Quyển 1 - Chương 283: Thái Sơn tặc đột kích (1)
Canh Tân
28/04/2017
Lưu Sấm thật sự xúc động, hắn muốn bắt Lã Lam lại đánh vào mông nàng ta mấy cái. Tuân Đán là một cô bé tốt nhưng đã bị nàng ta làm hỏng rồi, mở miệng là Lưu mập dài, Lưu mập ngắn … Lúc trước nên cho các nàng ấy chép nữ hồng nhiều gấp bội mới đúng.
Tuy nhiên, khi hắn thấy Tuân Đán vui vẻ chạy đến lại không còn tức giận, tiểu nha đầu này có lẽ không có ác ý gì, khi nghe nàng gọi Lưu Sấm như vậy cũng có nghĩa Lưu Sấm trong lòng nàng không phải ở vị trí tầm thường.
- Chúng ta đi ra ngoài đi!
- Đi nơi nào?
- Ngày hôm qua không phải nói mang ta đi chơi sao? Hừ phụ thân thật quá bất công, không cho ta đi cùng ai nhưng khi nghe nói ngươi dẫn ta đi liền không cần suy nghĩ mà đồng ý ngay.
Lưu Sấm mỉm cười, không kìm được đưa tay vuốt nhẹ sóng mũi Tuân Đán một cái.
- Đi thôi
- Chúng ta đi đâu?
- Hôm qua ta thắng hai con ngựa, nên ta sẽ dẫn nàng đến doanh trại xem thế nào.
Tuân Đán vừa nghe liền hoan hô thích thú. Ngày đó khi ở Cao Mật nàng đã thích con ngựa Tiểu Hồng của Lã Lam. Lúc này nghe nói Lưu Sấm thắng được hai con ngựa tinh thần trở nên phấn chấn liền đi theo Lưu Sấm ra khỏi Tuân phủ.
Trương Ngưu Nhi đã đứng bên ngoài Tuân phủ chờ đã lâu, thấy Lưu Sấm đi ra vội dắt ngựa đến. Tuân Đán và Tiểu Ma cô cùng đi lên một chiếc xe ngựa, đoàn người dọc theo con phố dài thẳng đến thành Lâm Truy mà đi.
Ở đại doanh Phi Hùng Vệ Trần Kiểu và Chu Thương chờ đã lâu ngày.
Nhìn thấy Lưu Sấm, Trần Kiều chắp tay thi lễ, sau đó cười nói:
- Hôm qua công tử thi triển thần uy, ta ở ngoài thành cũng nghe được tin tức chỉ cảm thấy tiếc vì không thấy được phong thái của công tử, thật tiếc quá.
Lưu Sấm cười ha ha nói:
- Điều đó cũng không khó, Quý Bật hãy mang mười con vượn lớn đến đây ta sẽ vì ngươi đánh một trận là được.
Trần Kiểu ngẩn ra chợt hiểu cũng không nhịn được cười ha hả.
- Đúng rồi, Viên Đại công tử có mang ngựa đến chưa?
- Đêm qua Đại công tử mang chiến mã tới … Công tử, thật hai con ngựa khá tốt.
- Mạnh Ngạn, Mạnh Ngạn, mau đi xem đi.
Lúc này Tuân Đán cũng từ trên xe ngựa đi xuống nghe Trần Kiểu nói vậy thì vô cùng hưng phấn, lôi kéo tay áo của Lưu Sấm năn nỉ không ngừng.
Cô bé này cũng rất biết điều. Nếu quả thật trước mặt người khác mà gọi hắn là Lưu mập thì hắn mất mặt chết đi được. Tuy nhiên nghĩ lại, Tuân Đán là Thư hương môn đệ sao có thể không hiểu chút lễ nghĩa này chứ, nàng xưng hô với Lưu Sấm vô cùng thân thiết, nhưng trước mặt nhiều người thì không như vậy. Nghĩ đến đây Lưu Sấm tươi cười nói:
- Được, chúng ta cùng đi xem ngựa tốt thế nào.
Lưu Sấm nghĩ có lẽ con Sa Lý Phi vầ Liệu Nguyên Hỏa sẽ không quá kém.
Khi hắn nhìn thấy hai con ngựa này đúng thật không khỏi ngây người. Hai con ngựa này cổ cao đầu nhỏ, tứ chi thon dài, da mỏng, lông nhỏ, toàn thân như choàng một lớp vải satanh dưới ánh mặt trời lóe sáng.
- Hãn Huyết Bảo Mã ?
Lưu Sấm không kìm được kêu nhỏ một tiếng.
Như thể đáp lại câu hỏi của hắn hai con ngựa ngửa cổ lên hí dài, thậm chí cách đó không xa con Tượng Long cũng không ngừng được làm theo.
Đây chính là ngựa Hãn Huyết Bảo Mã chính gốc, so với Tượng Long còn lợi hại hơn. Lưu Sấm thật không nghĩ Viên Đàm, Viên Thượng lại lấy hai con Hãn Huyết Bảo Mã ra để đặt cược.
Một con ngựa tốt Đại Uyển đã hai mươi vạn tiền trở lên. Mà con Hãn Huyết Bảo Mã giá có thể lên tiền triệu, hơn nữa có khi không ai bán. Hai con ngựa này một con màu vàng, da mịn như cát sa mạc, một con có màu đỏ của lửa, nó đi lại như ngọn lửa di chuyển trên mặt đất, đúng hai tuấn mã vô cùng đặc biệt.
- Ta muốn con ngựa màu đỏ kia.
Tuân Đán nhìn hai con ngựa như không muốn rời mắt, không kìm được liền hét lớn. Thật sự thì nàng không phân biệt được ngựa nào tốt hơn, tuy nhiên Lã Lam có một con Tiểu Hồng mã cho nên nàng cũng chọn con giống thế, con này chính là Liệu Nguyên Hỏa, là một Hãn Huyết Bảo Mã đích thật.
Lưu Sấm ngẩn ra chợt cười gật đầu.
Hai con ngựa này lúc đầu hắn định giữ lại một con, còn cho Hứa Chử một con.
Nhưng Lưu Sấm đã có con Tượng Long cho chính mình, nên khi nhìn thấy con ngựa khác cảm thấy không hứng thú, hắn quay đầu nói với Chu Thương:
- Phái một đội quân mang con Sa Lý Phi đến tặng cho Hứa Chữ.
Chu Thương lộ ra vô cùng hâm mộ, liên tục gật đầu.
