Chương 12: Cự Long khóc lóc.
Đại Minh Vương
16/04/2013
Hơn nửa canh giờ sau, Lạc Phi cuối cùng cũng nướng xong con Liệt Hỏa Điểu cuối cùng, chính mình ăn hai cánh, còn lại đều tặng cho Seth Kaya, hắn mới biết được, nguyên lai hối hận không phải Seth Kaya, mà là hắn.
Thịt mà Lạc Phi tỉ mỉ nướng quá ngon, sau khi Seth Kaya an xong 3 phút, liền gầm lên: "A, ăn ngon, ta lại đi bắt Liệt Hỏa Điểu!"
"Còn muốn ăn? Thật là muốn ta là đầu bếp sao!" Lạc Phi vươn ra cánh tay đau nhức, đặt mông ngồi trên đất.
Nếu 1 lần nữa nướng 500 cân thịt, mùi vị sẽ không tốt, nhưngđối với Seth Kaya mà nói, đây là mỹ vị chưa từng được ăn trong 3000 năm qua.
Nhưng Lạc Phi chợt phát hiện, hắn cuối cùng cũng tìm ra cách để rời khỏi nơi này —— dùng Mỹ thực lừa Seth Kaya, khiến nàng mang theo chính mình ra ngoài tìm gia vị.
Thế là, đêm đến, Seth Kaya lại một lần nữa mang theo vài chục chích Hỏa Liệt Điểu trở về Long Huyệt, Lạc Phi không có đem toàn bộ Liệt Hỏa Điểu chế biến, mà lựa chọn 1 con trung đẳng hồng sắc Liệt Hỏa Điểu, sử dụng kỹ xảo, dùng những gia vị cuối cùng trong Khố Kỳ Rương Bao, nướng 1 món ngon đặc sắc.
Lúc Lạc Phi đem phần mỹ vị này tặng cho Seth Kaya, thì đầu Cự Long phát hiện ra 1 việc—— nàng sống uổng 3000 năm.
Ba ngàn năm nay, Seth Kaya không biết đã ăn mấy ngàn con Liệt Hỏa Điểu, nhưng chưa từng ăn loại thịt Liệt Hỏa Điểu như thế này, càng không nghĩ qua sau khi Lạc Phi xử lý qua, cư nhiên có thể tán phát ra hương vị dụ hoặc như vậy.
"Ăn, ta còn muốn ăn!" Seth Kaya chép miệng, vô cùng khát vọng nhìn vào Lạc Phi.
"Ta không làm được !" Lạc Phi xòe 2 tay ra,nhìn Khố Kỳ Rương Bao bĩu môi: "Xem đi, gia vị đều dùng hết , không thể nướng món thịt có hương vị như thế nữa."
"Oa..." Seth Kaya phẫn nộ một cước giẫm nát Khố Kỳ Rương Bao.
Tring rương quả nhiên trống trơn. Nhưng mùi gia vị luư lại vẫn còn nồng nặc, Seth Kaya ngửi thấy mùi hương vị, gấp đến gầm lên: "Làm sao lại như thế này, nhanh đi tìm nguyên liệu cho ta!"
"Nguyện ý cống hiến sức lực vì ngài!" Lạc Phi trong lòng cuồng hỉ, lập tức đứng lên, sửa sang lại y phục: "Thỉnh tôn kính Seth Kaya tiểu thư đem ta đưa đến rìa rặng núi Fanors, ta sẽ vào thôn trang nhân loại thu mua đại lượng tài liệu, rôi sẽ trở về nướng thịt cho ngươi."
"Hảo a, chúng ta lập tức đi." Seth Kaya triển khai hai cánh, tỏ ý cho Lạc Phi nhảy lên lưng nàng: "Một giờ là có thể bay ra, hơn 1 giờ nữa ta sẽ có thịt nướng ăn."
Nhưng mà, chính lúc Lạc Phi đang vui mừng vì quỷ kế của mình thực hiện được, chuẩn bị rời di9, Seth Kaya lại đột nhiên khẽ uốn đầu: "Không được, không được, ta không thể để cho ngươi cưỡi."
"Vì cái gì?" Lạc Phi ngây dại : "Không thể nào, làm sao sẽ lúc then chốt thời này lại thay đổi?"
"Bởi vì ngươi không phải Long Kỵ Sĩ của ta." Seth Kaya than thở một tiếng, vô bì lưu luyến nhìn phần cặn bã thịt nướng: "Xem ra, ta chỉ có thể đi vào sơn mạch tìm nhân loại, đem bọn họ ăn sạch, cướp đoạt gia vị ."
"Này rất đơn giản a, ngươi cho ta làm kỵ sĩ là được rồi?" Lạc Phi buộc miệng, cư nhiên muốn làm Long Kỵ Sĩ.
"Ngươi... Ngươi cũng xứng làm Long Kỵ Sĩ?" Seth Kaya nhìn Lạc Phi tràn đầy khinh bỉ: "Cự Long là chủng tộc kiêu ngao nhất trên thế giới, tuy nhiên Long thần quy định nhân loại muốn Cự Long Làm tọa kỵ thì trước hết phải đánh bại Cự Long trước đã”.
Lạc Phi biết chính mình không thể được, tuy có thể đánh bại dầu cự long này, thế nhưng Seth Kaya sẽ biết Lạc đã ăn tinh hoa của Long Hồn Thảo, lúc đó hắn không thể thừa nhận nổi cơn thịnh nộ của Cự Long.
"Không làm Long Kỵ Sĩ thì không làm, làm gì dử vậy? Ngươi nghĩ rằng ta muốn làm Long đích kỵ sĩ của con ngốc Long ngươi sao?" Lạc Phi nói chuyện một điểm cũng không khách khí: "Ta thừa nhận ta đánh không lại ngươi, nhưng là ta lại có rất nhiều bản lĩnh mà ngươi cả đời cũng học không hết. Tỷ như làm thức ăn ngon. Thịt nướng tính cái gì, ta trước kia thật sự là lười làm món bỏ đi này. Nếu ta có đủ thời gian, đủ tài liệu, ta còn có thể làm ra càng nhiều món ngon hơn."
Nhìn thấy Seth Kaya không có phát nộ, Lạc Phi dứt khoát nằm xuống , gối lên một thanh gỗ: "Thật rất hoài niệm a, Thanh Diệp tàm giòn giòn, tôm Tiểu Long xào, salad quả 3 màu, còn món bánh cắng 1 miếng đã chảy mỡ. A... Nếu thêm 1 bình rượu ủ ba mươi năm, thật đúng là hưởng thụ a!"
Kỳ thực Lạc Phi nói đích cái này đồ vật, đều là hắn thấy trên thực đơn, chưa từng ăn qua. Chẳng qua, lừa 1 đầu ngu Long, cũng có thừa rồi .
"Ba tháp, ba tháp..." nước miếng chảy xuôi, Seth Kaya đã bị hấp dẫn : "Nhân Loại các ngươi có nhiều món ăn ngon như vậy?"
"Đó là đương nhiên, nếu chỉ nói về tên món ăn, ta có thể liên tục nói ra một vạn. Nhân loại là chủng tộc biết hưởng thụ nhất trên thế giới, chúng ta có thể đem đồ vật trên tay chế biến thành vô số món ăn ngon. Chúng ta không giống các ngươi, cái gì cũng ăn sống, quả thực là uổng phí của trời." Lạc Phi thêm một mồi lửa: "Ta hiện tại mới biết được , vì cái gì Cự Long các ngươi không hưởng thụ, một lần ngủ là dài mấy trăm năm . Vì các ngươi sinh hoạt không thú vị, cảm giác rất nhàm chán , mới dùng thời gian để ngủ."
"Oa oa... Bọn họ khi phụ ta, ngươi cũng khi phụ ta!" Seth Kaya đột nhiên đặt mông xuống đất, khóc lớn lên.
tiếng khóc Cự Long kinh thiên động địa, tuy nhiên Lạc Phi kịp thời che kín lỗ tai, nhưng là y vẫn bị chấn đến đông ngã tây nghiêng.
Seth Kaya phản ứng như vậy là ngòai ý liệu của Lạc Phi. Lạc Phi vốn là cho là, chính mình nói ra nhiều tên món ngon như vậy, Seth Kaya nói không chừng sẽ chủ động nhận chính mình là Long Kỵ Sĩ, mang theo hắn ly khai Fanors rặng núi: "Uy uy, nhỏ giọng chút được không, đã Ba nghìn tuổi , còn như 1 tiểu hài tử, không biết thẹn sao?"
"Ta vốn chính là một cái tiểu hài tử mà, án chiếu tuổi của Long tộc chúng ta tính toán, ta muốn lại qua hơn năm trăm năm nữa mới tính là thành niên!" Seth Kaya thương tâm muốn chết, nằm trong huyệt động lệ như suối trào: "Bởi vì ta tuổi còn nhỏ, phong Long đại hội ta chỉ có thể nhìn. Bởi vì ta tuổi còn nhỏ, Ron Artest đều không nguyện ý vào nhà ta làm khách"
Lạc Phi sớm đã nhìn đi ra , từ lúc Seth Kaya từ Phong Long Đài trở về tâm tình rất khó chịu, chủ yếu là do ở Phong Long Đài bị đã kích.
Một cự Long cô nương ba nghìn tuổi, án chiếu theo tiêu chuẩn của nhân loại chính là tới tuổi trưởng thành, cũng có khát vọng. Seth Kaya đối với Ron Artest như vậy, nguyên nhân bởi vì nàng niên kỷ không đủ, hoặc giả là bởi vì nàng đẳng cấp không đủ, nàng chỉ có thể nhìn Ron Artest rời đi.
Lạc Phi hỏi: "Chẳng lẽ phong Long đại hội thượng chỉ cho phép cao cấp Cự Long đọ võ? Ngươi không phải Long công chúa sao, lão ba ngươi không chiếu cố cho ngươi sao?"
Một câu nói này càng làm Seth Kaya thương tâm, nước mắt như mưa : "Nếu ta là Long công chúa chân chính, ta còn có sống ở nơi khỉ ho cò gáy này sao, ta sớm đã đi Long cung cư trú . Ô ô, bốn ngàn năm trước mụ mụ cùng Long Vương nhận thức, bọn họ sống chung hơn một ngàn năm. Đến lúc Vương Hậu tỉnh ngủ , nàng không cho mụ mụ cùng Long Vương cùng một chỗ, đem mụ mụ đuổi đi. Đến sau, mụ mụ ở chỗ này sinh hạ ta, không lâu sau cũng chết!"
Seth Kaya càng nói càng thương tâm.
Đây là tin tức kinh người a, nguyên lai Long tộc cũng có dạng sự tình này.
Nhìn vào thân ảnh Seth Kaya rời đi, bên tai truyền đến tiếng khóc, Lạc Phi trong lòng cũng có 1 điểm canh cánh."Thật là một đầu Long cô nương đáng thương, ba ba không cần nàng , mụ mụ cũng đã chết, Long Hồn thảo không dễ gì bồi dưỡng ra cũng bị ta ăn , ba ngàn năm qua lần dầu tiên ưa thích 1 đầu Long lại bởi vì chính mình đẳng cấp không đủ mà không thể cùng một chỗ, thật là đáng thương."
Nghĩ đến nhân sinh thê thảm của chính mình, so với Seth Kaya còn khá hơn, Lạc Phi đối với đầu Cự Long này hận ý giảm bớt không ít. Đều là mạng khổ, sau này cho dù là chính mình phát đạt , cũng không nên tìm đến tìm đầu ngu Long đáng thương này báo thù .
Lạc Phi đoán là Seth Kaya khóc xong là tốt rồi, rất nhanh sẽ quên mất sự thương tâm. Rốt cuộc Seth Kaya vẫn còn là một cái tiểu hài tử không hiểu chuyện, sự chú ý của nàng rất nhanh thay đổi.
Nhưng mà Lạc Phi lại sai rồi, Seth Kaya khóc ba ngày ba đêm, lại không có dấu hiệu dừng lại.
Trong ba ngày ba đêm đó, cả thảy sơn cốc đều vang vọng tiếng khóc lôi minh. Nhữngdã thú nghe được tiếng khóc, ào ào tháo chạy.
Sáng ngày thứ tư, Lạc Phi như muốn sụp đổ đi tới trước mặt Seth Kaya, giơ lên một con Liệt Hỏa Điểu mới nướng lớn tiếng nói: "Không được khóc nữa, nếu không lỗ tai ta sẽ bị điếc mất !"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.