Chương 2
Caytungdai
03/07/2013
Duyên phận trớ trêu, đến khi niềm tin vào tình yêu của người vụt tắt thì một nam nhân xuất hiện, ngày ấy ta cũng rất thắc mắc vì sao trong nội cung này lại xuất hiện một nam nhân không phải hoàng đế. Mãi sau này ta mới biết, sư phụ quẫn chí đã tìm cách tự tử. nhưng may mắn thay người gặp một cấm vệ binh đang đi tuần, hai người nảy sinh tình cảm.
Tình yêu ấy cuối cùng vẫn không thể vượt qua được những bức tường to lớn mang tên Tử cấm thành từ bao đời nay, hoàng đế dù có trăm ngàn phi tần nhưng vẫn là một kẻ ích kỉ, tự tôn thái quá, dù đã lãng quên vô số nữ nhân của mình, ông ta vẫn không cho phép họ tơ tưởng đến nam nhân nào khác ngoài mình , vì vậy sư phụ ta bị ban cho dải lụa trắng. Có phải may mắn hay không, ta cũng không rõ, chỉ là sau đó ông ta chợt nhớ tới nha đầu hay hát hay cười như ta, bèn ban cho ta đặc ân trở thành tài nhân vị nhập giai*. Ta còn nhỏ như vậy, đương nhiên là không thể trở thành tài nhân của ông ta, mà hoàng thượng muốn quan nữ** đào tạo ta để sau này có thể trở thành tài nhân của tân hoàng đế.
Năm nay ta đã mười bảy tuổi, những quy tắc trong hoàng cung cũng đã thông thạo, bản tính cũng thay đổi.Từ một a đầu ngốc nghếch cái gì cũng mơ hồ, ta trở nên ít nói, nói đúng hơn là thận trọng trong lời nói của mình. Ta không ngừng tự nhủ, sư phụ đã đi rồi, ta chỉ còn biết cách thu mình, bảo vệ bản thân mình thật tốt.
Hoàng thượng băng hà, tin tức nhanh chóng truyền khắp tử cấm thành, rồi theo đà lan ra khắp đất nước. Cũng nhanh chóng như cái tin ấy, Thái tử Diệu Thần lên ngôi hoàng đế. Thái tử Diệu Thần là con của Minh hoàng hậu, nghe nói hắn ta mới trở về hoàng cung, trước đây ngao du bên ngoài. Gọi là ngao du chắc cũng chỉ là đánh lừa các nước khác, hắn ta thực chất là đi đến các nước hùng mạnh để xem xét chính trị ở đó, vá cũng có thể là làm nội gián cho phụ hoàng hắn ở đây. Giờ hắn trở về làm hoàng đế, thần tử đương nhiên không có ý kiến. Bất ngờ hơn cả, hắn quyết định chọn Liên Ninh công chúa của Viêm quốc làm hoàng hậu.
Thái giám cung nữ trong hậu cung xưa nay chẳng biết gì tới chính sự, vậy mà gặp phải đề tài này thì ai nấy đều bàn tán sôi nổi, ta hiếu kì hỏi Tiểu Lan, em cười khì nói: “ Tiểu chủ sau này làm chủ nhân thì những chuyện như vậy quan tâm một chút cũng đúng. Lan nhi nghe nói nước Viêm ấy là một đất nước hùng mạnh, vị công chúa ấy cũng là tuyệt sắc giai nhân, ngoài cầm kì thi họa còn văn thao võ lược”. Ta ngạc nhiên: “NHư vậy thì nàng ta với tân hoàng thượng quả thật xứng đôi, sao ta nghe giọng điệu thái giám cung nữ lại có vẻ bất bình như vậy?”
Tiểu Lan thở dài: “Đúng là nàng ta tài hoa thật, nhưng nghe nói đã từng làm thái tử phi của nước Tùy, sau còn nghe nói nàng ta bị phế và đưa trở lại quê hương”
Ta còn đang ngạc nhiên thì Tiểu Lan lại nói tiếp: “Nghe đồn Thái tử chúng ta gặp nàng ta ở nước Tùy, chắc lúc ấy người đang trà trộn vào trong hoàng cung mà quen nàng ta”
Ta chợt nghĩ ngợi, một nữ nhân tuyệt vời như vậy cớ gì lại phải chịu nhiều thị phi.
Tiểu lan lại tiếp tục nói không ngừng: “Thái tử phi của nước Tùy bây giờ chính là tỷ tỷ tốt của nàng ta, nghe nói là con của một vị quan nhất phẩm trong triều nhà Viêm. Xoay quanh chuyện nàng ta lấy Thái tử nước Tùy, mọi người còn đồn đại nàng ta dùng thân phận ép vị thái tử kia lấy mình, còn chàng Thái tử kia thì lại yêu cô tỷ tỷ ấy. theo em suy đoán thì có lẽ vị Thái tử này rất ghét nàng ta, nên mới phế đanh hiệu của nàng ta chứ. Tiểu chủ à, nữ nhân thủ đoạn như vậy, làm sao có thể trở thành hoàng hậu của Lý quốc ta chứ”
Ta hơi lắc đầu, nữ nhân chốn hậu cung luôn thủ đoạn, đang tâm cướp đi người mà tỷ tỷ mình thâm thương trộm nhớ. Nhưng dù sao đấy không phải là vấn đề nên bàn luận nhiều, ta nhắc nhở Tiểu Lan: “Tiểu Lan đừng nói năng bừa bãi, nếu quả thật nàng ta là người như vậy mà hoàng thượng chúng ta vẫn quyết tâm lấy, chứng tỏ vị hoàng thượng này chẳng tốt đẹp gì, em tốt nhất đừng nên bàn tán nhiều, kẻo đến tai hoàng thượng thì mang họa sát thân đấy”. Tiểu Lan nghe ta nói xong thì lè lưỡi cười trừ: “Em cũng biết mấy chuyện này không phải là chuyện bọn nô tài chúng em nên bàn luận, em cũng chỉ dám nhiều chuyện với tiểu chủ thôi, sau này nếu tiểu chủ có làm quý nhân thì cần biết được đối phương là người như thế nào, biết địch biết ta trăm trận trăm thắng”
Ta thở dài: “Ta ước mình chỉ là một cung nữ”
Bất giác nói ra lời này ta thấy nhớ sư phụ vô cùng, ngày ấy người nói ta tốt nhất nên trở thành cung nữ, ta còn cho rằng sư phụ chỉ nói đùa mà thôi, bây giờ ngẫm lại mới rõ ý tứ của sư phụ. Tài nhân vị nhập giai như ta, nếu may mắn được chọn làm tài nhân thì không nói, nếu không được chọn thì cả đời chỉ biết sống trong tử cấm thành, vĩnh viễn đừng mong gặp lại người thân, đến khi hóa thành cát bụi thì cũng chẳng thể ra bên ngoài vùng vẫy, nói cho cùng thì nơi cuối cùng của ta chỉ là cái giếng khô đầy rẫy những oan hồn mà thôi.
Người xưa nói tiếng lành đồn xa,bản thân ta lại thấy tiếng lành nếu đồn xa chục dặm thì tiếng xấu đồn xa cả ngàm dặm.Tthân thế của vị tân hoàng hậu nhanh chóng lan truyền khắp cả nước,quần thần phản đối kịch liệt, nghe nói không ít trung thần đã thẳng thắn can gián hoàng thượng.
“ Họ làm vậy đương nhiên là vì lợi ich quốc gia, hoàng đế mới đăng cơ, đất nước phần nào vẫn chưa ổn định, sợ rằng sau khi lập Liên Ninh công chúa thì dân chúng không phục, đất nước ắt sẽ loạn.Hoàng thượng đương nhiên không chịu từ bỏ, mà càng như vậy càng khiến nhân dân suy nghĩ, bởi xưa nay quan niệm một vị hôn quân luôn là không chịu nghe lời can gián, rồi hôn quân chính từ đam mê tửu sắc mà ra. Dân chúng liệu rằng có không nghi ngờ vị tân hoàng đế này có phải là hôn quân hay không”.
Tiểu Lan nghe tôi phân tích mà mắt mở to ra hết cỡ, cuối cùng vỗ tay reo: “Lan nhi thật không ngờ tiểu chủ lại am hiểu chính sự, người có phải đã từng đọc qua cái gì mà thuật trị quốc đúng không ạ”
Ta cười, cốc nhẹ đầu Tiểu Lan: “ Ngốc, vận nước như vậy, người bình thường cũng có thể nhận ra, tại em ngày thường không chịu chăm chỉ đọc sách mà thôi”. Trong lòng ta cũng thầm nhủ, nếu hoàng thượng thật sự yêu vị công chúa ấy, sớm muộn gì cũng sẽ tìm ra cách khiến thần dân Lý quốc chấp nhận, nhược bằng hắn chính là hôn quân trong những câu chuyện ta đã đọc, thì hắn sẽ chỉ biết đàn áp trung thần bằng quyền uy của mình mà thôi, vị hôn quân như vậy thì cớ gì cần trung thần bên cạnh. Suy nghĩ của ta đối với chuyện này cuối cùng vẫn là, kết quả cho dù thế nào, đối với người trong cuộc cũng là hoàn toàn xứng đáng.
Tình yêu ấy cuối cùng vẫn không thể vượt qua được những bức tường to lớn mang tên Tử cấm thành từ bao đời nay, hoàng đế dù có trăm ngàn phi tần nhưng vẫn là một kẻ ích kỉ, tự tôn thái quá, dù đã lãng quên vô số nữ nhân của mình, ông ta vẫn không cho phép họ tơ tưởng đến nam nhân nào khác ngoài mình , vì vậy sư phụ ta bị ban cho dải lụa trắng. Có phải may mắn hay không, ta cũng không rõ, chỉ là sau đó ông ta chợt nhớ tới nha đầu hay hát hay cười như ta, bèn ban cho ta đặc ân trở thành tài nhân vị nhập giai*. Ta còn nhỏ như vậy, đương nhiên là không thể trở thành tài nhân của ông ta, mà hoàng thượng muốn quan nữ** đào tạo ta để sau này có thể trở thành tài nhân của tân hoàng đế.
Năm nay ta đã mười bảy tuổi, những quy tắc trong hoàng cung cũng đã thông thạo, bản tính cũng thay đổi.Từ một a đầu ngốc nghếch cái gì cũng mơ hồ, ta trở nên ít nói, nói đúng hơn là thận trọng trong lời nói của mình. Ta không ngừng tự nhủ, sư phụ đã đi rồi, ta chỉ còn biết cách thu mình, bảo vệ bản thân mình thật tốt.
Hoàng thượng băng hà, tin tức nhanh chóng truyền khắp tử cấm thành, rồi theo đà lan ra khắp đất nước. Cũng nhanh chóng như cái tin ấy, Thái tử Diệu Thần lên ngôi hoàng đế. Thái tử Diệu Thần là con của Minh hoàng hậu, nghe nói hắn ta mới trở về hoàng cung, trước đây ngao du bên ngoài. Gọi là ngao du chắc cũng chỉ là đánh lừa các nước khác, hắn ta thực chất là đi đến các nước hùng mạnh để xem xét chính trị ở đó, vá cũng có thể là làm nội gián cho phụ hoàng hắn ở đây. Giờ hắn trở về làm hoàng đế, thần tử đương nhiên không có ý kiến. Bất ngờ hơn cả, hắn quyết định chọn Liên Ninh công chúa của Viêm quốc làm hoàng hậu.
Thái giám cung nữ trong hậu cung xưa nay chẳng biết gì tới chính sự, vậy mà gặp phải đề tài này thì ai nấy đều bàn tán sôi nổi, ta hiếu kì hỏi Tiểu Lan, em cười khì nói: “ Tiểu chủ sau này làm chủ nhân thì những chuyện như vậy quan tâm một chút cũng đúng. Lan nhi nghe nói nước Viêm ấy là một đất nước hùng mạnh, vị công chúa ấy cũng là tuyệt sắc giai nhân, ngoài cầm kì thi họa còn văn thao võ lược”. Ta ngạc nhiên: “NHư vậy thì nàng ta với tân hoàng thượng quả thật xứng đôi, sao ta nghe giọng điệu thái giám cung nữ lại có vẻ bất bình như vậy?”
Tiểu Lan thở dài: “Đúng là nàng ta tài hoa thật, nhưng nghe nói đã từng làm thái tử phi của nước Tùy, sau còn nghe nói nàng ta bị phế và đưa trở lại quê hương”
Ta còn đang ngạc nhiên thì Tiểu Lan lại nói tiếp: “Nghe đồn Thái tử chúng ta gặp nàng ta ở nước Tùy, chắc lúc ấy người đang trà trộn vào trong hoàng cung mà quen nàng ta”
Ta chợt nghĩ ngợi, một nữ nhân tuyệt vời như vậy cớ gì lại phải chịu nhiều thị phi.
Tiểu lan lại tiếp tục nói không ngừng: “Thái tử phi của nước Tùy bây giờ chính là tỷ tỷ tốt của nàng ta, nghe nói là con của một vị quan nhất phẩm trong triều nhà Viêm. Xoay quanh chuyện nàng ta lấy Thái tử nước Tùy, mọi người còn đồn đại nàng ta dùng thân phận ép vị thái tử kia lấy mình, còn chàng Thái tử kia thì lại yêu cô tỷ tỷ ấy. theo em suy đoán thì có lẽ vị Thái tử này rất ghét nàng ta, nên mới phế đanh hiệu của nàng ta chứ. Tiểu chủ à, nữ nhân thủ đoạn như vậy, làm sao có thể trở thành hoàng hậu của Lý quốc ta chứ”
Ta hơi lắc đầu, nữ nhân chốn hậu cung luôn thủ đoạn, đang tâm cướp đi người mà tỷ tỷ mình thâm thương trộm nhớ. Nhưng dù sao đấy không phải là vấn đề nên bàn luận nhiều, ta nhắc nhở Tiểu Lan: “Tiểu Lan đừng nói năng bừa bãi, nếu quả thật nàng ta là người như vậy mà hoàng thượng chúng ta vẫn quyết tâm lấy, chứng tỏ vị hoàng thượng này chẳng tốt đẹp gì, em tốt nhất đừng nên bàn tán nhiều, kẻo đến tai hoàng thượng thì mang họa sát thân đấy”. Tiểu Lan nghe ta nói xong thì lè lưỡi cười trừ: “Em cũng biết mấy chuyện này không phải là chuyện bọn nô tài chúng em nên bàn luận, em cũng chỉ dám nhiều chuyện với tiểu chủ thôi, sau này nếu tiểu chủ có làm quý nhân thì cần biết được đối phương là người như thế nào, biết địch biết ta trăm trận trăm thắng”
Ta thở dài: “Ta ước mình chỉ là một cung nữ”
Bất giác nói ra lời này ta thấy nhớ sư phụ vô cùng, ngày ấy người nói ta tốt nhất nên trở thành cung nữ, ta còn cho rằng sư phụ chỉ nói đùa mà thôi, bây giờ ngẫm lại mới rõ ý tứ của sư phụ. Tài nhân vị nhập giai như ta, nếu may mắn được chọn làm tài nhân thì không nói, nếu không được chọn thì cả đời chỉ biết sống trong tử cấm thành, vĩnh viễn đừng mong gặp lại người thân, đến khi hóa thành cát bụi thì cũng chẳng thể ra bên ngoài vùng vẫy, nói cho cùng thì nơi cuối cùng của ta chỉ là cái giếng khô đầy rẫy những oan hồn mà thôi.
Người xưa nói tiếng lành đồn xa,bản thân ta lại thấy tiếng lành nếu đồn xa chục dặm thì tiếng xấu đồn xa cả ngàm dặm.Tthân thế của vị tân hoàng hậu nhanh chóng lan truyền khắp cả nước,quần thần phản đối kịch liệt, nghe nói không ít trung thần đã thẳng thắn can gián hoàng thượng.
“ Họ làm vậy đương nhiên là vì lợi ich quốc gia, hoàng đế mới đăng cơ, đất nước phần nào vẫn chưa ổn định, sợ rằng sau khi lập Liên Ninh công chúa thì dân chúng không phục, đất nước ắt sẽ loạn.Hoàng thượng đương nhiên không chịu từ bỏ, mà càng như vậy càng khiến nhân dân suy nghĩ, bởi xưa nay quan niệm một vị hôn quân luôn là không chịu nghe lời can gián, rồi hôn quân chính từ đam mê tửu sắc mà ra. Dân chúng liệu rằng có không nghi ngờ vị tân hoàng đế này có phải là hôn quân hay không”.
Tiểu Lan nghe tôi phân tích mà mắt mở to ra hết cỡ, cuối cùng vỗ tay reo: “Lan nhi thật không ngờ tiểu chủ lại am hiểu chính sự, người có phải đã từng đọc qua cái gì mà thuật trị quốc đúng không ạ”
Ta cười, cốc nhẹ đầu Tiểu Lan: “ Ngốc, vận nước như vậy, người bình thường cũng có thể nhận ra, tại em ngày thường không chịu chăm chỉ đọc sách mà thôi”. Trong lòng ta cũng thầm nhủ, nếu hoàng thượng thật sự yêu vị công chúa ấy, sớm muộn gì cũng sẽ tìm ra cách khiến thần dân Lý quốc chấp nhận, nhược bằng hắn chính là hôn quân trong những câu chuyện ta đã đọc, thì hắn sẽ chỉ biết đàn áp trung thần bằng quyền uy của mình mà thôi, vị hôn quân như vậy thì cớ gì cần trung thần bên cạnh. Suy nghĩ của ta đối với chuyện này cuối cùng vẫn là, kết quả cho dù thế nào, đối với người trong cuộc cũng là hoàn toàn xứng đáng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.