Trên thực tế không có võ tướng nào lại không thích ngựa tốt chứ? Tuy nhiên, gã cũng biết một chiến mã tốt như vậy cho dù có đưa cho gã, gã cũng không có phúc sử dụng.
Nguyên nhân? Rất đơn giản! Với võ thuật của gã thì chưa xứng …
Lưu Sấm xem xong hai con ngựa liền đi cùng Trần Kiểu.
Tuân Đán thì không đi cùng mà kéo con Liệu Nguyên Hỏa ra đồng cỏ, mặt mày vô cùng hớn hở.
- Công tử, hôm qua tại phủ nha thi triển đại phát thần uy thật khiến nhiều người không dám khinh thường chúng ta nữa.
Sau khi vào trong trướng ngồi xuống, Trần Kiểu đã nói:
- Tuy nhiên, theo ta thấy chưa chắc Viên Đàm sẽ phái công tử xuất chinh, lần này gã ta cho gọi công tử đến đều chỉ vì đại danh Hoàng Thúc của công tử. Hôm qua công tử dùng hai chùy đánh chết Khôi Nguyên Tiến đã khiến Tam công tử mất mặt, xem như ý đồ của Đại công tử đã đạt thành, kế tiếp gã ta sẽ để chúng ta ở lại Lâm Truy, sau này khi có được công lao thì sẽ trở về.
Trần Kiểu phân tích khá giống với Tuân Kham, không có gì khác biệt.
Lưu Sấm gật đầu nói:
- Vị lão đại nhân kia cũng nói như vậy, tuy nhiên để trận chiến này chấm dứt cũng cần không ít thời gian. Nói đến, có thể thấy lần này Viên Đàm nắm bắt thời cơ rất khéo léo, Tào Tháo vừa chuẩn bị chinh phạt Trương Tú chỉ sợ không có khả năng cứu viện Điền Giai. Nếu ta đoán không sai lần này Điền Giai xong rồi, Điền Giai chết đi, Công Tôn Toản sẽ không có viện trợ bên ngoài, e cũng khó kéo dài.
Lưu Sấm nói đến Công Tôn Toản, đột nhiên trong đầu hiện lên hình ảnh của một người cưỡi Bạch Mã cùng ngân thương.
Triệu Vân! Lưu Sấm chẳng biết tại sao lại nhớ đến Triệu Vân. Nhưng phàm là người đời sau không có ai là không thích nhân vật tên Triệu Vân này. Nguyên nhân chính là Triệu Vân là một người trung nghĩa vô song, võ nghệ cao cường … Trên vách núi Trường Bản bảy vào bảy ra đã trở thành một thần thoại xúc động cho người đời sau. Còn về chuyện bảy vào bảy ra có đúng như vậy hay không Lưu Sấm đoán cũng có phần suy diễn thêm vào nhưng sử sách ghi lại Triệu Vân đích thực đúng từ núi Trường Bản trở về cứu Cam phu nhân. Tuy nhiên ở Tam quốc chí cũng có đề cập Mi phu nhân đã gieo mình xuống giếng tự sát, phỏng chừng có lẽ là một đoạn suy diễn.
Nếu, nếu ngày ấy hắn không xuyên việt tái sinh, chỉ sợ … Lưu Sấm đột nhiên rùng mình một cái quay đầu phát hiện Trần Kiểu đang nghi hoặc nhìn hắn.
- Quý Bật, sao lại nhìn ta như thế?
Trần Kiểu cười nói:
- Công tử, mới vừa rồi suy nghĩ gì mà mê mẩn vậy, ta đã gọi người vài lần rồi nhưng đều không có trả lời.
- Có chuyện đó sao?
Lưu Sấm hơi sửng sốt, chợt làm ra bộ dạng không có gì khoát tay cười nói:
- Không có gì, ta chỉ đang nhớ tới một việc nhỏ thôi.
Hắn ho khan một tiếng thu hồi suy nghĩ.
- Quý Bật, hôm qua lão đại nhân có căn dặn trong khoản thời gian này chúng ta không nên gây ra những chuyện thị phi. Nhưng theo ta đoán Viên Đàm sẽ không để Viên Thượng ở lại Lâm Truy này lâu đâu. Nếu Viên Thượng không ở đây thì sẽ không có ai dám trêu chọc chúng ta.
Trần Kiểu cũng khá đồng tình.
Trong triều Thanh Lưu luân phiên dâng tấu chương đưa lên, cuối cùng Tào Tháo cũng đành thả Dương Bưu.
Không có biện pháp nào, những lão thần Hán thất đó không ngừng dâng tấu chương, mà những người này Tào Tháo càng không thể đắc tội, thứ nhất là danh sĩ thanh lưu, thứ hai là lão thần Hán thất đức cao vọng trọng. Đụng chạm đến những người này sẽ chạm đến một lực lượng khá mạnh, ngay cả một người trong tay có quyền sinh sát như Tào Tháo khi đối diện với những người này hắn cũng chỉ biết đành nhượng bộ mà thôi.
Nhớ ngày trước Khổng Dung từ Bắc Hải trốn tới Hứa Đô mang danh sĩ từ Bắc Hải đến tên là Di Hành. Người tên Di Hành này không xem Tào Tháo ra gì, còn Tào Tháo đối với hắn vô cùng tôn trọng nhưng hắn chưa bao giờ ngừng công kích Tào Tháo.
Mặc dù là người như thế nhưng Tào Tháo cũng không dám tùy tiện giết hại.
Mấy năm trước Tào Tháo tru sát Biên Nhượng dẫn đến hậu quả cho đến bây giờ.
Rơi vào đường cùng đành phải sai người mang Di Hành đưa đi Kinh Châu. So sánh với Di Hành, thân phận địa vị cũng như danh khí thì cao hơn nhiều so với Dương Bưu. Tào Tháo cũng lo lắng, nếu lão giết Dương Bưu gây thêm chuyện không tốt sẽ dẫn đến rung chuyển Quan Trung.
Còn nữa, thật sự Tào Tháo cũng không muốn giết chết Dương Bưu, lão chỉ muốn nhân cơ hội này cho các lão thần Hán thất đó một bài học thôi.
Mục đích đã đạt được thì lão cũng không giữ Dương Bưu làm gì. Vì thế Tào Tháo đã thả Dương Bưu ra nhưng đồng thời lại bãi chức Thái Úy của Dương Bưu … Theo Tào Tháo chuyện này cũng không tính.
Kế tiếp lão phải phạt hai người Trương Tú, vì đã bại trận tại Uyển Thành, vì thế Tào Tháo triệu tập đại quân, chính Tào Tháo làm quân tiên phong tấn công.
Ngay lúc này Khổng Dung lại đột nhiên chạy tới chào từ giã Tào Tháo.
- Văn Cử, vì sao ngươi lại làm vậy?
Tào Tháo kinh ngạc nhìn Khổng Dung không rõ ý đồ của hắn.
Khổng Dung nói:
- Tư Không chớ nên nghi ngờ, lần này ta chào từ biệt thật sự không phải vì tư lợi mà vì thiên thu đại nghiệp.
- Thiên thu đại nghiệp?
Khổng Dung vô cùng hưng phấn, lấy ra phong thứ nói:
- Trước đây Khang Thành Công có gửi thư nói họ Lưu ở Bắc Hải viết sách, chỉnh hết lại từ thời thái bình loạn lạc đến nay, trong cuộc chiến tranh đã làm xóa mang không biết bao nhiêu cuốn sách cổ, đây chính là đại sự của thiên thu nếu có thể thành công nhất định sẽ được lưu danh sử sách. Ta ở lại Hưa Đô cũng không có việc gì làm không bằng đi Bất Kỳ đến viết sách cùng Khang Thành Công.
- Việc này …
Tào Tháo đột nhiên nhớ tới trước đó vài ngày Lưu Sấm có mang tấu chương nói hắn chuẩn bị viết sách. Chẳng là khi đó Tào Tháo cảm thấy hắn ta chỉ là một tên trẻ con ăn chưa no lo chưa tới mà lại nói đến chuyện viết sách, đúng nghe quá vô lý.
Thật sự lão không nghĩ Lưu Sấm lại làm thật như vậy, đồng thời được Viên Thiệu lấy danh nghĩa Đại tướng quân để phong Lưu Sấm làm Bắc Hải Tướng, thật sự điều này càng khiến Tào Tháo không vui.
Dù lão có muốn không đồng ý nhưng Khổng Dung đã quyết định đi rồi.
Tào Tháo không muốn nhưng vẫn phải đồng ý để Khổng Dung rời đi. Thật không nghĩ Khổng Dung vừa đi chưa được bao lâu đã nghe có người đến báo nói Hoàng môn Thị lang Tuân Duyệt cũng treo ấn từ quan đến Bắc Hải viết sách.
Tuân Duyệt cũng đi rồi sao? Ngay lúc này Tào Tháo tưởng mình nghe nhầm thì ngoài cửa Quách Gia vội đến.
Hóa ra Quách Gia cũng nhận được tin tức nói không ít chi sĩ ở Hứa Đô đã quyết ý đến Bất Kỳ.
- Chủ công, Lưu Sấm mượn việc viết sách này mà thu nạp nhân tài, là người toan tính không nhỏ, kính xin Tư Không cần phải đề phòng.
- Đề phòng như thế nào?
Tào Tháo không kìm được sự giận dữ nói. Lúc trước lão cất giấu tấu chương của Lưu Sấm kia không đưa lên, chính vì lo lắng có sự rối loạn này. Nhưng lão lại không để ý đến Trịnh Huyền có thể làm được điều này. Lưu Sấm ra mặt có lẽ không thể gọi đến được nhiều như vậy, nhưng nếu là Trịnh Huyền ra mặt thì sẽ khác đi. Kể từ đó Lưu Sấm vì chuyện viết sách mà danh tiếng trở bên nổi bật.
- Phụng Hiếu, ngươi xem việc này nên làm thế nào cho phải?
Quách Gia cũng khá đau đầu, vỗ vỗ trán suy nghĩ một lúc sau nói:
- Chủ công, việc này có Khang Thành Công đứng sau giúp đỡ muốn ngăn cản cũng không thể được. Tên Lưu Sấm này lần trước đã không chịu nhận chức Thái Thú quận Tề, ngược lại xuất binh đánh Bành Cầu, nhận ấn tín cùng thư mời của Viên Thiệu như vậy, cho thấy trong lòng hắn đã hướng về Viên Thiệu. Tuy nhiên, hắn rất thông minh, dù chưa bái tạ Viên Thiệu nhưng đã tấu chương lên triều đình hướng bệ hạ tạ ơn … Người này tâm tư rất linh động không thể xem thường, tuy nhiên chủ công không thể vì vậy mà rối loạn, cần tiến lên từng bước từng bước một mới được.
- Ý Phụng Hiếu là …
- Hắn háo danh, chủ công ngại gì mà không cho hắn danh. Việc cấp bách lúc này chính là chủ công dẹp yên bốn bề, nay Lý - Quách (Lý Thôi, Quách Dĩ) ở Quang Trung đã không đáng để lo nghĩ, tây bắc tạm thời khó nảy sinh sóng gió, giờ người lo lắng chỉ có hai người là Trương Tú và Lã Bố, chủ công cứ làm theo kế hoạch ban đầu trước phạt Trương Tú, sau đến Lã Bố, đến lúc đó cũng không khó xử lý Lưu Sấm.
- Vậy thế cục Giang Đông hiện nay thế nào rồi?
Quách Gia nhăn mày hạ giọng nói:
- Con sư tử nhỏ kia kỳ Thế đang thịnh, cần tránh mài sắc cạnh mới đúng. Cho nên Gia nghĩ lúc này Tôn Sách cần lôi kéo người là việc chính.
Tào Tháo gật đầu tỏ vẻ tán thành ý này với Quách Gia. Chỉ có điều một lát sau lão lại nhíu chặt hơn bất bình hỏi:
- Thật giận tên Lưu Sấm mua danh chuộc tiếng này, làm ta tức nghẹn.
- Một khi đã như vậy …
Quách Gia đảo mắt:
- Nếu tâm hắn đã hướng Viên Thiệu, mà tên Viên Bản Sơ kia đa nghi vô cùng, tuy không hại được tính mạng của Lưu Sấm nhưng có thể khiến Viên Thiệu sinh lòng nghi kỵ.
- Vậy nên làm thế nào?
- Chủ công, ta có một kế có thể làm cho tên Lưu Sấm kia khổ sở.
Ách xì! Lưu Sấm ngồi trên lưng ngựa bất chợt hắt hơn một cái.
- Mạnh Ngạn, chẳng lẽ thân thể không được khỏe?
Trần phu nhân trong xe ngựa vén rèm vải lên ân cần hỏi han.
Chớp mắt Lưu Sấm đi Lâm Truy đã mười ngày.
Trong mười ngày này đã xảy ra rất nhiều chuyện mà trong đó có một chuyện là Viên Đàm hạ lệnh xuất binh chinh phạt Tế Nam quốc.
