Hãn Thích

Quyển 1 - Chương 40: mời quân 2

Canh Tân

13/06/2018

Nghĩ đến đấy, khóe miệng Lưu Sấm hơi hơi nhếch lên, hắn không tiếp lời Hoàng Triệu.

Hoàng Triệu cũng không khách khí, đi thẳng đến dưới mái hiên, đặt mông ngồi ở trên ghế dài, cười ha hả nói:

- Mạnh Ngạn, không gạt ngươi. Ta hôm nay đến, là có nhất cọc phú quý cho ngươi. Không biết ngươi có dũng khí hay không?

- Cái gì phú quý!

Hoàng Triệu nói:

- Mạnh Ngạn một thân bản lãnh, nhưng lại không thể không thiệt thòi ở tại huyện thành hoang phế này, chẳng phải là đáng tiếc sao?

- Ta nhìn ra được, ngươi là người thông minh. Ngày nay thiên hạ đại loạn, triều cương bại hoại, thiên tử chạy Đông đô, lại không người hỏi han. Lúc này chính là lúc dành cho đại trượng phu bắt đầu lập công lao sự nghiệp. Mạnh Ngạn võ nghệ như vậy, sao không rời núi làm sự nghiệp, dù sao cũng dễ chịu hơn sống ở cái tiểu thành không có ý chí tiến thủ này.

- Không dối gạt Mạnh Ngạn, ta muốn mời ngươi tới Nhữ Nam, cùng làm đại sự. Không biết ý Mạnh Ngạn thể nào?

- Nhữ Nam? Cùng làm đại sự?

Mắt Lưu Sấm hơi nhíu lại, chăm chú nhìn Hoàng Triệu, sau một lúc lâu lạnh lùng nói: - Rốt cuộc ngươi là ai!

Hoàng Triệu do dự một chút, đứng dậy, hạ giọng nói:

- Trời xanh đã chết, Trời vàng đương lập, vào năm Giáp Tý, thiên hạ thái bình!

Lưu Sấm giật nảy mình lạnh run, lập tức vươn người đứng dậy, tay chỉ Hoàng Triệu thất thanh nói:

- Ngươi là giặc Khăn Vàng...

Hoàng Triệu lại không chút hoang mang, khoát tay chặn lại nói:

- Mạnh Ngạn nói lời ấy sai rồi! Vương hầu, tướng quân đâu phải cứ con dòng cháu giống?

- Nhớ ngày đó, Hán thất suy yếu, đế vượng hồ đồ, triều cương không thịnh vượng, gian thần lộng quyền, cho nên dân chúng lầm than, dân chúng khổ không thể tả. Đại Hiền Lương Sư của ta thuận lòng trời làm, khởi nghĩa vũ trang, Bát châu chấn động, thiện hạ chi sĩ có nhận thức cũng phối hợp, đấy là ý trời sao có thể là giặc chứ? Đáng tiếc, Hán thất mệnh chưa đến tuyệt lộ, Đại Hiền Lương Sư trời ghen ghét, khiến nghiệp lớn thất bại!

- Đại Hiền Lương Sư mặc dù đã không còn nữa, nhưng tinh thần vẫn còn. Những tín đồ chúng ta đến nay chưa quên di nguyện của Đại Hiền Lương Sư, cố ý mời chí sĩ thiên hạ có nhận thức đồng mưu đại sự. Mà nay, Nhữ Nam Viên Thuật, bốn đời làm Tam Công, có lòng trợ giúp ta thành công. Chúng ta cũng triệu tập đồng bọn năm đó, chuẩn bị khởi sự ở Nhữ Nam, chấn hưng hùng phong năm đó. Ta thấy Mạnh Ngạn võ nghệ tài giỏi, sao không theo ta đến Nhữ Nam, đồng mưu đại sự?

Nhữ Nam Viên Thuật?



Lưu Sấm lập tức lộ ra một chút khinh miệt. Nếu không tái sinh, nói không chừng hắn thực sự sẽ bị lời nói Hoàng Triệu làm cảm động.

Suy cho cùng, Nhữ Nam Viên thị bốn đời làm Tam Công, là thế gia đại tộc thiên hạ đều biết. Nếu Viên Thuật đồng ý ra mặt, đích thật là có thể thu hút không ít người tham gia.

Nhưng Lưu Sấm lại biết, Viên Thuật kia có đức hạnh gì đâu!? Nghe nói, là người chí lớn nhưng tài mọn, nói khó nghe một chút, chính là người không biết tự lượng sức mình. Luận thực lực, gã so ra kém ca ca Viên Thiệu của mình, luận tài cán, càng không cách nào đánh đồng cùng Tào Tháo. Người này chính là một tay ăn chơi trác táng, dựa vào của cải của cha mẹ để lại mà giả danh lừa bịp. Đáng tiếc, đối thủ của gã là Tào Tháo, Tào Mạnh Đức kia thà ta phụ người chứ không để người phụ ta. Ngay cả Viên Thiệu cuối cùng đều bị Tào Tháo tiêu diệt, Viên Thuật. Đó chẳng phải là một chuyện cười sao.

