Chương 7
Lý Bất Hỏa
24/12/2021
Kể từ sau hôm nhìn thấy họ hôn nhau, 059 đã ở phòng chứa đồ không làm gì rất lâu rồi. Ngày nào cậu cũng sạc đầy pin cho mình nhưng lại chưa từng ra khỏi nơi đó. Vì sau khi được Lâm Dĩ Nam đồng ý, Chu Thanh Sinh đã bắt đầu tự làm hết mọi việc, hắn nói với 059 rằng, tạm thời chúng tôi không cần cậu nữa.
“Nam Nam, em nói gì thế?” Chu Thanh Sinh hôn Lâm Dĩ Nam. “Em mới là người quan trọng nhất, nếu em muốn cậu ta đi thì anh sẽ cho cậu ta đi.”
“059.” Chu Thanh Sinh gọi 059. “Hứa với tôi, cậu không được thích tôi.”
Song, cái “thích” ấy của 059 rất đỗi chân thành, Chu Thanh Sinh như thấy được chính mình nơi 059. Nhưng cậu khác với hắn khi ấy, hắn không được Lâm Dĩ Nam đồng ý, còn cậu thì lại được lên giường cùng hắn. Hiển nhiên là 059 may mắn hơn hắn, nhưng Chu Thanh Sinh cũng biết mình xem thường nó như thế nào.
Những việc như mua thức ăn, nấu cơm, rửa bát, giặt quần áo trước đây vốn là việc của 059, nay đều do Chu Thanh Sinh làm.
Cậu lại thì thầm một câu nữa vào tai Chu Thanh Sinh.
Lần đầu tiên 059 thấy một Chu Thanh Sinh như vậy, một Chu Thanh Sinh khi nấu ăn sơ ý bị phỏng tay nhưng lúc ăn cơm lại tự mình đút cho Lâm Dĩ Nam, hóa ra, đây mới là yêu.
Trong tim hắn có Lâm Dĩ Nam, ấy vậy mà hắn vẫn không thể không chế phản ứng sinh lí của bản thân mà lên giường với 059. Đối với 059 mà nói, đây là sự bất công. Chu Thanh Sinh sẽ không ở bên 059, hắn không xứng với tình yêu của 059, ngay cả chính hắn cũng không thể nhận lấy tình cảm ấy được.
Nghe vậy, Chu Thanh Sinh nhíu mày, hắn ngừng xe, quay đầu nhìn 059.
Cho nên, cậu mới chỉ là thế thân, chỉ là hàng giả.
7.
Trong phòng có một cái cửa sổ nhỏ phủ đầy bụi, bên góc cửa sổ còn có mạng nhện, ngày nào 059 cũng đứng trước khung cửa sổ nhìn quang cảnh mờ mờ bên ngoài. Cậu biết, vào bảy giờ sáng mỗi ngày Chu Thanh Sinh sẽ ra ngoài mua đồ ăn, vào lúc mười giờ Lâm Dĩ Nam sẽ thức giấc. Ăn xong bữa sáng họ sẽ ngồi trên xích đu ngồi phơi nắng một lúc, chiếc xích đu này là do Chu Thanh Sinh và Lâm Dĩ Nam xây nên sau khi họ ở cùng nhau. Vào lúc sáu giờ, cậu biết họ sẽ cùng nằm trên bãi cỏ trong sân vườn rồi ngắm hoàng hôn. Kế đó, họ sẽ trao những nụ hôn hoặc những cái ôm cho nhau.
Hôm nay cũng giống như thường lệ, 059 cảm thấy thật may mắn, may là khung cửa sổ mờ mờ nên cậu chỉ có thể nhìn thấy thấp thoáng dáng hình của họ, nếu không, 059 sợ mình sẽ khóc mất.
Có ai lại không thích bé ngoan đâu? Tiếc thay, Lâm Dĩ Nam đã về rồi. Cho nên dù 059 có ngoan đến mức nào đi chăng nữa, cậu cũng chỉ là một kẻ dư thừa.
Song, cậu không khóc được. Bởi vì Chu Thanh Sinh không cài đặt tuyến lệ cho cậu.
Hắn sợ 059 thích hắn, vì hắn biết mình không xứng.
059 là người máy ở cùng hắn lâu nhất, khoảng 3 tháng. Cậu là người máy giống với Lâm Dĩ Bam nhất, lúc cùng Chu Thanh Sinh lên giường cậu có thể cho hắn trải nghiệm thỏa mãn nhất. Chu Thanh Sinh nhìn 059 qua kính chiếu hậu, bấy giờ hắn mới phát hiện thì ra 059 không hoàn toàn giống Lâm Dĩ Nam.
Bên ngoài, Lâm Dĩ Nam ngồi trên đùi Chu Thanh Sinh, y ôm lấy Chu Thanh Sinh, cắn môi hỏi: “Chu Thanh Sinh, khi nào thì anh đưa người máy kia đi?”
