Hàn Tâm Hóa Mộng Kiếp

Chương 2:

Dạ Thiên Tinh

08/09/2022

Trên thần cung này, ngoại trừ Thần đế bệ hạ thì Đế tôn là người cao quý nhất, vì ngài là hậu duệ của chiến thần thời thượng cổ.

Thừa kế huyết mạch của thời thượng cổ và khả năng chiến đấu mạnh mẽ, linh lực và pháp thuật vô cùng cao.

Hỗ trợ cho Thần đế những việc quan trọng và nguy hiểm, rất hiếm khi nhìn thấy được ngài ấy, nhưng hôm nay là thọ yến của Thần đế, ngài ấy chắc chắn sẽ nể mặt đến dự.

Mỗi năm chúng tiên tử cũng chỉ chờ có dịp này, để tranh thủ cơ hội được ngắm nhìn ngài.

Ngày thường, Đế tôn luôn ở tại biệt cung của mình không đi ra ngoài, nên muốn nhìn ngài ấy là không thể nào a.

Thiên binh: "Đế tôn"

Đế tôn lạnh lùng nhìn hai vị thiên binh gật đầu, rồi quay qua nhìn Khuynh Tình.

Khuynh Tình: "..." làm sao đây, ta không thể từ chối.

Nếu như vậy thì quá vô lễ, nhưng bây giờ đi vào... Lát nữa Thanh thần đến, thì phải làm sao đây!

Ta phải từ bỏ một cơ hội tốt để đi cùng Đế tôn sao?

Tính ra đây cũng là lần đầu tiên, ta được gặp chính diện cùng ngài ấy, có thể trước mặt mà nghe được giọng nói ấm ấp ấy.

Gương mặt mà mình nhớ nhung hơn ngàn năm qua, có vui vẻ cũng có khổ sở, vì mối tình này mà sinh ra tâm ma ngày một lớn, không thể khống chế.

Phương Khanh Tự: "Vị tiên tử đây cũng quá không biết phép tắc, gặp qua Đế tôn không hành lễ còn đứng ngây ra đó sao?

Đế tôn có lòng tốt giúp đỡ ngươi cùng đi vào, còn không biết tốt xấu, vô phép tắc.

Vị này chắc chắn là thuộc hạ đắc lực nhất của Đế tôn, Phương Khanh Tự thần quan.

Khuynh Tình: "Xin Đế tôn tha tội, vì quá bất ngờ nên quên mất vấn an, tiểu tiên đã thất lễ. Tiểu tiên Khuynh Tình xin bái kiến Đế tôn, Đế tôn vạn an.

Xin mời Đế tôn vào yến thọ trước, tiểu tiên còn phải chờ Thanh thần, nếu tiểu tiên vào trước ngài ấy đến đây không thấy, sẽ lại tìm kiếm.

Tiểu tiên xin cảm tạ Đế tôn đã lên tiếng giúp đỡ."

Đế tôn không nhìn nàng lấy một cái, đã xoay người đi tiếp vào Thiên Tinh cung.

Phương Khanh Tự thần quan cũng nhanh chân theo hầu, trước khi đi còn không quên cho Khuynh Tình một vẻ mặt khó chịu.

Bên cạnh còn có hai vị tiên tử đi theo hầu Đế tôn, cũng lên tiếng trách móc.

Vị tiên tử áo vàng: "Ha vị tiên tử này ở đâu ra, không lẽ là mới phi thăng lên thần cung không lâu.

Ở Thần cung này thân phận Đế tôn nhà chúng ta cao quý như vậy, mà ngươi chỉ là một tiểu tiên thấp bé.

Cũng xứng cùng ngài nói chuyện, giúp đỡ cho ngươi mà còn không biết điều."

Vị tiên tử áo hồng: "Hay là cô đang giả vờ để thu hút sự chú ý của Đế tôn nhà ta, nói cho ngươi biết, điều đó là không thể, tự nhìn lại bản thân ngươi đi, có gì tương xứng."

Tiên tử áo vàng: "Đi thôi, đừng phí thời gian với tiểu tiên cấp thấp như nàng ta."

Khuynh Tình: "..."

Thiên binh: "..."

Thiên binh canh cửa cũng rất ngạc nhiên, trước đó đi cùng Đế tôn thì ra vẻ dịu dàng như nước. Quay lưng lại là kiểu nữ nhân miệng lưỡi chua ngoa. Đúng là không nên tin nhất, chính là lòng dạ của nữ nhân.

Thiên binh nhìn Khuynh Tình bằng ánh mắt đầy cảm thông.

Khuynh Tình cười nhẹ nhàng để đáp lại bọn họ, rồi tiếp tục bước ra xa cửa Thiên Tinh cung để chờ đợi, tránh cho những người đi yến tiệc nhìn ngó.



