Chương 1:
Dạ Thiên Tinh
08/09/2022
Dạo gần đây, khắp mọi nơi trên thần giới đều rộn ràng hẳn lên.
Mọi người tất bật chuẩn bị quà mừng cho thọ yến của chủ nhân thần giới, Thần đế bệ hạ.
Thân là một tiên tử trên thần cung, Sở Khuynh Tình cũng phải lo lắng chuẩn bị quà mừng.
Nhưng nàng không nghĩ ra sẽ tặng Thần đế bệ hạ, món quà mừng gì.
Đúng lúc đó Thanh thần đi đến, hai người vừa đối mặt nhau, lắc đầu thở dài.
Thanh thần: "Nha đầu, năm nay con sẽ tặng Thần đế bệ hạ quà mừng như thế nào?"
Thanh thần vừa nói, vừa thở dài.
Khuynh Tình: "Thanh thần gia gia, con vẫn chưa biết nên tặng quà gì, người cho con gợi ý có được không?"
Khuynh Tình lắc lắc tay áo Thanh thần làm nũng, phải công nhận rằng chiêu này nàng sử dụng có sát thương nhất, lần nào Thanh thần cũng trúng chiêu.
Thanh thần: "Ta cũng không biết, đến cả ta còn chưa lo xong.
Nhưng gần đây, ta nghe được tin tức từ các tiên hữu. Họ nói trên đỉnh Băng Sơn ở nhân gian, có một đóa bạch băng liên trân quý, con đến đó xem có lấy được không?"
Khuynh Tình: "Nhưng mà... Thần đế có thích món quà này hay không?"
Thanh thần: "Con không để ý đến sao, Thần đế rất thích hoa sen."
Nên thần cung trồng rất nhiều loại hoa sen, nếu là một đóa bạch băng liên, thì sẽ thích đến nhường nào chứ!
Khuynh Tình nghe vây liền lập tức hạ phàm tìm kiếm.
Thanh thần: "Khoan đã lúc nào cũng hấp tấp, những nơi có báu vật trân quý như thế thường đi cùng nguy hiểm, con phải cẩn thận".
Khuynh Tình: "Con biết rồi, cảm ơn Thanh thần gia gia."
Khuynh Tình đi rồi, chỉ còn lại Thanh thần, ta không biết năm nay sẽ tặng gì cho Thần đế bệ hạ nữa.
Hay tặng thứ trong phủ ta sẵn có, một viên đan dược mới điều chế ra, tác dụng là tăng thêm mỹ nhan.
Ừm... Có vẻ không hợp cho lắm, cái này phù hợp cho các vị cô nương hơn.
Thôi không cần nghĩ đến, nếu tặng cái đó chắc chắn năm sau ta không được mời đến nữa, nên tặng cái khác thì hơn, ai da... Tặng cái gì mới được chứ.
Lúc này Khuynh Tình đã xuống đến Bạch Sơn, đây là ngọn núi rất cao, còn rất lạnh giá.
Người bình thường quả thật không thể nào lên được đây, trừ phi là người tu tiên, hơn nữa phải có đạo hạnh khá cao.
Nàng tiến sâu vào núi, đưa thần thức dò xét vị trí của đóa bạch băng liên, sau một khắc bao quát ngọn núi tưởng chừng như tuyệt vọng.
Cuối cùng nàng đã nhìn thấy vị trí của nó, chính là ở sâu trong hạch tâm ngọn núi.
Khuynh Tình di chuyển đến nơi vừa tra xét, ý định đi đến gần đóa bạch sen kia, thì bất ngờ có một con bạch hổ nhào ra, đứng chắn trước đóa bạch băng liên, làm nàng giật cả mình.
Nàng nhìn nó rồi nói: "Ngươi tránh ra, ta muốn hái đi nó."
Nàng chỉ vào đóa bạch băng liên, nhưng con bạch hổ không hề di chuyển, mà nó vẫn im lặng đứng đó.