“Hửm?” Chu Thanh sinh hơi bât ngờ, một lúc sau hắn mới nhớ ra người y nói là 059: “À, 059. Sao thế? Cậu ta vẫn luôn ở nhà kho nhỉ, em muốn cậu ta đi à?”
Trong chớp mắt, Chu Thanh Sinh bỗng thay đổi thái độ, hắn ngả ghế ra để 059 nằm xuống.
“Chúng ta đã sống chung với nhau rồi, anh không thấy trong nhà mình có cái thứ đó sẽ cản trở lắm à? Hơn nữa lại còn nhìn giống hệt em.” Lâm Dĩ Nam có chút không vui nói. “Có phải anh đã có em rồi mà lại còn có thêm tình cảm riêng với cậu ta không?”
“Nam Nam, em nói gì thế?” Chu Thanh Sinh hôn Lâm Dĩ Nam. “Em mới là người quan trọng nhất, nếu em muốn cậu ta đi thì anh sẽ cho cậu ta đi.”
Số lần 059 ngồi trên xe của Chu Thanh Sinh có thể đếm được chỉ bằng một bàn tay. Lần đầu tiên là khi 059 vừa ra đời, cậu đã được ngồi trên chiếc xe này trở về biệt thự. Lần thứ hai là khi cậu hết pin. Bây giờ là lần thứ ba, không ngờ nó lại là khi cậu quay về viện nghiên cứu.
059 ở phòng chứa đồ không nghe rõ họ đang nói gì, cậu chỉ có thể nhìn thấy thi thoảng họ lại hôn nhau.
Gió thêm luồn qua tóc cậu, ánh đen neon ven đường điểm xuyến không gian như những vì sao ban đêm. Dưới làn gió hiu hiu thổi, mùi hương nồng nặc kia dần phai đi.
Vì sao y lại quay về? 059 mím môi, vì sao cậu lại không phải là con người?
Chu Thanh Sinh muốn đẩy 059 ra nhưng cậu lại ồm chặt lấy hắn, 059 cắn môi Chu Thanh Sinh, lúc hít thở để lấy hơi, 059 áp trán mình lên trán hắn. 059 nói bằng chất giọng vô cùng quyến rũ: “Thưa ngài, đây chính là mong muốn cuối cùng của em.”
Nhưng trên đời này nào có lý do gì? 059 cũng không ngờ rằng tối hôm đó, Chu Thanh Sinh sẽ tự tay mở cửa phòng, nói cho 059 biết, hắn sẽ đưa cậu về viện nghiên cứu.
Chu Thanh Sinh nói, vì Nam Nam không thích cậu, y muốn cậu đi khỏi đây.
Vẻ mặt 059 rất bĩnh tình, dù cậu đã chuẩn bị tâm lý rất nhiều lần nhưng khi nghe chính miệng Chu Thanh Sinh thốt lên những lời ấy, 059 vẫn cảm thấy lồng ngực đau khôn tả xiết, nhưng tất cả đều được cậu che giấu rất tốt.
Trong tim hắn có chứa một người, là người giống hệt 059 – Lâm Dĩ Nam. Đó là ánh trăng trong lòng của hắn, là tim là phổi mà hắn không dám động vào, nay người ấy đã thích hắn, hằn hài lòng rồi. Vậy nên, Chu Thanh Sinh không cần ai khác thích hắn nữa.
Vẻ mặt 059 rất bĩnh tình, dù cậu đã chuẩn bị tâm lý rất nhiều lần nhưng khi nghe chính miệng Chu Thanh Sinh thốt lên những lời ấy, 059 vẫn cảm thấy lồng ngực đau khôn tả xiết, nhưng tất cả đều được cậu che giấu rất tốt.
“Vâng, thưa ngài.” 059 khàn khàn nói. Một người máy mà cũng có thể khàn giọng giống loài người, chứng tỏ cậu là một sản phẩm được chế tạo thành công, nhưng điều này cũng nói lên rằng hiện tại cậu cũng giống như một con người. Thật sự rất đau lòng.
Số lần 059 ngồi trên xe của Chu Thanh Sinh có thể đếm được chỉ bằng một bàn tay. Lần đầu tiên là khi 059 vừa ra đời, cậu đã được ngồi trên chiếc xe này trở về biệt thự. Lần thứ hai là khi cậu hết pin. Bây giờ là lần thứ ba, không ngờ nó lại là khi cậu quay về viện nghiên cứu.
Lâm Dĩ Nam biết cách sử dụng một số thủ đoạn nhỏ để đòi hắn vứt bỏ những thứ y không thích, ví như hôm nay, Lâm Dĩ Nam đã dùng một nụ hôn để yêu cầu hắn đưa 059 đi. Nhưng 059 thì lại không như vậy, cậu rất biết điều, chỉ cần Chu Thanh Sinh mở miệng, có là thứ gì cậu cũng đồng ý.
059 im lặng ngồi phía sau, Chu Thanh Sinh nhìn cậu cứ muốn nói lại thôi, cuối cùng hắn cũng chỉ ngồi lên xe.
Đôi mắt 059 rất sạch sẽ, không chút sợ sệt, cậu nhìn thẳng Chu Thanh Sinh khiến hắn thấy tội lỗi vô cùng, đồng thời, hắn dường như cũng mơ hồ nhận thấy được gì đó.
059 là người máy ở cùng hắn lâu nhất, khoảng 3 tháng. Cậu là người máy giống với Lâm Dĩ Bam nhất, lúc cùng Chu Thanh Sinh lên giường cậu có thể cho hắn trải nghiệm thỏa mãn nhất. Chu Thanh Sinh nhìn 059 qua kính chiếu hậu, bấy giờ hắn mới phát hiện thì ra 059 không hoàn toàn giống Lâm Dĩ Nam.
Nhưng trên đời này nào có lý do gì? 059 cũng không ngờ rằng tối hôm đó, Chu Thanh Sinh sẽ tự tay mở nhà kho, nói cho 059 biết, hắn sẽ đưa cậu về viện nghiên cứu.
Lâm Dĩ Nam biết cách sử dụng một số thủ đoạn nhỏ để đòi hắn vứt bỏ những thứ y không thích, ví như hôm nay, Lâm Dĩ Nam đã dùng một nụ hôn để yêu cầu hắn đưa 059 đi. Nhưng 059 thì lại không như vậy, cậu rất biết điều, chỉ cần Chu Thanh Sinh mở miệng, có là thứ gì cậu cũng đồng ý.
“Hửm?” Chu Thanh sinh hơi bât ngờ, một lúc sau hắn mới nhớ ra người y nói là 059: “À, 059. Sao thế? Cậu ta vẫn luôn ở nhà kho nhỉ, em muốn cậu ta đi à?”
Có ai lại không thích bé ngoan đâu? Tiếc thay, Lâm Dĩ Nam đã về rồi. Cho nên dù 059 có ngoan đến mức nào đi chăng nữa, cậu cũng chỉ là một kẻ dư thừa.
Cho nên, cậu mới chỉ là thế thân, chỉ là hàng giả.
Trong nhà kho có một cái cửa sổ nhỏ phủ đầy bụi, bên góc cửa sổ còn có mạng nhện, ngày nào 059 cũng đứng trước khung cửa sổ nhìn quang cảnh mờ mờ bên ngoài. Cậu biết, vào bảy giờ sáng mỗi ngày Chu Thanh Sinh sẽ ra ngoài mua đồ ăn, vào lúc mười giờ Lâm Dĩ Nam sẽ thức giấc. Ăn xong bữa sáng họ sẽ ngồi trên xích đu ngồi phơi nắng một lúc, chiếc xích đu này là do Chu Thanh Sinh và Lâm Dĩ Nam xây nên sau khi họ ở cùng nhau. Vào lúc sáu giờ, cậu biết họ sẽ cùng nằm trên bãi cỏ trong sân vườn rồi ngắm hoàng hôn. Kế đó, họ sẽ trao những nụ hôn hoặc những cái ôm cho nhau.
Nhưng dù sao, đã chung chăn chung gối gần 100 ngày rồi, Chu Thanh Sinh cũng có cảm tình với cậu. Hắn biết, sau chuyến đi này 059 sẽ không bao giờ quay lại nữa, vì thế, hắn hỏi cậu: “059, cậu còn mong muốn nào không?”
Giọng 059 kiên định chắc nịch, đoạn, cậu lại nói thêm: “Mãi mãi.”
059 vốn đang nhắm mắt, nghe được lời nói của Chu Thanh Sinh, cậu chậm rãi mở mắt. 059 nhìn Chu Thanh Sinh, đáp: “Thưa ngài, sau này liệu ngài sẽ nhớ đến em chứ?”
Nghe vậy, Chu Thanh Sinh nhíu mày, hắn ngừng xe, quay đầu nhìn 059.
059 yếu ớt tựa vào ghế ngồi, cậu mệt mỏi nhắm mắt lại, mặc cho gió đêm thổi tới, mặc cho nỗi lòng đau xót, cậu lên tiếng trả lời: “Em sẽ quên ngài.”
Đôi mắt 059 rất sạch sẽ, không chút sợ sệt, cậu nhìn thẳng Chu Thanh Sinh khiến hắn thấy tội lỗi vô cùng, đồng thời, hắn dường như cũng mơ hồ nhận thấy được gì đó.
059 im lặng ngồi phía sau, Chu Thanh Sinh nhìn cậu cứ muốn nói lại thôi, cuối cùng hắn cũng chỉ ngồi lên xe.
“059, có phải cậu…” – Chu Thanh Sinh cất tiếng nói.
Nửa câu sau Chu Thanh Sinh không kịp thốt nên, bởi vì ngay sau đó 059 đã ôm lấy cổ Chu Thanh Sinh, chặn môi hắn.
059 rất chủ động, cậu liêm khóe môi Chu Thanh Sinh, nhân lúc hắn đang sững sờ mà vươn lưỡi đến.
Chu Thanh Sinh muốn đẩy 059 ra nhưng cậu lại ồm chặt lấy hắn, 059 cắn môi Chu Thanh Sinh, lúc hít thở để lấy hơi, 059 áp trán mình lên trán hắn. 059 nói bằng chất giọng vô cùng quyến rũ: “Thưa ngài, đây chính là mong muốn cuối cùng của em.”
Kể từ sau hôm nhìn thấy họ hôn nhau, 059 đã ở nhà kho không làm gì rất lâu rồi. Ngày nào cậu cũng sạc đầy pin cho mình nhưng lại chưa từng ra khỏi nơi đó. Vì sau khi được Lâm Dĩ Nam đồng ý, Chu Thanh Sinh đã bắt đầu tự làm hết mọi việc, hắn nói với 059 rằng, tạm thời chúng tôi không cần cậu nữa.
Cậu lại thì thầm một câu nữa vào tai Chu Thanh Sinh.
”Thưa ngài, em muốn được ngài…”
Trong chớp mắt, Chu Thanh Sinh bỗng thay đổi thái độ, hắn ngả ghế ra để 059 nằm xuống.
Lúc trận chiến này kết thúc đã là tám giờ tối, Chu Thanh Sinh lấy khắn giấy trong xe dọn dẹp sơ qua, sau khi bình tĩnh rồi mới khởi động xe lại.
Chu Thanh Sinh gần như có thể chắc chắn rằng 059 thích hắn, nhưng cũng chính vì lẽ đó, trong Chu Thanh Sinh dâng lên một nỗi sợ hãi.
Vì sao y lại quay về? 059 mím môi, vì sao cậu lại không phải là con người?
059 mở cửa kính ra, trên người cậu còn vương mùi vị của Chu Thanh Sinh, chúng tỏa khắp buồng xe, nghe cực kì khó chịu.
Hắn sợ 059 thích hắn, vì hắn biết mình không xứng.
“Vâng, thưa ngài.” 059 khàn khàn nói. Một người máy mà cũng có thể khàn giọng giống loài người, chứng tỏ cậu là một sản phẩm được chế tạo thành công, nhưng điều này cũng nói lên rằng hiện tại cậu cũng giống như một con người. Thật sự rất đau lòng.
Trong tim hắn có chứa một người, là người giống hệt 059 – Lâm Dĩ Nam. Đó là ánh trăng trong lòng của hắn, là tim là phổi mà hắn không dám động vào, nay người ấy đã thích hắn, hằn hài lòng rồi. Vậy nên, Chu Thanh Sinh không cần ai khác thích hắn nữa.
Song, cái “thích” ấy của 059 rất đỗi chân thành, Chu Thanh Sinh như thấy được chính mình nơi 059. Nhưng cậu khác với hắn khi ấy, hắn không được Lâm Dĩ Nam đồng ý, còn cậu thì lại được lên giường cùng hắn. Hiển nhiên là 059 may mắn hơn hắn, nhưng Chu Thanh Sinh cũng biết mình xem thường nó như thế nào.
Hôm nay cũng giống như thường lệ, 059 cảm thấy thật may mắn, may là khung cửa sổ mờ mờ nên cậu chỉ có thể nhìn thấy thấp thoáng dáng hình của họ, nếu không, 059 sợ mình sẽ khóc mất.
Trong tim hắn có Lâm Dĩ Nam, ấy vậy mà hắn vẫn không thể không chế phản ứng sinh lí của bản thân mà lên giường với 059. Đối với 059 mà nói, đây là sự bất công. Chu Thanh Sinh sẽ không ở bên 059, hắn không xứng với tình yêu của 059, ngay cả chính hắn cũng không thể nhận lấy tình cảm ấy được.
“059.” Chu Thanh Sinh gọi 059. “Hứa với tôi, cậu không được thích tôi.”
059 mở cửa kính ra, trên người cậu còn vương mùi vị của Chu Thanh Sinh, chúng tỏa khắp buồng xe, nghe cực kì khó chịu.
Gió thêm luồn qua tóc cậu, ánh đen neon ven đường điểm xuyến không gian như những vì sao ban đêm. Dưới làn gió hiu hiu thổi, mùi hương nồng nặc kia dần phai đi.
059 yếu ớt tựa vào ghế ngồi, cậu mệt mỏi nhắm mắt lại, mặc cho gió đêm thổi tới, mặc cho nỗi lòng đau xót, cậu lên tiếng trả lời: “Em sẽ quên ngài.”
Giọng 059 kiên định, đoạn, cậu lại nói thêm: “Mãi mãi.”
“Nam Nam, em nói gì thế?” Chu Thanh Sinh hôn Lâm Dĩ Nam. “Em mới là người quan trọng nhất, nếu em muốn cậu ta đi thì anh sẽ cho cậu ta đi.”
“059.” Chu Thanh Sinh gọi 059. “Hứa với tôi, cậu không được thích tôi.”
Song, cái “thích” ấy của 059 rất đỗi chân thành, Chu Thanh Sinh như thấy được chính mình nơi 059. Nhưng cậu khác với hắn khi ấy, hắn không được Lâm Dĩ Nam đồng ý, còn cậu thì lại được lên giường cùng hắn. Hiển nhiên là 059 may mắn hơn hắn, nhưng Chu Thanh Sinh cũng biết mình xem thường nó như thế nào.
Những việc như mua thức ăn, nấu cơm, rửa bát, giặt quần áo trước đây vốn là việc của 059, nay đều do Chu Thanh Sinh làm.
Cậu lại thì thầm một câu nữa vào tai Chu Thanh Sinh.
Lần đầu tiên 059 thấy một Chu Thanh Sinh như vậy, một Chu Thanh Sinh khi nấu ăn sơ ý bị phỏng tay nhưng lúc ăn cơm lại tự mình đút cho Lâm Dĩ Nam, hóa ra, đây mới là yêu.
Trong tim hắn có Lâm Dĩ Nam, ấy vậy mà hắn vẫn không thể không chế phản ứng sinh lí của bản thân mà lên giường với 059. Đối với 059 mà nói, đây là sự bất công. Chu Thanh Sinh sẽ không ở bên 059, hắn không xứng với tình yêu của 059, ngay cả chính hắn cũng không thể nhận lấy tình cảm ấy được.
Nghe vậy, Chu Thanh Sinh nhíu mày, hắn ngừng xe, quay đầu nhìn 059.
Cho nên, cậu mới chỉ là thế thân, chỉ là hàng giả.
7.
Trong phòng có một cái cửa sổ nhỏ phủ đầy bụi, bên góc cửa sổ còn có mạng nhện, ngày nào 059 cũng đứng trước khung cửa sổ nhìn quang cảnh mờ mờ bên ngoài. Cậu biết, vào bảy giờ sáng mỗi ngày Chu Thanh Sinh sẽ ra ngoài mua đồ ăn, vào lúc mười giờ Lâm Dĩ Nam sẽ thức giấc. Ăn xong bữa sáng họ sẽ ngồi trên xích đu ngồi phơi nắng một lúc, chiếc xích đu này là do Chu Thanh Sinh và Lâm Dĩ Nam xây nên sau khi họ ở cùng nhau. Vào lúc sáu giờ, cậu biết họ sẽ cùng nằm trên bãi cỏ trong sân vườn rồi ngắm hoàng hôn. Kế đó, họ sẽ trao những nụ hôn hoặc những cái ôm cho nhau.
Hôm nay cũng giống như thường lệ, 059 cảm thấy thật may mắn, may là khung cửa sổ mờ mờ nên cậu chỉ có thể nhìn thấy thấp thoáng dáng hình của họ, nếu không, 059 sợ mình sẽ khóc mất.
Có ai lại không thích bé ngoan đâu? Tiếc thay, Lâm Dĩ Nam đã về rồi. Cho nên dù 059 có ngoan đến mức nào đi chăng nữa, cậu cũng chỉ là một kẻ dư thừa.
Song, cậu không khóc được. Bởi vì Chu Thanh Sinh không cài đặt tuyến lệ cho cậu.
Hắn sợ 059 thích hắn, vì hắn biết mình không xứng.
059 là người máy ở cùng hắn lâu nhất, khoảng 3 tháng. Cậu là người máy giống với Lâm Dĩ Bam nhất, lúc cùng Chu Thanh Sinh lên giường cậu có thể cho hắn trải nghiệm thỏa mãn nhất. Chu Thanh Sinh nhìn 059 qua kính chiếu hậu, bấy giờ hắn mới phát hiện thì ra 059 không hoàn toàn giống Lâm Dĩ Nam.
Bên ngoài, Lâm Dĩ Nam ngồi trên đùi Chu Thanh Sinh, y ôm lấy Chu Thanh Sinh, cắn môi hỏi: “Chu Thanh Sinh, khi nào thì anh đưa người máy kia đi?”
“Hửm?” Chu Thanh sinh hơi bât ngờ, một lúc sau hắn mới nhớ ra người y nói là 059: “À, 059. Sao thế? Cậu ta vẫn luôn ở nhà kho nhỉ, em muốn cậu ta đi à?”
Trong chớp mắt, Chu Thanh Sinh bỗng thay đổi thái độ, hắn ngả ghế ra để 059 nằm xuống.
“Chúng ta đã sống chung với nhau rồi, anh không thấy trong nhà mình có cái thứ đó sẽ cản trở lắm à? Hơn nữa lại còn nhìn giống hệt em.” Lâm Dĩ Nam có chút không vui nói. “Có phải anh đã có em rồi mà lại còn có thêm tình cảm riêng với cậu ta không?”
“Nam Nam, em nói gì thế?” Chu Thanh Sinh hôn Lâm Dĩ Nam. “Em mới là người quan trọng nhất, nếu em muốn cậu ta đi thì anh sẽ cho cậu ta đi.”
Số lần 059 ngồi trên xe của Chu Thanh Sinh có thể đếm được chỉ bằng một bàn tay. Lần đầu tiên là khi 059 vừa ra đời, cậu đã được ngồi trên chiếc xe này trở về biệt thự. Lần thứ hai là khi cậu hết pin. Bây giờ là lần thứ ba, không ngờ nó lại là khi cậu quay về viện nghiên cứu.
059 ở phòng chứa đồ không nghe rõ họ đang nói gì, cậu chỉ có thể nhìn thấy thi thoảng họ lại hôn nhau.
Gió thêm luồn qua tóc cậu, ánh đen neon ven đường điểm xuyến không gian như những vì sao ban đêm. Dưới làn gió hiu hiu thổi, mùi hương nồng nặc kia dần phai đi.
Vì sao y lại quay về? 059 mím môi, vì sao cậu lại không phải là con người?
Chu Thanh Sinh muốn đẩy 059 ra nhưng cậu lại ồm chặt lấy hắn, 059 cắn môi Chu Thanh Sinh, lúc hít thở để lấy hơi, 059 áp trán mình lên trán hắn. 059 nói bằng chất giọng vô cùng quyến rũ: “Thưa ngài, đây chính là mong muốn cuối cùng của em.”
Nhưng trên đời này nào có lý do gì? 059 cũng không ngờ rằng tối hôm đó, Chu Thanh Sinh sẽ tự tay mở cửa phòng, nói cho 059 biết, hắn sẽ đưa cậu về viện nghiên cứu.
Chu Thanh Sinh nói, vì Nam Nam không thích cậu, y muốn cậu đi khỏi đây.
Vẻ mặt 059 rất bĩnh tình, dù cậu đã chuẩn bị tâm lý rất nhiều lần nhưng khi nghe chính miệng Chu Thanh Sinh thốt lên những lời ấy, 059 vẫn cảm thấy lồng ngực đau khôn tả xiết, nhưng tất cả đều được cậu che giấu rất tốt.
Trong tim hắn có chứa một người, là người giống hệt 059 – Lâm Dĩ Nam. Đó là ánh trăng trong lòng của hắn, là tim là phổi mà hắn không dám động vào, nay người ấy đã thích hắn, hằn hài lòng rồi. Vậy nên, Chu Thanh Sinh không cần ai khác thích hắn nữa.
Vẻ mặt 059 rất bĩnh tình, dù cậu đã chuẩn bị tâm lý rất nhiều lần nhưng khi nghe chính miệng Chu Thanh Sinh thốt lên những lời ấy, 059 vẫn cảm thấy lồng ngực đau khôn tả xiết, nhưng tất cả đều được cậu che giấu rất tốt.
“Vâng, thưa ngài.” 059 khàn khàn nói. Một người máy mà cũng có thể khàn giọng giống loài người, chứng tỏ cậu là một sản phẩm được chế tạo thành công, nhưng điều này cũng nói lên rằng hiện tại cậu cũng giống như một con người. Thật sự rất đau lòng.
Số lần 059 ngồi trên xe của Chu Thanh Sinh có thể đếm được chỉ bằng một bàn tay. Lần đầu tiên là khi 059 vừa ra đời, cậu đã được ngồi trên chiếc xe này trở về biệt thự. Lần thứ hai là khi cậu hết pin. Bây giờ là lần thứ ba, không ngờ nó lại là khi cậu quay về viện nghiên cứu.
Lâm Dĩ Nam biết cách sử dụng một số thủ đoạn nhỏ để đòi hắn vứt bỏ những thứ y không thích, ví như hôm nay, Lâm Dĩ Nam đã dùng một nụ hôn để yêu cầu hắn đưa 059 đi. Nhưng 059 thì lại không như vậy, cậu rất biết điều, chỉ cần Chu Thanh Sinh mở miệng, có là thứ gì cậu cũng đồng ý.
059 im lặng ngồi phía sau, Chu Thanh Sinh nhìn cậu cứ muốn nói lại thôi, cuối cùng hắn cũng chỉ ngồi lên xe.
Đôi mắt 059 rất sạch sẽ, không chút sợ sệt, cậu nhìn thẳng Chu Thanh Sinh khiến hắn thấy tội lỗi vô cùng, đồng thời, hắn dường như cũng mơ hồ nhận thấy được gì đó.
059 là người máy ở cùng hắn lâu nhất, khoảng 3 tháng. Cậu là người máy giống với Lâm Dĩ Bam nhất, lúc cùng Chu Thanh Sinh lên giường cậu có thể cho hắn trải nghiệm thỏa mãn nhất. Chu Thanh Sinh nhìn 059 qua kính chiếu hậu, bấy giờ hắn mới phát hiện thì ra 059 không hoàn toàn giống Lâm Dĩ Nam.
Nhưng trên đời này nào có lý do gì? 059 cũng không ngờ rằng tối hôm đó, Chu Thanh Sinh sẽ tự tay mở nhà kho, nói cho 059 biết, hắn sẽ đưa cậu về viện nghiên cứu.
Lâm Dĩ Nam biết cách sử dụng một số thủ đoạn nhỏ để đòi hắn vứt bỏ những thứ y không thích, ví như hôm nay, Lâm Dĩ Nam đã dùng một nụ hôn để yêu cầu hắn đưa 059 đi. Nhưng 059 thì lại không như vậy, cậu rất biết điều, chỉ cần Chu Thanh Sinh mở miệng, có là thứ gì cậu cũng đồng ý.
“Hửm?” Chu Thanh sinh hơi bât ngờ, một lúc sau hắn mới nhớ ra người y nói là 059: “À, 059. Sao thế? Cậu ta vẫn luôn ở nhà kho nhỉ, em muốn cậu ta đi à?”
Có ai lại không thích bé ngoan đâu? Tiếc thay, Lâm Dĩ Nam đã về rồi. Cho nên dù 059 có ngoan đến mức nào đi chăng nữa, cậu cũng chỉ là một kẻ dư thừa.
Cho nên, cậu mới chỉ là thế thân, chỉ là hàng giả.
Trong nhà kho có một cái cửa sổ nhỏ phủ đầy bụi, bên góc cửa sổ còn có mạng nhện, ngày nào 059 cũng đứng trước khung cửa sổ nhìn quang cảnh mờ mờ bên ngoài. Cậu biết, vào bảy giờ sáng mỗi ngày Chu Thanh Sinh sẽ ra ngoài mua đồ ăn, vào lúc mười giờ Lâm Dĩ Nam sẽ thức giấc. Ăn xong bữa sáng họ sẽ ngồi trên xích đu ngồi phơi nắng một lúc, chiếc xích đu này là do Chu Thanh Sinh và Lâm Dĩ Nam xây nên sau khi họ ở cùng nhau. Vào lúc sáu giờ, cậu biết họ sẽ cùng nằm trên bãi cỏ trong sân vườn rồi ngắm hoàng hôn. Kế đó, họ sẽ trao những nụ hôn hoặc những cái ôm cho nhau.
Nhưng dù sao, đã chung chăn chung gối gần 100 ngày rồi, Chu Thanh Sinh cũng có cảm tình với cậu. Hắn biết, sau chuyến đi này 059 sẽ không bao giờ quay lại nữa, vì thế, hắn hỏi cậu: “059, cậu còn mong muốn nào không?”
Giọng 059 kiên định chắc nịch, đoạn, cậu lại nói thêm: “Mãi mãi.”
059 vốn đang nhắm mắt, nghe được lời nói của Chu Thanh Sinh, cậu chậm rãi mở mắt. 059 nhìn Chu Thanh Sinh, đáp: “Thưa ngài, sau này liệu ngài sẽ nhớ đến em chứ?”
Nghe vậy, Chu Thanh Sinh nhíu mày, hắn ngừng xe, quay đầu nhìn 059.
059 yếu ớt tựa vào ghế ngồi, cậu mệt mỏi nhắm mắt lại, mặc cho gió đêm thổi tới, mặc cho nỗi lòng đau xót, cậu lên tiếng trả lời: “Em sẽ quên ngài.”
Đôi mắt 059 rất sạch sẽ, không chút sợ sệt, cậu nhìn thẳng Chu Thanh Sinh khiến hắn thấy tội lỗi vô cùng, đồng thời, hắn dường như cũng mơ hồ nhận thấy được gì đó.
059 im lặng ngồi phía sau, Chu Thanh Sinh nhìn cậu cứ muốn nói lại thôi, cuối cùng hắn cũng chỉ ngồi lên xe.
“059, có phải cậu…” – Chu Thanh Sinh cất tiếng nói.
Nửa câu sau Chu Thanh Sinh không kịp thốt nên, bởi vì ngay sau đó 059 đã ôm lấy cổ Chu Thanh Sinh, chặn môi hắn.
059 rất chủ động, cậu liêm khóe môi Chu Thanh Sinh, nhân lúc hắn đang sững sờ mà vươn lưỡi đến.
Chu Thanh Sinh muốn đẩy 059 ra nhưng cậu lại ồm chặt lấy hắn, 059 cắn môi Chu Thanh Sinh, lúc hít thở để lấy hơi, 059 áp trán mình lên trán hắn. 059 nói bằng chất giọng vô cùng quyến rũ: “Thưa ngài, đây chính là mong muốn cuối cùng của em.”
Kể từ sau hôm nhìn thấy họ hôn nhau, 059 đã ở nhà kho không làm gì rất lâu rồi. Ngày nào cậu cũng sạc đầy pin cho mình nhưng lại chưa từng ra khỏi nơi đó. Vì sau khi được Lâm Dĩ Nam đồng ý, Chu Thanh Sinh đã bắt đầu tự làm hết mọi việc, hắn nói với 059 rằng, tạm thời chúng tôi không cần cậu nữa.
Cậu lại thì thầm một câu nữa vào tai Chu Thanh Sinh.
”Thưa ngài, em muốn được ngài…”
Trong chớp mắt, Chu Thanh Sinh bỗng thay đổi thái độ, hắn ngả ghế ra để 059 nằm xuống.
Lúc trận chiến này kết thúc đã là tám giờ tối, Chu Thanh Sinh lấy khắn giấy trong xe dọn dẹp sơ qua, sau khi bình tĩnh rồi mới khởi động xe lại.
Chu Thanh Sinh gần như có thể chắc chắn rằng 059 thích hắn, nhưng cũng chính vì lẽ đó, trong Chu Thanh Sinh dâng lên một nỗi sợ hãi.
Vì sao y lại quay về? 059 mím môi, vì sao cậu lại không phải là con người?
059 mở cửa kính ra, trên người cậu còn vương mùi vị của Chu Thanh Sinh, chúng tỏa khắp buồng xe, nghe cực kì khó chịu.
Hắn sợ 059 thích hắn, vì hắn biết mình không xứng.
“Vâng, thưa ngài.” 059 khàn khàn nói. Một người máy mà cũng có thể khàn giọng giống loài người, chứng tỏ cậu là một sản phẩm được chế tạo thành công, nhưng điều này cũng nói lên rằng hiện tại cậu cũng giống như một con người. Thật sự rất đau lòng.
Trong tim hắn có chứa một người, là người giống hệt 059 – Lâm Dĩ Nam. Đó là ánh trăng trong lòng của hắn, là tim là phổi mà hắn không dám động vào, nay người ấy đã thích hắn, hằn hài lòng rồi. Vậy nên, Chu Thanh Sinh không cần ai khác thích hắn nữa.
Song, cái “thích” ấy của 059 rất đỗi chân thành, Chu Thanh Sinh như thấy được chính mình nơi 059. Nhưng cậu khác với hắn khi ấy, hắn không được Lâm Dĩ Nam đồng ý, còn cậu thì lại được lên giường cùng hắn. Hiển nhiên là 059 may mắn hơn hắn, nhưng Chu Thanh Sinh cũng biết mình xem thường nó như thế nào.
Hôm nay cũng giống như thường lệ, 059 cảm thấy thật may mắn, may là khung cửa sổ mờ mờ nên cậu chỉ có thể nhìn thấy thấp thoáng dáng hình của họ, nếu không, 059 sợ mình sẽ khóc mất.
Trong tim hắn có Lâm Dĩ Nam, ấy vậy mà hắn vẫn không thể không chế phản ứng sinh lí của bản thân mà lên giường với 059. Đối với 059 mà nói, đây là sự bất công. Chu Thanh Sinh sẽ không ở bên 059, hắn không xứng với tình yêu của 059, ngay cả chính hắn cũng không thể nhận lấy tình cảm ấy được.
“059.” Chu Thanh Sinh gọi 059. “Hứa với tôi, cậu không được thích tôi.”
059 mở cửa kính ra, trên người cậu còn vương mùi vị của Chu Thanh Sinh, chúng tỏa khắp buồng xe, nghe cực kì khó chịu.
Gió thêm luồn qua tóc cậu, ánh đen neon ven đường điểm xuyến không gian như những vì sao ban đêm. Dưới làn gió hiu hiu thổi, mùi hương nồng nặc kia dần phai đi.
059 yếu ớt tựa vào ghế ngồi, cậu mệt mỏi nhắm mắt lại, mặc cho gió đêm thổi tới, mặc cho nỗi lòng đau xót, cậu lên tiếng trả lời: “Em sẽ quên ngài.”
Giọng 059 kiên định, đoạn, cậu lại nói thêm: “Mãi mãi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.