Khuynh Tình đứng dưới một tán mộc lan mà suy nghĩ.

Khi nãy ta tìm cớ không đi cùng Đế tôn thật ra cũng có lí do khác, trên Thần cung này có biết bao nhiêu người ngưỡng mộ và ao ước ngài ấy.

Nếu như đột nhiên ta đi cùng ngài ấy vào bên trong, để các tiên tử thấy được thật không hay, mặc dù chỉ là... được cho đi cùng, ngoài ra không có ý gì hết.

Nhưng các vị tiên tử kia sẽ không nghĩ như vậy, phiền phức về sau là không hề ít, nên tránh vẫn là cách hay nhất.

Thứ hai đúng là như hai vị tiên tử đó đã nói, ta thật sự không xứng đáng với ngài ấy, nếu như... sau hôm nay có tin đồn không hay xảy ra, thì lại gây thêm phiền nhiễu cho ngài ấy.

Ngài ấy chắc chắn không thích những lời đồn đoán vô căn cứ, về mấy chuyện tình duyên dính trên người mình.

Thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, ta cứ lặng lẽ một mình ngắm nhìn ngài ấy, đến khi về cùng trời đất là đã rất hạnh phúc.

Khuynh Tình đứng chờ một canh giờ, nàng cũng bắt đầu sốt ruột lên rồi. Không biết Thanh thần làm gì mà đến giờ vẫn chưa đến, hay đã có chuyện gì xảy ra.

Nhớ người thì người đến, phía xa bóng dáng Thanh thần ngày càng rõ hơn, cho đến khi đứng trước mặt Khuynh Tình.

Khuynh Tình: "Thanh thần gia gia sao người lâu vậy, có chuyện gì sao?"

Thanh thần: "Không có, là ta quên đã để quà mừng ở đâu, nên tìm kiếm khá lâu, bây giờ chúng ta vào thôi."

Thanh thần cùng Khuynh Tình đưa ra thiếp mời cho thiên binh kiểm tra, thiếp mời hợp lệ nên họ được mời vào.

Thiên binh: "Cuối cùng tiên tử cũng đã được vào rồi."

Khuynh Tình: "Đã làm phiền."

Khi đi qua cửa cung được một đoạn Thanh thần ái ngại nhìn Khuynh Tình, vẻ mặt như tiểu thê tử.

Thanh thần: "Xn lỗi vì ta giữ thiếp mời, mà làm con phải chậm trễ thời gian."

Khuynh Tình: "Không sao, chỉ là khi nãy có một việc bất ngờ đã xảy ra."

Khuynh Tình một hai câu đã giải thích xong chuyện khi đó.

Thanh thần: "Tại sao bây giờ con vẫn còn ở đây, cơ hội tốt như vậy con không nắm bắt?"

Chẳng phải bình thường con chỉ dám đứng từ xa để nhìn, hôm nay xem như đã tiến gần với ngài ấy rồi.

Khuynh Tình: "Con cảm thấy không nên cùng ngày ấy đi, sẽ chuốc lấy phiền phức."

Nếu gây ra chuyện lớn, có thể sau này cơ hội ngắm ngài ấy con cũng không có.

"Con cũng muốn đợi người, nếu con đi vào người sẽ đi tìm con khắp nơi."

Thanh thần: "Ừm... Con suy nghĩ rất thấu đáo." Xem ra con đã trưởng thành hơn, biết kiềm chế cảm xúc cách hành sự cũng rất tốt.

Nhưng cơ hội đến lần này không biết lần sau sẽ là bao lâu đâu.

Người hữu tình tất đau khổ, Khuynh Tình con phải cố gắng hơn nữa, vì con chỉ là từ một phía.

Thanh thần vừa đi vừa nói tiến vào nội cung, Khuynh Tình nhìn theo bóng lưng của ngài suy tư một lúc cũng đi theo sau.

Hai người bước vào thì yến thọ đã bắt đầu từ lâu, quà mừng sẽ được gửi cho mấy vị tiên tử phụ trách cất giữ, họ chọn một vị trí khá khuất ngồi xuống.

Nơi này rất hợp ý của Thanh thần vì không ai sẽ nhìn về phía này, chỉ có họ nhìn ra quan sát tất cả mọi việc trong yến tiệc.

Vị trí tốt để Thanh thần ăn dưa của mấy vị thần quan và tiên tử.



Vị trí ngồi này lại giúp Khuynh Tình che dấu bản thân, ít dính vào những chuyện thị phi khác và thuận lợi ngắm nhìn ngài ấy.

Nàng nhìn về phía Đế tôn, nơi đó ánh sáng rực rỡ xinh đẹp, biết bao tiên tử đều đưa ánh mắt nhìn đến không chút kiêng dè.

Nhưng ngài chưa từng để ai vào mắt, gương mặt ngũ quan tinh xảo, khí chất cao quý mang theo vẻ lạnh nhạt không vướng bụi trần, làm người không dám thân cận.

Vẻ đẹp của ngài ấy rực rỡ như ánh dương, nhưng cũng mang theo sự lạnh lùng xa cách, tính cách lạnh lẽo như hàn băng ngàn năm trái với vẻ ngoài xinh đẹp ma mị.

Nhìn khắp thần giới này, không một ai có mỹ mạo kinh diễm như người.

Dòng suy nghĩ của Khuynh Tình bị cắt ngang bởi tiếng ồn từ phía bên trái nàng ngồi.

Vị tiên tử nào đó: "Đế tôn thật soái khí nha, thân phận cao quý như vậy, nếu ai có thể trở thành Đế phi của ngài ấy thì thật là một bước lên mây, vinh sủng hưởng không hết."

Vị tiên tử khác: "Chuyện này là tất nhiên, nhưng là từ khi ta phi thăng thần giới năm trăm năm nay, chưa từng thấy ngài ấy có qua lại với vị tiên tử nào."

Vị tiên tử kia: "Ha ha... Ta đây phi thăng lên thần giới một ngàn năm trăm năm, còn chưa nghe ngóng được gì, nói gì là ngươi chỉ có năm trăm năm ngắn ngủi."

Khuynh Tình: "..." có vẻ hai vị tiên tử này là tu luyện phi thăng lên thần giới, ta thì đến tận hai ngàn năm nay đây, cũng không thấy ngài ấy thân cận với ai.

Khuynh Tình nhìn qua Thanh thần: "Thanh thần gia gia người nói xem Đế tôn không thích nữ tử sao?"

Câu chuyện vừa rồi của hai vị tiên tử kia Thanh thần cũng có nghe ngóng, nên hiểu ý của Khuynh Tình.

Thanh thần: "Ngài ấy cũng không phải lãnh tình, tất nhiên sẽ yêu thích nữ tử, chỉ là... còn chưa gặp được người trong số mệnh."

Khuynh Tình: "Là như vậy sao!"

Thanh thần: "Ta nói cho con biết việc này không phải để con thêm muộn phiền, mà là giúp con nhìn rõ con đường phía trước."

Phía trên vị trí cao nhất của Thiên Tinh cung, là vị chí tôn của Thần giới Thần đế bệ hạ.

Ngài có khí chất nghiêm nghị và uy áp rất cao, nên chúng tiên trên thần cung này đều sợ hãi khi đối mặt.

Hôm nay là yến thọ của ngài các vị tiên gia có mặt đến chúc mừng, đều sẽ được tặng một viên đan dược mới chế tạo của Thanh thần dâng lên.

Thanh thần giật mình, lo lắng nhìn về phía Thần đế bệ hạ, trước đó vì không nghĩ ra được quà mừng nào.

Nên ta đã liều thân lấy số đan dược mới điều chế tặng cho Thần đế bệ hạ, không ngờ ngài lại tặng cho chúng thần quan cùng tiên tử.

Chỉ là... Ta hình như chưa nói tác dụng của đan dược này với ngài ấy.

Sợ cái gì là đến cái đó, một vị thần quan lên tiếng: "Thưa Thần đế bệ hạ không biết tác dụng của đan dược này là gì?"

Đây là Phong Hiên thần quan, người cai quản sức mạnh của gió.

Thần đế bệ hạ: "Tác dụng thì phải hỏi Thanh thần rồi, Thanh thần ngươi trả lời đi."

Thanh thần chạy ra giữa sảnh đường nội cung mà thưa: "Bẩm Thần đế bệ hạ đan, dược này của thần có tác dụng tăng cao mỹ nhan."

Thanh thần vừa nói vừa quan sát thái độ của Thần đế, trong lòng thầm nghĩ thôi xong rồi, xem ra năm sau không cần đến dự yến thọ nữa, không chừng bây giờ còn bị phạt nữa đây, đúng là tự hại bản thân.

Thần đế bệ hạ: "..."

Các vị tiên gia: "..."

Khuynh Tình cảm thấy cả người bắt đầu không khỏe rồi, sao Thanh thần gia gia lại tặng quà mừng này chứ!

Đan dược thì không vấn đề, chỉ là tác dụng của đan dược này... có phải không phù hợp với Thần đế bệ hạ.

Bây giờ ngài ấy lại đem tặng cho chúng tiên gia, nhìn sắc mặt của Thần đế bệ hạ cùng chúng tiên gia, thì Thanh thần gia gia sắp gặp phiền toái rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hàn Tâm Hóa Mộng Kiếp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook