Chương 96: Tôn Mai Chết Rồi
Lưu Hương
07/07/2021
Kỷ Hi Nguyệt cũng đi theo, hơi lo lắng nói: "Có muốn đi lên trên rồi nói không?"
“Không cần, Vương Nguyệt, Trương Cầm bảo tôi nói với cô Tôn Mai có thể đã bị sát hại rồi.” Anh ta gần như ghé sát tai Kỷ Hi Nguyệt nói.
Kỷ Hi Nguyệt chấn động, sau đó sắc mặt xanh mét nói: "Chị Trương có tin tức gì sao?"
Chồng của Trương Cầm lấy điện thoại di động ra mở cho Kỷ Hi Nguyệt xem, đó là một tin nhắn ngắn.
Kỷ Hi Nguyệt định thần nhìn kỹ hơn, trên đó là một hàng chữ: "Trương Cầm, mau tiêu hủy sổ sách đi, nếu không cô sẽ gặp nguy hiểm."
Chồng Trương Cầm nhìn xung quanh, nói: "Vốn là tôi bảo Trương Cầm gọi điện thoại cho cô, nhưng cô ấy nhờ tôi đích thân đến, nói có một số chuyện gọi điện thoại, nhắn tin không tốt."
Kỷ Hi Nguyệt cau mày nói: "Chị Trương đã trả lời chưa?"
"Đã trả lời và hỏi Tôn Mai đang xảy ra chuyện gì, nhưng không có hồi âm. Tin nhắn đã từ hai ngày trước rồi. Trương Cầm thấy không ổn, nghĩ có cần thông báo cho em không. Bọn tôi không muốn báo cảnh sát vì sợ mọi chuyện sẽ trở nên phiền phức hơn." Chồng Trương Cầm nói.
Kỷ Hi Nguyệt hiểu rằng loại chuyện khủng khiếp thế này quả thực không phải thứ mà người bình thường dám làm, liền nói: "Anh có thể cho tôi mượn điện thoại trước được không, tôi sẽ nhờ cảnh sát điều tra một chút."
"Được, cô cầm lấy đi, Trương Cầm đã nghỉ việc rồi, nhưng cấp trên kia của cô ấy đã đến bệnh viện nhiều lần để hỏi xem cô ấy có tìm thấy túi xách không, còn nói rằng nếu cảnh sát có tin tức gì thì lập tức báo cho anh ta, bọn tôi cảm thấy chuyện này có gì đó kỳ lạ, nhất là khi Tôn Mai biến mất, sổ sách cũng đã biến mất đâu rồi.”
Chồng của Trương Cầm tỏ vẻ lo lắng.
Kỷ Hi Nguyệt tò mò hỏi: "Có phải là Tần Hạo không? Phó tổng giám đốc công ty Bất động sản Kỷ Tinh?"
"Đúng... Chính là anh ta. Anh ta rất quan tâm đến chỗ sổ sách kia, Vương Nguyệt, lúc trước cô hợp tác với cảnh sát nói vụ tai nạn đó có thể không phải là tai nạn ngoài ý muốn. Hiện tại Trương Cầm rất sợ hãi. Mà Tần Hạo lại nhìn cứ theo sát nhất cử nhất động của chúng tôi. Trương Cầm muốn đổi bệnh viện."
Nhịp tim của Kỷ Hi Nguyệt đập dữ dội, chuyện này rất kỳ lạ, tin tức đã được báo đưa tin rồi, Tần Hạo không phải đã biết chiếc túi nằm trong tay người áo đen kia sao? Họ không biết nhau à? Còn đi ăn bít tết với nhau nữa? Tại sao anh ta vẫn tìm kiếm chiếc túi kia?
Chẳng lẽ sau khi Tần Hạo biết người áo đen kia lấy được túi thì liền không tin được gã? Hay là người áo đen kia vốn dĩ không phải là người của Tân Hạo, lẽ nào còn có người khác đứng sau chuyện này ư?
Hoặc là người mặc đồ đen đang trốn tránh cảnh sát, Tần Hạo vẫn chưa liên lạc được với gã?
Nhưng tại sao anh ta lại đi tìm Trương Cầm?
Trong chuyện đó có quá nhiều vấn đề đáng ngờ, mà cô biết rõ bản chất của Tần Hạo. Cho nên điều tra chắc chắn là nguy hiểm.
"Tôi hiểu rồi. Anh bảo chị Trương đừng gấp, cái gì cũng không biết, cứ nói cảnh sát sẽ xử lý, đổi bệnh viện cũng được, nhưng nhớ liên lạc với tôi." Kỷ Hi Nguyệt không muốn Trương Cầm bị thương thêm lần nữa, nên tránh xa Trương Hạo là đúng.
Sau khi chồng của Trương Cầm rời đi, Kỷ Hi Nguyệt không lên lầu mà đến thẳng đồn cảnh sát để tìm Ngô Phương Châu.
Ngô Phương Châu rất ngạc nhiên khi thấy cô tới, nói: "Vương Nguyệt, cô đã biết tin tức rồi sao?"
Kỷ Hi Nguyệt ngẩn người nói: "Tin gì?"
"Tin tức của Tôn Mai, cảnh sát Úc đã xác nhận rằng Tôn Mai đã chết và thi thể đã được tìm thấy, là bị cướp đột nhập.” Ngô Phương Châu nói và nhìn cô với vẻ lúng túng.
“Cái gì!” Sắc mặt Kỷ Hi Nguyệt lập tức tái nhợt, trái tim nhỏ bé suýt chút nữa nhảy ra khỏi lồng ngực, cô có linh cảm 100% rằng cái chết của Tôn Mai chắc chắn là do Tần Hạo làm, hoặc là anh ta ra lệnh.
“Vương Nguyệt, cô không sao chứ.” Ngô Phương Châu kéo cánh tay của Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt là một người thông minh, cô nhanh chóng hồi phục tinh thần, vội nói: "Không thể có chuyện này được! Anh Tiểu Ngô, anh có tin không? Tin rằng Tôn Mai bị kẻ cướp giết hại?”
………..
“Không cần, Vương Nguyệt, Trương Cầm bảo tôi nói với cô Tôn Mai có thể đã bị sát hại rồi.” Anh ta gần như ghé sát tai Kỷ Hi Nguyệt nói.
Kỷ Hi Nguyệt chấn động, sau đó sắc mặt xanh mét nói: "Chị Trương có tin tức gì sao?"
Chồng của Trương Cầm lấy điện thoại di động ra mở cho Kỷ Hi Nguyệt xem, đó là một tin nhắn ngắn.
Kỷ Hi Nguyệt định thần nhìn kỹ hơn, trên đó là một hàng chữ: "Trương Cầm, mau tiêu hủy sổ sách đi, nếu không cô sẽ gặp nguy hiểm."
Chồng Trương Cầm nhìn xung quanh, nói: "Vốn là tôi bảo Trương Cầm gọi điện thoại cho cô, nhưng cô ấy nhờ tôi đích thân đến, nói có một số chuyện gọi điện thoại, nhắn tin không tốt."
Kỷ Hi Nguyệt cau mày nói: "Chị Trương đã trả lời chưa?"
"Đã trả lời và hỏi Tôn Mai đang xảy ra chuyện gì, nhưng không có hồi âm. Tin nhắn đã từ hai ngày trước rồi. Trương Cầm thấy không ổn, nghĩ có cần thông báo cho em không. Bọn tôi không muốn báo cảnh sát vì sợ mọi chuyện sẽ trở nên phiền phức hơn." Chồng Trương Cầm nói.
Kỷ Hi Nguyệt hiểu rằng loại chuyện khủng khiếp thế này quả thực không phải thứ mà người bình thường dám làm, liền nói: "Anh có thể cho tôi mượn điện thoại trước được không, tôi sẽ nhờ cảnh sát điều tra một chút."
"Được, cô cầm lấy đi, Trương Cầm đã nghỉ việc rồi, nhưng cấp trên kia của cô ấy đã đến bệnh viện nhiều lần để hỏi xem cô ấy có tìm thấy túi xách không, còn nói rằng nếu cảnh sát có tin tức gì thì lập tức báo cho anh ta, bọn tôi cảm thấy chuyện này có gì đó kỳ lạ, nhất là khi Tôn Mai biến mất, sổ sách cũng đã biến mất đâu rồi.”
Chồng của Trương Cầm tỏ vẻ lo lắng.
Kỷ Hi Nguyệt tò mò hỏi: "Có phải là Tần Hạo không? Phó tổng giám đốc công ty Bất động sản Kỷ Tinh?"
"Đúng... Chính là anh ta. Anh ta rất quan tâm đến chỗ sổ sách kia, Vương Nguyệt, lúc trước cô hợp tác với cảnh sát nói vụ tai nạn đó có thể không phải là tai nạn ngoài ý muốn. Hiện tại Trương Cầm rất sợ hãi. Mà Tần Hạo lại nhìn cứ theo sát nhất cử nhất động của chúng tôi. Trương Cầm muốn đổi bệnh viện."
Nhịp tim của Kỷ Hi Nguyệt đập dữ dội, chuyện này rất kỳ lạ, tin tức đã được báo đưa tin rồi, Tần Hạo không phải đã biết chiếc túi nằm trong tay người áo đen kia sao? Họ không biết nhau à? Còn đi ăn bít tết với nhau nữa? Tại sao anh ta vẫn tìm kiếm chiếc túi kia?
Chẳng lẽ sau khi Tần Hạo biết người áo đen kia lấy được túi thì liền không tin được gã? Hay là người áo đen kia vốn dĩ không phải là người của Tân Hạo, lẽ nào còn có người khác đứng sau chuyện này ư?
Hoặc là người mặc đồ đen đang trốn tránh cảnh sát, Tần Hạo vẫn chưa liên lạc được với gã?
Nhưng tại sao anh ta lại đi tìm Trương Cầm?
Trong chuyện đó có quá nhiều vấn đề đáng ngờ, mà cô biết rõ bản chất của Tần Hạo. Cho nên điều tra chắc chắn là nguy hiểm.
"Tôi hiểu rồi. Anh bảo chị Trương đừng gấp, cái gì cũng không biết, cứ nói cảnh sát sẽ xử lý, đổi bệnh viện cũng được, nhưng nhớ liên lạc với tôi." Kỷ Hi Nguyệt không muốn Trương Cầm bị thương thêm lần nữa, nên tránh xa Trương Hạo là đúng.
Sau khi chồng của Trương Cầm rời đi, Kỷ Hi Nguyệt không lên lầu mà đến thẳng đồn cảnh sát để tìm Ngô Phương Châu.
Ngô Phương Châu rất ngạc nhiên khi thấy cô tới, nói: "Vương Nguyệt, cô đã biết tin tức rồi sao?"
Kỷ Hi Nguyệt ngẩn người nói: "Tin gì?"
"Tin tức của Tôn Mai, cảnh sát Úc đã xác nhận rằng Tôn Mai đã chết và thi thể đã được tìm thấy, là bị cướp đột nhập.” Ngô Phương Châu nói và nhìn cô với vẻ lúng túng.
“Cái gì!” Sắc mặt Kỷ Hi Nguyệt lập tức tái nhợt, trái tim nhỏ bé suýt chút nữa nhảy ra khỏi lồng ngực, cô có linh cảm 100% rằng cái chết của Tôn Mai chắc chắn là do Tần Hạo làm, hoặc là anh ta ra lệnh.
“Vương Nguyệt, cô không sao chứ.” Ngô Phương Châu kéo cánh tay của Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt là một người thông minh, cô nhanh chóng hồi phục tinh thần, vội nói: "Không thể có chuyện này được! Anh Tiểu Ngô, anh có tin không? Tin rằng Tôn Mai bị kẻ cướp giết hại?”
………..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.