Chỉ có điều, Hoàng Triệu...

Lưu Sấm khoác thêm áo khoác, ngồi xuống ở ngưỡng cửa. nói:

- Hoàng Triệu, đấy hẳn không phải là tên thật của ngươi.

- Ha hả, Mạnh Ngạn quả nhiên thông minh. Thực không dám dấu diếm, ta tên thật là Hoàng Thiệu, chỉ vì sau khi Đại Hiền Lương Sư mất, triều đình đôi với tín đồ Thái Bình Đạo chúng ta chèn ép rất nặng, bất đắc dĩ đổi tên, chủ yếu là thuận tiện làm việc. Nếu Mạnh Ngạn hỏi, ta tự nhiên không dấu diếm.

- Bấy giờ đồng đội ta, cùng đến Nhữ Nam tụ họp một trăm ngàn, lúc này đã tới gần Toánh Xuyên, ít ngày nữa chắc chắn xuất hiện ở Hà Lạc, chiếm lĩnh Lạc Dương. Đến lúc đó, trong giáo tín đồ ta chắc chắn lại lần nữa tương ứng, Mạnh Ngạn một thân bản lãnh, sao không theo ta đi trước, chiếm lấy một công danh?

- Các ngươi đã tới gần Toánh Xuyên rồi hả?

- Đúng vậy!

Trên mặt Hoàng Triệu, lộ ra một chút tự hào.

Nào biết được Lưu Sấm sau khi nghe xong, lại không kìm nổi cười haha, nói:

- Hoàng tiên sinh, đừng trách ta còn trẻ nói thẳng, các ngươi nếu tránh ở Nhữ Nam, tạm thời còn có thể sống. Đáng tiếc, các ngươi lại không biết sống chết, lại dẫn binh tới gần Toánh Xuyên, quả thực là tự tìm đường chết. Ngươi nghĩ Tào Tháo kia là người thể nào?

- Người này, lúc trị thế làm thần, loạn thế làm gian hùng. Nhớ ngày đó, giặc Khăn Vàng tụ họp chúng, bị đánh chạy đi khắp nơi. Hiện giờ các ngươi tụ tập một trăm ngàn đám ô hợp, có năng lực gì? Tào Tháo giỏi về dụng binh, dưới tay lại có nhiều kỳ nhân dị sự; văn có Tuân Úc, Quách Gia, Tuân Du, Trình Dục, võ có Hạ Hầu Đôn, Hạ Hầu Uyên, huynh đệ Tào Hồng,Tào Nhân dũng mãnh liệt vô song. Các ngươi có cái gì? Có tài đức gì mà đối địch với Tào Tháo?

- Các ngươi ở Nhữ Nam đánh nhỏ loạn nhỏ, Tào Tháo chưa chắc sẽ để ý, các ngươi còn có thể tiêu dao khoái hoạt; nhưng hiện tại các ngươi lại tụ chúng khởi binh. Hoàng tiên sinh, ta dám cùng ngươi đánh cuộc, không hơn một tháng, đồng đội ngươi nhất định sẽ thảm bại.

Hoàng Triệu nghe xong lập tức biến sắc. Ngay từ đầu, y có chút không vui, nhưng sau lại nghe xong được những lời Lưu Sấm, cũng á khẩu không trả lời được.

- Ngươi làm thế nào biết đám người Tuân Úc, Quách Gia?

- Cái này…

Trong lòng Lưu Sấm run lên. Mẹ nó, mình ra vẻ tinh tướng hơi quá rồi!

Đúng vậy, hắn chẳng qua chi là một dân chúng bình thường huyện Cù, lại sao có thể cό thể nghe nói đến đám người Tuân Úc, Quách Gia chứ? Tuy nhiên, nếu nói ra, Lưu Sấm biết rằng, hắn nhất định phải nghĩ biện pháp viên mãn mới được.



Vì thế suy nghỉ một chút, Lưu Sấm nói:

- Không giấu Hoàng tiên sinh, ta lần này đi Hoài Âm, trên đường thật ra có gặp vài đại nhân vật.

- Đại nhân vật?

– Ta ở bên sông Hoài Thủy, tình cờ gặp mặt cháu của Dĩnh Xuyên Tứ Trường Trần Thật, con trai của Trần Kỷ. Trần Quần, chính là Trần Trường Văn, cũng đã nói chuyện với nhau, ở thị trấn Hoài Âm, ta làm quen được với Bộ Chất, con cháu Hoài Âm Hầu Bộ Gia, lại cùng hăn nói chuyện, trò chuyện với nhau thật vui, sau đó, ta còn gặp Quảng Lăng Trần Đăng, được hắn chi điểm, đã biết sự tích đám người Tuân Úc, Quách Gia. Hoàng tiên sinh, các ngươi có lẽ thanh thế không nhỏ, nhưng trong mắt của ta, nếu chống lại những người như Tuân Úc, Quách Gia chỉ sợ là chỉ còn đường chết, căn bản cũng không có chút phần thắng gì. Ngươi tin hay là không tin?