Khuynh Tình suy nghĩ, mình bắt buộc phải ra tay sao?
Đành phải vậy, cố gắng không thương tổn nó là được.
Khuynh Tình dùng phép thuật chế ngự con bạch hổ dễ dàng, rồi đi đến hái xuống đóa bạch băng liên.
Lập tức ngọn núi phát sinh biến hóa lớn, băng từ các lớp từ từ tan ra.
Khuynh Tình nhăn mày, nàng đã hiểu vấn đề, đóa bạch băng liên này xem như là nguồn sống của ngọn núi này, một khi lấy đi nó, sẽ lấy hết linh khí của ngọn núi .
Nàng nhìn lại con bạch hổ, nó như đang cầu xin nàng dừng tay, vì nó biết ngoại trừ cầu xin ra nó không thể làm gì khác.
Bởi vì pháp lực của nàng quá cao. Trong khi nó chỉ là một con bạch hổ tu luyện mới có hai trăm năm còn chưa hóa hình.
Khuynh Tình hiểu ý nó, nàng phất tay đẩy đóa bạch băng liên về chỗ cũ, ít thời gian sau ngọn núi rất nhanh trở về như cũ.
Khuynh Tình: "Xin lỗi đã quấy rầy ngươi tu luyện, ta đã để vật lại chỗ cũ."
Nhưng xem ra... vật trân quý như vậy, sẽ còn có người đến lấy.
Hôm nay ta với ngươi gặp nhau xem như có duyên phận, ta lập cho ngươi một kết giới bao trùm ngọn núi này.
Chỉ là pháp lực của ta cũng có giới hạn, bảo vệ được ngọn núi này bao lâu phải xem vận khí của ngươi rồi, hảo hảo tu luyện.
Nói rồi Khuynh Tình hóa thành tinh quang bay đi, bạch hổ lúc này mới bình tĩnh lại quan sát kết giới nàng vừa lập cho nó, vẫn đang còn ở trạng thái màn sáng chưa trở thành vô hình.
Nó nghĩ vị tiên tử này có thân phận không bình thường, kết giới nàng tạo ra cho nó rất mạnh.
Sau đó con bạch hổ chầm chậm quay về hướng khi nãy mà nó xuất hiện, rồi biến mất trong làn băng tuyết.
Trở lại thần giới, Khuynh Tình chạy vội đi tìm Thanh thần gia gia, khi này đang ngồi uống trà thưởng hoa trong phủ của mình dáng vẻ rất thanh nhàn.
Không có vẻ gì là lo lắng cho việc chuẩn bị quà mừng như các vị tiên gia khác.
Khuynh Tình: "Thanh thần gia gia, con về rồi."
Thanh thần: "Con lấy được rồi à."
Khuynh Tình: "Con không lấy được "
Khuynh Tình kể sơ lược chuyện đã xảy ra trên núi Bạch Sơn.
Thanh thần: "Vậy giờ con định chuẩn bị quà mừng gì?"
Xem ra mọi việc đã có định sẵn, đây cũng là một phần duyên phận của con Khuynh Tình.
Khuynh Tình: "Bên chỗ con còn một gốc lam mẫu đơn của Hoa Thần đã tặng 200 năm trước."
Bây giờ con tặng lại cho Thần đế bệ hạ, cùng là hoa với nhau, chắc ngài ấy không nỡ từ chối đâu."
Thanh thần: "Ai da... năm nay con chịu lấy ra rồi sao?"
Khuynh Tình: "Không giữ nữa, tặng đi thôi."
Yên lặng hồi lâu, nàng suy nghĩ yến thọ lần này, không biết người đó có đến không?
Thanh thần nói qua: Nếu con đi thì sẽ biết thôi, đã ngàn năm trôi qua rồi, con vẫn tương tư như vậy sao!