Tế Nam quốc chiến sự diễn ra khá thuận lợi.
Sau khi Điền Giai nhiều lần trải qua đả kích đã thấy được thực lực không bằng trước kia, thêm với việc Công Tôn Toản không thể viện trợ cho y nên y ở Tế Nam Quốc kỳ thực chỉ một mình tham chiến. Viên Đàm triệu tập mười vạn binh mã, chia làm hai đường có thể nói là liên tục thắng lợi.
Cuộc chiến diễn ra chỉ vẻn vẹn năm ngày, Viên Đàm đã đánh chiếm được bốn thành Tế Nam Quốc, Trâu Bình, Gian Huyện và Vu Lăng, khí thế mạnh như vũ bão.
Tuy nhiên việc này đối với Lưu Sấm mà nói không có bất kỳ ý nghĩa gì. Một trăm ngàn đại quân thảo phạt một Điền Giai binh lực yếu, như nếu không thể thắng nữa thì chỉ có thể nói Viên Đàm thật sự không đảm đương trọng trách được.
Cho nên hắn đối với trận chiến này cũng không quá để tâm. Vì đáp ứng yêu cầu của Tuân Đán nên Lưu Sấm như cố gắng làm việc hài lòng Trần phu nhân. Người phụ nữ dù có cao sang quý phái cỡ nào thì cũng là phụ nữ, lại cảm thấy có chút hứng thú với mấy chuyện cực kỳ đơn giản.
Dung nhan, tướng mạo, quần áo … Kiếp trước tuy rằng Lưu Sấm không có bạn gái nhưng thông tin thời đại thì hắn ít nhiều cũng biết chút chút.
Hắn không nghĩ lại có ngày dùng đến những thứ này. Ví dụ như làm thế nào để da trở nên mịn màng, hay làm thế này để ngăn ngừa nếp nhăn, hay là làm thế nào để có thể càng ngày càng trẻ hơn … Mặc dù Trần phu nhân không hài lòng lắm với Lưu Sấm nhưng đối với sự am hiểu cách làm đẹp của hắn cũng dần dần có được thiện cảm.
Ít nhất hắn cũng là người hiểu tâm tư phụ nữ.
Đặc biệt sau khi kể chuyện Lương Chúc ra càng khiến Trần phu nhân đối với hắn thêm vài phần thiện cảm. Vậy nên hôm nay rảnh rỗi Trần phu nhân muốn đi ra ngoài cho khuây khỏa nên chủ động cho người gọi Lưu Sấm bảo hắn theo bảo hộ.
Nghe Lưu Sấm hắt xì, Trần phu nhân mới thân thiết hỏi.
Lưu Sấm cười nói:
- Bá mẫu không cần lo lắng, ở Đông Hải Quận người ta nói rằng nhảy mũi một cái chính có người đang mắng chửi ngươi, nhảy mũi hai cái là có người đang nghĩ về ngươi. Vừa rồi cháu nhảy mũi một cái tất nhiên có người đang âm thầm mắng cháu … Ha ha, thân thể cháu không có chuyện gì.
Trần phu nhân nghe thú vị liền hỏi:
- Vậy nếu nhảy mũi ba cái thì thế nào?
- Nếu nhảy mũi ba cái … Lưu Sấm lộ vẻ mặt ngưng trọng.
Trần phu nhân thấy hiếu kỳ vội vàng hỏi:
- Như thế nào?
- Vậy nhất định chính bị phong hàn, ngã bệnh! Hì hì!
Trần phu nhân nghe nói không kìm nổi cười thành tiếng, trong xe Tuân Đán cùng Tiểu Ma Cô cũng cười khanh khách không ngừng.
Thời đại này nữ nhân cười thật khó đánh giá.
Lưu Sấm chỉ có thể kêu khổ trong lòng, dù sao hắn cũng không biết rõ đó là nụ cười chế nhạo không không? Không biết sao các nàng ấy cười lợi hại như thế?
- Tên hài tử này …
Trần phu nhân lắc đầu mắng yêu một câu liền để màn rủ xuống.
- Tên mập này thật sự là người khôi hài.
- Đúng vậy, hắn không chỉ biết kể chuyện mà hai ngày trước ăn cơm hắn còn làm thơ.
- Hắn biết làm thơ sao?
Trần phu nhân ngẩn ra chợt cười nói:
- Cũng không có gì lạ, trước đây hắn đã làm hai câu thơ trên trời nguyện làm chim liền cánh, trên mặt đất nguyện làm vợ chồng, thật sự khá tài hoa. Đán nhi, con nói ta nghe xem hắn đã làm câu thơ gì? Còn nhớ rõ không?
- Nhỡ rõ ạ!
Tuân Đán ngẫm nghĩ một chút liền nói một cách nhanh chóng: Sừ hòa nhật đương ngọ Hãn tích hòa hạ thổ Thùy tri bàn trung xan Lạp lạp giai tân khổ (Tương tự như bài ca dao VN: Cày đồng đang buổi ban trưa Mồ hôi thấm thoắt như mưa ruộng cày Ai ơi bưng bát cơm đầy Dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần
- Đấy là thơ gì vậy?
Trần phu nhân nhăn mày lại.
Từ thời Hán đến nay, văn chương khá chú ý đến những từ hoa mỹ. Bài thơ này của Lưu Sấm nghe có vẻ khá đơn giản, khó làm người ta thích. Nhưng nghe được Trần phu nhân lại cảm giác có một gì đó khá lạ, không kìm được liền hỏi:
- Nhiều từ hay sao hắn lại chọn những lời này?
Tuân Đán vừa nghe đã hỏi liền mím miệng nói.
- Ngày trước chúng con ăn cơm bên ngoài, khi đó con ăn đã no rồi hắn còn muốn con ăn hết. Con không muốn ăn thế là hắn làm bài thơ này … Mẹ, có phải để làm lương thực này thật sự rất vất vả không?
- Việc này … Trần phu nhân không biết nên trả lời thế nào.
Nhưng theo một ý nào đó mà nói bài thơ này của Lưu Sấm dường như thể hiện được hắn là con nhà có học vấn. Lưu Đào trên đời này rất được nhiều người xem trọng cho nên đã dâng tấu chương Dân dĩ thực vi thiên lưu truyền hậu thế, Lưu Sấm xem trọng nghề nông cũng đúng.
Đứa nhỏ này dường như không phải không có học vấn.
