Hãn Thích

Quyển 1 - Chương 282: Muốn thống trị thiên hạ sao?

Canh Tân

28/04/2017

- Mạnh Ngạn, cháu cho rằng trận chiến giữa Viên Tào khoảng bao lâu nữa sẽ bắt đầu?

Tuân Kham quay lưng về phía Lưu Sấm sâu kín hỏi. Đột nhiên lão cảm thấy có chút mất mát, bởi vì lão phát hiện, nhiều năm qua lão dùng hết trí lực làm người phụ tá, không ngờ lại bị bại dưới tay một đối thủ.

Đương nhiên Tuân Kham sẽ không hoàn toàn tin tưởng những lời của Lưu Sấm, nhưng không hề nghi ngờ, buổi nói chuyện cùng Lưu Sấm đã mang lại cho lão sự khích động rất sâu như vậy.

Lưu Sấm cũng nói luôn:

- Đợi lúc Tào Tháo dẹp yên bốn bề chính là lúc giao tranh của Viên Tào.

- Như vậy phải đợi bao lâu?

- Ba năm hay năm năm cũng chưa chắc lắm.

Lưu Sấm sẽ không ngốc đến nỗi nói với Tuân Kham năm Tào Tháo cùng Viên Thiệu giao tranh. Nếu hắn nói ra lời này không chừng Tuân Kham sẽ không tin hắn mà ngược lại còn hoài nghi hắn. Hôm nay hắn nói thẳng ra những chuyện này với Tuân Kham đương nhiên có mục đích.

Nói đến bảy phần là được nói thêm nữa kết quả sẽ ngược lại với mong muốn … Lưu Sấm nhìn bóng lưng của Tuân Kham, trong lòng cảm giác có chút lo lắng nhưng những chuyện nên nói hắn đã nói, Tuân Kham xem hắn như người thân hắn cũng không muốn Tuân Kham cuốn vào cơn lốc đó.

- Ba năm hoặc năm năm gì sao?

Tuân Kham đang lầm bầm nhẩm tính. Lão đột nhiên xoay người nhìn Lưu Sấm nói:

- Những lời này cháu tự suy nghĩ hay ai nói với cháu?

- Tự cháu phán đoán.

Tuân Kham thở dài một hơi gật đầu nói:

- Trước khi chưa biết chính xác, tạm thời cháu không nên nói đến, nhưng cháu nói thời gian khoảng ba năm năm năm, thật ra trước kia Tự Công Dữ cũng phán đoán tương tự. Y cho rằng giữa Viên Tào sớm muộn cũng có một trận giao chiến, cũng nói có thể là ba hay năm năm nữa.

- Tự Công Dữ?

Lưu Sấm ngẩn ra, trong đầu chợt hiện lên một cái tên.

- Lão đại nhân nói Tự Công Dữ chính là Tự Thụ Tự tiên sinh đó sao?

Mặt Tuân Kham hiện lên nụ cười cổ quái, lão gật gật đầu nói:

- Mấy năm nay cháu phiêu bạt khắp nơi, trải qua khá nhiều khổ cực, nhưng đối với chuyện thiên hạ dường như biết khá nhiều. Ta tưởng rằng cháu ở Từ Châu sẽ không biết Tự Thụ lão nhân, lại thật không ngờ … Năm trước ta cùng Tự Thụ uống rượu ở Quảng Tông đã nói qua. Trước đây lão cũng từng hướng Viên Công đề nghị ngay lập tức chinh phạt Tào Tháo … Đáng tiếc, khi nghe hắn nói vậy, Viên Công vẫn không nghe theo chủ ý của hắn, ngược lại cho rằng Tào Tháo không đáng lo nghĩ. Sau mấy lần thử, kết quả càng làm Viên Công không muốn giao tranh cùng Tào Tháo.

Người mà Viên Công lo lắng chính là Dịch Kinh Công Tôn Toản.

Lưu Sấm biết rằng Tuân Kham nói đúng một câu: Nhiều mưu vô đoạn! Hắn không nói gì thêm. Trong lòng lại cảm thấy có chút hoảng sợ vì hắn biết giữa Viên - Tào tất có một trận chiến chính vì xuyên thời gian mà biết được.

Nhưng Tự Thụ có thể suy đoán được trong ba năm Viên Tào tất có một trận giao tranh chính nhờ vào thực tài của lão, lão tin tưởng dưới tay Tào Tháo sẽ có người cũng nghĩ ra được kết quả này tỷ như Tuân Úc, tỷ như Quách Gia … Hoặc cũng bao gồm cả ở Uyển Thành có những độc sĩ quy hàng, Giả Hủ.