Khuynh Tình nhìn Thanh thần một cách nghiêm túc mà nói: "Con không thể khống chế được trái tim mình, nó đã trở thành tâm ma của con."
Thanh thần: "... Tâm ma này nếu con không thể khống chế, thì phải làm sao?"
Việc tu luyện cũng sẽ khó lòng tân tiến được.
Khuynh Tình: "..."
Thanh thần: "Nếu không, con thử tỏ bày lòng mình với ngài ấy xem sao, biết đâu sẽ thành công viên mãn.
Giải quyết tâm ma thì... Khuynh Tình con chạy đi đâu vậy?"
Ta chưa nói xong mà, chuyện này định sẵn sẽ không thể thay đổi ư...
Có lẽ ta nên đến chỗ của Thần đế bệ hạ xin ý kiến, đúng là nha đầu này không làm ta bớt lo được.
Khuynh Tình sau khi chạy khỏi phủ của Thanh thần, thì đã vô tình đến trước Tinh Quang cung của Thiên Minh thần quan. Thật trùng hợp đi, nếu như đã đến, ta không ngại bước vào thỉnh giáo người vài câu.
Thiên Minh thần quan cai quản nhân duyên của tam giới, những việc liên quan đến tình duyên đều do ngài sắp xếp mà thành.
Khuynh Tình vào đến nơi mà không thấy một ai bên trong, ngoại trừ bên ngoài chỉ có hai người gác cửa, khi nàng vào đã vội gật đầu làm lễ.
Sao hôm nay lạ vậy, bình thường Tinh Quang cung rất náo nhiệt mà, hình như bên kia có tiếng ồn thì phải ta qua xem sao.
Mọi người bên này đang rất loạn, người thì giành nhau dây tơ hồng, người thì giành nhau ghi tên vào sổ nhân duyên.
Khuynh Tình: "..." biết mà, phủ Tinh Quang này có khi nào không tập trung đông người.
Chỉ là hôm nay chuyển qua góc vườn hoa bên này, chẳng trách ngoài nội đường không có ai a.
Đang suy nghĩ, thì những người kia cũng đã xong việc lần lượt rời đi nhanh chóng. Đến người cuối cùng chạy ra nhìn thấy Khuynh Tình, thì nói với nàng sao giờ này nàng mới đến.
"Tất cả sợi tơ hồng hôm nay đã bị giành lấy hết rồi, ta chỉ lấy được một sợi không thể cho muội được.
Bây giờ ta phải đi dùng nó ngay đây, không tiện ở lâu ta đi trước nha."
Khuynh Tình: "Nguyệt Tâm tỷ tỷ đi cẩn thận."
Khuynh Tình nhìn qua phía góc vườn vừa trải qua trận náo nhiệt, thảm không nỡ nhìn thẳng.
Thiên Minh thần quan: "Nếu là đến lấy tơ hồng thì về đi, hôm nay hết rồi."
Người này vừa nói vừa dọn dẹp đống lộn xộn, cũng không ngước mắt nhìn xem, người đến là người nào.
Khuynh Tình: "Thiên Minh thần quan, ta đến đây không phải xin tơ hồng."
Lúc này nghe tiếng nói quen thuộc, Thiên Minh thần quan không cần nhìn, cũng biết là ai đến.
Thiên Minh thần quan im lặng, lại đến à, hôm nay không biết muốn hỏi chuyện gì đây.
Khuynh Tình: "Ta đến, là để hỏi về chuyện đó."
Thiên Minh thần quan: "Không có gì thay đổi, tiên tử thật chấp niệm quá sâu, trong vòng ngàn năm qua, không ít lần đến đây hỏi rồi."
Khuynh Tình: "Thật không có thay đổi, dù một chút sao?"
Thiên Minh thần quan: "Không có, ta còn bận việc nếu không còn việc gì khác, ta xin đi lo việc của mình, thứ lỗi không tiễn."
Nói rồi Thiên Minh thần quan đi vào nội cung, bỏ lại Khuynh Tình đứng một mình trong vườn hoa.
Khuynh Tình nghĩ, mặc dù là người cai quản tình duyên cho tam giới, nhưng không hiểu sao Thiên Minh thần quan lúc nào cũng vô tình như vậy.
Lí do gì mà ngài ấy lại cai quản chuyện này... Nhưng cũng có thể nói, càng vô tình thì tiếp quản việc này càng tốt.
Nếu quá mềm lòng, mọi việc sẽ không thể làm quyết đoán được.
Ta đã không hỏi được gì, thì cũng nên trở về rồi. Nàng không thi triển pháp thuật mà đi đường bình thường, lúc trở về cung của mình thì đã là buổi hoàng hôn.
Đứng trước tấm bảng đề tên Kỳ Tình cung, Khuynh Tình đứng một hồi lâu mới tiến bước vào bên trong.
Liên Khanh: "Chủ nhân, ngài đã về."
Khuynh Tình: "Ừm, hôm nay ta ra ngoài, trong cung có việc gì không?"
Liên Khanh: "Chỉ là những việc nhỏ nhặt trong cung, tiểu thần đã thay người xử lí."
Khuynh Tình: "Rất tốt, ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi không cần hầu ta."
Liên Khanh lui xuống sau đó, thì Khuynh Tình mới cất bước ra phía hậu viên, nàng lặng lẽ ngồi xuống bàn đá trong hoa viên, nhìn về nơi xa xăm mà suy nghĩ.
Nàng đã yêu ngài ấy hơn ngàn năm rồi, nỗi tương tư này đã giày vò nàng không biết bao nhiêu lần.
Nàng là cam tâm tình nguyện, kiếp này có thể gặp ngài ấy, xem như không có gì hối tiếc.
Trên thần cung này, người mến mộ và mong ước ngài ấy thì nhiều như sao trời, không thể đếm xuể.
Tuy nhiên ngài ấy rất lạnh lùng, vô tình, chưa từng để ai vào mắt, nàng cũng không ngoại lệ.
Không sao, vì chỉ cần nhìn thấy ngài ấy ta cũng đã rất mãn nguyện, không mong cầu xa hơn, nàng cười nhẹ nhàng nhưng nụ cười đầy buồn bã.
Tiệc mừng thọ của Thần đế cũng đã đến, từ các vị thần quan cao quý nhất, hay những vị cấp thấp nhất đều có mặt, với điều kiện là nhận được thiếp mời từ Thần cung.
Các vị tiên tử hôm nay có mặt đều sẽ ăn mặc điểm trang thật lộng lẫy, vì bọn họ biết có thể người đó sẽ xuất hiện.
Khuynh Tình đi cùng Thanh thần đến bữa tiệc, nhưng đến giữa đường thì Thanh thần lại quên mang theo quà mừng, nên phải quay về phủ của mình lấy.
Khuynh Tình đành phải đi trước, khi đến cửa Thiên Tinh cung thì dừng lại, bởi vì ai đi qua đây đều phải trình thiếp mời, nếu không sẽ không được vào.
Bây giờ Khuynh Tình mới chợt nhớ ra thiếp mời của nàng Thanh thần đang giữ, nàng đành phải ở bên ngoài chờ đợi.
Thiên binh trông thấy nàng đã ở đây lâu mà vẫn chưa vào vô cùng tò mò.
Khuynh Tình: "Ta không có thiếp mời."
Thiên binh: "Không có thì không được vào."
Khuynh Tình: "Ta biết, ta sẽ đứng bên ngoài."
Trong khi hai bên còn đang thảo luận thì có tiếng nói vang lên: "Cho vị tiên tử này vào đi."
Khuynh Tình quay đầu lại, trong mắt nàng hiện lên vẻ kinh ngạc cùng kinh hỉ. Người vừa lên tiếng là ngài ấy, người mà nàng ngày nhớ đêm mong Đế tôn của thần cung Hàn Kỳ.
