Hàn Thiên Ký

Chương 393: khi hạn chế cũng là lợi thế.

Hắc Bạch Giả

18/02/2024

Minh thần nhãn được tạo thành từ tam đại thần hỏa, thế nên khi tu luyện phải dùng tam đại thần hỏa này đồng loạt luyện mắt.

Mà mắt người là cơ quan nhạy cảm đến thế nào???, phàm nhân chỉ cần bị một hạt cát rơi vào mắt, liền đã khổ sở không tả, càng không nói đến chuyện bị móc mắt hay bị đâm mù bằng một thanh sắt nóng.

ấy vậy mà Hàn Thiên phải dùng tam đại thần hỏa này thiêu đốt từng phần đôi mắt của chính mình, cũng giống như Ngộ Không năm nào, vì luyện được thất thập nhị biến, ăn được kim đan nên thân thể bất tử bất hoại, bị khói của lò luyện đan hun nhưng không mù.

Thì Hàn Thiên bây giờ cũng thế cả thân thể hắn đều được cấu thành từ chân nguyên lực thuần túy, thế nên dù mất hai mắt thì cũng sẽ nhanh chóng tái tạo được, luyện minh thần nhãn sẽ không khiến hắn nguy hiễm đến tính mạng.

Lại nói về đặc thù của ngũ hành thần thông, dù là thiên ma thủ hay minh thần nhãn, đều sẽ là thứ bất biến ở trên thân thể???, thiên ma thủ là được Hàn Thiên dốc bao tâm huyết thu thập kim nguyên chi khí mà luyện ra, nó là độc nhất, là thứ đã gắn liền với một luồn bản chân nguyên lực ở tay trái của hắn.

Dù Hàn Thiên có dùng thần thông mọc ra ba đầu sáu tay, thì cũng chỉ có duy nhất một cánh tay trái đầu tiên được tế luyện là thiên ma thủ, còn lại đều sẽ chỉ là những cánh tay mình thường được tạo nên bởi chân nguyên lực.

Thế thì minh thần nhãn cũng sẽ như thế, trong quá trình tu luyện, Hàn Thiên hắn gần như đã thay thế đôi mắt thông thường của mình, bằng ba luồn thần hỏa cực kỳ thuần túy, cực kỳ tinh khiết, cực kỳ cô đặc.

Ba luồn thần hỏa ấy cô đặc đến mức không còn ở dạng phiêu hốt bất định của lữa, mà hoàn toàn hóa thành thể rắn, chúng dần dần thay thế nhãn cầu hiện tại, làm thay chức năng của nhãn cầu ấy với hiệu quả càng cao hơn gấp bội, sau cùng toàn bộ đôi mắt sẽ biến đổi hoàn toàn, trở thành thần nhãn, thần nhãn ấy là duy nhất, là thứ được ghi lại ở trên hai luồn bản chân nguyên lực tại đôi mắt, là thứ mà Hàn Thiên dù có dùng thần thông tạo ra bao nhiêu đôi mắt khác, thì đều không thể trở thành minh thần nhãn.

Do quá trình tu luyện minh thần nhãn chính là thay thế dần đôi mắt của chính mình bằng tam đại thần hỏa, thế nên thống khổ mà việc này mang lại, xo với tu luyện thiên ma thủ cũng không có gì khác nhau, cơ bản là một quá trình tự đày đọa bản thân mà thôi, hơn nữa vì đôi mắt là thứ nhạy cảm, nên thống khổ phải chịu có khi còn khó tiếp thu hơn xo với nổi đau ở tứ chi.

Chỉ vừa bắt đầu tế luyện minh thần nhãn, còn chưa dùng hết một phần một trăm lượng thần hỏa mà bản thân cùng Đông Phương Thái Ngọc tạo ra được, thì Hàn Thiên đã đau đến mức chết đi sống lại.

Mỗi loại thần hỏa khi dùng để tế luyện đôi mắt, đều đem đến một cảm giác thống khổ khác nhau, thông linh thiên hỏa tạo cảm giác đau đớn như hàng ngàn hàng vạn mũi kim đâm vào vị trị tế luyện.

Thấu tâm ma hỏa băng lãnh như gió miền cực hàn thổi vào trong mắt, còn tịch diệt thánh hỏa thì nóng cháy như hỏa lò thiêu đốt không ngừng nghĩ.

Cũng như bao loại thần thông khác, minh thần nhãn có ba đại cảnh giới, sơ thành người luyện phải dùng tam đại thần hỏa tế luyện hoàn toàn đồng tử, lúc đó chỉ cần minh thần nhãn khai mở, đồng tử trên đôi mắt sẽ rực sáng lên ba loại quang mang đặc thù, tượng trưng cho sức mạnh của ba loại thần hỏa, màu sáng trắng tượng trưng cho sức mạnh của thông linh thiên hỏa.

Màu xanh lam tượng trương cho sức mạnh của thấu tâm ma hỏa, màu đỏ tượng trưng cho sức mạnh của tịch diệt thánh hỏa, tế luyện được đồng tử hoàn toàn, khiến cho đồng tử chia thành ba phần bằng nhau, hấp thu được năng lực từ tam đại thần hỏa, minh thần nhãn coi như đạt đến sơ thành.

Tương tự muốn đạt đến tiểu thành phải tế luyện hoàn toàn bên ngoài của đôi mắt, tức là con ngươi cũng phải được chia thành ba phần tương đồng, sau cùng là đại thành cảnh giới, từ trong ra ngoài toàn bộ nhãn cầu phải được tế luyện hoàn toàn, dù có móc đem ra bên ngoài, thì nhìn hướng nào cũng phải thấy được ba hoa văn tượng trưng cho sức mạnh của ba loại thần hỏa.

Mà chỉ vừa tu luyện được ít lâu, nổi đau thực tế truyền đến từ đôi mắt đã khiến Hàn Thiên phải run run một chập, bất giác như sực nhớ đến điều gì đó, hắn nhanh chóng nhìn sang bộ dáng của Nhược Mộng cùng Đông Phương Thái Ngọc.

Thực không ngờ cả hai cũng đều đang chịu đau đớn tương tự, cả Nhược Mộng lẫn Đông Phương Thái Ngọc thân thể đều đang rung lên, đôi mắt không ngừng ứa lệ.

Thực chất cả hai đều không hề chịu chút tổn thương thực tế nào lên đôi mắt, chỉ là thống khổ mà Hàn Thiên phải chịu sẽ thông qua thần niệm của hắn, thông qua đồng tâm thuật, truyền lên thần niệm của Nhược Mộng cùng Đông Phương Thái Ngọc.

Nỗi đau này tuy không tồn tại ngoài thực tế, nhưng nó lại vô cùng chân thực từ trong tâm thức của cả hai, khiến đôi mắt của cả hai bất giác ứa lệ, thực tế nếu tâm thức tin rằng đôi mắt bị thương, bản thân đôi mắt cũng có thể kích thích phản ứng tự vệ, sinh ra huyết lệ, về lâu dài nói không chừng sẽ gây ảnh hưởng thực tế đến đôi mắt của cả Nhược Mộng cùng Đông Phương Thái Ngọc.

Nhìn thấy cảnh này, thần niệm của Hàn Thiên liền nhanh chóng lên tiếng.

-không được…dừng lại đi, thống khổ khi tu luyện minh thần nhãn quá lớn, ta không thể bắt hai người chịu cùng được, dừng lại đi thôi, ta sẽ tự mình tìm cách tu luyện nó sau.

Bất giác có tiếng Nhược Mộng lo lắng đáp.

-thì ra huynh vẫn luôn trãi qua những thứ kinh khủng đến mức này để có thể tăng tiến thực lực, bấy lâu nay nhìn huynh chịu khổ, ta cũng đã thử hình dung rất nhiều lần, nhưng đến lúc thực sự trãi qua cảm giác này cùng huynh, ta mới biết nó rốt cuộc lớn đến mức nào???.

-dù có những lúc quá trình minh tưởng làm ta đau đầu đến mức muốn phát điên, nhưng xo với nổi đau khi luyện thần thông thuật, thực sự là đau do minh tưởng không bằng được, nếu luyện thần thông thuật khiến huynh gặp phải khó khăn như thế, lý nào đạo lữ như ta lại để huynh một mình gánh chịu chứ???.

Nhược Mộng vừa dứt lời Đông Phương Thái Ngọc liền lên tiếng.



-đúng thế, nhờ đồng tâm thuật mà thống khổ này đã được chia đều cho cả ba, nếu một mình Hàn Thiên ngươi gánh hết tất thảy, chẳng phải còn kinh khủng hơn gấp bội hay sao???

-để ngươi một mình luyện xong minh thần nhãn, bản lâu chủ sợ ngươi sẽ thành người thực vật vô tri vô giác mất thôi.

-không được dừng, từng này thống khổ có là gì xo với ta đâu chứ???, xo với nổi đau ở trong lòng, nổi đau thực chất này còn dễ chịu hơn.

ở trong tâm khảm của Hàn Thiên, một tiên nữ thanh tao thoát tục như Nhược Mộng, một người hoàn mỹ giống như nàng, hẵn phải xứng đáng với những gì tốt đẹp nhất, vậy mà vì hắn, nàng lúc này lại phải gồng mình chịu khổ cùng.

Đông Phương Thái Ngọc cũng thế, dù yêu nữ này nhìn hơi đáng ghét, thế nhưng từ trên xuống dưới nàng ta vẫn là một yêu nữ không chút khiếm khuyết, kiêu kỳ như thế, quyến rũ yêu dã như thế, bình thường nàng ta chăm chút mỹ mạo đến mức nào???, từ thể xác tới tâm cảnh, một cái móng tay bị trầy cũng lo sợ, hơi nóng giận một chút cũng sợ mặt mũi xuất hiện nếp nhăn.

Thế mà lúc này vẫn muốn cùng Hàn Thiên hắn chịu khổ, nàng ta nên đáng ghét đến cùng đi chứ???, sao còn khiến Hàn Thiên hắn cảm thấy mình vô vọng cùng bất lực đến vậy???.

Bằng tôn nghiêm của một nam nhân, dù có thế nào Hàn Thiên cũng không để Nhược Mộng cùng Đông Phương Thái Ngọc phải gánh chịu thống khổ cùng mình, nghĩ đoạn liền khàn giọng ra lệnh.

-lập tức ngừng đồng tâm thuật lại cho ta, chuyện của ta, tự ta sẽ gánh vác, hai người không cần can dự vào.

Rất nhanh đã có tiếng Đông Phương Thái Ngọc cứng đầu đáp.

-ta cứ không muốn ngừng đấy thì sao???, thần niệm của ta, mắt của ta, ai cần ngươi quản???.

-Đông Phương Thái Ngọc ta bình sinh ghét nhất cảnh người khác áp đặt mình phải làm cái này làm cái kia.

-hiện tại ta cứ thích làm ngược lại những gì Hàn Thiên người nói đấy, ngươi cứ thử tự mình tu luyện minh thần nhãn xem, Đông Phương Thái Ngọc ta sẽ tự tạo thấu tâm ma hỏa, tự dùng nó để luyện đôi mắt mình, lúc đó ta mù thật rồi, Hàn Thiên ngươi sẽ hối hận cả đời.

Giọng Hàn Thiên đầy nét phẫn nộ quát.

-cô dám ư???, cứ thử làm theo ý mình đi, xem ta có bắt cô trói một chổ, phong bế tất cả huyệt đạo trên người cô lại hay không???, đừng quên đây là vụ huyễn phù sinh thiên không phải đại thiên giới, một mình cô không đấu lại ta và Nhược Mộng đâu.

Sau Một khoảnh lặng bất giác, Nhược Mộng chợt tha thiết nói.

-lần này thì muội lại muốn đứng về phía yêu nữ này mất rồi.

-Hàn Thiên huynh cái gì cũng muốn tự gánh vác, bộ huynh tưởng mình là thánh thần ư???, nói ra xem huynh cố gắng thế này là vì cái gì???, nếu chỉ vì bản thân huynh, thế thì muội sẽ không can dự vào.

-nhưng nếu có một phần nào đó là vì muội, vì tương lai của hai ta, thế thì đừng gạt muội ra ngoài mà hãy để muội giúp huynh.

-bằng như huynh không chấp nhận sự trợ giúp này, thế thì huynh cứ làm những gì mình thích, ta không lý đến huynh nữa, nếu sau này rời khỏi vụ huyễn phù sinh thiên, ta sẽ trở về thần châu, huynh không cần tìm ta làm gì.

Lần này thì Hàn Thiên thực sự đã cứng miệng, không biết nên nói gì cho vừa, hắn chỉ muốn tốt cho tất cả, thế nhưng lần này dường như không một ai đứng về phía hắn, lần đầu tiên trong đời, Hàn Thiên hắn cảm thấy bản thân mình vô vọng bất lực và cô độc.

Chẳng biết qua bao lâu, chợt có giọng ngang tàng của tiểu kim long chen vào luồn thần niệm của ba người bọn Hàn Thiên.

-đưa đẩy cái gì chứ???, chỉ là mấy nổi đau vặt ấy mà, để thêm long gia vào, chẳng phải các ngươi sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều rồi sao???.

Tiểu kim long vừa dứt lời, một giọng bập bẹ đầy non nớt nữ tính chợt xen vào.

-ta nữa ta nữa…chỉ cần thêm ta… vào…vào đồng tâm thuật gì đấy, tỷ tỷ không phải sẽ bớt thống khổ hơn sao???.

ở chổ này, sinh vật sống chỉ có ba người bọn Hàn Thiên và hai đầu yêu thú, thế nên giọng nói vừa rồi, hẵn là của viêm thần mãng, thực không ngờ đầu yêu thú này cũng lợi hại đến vậy, khả dĩ dùng được thần niệm truyền âm khi mới đạt đến ngũ giai.

Lời của hai đầu yêu thú này như nút thắt của cuộn bông rối, ngay lập tức giải được nan đề đang bủa vây ba người bọn Hàn Thiên.



Cơ mà Hàn Thiên trong lòng vẫn còn lưỡng lự, lôi theo Nhược Mộng cùng Đông Phương Thái Ngọc chịu khổ cùng mình đã đủ áy náy, không ngờ lúc này lại còn muốn dính đến cả hảo huynh đệ cùng tọa kỵ của người khác, trong phút chốc cảm giác bất cam lại tràn ngập tâm khảm Hàn Thiên.

Thấy hắn vẫn còn lưỡng lự, tiểu kim long liền hắng giọng tiếp.

-Hàn Thiên ngươi không cần tự trách, dù gì cũng bị vây hãm ở đây không rõ chết ngày nào, ta ở không cũng chẳng được tích sự gì, giúp ngươi tu luyện tăng tiến thực lực, sau này chúng ta mới có cơ hội thoát khỏi nơi chó má này chứ???.

-long gia không chấp nhận chết rũ xương ở cái lồng thú chết tiệc này đâu, bên ngoài còn nhiều chuyện long gia cần làm lắm.

-cơ mà nếu Hàn Thiên ngươi thấy áy náy, thế thì đem hết linh thạch ngươi có ra dùng đi, để long gia có chút linh khí tu luyện, à còn nữa sau này tốt với ta hơn một chút, có thiên tài địa bảo gì hay cứ để ta nuốt giúp, còn nữa sau này không được bắt long gia dậy sớm, không được bắt ta đi chợ mua đồ cho ngươi, không được ngăn ta nhìn lén nữ nhân tắm…không được…

Tiểu kim long đang thao thao bất tuyệt thì Hàn Thiên chợt phẫn nộ quát.

-được rồi được rồi, ngươi thích chịu khổ thì cứ việc bơi vào đây, cơ mà trừ điều kiện đầu tiên, mấy điều khác đều không duyệt.

Nói đoạn lại hướng viêm thần mãng dùng giọng lo lắng nói.

-tên rồng chết giẫm kia dù sao cũng thuộc dạng dạo quanh quỷ môn quan mấy lần, chút thống khổ còn chịu được, viêm thần mãng ngươi vừa thành niên không lâu, có chịu khổ được không đây???.

Rất nhanh giọng nói có phần non nớt bập bẹ của viêm thần mãng lại cất lên.

-đừng coi thường ta nhé…ta…ta dù gì cũng là hấp thụ hỏa nguyên chi khí mấy vạn năm mới thành hình, từ lúc đi theo tỷ tỷ cũng được rèn luyện chiến đấu không ít, chút thống khổ xoàng xỉnh, ta vẫn…vẫn chịu được.

