Hắn Tới Từ Thế Giới Giả Tưởng (Bản Dịch)
Chương 16: Mau Mặc Quần Áo Vào Cho Lão Nương! (2)
Phạm Tâm Tâm
01/09/2022
Cô vẫn nên thành thành thật thật về chi nhánh công ty giải quyết chuyện phát triển trò chơi mới thì hơn...
À, còn có khoản nợ kếch xù kia nữa...
"Đúng là lắm việc đau đầu mà." Cô tự giễu, móc di động ra, lại phát hiện trên màn hình có một dấu chấm than màu đỏ.
Giang Dục Lộ bấm vào xem.
[ Khoảng cách giữa ngài và anh hùng càng lúc càng xa, mong quản lý chặt chẽ tình trạng và động cơ của anh hùng. ]
Hả? Sao Phong Phong lại ra tận ngoại ô vậy?
[ Có mở hình thức truyền phát hình ảnh không? ]
Còn có thể truyền hình ảnh?
[ Đúng vậy. ]
Cừ đấy!!!
Cô nhìn hình ảnh đang hiện lên màn hình, cực kì khiếp sợ, vẻ mặt không thể tin nổi!
Một cô gái ăn mặc trang phục thủy thủ, dáng người đầy đặn đang õng ẹo tạo dáng...Cái...cái dây áo cũng đã trễ đến vai rồi!!!
"Tiểu tử này đang làm cái gì vậy?!!!" Cô không khống chế được mà kêu to ra tiếng khiến nhân viên công tác bên cạnh sợ tới mức lập tức dừng công việc trong tay lại.
"Giang tổng, xảy ra chuyện gì sao?"
Có người quan tâm hỏi.
Lúc này Giang Dục Lộ còn tâm tình nào để ý đến người khác nữa, cô hấp tấp dẫm mạnh đôi giày cao gót dưới chân chạy ra khỏi công ty.
"Lão Lý! Mau chuẩn bị xe! Lập tức báo cảnh sát!"
*******
"Tạp tạp tạp!" Đạo diễn Tam Vô phẫn nộ kêu ngừng quay.
Anh ta bước đến bên người đàn ông đang lãnh đạm đứng một bên, tức giận đến mức nói năng lộn xộn: "Tôi nói này người anh em! Cậu phải động đậy đi chứ! Sao lại đứng yên bất động thế hả?"
Lâm Kim Phong cau mày nhìn người phụ nữ trang điểm đậm trước mặt, trong lòng dâng lên một cỗ buồn nôn khó tả.
"Người anh em?" Đạo diễn vỗ vỗ vai hắn.
"Động đậy? Có ý gì?" Hắn hồ nghi hỏi.
"Hả? Còn phải chờ tôi nói rõ ràng sao?" Đạo diễn luống cuống tay chân.
Lâm Kim Phong thấy trời đã sắp tối, nhớ ra mình còn phải về nhà chờ Lộ Lộ, mở miệng nói: "Ngại quá, tôi phải đi rồi, hôm nào lại quay sau đi."
Dứt lời, hắn thật sự chuẩn bị chạy lấy người, lại bị đạo diễn giữ chặt: "Cái gì? Chuyện gì vậy? Đây là chỗ cậu muốn đến thì đến muốn đi thì đi hả? Mau phối hợp cho tôi! Chỉ một tiếng nữa thôi!"
Lâm Kim Phong nhìn người đang sứt đầu mẻ trán giữ hắn lại, lại quay đầu nhìn cô gái ánh mắt mê ly trên giường, nói: "Nhưng ta thật sự không biết quay thế nào..."
"Rất đơn giản, tiểu huynh đệ…không phải đây là lần đầu tiên của cậu chứ?"
"Lần đầu tiên cái gì?"
"Lại đây, mau cởi quần ra đi!" Đạo diễn kéo tay hắn, chuẩn bị giảng giải từng bước.
"Nhất định phải cởi sao?" Lâm Kim Phong có vẻ không tình nguyện.
"Đúng đúng! Nhanh lên đi!"
Hắn do dự từ từ cởi đai lưng ra, không biết nên cởi hẳn hay nên buộc chặt hơn một chút.
"Soái ca, muốn em giúp anh không?" Cô gái trên giường có vẻ sắp không kiềm chế được.
"Không...không cần đâu."
Dứt lời, hắn chuẩn bị cởi đai lưng ra, đột nhiên cánh cửa sắt sau lưng bị người dùng sức đá văng ra.
"Loảng xoảng! Rầm!" Cùng với tiếng cửa lớn mở ra, còn có tiếng rống giận của con gái.
"Lâm Kim Phong! Mau mặc quần áo vào cho lão nương!!!"
À, còn có khoản nợ kếch xù kia nữa...
"Đúng là lắm việc đau đầu mà." Cô tự giễu, móc di động ra, lại phát hiện trên màn hình có một dấu chấm than màu đỏ.
Giang Dục Lộ bấm vào xem.
[ Khoảng cách giữa ngài và anh hùng càng lúc càng xa, mong quản lý chặt chẽ tình trạng và động cơ của anh hùng. ]
Hả? Sao Phong Phong lại ra tận ngoại ô vậy?
[ Có mở hình thức truyền phát hình ảnh không? ]
Còn có thể truyền hình ảnh?
[ Đúng vậy. ]
Cừ đấy!!!
Cô nhìn hình ảnh đang hiện lên màn hình, cực kì khiếp sợ, vẻ mặt không thể tin nổi!
Một cô gái ăn mặc trang phục thủy thủ, dáng người đầy đặn đang õng ẹo tạo dáng...Cái...cái dây áo cũng đã trễ đến vai rồi!!!
"Tiểu tử này đang làm cái gì vậy?!!!" Cô không khống chế được mà kêu to ra tiếng khiến nhân viên công tác bên cạnh sợ tới mức lập tức dừng công việc trong tay lại.
"Giang tổng, xảy ra chuyện gì sao?"
Có người quan tâm hỏi.
Lúc này Giang Dục Lộ còn tâm tình nào để ý đến người khác nữa, cô hấp tấp dẫm mạnh đôi giày cao gót dưới chân chạy ra khỏi công ty.
"Lão Lý! Mau chuẩn bị xe! Lập tức báo cảnh sát!"
*******
"Tạp tạp tạp!" Đạo diễn Tam Vô phẫn nộ kêu ngừng quay.
Anh ta bước đến bên người đàn ông đang lãnh đạm đứng một bên, tức giận đến mức nói năng lộn xộn: "Tôi nói này người anh em! Cậu phải động đậy đi chứ! Sao lại đứng yên bất động thế hả?"
Lâm Kim Phong cau mày nhìn người phụ nữ trang điểm đậm trước mặt, trong lòng dâng lên một cỗ buồn nôn khó tả.
"Người anh em?" Đạo diễn vỗ vỗ vai hắn.
"Động đậy? Có ý gì?" Hắn hồ nghi hỏi.
"Hả? Còn phải chờ tôi nói rõ ràng sao?" Đạo diễn luống cuống tay chân.
Lâm Kim Phong thấy trời đã sắp tối, nhớ ra mình còn phải về nhà chờ Lộ Lộ, mở miệng nói: "Ngại quá, tôi phải đi rồi, hôm nào lại quay sau đi."
Dứt lời, hắn thật sự chuẩn bị chạy lấy người, lại bị đạo diễn giữ chặt: "Cái gì? Chuyện gì vậy? Đây là chỗ cậu muốn đến thì đến muốn đi thì đi hả? Mau phối hợp cho tôi! Chỉ một tiếng nữa thôi!"
Lâm Kim Phong nhìn người đang sứt đầu mẻ trán giữ hắn lại, lại quay đầu nhìn cô gái ánh mắt mê ly trên giường, nói: "Nhưng ta thật sự không biết quay thế nào..."
"Rất đơn giản, tiểu huynh đệ…không phải đây là lần đầu tiên của cậu chứ?"
"Lần đầu tiên cái gì?"
"Lại đây, mau cởi quần ra đi!" Đạo diễn kéo tay hắn, chuẩn bị giảng giải từng bước.
"Nhất định phải cởi sao?" Lâm Kim Phong có vẻ không tình nguyện.
"Đúng đúng! Nhanh lên đi!"
Hắn do dự từ từ cởi đai lưng ra, không biết nên cởi hẳn hay nên buộc chặt hơn một chút.
"Soái ca, muốn em giúp anh không?" Cô gái trên giường có vẻ sắp không kiềm chế được.
"Không...không cần đâu."
Dứt lời, hắn chuẩn bị cởi đai lưng ra, đột nhiên cánh cửa sắt sau lưng bị người dùng sức đá văng ra.
"Loảng xoảng! Rầm!" Cùng với tiếng cửa lớn mở ra, còn có tiếng rống giận của con gái.
"Lâm Kim Phong! Mau mặc quần áo vào cho lão nương!!!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.