Chương 5:
Uzai
07/06/2021
Hoàng cung Thiên Quốc...
Chu Giang hoàng đế ánh mắt lạnh lùng, khuôn mặt nghiêm nghị trên tay là tấu sớ của Trịnh tướng quân.
- Lão cáo già.
Hoàng đế buộc ra một lời nói khinh bỉ. Tiện tay quăng tấu sớ ấy lên bàn.
- Ngươi xem lúc trước ông ta dâng tấu buộc tội đệ đệ ta lợi dụng chức tước ra tay tàn nhẫn với các lão tham quan, bây giờ thì sao? Gả con gái hắn cho Chu Tuấn thì quay qua nịnh bợ đệ ấy.....
Chu Giang quay qua vừa nói vừa chỉ tay với lão thái giám bên cạnh.
- Hoàng thượng! Kính vương là người như thế nào ngài không biết sao? Nếu như Trịnh tướng quân không nói tốt Kính vương, nô tài nghĩ... Kiến Dương quận chúa sống ở đó chắc chắn sẽ không tốt đẹp là bao.
Lão thái giám cúi đầu kính cẩn đáp lại lời của hoàng đế. Chu Giang thở dài một tiếng. Ánh mắt tỏ vẻ mệt mỏi.
- Sau khi mẫu hậu qua đời Chu Tuấn đệ ấy...
Chu Giang ngập ngừng rồi tiếp tục nói.
- Đệ ấy hoàn toàn thay đổi từ đứa trẻ hồn nhiên trở thành một người khó gần, luôn đề phòng kẻ khác kể cả ta.....Chu Tuấn luôn cho rằng ta luôn muốn kiểm soát đệ ấy dần dần tình huynh đệ giữa ta và đệ ấy cũng xa cách. Gã con gái của Trịnh tướng quân cho đệ ấy thì ta chỉ sớm mong đệ ấy có người kề gối ở bên chăm sóc.
Khuôn mặt hoàng đế bệ hạ giãn ra, biểu cảm buồn bả.
- Hoàng thượng người đừng nghĩ nhiều , Kính vương chắc chắn sẽ hiểu tấm lòng của người mà.
Lão thái giám bên cạnh an ủi Chu Giang.
Chu Giang đứng dậy bước đến bên cửa sổ. Điện Hòa Lâm là nơi hoàng đế xử lý công vụ, nằm sau Lạc Tước điện là nơi thiết triều. Nên điện Hòa Lâm có thể thấy bao quán cấm cung Thiên Quốc. Cấm cung rộng lớn hoàng đế cũng là con người nên cũng không tránh khỏi cảm giác lạc lõng. Làm hoàng đế không hề dễ dàng chút nào. Là kẻ đứng đầu thiên hạ là vua của một nước rộng lớn, Chu Giang không đêm nào có thể ngủ ngon giấc nhưng hoàng đế trẻ tuổi này không thể nào làm cho các lão quan công thần thật sự hài lòng. Không biết bao nhiêu kẻ là thật sự trung thành, bao nhiêu kẻ là gian thần nịnh bợ.
- Hoàng thượng....hoàng hậu tới rồi.
Ánh mắt xa xăm của hoàng đế bỗng thay đổi chuyển sang một trạng thái hoàn toàn khác.
- Tham kiến hoàng thượng.
Chu Giang vội vàng đưa tay đỡ hoàng hậu.
- Nàng đang mang thai sao lại tới đây?
Hoàng hậu nắm tay Chu Giang, ánh mắt thâm tình.
- Bệ hạ, ngày đêm lo công vụ không thèm quan tâm tới sức khỏe nên ta hầm canh đem tới cho chàng.
Hoàng đế nắm chặt tay hoàng hậu.
- Nàng yên tâm ta sẽ không làm quá sức đâu. Nàng cứ tịnh dưỡng đừng đi lại nhiều.
Vẫn là ánh mắt thâm tình ấy. Chu Giang dìu hoàng hậu đến bên cửa sổ. Nàng ấy dịu dàng dựa vào vai phu quân của nàng. Bây giờ chàng không phải là hoàng thượng nàng không phải là hoàng hậu, mà cả hai là phu thê của nhau. Ánh nắng chiều chiếu rọi cả điện Hòa Lâm. Lão thái giám im lặng ra lệnh các nô tài khác lui ra ngoài.
***
Thành Lạc Kính
- Vương gia! Đã chuẩn bị xong.
Chu Tuấn từ thư phòng đứng dậy bước ra đi thẳng tới cửa lớn. Nhưng giữa đường lại gặp vương phi.
- Tham kiến vương gia.
Hai a hoàn đi theo vương phi hành lễ với Chu Tuấn. Vương phi cũng nhẹ nhàng cúi người hành lễ. Chu Tuấn không đáp không quay đầu một mạch đi thẳng. Hắn đã leo lên xe ngựa thì A Nhi lên tiếng.
- Vương gia kể cả nhìn lấy tiểu thư nhà chúng ta một lần cũng không thèm. Ngài ấy có quá là bạc tình không.
Vương phi nhíu mài một cái, rồi lộ ra một vẻ cười khinh.
- Ta đã nói rồi. Hắn không quan tâm tới ta vậy mới tốt. Ta sống cuộc sống của ta, hắn sống cuộc sống của hắn. Ta và hắn vốn không thể hòa hợp được.
Trên xe ngựa, Từ An nhìn Chu Tuấn liền không khỏi tò mò mà hỏi.
- Vương gia! Ngày hôm qua, đại hôn người không tới tân phòng. Hôm nay, người lại không quan tâm tới Kiến Dương quận chúa làm vậy sẽ không sao chứ?
Chu Tuấn liếc nhìn Từ An.
- Ta với Trịnh Nguyên vốn không thể hòa hợp, tốt nhất không dính líu tới nhau. Cô ta cứ an phận làm vương phi.
Lời nói không chút biểu tình này làm cho Từ An cảm thấy hơi rợn người. Cả hai con người này làm cho Từ An thật sự khó hiểu.
***
Hôm nay, là ngày Kính vương đến đây để khảo sát tình hình nên từ trước các quản nô đã lo lắng chuẩn bị đầy đủ để tiếp đón Chu Tuấn. Ngày trước bọn chúng ăn chặn không ít quan ngân ở đây nếu để Kính vương biết được không phải đầu của chúng sẽ rơi sao.Nên vì thế cái gì có thể giấu được thì giấu.
Một tên quản nô hung hăng ra lệnh cho đám nô lệ đứng tập trung thành hàng ngay ngắn.
- Hôm nay, Kính Vương sẽ tới đây xem xét tình hình các ngươi tốt nhất chuyện gì không phải của mình thì im lặng, kẻ nào chỉ cần lỡ lời thì ta nhất định sẽ cho hắn biết thế nào là sống không bằng chết. Nghe có rõ không?
Các nô lệ đồng im lặng cúi đầu không dám lên tiếng.
Chu Giang hoàng đế ánh mắt lạnh lùng, khuôn mặt nghiêm nghị trên tay là tấu sớ của Trịnh tướng quân.
- Lão cáo già.
Hoàng đế buộc ra một lời nói khinh bỉ. Tiện tay quăng tấu sớ ấy lên bàn.
- Ngươi xem lúc trước ông ta dâng tấu buộc tội đệ đệ ta lợi dụng chức tước ra tay tàn nhẫn với các lão tham quan, bây giờ thì sao? Gả con gái hắn cho Chu Tuấn thì quay qua nịnh bợ đệ ấy.....
Chu Giang quay qua vừa nói vừa chỉ tay với lão thái giám bên cạnh.
- Hoàng thượng! Kính vương là người như thế nào ngài không biết sao? Nếu như Trịnh tướng quân không nói tốt Kính vương, nô tài nghĩ... Kiến Dương quận chúa sống ở đó chắc chắn sẽ không tốt đẹp là bao.
Lão thái giám cúi đầu kính cẩn đáp lại lời của hoàng đế. Chu Giang thở dài một tiếng. Ánh mắt tỏ vẻ mệt mỏi.
- Sau khi mẫu hậu qua đời Chu Tuấn đệ ấy...
Chu Giang ngập ngừng rồi tiếp tục nói.
- Đệ ấy hoàn toàn thay đổi từ đứa trẻ hồn nhiên trở thành một người khó gần, luôn đề phòng kẻ khác kể cả ta.....Chu Tuấn luôn cho rằng ta luôn muốn kiểm soát đệ ấy dần dần tình huynh đệ giữa ta và đệ ấy cũng xa cách. Gã con gái của Trịnh tướng quân cho đệ ấy thì ta chỉ sớm mong đệ ấy có người kề gối ở bên chăm sóc.
Khuôn mặt hoàng đế bệ hạ giãn ra, biểu cảm buồn bả.
- Hoàng thượng người đừng nghĩ nhiều , Kính vương chắc chắn sẽ hiểu tấm lòng của người mà.
Lão thái giám bên cạnh an ủi Chu Giang.
Chu Giang đứng dậy bước đến bên cửa sổ. Điện Hòa Lâm là nơi hoàng đế xử lý công vụ, nằm sau Lạc Tước điện là nơi thiết triều. Nên điện Hòa Lâm có thể thấy bao quán cấm cung Thiên Quốc. Cấm cung rộng lớn hoàng đế cũng là con người nên cũng không tránh khỏi cảm giác lạc lõng. Làm hoàng đế không hề dễ dàng chút nào. Là kẻ đứng đầu thiên hạ là vua của một nước rộng lớn, Chu Giang không đêm nào có thể ngủ ngon giấc nhưng hoàng đế trẻ tuổi này không thể nào làm cho các lão quan công thần thật sự hài lòng. Không biết bao nhiêu kẻ là thật sự trung thành, bao nhiêu kẻ là gian thần nịnh bợ.
- Hoàng thượng....hoàng hậu tới rồi.
Ánh mắt xa xăm của hoàng đế bỗng thay đổi chuyển sang một trạng thái hoàn toàn khác.
- Tham kiến hoàng thượng.
Chu Giang vội vàng đưa tay đỡ hoàng hậu.
- Nàng đang mang thai sao lại tới đây?
Hoàng hậu nắm tay Chu Giang, ánh mắt thâm tình.
- Bệ hạ, ngày đêm lo công vụ không thèm quan tâm tới sức khỏe nên ta hầm canh đem tới cho chàng.
Hoàng đế nắm chặt tay hoàng hậu.
- Nàng yên tâm ta sẽ không làm quá sức đâu. Nàng cứ tịnh dưỡng đừng đi lại nhiều.
Vẫn là ánh mắt thâm tình ấy. Chu Giang dìu hoàng hậu đến bên cửa sổ. Nàng ấy dịu dàng dựa vào vai phu quân của nàng. Bây giờ chàng không phải là hoàng thượng nàng không phải là hoàng hậu, mà cả hai là phu thê của nhau. Ánh nắng chiều chiếu rọi cả điện Hòa Lâm. Lão thái giám im lặng ra lệnh các nô tài khác lui ra ngoài.
***
Thành Lạc Kính
- Vương gia! Đã chuẩn bị xong.
Chu Tuấn từ thư phòng đứng dậy bước ra đi thẳng tới cửa lớn. Nhưng giữa đường lại gặp vương phi.
- Tham kiến vương gia.
Hai a hoàn đi theo vương phi hành lễ với Chu Tuấn. Vương phi cũng nhẹ nhàng cúi người hành lễ. Chu Tuấn không đáp không quay đầu một mạch đi thẳng. Hắn đã leo lên xe ngựa thì A Nhi lên tiếng.
- Vương gia kể cả nhìn lấy tiểu thư nhà chúng ta một lần cũng không thèm. Ngài ấy có quá là bạc tình không.
Vương phi nhíu mài một cái, rồi lộ ra một vẻ cười khinh.
- Ta đã nói rồi. Hắn không quan tâm tới ta vậy mới tốt. Ta sống cuộc sống của ta, hắn sống cuộc sống của hắn. Ta và hắn vốn không thể hòa hợp được.
Trên xe ngựa, Từ An nhìn Chu Tuấn liền không khỏi tò mò mà hỏi.
- Vương gia! Ngày hôm qua, đại hôn người không tới tân phòng. Hôm nay, người lại không quan tâm tới Kiến Dương quận chúa làm vậy sẽ không sao chứ?
Chu Tuấn liếc nhìn Từ An.
- Ta với Trịnh Nguyên vốn không thể hòa hợp, tốt nhất không dính líu tới nhau. Cô ta cứ an phận làm vương phi.
Lời nói không chút biểu tình này làm cho Từ An cảm thấy hơi rợn người. Cả hai con người này làm cho Từ An thật sự khó hiểu.
***
Hôm nay, là ngày Kính vương đến đây để khảo sát tình hình nên từ trước các quản nô đã lo lắng chuẩn bị đầy đủ để tiếp đón Chu Tuấn. Ngày trước bọn chúng ăn chặn không ít quan ngân ở đây nếu để Kính vương biết được không phải đầu của chúng sẽ rơi sao.Nên vì thế cái gì có thể giấu được thì giấu.
Một tên quản nô hung hăng ra lệnh cho đám nô lệ đứng tập trung thành hàng ngay ngắn.
- Hôm nay, Kính Vương sẽ tới đây xem xét tình hình các ngươi tốt nhất chuyện gì không phải của mình thì im lặng, kẻ nào chỉ cần lỡ lời thì ta nhất định sẽ cho hắn biết thế nào là sống không bằng chết. Nghe có rõ không?
Các nô lệ đồng im lặng cúi đầu không dám lên tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.