Mọi người tất bật chuẩn bị quà mừng cho thọ yến của chủ nhân thần giới, Thần đế bệ hạ.
Thân là một tiên tử trên thần cung, Sở Khuynh Tình cũng phải lo lắng chuẩn bị quà mừng.
Nhưng nàng không nghĩ ra sẽ tặng Thần đế bệ hạ, món quà mừng gì.
Đúng lúc đó Thanh thần đi đến, hai người vừa đối mặt nhau, lắc đầu thở dài.
Thanh thần: "Nha đầu, năm nay con sẽ tặng Thần đế bệ hạ quà mừng như thế nào?"
Thanh thần vừa nói, vừa thở dài.
Khuynh Tình: "Thanh thần gia gia, con vẫn chưa biết nên tặng quà gì, người cho con gợi ý có được không?"
Khuynh Tình lắc lắc tay áo Thanh thần làm nũng, phải công nhận rằng chiêu này nàng sử dụng có sát thương nhất, lần nào Thanh thần cũng trúng chiêu.
Thanh thần: "Ta cũng không biết, đến cả ta còn chưa lo xong.
Nhưng gần đây, ta nghe được tin tức từ các tiên hữu. Họ nói trên đỉnh Băng Sơn ở nhân gian, có một đóa bạch băng liên trân quý, con đến đó xem có lấy được không?"
Khuynh Tình: "Nhưng mà... Thần đế có thích món quà này hay không?"
Thanh thần: "Con không để ý đến sao, Thần đế rất thích hoa sen."
Nên thần cung trồng rất nhiều loại hoa sen, nếu là một đóa bạch băng liên, thì sẽ thích đến nhường nào chứ!
Khuynh Tình nghe vây liền lập tức hạ phàm tìm kiếm.
Thanh thần: "Khoan đã lúc nào cũng hấp tấp, những nơi có báu vật trân quý như thế thường đi cùng nguy hiểm, con phải cẩn thận".
Khuynh Tình: "Con biết rồi, cảm ơn Thanh thần gia gia."
Khuynh Tình đi rồi, chỉ còn lại Thanh thần, ta không biết năm nay sẽ tặng gì cho Thần đế bệ hạ nữa.
Hay tặng thứ trong phủ ta sẵn có, một viên đan dược mới điều chế ra, tác dụng là tăng thêm mỹ nhan.
Ừm... Có vẻ không hợp cho lắm, cái này phù hợp cho các vị cô nương hơn.
Thôi không cần nghĩ đến, nếu tặng cái đó chắc chắn năm sau ta không được mời đến nữa, nên tặng cái khác thì hơn, ai da... Tặng cái gì mới được chứ.
Lúc này Khuynh Tình đã xuống đến Bạch Sơn, đây là ngọn núi rất cao, còn rất lạnh giá.
Người bình thường quả thật không thể nào lên được đây, trừ phi là người tu tiên, hơn nữa phải có đạo hạnh khá cao.
Nàng tiến sâu vào núi, đưa thần thức dò xét vị trí của đóa bạch băng liên, sau một khắc bao quát ngọn núi tưởng chừng như tuyệt vọng.
Cuối cùng nàng đã nhìn thấy vị trí của nó, chính là ở sâu trong hạch tâm ngọn núi.
Khuynh Tình di chuyển đến nơi vừa tra xét, ý định đi đến gần đóa bạch sen kia, thì bất ngờ có một con bạch hổ nhào ra, đứng chắn trước đóa bạch băng liên, làm nàng giật cả mình.
Nàng nhìn nó rồi nói: "Ngươi tránh ra, ta muốn hái đi nó."
Nàng chỉ vào đóa bạch băng liên, nhưng con bạch hổ không hề di chuyển, mà nó vẫn im lặng đứng đó.