-chỉ cần ngươi cho ta…cho ta ăn một chút thần hỏa dư thừa trong lúc tu luyện là được.

-ta cảm thấy thứ đó dường như rất tốt với ta, có thể giúp ta tăng tiến thực lực nhanh chóng.

Viêm thần mãng là hỏa hệ yêu thú, ăn được dị hỏa đối với nó quả thực là một chuyện tốt, tình hình hiện tại, nếu có thêm tiểu kim long cùng viêm thần mãng san xẻ bớt thống khổ từ việc tu luyện minh thần nhãn, cả Hàn Thiên hắn cùng Nhược Mộng và Đông Phương Thái Ngọc đều sẽ dễ chịu hơn không ít.

Càng đông nhân thủ thì nổi đau càng giảm, nói không chừng việc này đáng để thử, Hàn Thiên nghĩ đi nghĩ lại liền đồng ý cho tiểu kim long cùng viêm thần mãng giúp đỡ.

Chỉ cần là sinh linh thông minh, thì đều sẽ có thần niệm, chỉ cần có thần niệm, thì không phân người yêu, nhất nhất đều có thể liên kết được với nhau thông qua đồng tâm thuật.

Kết quả sau khi có thêm tiểu kim long cùng viêm thần mãng gia nhập, thống khổ từ việc tu luyện minh thần nhãn của Hàn Thiên đã được chia làm năm, giá trị rõ ràng không còn kinh khủng như lúc đầu nữa, người đã kinh qua không ít gian khó như Hàn Thiên có thể xem như chẳng có gì.

Còn những kẻ đạo tâm vững chải như tiểu kim long, Nhược Mộng cùng Đông Phương Thái Ngọc, thì dù hơi khó chịu, thế nhưng vẫn miễn cưỡng trụ được bình thường, duy chỉ có viêm thần mãng là còn chưa quen với thống khổ kiểu này, nhưng theo thời gian có thể sẽ cải thiện được.

Cứ thế việc tu luyện kỳ lạ giữa ba người hai yêu bình lặng diễn ra, mỗi ngày đám Hàn Thiên dành ra hai mươi tư canh giờ để luyện minh thần nhãn, hai mươi tư canh giờ còn lại mọi người tu luyện tự do.

Nhờ có số linh thạch kết xù mà đám Hàn Thiên mang theo bên người, nên việc tu luyện phổ thông giữa cả bọn diễn ra vô cùng sung túc, xo với ở nhà Hàn Thiên hay ở trên thánh tháp cũng chẳng khác biệt gì.

Hàn Thiên mấy lúc không tu luyện minh thần nhãn, sẽ trợ giúp những thành viên khác trong nhóm tu luyện, cả thập nhị trọng hóa thiên công, lẫn càn khôn chuyễn luân hoàn đều có khả năng thu thập linh khí cực kỳ nhanh chóng.

Hàn Thiên chỉ cần dùng hai công pháp này hấp thu linh khí từ trong linh thạch ra ngoài, sau đó tập trung lên người một cá nhân bất kỳ, cá nhân đó sẽ nhận được lợi ích tu luyện cực kỳ lớn, tốc độ tăng tiến thực lực nhanh hơn tự thân tu luyện năm sáu lần.

Nhược Mộng Đông Phương Thái Ngọc cùng tiểu kim long và viêm thần mãng nhờ tu luyện theo kiểu được người làm hết tất cả như thế này, mà tu vi xo với bình thường tăng tiến cực kỳ nhanh.

Riêng viêm thần mãng nhờ vào lượng hỏa nguyên chi khí dồi dào trong môi trường, cùng việc thường xuyên ăn được thần hỏa do Hàn Thiên cùng Đông Phương Thái Ngọc tạo ra, tốc độ tiến giai có thể nói là cực kỳ thần tốc, khẳng định là nhanh nhất trong cả đám.

Mọi chuyện đều đã vào vòng quay, chỉ cần thời gian đủ dài, ba người hai yêu tại viêm huyền cực địa này nhất định sẽ đạt đến những bước tiến cực kỳ vượt bậc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hàn Thiên Ký

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook