Hắn Tới Từ Thế Giới Giả Tưởng (Bản Dịch)
Chương 15: Mau Mặc Quần Áo Vào Cho Lão Nương! (1)
Phạm Tâm Tâm
01/09/2022
Chỉ chốc lát sau, cửa xe lại mở ra, bên ngoài có mấy chàng trai thoạt nhìn tầm tầm tuổi hắn.
Trông bọn họ rất thanh tú.
Mấy người bên ngoài ngồi lên xe, không ngừng đánh giá hắn từ trên xuống dưới, hỏi thăm: "Người anh em? Mặt hàng cao cấp như chú mà cũng làm công việc này hả? Tố chất thân thể chắc không tồi đâu nhỉ?"
Lâm Kim Phong nhìn vẻ mặt cười cợt của bọn họ, hơi mờ mịt: "Nói, nói ta sao?"
"Chính xác! Người anh em, nhìn một thân hàng hiệu này của cậu, còn có da có thịt thế này, sao không tìm một phú bà mà bao dưỡng? Còn chui đầu vào vũng nước đục này làm gì?" Chàng trai ngồi bên cạnh vỗ vai hắn, "thân thiết" quan tâm hỏi han.
"Nam nhi chí ở bốn phương, không phải sao?" Hắn hùng hồn nói.
Lời này thành công khiến mọi người có mặt nghẹn họng, cũng không biết nên trả lời thế nào...
Một lúc sau, lúc mọi người đã nhắm mắt dưỡng thần hết, xe từ từ dừng lại.
Cửa xe được mở ra từ bên ngoài, ánh mặt trời xuyên qua đám bụi bặm xám xịt trong không khí chiếu vào xe, cực kì chói mắt.
"Xuống hết đi, chúng ta tới nơi rồi."
Mọi người lần lượt xuống xe, đi vào một kho hàng trong tầng trệt của một căn nhà.
Lâm Kim Phong đảo mắt, cảm thấy có chỗ không đúng, lại nghĩ, thôn Tân Thủ cấp một, trình độ cũ nát cũng không khác chỗ này bao nhiêu.
Việc gì cũng phải từ dễ đến khó mới được.
Hắn tự thuyết phục bản thân, đi theo đoàn người vào trong.
Vào nhà, có hai người đàn ông cao to cường tráng đã đứng chờ sẵn, còn có hai người phụ nữ trung niên ăn mặc không khác bà cô béo bao nhiêu.
"Mọi người tự xếp hàng đi! Mau cởi áo ra, chúng tôi phải kiểm tra các cậu một chút!" Bà cô béo cầm một cái loa đưa lên miệng bắt đầu nói.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, không ai có động tác.
"Thời buổi này còn phải kiểm tra thân thể sao? Không đến mức đấy chứ bà chị, chúng ta quay sớm xong sớm đi!"
Một chàng trai nóng lòng muốn thử.
Chỉ có mỗi Lâm Kim Phong là chấp hành răm rắp lời bà cô béo vừa nói.
Hắn dứt khoát cởi áo ra.
Tất cả những người có mặt, bao gồm cả đám con trai, lúc nhìn thấy nửa người trên của hắn, không ai không sững sờ.
Bả vai rộng, bộ ngực cao thẳng, cơ bụng sáu múi hoàn mỹ...
Bà cô béo liên tục líu lưỡi: "Tiểu huynh đệ, nhìn không ra nha, dáng người tốt như vậy, cậu cũng không cần kiểm tra cái gì nữa đâu, lão Vương, mau dẫn cậu ấy sang phòng bên cạnh đi, nhanh quay một bộ phim thật đẹp nào!"
*******
"Giới thiệu với mọi người một chút, Giang Ngôn, tôi...em họ của tôi, chức trách và nhiệm vụ lúc trước của Giang Sóc cứ giao cho cậu ấy là được." Giang Dục Lộ đứng trên vị trí tối cao trong phòng họp Hội đồng quản trị, đối mặt với gần trăm vị trưởng bối thân thích quyền cao chức trọng, trang trọng tuyên bố.
Trong lòng mọi người đều hiểu, một khắc khi Giang Sóc bị bắt, kết cục đã định.
Giang Ngôn mặc một thân u phục trắng tinh, đứng bên cạnh Giang Dục Lộ, nhìn qua lại có cảm giác ngoan ngoãn nghe lời.
"Lại đây, Giang Ngôn, nói mấy câu với mọi người đi."
Cô đưa micro cho cậu ta, bước sang bên cạnh mấy bước.
Trong vòng có một ngày, cô vẫn không thể tin, tất cả mọi chuyện dường như vẫn như vậy, nhưng lại dường như đã hoàn toàn thay đổi.
Giang Sóc đâu? Có ai còn nhớ? Có ai sẽ đi thăm anh ta không?
Những trưởng bối lúc trước sủng anh ta, che chở anh ta, bây giờ còn không phải đều ngồi dưới kia vỗ tay cho anh em cùng cha khác mẹ của anh ta sao...
"Chúng ta đều giống nhau, chẳng ai cao quý hơn ai cả." Cô thì thầm tự giễu, chợt sững người, tiểu tử kia vậy mà đang nhìn cô chằm chằm.
"Ngày sau, những chuyện lớn nhỏ của Giang gia em sẽ dốc hết sức lực, nếu chị gặp phải vấn đề phiền toái, em chắc chắn sẽ phấn đấu quên mình xông lên đầu tiên." Giang Ngôn chăm chú nhìn cô, ngữ khí vô cùng kiên định.
Tiểu tử này đang nói bậy bạ gì vậy? Biết thế không đưa micro cho cậu ta...
Hội nghị kết thúc, nhiệm vụ của Giang Dục Lộ coi như đã hoàn thành, chuyện còn lại cứ giao cho Giang Ngôn tự mình giải quyết đi.
Nói thế nào thì cô cũng không có chút quan hệ nào với tổng công ty, cũng không đảm nhiệm chức vụ gì trong đó.
Trông bọn họ rất thanh tú.
Mấy người bên ngoài ngồi lên xe, không ngừng đánh giá hắn từ trên xuống dưới, hỏi thăm: "Người anh em? Mặt hàng cao cấp như chú mà cũng làm công việc này hả? Tố chất thân thể chắc không tồi đâu nhỉ?"
Lâm Kim Phong nhìn vẻ mặt cười cợt của bọn họ, hơi mờ mịt: "Nói, nói ta sao?"
"Chính xác! Người anh em, nhìn một thân hàng hiệu này của cậu, còn có da có thịt thế này, sao không tìm một phú bà mà bao dưỡng? Còn chui đầu vào vũng nước đục này làm gì?" Chàng trai ngồi bên cạnh vỗ vai hắn, "thân thiết" quan tâm hỏi han.
"Nam nhi chí ở bốn phương, không phải sao?" Hắn hùng hồn nói.
Lời này thành công khiến mọi người có mặt nghẹn họng, cũng không biết nên trả lời thế nào...
Một lúc sau, lúc mọi người đã nhắm mắt dưỡng thần hết, xe từ từ dừng lại.
Cửa xe được mở ra từ bên ngoài, ánh mặt trời xuyên qua đám bụi bặm xám xịt trong không khí chiếu vào xe, cực kì chói mắt.
"Xuống hết đi, chúng ta tới nơi rồi."
Mọi người lần lượt xuống xe, đi vào một kho hàng trong tầng trệt của một căn nhà.
Lâm Kim Phong đảo mắt, cảm thấy có chỗ không đúng, lại nghĩ, thôn Tân Thủ cấp một, trình độ cũ nát cũng không khác chỗ này bao nhiêu.
Việc gì cũng phải từ dễ đến khó mới được.
Hắn tự thuyết phục bản thân, đi theo đoàn người vào trong.
Vào nhà, có hai người đàn ông cao to cường tráng đã đứng chờ sẵn, còn có hai người phụ nữ trung niên ăn mặc không khác bà cô béo bao nhiêu.
"Mọi người tự xếp hàng đi! Mau cởi áo ra, chúng tôi phải kiểm tra các cậu một chút!" Bà cô béo cầm một cái loa đưa lên miệng bắt đầu nói.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, không ai có động tác.
"Thời buổi này còn phải kiểm tra thân thể sao? Không đến mức đấy chứ bà chị, chúng ta quay sớm xong sớm đi!"
Một chàng trai nóng lòng muốn thử.
Chỉ có mỗi Lâm Kim Phong là chấp hành răm rắp lời bà cô béo vừa nói.
Hắn dứt khoát cởi áo ra.
Tất cả những người có mặt, bao gồm cả đám con trai, lúc nhìn thấy nửa người trên của hắn, không ai không sững sờ.
Bả vai rộng, bộ ngực cao thẳng, cơ bụng sáu múi hoàn mỹ...
Bà cô béo liên tục líu lưỡi: "Tiểu huynh đệ, nhìn không ra nha, dáng người tốt như vậy, cậu cũng không cần kiểm tra cái gì nữa đâu, lão Vương, mau dẫn cậu ấy sang phòng bên cạnh đi, nhanh quay một bộ phim thật đẹp nào!"
*******
"Giới thiệu với mọi người một chút, Giang Ngôn, tôi...em họ của tôi, chức trách và nhiệm vụ lúc trước của Giang Sóc cứ giao cho cậu ấy là được." Giang Dục Lộ đứng trên vị trí tối cao trong phòng họp Hội đồng quản trị, đối mặt với gần trăm vị trưởng bối thân thích quyền cao chức trọng, trang trọng tuyên bố.
Trong lòng mọi người đều hiểu, một khắc khi Giang Sóc bị bắt, kết cục đã định.
Giang Ngôn mặc một thân u phục trắng tinh, đứng bên cạnh Giang Dục Lộ, nhìn qua lại có cảm giác ngoan ngoãn nghe lời.
"Lại đây, Giang Ngôn, nói mấy câu với mọi người đi."
Cô đưa micro cho cậu ta, bước sang bên cạnh mấy bước.
Trong vòng có một ngày, cô vẫn không thể tin, tất cả mọi chuyện dường như vẫn như vậy, nhưng lại dường như đã hoàn toàn thay đổi.
Giang Sóc đâu? Có ai còn nhớ? Có ai sẽ đi thăm anh ta không?
Những trưởng bối lúc trước sủng anh ta, che chở anh ta, bây giờ còn không phải đều ngồi dưới kia vỗ tay cho anh em cùng cha khác mẹ của anh ta sao...
"Chúng ta đều giống nhau, chẳng ai cao quý hơn ai cả." Cô thì thầm tự giễu, chợt sững người, tiểu tử kia vậy mà đang nhìn cô chằm chằm.
"Ngày sau, những chuyện lớn nhỏ của Giang gia em sẽ dốc hết sức lực, nếu chị gặp phải vấn đề phiền toái, em chắc chắn sẽ phấn đấu quên mình xông lên đầu tiên." Giang Ngôn chăm chú nhìn cô, ngữ khí vô cùng kiên định.
Tiểu tử này đang nói bậy bạ gì vậy? Biết thế không đưa micro cho cậu ta...
Hội nghị kết thúc, nhiệm vụ của Giang Dục Lộ coi như đã hoàn thành, chuyện còn lại cứ giao cho Giang Ngôn tự mình giải quyết đi.
Nói thế nào thì cô cũng không có chút quan hệ nào với tổng công ty, cũng không đảm nhiệm chức vụ gì trong đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.