Khuynh Tình suy nghĩ, mình bắt buộc phải ra tay sao?
Đành phải vậy, cố gắng không thương tổn nó là được.
Khuynh Tình dùng phép thuật chế ngự con bạch hổ dễ dàng, rồi đi đến hái xuống đóa bạch băng liên.
Lập tức ngọn núi phát sinh biến hóa lớn, băng từ các lớp từ từ tan ra.
Khuynh Tình nhăn mày, nàng đã hiểu vấn đề, đóa bạch băng liên này xem như là nguồn sống của ngọn núi này, một khi lấy đi nó, sẽ lấy hết linh khí của ngọn núi .
Nàng nhìn lại con bạch hổ, nó như đang cầu xin nàng dừng tay, vì nó biết ngoại trừ cầu xin ra nó không thể làm gì khác.
Bởi vì pháp lực của nàng quá cao. Trong khi nó chỉ là một con bạch hổ tu luyện mới có hai trăm năm còn chưa hóa hình.
Khuynh Tình hiểu ý nó, nàng phất tay đẩy đóa bạch băng liên về chỗ cũ, ít thời gian sau ngọn núi rất nhanh trở về như cũ.
Khuynh Tình: "Xin lỗi đã quấy rầy ngươi tu luyện, ta đã để vật lại chỗ cũ."
Nhưng xem ra... vật trân quý như vậy, sẽ còn có người đến lấy.
Hôm nay ta với ngươi gặp nhau xem như có duyên phận, ta lập cho ngươi một kết giới bao trùm ngọn núi này.
Chỉ là pháp lực của ta cũng có giới hạn, bảo vệ được ngọn núi này bao lâu phải xem vận khí của ngươi rồi, hảo hảo tu luyện.
Nói rồi Khuynh Tình hóa thành tinh quang bay đi, bạch hổ lúc này mới bình tĩnh lại quan sát kết giới nàng vừa lập cho nó, vẫn đang còn ở trạng thái màn sáng chưa trở thành vô hình.
Nó nghĩ vị tiên tử này có thân phận không bình thường, kết giới nàng tạo ra cho nó rất mạnh.
Sau đó con bạch hổ chầm chậm quay về hướng khi nãy mà nó xuất hiện, rồi biến mất trong làn băng tuyết.
Trở lại thần giới, Khuynh Tình chạy vội đi tìm Thanh thần gia gia, khi này đang ngồi uống trà thưởng hoa trong phủ của mình dáng vẻ rất thanh nhàn.
Không có vẻ gì là lo lắng cho việc chuẩn bị quà mừng như các vị tiên gia khác.
Khuynh Tình: "Thanh thần gia gia, con về rồi."
Thanh thần: "Con lấy được rồi à."
Khuynh Tình: "Con không lấy được "
Khuynh Tình kể sơ lược chuyện đã xảy ra trên núi Bạch Sơn.
Thanh thần: "Vậy giờ con định chuẩn bị quà mừng gì?"
Xem ra mọi việc đã có định sẵn, đây cũng là một phần duyên phận của con Khuynh Tình.
Khuynh Tình: "Bên chỗ con còn một gốc lam mẫu đơn của Hoa Thần đã tặng 200 năm trước."
Bây giờ con tặng lại cho Thần đế bệ hạ, cùng là hoa với nhau, chắc ngài ấy không nỡ từ chối đâu."
Thanh thần: "Ai da... năm nay con chịu lấy ra rồi sao?"
Khuynh Tình: "Không giữ nữa, tặng đi thôi."
Yên lặng hồi lâu, nàng suy nghĩ yến thọ lần này, không biết người đó có đến không?
Thanh thần nói qua: Nếu con đi thì sẽ biết thôi, đã ngàn năm trôi qua rồi, con vẫn tương tư như vậy sao!
Khuynh Tình nhìn Thanh thần một cách nghiêm túc mà nói: "Con không thể khống chế được trái tim mình, nó đã trở thành tâm ma của con."
Thanh thần: "... Tâm ma này nếu con không thể khống chế, thì phải làm sao?"
Việc tu luyện cũng sẽ khó lòng tân tiến được.
Khuynh Tình: "..."
Thanh thần: "Nếu không, con thử tỏ bày lòng mình với ngài ấy xem sao, biết đâu sẽ thành công viên mãn.
Giải quyết tâm ma thì... Khuynh Tình con chạy đi đâu vậy?"
Ta chưa nói xong mà, chuyện này định sẵn sẽ không thể thay đổi ư...
Có lẽ ta nên đến chỗ của Thần đế bệ hạ xin ý kiến, đúng là nha đầu này không làm ta bớt lo được.
Khuynh Tình sau khi chạy khỏi phủ của Thanh thần, thì đã vô tình đến trước Tinh Quang cung của Thiên Minh thần quan. Thật trùng hợp đi, nếu như đã đến, ta không ngại bước vào thỉnh giáo người vài câu.
Thiên Minh thần quan cai quản nhân duyên của tam giới, những việc liên quan đến tình duyên đều do ngài sắp xếp mà thành.
Khuynh Tình vào đến nơi mà không thấy một ai bên trong, ngoại trừ bên ngoài chỉ có hai người gác cửa, khi nàng vào đã vội gật đầu làm lễ.
Sao hôm nay lạ vậy, bình thường Tinh Quang cung rất náo nhiệt mà, hình như bên kia có tiếng ồn thì phải ta qua xem sao.
Mọi người bên này đang rất loạn, người thì giành nhau dây tơ hồng, người thì giành nhau ghi tên vào sổ nhân duyên.
Khuynh Tình: "..." biết mà, phủ Tinh Quang này có khi nào không tập trung đông người.
Chỉ là hôm nay chuyển qua góc vườn hoa bên này, chẳng trách ngoài nội đường không có ai a.
Đang suy nghĩ, thì những người kia cũng đã xong việc lần lượt rời đi nhanh chóng. Đến người cuối cùng chạy ra nhìn thấy Khuynh Tình, thì nói với nàng sao giờ này nàng mới đến.
"Tất cả sợi tơ hồng hôm nay đã bị giành lấy hết rồi, ta chỉ lấy được một sợi không thể cho muội được.
Bây giờ ta phải đi dùng nó ngay đây, không tiện ở lâu ta đi trước nha."
Khuynh Tình: "Nguyệt Tâm tỷ tỷ đi cẩn thận."
Khuynh Tình nhìn qua phía góc vườn vừa trải qua trận náo nhiệt, thảm không nỡ nhìn thẳng.
Thiên Minh thần quan: "Nếu là đến lấy tơ hồng thì về đi, hôm nay hết rồi."
Người này vừa nói vừa dọn dẹp đống lộn xộn, cũng không ngước mắt nhìn xem, người đến là người nào.
Khuynh Tình: "Thiên Minh thần quan, ta đến đây không phải xin tơ hồng."
Lúc này nghe tiếng nói quen thuộc, Thiên Minh thần quan không cần nhìn, cũng biết là ai đến.
Thiên Minh thần quan im lặng, lại đến à, hôm nay không biết muốn hỏi chuyện gì đây.
Khuynh Tình: "Ta đến, là để hỏi về chuyện đó."
Thiên Minh thần quan: "Không có gì thay đổi, tiên tử thật chấp niệm quá sâu, trong vòng ngàn năm qua, không ít lần đến đây hỏi rồi."
Khuynh Tình: "Thật không có thay đổi, dù một chút sao?"
Thiên Minh thần quan: "Không có, ta còn bận việc nếu không còn việc gì khác, ta xin đi lo việc của mình, thứ lỗi không tiễn."
Nói rồi Thiên Minh thần quan đi vào nội cung, bỏ lại Khuynh Tình đứng một mình trong vườn hoa.
Khuynh Tình nghĩ, mặc dù là người cai quản tình duyên cho tam giới, nhưng không hiểu sao Thiên Minh thần quan lúc nào cũng vô tình như vậy.
Lí do gì mà ngài ấy lại cai quản chuyện này... Nhưng cũng có thể nói, càng vô tình thì tiếp quản việc này càng tốt.
Nếu quá mềm lòng, mọi việc sẽ không thể làm quyết đoán được.
Ta đã không hỏi được gì, thì cũng nên trở về rồi. Nàng không thi triển pháp thuật mà đi đường bình thường, lúc trở về cung của mình thì đã là buổi hoàng hôn.
Đứng trước tấm bảng đề tên Kỳ Tình cung, Khuynh Tình đứng một hồi lâu mới tiến bước vào bên trong.
Liên Khanh: "Chủ nhân, ngài đã về."
Khuynh Tình: "Ừm, hôm nay ta ra ngoài, trong cung có việc gì không?"
Liên Khanh: "Chỉ là những việc nhỏ nhặt trong cung, tiểu thần đã thay người xử lí."
Khuynh Tình: "Rất tốt, ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi không cần hầu ta."
Liên Khanh lui xuống sau đó, thì Khuynh Tình mới cất bước ra phía hậu viên, nàng lặng lẽ ngồi xuống bàn đá trong hoa viên, nhìn về nơi xa xăm mà suy nghĩ.
Nàng đã yêu ngài ấy hơn ngàn năm rồi, nỗi tương tư này đã giày vò nàng không biết bao nhiêu lần.
Nàng là cam tâm tình nguyện, kiếp này có thể gặp ngài ấy, xem như không có gì hối tiếc.
Trên thần cung này, người mến mộ và mong ước ngài ấy thì nhiều như sao trời, không thể đếm xuể.
Tuy nhiên ngài ấy rất lạnh lùng, vô tình, chưa từng để ai vào mắt, nàng cũng không ngoại lệ.
Không sao, vì chỉ cần nhìn thấy ngài ấy ta cũng đã rất mãn nguyện, không mong cầu xa hơn, nàng cười nhẹ nhàng nhưng nụ cười đầy buồn bã.
Tiệc mừng thọ của Thần đế cũng đã đến, từ các vị thần quan cao quý nhất, hay những vị cấp thấp nhất đều có mặt, với điều kiện là nhận được thiếp mời từ Thần cung.
Các vị tiên tử hôm nay có mặt đều sẽ ăn mặc điểm trang thật lộng lẫy, vì bọn họ biết có thể người đó sẽ xuất hiện.
Khuynh Tình đi cùng Thanh thần đến bữa tiệc, nhưng đến giữa đường thì Thanh thần lại quên mang theo quà mừng, nên phải quay về phủ của mình lấy.
Khuynh Tình đành phải đi trước, khi đến cửa Thiên Tinh cung thì dừng lại, bởi vì ai đi qua đây đều phải trình thiếp mời, nếu không sẽ không được vào.
Bây giờ Khuynh Tình mới chợt nhớ ra thiếp mời của nàng Thanh thần đang giữ, nàng đành phải ở bên ngoài chờ đợi.
Thiên binh trông thấy nàng đã ở đây lâu mà vẫn chưa vào vô cùng tò mò.
Khuynh Tình: "Ta không có thiếp mời."
Thiên binh: "Không có thì không được vào."
Khuynh Tình: "Ta biết, ta sẽ đứng bên ngoài."
Trong khi hai bên còn đang thảo luận thì có tiếng nói vang lên: "Cho vị tiên tử này vào đi."
Khuynh Tình quay đầu lại, trong mắt nàng hiện lên vẻ kinh ngạc cùng kinh hỉ. Người vừa lên tiếng là ngài ấy, người mà nàng ngày nhớ đêm mong Đế tôn của thần cung Hàn Kỳ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.