Chương 1
Caytungdai
03/07/2013
Sư phụ, sao lâu như vậy con ko thấy hoàng thượng tới thăm người, hoàng thượng đã quên người rồi phải không”
Mỹ nữ ngồi bên mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt mái tóc nha đầu bên cạnh: “ Nha đầu ngốc, nữ nhân của đế vương sớm muộn rồi cũng sẽ bị lãng quên mà thôi, cái còn lại đối với nữ nhân trong chốn thâm cung này chỉ là một trái tim khô héo”
Nha đầu bên cạnh không phục, nhảy bật ra khỏi ghế, chun mũi lại nói: “Con không tin, hoàng thượng người rất tốt, rất tốt, người rất rất tốt…”
“Tại sao con thấy hoàng thượng tốt”- mỹ nữ mỉm cười khi nhìn thấy cử chỉ đáng yêu của nha đầu
“ Hoàng thượng nói con đáng yêu, người nói sau này sẽ để con trở thành thê tử của tiểu thái tử”- nha đâu ngây ngô nói
“ Tiểu Tinh, sau này lớn lên, nếu còn muốn trở về với gia đình, thì hãy làm cung nử”
“ Con không muốn. Sư phụ, con muốn lấy tiểu thái tử, lúc ấy con sẽ được sủng, con sẽ dẫn gia đình vào sống ở đây”- nha đầu Tiểu Tinh hất mạnh đầu, mái tóc dài mượt tung bay, đắc ý nhìn tuyệt sắc giai nhân trước mặt
………….
“ Hoàng thượng có chỉ, Quý tần không biết giữ mình, làm ô uế chốn hậu cung, nay ban cho giải lụa trắng. Khâm thử”
“Thần thiếp tiếp chỉ, tạ chủ long ân”- Vị nương nương đang quỳ bên dưới khuôn mặt không chút biểu cảm đáp.
“Sư phụ, đừng xa Tinh nhi, sư phụ ơi”- nha đầu bên cạnh không ngừng kéo vạt váy của nàng, cả khuôn mặt đẫm nước
Đợi đến khi vị công công truyền chỉ rời đi, nàng ta nhẹ nhàng lau nước mắt trên khuôn mặt tiểu nha đầu,nàng cảm giác cái chết này với nàng như là một sự giải thoát, nhưng thứ duy nhất khiến nàng cảm thấy không nỡ là tiểu nha đầu ngốc nghếch này, giữa chốn thâm cung lạnh lẽo, ai sẽ là người che chở cho a đầu này khi nàng rời đi. Nàng dịu dàng nói: “Tiểu Tinh này, hãy nhớ kĩ lời sư phụ, hãy an phận trở thành một cung nữ, sau này con sẽ được dời khỏi hoàng cung gặp gia đình, nhớ lấy”. Nói rồi nàng ta từ từ đứng dậy, đem dải lụa trắng hoàng thượng ban đi vào trong, tiểu a đầu hoảng hốt cất tiếng gọi: “ Sư phụ, người đừng bỏ Tinh nhi, xin người huhu”
“Đinh công công, dẫn nha đầu này ra ngoài đi, tới lúc ta được giải thoát rồi”
“ Nha đầu, cuộc đời này ta không hối hận vì đã được gặp chàng, chỉ hận không thể cùng chàng cao chạy xa bay tới chân trời. Sau này, nếu có thể giúp sư phụ hoàn thành tâm nguyện, thì con hãy giúp đỡ những đôi uyên ương trong chốn hoàng cung này”
“Hạng lang, thiếp đi cùng chàng đây”
“SƯ PHUUUUUUUUỤ”
Tài nhân- thực chất chỉ là cái danh hão
“ Tiểu chủ, người không sao chứ”
Tiếng Tiểu Lan làm ta tỉnh giấc, thì ra là mơ, có lẽ câu chuyện của quá khứ khiến ta không sao quên được, tỉnh dậy thì đã thấy gối ướt đẫm.
Năm mười hai tuổi, gia đình nghèo khó, ta đã bị bán vào hoàng cung. Lúc ấy cứ nghĩ rằng, vào hoàng cung rồi, cha mẹ sẽ không phải khổ, ta cũng có thể có cuộc sống tốt hơn, nào đâu biết rằng cung cấm vốn là nơi người tốt thì ít mà kẻ nham hiểm thâm độc thì nhiều. Ông trời không ngờ ưu ái ta, giúp ta được gặp Quý tần nương nương, trở thành đồ đệ nhỏ bên cạnh người. Nương nương lúc ấy đang được hoàng đế sủng, vì vậy ta cũng hưởng lây may mắn của người, ta được sống thoải mái trong hoàng cung, khác hẳn những a đầu cùng tuổi. Thế nhưng trong cung cấm này, chẳng có gì là tồn tại mãi mãi, nhất là tình cảm của con người.
Quý tần nương nương rồi cũng thất sủng, ta ngày ngày ngồi trong lòng nương nương, cả hai hướng ra phía cửa chờ đợi hoàng thượng, cứ chờ đợi như vậy cho tới khi nhận ra tẩm cung này sớm đã bị quên lãng. Sư phụ ta ngày ngày vẫn nở nụ cười như đóa phù dung mà trò chuyện với ta, dạy ta viết chữ, nhưng mãi tới sau này mới hiểu, nụ cười của người ngày ấy hàm chứa cả đau thương, cả uất hận.
Mỹ nữ ngồi bên mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt mái tóc nha đầu bên cạnh: “ Nha đầu ngốc, nữ nhân của đế vương sớm muộn rồi cũng sẽ bị lãng quên mà thôi, cái còn lại đối với nữ nhân trong chốn thâm cung này chỉ là một trái tim khô héo”
Nha đầu bên cạnh không phục, nhảy bật ra khỏi ghế, chun mũi lại nói: “Con không tin, hoàng thượng người rất tốt, rất tốt, người rất rất tốt…”
“Tại sao con thấy hoàng thượng tốt”- mỹ nữ mỉm cười khi nhìn thấy cử chỉ đáng yêu của nha đầu
“ Hoàng thượng nói con đáng yêu, người nói sau này sẽ để con trở thành thê tử của tiểu thái tử”- nha đâu ngây ngô nói
“ Tiểu Tinh, sau này lớn lên, nếu còn muốn trở về với gia đình, thì hãy làm cung nử”
“ Con không muốn. Sư phụ, con muốn lấy tiểu thái tử, lúc ấy con sẽ được sủng, con sẽ dẫn gia đình vào sống ở đây”- nha đầu Tiểu Tinh hất mạnh đầu, mái tóc dài mượt tung bay, đắc ý nhìn tuyệt sắc giai nhân trước mặt
………….
“ Hoàng thượng có chỉ, Quý tần không biết giữ mình, làm ô uế chốn hậu cung, nay ban cho giải lụa trắng. Khâm thử”
“Thần thiếp tiếp chỉ, tạ chủ long ân”- Vị nương nương đang quỳ bên dưới khuôn mặt không chút biểu cảm đáp.
“Sư phụ, đừng xa Tinh nhi, sư phụ ơi”- nha đầu bên cạnh không ngừng kéo vạt váy của nàng, cả khuôn mặt đẫm nước
Đợi đến khi vị công công truyền chỉ rời đi, nàng ta nhẹ nhàng lau nước mắt trên khuôn mặt tiểu nha đầu,nàng cảm giác cái chết này với nàng như là một sự giải thoát, nhưng thứ duy nhất khiến nàng cảm thấy không nỡ là tiểu nha đầu ngốc nghếch này, giữa chốn thâm cung lạnh lẽo, ai sẽ là người che chở cho a đầu này khi nàng rời đi. Nàng dịu dàng nói: “Tiểu Tinh này, hãy nhớ kĩ lời sư phụ, hãy an phận trở thành một cung nữ, sau này con sẽ được dời khỏi hoàng cung gặp gia đình, nhớ lấy”. Nói rồi nàng ta từ từ đứng dậy, đem dải lụa trắng hoàng thượng ban đi vào trong, tiểu a đầu hoảng hốt cất tiếng gọi: “ Sư phụ, người đừng bỏ Tinh nhi, xin người huhu”
“Đinh công công, dẫn nha đầu này ra ngoài đi, tới lúc ta được giải thoát rồi”
“ Nha đầu, cuộc đời này ta không hối hận vì đã được gặp chàng, chỉ hận không thể cùng chàng cao chạy xa bay tới chân trời. Sau này, nếu có thể giúp sư phụ hoàn thành tâm nguyện, thì con hãy giúp đỡ những đôi uyên ương trong chốn hoàng cung này”
“Hạng lang, thiếp đi cùng chàng đây”
“SƯ PHUUUUUUUUỤ”
Tài nhân- thực chất chỉ là cái danh hão
“ Tiểu chủ, người không sao chứ”
Tiếng Tiểu Lan làm ta tỉnh giấc, thì ra là mơ, có lẽ câu chuyện của quá khứ khiến ta không sao quên được, tỉnh dậy thì đã thấy gối ướt đẫm.
Năm mười hai tuổi, gia đình nghèo khó, ta đã bị bán vào hoàng cung. Lúc ấy cứ nghĩ rằng, vào hoàng cung rồi, cha mẹ sẽ không phải khổ, ta cũng có thể có cuộc sống tốt hơn, nào đâu biết rằng cung cấm vốn là nơi người tốt thì ít mà kẻ nham hiểm thâm độc thì nhiều. Ông trời không ngờ ưu ái ta, giúp ta được gặp Quý tần nương nương, trở thành đồ đệ nhỏ bên cạnh người. Nương nương lúc ấy đang được hoàng đế sủng, vì vậy ta cũng hưởng lây may mắn của người, ta được sống thoải mái trong hoàng cung, khác hẳn những a đầu cùng tuổi. Thế nhưng trong cung cấm này, chẳng có gì là tồn tại mãi mãi, nhất là tình cảm của con người.
Quý tần nương nương rồi cũng thất sủng, ta ngày ngày ngồi trong lòng nương nương, cả hai hướng ra phía cửa chờ đợi hoàng thượng, cứ chờ đợi như vậy cho tới khi nhận ra tẩm cung này sớm đã bị quên lãng. Sư phụ ta ngày ngày vẫn nở nụ cười như đóa phù dung mà trò chuyện với ta, dạy ta viết chữ, nhưng mãi tới sau này mới hiểu, nụ cười của người ngày ấy hàm chứa cả đau thương, cả uất hận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.