Chương 8
Lý Bất Hỏa
24/12/2021
Lâm Dĩ Nam không muốn thấy gương mặt của y, không muốn tới mức y ước gì tất cả gương kính trong nhà đều bị đập nát, nhưng nếu làm thế, Chu Thanh Sinh sẽ phát hiện ra sự kì lạ của y.
059 bị đưa đi, rốt cuộc Lâm Dĩ Nam cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Y đứng trước của nhà kho, nhìn không gian bừa bộn bên trong; đây là nơi 059 sinh hoạt những ngày qua. Lâm Dĩ Nam ghét 059, bởi vì khi y nhìn thấy cậu, y cảm giác như đang nhìn thấy chính mình, bạn cốt cho phép một “mình” khác tồn tại không?
Đáp án là không. Đặc biệt là khi bạn biết nó sẽ chia sẻ tình cảm của mình.
Thật ra Lâm Dĩ Nam cũng không thiếu tình yêu, ít nhất là trước khi xảy ra tai nạn kia. Y rất xinh đẹp, là mẫu người mà con gái rất thích, đồng thời y cũng rất biết cách làm người ta thích mình. Lâm Dĩ Nam không phải kẻ ngốc, y biết Chu Thanh Sinh thích mình, nhưng y lại không có quá nhiều tình cảm với Chu Thanh Sinh, y chỉ xem hắn là anh trai của mình.
Nếu như không có chuyển gì xảy ra, nói không chừng tới giờ họ vẫn giữ mối quan hệ anh – em với nhau. Song trên đời này không có chữ nếu. Lâm Dĩ Nam siết chặt tay đấm vào cửa phòng chứa đồ, cơn đau dữ dội chứng tỏ y đang bị thương, song Lâm Dĩ Nam lại ước gì nó sẽ càng đau hơn nữa, giá chỉ chỉ là vết thương ở tay thì tốt biết mấy.
Nắm tay y đầy máu, hiện lên sắc đỏ nhưng Lâm Dĩ Nam lại mặc kệ, y vươn tay sờ lên khuôn mặt mình, Lâm Dĩ Nam vuốt qua bên sườn bên trái, y cảm nhận được ở đấy có những vết sẹo.
Y rơi từ độ cao như thế sao lại bình an vô sự hoàn toàn được? Dù có thoát chết thì chắc chắc cũng sẽ bị thương. Trời không phụ chàng trai xinh đẹp này, xé một vết trên gương mặt của y. Vì lẽ đó mà khi ấy Lý Triệu đã thấy một Lâm Dĩ Nam chảy máu đầm đìa.
“Xin anh hãy cứu tôi.” – Lâm Dĩ Nam nói.
Gần nửa năm trôi qua, vết sẹo trên mặt Lâm Dĩ Nam vẫn rất rõ ràng, ngày nào y cũng phải bôi kem che khuyết điểm để người khác không nhận ra. Y cũng không ham mê được người khác cưng chiều, y lớn lên dưới sự bảo bọc của Chu Thanh Sinh, từ đứa trẻ đáng yêu ngọt ngào đến kiêu căng ngạo mạn; Lâm Dĩ Nam còn nghĩ rằng Chu Thanh Sinh sẽ đau khổ đi tìm y, nhưng một ngày nọ, Lý Triệu lại nói với y rằng Chu Thanh Sinh đã chế tạo một người máy giống hệt y.
Người máy, hẳn là rất chân thật, mặt của nó chắc chắn rất đẹp, nó sẽ không làm Chu Thanh Sinh không vui, trái lại, Chu Thanh Sinh cũng sẽ nuông chiều nó, người máy kia nhận được tình yêu từ hắn, vậy y thì sao?
Lâm Dĩ Nam vô cùng ghen tị, đấy là đồ của tôi, dù tôi không thích tôi cũng không bao giờ đưa cho người khác.
Đó là lí do vì sao Lâm Dĩ Nam đã nhờ Lý Triệu đưa hắn về bên cạnh Chu Thanh Sinh.
