sao, sao lúc ở trên giường lại có thể nhiệt tình như vậy?
"Không đủ, Tình Nhi, không đủ, mặc kệ bao nhiêu cũng không đủ."
Hiện tại Triệu Tử Tu thật sự muốn đem nàng ăn hết vào trong bụng, có như vậy, bọn họ mới có thể vĩnh viễn không rời xa nhau.
Hai người cứ nóng nảy khẩn thiết hôn, bất tri bất giác, quần áo trên người cũng càng ngày càng ít.
"Tình Nhi, đẹp quá..."
Nhìn Bạch Hiểu Tình trần như nhộng, trong mắt Triệu Tử Tu dấy lên lửa nóng quả thực đủ để thiêu cháy Bạch Hiểu Tình, hiện tại cả người nàng đều mơ mơ màng màng, đầu óc có chút trì độn còn đang suy nghĩ sao mình lại bị lột sạch.
Thấy nàng có chút mơ hồ, Triệu Tử Tu nở nụ cười, môi dừng ở trước ngực nàng, đặt ngay trên nụ hồng mai.
Trong nháy mắt, hắn rõ ràng cảm giác được thân thể Bạch Hiểu Tình cứng đờ, a, quả nhiên rất mẫn cảm, ngay khi thân thể nàng căng cứng, ngay lập tức, tay Triệu Tử Tu đi tới hạ thân của nàng, đâm vào bên trong.
"Uh, Tử Tu... Không được, không nên đụng vào chỗ đó..."
Nơi mẫn cảm bị khiêu khích như vậy, Bạch Hiểu Tình cảm thấy thân thể của mình càng ngày càng nóng, nhưng trong lúc này, một tia lý trí cuối cùng làm cho nàng giãy dụa trong lúc sắp chết.
"Tình Nhi, nàng muốn, ta có thể cảm giác được."
Nàng trở nên càng ngày càng ướt át, Triệu Tử Tu làm sao có thể không có cảm giác, cảm giác được thiên hạ dưới thân vì hắn mà động tình, trong lòng Triệu Tử Tu có chút thỏa mãn không nói nên lời.
Hiện tại bản thân rốt cục đợi được nàng, hoàn chỉnh trong lúc nàng thanh tỉnh mà có được nàng.
"Tình Nhi, ta yêu nàng."
Trong một khắc tiến vào trong thân thể nàng, Triệu Tử Tu ở bên tai của nàng nhẹ giọng nỉ non.
"A —— Tử Tu, không cần..."
Dù hai người lúc trước đã từng có tiếp xúc thân mật, nhưng trong khoảng thời gian này Triệu Tử Tu luôn không dám chạm vào Bạch Hiểu Tình, thân thể của nàng tất nhiên trong lúc nhất thời không tiếp nhận được.
Bị dị vật xâm nhập làm thân thể nàng theo bản năng co rút lại, loại cảm giác bị áp bách này, khiến Triệu Tử Tu cảm thấy sắp điên rồi, hắn rốt cục biết vì sao lại có người nói chết dưới hoa mẫu đơn thành quỷ phong lưu cũng nguyện ý, những lời này thật sự không sai!
"Tình Nhi, Tình Nhi của ta..."
Đã không còn nhẫn nại nổi nữa Triệu Tử Tu ở trong thân thể Bạch Hiểu Tình rong ruổi, một lần lại một lần kêu tên của nàng, giống như tên của nàng là từ êm tai nhất trên đời này, một lần lại một lần, kêu cả trăm lần cũng không phiền.
"Ừ..."
Hai chân gắt gao cuốn lấy thắt lưng của hắn, hai tay cũng vòng qua lưng hắn, bởi vì quá kích thích, tay Bạch Hiểu Tình ghì chặt trên lưng Triệu Tử Tu, để lại từng vết cào, tuy có chút đau đớn, nhưng Triệu Tử Tu cũng cực kỳ thỏa mãn, bởi vì đây là ấn ký nữ nhân hắn yêu lưu lại...
Sau khi Bạch Hiểu Tình thét lên một tiếng chói tai, lập tức ngất đi.
Cũng may lúc này Bạch Hiểu Tình đều không biết gì, nếu bây giờ nàng còn ý thức, chỉ sợ sẽ ngượng ngùng tìm cái lỗ mà chui xuống, với thể lực của nàng vậy mà lại bị nam nhân làm cho ngất đi, còn có chuyện nào dọa người hơn sao, nàng thật sự không muốn sống nữa!
"Tình Nhi, ta yêu nàng!"
Chỉ là Bạch Hiểu Tình đã hôn mê rồi, cũng không nghe được những lời này của hắn, nhưng, trong lúc này hình như nàng có chút cảm ứng, khóe miệng hơi mỉm cười, trong nụ cười khó nén được cảm giác hạnh phúc.
Kích tình qua đi, Triệu Tử Tu ôm Bạch Hiểu Tình trong lòng, trên mặt nở nụ cười ôn nhu, nhẹ nhàng hôn trán nàng, sau đó cũng cùng nàng ngủ, chỉ cần hiện tại nàng ở bên cạnh hắn là tốt rồi, hắn tin tưởng nàng sẽ luôn bồi ở bên người hắn.
"Tình Nhi, có nàng thật tốt, ta rất yêu nàng..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.