Ngay khi Trần phu nhân nghĩ ngợi lung tung, phía trước đột nhiên có một con ngựa chạy đến. Ngựa này dừng lại trước, tên tiểu giáo nhảy xuống ngựa bước nhanh đến trước mặt Lưu Sấm quỳ một chân xuống đất nói:
- Công tử, tân quân sư có việc gấp mời công tử mau đến phủ nha. Đăng bởi: admin
Tuy nhiên, khi hắn thấy Tuân Đán vui vẻ chạy đến lại không còn tức giận, tiểu nha đầu này có lẽ không có ác ý gì, khi nghe nàng gọi Lưu Sấm như vậy cũng có nghĩa Lưu Sấm trong lòng nàng không phải ở vị trí tầm thường.
- Chúng ta đi ra ngoài đi!
- Đi nơi nào?
- Ngày hôm qua không phải nói mang ta đi chơi sao? Hừ phụ thân thật quá bất công, không cho ta đi cùng ai nhưng khi nghe nói ngươi dẫn ta đi liền không cần suy nghĩ mà đồng ý ngay.
Lưu Sấm mỉm cười, không kìm được đưa tay vuốt nhẹ sóng mũi Tuân Đán một cái.
- Đi thôi
- Chúng ta đi đâu?
- Hôm qua ta thắng hai con ngựa, nên ta sẽ dẫn nàng đến doanh trại xem thế nào.
Tuân Đán vừa nghe liền hoan hô thích thú. Ngày đó khi ở Cao Mật nàng đã thích con ngựa Tiểu Hồng của Lã Lam. Lúc này nghe nói Lưu Sấm thắng được hai con ngựa tinh thần trở nên phấn chấn liền đi theo Lưu Sấm ra khỏi Tuân phủ.
Trương Ngưu Nhi đã đứng bên ngoài Tuân phủ chờ đã lâu, thấy Lưu Sấm đi ra vội dắt ngựa đến. Tuân Đán và Tiểu Ma cô cùng đi lên một chiếc xe ngựa, đoàn người dọc theo con phố dài thẳng đến thành Lâm Truy mà đi.
Ở đại doanh Phi Hùng Vệ Trần Kiểu và Chu Thương chờ đã lâu ngày.
Nhìn thấy Lưu Sấm, Trần Kiều chắp tay thi lễ, sau đó cười nói:
- Hôm qua công tử thi triển thần uy, ta ở ngoài thành cũng nghe được tin tức chỉ cảm thấy tiếc vì không thấy được phong thái của công tử, thật tiếc quá.
Lưu Sấm cười ha ha nói:
- Điều đó cũng không khó, Quý Bật hãy mang mười con vượn lớn đến đây ta sẽ vì ngươi đánh một trận là được.
Trần Kiểu ngẩn ra chợt hiểu cũng không nhịn được cười ha hả.
- Đúng rồi, Viên Đại công tử có mang ngựa đến chưa?
- Đêm qua Đại công tử mang chiến mã tới … Công tử, thật hai con ngựa khá tốt.
- Mạnh Ngạn, Mạnh Ngạn, mau đi xem đi.
Lúc này Tuân Đán cũng từ trên xe ngựa đi xuống nghe Trần Kiểu nói vậy thì vô cùng hưng phấn, lôi kéo tay áo của Lưu Sấm năn nỉ không ngừng.
Cô bé này cũng rất biết điều. Nếu quả thật trước mặt người khác mà gọi hắn là Lưu mập thì hắn mất mặt chết đi được. Tuy nhiên nghĩ lại, Tuân Đán là Thư hương môn đệ sao có thể không hiểu chút lễ nghĩa này chứ, nàng xưng hô với Lưu Sấm vô cùng thân thiết, nhưng trước mặt nhiều người thì không như vậy. Nghĩ đến đây Lưu Sấm tươi cười nói:
- Được, chúng ta cùng đi xem ngựa tốt thế nào.
Lưu Sấm nghĩ có lẽ con Sa Lý Phi vầ Liệu Nguyên Hỏa sẽ không quá kém.
Khi hắn nhìn thấy hai con ngựa này đúng thật không khỏi ngây người. Hai con ngựa này cổ cao đầu nhỏ, tứ chi thon dài, da mỏng, lông nhỏ, toàn thân như choàng một lớp vải satanh dưới ánh mặt trời lóe sáng.
- Hãn Huyết Bảo Mã ?
Lưu Sấm không kìm được kêu nhỏ một tiếng.
Như thể đáp lại câu hỏi của hắn hai con ngựa ngửa cổ lên hí dài, thậm chí cách đó không xa con Tượng Long cũng không ngừng được làm theo.
Đây chính là ngựa Hãn Huyết Bảo Mã chính gốc, so với Tượng Long còn lợi hại hơn. Lưu Sấm thật không nghĩ Viên Đàm, Viên Thượng lại lấy hai con Hãn Huyết Bảo Mã ra để đặt cược.
Một con ngựa tốt Đại Uyển đã hai mươi vạn tiền trở lên. Mà con Hãn Huyết Bảo Mã giá có thể lên tiền triệu, hơn nữa có khi không ai bán. Hai con ngựa này một con màu vàng, da mịn như cát sa mạc, một con có màu đỏ của lửa, nó đi lại như ngọn lửa di chuyển trên mặt đất, đúng hai tuấn mã vô cùng đặc biệt.
- Ta muốn con ngựa màu đỏ kia.
Tuân Đán nhìn hai con ngựa như không muốn rời mắt, không kìm được liền hét lớn. Thật sự thì nàng không phân biệt được ngựa nào tốt hơn, tuy nhiên Lã Lam có một con Tiểu Hồng mã cho nên nàng cũng chọn con giống thế, con này chính là Liệu Nguyên Hỏa, là một Hãn Huyết Bảo Mã đích thật.
Lưu Sấm ngẩn ra chợt cười gật đầu.
Hai con ngựa này lúc đầu hắn định giữ lại một con, còn cho Hứa Chử một con.
Nhưng Lưu Sấm đã có con Tượng Long cho chính mình, nên khi nhìn thấy con ngựa khác cảm thấy không hứng thú, hắn quay đầu nói với Chu Thương:
- Phái một đội quân mang con Sa Lý Phi đến tặng cho Hứa Chữ.
Chu Thương lộ ra vô cùng hâm mộ, liên tục gật đầu.
Trên thực tế không có võ tướng nào lại không thích ngựa tốt chứ? Tuy nhiên, gã cũng biết một chiến mã tốt như vậy cho dù có đưa cho gã, gã cũng không có phúc sử dụng.
Nguyên nhân? Rất đơn giản! Với võ thuật của gã thì chưa xứng …
Lưu Sấm xem xong hai con ngựa liền đi cùng Trần Kiểu.
Tuân Đán thì không đi cùng mà kéo con Liệu Nguyên Hỏa ra đồng cỏ, mặt mày vô cùng hớn hở.
- Công tử, hôm qua tại phủ nha thi triển đại phát thần uy thật khiến nhiều người không dám khinh thường chúng ta nữa.
Sau khi vào trong trướng ngồi xuống, Trần Kiểu đã nói:
- Tuy nhiên, theo ta thấy chưa chắc Viên Đàm sẽ phái công tử xuất chinh, lần này gã ta cho gọi công tử đến đều chỉ vì đại danh Hoàng Thúc của công tử. Hôm qua công tử dùng hai chùy đánh chết Khôi Nguyên Tiến đã khiến Tam công tử mất mặt, xem như ý đồ của Đại công tử đã đạt thành, kế tiếp gã ta sẽ để chúng ta ở lại Lâm Truy, sau này khi có được công lao thì sẽ trở về.
Trần Kiểu phân tích khá giống với Tuân Kham, không có gì khác biệt.
Lưu Sấm gật đầu nói:
- Vị lão đại nhân kia cũng nói như vậy, tuy nhiên để trận chiến này chấm dứt cũng cần không ít thời gian. Nói đến, có thể thấy lần này Viên Đàm nắm bắt thời cơ rất khéo léo, Tào Tháo vừa chuẩn bị chinh phạt Trương Tú chỉ sợ không có khả năng cứu viện Điền Giai. Nếu ta đoán không sai lần này Điền Giai xong rồi, Điền Giai chết đi, Công Tôn Toản sẽ không có viện trợ bên ngoài, e cũng khó kéo dài.
Lưu Sấm nói đến Công Tôn Toản, đột nhiên trong đầu hiện lên hình ảnh của một người cưỡi Bạch Mã cùng ngân thương.
Triệu Vân! Lưu Sấm chẳng biết tại sao lại nhớ đến Triệu Vân. Nhưng phàm là người đời sau không có ai là không thích nhân vật tên Triệu Vân này. Nguyên nhân chính là Triệu Vân là một người trung nghĩa vô song, võ nghệ cao cường … Trên vách núi Trường Bản bảy vào bảy ra đã trở thành một thần thoại xúc động cho người đời sau. Còn về chuyện bảy vào bảy ra có đúng như vậy hay không Lưu Sấm đoán cũng có phần suy diễn thêm vào nhưng sử sách ghi lại Triệu Vân đích thực đúng từ núi Trường Bản trở về cứu Cam phu nhân. Tuy nhiên ở Tam quốc chí cũng có đề cập Mi phu nhân đã gieo mình xuống giếng tự sát, phỏng chừng có lẽ là một đoạn suy diễn.
Nếu, nếu ngày ấy hắn không xuyên việt tái sinh, chỉ sợ … Lưu Sấm đột nhiên rùng mình một cái quay đầu phát hiện Trần Kiểu đang nghi hoặc nhìn hắn.
- Quý Bật, sao lại nhìn ta như thế?
Trần Kiểu cười nói:
- Công tử, mới vừa rồi suy nghĩ gì mà mê mẩn vậy, ta đã gọi người vài lần rồi nhưng đều không có trả lời.
- Có chuyện đó sao?
Lưu Sấm hơi sửng sốt, chợt làm ra bộ dạng không có gì khoát tay cười nói:
- Không có gì, ta chỉ đang nhớ tới một việc nhỏ thôi.
Hắn ho khan một tiếng thu hồi suy nghĩ.
- Quý Bật, hôm qua lão đại nhân có căn dặn trong khoản thời gian này chúng ta không nên gây ra những chuyện thị phi. Nhưng theo ta đoán Viên Đàm sẽ không để Viên Thượng ở lại Lâm Truy này lâu đâu. Nếu Viên Thượng không ở đây thì sẽ không có ai dám trêu chọc chúng ta.
Trần Kiểu cũng khá đồng tình.
Trong triều Thanh Lưu luân phiên dâng tấu chương đưa lên, cuối cùng Tào Tháo cũng đành thả Dương Bưu.
Không có biện pháp nào, những lão thần Hán thất đó không ngừng dâng tấu chương, mà những người này Tào Tháo càng không thể đắc tội, thứ nhất là danh sĩ thanh lưu, thứ hai là lão thần Hán thất đức cao vọng trọng. Đụng chạm đến những người này sẽ chạm đến một lực lượng khá mạnh, ngay cả một người trong tay có quyền sinh sát như Tào Tháo khi đối diện với những người này hắn cũng chỉ biết đành nhượng bộ mà thôi.
Nhớ ngày trước Khổng Dung từ Bắc Hải trốn tới Hứa Đô mang danh sĩ từ Bắc Hải đến tên là Di Hành. Người tên Di Hành này không xem Tào Tháo ra gì, còn Tào Tháo đối với hắn vô cùng tôn trọng nhưng hắn chưa bao giờ ngừng công kích Tào Tháo.
Mặc dù là người như thế nhưng Tào Tháo cũng không dám tùy tiện giết hại.
Mấy năm trước Tào Tháo tru sát Biên Nhượng dẫn đến hậu quả cho đến bây giờ.
Rơi vào đường cùng đành phải sai người mang Di Hành đưa đi Kinh Châu. So sánh với Di Hành, thân phận địa vị cũng như danh khí thì cao hơn nhiều so với Dương Bưu. Tào Tháo cũng lo lắng, nếu lão giết Dương Bưu gây thêm chuyện không tốt sẽ dẫn đến rung chuyển Quan Trung.
Còn nữa, thật sự Tào Tháo cũng không muốn giết chết Dương Bưu, lão chỉ muốn nhân cơ hội này cho các lão thần Hán thất đó một bài học thôi.
Mục đích đã đạt được thì lão cũng không giữ Dương Bưu làm gì. Vì thế Tào Tháo đã thả Dương Bưu ra nhưng đồng thời lại bãi chức Thái Úy của Dương Bưu … Theo Tào Tháo chuyện này cũng không tính.
Kế tiếp lão phải phạt hai người Trương Tú, vì đã bại trận tại Uyển Thành, vì thế Tào Tháo triệu tập đại quân, chính Tào Tháo làm quân tiên phong tấn công.
Ngay lúc này Khổng Dung lại đột nhiên chạy tới chào từ giã Tào Tháo.
- Văn Cử, vì sao ngươi lại làm vậy?
Tào Tháo kinh ngạc nhìn Khổng Dung không rõ ý đồ của hắn.
Khổng Dung nói:
- Tư Không chớ nên nghi ngờ, lần này ta chào từ biệt thật sự không phải vì tư lợi mà vì thiên thu đại nghiệp.
- Thiên thu đại nghiệp?
Khổng Dung vô cùng hưng phấn, lấy ra phong thứ nói:
- Trước đây Khang Thành Công có gửi thư nói họ Lưu ở Bắc Hải viết sách, chỉnh hết lại từ thời thái bình loạn lạc đến nay, trong cuộc chiến tranh đã làm xóa mang không biết bao nhiêu cuốn sách cổ, đây chính là đại sự của thiên thu nếu có thể thành công nhất định sẽ được lưu danh sử sách. Ta ở lại Hưa Đô cũng không có việc gì làm không bằng đi Bất Kỳ đến viết sách cùng Khang Thành Công.
- Việc này …
Tào Tháo đột nhiên nhớ tới trước đó vài ngày Lưu Sấm có mang tấu chương nói hắn chuẩn bị viết sách. Chẳng là khi đó Tào Tháo cảm thấy hắn ta chỉ là một tên trẻ con ăn chưa no lo chưa tới mà lại nói đến chuyện viết sách, đúng nghe quá vô lý.
Thật sự lão không nghĩ Lưu Sấm lại làm thật như vậy, đồng thời được Viên Thiệu lấy danh nghĩa Đại tướng quân để phong Lưu Sấm làm Bắc Hải Tướng, thật sự điều này càng khiến Tào Tháo không vui.
Dù lão có muốn không đồng ý nhưng Khổng Dung đã quyết định đi rồi.
Tào Tháo không muốn nhưng vẫn phải đồng ý để Khổng Dung rời đi. Thật không nghĩ Khổng Dung vừa đi chưa được bao lâu đã nghe có người đến báo nói Hoàng môn Thị lang Tuân Duyệt cũng treo ấn từ quan đến Bắc Hải viết sách.
Tuân Duyệt cũng đi rồi sao? Ngay lúc này Tào Tháo tưởng mình nghe nhầm thì ngoài cửa Quách Gia vội đến.
Hóa ra Quách Gia cũng nhận được tin tức nói không ít chi sĩ ở Hứa Đô đã quyết ý đến Bất Kỳ.
- Chủ công, Lưu Sấm mượn việc viết sách này mà thu nạp nhân tài, là người toan tính không nhỏ, kính xin Tư Không cần phải đề phòng.
- Đề phòng như thế nào?
Tào Tháo không kìm được sự giận dữ nói. Lúc trước lão cất giấu tấu chương của Lưu Sấm kia không đưa lên, chính vì lo lắng có sự rối loạn này. Nhưng lão lại không để ý đến Trịnh Huyền có thể làm được điều này. Lưu Sấm ra mặt có lẽ không thể gọi đến được nhiều như vậy, nhưng nếu là Trịnh Huyền ra mặt thì sẽ khác đi. Kể từ đó Lưu Sấm vì chuyện viết sách mà danh tiếng trở bên nổi bật.
- Phụng Hiếu, ngươi xem việc này nên làm thế nào cho phải?
Quách Gia cũng khá đau đầu, vỗ vỗ trán suy nghĩ một lúc sau nói:
- Chủ công, việc này có Khang Thành Công đứng sau giúp đỡ muốn ngăn cản cũng không thể được. Tên Lưu Sấm này lần trước đã không chịu nhận chức Thái Thú quận Tề, ngược lại xuất binh đánh Bành Cầu, nhận ấn tín cùng thư mời của Viên Thiệu như vậy, cho thấy trong lòng hắn đã hướng về Viên Thiệu. Tuy nhiên, hắn rất thông minh, dù chưa bái tạ Viên Thiệu nhưng đã tấu chương lên triều đình hướng bệ hạ tạ ơn … Người này tâm tư rất linh động không thể xem thường, tuy nhiên chủ công không thể vì vậy mà rối loạn, cần tiến lên từng bước từng bước một mới được.
- Ý Phụng Hiếu là …
- Hắn háo danh, chủ công ngại gì mà không cho hắn danh. Việc cấp bách lúc này chính là chủ công dẹp yên bốn bề, nay Lý - Quách (Lý Thôi, Quách Dĩ) ở Quang Trung đã không đáng để lo nghĩ, tây bắc tạm thời khó nảy sinh sóng gió, giờ người lo lắng chỉ có hai người là Trương Tú và Lã Bố, chủ công cứ làm theo kế hoạch ban đầu trước phạt Trương Tú, sau đến Lã Bố, đến lúc đó cũng không khó xử lý Lưu Sấm.
- Vậy thế cục Giang Đông hiện nay thế nào rồi?
Quách Gia nhăn mày hạ giọng nói:
- Con sư tử nhỏ kia kỳ Thế đang thịnh, cần tránh mài sắc cạnh mới đúng. Cho nên Gia nghĩ lúc này Tôn Sách cần lôi kéo người là việc chính.
Tào Tháo gật đầu tỏ vẻ tán thành ý này với Quách Gia. Chỉ có điều một lát sau lão lại nhíu chặt hơn bất bình hỏi:
- Thật giận tên Lưu Sấm mua danh chuộc tiếng này, làm ta tức nghẹn.
- Một khi đã như vậy …
Quách Gia đảo mắt:
- Nếu tâm hắn đã hướng Viên Thiệu, mà tên Viên Bản Sơ kia đa nghi vô cùng, tuy không hại được tính mạng của Lưu Sấm nhưng có thể khiến Viên Thiệu sinh lòng nghi kỵ.
- Vậy nên làm thế nào?
- Chủ công, ta có một kế có thể làm cho tên Lưu Sấm kia khổ sở.
Ách xì! Lưu Sấm ngồi trên lưng ngựa bất chợt hắt hơn một cái.
- Mạnh Ngạn, chẳng lẽ thân thể không được khỏe?
Trần phu nhân trong xe ngựa vén rèm vải lên ân cần hỏi han.
Chớp mắt Lưu Sấm đi Lâm Truy đã mười ngày.
Trong mười ngày này đã xảy ra rất nhiều chuyện mà trong đó có một chuyện là Viên Đàm hạ lệnh xuất binh chinh phạt Tế Nam quốc.
Tế Nam quốc chiến sự diễn ra khá thuận lợi.