Lý Triệu cũng là một kẻ thông minh, gã ra điều kiện với Chu Thanh Sinh, đây là sàn diễn của ba người họ. Ba người họ đều biết 059 là kẻ dư thừa, cuối cùng cũng sẽ bị bỏ đi.
059 là mối đe dọa với Lâm Dĩ Nam, cậu ta ngoan ngoãn nghe lời lại thêm hiểu chuyện, cậu ta biết sở thích của Chu Thanh Sinh, luôn chăm sóc hắn cẩn thận chu đáo. Còn Lâm Dĩ Nam thi sao? Y chẳng biết gì cả. Y sợ 059 sẽ thay thế y, vì vậy, 059 phải biến mất.
Lâm Dĩ Nam muốn Chu Thanh Sinh mãi mãi yêu y, ngay cả khi y không còn thơ ngây như lúc trước, ngay cả khi y là món hàng thật tật nguyền, ngay cả khi y không yêu Chu Thanh Sinh.
Muốn để 059 biến mất, chỉ một Chu Thanh Sinh là không đủ. Lâm Dĩ Nam biết, ngoài mặt Chu Thanh Sinh lạnh lùng nhưng nội tâm lại nhu mì, nếu không, ngay từ lúc y trở về hắn đã sớm vứt 059 đi.
Lâm Dĩ Nam phải được tận mắt chứng kiến 059 bị tiêu hủy, y sợ đêm dài lắm mộng.
Đồng hồ trên tường ngân vang 8 hồi, Chu Thanh Sinh xuất phát lúc 7 giờ, từ biệt thự đến viện nghiên cứu chỉ mất khoảng 20 phút, nhưng tới giờ Chu thanh Sinh vẫn chưa liên lạc lại với Lâm Dĩ Nam. Lâm Dĩ Nam đã đoán trước được rằng Chu Thanh Sinh sẽ mềm lòng.
Không ai lại cam lòng trờ thành một con chó trung thành cả.
Lâm Dĩ Nam gọi cho Lý Triệu, bảo gã tới đón mình. Khi ấy Lý Triệu đang uống rượu với người khác ở quán bar, nhận được điện thoại của Lâm Dĩ Nam, gã hơi bất ngờ. Lý Triệu nhận điện thoại, giữa không gian ồn ào huyên náo cất lời: “Ô kìa? Sao Nam Nam bận rộn lại rảnh rỗi gọi cho tôi vậy?”
“Lý Triệu, tôi muốn đến viện nghiên cứu, anh tới đón tôi.”
Lý Triệu nghe giọng Lâm Dĩ Nam không đúng lắm, gã không tiếp tục ngả ngớn nữa, hỏi: “Sao vậy?”
Lâm Dĩ Nam không trả lời câu hỏi của hắn, y lạnh nhạt lập lại những lời ban nãy: “Lý Triệu, tôi muốn đến viện nghiên cứu, anh tới đón tôi.”
“Hiểu rồi.” – Lý Triệu đáp.
***
Số lần 059 đến viện nghiên cứu cũng không tính là quá nhiều, chỉ khi Chu Thanh Sinh không có thời gian về nhà ăn cơm cậu mới đến đây. 059 từng cho rằng cậu sẽ có rất nhiều cơ hôi đến nơi này, cậu chưa bao giờ ngờ rằng, sẽ có lần cuối cùng cậu được đến đây.
Đi tới lò thiêu người máy gần nhất mất 20 phút, nói cách khác, 059 chỉ còn vẻn vẹn 20 phút cuối cùng ở cạnh Chu Thanh Sinh.
Rõ ràng 10 phút trước họ vần còn quấn lấy nhau như một cặp tình nhân, nào ngờ 20 phút sau đã là biệt ly rồi.
Chu Thanh Sinh đi theo 059 đến trước bãi phế liệu, nhân viên quản lí từ bên trong đi ra, anh ta liếc 059, hỏi Chu Thanh Sinh: “Anh Chu, không cần cái này nữa à?”
Nhất thời Chu Thanh Sinh không biết phải đáp lại như thế nào. Thành thật mà nói, 58 người máy kia cũng đã trải qua cảnh tượng này, ngay cả nhân viên quản lí cũng không lạ lẫm gì nữa, anh ta không đợi Chu Thanh Sinh trả lời đã điền hết mọi thứ vào tờ đơn rồi đưa cho Chu Thanh Sinh: “Ký tên này!”
Chu Thanh Sinh cầm lấy cây bút, lúc sắp kí tên hắn khựng lại. Chu Thanh Sinh nhận thấy ánh mắt của 059, hắn biết, chắc chắn cậu đang chăm chú nhìn hắn.
Cảm giác như có gai đâm sau lưng khiến hắn rất khó chịu, chỉ giây lát sau hắn đã kí tên xong xuôi lên tờ đơn.
Dường như 059 đã chấp nhận số phận của mình, sau khi nhân viên quản lí nọ rời đi, cuối cùng cậu cũng lộ ra vè yếu đuối của mình: “Thưa ngài, ngài thật sự không cần em nữa sao?”
Chu Thanh Sinh nhìn cậu, như thế hắn đang vô cùng áy náy, nhưng hắn buộc phải làm vậy. “059, cậu biết đấy, Nam Nam đã về rồi.” – Chu Thanh Sinh nói.
Nghĩa là: Tôi không cần cậu nữa.
Đôi mắt 059 đỏ bừng, cậu chạm vào Chu Thanh Sinh, vươn tay ôm hắn, cắn môi hắn. Không sai, cậu cắn môi hắn, Chu Thanh Sinh có thể cảm nhận được vị máu ngập tràn trong khoanh miệng.
Hắn không đẩy 059 ra, đây là sự dịu dàng cuối cùng mà hắn dành cho cậu.
“Nhưng… Em không nở bỏ ngài đi.” 059 nức nở khóc.
Chu Thanh Sinh cưỡng lại ý muốn ôm 059, hắn đáp: “Xin lỗi.”
059 bị đưa đi, rốt cuộc Lâm Dĩ Nam cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Y đứng trước của nhà kho, nhìn không gian bừa bộn bên trong; đây là nơi 059 sinh hoạt những ngày qua. Lâm Dĩ Nam ghét 059, bởi vì khi y nhìn thấy cậu, y cảm giác như đang nhìn thấy chính mình, bạn cốt cho phép một “mình” khác tồn tại không?
Đáp án là không. Đặc biệt là khi bạn biết nó sẽ chia sẻ tình cảm của mình.
Thật ra Lâm Dĩ Nam cũng không thiếu tình yêu, ít nhất là trước khi xảy ra tai nạn kia. Y rất xinh đẹp, là mẫu người mà con gái rất thích, đồng thời y cũng rất biết cách làm người ta thích mình. Lâm Dĩ Nam không phải kẻ ngốc, y biết Chu Thanh Sinh thích mình, nhưng y lại không có quá nhiều tình cảm với Chu Thanh Sinh, y chỉ xem hắn là anh trai của mình.
Nếu như không có chuyển gì xảy ra, nói không chừng tới giờ họ vẫn giữ mối quan hệ anh – em với nhau. Song trên đời này không có chữ nếu. Lâm Dĩ Nam siết chặt tay đấm vào cửa phòng chứa đồ, cơn đau dữ dội chứng tỏ y đang bị thương, song Lâm Dĩ Nam lại ước gì nó sẽ càng đau hơn nữa, giá chỉ chỉ là vết thương ở tay thì tốt biết mấy.
Nắm tay y đầy máu, hiện lên sắc đỏ nhưng Lâm Dĩ Nam lại mặc kệ, y vươn tay sờ lên khuôn mặt mình, Lâm Dĩ Nam vuốt qua bên sườn bên trái, y cảm nhận được ở đấy có những vết sẹo.
Y rơi từ độ cao như thế sao lại bình an vô sự hoàn toàn được? Dù có thoát chết thì chắc chắc cũng sẽ bị thương. Trời không phụ chàng trai xinh đẹp này, xé một vết trên gương mặt của y. Vì lẽ đó mà khi ấy Lý Triệu đã thấy một Lâm Dĩ Nam chảy máu đầm đìa.
“Xin anh hãy cứu tôi.” – Lâm Dĩ Nam nói.
Gần nửa năm trôi qua, vết sẹo trên mặt Lâm Dĩ Nam vẫn rất rõ ràng, ngày nào y cũng phải bôi kem che khuyết điểm để người khác không nhận ra. Y cũng không ham mê được người khác cưng chiều, y lớn lên dưới sự bảo bọc của Chu Thanh Sinh, từ đứa trẻ đáng yêu ngọt ngào đến kiêu căng ngạo mạn; Lâm Dĩ Nam còn nghĩ rằng Chu Thanh Sinh sẽ đau khổ đi tìm y, nhưng một ngày nọ, Lý Triệu lại nói với y rằng Chu Thanh Sinh đã chế tạo một người máy giống hệt y.
Người máy, hẳn là rất chân thật, mặt của nó chắc chắn rất đẹp, nó sẽ không làm Chu Thanh Sinh không vui, trái lại, Chu Thanh Sinh cũng sẽ nuông chiều nó, người máy kia nhận được tình yêu từ hắn, vậy y thì sao?
Lâm Dĩ Nam vô cùng ghen tị, đấy là đồ của tôi, dù tôi không thích tôi cũng không bao giờ đưa cho người khác.
Đó là lí do vì sao Lâm Dĩ Nam đã nhờ Lý Triệu đưa hắn về bên cạnh Chu Thanh Sinh.
Lý Triệu cũng là một kẻ thông minh, gã ra điều kiện với Chu Thanh Sinh, đây là sàn diễn của ba người họ. Ba người họ đều biết 059 là kẻ dư thừa, cuối cùng cũng sẽ bị bỏ đi.
059 là mối đe dọa với Lâm Dĩ Nam, cậu ta ngoan ngoãn nghe lời lại thêm hiểu chuyện, cậu ta biết sở thích của Chu Thanh Sinh, luôn chăm sóc hắn cẩn thận chu đáo. Còn Lâm Dĩ Nam thi sao? Y chẳng biết gì cả. Y sợ 059 sẽ thay thế y, vì vậy, 059 phải biến mất.
Lâm Dĩ Nam muốn Chu Thanh Sinh mãi mãi yêu y, ngay cả khi y không còn thơ ngây như lúc trước, ngay cả khi y là món hàng thật tật nguyền, ngay cả khi y không yêu Chu Thanh Sinh.
Muốn để 059 biến mất, chỉ một Chu Thanh Sinh là không đủ. Lâm Dĩ Nam biết, ngoài mặt Chu Thanh Sinh lạnh lùng nhưng nội tâm lại nhu mì, nếu không, ngay từ lúc y trở về hắn đã sớm vứt 059 đi.
Lâm Dĩ Nam phải được tận mắt chứng kiến 059 bị tiêu hủy, y sợ đêm dài lắm mộng.
Đồng hồ trên tường ngân vang 8 hồi, Chu Thanh Sinh xuất phát lúc 7 giờ, từ biệt thự đến viện nghiên cứu chỉ mất khoảng 20 phút, nhưng tới giờ Chu thanh Sinh vẫn chưa liên lạc lại với Lâm Dĩ Nam. Lâm Dĩ Nam đã đoán trước được rằng Chu Thanh Sinh sẽ mềm lòng.
Không ai lại cam lòng trờ thành một con chó trung thành cả.
Lâm Dĩ Nam gọi cho Lý Triệu, bảo gã tới đón mình. Khi ấy Lý Triệu đang uống rượu với người khác ở quán bar, nhận được điện thoại của Lâm Dĩ Nam, gã hơi bất ngờ. Lý Triệu nhận điện thoại, giữa không gian ồn ào huyên náo cất lời: “Ô kìa? Sao Nam Nam bận rộn lại rảnh rỗi gọi cho tôi vậy?”
“Lý Triệu, tôi muốn đến viện nghiên cứu, anh tới đón tôi.”
Lý Triệu nghe giọng Lâm Dĩ Nam không đúng lắm, gã không tiếp tục ngả ngớn nữa, hỏi: “Sao vậy?”
Lâm Dĩ Nam không trả lời câu hỏi của hắn, y lạnh nhạt lập lại những lời ban nãy: “Lý Triệu, tôi muốn đến viện nghiên cứu, anh tới đón tôi.”
“Hiểu rồi.” – Lý Triệu đáp.
***
Số lần 059 đến viện nghiên cứu cũng không tính là quá nhiều, chỉ khi Chu Thanh Sinh không có thời gian về nhà ăn cơm cậu mới đến đây. 059 từng cho rằng cậu sẽ có rất nhiều cơ hôi đến nơi này, cậu chưa bao giờ ngờ rằng, sẽ có lần cuối cùng cậu được đến đây.
Đi tới lò thiêu người máy gần nhất mất 20 phút, nói cách khác, 059 chỉ còn vẻn vẹn 20 phút cuối cùng ở cạnh Chu Thanh Sinh.
Rõ ràng 10 phút trước họ vần còn quấn lấy nhau như một cặp tình nhân, nào ngờ 20 phút sau đã là biệt ly rồi.
Chu Thanh Sinh đi theo 059 đến trước bãi phế liệu, nhân viên quản lí từ bên trong đi ra, anh ta liếc 059, hỏi Chu Thanh Sinh: “Anh Chu, không cần cái này nữa à?”
Nhất thời Chu Thanh Sinh không biết phải đáp lại như thế nào. Thành thật mà nói, 58 người máy kia cũng đã trải qua cảnh tượng này, ngay cả nhân viên quản lí cũng không lạ lẫm gì nữa, anh ta không đợi Chu Thanh Sinh trả lời đã điền hết mọi thứ vào tờ đơn rồi đưa cho Chu Thanh Sinh: “Ký tên này!”
Chu Thanh Sinh cầm lấy cây bút, lúc sắp kí tên hắn khựng lại. Chu Thanh Sinh nhận thấy ánh mắt của 059, hắn biết, chắc chắn cậu đang chăm chú nhìn hắn.
Cảm giác như có gai đâm sau lưng khiến hắn rất khó chịu, chỉ giây lát sau hắn đã kí tên xong xuôi lên tờ đơn.
Dường như 059 đã chấp nhận số phận của mình, sau khi nhân viên quản lí nọ rời đi, cuối cùng cậu cũng lộ ra vè yếu đuối của mình: “Thưa ngài, ngài thật sự không cần em nữa sao?”
Chu Thanh Sinh nhìn cậu, như thế hắn đang vô cùng áy náy, nhưng hắn buộc phải làm vậy. “059, cậu biết đấy, Nam Nam đã về rồi.” – Chu Thanh Sinh nói.
Nghĩa là: Tôi không cần cậu nữa.
Đôi mắt 059 đỏ bừng, cậu chạm vào Chu Thanh Sinh, vươn tay ôm hắn, cắn môi hắn. Không sai, cậu cắn môi hắn, Chu Thanh Sinh có thể cảm nhận được vị máu ngập tràn trong khoanh miệng.
Hắn không đẩy 059 ra, đây là sự dịu dàng cuối cùng mà hắn dành cho cậu.
“Nhưng… Em không nở bỏ ngài đi.” 059 nức nở khóc.
Chu Thanh Sinh cưỡng lại ý muốn ôm 059, hắn đáp: “Xin lỗi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.