Nghĩ đến đây, Lưu Sấm không khỏi sự hoảng sợ của mình. Thủ hạ của Tào Tháo đều là những người tài giỏi, nào là Tuân Úc, Quách Gia đều là những người tài trí hơn người.

Còn hắn thì sao? Gia Cát Lượng còn khá nhỏ chưa phải là đối thủ của những người này, Trần Kiểu, Trần Quần thì cũng không thể nào bằng được. Với tình hình thế này làm cách nào có thể đối kháng được với Tào Tháo? Còn phương diện võ tướng Lưu Sấm không thiếu người nhưng quân sư thì không đủ.

Ánh mắt hắn đột nhiên dừng lại trên người Tuân Kham. Ấn tượng của Lưu Sấm đối với Tuân Kham không phải là quá sâu sắc, có thể nhận ra, lão cũng là một trong số ít quân sư của Viên Thiệu.

Trong lịch sử thanh danh của Tuân Kham không được ghi lại nên ấn tượng trong đầu Lưu Sấm không hiện ra. Nhưng cũng không thể phủ nhận nếu Tuân Kham có thể cùng ngồi với Tự Thụ thì có thể thấy được tài trí của lão cũng không thua kém Tự Thụ là mấy.

Nếu lão nguyện giúp hắn …

- Mạnh Ngạn đang suy nghĩ gì thế?

- Việc này … Lưu Sấm suy nghĩ một chút liền hạ giọng nói:

- Lão đại nhân, người có thể bằng lòng giúp cháu không?

- Hả?

- Sau khi gia phụ qua đời, trừ thúc phụ Lưu Dũng thì trên đời này ta không có người thân nào nữa. Tuy cậu của cháu là Chung Diêu có thể suy nghĩ đến tình cảm cũ mà có thể giúp một hai lần, nhưng ông ấy dù sao cũng băn khoăn lo nghĩ tương lai của Chung thị, không có ý đi cùng cháu. Cháu rất muốn người giúp cháu, nếu không, cháu chỉ sợ không lâu lắm, cháu sẽ phải quyết chiến với Tào Tháo.

- Hả?

Ánh mắt Tuân Kham đang cân nhắc, nhìn Lưu Sấm không nói được lời nào.

Ánh mắt của Lưu Sấm thản nhiên nói:

- Cháu cùng Lã Bố kết đồng minh nhưng ta hiểu được Hao Hổ cũng không phải người có thể phó thác được. Từ Châu là nơi tứ chiến, căn bản cũng chưa đủ để sống yên ổn, còn ở Bắc Hải Đông Lai bốn bề toàn địch, nhìn bề ngoài lúc này cứ tưởng rất thuận lợi nhưng thực tế cháu hiểu rõ, Bắc Hải chẳng khác nào lâm vào vùng đất chết, không có con đường sống, sớm muộn gì cũng thất bại.

Vẻ mặt Tuân Kham hiện lên chút ôn hòa.

Lão thở dài nhỏ giọng nói:

- Tử Kỳ có đứa con tài giỏi như vậy có thể yên lòng nhắm mắt rồi.

Nói xong lão xoay người lại ngồi xuống, ra hiệu cho Lưu Sấm cũng ngồi xuống:

- Kỳ thật ta luôn lo lắng cháu sẽ đắc ý vừa lòng. Cháu sẽ cảm thấy hài lòng về mọi chuyện, không học hỏi nên kiến thức sẽ không đủ. Cho nên ta sợ ngươi sau khi chiếm giữ Bắc Hải và Đông Hải sẽ cảm thấy tự mãn tuy nhiên hiện tại xem ra ta dường như đã xem thường cháu, hẳn cháu đã ý thức được có được Bắc Hải cũng không thể nào sống yên được cho nên lần này cháu cam tâm tình nguyện đến Lâm Truy, lại không sợ mà đắc tội với Tam công tử nói thẳng ra cháu muốn mượn cơ hội này để được việc …

Lưu Sấm im lặng một chút gật đầu thừa nhận.

- Mạnh Ngạn, năm đó ta với cha cháu có ước hẹn thông gia, cháu sẽ là con rể ta. Ta sao lại không quan tâm đến cháu chứ? Chỉ có điều ta không biết trong lòng cháu thật sự đang nghĩ gì? Ít nhất có suy nghĩ thế nào?

Lưu Sấm cũng không vội trả lời, chỉ trầm tư không nói. Còn Tuân Kham dường như cũng không cần hắn trả lời, lẩm bẩm nói:

- Bắc Hải nhìn hoang vắng, nhưng thật ra có mối liên quan hệ trọng. Từ Bắc Hải có thể thẳng vào Từ Châu rồi sau đó uy hiếp Tào Tháo nên làm sao Tào Tháo để người ngoài trấn giữ Bắc Hải? Người ta nói giường bên cạnh không cho người khác ngủ ngáy là vậy. Cho nên Tào Tháo nhất định sẽ không dễ dàng tha thứ cho cháu nếu cháu ở lại Bắc Hải, chớ đừng nói chi là thân phận Hoàng thúc này cũng khiến hắn kiêng kị.

Cháu có ba con đường có thể lựa chọn, một là cháu cúi đầu trước Tào Tháo, trả lại hai quân rồi sau đó tiến về Dĩnh Xuyên, từ nay về sau đóng cửa làm một phú ông. Như thế ta tin tưởng cháu sẽ được an toàn … Tuy nhiên, ta biết cháu không muốn.

Lưu Sấm không nói gì vẫn cúi đầu như trước.

- Con đường thứ hai cháu quy thuận Viên Công. Viên Công là đại tướng quân có được Tứ Châu sẽ rất vui mừng tiếp nhận cháu đến. Chỉ có điều vừa rồi cháu lại thấy Viên Công không tốt cho nên ta đoán cháu cũng không thích biện pháp này chớ đừng nói với một người có dã tâm như cháu đương nhiên sẽ không cam lòng.



Lưu Sấm đưa tay sờ mũi mỉm cười.

Tuân Kham thở dài nói:

- Mạnh Ngạn, muốn thống trị thiên hạ sao?

- Dạ?

Tuân Kham khẽ mỉm cười hạ giọng nói:

- Con đường thứ ba chính cháu tìm nơi an toàn mà đến sau đó phát triển lớn mạnh, đợi thời cơ chín mùi sẽ hành động. Tuy nhiên con đường này cũng rất gian nan, cực kỳ nguy hiểm … Mạnh Ngạn, cháu đã chuẩn bị tinh thần chưa?

Thống trị thiên hạ ư? Suy nghĩ của Lưu Sấm đã nhanh chóng bị những lời nói này của Tuân Kham làm rối loạn.

Hắn ngẩn đầu nhìn Tuân Kham.

- Tốt lắm, ta biết cháu có nghĩ đến.

Tuân Kham đứng dậy đi đến bên cạnh Lưu Sấm đặt tay trên vai hắn nói:

- Năm đó ta có hứa với Tử Kỳ, nhất định ông ta cũng muốn ta có lựa chọn như vậy. Mạnh Ngạn suy nghĩ của cháu ta hiểu được, cũng vẫn lời nói lúc trước, cháu là con rể ta, ta sẽ giúp đỡ cháu … Thanh Châu phồn hoa lại chuẩn bị chịu chiến tranh loạn lạc. Tiền thuế ở Ký Châu thu vào khá nhiều nhưng lại nằm hết trong tay Viên Công … Quang Trung đổ nát, Tịnh Châu hoang vắng, ta nghĩ cháu cần lúc này là người … Ha ha.

Ánh mắt Tuân Kham sáng quắc chăm chú nhìn Lưu Sấm.

Mặc dù lão không nói ra đáp án nhưng đã nói rõ đáp án. Viên Thiệu có được tứ châu, lão nói Tam Châu đều không thể được duy chỉ còn một nơi, đó cũng chính nơi mà Lưu Sấm suy nghĩ.

Lưu Sấm cười nhẹ nhàng gật đầu.

- Nơi đó cũng không yên ổn. Lão đại nhân, hiện nay trên đời này nơi nào có thể sống yên ổn?

Tuân Kham sửng sốt không kìm được cũng cười. Đúng vậy, hiện nay trên đời này làm sao có thể có một nơi thanh tĩnh chứ!

- Thôi được, ta theo cháu đánh cuộc một lần. Tuy nhiên hôm nay cháu đã gây ra khá nhiều chuyện rồi tuyệt đối trong thời gian này cháu chỉ ở nhà không đi lung tung mà gây loạn, đợi sau khi trận chiến này chấm dứt Đại công tử sẽ tự trình báo công trạng của cháu, đến lúc đó chúng ta thảo luận tiếp.

- Chất nhi hiểu rồi.

Lưu Sấm và Tuân Kham trong thư phòng nói chuyện đến giờ Tý mới chấm dứt.

Có thể nhìn thấy được thật sự Tuân Kham rất quan tâm đến Lưu Sấm, lão không ngừng hỏi qua cuộc sống của Lưu Sấm thế nào, làm sao thoát khỏi thủ đoạn của Thập Thường Thị, rồi làm thế nào đến Quận Đông Hải, Lưu Dũng hiện nay thế nào? Hắn ở Đông Hải có thuận lợi, có ai ức hiếp hắn không? … Mọi việc được được kể lại tỉ mỉ, thậm chí trước đây Lưu Sấm mặc cái gì thích ăn gì lão đều hỏi một cách tỉ mỉ.

Lưu Sấm cáo từ rời đi sắc trời đã tối. Hắn đi ra thư phòng, dọc hành lang dài mà đi, đi đến ngã rẽ đột nhiên có một người xuất hiện đến trước mặt hắn.

- Lưu mập, vừa rồi có phải ngươi nói xấu ta với phụ thân không?

- Lúc này mà nàng còn chưa ngủ sao?

Lưu Sấm thấy người đến trước mặt không nhịn được cười.

Tuân Đán trừng mắt trong tay nắm chặt bảo kiếm.

Nhìn tư thế này cho thấy nếu hắn dám nói bậy nàng sẽ liều mạng với hắn … Gần nửa năm không gặp, tiểu nha đầu càng ngày càng xinh đẹp, duyên dáng yêu kiều giống như đóa hoa vừa chớm nở. Lưu Sấm nhìn Tuân Đán, đột nhiên trong đầu hắn hiện lên hình ảnh của Lã Lam, hắn nhìn qua bảo kiếm trong tay Tuân Đán dịu dàng hỏi:

- Linh Đang bảo ta hỏi nàng gần đây có tập kiếm nữa không?

- Ngươi gặp qua Linh Đang tỷ tỷ sao? Tỷ ấy khỏe chứ?

- Khỏe lắm, vài ngày nữa nàng ấy sẽ đến Bắc Hải ở.

- Đúng vậy sao.

Vẻ mặt Tuân Đán lộ ra sự ngạc nhiên, hạ giọng nói:

- Ta cũng muốn đi tìm tỷ ấy chơi đùa, nhưng lại bị phụ thân cấm túc.

- Vì sao?

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tuân Đán nhìn Lưu Sấm giận dữ:

- Còn không phải vì ngươi sao? Lần trước ta vì lén đến Cao Mật khi trở về liền bị phụ thân cấm túc.

Lưu Sấm nghe nói thế không kìm được phì cười. Nếu hắn là cha nàng, đừng nói là cấm tức, hắn sẽ xích nàng ta lại.

- Ngươi còn cười …

Tuân Đán giương nanh múa vuốt ra uy với hắn. Nào biết được góc rẽ truyền đến âm thanh của tiểu nha đầu:

- Tiểu thư, phu nhân đến.

- Hôm nay ta tạm tha cho ngươi … Được rồi, ta chuẩn bị ra ngoài nếu không ta sẽ không tha cho ngươi.

Tuân Đán nói xong liền xoay người chạy vào nhanh như bóng ma. Đã nhìn thấy hai bóng đen chạy theo ở hành lang dài, nhanh chư chớp chạy đi.

Lưu Sấm ngẩn ra quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy Trần phu nhân mang theo vài người hầu từ xa đi tới.

- Lưu Sấm chào bá mẫu.

Trần phu nhân nhìn thấy Lưu Sấm hừ lạnh một tiếng nói:

- Mạnh Ngạn cũng mệt rồi, sao không nghỉ sớm một chút đi … Người đâu, hãy hầu hạ Lưu công tử nghỉ ngơi đi.

Hai tỳ nữ tiến lên cung kính thi lễ.

Chà, nhìn hai tỳ nữ này có tướng mạo thật quyến rũ, giữa hai chân mày cong thật mê người. Tuy nhiên Lưu Sấm cũng không phải lần đầu tiên trông thấy mỹ nữ, hai năm qua hắn đã thấy không biết bao nhiêu mà kể, mặc dù tướng mạo hai tỳ nữ này khá xinh đẹp nhưng chưa đủ khiến hắn động lòng.

Hắn hướng Trần phu nhân thi lễ, liền theo tỳ nữ rời đi.

Nhìn bóng Lưu Sấm rời đi, Trần phu nhân nhếch miệng cười, lộ ra nụ cười quái dị. Bà ta mang theo hai nha hoàn đi vào thư phòng. Vừa vào đã thấy Tuân Kham đi đi qua đi lại, trong lòng dường như có điều không yên.



- Lão gia, thiếp thấy người còn chưa nghỉ ngơi nên đích thân nấu một ít cháo, ăn vào sẽ lưu thông khí huyết.

Trần phu nhân vừa nói xong hai nha hoàn mang đặt trên bàn, bà ta ra hiệu hai nha hoàn ra bên ngoài đợi.

- Sao thế? Cãi nhau với Sấm mập à?

Mặt Trần phu nhân đang chờ đợi, bà hy vọng nhất định sẽ có được kết quả như vậy, Lưu Sấm và Tuân Kham giận cãi nhau, Tuân Kham giận dữ sẽ đuổi Lưu Sấm, đi từ nay về sau sẽ không gặp lại. Như vậy hôn sự đã định ước giữa Tuân Gia và Viên gia sẽ được diễn ra, mối quan hệ sẽ tốt đẹp.

Chỉ có điều đáp án của Tuân Kham không như bà ta mong đợi.

- Làm gì có chuyện đó, Sấm mập là một đứa bé ngoan, tuy lúc nhỏ gặp nạn nhưng cấp bậc lễ nghĩa nó rất hiểu, nói chung là … Ha ha, đúng là con trai của Tử Kỳ, bộ dạng của đứa bé này càng giống Hoài Nam Lệ Vương, nhìn tầm vóc của nó khôi ngô to lớn hơn Tử Kỳ nhiều.

Khôi ngô to lớn? Có nghe lầm không? Thuật ngữ nói dễ nghe.

Nhưng trên thực tế, đúng Lưu Sấm có phần … hơi béo.

Béo là cách gọi mới của dân gian, những sĩ phu tuyệt sẽ không nói hắn có bộ dạng xấu mà nói hắn có dung mạo khá kiên quyết hoặc nói tướng mạo kiên hùng quyết. Chỉ có điều hai từ này chỉ dùng để chỉ tính cách, phong cách làm việc hoàn hảo chứ dùng để tả hình dáng thật không đúng chút nào, nhưng nói như vậy chỉ để người đối diện khỏi xấu hổ, đỡ đắc tội với người ta.

Trong đầu hiện ra một Lưu Sấm với thân hình to lớn Trần phu nhân cũng không khỏi nhịn cười.

Tuy nhiên bà ta đột nhiên lo lắng:

- Nhưng tính tình của đứa trẻ này không phải quá lỗ mãng, quá dữ dằn sao?

- Xem ra, nàng cũng nghe nói sao?

Vẻ mặt Trần phu nhân có chút bất đắc dĩ, quyến rũ liếc Tuân Kham một cái nói:

- Lão gia, người không nghe nói sao? Toàn thành Lâm Truy đều lan truyền tên Sấm mập này là người lòng lang dạ sói, chưa cần nói đến hai câu liền đánh chết người, người có tính tình thế nào sao có thể hợp với nề nếp Tuân thị chứ.

Nào biết được Tuân Kham nghe những lời này sắc mặt trầm xuống. Ánh mắt lão có vẻ cổ quái nhìn Trần phu nhân dò xét, cách nhìn đó làm cho Trần phu nhân có chút bối rối.

- Ta hỏi nàng, Viên Thượng là do nàng mời đến sao?

- Hả?

Trong lòng Trần phu nhân hoảng hốt vô cùng, trên mặt lộ ra vẻ khẩn trương.

- Hừ, nàng nghĩ rằng ta không biết sao?

Tuân Kham cười lạnh nói:

- Nàng và Lưu phu nhân liên kết với nhau … Trước đây ta vốn không muốn tính toán đến chuyện này nhưng nàng không hề biết sai trái lại đến đây châm ngòi nữa, hay nàng nghĩ ta là người mù không biết gì sao?

Một câu nói kia làm cho Trần phu nhân sợ xanh mặt.

Bà ta liền quỳ xuống, khóc ròng nói:

- Lão gia, thật sự thiếp cũng không muốn làm chuyện như vậy, thật sự … Ta và ông chỉ có một đứa con gái, ta thật sự thấy Lưu Sấm không xứng với nó, chứ chưa nói đến chuyện hắn có đến mấy phu nhân. Hơn nữa tính tình hắn dữ dằn, chẳng may làm Đán nhi chúng ta chịu thiệt thì sao? Chẳng phải là sai lầm sao? Ta cũng không có ý hại Sấm mập, chỉ có điều, chỉ có điều …

Tuân Kham thở dài, đến dìu Trần phu nhân đứng lên.

- Phu nhân, hôm nay bà nghĩ Mạnh Ngạn tầm thường nhưng sau này hắn có thể thăng qua tiến chức nhanh thì sao? Ta nói nàng hay, Sấm mập nhìn lỗ mãng thế nhưng là người cực kỳ thận trọng, hơn nữa tài cán hơn người, nàng hãy từ từ tiếp xúc với nó mới có thể nhận ra được, tên này hắn … Ha ha, bà không nên nhìn vẻ bề ngoài mà đánh giá, nó là người cực kỳ thông minh.

Trần phu nhân đứng lên trong lòng còn chút sợ hãi. Tuy nhiên, nghe Tuân Kham nói như vậy làm cho bà thêm tò mò về Lưu Sấm.

Hai người đang nói chuyện với nhau chợt nghe ngoài cửa có âm thanh truyền đến:

- Phu nhân, Lưu công tử nói hắn không cần tiểu tỳ hầu hạ, bảo tiểu tỳ trở về.

Tuân Kham ngẩn ra nhìn lại Trần phu nhân.

Trần phu nhân có vẻ xấu hổ nhỏ giọng nói:

- Ta không có ác ý, chỉ là muốn thử tên Sấm mập này một chút xem có đúng hắn là người háo sắc như tin đồn không. Dù sao vì hạnh phúc của Đán nhi sau này, ta là mẫu thân nó cũng không muốn làm nó bị tổn thương.

- Nàng … Tuân Kham không cần hỏi cũng biết có chuyện gì.

Để xem hắn có phải là người háo sắc không, đúng lúc trong nhà có vài nữ tỳ xinh đẹp mang ra chiêu đãi khách cũng là chuyện bình thường.

Trần phu nhân an bài cho hai nữ tỳ xinh đẹp đi quyến rũ Lưu Sấm.

Tuy nhiên lại bị Lưu Sấm đuổi đi … Tuân Kham hừ một tiếng xoay người cất bước rời khỏi thư phòng.

Trần phu nhân cảm thấy vô cùng xấu hổ, lẽo đẽo theo sau Tuân Kham đi về phòng ngủ.

Lưu Sấm đích thật có chút mệt mỏi.

Sau khi hắn trở lại phòng sau khi chuẩn bị nước tắm xong hắn đuổi hai nữ tỳ kia ra ngoài.

Còn chuyện này có phải là mưu kế của Trần phu nhân hay không hắn không suy nghĩ nhiều, chỉ có điều hắn không có thói quen được người khác hầu hạ.

Sau khi tắm rửa xong, Lưu Sấm thay đổi bộ quần áo khác lên người, ngã lên giường ngủ say.

Cảm giác sảng khoái nên hắn ngủ rất thoải mái.

Ngày hôm sau, khi trời chưa sáng hắn đã đến đình viện luyện Cửu long xà cửu biến, sau đó dùng nước giếng tắm rửa, mặc quần áo chỉnh tề vào.

Hôm nay nên làm những gì đây? Lập trường của hắn đã cho thấy hơn nữa còn đang ở Lâm Truy.

Nghĩ đến có lẽ Viên Đàm sẽ cảm thấy khá hài lòng, chưa giao nhiệm vụ gì cho hắn.

Hôm qua Tuân Kham đã cảnh báo hắn không nên ra ngoài gây chuyện … Lưu Sấm đột nhiên nhớ tới hôm qua Viên Đàm có nói hôm nay sẽ mang hai chiến mã đến quân doanh, trong lòng hắn thật sự hiếu kỳ, ngoài con Sa Lý Phi của Viên Đàm còn có con Liệu Nguyên Hỏa của Viên Thượng, hai con này con nào tốt hơn? Nghĩ cũng lạ hai vị công tử này lấy mã đặt cược có lẽ nó cũng không phải là con vật bình thường … Nghĩ đến đây Lưu Sấm liền chuẩn bị đi ra.

Nào biết được khi hắn chuẩn bị đi ra ngoài chợt nghe ngoài cửa truyền đến một tiếng kêu khẽ:

- Lưu mập, mau dậy thôi. Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hãn Thích

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook