Hàn Tâm Hóa Mộng Kiếp

Chương 5:

Dạ Thiên Tinh

08/09/2022

Khuynh Tình suy nghĩ, có nên tiết lộ là do Thanh thần gia gia nói không đây, liệu nói ra và giấu giếm cái nào mới là lựa chọn tốt hơn.

Cuối cùng Khuynh Tình cũng quyết định nói ra: "Là Thanh thần đã nói cho thần biết."

Thần đế bệ hạ: "Lại là Thanh thần thật là... gốc lam mẫu đơn này con hãy cầm về đi."

Ở đây ta cũng không thiếu một gốc mẫu đơn. Nhưng nha đầu này thì rất thích nó.

Khuynh Tình: "Nếu Thần đế bệ hạ đã nói như vậy, thì thần nữ tuân lệnh, cảm tạ Thần đế bệ hạ đã tặng lại cho thần.

Thần đế bệ hạ: "Phải rồi linh lực thời gian qua của con, tại sao vẫn không tăng tiến?

Nếu ta nhớ không sai, thì bắt đầu khoảng ngàn năm nay, tu vi của con luôn dậm chân tại chỗ."

Khuynh Tình: "Đúng là ngàn năm qua, linh lực của con không hề tăng lên."

Nhắc đến việc này tâm tình của Khuynh Tình lại bắt đầu tụt xuống, nàng cảm thấy tự thân thật vô lực, nguyên nhân bên trong đó nàng tất nhiên biết.

Thần đế bệ hạ: "Lí do?" Thần đế bệ hạ nhìn Khuynh Tình với sự dò xét, ta muốn xem con sẽ nói gì đây.

Thời gian ngàn năm đối với tiên gia không phải dài, nhưng cũng không phải ngắn ngủi.

Nếu việc tu luyện trải qua ngàn năm mà tu vi vẫn không tăng lên, luôn ở bình cảnh, thì điều này thật sự phải nghiêm túc xử trí.

Nhưng ta cũng không thể nói với Thần đế bệ hạ, là do ta vì yêu sinh ra tâm ma... tự làm, thì tự thân nhận lãnh thôi.

Khuynh Tình: "Thần... hiện đang ở bình cảnh, dù mỗi ngày vẫn chăm chỉ luyện tập, nhưng thật sự không thể bức phá."

Vấn đề tâm ma ta cố ý giấu đi, nhưng việc mỗi ngày luyện tập là sự thật, tính ra cũng không xem là ta nói dối đi.

Thần đế lạnh mặt nhìn Khuynh Tình: "Không phải là do con ngàn năm qua chỉ lo nhi nữ tình trường, bỏ bê tu luyện, thì làm sao không vượt qua nổi bình cảnh chứ.

Sau này ta không để con được tự do như vậy nữa, bắt đầu từ ngày mai hãy đến Tĩnh Ngọc điện, con sẽ học tập đạo pháp với Ngọc Khanh tiên tôn.

Ta hạn cho con trong vòng ngàn năm tiếp theo, phải thăng lên tiên bậc, con làm được sao?"

Khuynh Tình gãi đầu khó xử, ta hiện tại còn có tâm ma, thật không biết có thể nào vượt qua để tiếp tục tu luyện nữa không?

Khuynh Tình: "Thưa Thần đế bệ hạ việc này... e là rất khó a, thần không dám chắc chắc làm được."

Thần đế im lặng không trả lời, càng làm cho Khuynh Tình khó xử vô cùng.

Thần đế: "Nếu là như vậy, thì ta sẽ cho người phụ trợ cho con, Vương Tuyên ngươi thấy người nào thích hợp chấp hành nhiệm vụ này."

Vương Tuyên: "Thưa Thần đế bệ hạ, thần xin đề cử hai người là Liêm Kha thần quan và Tịnh Thi tiên tử.

Một người tu luyện là kiếm một người là pháp, vừa cùng trang lứa với Khuynh Tình tiên tử, có thể cùng nhau giúp đỡ để con đường tu tập tăng tiến hơn."

Khuynh Tình: "..."

Thần đế: "Bổn tọa rất hài lòng với đề cử này của ngươi, trước mắt cứ sắp xếp như vậy đi.

Nếu sau khi kiểm tra linh lực lại không tăng thì sẽ đổi người, Khuynh Tình con thấy thế nào?"

Tất cả đều do người làm chủ, ta dám xen vào sao? Ta thật sự không muốn có người suốt ngày dạy bảo và giám sát đâu.

Khuynh Tình: "Thần thấy đến Tĩnh Ngọc điện tu luyện là được rồi, về phần hai người kia, hay là để họ tiếp tục tu luyện đi."

Nếu suốt ngày phải đi theo ta, thì còn thời gian nào cho họ tăng tu vi nữa.

Thần đế: "Con đừng bàn ra nữa đi, việc này ta đã quyết định, cứ như vậy mà tiến hành, Vương Tuyên ngươi lui xuống sắp xếp đi."



Vương Tuyên vái chào thần đế bệ hạ, rồi quay qua gật đầu với Khuynh Tình, mới tiến ra phía ngoài điện. Bên trong hiện giờ chỉ còn lại Khuynh Tình và Thần đế bệ hạ.

Thần đế: "Vương Tuyên cũng đã đi rồi, bây giờ ta hỏi con, đã ngàn năm qua rồi con vẫn không quên được Đế tôn sao?"

Khuynh Tình lắc đầu, xem như là không phủ nhận câu hỏi của Thần đế.

Thần đế: "Đã nói với con bao nhiêu lần, mối tình này chỉ là từ một phía, có tiếp tục kéo dài cũng không được gì, mặt khác, con lại sinh ra tâm ma sao?"

Khuynh Tình giật mình, nhìn Thần đế bệ hạ mà quỳ xuống: "Thần đế bệ hạ, xin người thứ tội thần đã cố ý che giấu, ngàn năm qua phụ công người bồi dưỡng...

Nhưng thần vẫn không tiến bộ, chỉ là thần không thể buông tay được mối tình này."

Con không qua được kiếp tình này, thì con đường tu luyện sau này sẽ vô cùng khó khăn. Thần đế: "Mau giải quyết tâm ma, mới có thể loại bỏ hậu quả về sau."

Khuynh Tình im lặng quỳ ở đó, không nói gì mà lâm vào suy nghĩ, mỗi người khi tu tiên nếu tâm không vững hoặc có chấp niệm, thì sẽ sinh ra tâm ma.

Tâm ma nếu không giải quyết, mỗi ngày một lớn hơn sẽ lấn át tu vi, một ngày không xa sẽ rơi vào ma đạo, rời xa thần tịch, người người xa lánh.

Nhưng tâm ma sinh ra từ tình yêu, lại là thứ khó giải quyết nhất, chấp niệm mạnh mẽ nhất, thì làm sao muốn quên liền quên được chứ.

Thần đế: "Tạm thời con cứ đến Tĩnh Ngọc điện tu luyện, tâm ma kia nếu không loại bỏ được liền một lúc, thì tìm cách áp chế đi, đừng để nó sinh trưởng hơn nữa."

Khuynh Tình: "Vâng, nếu đã không còn việc gì, thần cũng xin phép cáo lui."

Thần đế không trả lời, mà chỉ phất tay thể hiện là đồng ý.

Khuynh Tình nhanh chóng làm lễ rồi quay trở về nơi ở của mình.

Vừa đi ngang Bách Linh cung, Khuynh Tình suy nghĩ xem nàng có nên vào trong để thăm hỏi Thanh thần gia gia không?

Nhưng cuối cùng nàng đành thôi không vào nữa, Thanh thần gia gia chỉ mới đến phụ giúp ngày đầu tiên, nếu thăm hỏi ngay thì cũng quá không hợp lễ.

Người ở Bách Linh cung sẽ nghĩ, người bên ngoài nói họ là bắt nạt tân nhân. Đành phải để thêm một thời gian xem sao đã.

Bách Linh cung đã không vào, vậy bây giờ ta đi Phiên Hoa cung vậy, chưa đến một khắc Khuynh Tình đã vào thánh cung của Phiên Hoa điện.

Thủy Nhu tiên tôn: "Chẳng hay Khuynh Tình tiên tử đến đây có việc gì sao?"

Khuynh Tình: "Cũng không có việc gì quan trọng, khá lâu rồi tiểu thần không có đến đây, nên muốn thỉnh an Hoa thần tôn chủ thôi."

Thủy Nhu: "Thật có lỗi, tôn chủ vẫn chưa xuất quan."

Khuynh Tình: "Tiểu thần biết, ta đứng bên ngoài thỉnh an người như mọi khi."

Sau đó đi dạo xung quanh đây cho tâm trạng thoải mái.

Thủy Nhu: "Bếu là vậy, để ta gọi người theo hầu ngươi."

Khuynh Tình: "Không cần phiền người khác, ta tự mình đi, dù sao ta đã lớn lên ở nơi này, không thể lạc đường."

Thủy Nhu: "Ta còn có việc, không phiền ngươi nữa."

Khuynh Tình: "Người đi thong thả, yên tâm ta đi dạo xong sẽ về, không đi lung tung."

Thủy Nhu tiên tôn gật đầu xem như đồng ý với nàng, rồi nhanh chóng đi giải quyết công vụ.

Khuynh Tình bắt đầu đi dạo xung quanh, nơi này vẫn như ngày xưa, cách bài trí cũng chưa hề thay đổi qua.

Khi đi qua khu vườn mẫu đơn mà nàng yêu thích, thì đột nhiên từ bên trong vườn bay ra một thứ gì đó.