Hoàng Thiệu ngay từ đầu có vẻ có chút khinh thường. Nhưng sau khi Lưu Sấm nói ra mỗi một cái tên, sắc mặt dần dần trở nên ngưng trọng. Lưu Sấm, theo y thấy chỉ có thể coi là là một vũ phu lòng lang dạ sói, lúc này lại có vẻ thần bí như vậy.

Bộ Chất là ai?

Hoàng Thiệu không đặc biệt nắm rõ, thậm chí Trần Quần, y cũng không hiểu rõ lắm. Nhưng Trần Đăng, Hoàng Thiệu lại rất rõ ràng. Không ngờ, không ngờ Lưu Sấm có thể gặp được những người này, hơn nữa theo lời của hắn, dường như đã từng có thâm glao.

Hắn có có tài đức gì, mà sao lại gặp biết với đám người Trần Đăng cùng Bộ Chất? Những thứ khác không nói chi nói Trần Đăng kia, có thể nổi danh là ngang ngược kiêu ngạo. Người bình thường căn bản cũng không sẽ đặt vào mắt Trần Đăng, thậm chí nói chuyện cùng y đều không thể. Lưu Sấm có thể lọt vào mắt Trần Đăng, chỉ bằng một thân võ nghệ kia chi còn xa lắm mới tới tất nhiên được Trần Đăng coi trọng, hẳn là người tài cán thế nào Hoàng Thiệu đột nhiên cảm thấy hôm nay đến có chút liều lĩnh! Y hiểu rất rõ Lưu Sấm phần nhiều là chứng kiến ngày đó ở trong lao ngục cùng với tin đồn sau khi ra tù.

Tiểu tử này, không đơn giản. Chẳng qua hắn cũng không có biểu hiện thái độ thù địch quá lớn, ngược lại nhắc nhở ta chuyện không thể làm, hay là đối với Thái Bình Đạo của ta có ấn tượng tốt?

Hoàng Thiệu có chút chần chừ, không biết nên tiếp tục như thế nào?

Y trầm ngâm một lát, lại mở miệng nói:

- Lại xem thường Mạnh Ngạn rồi, không nghĩ tới Mạnh Ngạn chẳng những võ nghệ cao cường, lại còn là một người có nhận thức cao quý. Lời Mạnh Ngạn mới vừa rồi cũng có lý, nhưng chúng ta khởi sự, không chỉ là một trăm ngàn binh mã, còn có...

- Còn có Nhữ Nam Viên Thuật kia, đúng hay không?

Lưu Sấm không đợi Hoàng Thiệu nói xong, liền mở miệng ngắt ngang lời củan y:

- Nếu Hoàng tiên sinh nghĩ Viên Thuật có thể theo, đó mới là ngu không ai bằng!

- Lúc trước tiên sinh cũng nói, con cháu quý tộc xem chúng ta như cỏ rác, sao có thể thật tâm ủng hộ. Nói toạc ra, Viên Thuật chẳng qua là lợi dụng các ngươi thôi. Ta nghe người ta nói, Viên Thuật người này tuy là con cháu Nhữ Nam Viên thị, nhưng chí lớn tài mọn, không thể trọng dụng. Cũng chính là nguyên nhân này, lúc trước Viên Ngỗi mới đề bạt trọng dụng trưởng tử Viên gia Viên Thiệu, mà không phải Viên Thuật. Tuy là Viên Thuật dựa vào gia thế, chiếm giữ Giang Tả, nghiễm nhiên thế lớn; nhưng trên thực tế, Viên Công Lộ căn bản không đủ để theo, như ếch ngồi đáy giếng, không biết thiên địa to lớn.

- Các ngươi nếu thắng, hắn sẽ kéo chân sau các ngươi. Nhớ ngày đó khi hai mươi hai lộ chư hầu thảo phạt Đổng Trác, Viên Công Lộ hắn đã làm như vậy đấy. Nhưng nếu các ngươi lộ ra một chút xu hướng suy tàn, người này sẽ ở sau lưng chọc một đao, thừa cơ thâu tóm bọn ngươi.

- Hoàng tiên sinh, ta xem ngươi cũng là người có kiến thức, lại bị vỏ bên ngoài che mắt, không thấy Thái Sơn... Cùng hợp tác với Viên Thuật, không khác bảo hổ lột da. Ha hả, đến cuối cùng, các ngươi nếu không phải là bị Tào Tháo đánh cho hoa rơi nước chảy, thì cũng bị Viên Thuật thâu tóm, kết cục đã định sẽ không có gì tốt đẹp.

- Cho nên, ta hy vọng tiên sinh suy nghĩ kỳ hãy làm. Về phần ta, không muốn đi vào vùng xoáy này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hãn Thích

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook