Chương 6:
Uzai
24/06/2021
Lời nói đe dọa của tên quản nô làm cho các nô lệ sợ hãi không dám thở mạnh. Nhanh như thế xe ngựa của Chu Tuấn đã dừng trước mỏ vàng. Hai tên quản nô nhanh chân từ trong chạy ra.
- Nô tài tham kiến Kính Vương.
Chu Tuấn từ trong xe ngựa bước ra. Luồng sát khí đã bao trùm khắp nơi làm cho hai tên quản nô cảm thấy sợ hãi. Nhưng một tên vẫn nhanh miệng.
- Ngài đã lâu không tới đây. Trước hết, ngài hãy vào lều nô tài sẽ bẩm báo tình hình mỏ vàng những năm gần đây cho ngài.
Chu Tuấn im lặng bước theo tên quản nô kia. Hai bên đường đi là những nô lệ đang cúi người, họ không dám bất kính với Chu Tuấn. Hắn vốn nổi tiếng tàn độc, dám phạm thường với hắn sợ không toàn mạng, dù cho có sống sót chỉ sợ nửa đời sau chỉ thành người tàn phế. Hi Hoa cũng thế cúi đầu nhưng y vẫn cảm nhận được luồng khí bất phạm của Chu Tuấn, luồng khí này vẫn giống như năm đó Hi Hoa lần đầu thấy Chu Tuấn.
Trong lều..
- Bẩm vương gia! Những năm gần đây số lượng vàng khai thác được ít hơn so với nhiều năm trước.
Từ An đứng bên cạnh Chu Tuấn lên tiếng hỏi thay cho chủ nhân của mình.
- Ít hơn.. sao lại có chuyện này?
Tên quản nô lắp bắp, nói không ra tiếng. Gã thuật trông tâm mình sợ rằng chuyện ăn chia sẽ bị bại lộ. Cố trấn an mình, tên quản nô nói ra những lời vốn đã được sắp xếp từ trước.
- Những năm gần đây, thiên tai xuất hiện nhiều.. kèm theo là dịch bệnh triền miên. Số lượng nô lệ chết rất nhiều. Không thể điều động tới được nên thành ra.. thành ra.
- Thành ra cái gì?
Từ An tức giận quát.
- Thành ra mỏ vàng bị thiếu nô lệ không đủ người.
- Ngươi bịa ra một cái cớ cũng hay đó.
- Quan gia! Người nói gì thế. Tôi không hiểu?
Tên quản nô thật sự đã bắt đầu sợ. Gã ta không thể giữ bình tĩnh được nữa.
Từ bên ngoài, một tên lính bước vào.
- Tham kiến vương gia! Nô tài đã đi xung quanh quả thật số lượng nô lệ rất ít so với những năm trước. Cũng đã kiểm tra sổ sách và các giấy tờ nô lệ. Theo ghi chép do bị dịch bệnh cùng thiên tai dẫn đến một số lượng lớn nô lệ đã bỏ mạng. Cũng tìm thấy ghi chép không thể điều động nô lệ từ thành tới, dẫn đến tình trạng thiếu nô lệ.
- Được rồi, ngươi lui xuống đi
- Quan gia, tôi đã nói rồi. Do trong thành không điều động nô lệ mới dẫn đến tình trạng như thế này.
- Ý ngươi nói là do lỗi của Vương gia sao?
Từ An với đôi mắt khinh bỉ nhìn tên quản nô kia.
- Không.. không.. vương gia minh xét. Nô tài không có gan đó.
Tên quan nô hốt hoảng chối bỏ. Từ lúc đầu Chu Tuấn đã không lên tiếng tất cả đều do Từ An tra hỏi. Bầu không khí bắt đầu im lặng dần đi khi Từ An kiểm tra sổ sách. Chu Tuấn ngồi ở phía trên im lặng, đôi mắt vẫn lạnh lùng, tay thì không ngừng trêu đùa với tách trà trước mặt. Tên quan nô thì bên ngoài kính cẩn thật chất bên trong tim đang nhảy loạn. Bỗng bầu không khí đáng sợ này bị phá hủy bởi sự khuấy động bên ngoài.
- Để ta vào. Ta muốn bẩm báo vương gia.. để ta vào.
Từ An nhanh chân bước ra ngoài. Sau vài phút, y bước vào nói nhỏ vào tai của Chu Tuấn. Không biết nói gì chỉ biết hắn gật đầu một cái.
- Ngươi vào đây.
Từ An ra lệnh cho kẻ bên ngoài. Thì ra không ai khác chính là Trung Giáp.
- Nô tài tham kiến Kính Vương.
- Ngươi là ai?
Từ An thay lời Chu Tuấn hỏi.
- Nô tài tên là Trung Giáp. Là nô lệ ở đây.
Vừa thấy Trung Giáp tên quản nô sợ hãi, mặt cắt không ra máu.
- Có chuyện gì?
- Trung Giáp thay mặt các nô lệ ở đây muốn tố cáo Chu tổng quản cùng với tất cả các tên quản nô ở đây.
- Ồ..
Bây giờ, Chu Tuấn mới lên tiếng. Hắn cười nhếch môi một cái liền nhíu mày ra lệnh cho Trung Giáp nói tiếp.
- Bẩm vương gia! Những năm gần đây bọn chúng không ngừng bốc lột tất cả nô lệ ở đây có người do chịu không nổi đòn roi mà chết. Quá đáng hơn chúng còn cắt xén vàng giữ bên mình làm của riêng.
- HỒ ĐỒ..
Tên quản nô hung dữ quát mắng Trung Giáp.
Trung Giáp vẫn không sợ tiếp tục nói.
- Đừng đầu là Chu tổng quản. Kết cục của ông ta như thế tất cả là do quả báo. Xin vương gia minh xét.
Chu Tuấn im lặng một hồi mới chịu lên tiếng.
- Sao ngươi biết chúng cắn xén vàng giữ làm của riêng?
- Bẩm vương gia! Do nô tài tình cờ nghe bọn chúng bàn bạc với nhau để qua mắt vương gia. Tất cả các bằng chứng cắn xén của chúng đều được dấu ở dưới gầm giường trong gian phòng của Chu tổng quản. Những sổ sách người đang coi đều do bọn chúng làm giả để qua mắt người.
Nghe lời này của Trung Giáp, Từ An sai người đến gian phòng của Chu tổng quản lục soát. Quả nhiên tìm thấy bằng chứng cắn xén, hối lộ của bọn quản nô này.
Từ An quăng tất cả trước mặt của tên quản nô kia.
- Vương gia.. vương gia tha mạng.. tất cả chuyện này đều do Chu tổng quản sai bảo bọn nô tài. Cầu xin người.. tha mạng.. cầu xin người tha mạng.
Chu Tuấn liếc nhìn tên quản nô.
- Ở chỗ ta dám làm chuyện này. Quả thật các ngươi gan không nhỏ. Người đâu bắt tất cả quản nô lại cho ta. Toàn bộ chặt bỏ hết hai bàn tay của chúng. Đánh gãy hai chân rồi bỏ lên núi hoang. Còn về Chu tổng quản tước bỏ họ Chu, bắt toàn bộ gia đình ông ta đi khổ sai còn riêng ông ta.. chém đầu thị chúng.
Tên quản nô lẫn Trung Giáp khi nghe về hình phạt đều tím tái mặt mài. Tên quản nô khẩn xin thảm thiết cũng không được ích gì. Trung Giáp bắt đầu không dám thở mạnh, hồn của tên này muốn bay đi thật xa. Từ An đã bên cạnh Chu Tuấn từ nhỏ vốn sự đáng sợ này y đã quen không biểu hiện ra gì.
Chu Tuấn lạnh lùng nhìn tới Trung Giáp.
- Ngươi muốn thưởng gì?
Lúc này, Trung Giáp mới chợt hoàn hồn nhưng vẫn cúi đầu cung kính đáp.
- Nô tài không muốn thưởng gì hết. Hôm nay, tâm nguyện đã được vương gia thành toàn. Các nô lệ từ nay sẽ không còn sống cực khổ. Nô tài đa tạ vương gia.
- Bây giờ, mỏ vàng không người quản.. Ta không thể ở đây lâu. Ta muốn ngươi làm chủ quản.
Trung Giáp nghe lời này của Chu Tuấn quả thật lòng muốn nở hoa.
- Thật sao?
- Vương gia đã nói thế thì còn giả sao?
Từ An cười khinh hỏi Trung Giáp.
- Đa tạ vương gia.. đa tạ vương gia.
Mặt dù trở thành một quản nô thì không cao mấy như đối với một nô lệ thấp bé đây cũng là ân huệ lớn.
- Ngươi chọn một người làm thân cận đi. Mỏ vàng này khá lớn một mình ngươi không quản hết đâu.
Từ An nói với Trung Giáp. Trong đầu tên Trung Giáp này khi nghe lời nói của Từ An liền không suy nghĩ liền hiện ra Hi Hoa.
- Vâng. Nô tài đã kiếm ra một người rồi.
Chu Tuấn vẫn im lặng Từ An liếc nhìn hắn rồi quay qua nói với Trung Giáp.
- Chuyện này do ngươi quản đi đêm nay Vương gia sẽ ở lại đây.
Trung Giáp kính cẩn.
- Nô tài đã hiểu
- Nô tài tham kiến Kính Vương.
Chu Tuấn từ trong xe ngựa bước ra. Luồng sát khí đã bao trùm khắp nơi làm cho hai tên quản nô cảm thấy sợ hãi. Nhưng một tên vẫn nhanh miệng.
- Ngài đã lâu không tới đây. Trước hết, ngài hãy vào lều nô tài sẽ bẩm báo tình hình mỏ vàng những năm gần đây cho ngài.
Chu Tuấn im lặng bước theo tên quản nô kia. Hai bên đường đi là những nô lệ đang cúi người, họ không dám bất kính với Chu Tuấn. Hắn vốn nổi tiếng tàn độc, dám phạm thường với hắn sợ không toàn mạng, dù cho có sống sót chỉ sợ nửa đời sau chỉ thành người tàn phế. Hi Hoa cũng thế cúi đầu nhưng y vẫn cảm nhận được luồng khí bất phạm của Chu Tuấn, luồng khí này vẫn giống như năm đó Hi Hoa lần đầu thấy Chu Tuấn.
Trong lều..
- Bẩm vương gia! Những năm gần đây số lượng vàng khai thác được ít hơn so với nhiều năm trước.
Từ An đứng bên cạnh Chu Tuấn lên tiếng hỏi thay cho chủ nhân của mình.
- Ít hơn.. sao lại có chuyện này?
Tên quản nô lắp bắp, nói không ra tiếng. Gã thuật trông tâm mình sợ rằng chuyện ăn chia sẽ bị bại lộ. Cố trấn an mình, tên quản nô nói ra những lời vốn đã được sắp xếp từ trước.
- Những năm gần đây, thiên tai xuất hiện nhiều.. kèm theo là dịch bệnh triền miên. Số lượng nô lệ chết rất nhiều. Không thể điều động tới được nên thành ra.. thành ra.
- Thành ra cái gì?
Từ An tức giận quát.
- Thành ra mỏ vàng bị thiếu nô lệ không đủ người.
- Ngươi bịa ra một cái cớ cũng hay đó.
- Quan gia! Người nói gì thế. Tôi không hiểu?
Tên quản nô thật sự đã bắt đầu sợ. Gã ta không thể giữ bình tĩnh được nữa.
Từ bên ngoài, một tên lính bước vào.
- Tham kiến vương gia! Nô tài đã đi xung quanh quả thật số lượng nô lệ rất ít so với những năm trước. Cũng đã kiểm tra sổ sách và các giấy tờ nô lệ. Theo ghi chép do bị dịch bệnh cùng thiên tai dẫn đến một số lượng lớn nô lệ đã bỏ mạng. Cũng tìm thấy ghi chép không thể điều động nô lệ từ thành tới, dẫn đến tình trạng thiếu nô lệ.
- Được rồi, ngươi lui xuống đi
- Quan gia, tôi đã nói rồi. Do trong thành không điều động nô lệ mới dẫn đến tình trạng như thế này.
- Ý ngươi nói là do lỗi của Vương gia sao?
Từ An với đôi mắt khinh bỉ nhìn tên quản nô kia.
- Không.. không.. vương gia minh xét. Nô tài không có gan đó.
Tên quan nô hốt hoảng chối bỏ. Từ lúc đầu Chu Tuấn đã không lên tiếng tất cả đều do Từ An tra hỏi. Bầu không khí bắt đầu im lặng dần đi khi Từ An kiểm tra sổ sách. Chu Tuấn ngồi ở phía trên im lặng, đôi mắt vẫn lạnh lùng, tay thì không ngừng trêu đùa với tách trà trước mặt. Tên quan nô thì bên ngoài kính cẩn thật chất bên trong tim đang nhảy loạn. Bỗng bầu không khí đáng sợ này bị phá hủy bởi sự khuấy động bên ngoài.
- Để ta vào. Ta muốn bẩm báo vương gia.. để ta vào.
Từ An nhanh chân bước ra ngoài. Sau vài phút, y bước vào nói nhỏ vào tai của Chu Tuấn. Không biết nói gì chỉ biết hắn gật đầu một cái.
- Ngươi vào đây.
Từ An ra lệnh cho kẻ bên ngoài. Thì ra không ai khác chính là Trung Giáp.
- Nô tài tham kiến Kính Vương.
- Ngươi là ai?
Từ An thay lời Chu Tuấn hỏi.
- Nô tài tên là Trung Giáp. Là nô lệ ở đây.
Vừa thấy Trung Giáp tên quản nô sợ hãi, mặt cắt không ra máu.
- Có chuyện gì?
- Trung Giáp thay mặt các nô lệ ở đây muốn tố cáo Chu tổng quản cùng với tất cả các tên quản nô ở đây.
- Ồ..
Bây giờ, Chu Tuấn mới lên tiếng. Hắn cười nhếch môi một cái liền nhíu mày ra lệnh cho Trung Giáp nói tiếp.
- Bẩm vương gia! Những năm gần đây bọn chúng không ngừng bốc lột tất cả nô lệ ở đây có người do chịu không nổi đòn roi mà chết. Quá đáng hơn chúng còn cắt xén vàng giữ bên mình làm của riêng.
- HỒ ĐỒ..
Tên quản nô hung dữ quát mắng Trung Giáp.
Trung Giáp vẫn không sợ tiếp tục nói.
- Đừng đầu là Chu tổng quản. Kết cục của ông ta như thế tất cả là do quả báo. Xin vương gia minh xét.
Chu Tuấn im lặng một hồi mới chịu lên tiếng.
- Sao ngươi biết chúng cắn xén vàng giữ làm của riêng?
- Bẩm vương gia! Do nô tài tình cờ nghe bọn chúng bàn bạc với nhau để qua mắt vương gia. Tất cả các bằng chứng cắn xén của chúng đều được dấu ở dưới gầm giường trong gian phòng của Chu tổng quản. Những sổ sách người đang coi đều do bọn chúng làm giả để qua mắt người.
Nghe lời này của Trung Giáp, Từ An sai người đến gian phòng của Chu tổng quản lục soát. Quả nhiên tìm thấy bằng chứng cắn xén, hối lộ của bọn quản nô này.
Từ An quăng tất cả trước mặt của tên quản nô kia.
- Vương gia.. vương gia tha mạng.. tất cả chuyện này đều do Chu tổng quản sai bảo bọn nô tài. Cầu xin người.. tha mạng.. cầu xin người tha mạng.
Chu Tuấn liếc nhìn tên quản nô.
- Ở chỗ ta dám làm chuyện này. Quả thật các ngươi gan không nhỏ. Người đâu bắt tất cả quản nô lại cho ta. Toàn bộ chặt bỏ hết hai bàn tay của chúng. Đánh gãy hai chân rồi bỏ lên núi hoang. Còn về Chu tổng quản tước bỏ họ Chu, bắt toàn bộ gia đình ông ta đi khổ sai còn riêng ông ta.. chém đầu thị chúng.
Tên quản nô lẫn Trung Giáp khi nghe về hình phạt đều tím tái mặt mài. Tên quản nô khẩn xin thảm thiết cũng không được ích gì. Trung Giáp bắt đầu không dám thở mạnh, hồn của tên này muốn bay đi thật xa. Từ An đã bên cạnh Chu Tuấn từ nhỏ vốn sự đáng sợ này y đã quen không biểu hiện ra gì.
Chu Tuấn lạnh lùng nhìn tới Trung Giáp.
- Ngươi muốn thưởng gì?
Lúc này, Trung Giáp mới chợt hoàn hồn nhưng vẫn cúi đầu cung kính đáp.
- Nô tài không muốn thưởng gì hết. Hôm nay, tâm nguyện đã được vương gia thành toàn. Các nô lệ từ nay sẽ không còn sống cực khổ. Nô tài đa tạ vương gia.
- Bây giờ, mỏ vàng không người quản.. Ta không thể ở đây lâu. Ta muốn ngươi làm chủ quản.
Trung Giáp nghe lời này của Chu Tuấn quả thật lòng muốn nở hoa.
- Thật sao?
- Vương gia đã nói thế thì còn giả sao?
Từ An cười khinh hỏi Trung Giáp.
- Đa tạ vương gia.. đa tạ vương gia.
Mặt dù trở thành một quản nô thì không cao mấy như đối với một nô lệ thấp bé đây cũng là ân huệ lớn.
- Ngươi chọn một người làm thân cận đi. Mỏ vàng này khá lớn một mình ngươi không quản hết đâu.
Từ An nói với Trung Giáp. Trong đầu tên Trung Giáp này khi nghe lời nói của Từ An liền không suy nghĩ liền hiện ra Hi Hoa.
- Vâng. Nô tài đã kiếm ra một người rồi.
Chu Tuấn vẫn im lặng Từ An liếc nhìn hắn rồi quay qua nói với Trung Giáp.
- Chuyện này do ngươi quản đi đêm nay Vương gia sẽ ở lại đây.
Trung Giáp kính cẩn.
- Nô tài đã hiểu
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.