Sau khi Điền Giai nhiều lần trải qua đả kích đã thấy được thực lực không bằng trước kia, thêm với việc Công Tôn Toản không thể viện trợ cho y nên y ở Tế Nam Quốc kỳ thực chỉ một mình tham chiến. Viên Đàm triệu tập mười vạn binh mã, chia làm hai đường có thể nói là liên tục thắng lợi.
Cuộc chiến diễn ra chỉ vẻn vẹn năm ngày, Viên Đàm đã đánh chiếm được bốn thành Tế Nam Quốc, Trâu Bình, Gian Huyện và Vu Lăng, khí thế mạnh như vũ bão.
Tuy nhiên việc này đối với Lưu Sấm mà nói không có bất kỳ ý nghĩa gì. Một trăm ngàn đại quân thảo phạt một Điền Giai binh lực yếu, như nếu không thể thắng nữa thì chỉ có thể nói Viên Đàm thật sự không đảm đương trọng trách được.
Cho nên hắn đối với trận chiến này cũng không quá để tâm. Vì đáp ứng yêu cầu của Tuân Đán nên Lưu Sấm như cố gắng làm việc hài lòng Trần phu nhân. Người phụ nữ dù có cao sang quý phái cỡ nào thì cũng là phụ nữ, lại cảm thấy có chút hứng thú với mấy chuyện cực kỳ đơn giản.
Dung nhan, tướng mạo, quần áo … Kiếp trước tuy rằng Lưu Sấm không có bạn gái nhưng thông tin thời đại thì hắn ít nhiều cũng biết chút chút.
Hắn không nghĩ lại có ngày dùng đến những thứ này. Ví dụ như làm thế nào để da trở nên mịn màng, hay làm thế này để ngăn ngừa nếp nhăn, hay là làm thế nào để có thể càng ngày càng trẻ hơn … Mặc dù Trần phu nhân không hài lòng lắm với Lưu Sấm nhưng đối với sự am hiểu cách làm đẹp của hắn cũng dần dần có được thiện cảm.
Ít nhất hắn cũng là người hiểu tâm tư phụ nữ.
Đặc biệt sau khi kể chuyện Lương Chúc ra càng khiến Trần phu nhân đối với hắn thêm vài phần thiện cảm. Vậy nên hôm nay rảnh rỗi Trần phu nhân muốn đi ra ngoài cho khuây khỏa nên chủ động cho người gọi Lưu Sấm bảo hắn theo bảo hộ.
Nghe Lưu Sấm hắt xì, Trần phu nhân mới thân thiết hỏi.
Lưu Sấm cười nói:
- Bá mẫu không cần lo lắng, ở Đông Hải Quận người ta nói rằng nhảy mũi một cái chính có người đang mắng chửi ngươi, nhảy mũi hai cái là có người đang nghĩ về ngươi. Vừa rồi cháu nhảy mũi một cái tất nhiên có người đang âm thầm mắng cháu … Ha ha, thân thể cháu không có chuyện gì.
Trần phu nhân nghe thú vị liền hỏi:
- Vậy nếu nhảy mũi ba cái thì thế nào?
- Nếu nhảy mũi ba cái … Lưu Sấm lộ vẻ mặt ngưng trọng.
Trần phu nhân thấy hiếu kỳ vội vàng hỏi:
- Như thế nào?
- Vậy nhất định chính bị phong hàn, ngã bệnh! Hì hì!
Trần phu nhân nghe nói không kìm nổi cười thành tiếng, trong xe Tuân Đán cùng Tiểu Ma Cô cũng cười khanh khách không ngừng.
Thời đại này nữ nhân cười thật khó đánh giá.
Lưu Sấm chỉ có thể kêu khổ trong lòng, dù sao hắn cũng không biết rõ đó là nụ cười chế nhạo không không? Không biết sao các nàng ấy cười lợi hại như thế?
- Tên hài tử này …
Trần phu nhân lắc đầu mắng yêu một câu liền để màn rủ xuống.
- Tên mập này thật sự là người khôi hài.
- Đúng vậy, hắn không chỉ biết kể chuyện mà hai ngày trước ăn cơm hắn còn làm thơ.
- Hắn biết làm thơ sao?
Trần phu nhân ngẩn ra chợt cười nói:
- Cũng không có gì lạ, trước đây hắn đã làm hai câu thơ trên trời nguyện làm chim liền cánh, trên mặt đất nguyện làm vợ chồng, thật sự khá tài hoa. Đán nhi, con nói ta nghe xem hắn đã làm câu thơ gì? Còn nhớ rõ không?
- Nhỡ rõ ạ!
Tuân Đán ngẫm nghĩ một chút liền nói một cách nhanh chóng: Sừ hòa nhật đương ngọ Hãn tích hòa hạ thổ Thùy tri bàn trung xan Lạp lạp giai tân khổ (Tương tự như bài ca dao VN: Cày đồng đang buổi ban trưa Mồ hôi thấm thoắt như mưa ruộng cày Ai ơi bưng bát cơm đầy Dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần
- Đấy là thơ gì vậy?
Trần phu nhân nhăn mày lại.
Từ thời Hán đến nay, văn chương khá chú ý đến những từ hoa mỹ. Bài thơ này của Lưu Sấm nghe có vẻ khá đơn giản, khó làm người ta thích. Nhưng nghe được Trần phu nhân lại cảm giác có một gì đó khá lạ, không kìm được liền hỏi:
- Nhiều từ hay sao hắn lại chọn những lời này?
Tuân Đán vừa nghe đã hỏi liền mím miệng nói.
- Ngày trước chúng con ăn cơm bên ngoài, khi đó con ăn đã no rồi hắn còn muốn con ăn hết. Con không muốn ăn thế là hắn làm bài thơ này … Mẹ, có phải để làm lương thực này thật sự rất vất vả không?
- Việc này … Trần phu nhân không biết nên trả lời thế nào.
Nhưng theo một ý nào đó mà nói bài thơ này của Lưu Sấm dường như thể hiện được hắn là con nhà có học vấn. Lưu Đào trên đời này rất được nhiều người xem trọng cho nên đã dâng tấu chương Dân dĩ thực vi thiên lưu truyền hậu thế, Lưu Sấm xem trọng nghề nông cũng đúng.
Đứa nhỏ này dường như không phải không có học vấn.
Ngay khi Trần phu nhân nghĩ ngợi lung tung, phía trước đột nhiên có một con ngựa chạy đến. Ngựa này dừng lại trước, tên tiểu giáo nhảy xuống ngựa bước nhanh đến trước mặt Lưu Sấm quỳ một chân xuống đất nói:
- Công tử, tân quân sư có việc gấp mời công tử mau đến phủ nha. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.