Nó quá nhanh, Khuynh Tình không kịp phản ứng và nhìn kĩ nó là thứ gì.

Lúc nhìn lại đã thấy hóa ra là một cây hoa mẫu đơn vừa có linh tính, nó đang nhảy nhót rất vui vẻ.



Khuynh Tình đi đến bắt lấy nó, bất ngờ có người tấn công cây hoa mẫu đơn không kịp phản ứng, đang vùng vẫy muốn thoát ra khỏi tay Khuynh Tình.

Khuynh Tình: "Sao, ngươi muốn đi, không được đâu."

Vừa mới có linh tính, ngươi phải được các vị tiên tôn trong Phiên Hoa cung này kiểm tra qua.

Nói rồi nàng đem theo nó đến gặp Linh San tiên tôn, nơi ở của vị tiên tôn này có chút khác biệt so với các vị tiên tôn khác. Thanh bình và đơn sơ hơn rất nhiều.

Khuynh Tình bước vào đã nghe tiếng đàn du dương theo gió, chắc chắn người đàn là Linh San tiên tôn.

Khuynh Tình: "Linh San tiên tôn, con có việc tìm người đây."

Không có người đáp lời, Khuynh Tình đành đi tiếp vào bên trong, theo tiếng đàn, Khuynh Tình nhìn thấy một cô nương trẻ tuổi xinh đẹp thì hành lễ.

Khuynh Tình: "Tiểu thần xin bái kiến Linh San tiên tôn."

Linh San tiên tôn: "..."

Vị cô nương kia vẫn tiếp tục đánh đàn của mình, không hề có ý định tiếp khách, Khuynh Tình kiên nhẫn đứng đợi không làm phiền nhã hứng đánh đàn của người, cho đến khi tiếng đàn dừng hẳn.

Linh San tiên tôn: "Đem nó đến đây."

Khuynh Tình hiểu ý đem cây mẫu đơn vẫn còn đang giãy giụa đến, đặt trước mặt Linh San tiên tôn.

Linh San tiên tôn dùng linh lực kiểm tra toàn thân cho nó, thì phát hiện điều bất thường.

Linh San tiên tôn: "Nó không phải là một gốc mẫu đơn bình thường, toàn thân của nó tràn đầy sinh lực thuần bí, ta cũng không nắm rõ được.

Theo ta thấy chúng ta nên đem nó đến gặp tiên chủ, chắc chắn ngươi hôm nay cũng đến đây thỉnh an tiên chủ đi."

Khuynh Tình: "Tiểu thần đúng là có ý đó."

Linh San tiên tôn: "Đi thôi, nhưng ta cũng không chắc có thể mời người xuất quan không?"

Chẳng mấy chốc hai người đã đến trước chủ điện, Linh San tiên tôn đã thông qua một vị tiên thị vào bẩm báo, hiện tại Khuynh Tình và tiên tôn vẫn đang chờ đợi bên ngoài.

Tiên thị: "Hoa thần tôn chủ cho mời hai vị vào trong."

Đi theo tiên thị tiến vào thiên điện bên trong thì đã có người chờ sẵn.

Hoa thần: "Khuynh Tình đã đến sao? Bao nhiêu lâu rồi, ta không gặp được con? Thời gian ta bế quan cũng khá lâu đi."

Linh San tiên tôn cùng Khuynh Tình đồng thanh hành lễ: "Bái kiến Hoa thần tôn chủ, chúc mừng người thành công xuất quan."

Hoa thần: "Không cần đa lễ."

Khuynh Tình: "Tiểu thần đôi lần có đến nhưng người vẫn còn bận bế quan, nếu tính từ lần gặp trước đến hôm nay thì đã trôi qua một ngàn hai trăm năm."

Đã lâu vậy rồi, không biết sao hôm nay ta tự dưng thức tỉnh sau một giấc ngủ dài, trùng hợp là hôm nay con cũng đến đây.

Hoa thần: "Hai người các ngươi chỉ là đơn giản đến thăm hỏi, hay là có sự tình gì khác."

Lúc này gốc mẫu đơn nghịch ngợm kia, đã tránh thoát được vòng khống chế của Linh San tiên tôn, mà chạy thẳng đến chỗ Hoa thần.

Hoa thần nhìn thấy nó trong mắt cũng hiện lên vẻ bất ngờ, sau đó đứng dậy bắt được nó.

Hoa thần: "Thật là một gốc mẫu đơn tinh nghịch, ngươi nha vậy mà lại mang linh lực của thượng cổ xa xưa, không biết tại sao ngươi lại có nó?"

Linh San: "...cái gì? Gốc mẫu đơn này mang linh lực thượng cổ sao?

Khuynh Tình: "Linh lực thượng cổ? Không phải nó chỉ mới mở linh trí sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hàn Tâm Hóa Mộng Kiếp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook