Quyển 1 - Chương 41: ân mỹ nhân 1
Canh Tân
13/06/2018
Hoàng Thiệu là ai?
Lưu Sấm một chút ấn tượng cũng không có. Cũng khó trách, phần đông nhân vật trong lịch sử Tam quốc, theo khởi nghĩa Khăn Vàng đến Tam quốc diễn nghĩa, nhân tài xuất hiện lớp lớp, người có danh tiếng lại nhiều không kể xiết.
Lọại tình huống này, Lưu Sấm đương nhiên không thể nhớ kỹ từng cái tên. Cho nên hắn đối với cái tên Hoàng Thiệu này cảm thấy xa lạ, cũng chắng có gì lạ...
Khi Hoàng Thiệu đi dường như có cảm giác mất mát!
Có lẽ là bởi vì không thể chiếu dụ được Lưu Sấm, hay là bởi vì niềm tin sụp đổ! Trên thực tế, Trương Giác bệnh chết, loạn Khăn Vàng bình định, Thái Bình Đạo không còn thời cơ nữa. Hán thất tuy rằng suy yếu, nhưng nội tình bốn trăm năm vững chắc, tuyệt không thể sớm tối có thể hư hoại. Sau khi khởi nghĩa Khăn Vàng thất bại, sự đả kích của Hán thất đối với Thái Bình Đạo không thể cho rằng không tàn khốc.
Mà việc Đồng Trác loạn chính, chư hầu vùng lên tới nay, gần như tất cả mọi người coi quân Khăn Vàng là miếng thịt khoái khẩu.
Tào Tháo ở Thanh Châu được rất nhiều quân Khăn Vàng, tổ chức và thành lập thành quân Thanh Châu, thực lực tăng vọt, Viên Thiệu ở vùng Hà Bắc cũng tàn khốc vây quét quân Khăn Vàng, tuy có Chữ Phi Yến một trong ba mươi sáu lộ Cừ Soái, mà nay sửa tên thành Trương Yến tụ tập hơn một trăm ngàn bộ hạ Hắc Sơn Tặc chiếm cứ thâm sơn, nhưng trên thực tế sự uy hiếp với Viên Thiệu gần như không có. Nếu không có Công Tôn Toản khởi binh, kéo tay chân của Viên Thiệu lại, nói không chừng Viên Thiệu đã sớm phát binh bình định Hắc Sơn Tặc, thậm chí có thể thâu tóm Hắc Sơn Tặc. Trong lịch sử, Trương Yến cuối cùng vẫn làm được lợi cho Tào Tháo.
Quân Khăn Vàng đã không có đường ra, càng không có bất kỳ hy vọng nào!
Đấy là một thời đại thế gia đương hùng, dân thường muốn quật khởi đã không có khả năng. Hơn nữa lúc trước quân Khăn Vàng tung hoành tám châu, nói là thay trời hành đạo, có thể coi như một sự tiến hành của giặc cỏ, nơi đi qua như châu chấu quá cảnh, đốt nhà giết người đánh cướp, khiến dân chúng hận thấu xương.
Nói cách khác, so với khởi nghĩa Khăn Vàng năm đó, năm nay quân Khăn Vàng không có nền móng gì. Cái gọi là một trăm ngàn đại quân, chẳng qua chi là một đám lưu dân tạo thành. Tính chất của lưu dân đã quyết định quân Khăn Vàng không thể có đại thành tựu, chiếm núi làm vua có lẽ có thể tiếu dao nhất thời, nhưng nếu khởi binh tạo phản, đánh chiếm thành trì, tất nhiên sẽ gặp tai họa ngập đầu.
Về phần Viên Thuật mà Hoàng Thiệu nói, càng không đủ để tin tưởng. Bản thân Hoàng Thiệu không rõ cái đạo lý này sao? Lưu Sấm cảm thấy, Hoàng Thiệu kỳ thật rất rõ tình trạng trước mắt của quân Khăn Vàng, chỉ có điều y không chịu, cũng không muốn thừa nhận, trong lòng tồn tại tâm lý may mắn, cho nên mới phải tiến hành điều không khôn ngoan này.
