Chương 95: Thả Lỏng Bản Thân
Lưu Hương
07/07/2021
Thấy Triệu Húc Hàn cúi đầu không nhìn mình lấy một cái, trong lòng Kỷ Hi Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, sau đó xoay người nhanh chóng cởi áo ra, cuối cùng cô nằm lên trên giường lớn, để lộ ra bóng lưng xinh đẹp.
“Anh Hàn, thật ra anh có thể để thím Lý xoa bóp cho em.” Kỷ Hi Nguyệt ủ rũ nói, vùi đầu vào gối.
“Không được.” Triệu Húc Hàn chỉ nói hai chữ.
“Tại sao?” Kỷ Hi Nguyệt khó hiểu hỏi lại.
“Không được chính là không được!” Triệu Húc Hàn lạnh lùng và mạnh mẽ đáp lại.
"..." Kỷ Hi Nguyệt không nói được gì nữa.
Một đôi bàn tay to mát lạnh bắt đầu đè lên đôi vai gầy của cô, Kỷ Hi Nguyệt khẽ run lên, ngay sau đó lại thả lỏng.
Cô nghĩ thầm mình nên chấp nhận đi, dù sao cũng bị người đàn ông này nhìn rồi, sờ cũng sờ rồi, làm cũng đã làm xong rồi, còn có gì mà che với đậy nữa.
Cô càng chống cự, người đàn ông này sẽ càng mạnh mẽ, tại sao phải bận tâm chứ?
Dù sao thì anh cũng không có cảm giác và phản ứng với cô. Vậy thì cứ coi anh ta như một người thợ đấm bóp đi.
Nếu đã không phản kháng được thì hãy học cách tận hưởng.
Kỷ Hi Nguyệt nhắm mắt lại và thực sự bắt đầu tận hưởng, không hề suy đoán về suy nghĩ và hành động của người đàn ông này nữa, dù sao thì cô cũng không đoán được.
Sau khi thả lỏng tâm trạng, thả lỏng bản thân, không thể không thừa nhận kỹ thuật của Triệu Húc Hàn đúng là số một, cô lại bắt đầu buồn ngủ rồi.
Triệu Húc Hàn nhìn cô gái nhỏ bắt đầu ngáy nhè nhẹ, khóe miệng anh hơi giật giật, sau khi ấn lưng lại giúp cô ấn hai cánh tay, bàn tay đi đến đâu cũng đều thấy da thịt bóng loáng.
Lần nào anh cũng thử thách sự tự chủ của mình, thật ra thì tối nay anh tới là vì anh chưa hài lòng với sự tự chủ của mình vào buổi chiều, cho nên anh cần phải vượt qua điều đó.
Nhưng anh phát hiện ra rằng anh càng muốn vượt qua, thì trong lòng anh lại càng thêm náo loạn, vừa rồi khi cô cởi quần áo ra, trái tim kiên định của anh đã bắt đầu dao động rồi.
Cho nên dù lần này Kỷ Hi Nguyệt không cởi quần, anh cũng không dám ra lệnh cho cô.
Thời gian xoa bóp vô thức trôi qua, Triệu Húc Hàn kiểm tra thời gian, phát hiện đã hơn một giờ đồng hồ, xúc cảm trên tay quá tốt, khiến anh cảm thấy vương vấn không nỡ rời.
Anh lập tức nhắm mắt lại, hít thở sâu và đứng dậy.
Ngay sau đó, ánh mắt anh lại lưu luyến trên tấm lưng duyên dáng của cô một lúc, anh giúp Kỷ Hi Nguyệt đắp chăn lại với sắc mặt u ám và rời khỏi phòng cô.
Còn anh lại bực bội quay về phòng tắm nước lạnh, thầm nghĩ mình không thể như thế được, không thể để cô gái nhỏ này trở thành điểm yếu của mình được.
Ngày hôm sau, khi Kỷ Hi Nguyệt tỉnh dậy thì thấy rằng tình trạng đau nhức của cơ thể mình đã đỡ hơn nhiều so với trước đó. Có vẻ như việc xoa bóp thực sự có hiệu quả. Lên tầng thượng, cô lại nhìn thấy Triệu Húc Hàn.
Chỉ là hôm nay Đại Ma Vương hình như có quầng thâm dưới mắt, đây là tình huống hiếm thấy, khuôn mặt tuấn tú cũng trở nên âm trầm, dường như mưa bão có thể nổi lên bất cứ lúc nào.
Sau hai giờ rèn luyện thân thể, Triệu Húc Hàn hầu như không nói gì mà đi thẳng luôn, khiến Kỷ Hi Nguyệt bối rối không hiểu mình lại chọc gì vào anh rồi à?
Vừa quay trở lại đài truyền hình, điện thoại di động có tin nhắn đến, đó là tin nhắn của ba cô Kỷ Thượng Hải, ông bảo cô nhớ ngày mai về nhà sớm, sau đó cùng đi dự sinh nhật lần thứ 50 của chú Tiền Vạn Hào.
Kỷ Hi Nguyệt đáp lại bằng một cái nụ cười.
“Vương Nguyệt?” Đột nhiên sau lưng có tiếng gọi cô.
Kỷ Hi Nguyệt quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông trước mặt hơi quen, cô chợt nhận ra: "Anh là chồng của chị Trương à?"
“Đúng, đúng, đúng.” Chồng của Trương Cầm vội vàng nở nụ cười, nhưng nụ cười ấy lại nhanh chóng tắt lim, nói: “Vương Nguyệt, tôi có chuyện muốn nói với cô được không?”
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt một chút rồi nói: "Không phải chị Trương đã xảy ra chuyện gì chứ?”
“Không phải, là chị Trương nhờ tôi đến tìm cô.” Chồng của Trương Cầm nhìn xung quanh, như có chút căng thẳng.
…….
“Anh Hàn, thật ra anh có thể để thím Lý xoa bóp cho em.” Kỷ Hi Nguyệt ủ rũ nói, vùi đầu vào gối.
“Không được.” Triệu Húc Hàn chỉ nói hai chữ.
“Tại sao?” Kỷ Hi Nguyệt khó hiểu hỏi lại.
“Không được chính là không được!” Triệu Húc Hàn lạnh lùng và mạnh mẽ đáp lại.
"..." Kỷ Hi Nguyệt không nói được gì nữa.
Một đôi bàn tay to mát lạnh bắt đầu đè lên đôi vai gầy của cô, Kỷ Hi Nguyệt khẽ run lên, ngay sau đó lại thả lỏng.
Cô nghĩ thầm mình nên chấp nhận đi, dù sao cũng bị người đàn ông này nhìn rồi, sờ cũng sờ rồi, làm cũng đã làm xong rồi, còn có gì mà che với đậy nữa.
Cô càng chống cự, người đàn ông này sẽ càng mạnh mẽ, tại sao phải bận tâm chứ?
Dù sao thì anh cũng không có cảm giác và phản ứng với cô. Vậy thì cứ coi anh ta như một người thợ đấm bóp đi.
Nếu đã không phản kháng được thì hãy học cách tận hưởng.
Kỷ Hi Nguyệt nhắm mắt lại và thực sự bắt đầu tận hưởng, không hề suy đoán về suy nghĩ và hành động của người đàn ông này nữa, dù sao thì cô cũng không đoán được.
Sau khi thả lỏng tâm trạng, thả lỏng bản thân, không thể không thừa nhận kỹ thuật của Triệu Húc Hàn đúng là số một, cô lại bắt đầu buồn ngủ rồi.
Triệu Húc Hàn nhìn cô gái nhỏ bắt đầu ngáy nhè nhẹ, khóe miệng anh hơi giật giật, sau khi ấn lưng lại giúp cô ấn hai cánh tay, bàn tay đi đến đâu cũng đều thấy da thịt bóng loáng.
Lần nào anh cũng thử thách sự tự chủ của mình, thật ra thì tối nay anh tới là vì anh chưa hài lòng với sự tự chủ của mình vào buổi chiều, cho nên anh cần phải vượt qua điều đó.
Nhưng anh phát hiện ra rằng anh càng muốn vượt qua, thì trong lòng anh lại càng thêm náo loạn, vừa rồi khi cô cởi quần áo ra, trái tim kiên định của anh đã bắt đầu dao động rồi.
Cho nên dù lần này Kỷ Hi Nguyệt không cởi quần, anh cũng không dám ra lệnh cho cô.
Thời gian xoa bóp vô thức trôi qua, Triệu Húc Hàn kiểm tra thời gian, phát hiện đã hơn một giờ đồng hồ, xúc cảm trên tay quá tốt, khiến anh cảm thấy vương vấn không nỡ rời.
Anh lập tức nhắm mắt lại, hít thở sâu và đứng dậy.
Ngay sau đó, ánh mắt anh lại lưu luyến trên tấm lưng duyên dáng của cô một lúc, anh giúp Kỷ Hi Nguyệt đắp chăn lại với sắc mặt u ám và rời khỏi phòng cô.
Còn anh lại bực bội quay về phòng tắm nước lạnh, thầm nghĩ mình không thể như thế được, không thể để cô gái nhỏ này trở thành điểm yếu của mình được.
Ngày hôm sau, khi Kỷ Hi Nguyệt tỉnh dậy thì thấy rằng tình trạng đau nhức của cơ thể mình đã đỡ hơn nhiều so với trước đó. Có vẻ như việc xoa bóp thực sự có hiệu quả. Lên tầng thượng, cô lại nhìn thấy Triệu Húc Hàn.
Chỉ là hôm nay Đại Ma Vương hình như có quầng thâm dưới mắt, đây là tình huống hiếm thấy, khuôn mặt tuấn tú cũng trở nên âm trầm, dường như mưa bão có thể nổi lên bất cứ lúc nào.
Sau hai giờ rèn luyện thân thể, Triệu Húc Hàn hầu như không nói gì mà đi thẳng luôn, khiến Kỷ Hi Nguyệt bối rối không hiểu mình lại chọc gì vào anh rồi à?
Vừa quay trở lại đài truyền hình, điện thoại di động có tin nhắn đến, đó là tin nhắn của ba cô Kỷ Thượng Hải, ông bảo cô nhớ ngày mai về nhà sớm, sau đó cùng đi dự sinh nhật lần thứ 50 của chú Tiền Vạn Hào.
Kỷ Hi Nguyệt đáp lại bằng một cái nụ cười.
“Vương Nguyệt?” Đột nhiên sau lưng có tiếng gọi cô.
Kỷ Hi Nguyệt quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông trước mặt hơi quen, cô chợt nhận ra: "Anh là chồng của chị Trương à?"
“Đúng, đúng, đúng.” Chồng của Trương Cầm vội vàng nở nụ cười, nhưng nụ cười ấy lại nhanh chóng tắt lim, nói: “Vương Nguyệt, tôi có chuyện muốn nói với cô được không?”
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt một chút rồi nói: "Không phải chị Trương đã xảy ra chuyện gì chứ?”
“Không phải, là chị Trương nhờ tôi đến tìm cô.” Chồng của Trương Cầm nhìn xung quanh, như có chút căng thẳng.
…….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.