Cái nên nói, cũng đã nói! Hoàng Thiệu cuối cùng sẽ ra quyết định gì, với Lưu Sấm cũng không có quan hệ gì. Lưu Sấm thật ra muốn lôi kéo Hoàng Thiệu một chút, đáng tiếc tình trạng hiện tại của mình, làm sao có thể khiến Hoàng Thiệu phục tùng? Chỉ có thể đưa mắt nhìn Hoàng Thiệu rời đi. Khóe miệng Lưu Sấm nhuếch lên, trong mắt hiện lên một chút tiếc nuối.
Ôi, cơ hội thật tốt, lại phải tự nhiên để vuột mất.
…
Đối với Lưu Sấm mà nói, Hoàng Thiệu chỉ là một lữ khách qua đường vội vàng. Sau ngày viếng thăm Lưu Sấm đó, Hoàng Thiệu phảng phất từ nhân gian bốc hơi lên, cũng không nghe bất cứ tin tức gì liên quan tới y nữa. Lưu Sấm cũng không quan tâm chuyện của Hoàng Thiệu nữa, buổi tối, hắn nghe được từ trong miệng Chu Hợi chuyện Tào Tháo xuất binh đến Nhữ Nam, trong lòng không khỏi sợ hãi.
Tào Tháo đã dụng binh về phía Nhữ Nam rồi sao? Cử động này cũng biểu lộ Tào Tháo quyết tâm tranh giành Dự Châu. Chỉ sợ dùng không được bao lâu, Tào Tháo sẽ tới Lạc Dương nghênh đón Hán Đế. Chiếu theo sự phát triển của lịch sử, cuối năm Tào Tháo đã dời đô về Hứa Đô.
Đến nương tựa Tào Tháo, sẽ như thế nào?
Ý niệm này trong đầu hắn vừa lóe lên, liền mất tăm mất tích. Cái kia dẫu sao quá xa vời, không chi là khoảng cách khu vực, còn có rất nhiều nhân tố không chế ở bên trong.
Lưu Bị, Tào Tháo, thật đúng là một đề tài khó có thể quyết định!
Trong lúc bất tri bất giác, ba ngày đã trồi qua. Cùng với việc khí huyết của Lưu Sấm hoàn toàn hôi phục, cộng thêm luyện thành Thương Hùng Biến, khí lực theo đó đã gia tăng thêm mấy lần.
Bàn Long Thương tuy rằng còn có chút nặng thủ, nhưng đã không mệt mỏi giống lúc trước. Thấy Lưu Sấm đã bình phục, Chu Hợi. Không đúng, nên gọi là Quản Hợi mới phải, việc chăm sóc Lưu Sấm cũng không nghiêm khắc như trước. Đồng thời, thấy Lưu Sấm khí lực tăng vọt, Quản Hợi luôn suy nghĩ về việc sau này, rõ ràng ông đem cái áo giáp ưa thích tặng cho Lưu Sấm, là món quà tạm thời tặng Lưu Sấm sau khi đã luyện thành Thương Hùng Biến.
- Hiện nay cháu luyện thành Thương Hùng Biến, khí lực tăng vọt. Vốn cho là cháu mới đột phá Mãnh Hổ Biến, muốn luyện thành Thương Hùng Biển thời gian ít nhất phải mất một hai năm, lại không nghĩ tiểu tử cháu lâm trận đột phá. Ha hả, Đại Lưu một phen tâm huyết, sợ rằng cũng phải uổng phí.
- Ta cũng đã nói, mình luyện, luyện không ra công phu thật, lâm trận ẩu đả mới là cách đột phá tốt nhất. Mãng Ngưu Biến mặc dù cháu đình trệ nhiều năm, nhưng người bình thường khó có thể có căn cơ kiên cố bằng như vậy được. Đấy đối với cháu có chỗ tốt, nếu không như thế, chỉ sợ cháu cũng không có thể khôi phục lại nhanh như vậy, thật sự là làm cho người ta hâm mộ.
Giáp Tử Kiếm, nếu dùng cách đo đạc của đời sau mà tính, nặng chín mươi chín cân. Lưu Sấm sử dụng Bàn Long Thương còn có chút tốn sức, nhưng Giáp Tử Kiếm lại vừa khéo, không nhẹ không nặng.
- Hợi thúc, cháu muốn học bắn!
- Hả?
- Ngày đó ở Phù Đồ Tự, cháu thấy xạ thuật của Thường Thắng kinh người, cho nên muốn cùng hắn học, tương lai cũng có thể thêm một phần sức để tự bảo vệ mình.
Mắt Quản Hợi nhíu lại nhìn kỹ Lưu Sấm vài lần.
Mặt tròn mập mạp, vẫn còn vài nét ngấy ngô của tuổi trẻ. Khi cười lên vẫn giống như xưa đều là vẻ thật thà chất phác chân thành. Nhưng cặp mắt kia, màu sắc lại thêm vài phần quái lạ. Quản Hợi biết rằng, màu sắc kia tên là dã tâm.
Cái nhát gan nhưng vui vẻ không lo lắng của Đại Hùng xưa kia đã một đi không trở lại rồi. Có lẽ hắn đã cảm thấy được, tương lai của hắn sẽ đi đôi với gió tanh mưa máu, cho nên mới có ý nghĩ như vậy.
Tuy nhiên, cũng rất tốt!
Quản Hợi vẫn cảm thấy, chú cháu Lưu Dũng và Lưu Sấm rất thần bí. Đặc biệt Lưu Dũng, với bản lãnh dũng mãnh như vậy, lại trốn ở huyện Cù này cam chịu làm người bình thường, thật sự là không thể tin nổi. Mà Lưu Sấm, dường như cũng giấu diếm một ít chuyện xưa. Quản Hợi cảm thấy, trước kia Lưu Sấm nhát gan sợ phiền phức, đều không phải là xuất phát từ bản tính. Cũng có lẽ hắn không hề tính là che giấu quá lâu, dù rằng vẫn còn giấu không muốn người khác biết nhiều chuyện cũ.
Nhưng Lưụ Dũng không nói, Quản Hợi cũng không chủ động đi hỏi. Đời này của ông đã gặp nhiều thê lương buồn bã, lại thêm đã trải qua lừa gạt và phản bội. Đối với chú cháu Lưu Dũng, Quản Hợi còn mang ơn. Cũng chính bởi vì như vậy, ông mới cam chịu ở lại huyện Cù, làm một Tặc Tào.
Có lẽ, vẫn chưa tới lúc!
Quản Hợi nhìn bộ giáp trước mặt, Lưu Sấm trông có vẻ yêu thích không muốn rời tay, trong lòng đột nhiên nhiều thêm vài phần vui mừng.
Đại Hùng đã trưởng thành rồi!
…
Ngày hôm sau, Lưu Sấm dậy rất sớm. Trước tiên hắn luyện một lần Long Xà Cửu Biến, sau khi ăn xong điểm tâm, liền thu dọn một chút, chuẩn bị ngoài. Bãi Diêm Thủy bên kia, không cần Quản Hợi đặc biệt giải thích. Đám người Bùi Thiệu và Lưu từng kề vai chiến đấu, chỉ cần hắn đến, có lẽ Thường Thắng cũng sẽ không khước từ lời thỉnh cầu của Lưu Sấm. Cho nên, lúc Lưu Sấm thu dọn đồ đạc, Quản Hợi liền đi đến phủ nha.
Hiện giờ trong huyện nha việc rất nhiều, từ khi Mi Chúc trở về, thực sự quá bận rộn truy xét chuyện của Vũ Sơn Tặc. Nhưng Vũ Sơn kéo dài qua huyện Cù và Đàm Huyện, Vũ Sơn Tặc ẩn trong núi, rất khó vây quét. Binh lực của quận Đông Hải vốn không nhiều lắm, phần lớn đi vây quét Vũ Sơn Tặc, hao tài tốn của không nói, kết quả cũng không chắc có thể làm vừa lòng cấp trên. Cho nên, Mi Chúc đối với Vũ Sơn Tặc dường như cũng có chút bó tay.
Chẳng lẽ, ta đã đoán sai?
Cũng có thể nói, Cung Lê và Vũ Sơn Tặc không có quan hệ gì? Trong lòng Lưu Sấm có chút nghi hoặc, tuy nhiên cũng không để trong lòng. Trời sập xuống có lớn thì đã có đỉnh để đỡ, và hắn dường như cũng không có quan hệ gì.
Đang lúc Lưu Sấm chuẩn bị ra cửa, chợt nghe tiếng thở phì quen thuộc. Liền Sau đó, miểng cửa gỗ bị một cái đầu ngựa đâm thủng, một chiến mã lông thuần trắng từ bên ngoài chạy vào, sau khi nhìn thấy Lưu Sấm, liền lắc đầu vẫy đuôi, phấn khởi dị thường.
- Trân Châu?
Lưu Sấm thấy bạch mã, không nén được kêu lên một tiếng kinh ngạc.
Cái gì hắn có thể nhận lầm, nhưng Trân Châu từng cùng hắn chém giết ở chiến trường, qua lại từ huyện Cù đến Hoài Âm, có thể nói là bạn chiến đấu thân thiết.
Chỉ là, Trân Châu không phải bị Mi gia dẫn đi sao có thể chạy về?
Lưu Sấm xúc động, vội hướng ra cửa nhìn xung quanh, hô lên:
- Tam Nương Tử ra đi, ta nhìn thấy ngươi rồi!
Tiếng cười như chuông bạc truyền đến, chi thấy Mi Hoán từ ngoài cửa thoáng cái xuất hiện, bĩu môi nói:
- Hùng ngốc, sao ngươi đoán được là ta đến? Nói thừa, nếu Trân Châu ở trong này, trừ ngươi ra, còn có thể là ai? Đương nhiên, Lưu Sấm sẽ không nói thẳng như vậy.
Hắn ngu ngơ cười, đáp:
- Ở trong huyện Cù này, ngoại trừ Tam Nương Tử, ai còn có thể làm cho Trân Châu nghe lời?
Dụ dỗ con gái là thể đấy!
Tuy rằng Lưu Sấm cũng không phải là một người biết nói năng, nhưng đời sau xem qua nhiều sách như vậy, chút đạo lý ấy không thể không biết.
Lưu Sấm một chút ấn tượng cũng không có. Cũng khó trách, phần đông nhân vật trong lịch sử Tam quốc, theo khởi nghĩa Khăn Vàng đến Tam quốc diễn nghĩa, nhân tài xuất hiện lớp lớp, người có danh tiếng lại nhiều không kể xiết.
Lọại tình huống này, Lưu Sấm đương nhiên không thể nhớ kỹ từng cái tên. Cho nên hắn đối với cái tên Hoàng Thiệu này cảm thấy xa lạ, cũng chắng có gì lạ...
Khi Hoàng Thiệu đi dường như có cảm giác mất mát!
Có lẽ là bởi vì không thể chiếu dụ được Lưu Sấm, hay là bởi vì niềm tin sụp đổ! Trên thực tế, Trương Giác bệnh chết, loạn Khăn Vàng bình định, Thái Bình Đạo không còn thời cơ nữa. Hán thất tuy rằng suy yếu, nhưng nội tình bốn trăm năm vững chắc, tuyệt không thể sớm tối có thể hư hoại. Sau khi khởi nghĩa Khăn Vàng thất bại, sự đả kích của Hán thất đối với Thái Bình Đạo không thể cho rằng không tàn khốc.
Mà việc Đồng Trác loạn chính, chư hầu vùng lên tới nay, gần như tất cả mọi người coi quân Khăn Vàng là miếng thịt khoái khẩu.
Tào Tháo ở Thanh Châu được rất nhiều quân Khăn Vàng, tổ chức và thành lập thành quân Thanh Châu, thực lực tăng vọt, Viên Thiệu ở vùng Hà Bắc cũng tàn khốc vây quét quân Khăn Vàng, tuy có Chữ Phi Yến một trong ba mươi sáu lộ Cừ Soái, mà nay sửa tên thành Trương Yến tụ tập hơn một trăm ngàn bộ hạ Hắc Sơn Tặc chiếm cứ thâm sơn, nhưng trên thực tế sự uy hiếp với Viên Thiệu gần như không có. Nếu không có Công Tôn Toản khởi binh, kéo tay chân của Viên Thiệu lại, nói không chừng Viên Thiệu đã sớm phát binh bình định Hắc Sơn Tặc, thậm chí có thể thâu tóm Hắc Sơn Tặc. Trong lịch sử, Trương Yến cuối cùng vẫn làm được lợi cho Tào Tháo.
Quân Khăn Vàng đã không có đường ra, càng không có bất kỳ hy vọng nào!
Đấy là một thời đại thế gia đương hùng, dân thường muốn quật khởi đã không có khả năng. Hơn nữa lúc trước quân Khăn Vàng tung hoành tám châu, nói là thay trời hành đạo, có thể coi như một sự tiến hành của giặc cỏ, nơi đi qua như châu chấu quá cảnh, đốt nhà giết người đánh cướp, khiến dân chúng hận thấu xương.
Nói cách khác, so với khởi nghĩa Khăn Vàng năm đó, năm nay quân Khăn Vàng không có nền móng gì. Cái gọi là một trăm ngàn đại quân, chẳng qua chi là một đám lưu dân tạo thành. Tính chất của lưu dân đã quyết định quân Khăn Vàng không thể có đại thành tựu, chiếm núi làm vua có lẽ có thể tiếu dao nhất thời, nhưng nếu khởi binh tạo phản, đánh chiếm thành trì, tất nhiên sẽ gặp tai họa ngập đầu.
Về phần Viên Thuật mà Hoàng Thiệu nói, càng không đủ để tin tưởng. Bản thân Hoàng Thiệu không rõ cái đạo lý này sao? Lưu Sấm cảm thấy, Hoàng Thiệu kỳ thật rất rõ tình trạng trước mắt của quân Khăn Vàng, chỉ có điều y không chịu, cũng không muốn thừa nhận, trong lòng tồn tại tâm lý may mắn, cho nên mới phải tiến hành điều không khôn ngoan này.
Cái nên nói, cũng đã nói! Hoàng Thiệu cuối cùng sẽ ra quyết định gì, với Lưu Sấm cũng không có quan hệ gì. Lưu Sấm thật ra muốn lôi kéo Hoàng Thiệu một chút, đáng tiếc tình trạng hiện tại của mình, làm sao có thể khiến Hoàng Thiệu phục tùng? Chỉ có thể đưa mắt nhìn Hoàng Thiệu rời đi. Khóe miệng Lưu Sấm nhuếch lên, trong mắt hiện lên một chút tiếc nuối.
Ôi, cơ hội thật tốt, lại phải tự nhiên để vuột mất.
…
Đối với Lưu Sấm mà nói, Hoàng Thiệu chỉ là một lữ khách qua đường vội vàng. Sau ngày viếng thăm Lưu Sấm đó, Hoàng Thiệu phảng phất từ nhân gian bốc hơi lên, cũng không nghe bất cứ tin tức gì liên quan tới y nữa. Lưu Sấm cũng không quan tâm chuyện của Hoàng Thiệu nữa, buổi tối, hắn nghe được từ trong miệng Chu Hợi chuyện Tào Tháo xuất binh đến Nhữ Nam, trong lòng không khỏi sợ hãi.
Tào Tháo đã dụng binh về phía Nhữ Nam rồi sao? Cử động này cũng biểu lộ Tào Tháo quyết tâm tranh giành Dự Châu. Chỉ sợ dùng không được bao lâu, Tào Tháo sẽ tới Lạc Dương nghênh đón Hán Đế. Chiếu theo sự phát triển của lịch sử, cuối năm Tào Tháo đã dời đô về Hứa Đô.
Đến nương tựa Tào Tháo, sẽ như thế nào?
Ý niệm này trong đầu hắn vừa lóe lên, liền mất tăm mất tích. Cái kia dẫu sao quá xa vời, không chi là khoảng cách khu vực, còn có rất nhiều nhân tố không chế ở bên trong.
Lưu Bị, Tào Tháo, thật đúng là một đề tài khó có thể quyết định!
Trong lúc bất tri bất giác, ba ngày đã trồi qua. Cùng với việc khí huyết của Lưu Sấm hoàn toàn hôi phục, cộng thêm luyện thành Thương Hùng Biến, khí lực theo đó đã gia tăng thêm mấy lần.
Bàn Long Thương tuy rằng còn có chút nặng thủ, nhưng đã không mệt mỏi giống lúc trước. Thấy Lưu Sấm đã bình phục, Chu Hợi. Không đúng, nên gọi là Quản Hợi mới phải, việc chăm sóc Lưu Sấm cũng không nghiêm khắc như trước. Đồng thời, thấy Lưu Sấm khí lực tăng vọt, Quản Hợi luôn suy nghĩ về việc sau này, rõ ràng ông đem cái áo giáp ưa thích tặng cho Lưu Sấm, là món quà tạm thời tặng Lưu Sấm sau khi đã luyện thành Thương Hùng Biến.
- Hiện nay cháu luyện thành Thương Hùng Biến, khí lực tăng vọt. Vốn cho là cháu mới đột phá Mãnh Hổ Biến, muốn luyện thành Thương Hùng Biển thời gian ít nhất phải mất một hai năm, lại không nghĩ tiểu tử cháu lâm trận đột phá. Ha hả, Đại Lưu một phen tâm huyết, sợ rằng cũng phải uổng phí.
- Ta cũng đã nói, mình luyện, luyện không ra công phu thật, lâm trận ẩu đả mới là cách đột phá tốt nhất. Mãng Ngưu Biến mặc dù cháu đình trệ nhiều năm, nhưng người bình thường khó có thể có căn cơ kiên cố bằng như vậy được. Đấy đối với cháu có chỗ tốt, nếu không như thế, chỉ sợ cháu cũng không có thể khôi phục lại nhanh như vậy, thật sự là làm cho người ta hâm mộ.
Giáp Tử Kiếm, nếu dùng cách đo đạc của đời sau mà tính, nặng chín mươi chín cân. Lưu Sấm sử dụng Bàn Long Thương còn có chút tốn sức, nhưng Giáp Tử Kiếm lại vừa khéo, không nhẹ không nặng.
- Hợi thúc, cháu muốn học bắn!
- Hả?
- Ngày đó ở Phù Đồ Tự, cháu thấy xạ thuật của Thường Thắng kinh người, cho nên muốn cùng hắn học, tương lai cũng có thể thêm một phần sức để tự bảo vệ mình.
Mắt Quản Hợi nhíu lại nhìn kỹ Lưu Sấm vài lần.
Mặt tròn mập mạp, vẫn còn vài nét ngấy ngô của tuổi trẻ. Khi cười lên vẫn giống như xưa đều là vẻ thật thà chất phác chân thành. Nhưng cặp mắt kia, màu sắc lại thêm vài phần quái lạ. Quản Hợi biết rằng, màu sắc kia tên là dã tâm.
Cái nhát gan nhưng vui vẻ không lo lắng của Đại Hùng xưa kia đã một đi không trở lại rồi. Có lẽ hắn đã cảm thấy được, tương lai của hắn sẽ đi đôi với gió tanh mưa máu, cho nên mới có ý nghĩ như vậy.
Tuy nhiên, cũng rất tốt!
Quản Hợi vẫn cảm thấy, chú cháu Lưu Dũng và Lưu Sấm rất thần bí. Đặc biệt Lưu Dũng, với bản lãnh dũng mãnh như vậy, lại trốn ở huyện Cù này cam chịu làm người bình thường, thật sự là không thể tin nổi. Mà Lưu Sấm, dường như cũng giấu diếm một ít chuyện xưa. Quản Hợi cảm thấy, trước kia Lưu Sấm nhát gan sợ phiền phức, đều không phải là xuất phát từ bản tính. Cũng có lẽ hắn không hề tính là che giấu quá lâu, dù rằng vẫn còn giấu không muốn người khác biết nhiều chuyện cũ.
Nhưng Lưụ Dũng không nói, Quản Hợi cũng không chủ động đi hỏi. Đời này của ông đã gặp nhiều thê lương buồn bã, lại thêm đã trải qua lừa gạt và phản bội. Đối với chú cháu Lưu Dũng, Quản Hợi còn mang ơn. Cũng chính bởi vì như vậy, ông mới cam chịu ở lại huyện Cù, làm một Tặc Tào.
Có lẽ, vẫn chưa tới lúc!
Quản Hợi nhìn bộ giáp trước mặt, Lưu Sấm trông có vẻ yêu thích không muốn rời tay, trong lòng đột nhiên nhiều thêm vài phần vui mừng.
Đại Hùng đã trưởng thành rồi!
…
Ngày hôm sau, Lưu Sấm dậy rất sớm. Trước tiên hắn luyện một lần Long Xà Cửu Biến, sau khi ăn xong điểm tâm, liền thu dọn một chút, chuẩn bị ngoài. Bãi Diêm Thủy bên kia, không cần Quản Hợi đặc biệt giải thích. Đám người Bùi Thiệu và Lưu từng kề vai chiến đấu, chỉ cần hắn đến, có lẽ Thường Thắng cũng sẽ không khước từ lời thỉnh cầu của Lưu Sấm. Cho nên, lúc Lưu Sấm thu dọn đồ đạc, Quản Hợi liền đi đến phủ nha.
Hiện giờ trong huyện nha việc rất nhiều, từ khi Mi Chúc trở về, thực sự quá bận rộn truy xét chuyện của Vũ Sơn Tặc. Nhưng Vũ Sơn kéo dài qua huyện Cù và Đàm Huyện, Vũ Sơn Tặc ẩn trong núi, rất khó vây quét. Binh lực của quận Đông Hải vốn không nhiều lắm, phần lớn đi vây quét Vũ Sơn Tặc, hao tài tốn của không nói, kết quả cũng không chắc có thể làm vừa lòng cấp trên. Cho nên, Mi Chúc đối với Vũ Sơn Tặc dường như cũng có chút bó tay.
Chẳng lẽ, ta đã đoán sai?
Cũng có thể nói, Cung Lê và Vũ Sơn Tặc không có quan hệ gì? Trong lòng Lưu Sấm có chút nghi hoặc, tuy nhiên cũng không để trong lòng. Trời sập xuống có lớn thì đã có đỉnh để đỡ, và hắn dường như cũng không có quan hệ gì.
Đang lúc Lưu Sấm chuẩn bị ra cửa, chợt nghe tiếng thở phì quen thuộc. Liền Sau đó, miểng cửa gỗ bị một cái đầu ngựa đâm thủng, một chiến mã lông thuần trắng từ bên ngoài chạy vào, sau khi nhìn thấy Lưu Sấm, liền lắc đầu vẫy đuôi, phấn khởi dị thường.
- Trân Châu?
Lưu Sấm thấy bạch mã, không nén được kêu lên một tiếng kinh ngạc.
Cái gì hắn có thể nhận lầm, nhưng Trân Châu từng cùng hắn chém giết ở chiến trường, qua lại từ huyện Cù đến Hoài Âm, có thể nói là bạn chiến đấu thân thiết.
Chỉ là, Trân Châu không phải bị Mi gia dẫn đi sao có thể chạy về?
Lưu Sấm xúc động, vội hướng ra cửa nhìn xung quanh, hô lên:
- Tam Nương Tử ra đi, ta nhìn thấy ngươi rồi!
Tiếng cười như chuông bạc truyền đến, chi thấy Mi Hoán từ ngoài cửa thoáng cái xuất hiện, bĩu môi nói:
- Hùng ngốc, sao ngươi đoán được là ta đến? Nói thừa, nếu Trân Châu ở trong này, trừ ngươi ra, còn có thể là ai? Đương nhiên, Lưu Sấm sẽ không nói thẳng như vậy.
Hắn ngu ngơ cười, đáp:
- Ở trong huyện Cù này, ngoại trừ Tam Nương Tử, ai còn có thể làm cho Trân Châu nghe lời?
Dụ dỗ con gái là thể đấy!
Tuy rằng Lưu Sấm cũng không phải là một người biết nói năng, nhưng đời sau xem qua nhiều sách như vậy, chút đạo lý ấy không thể không biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.