Chương 29: Mỹ nữ Tác Phỉ Á(Sofia).
Đại Minh Vương
16/04/2013
Thịt bò mà bán 2 ngân tệ 1 miếng chỉ có 2 loại, một loại là ở khách sạn loại sang, do đầu bếp nổi danh chế biến, thứ này chỉ có những người quyền quý mới được thưởng thức, cái họ quan tâm là cấp bậc chứ không phải là giá cả, Khố Kỳ trấn hiển nhiên không có loại này.
Loại khác chính là ở quán bar hoặc kỹ việnlà nơi mà mọi người tìm nữ nhân để tiêu phí, đồ ăn ngon chẳng qua chỉ là công cụ thôi.
Khố Kỳ trấn tuy là thâm sơn, dân cư chỉ hai ba ngàn, nhưng phồng vinh là do sự giúp sức của các thương nhân ma thú, nơi buôn bán ngườu ra vào không dứt. Có nhiều người , phương diện giải trí theo đó cũng gia tăng, trong đó có cả quán bar và kỹ viện.
Quán bar Liệt Hoả Điểu là 1 trong số đó, hơn nữa là nơi lớn nhất trong Khố Kỳ trấn.
Lúc Lạc Phi đưa Nhược Lan đến quán Lệt Hoả Điểu, quán bar đang chuẩn bị đóng cửa1 nữ nhân chừng 2,3 trăm cân khuôn mặt dữ tợn nhn2 ngó xung quanh, nhìn xem còn khách nào hay không.
"Ngươi nói là ở nơi này?" Nhược Lan nhìn ánh đèn hôn ám, bàn ghế cũ nát trong quán bar, nghi hoặc hỏi: "Quán bar này so với quán bán hàng còn không bằng, sau thịt bò lại bán giá cao như vậy?"
"Hai ngân tệ là giá cả ban ngày, bây giờ là buổi tối, phỏng chừng cũng là 3 ngân tệ !" Lạc Phi rất chột dạ, hắn thật sự không nỡ bỏ số tiền kia.
"Như thế nào mà giá cả ban ngày cùng buổi tối lại khác nhau?" Nhược Lan càng ngạc nhiên hơn .
"Cái này... Nữ hài tử không nên tìm hiểu." Lạc Phi ngoan tâm, cất bước hướng cửa chính quán bar đi đến: "Đại tỷ, còn phòng không?"
Nữ nhân béo hiếu kỳ nhìn qua, trên mặt mỉm cười: "Có."
Hết thẩy đến loại địa phương này tới, bình thường đều là nam nhân. Ngẫu nhiên cũng sẽ có ngoại lệ, nam nhân mang theo nữ nhân đi mướn phòng. Bất quá loại này thì phòng cao hơn 1 ít bởi vì cô nương của bọn họ không có cơ hội kiếm tiền boa .
Béo nữ nhân đưa Lạc Phi cùng Nhược Lan dến 1 phòng diện tích không được 10 thước vuông, trong phòng chỉ có 1 cái giường lớn cùng 1 cái gương to, cười nói: "Hai vị cần gì không?"
"Thịt bò, 2 cái bánh bao." Nhìn Nhược Lan, Lạc Phi cắn răng một cái: "Thêm một đĩa trái cây, một ly rượu mạch."
Nữ nhân béo sau khi ra ngoài, Nhược Lan lại càng kỳ quái: "Ở chỗ này ăn? Cả bàn cũng không có, chẳng lẽ ăn trên giường?"
"Đương nhiên, phàm là khách nhân đến nơi này, đồ ăn đều là ăn trên giường." Lạc Phi cười rất thần bí.
Đột nhiên, phòng kế bên truyền đến 1 âm thanh rất kỳ quái. Lúc mới bắt đầu thanh âm rất nhỏ, Nhược Lan cũng không có để ý. Nhưng rất nhanh âm thanh trở nên rất lớn và dồn dập.
Nhược Lan mặc dù không hiểu chuyện, nàng cũng biết đây là địa phương gì, thoáng cái nhảy dựng lên, khẩn trương và tức giận nói: "Ngươi... Như thế nào dẫn ta tới chổ này?"
"Cái này sao lại trách ta , ngươi không phải muốn ăn cơm, mà lúc này trong Khố Kỳ trấn chỉ có trong này mới có đồ ăn. Sợ cái gì, ta chỉ là mang ngươi tới dùng cơm, cũng không phải mang ngươi đi mướn phòng?" Lạc Phi nhún nhún vai, chẳng thèm ngó tới nói: "Cái thân thể của ngươi ta 1 chút hứng thú cũng không có."
Ác ôn lại dùng phương pháp này làm nhục mình, Nhược Lan giận tới mức mặt mũi trắng bệch.
Lạc Phi lại làm như không có việc gì, chẳng them chú ý đến phản ứng của Nhược Lan, mà là đi đến góc tường, đem lỗ tai dán trên vách tường, chăm chú lắng nghe.
"Ngươi còn không biết, nơi này mặc dù nhỏ, nhưng có lịch sử lâu nhất Khố Kỳ trấn, cô nương xinh đẹp nhất. Ta nhớ được trong đây có 1 cô nương gọi là Tác Phỉ Á (Sofia), là từ thành phố lớn tới, khuôn mặt cùng dáng người.. ." Lạc Phi rất say mê, mục quang hưng phấn, nếu như thời gian dài hơn 1 chút, nước miếng cũng có thể chảy xuống.
Kỳ thật Lạc Phi chỉ có thể hoài niệm, nhưng không có chân thật trải qua.
Tám năm trước Lạc Phi chỉ là một tên Thập Hoang Giả đang chán nản, trong Khố Kỳ trấn giống như 1 tên khất cái, tuy mỗi ngày đều đến quán bar Liệt Hoả Điểu, thấy các cô nương vào vào ra ra, nhưng chưa từng có năng lực kinh tế thử 1 lần.
1 Miếng thịt bò có giá 2 ngân tệ, cũng chỉ là nghe các mạo hiểm giả nói chuyện phiếm mới biết.
Đang mê say, cửa phòng bị nhẹ nhàng đẩy ra, 1 tiểu cô nương 17,18 tuổi, bộ dạng thanh tú mang 1 cái khai tới, đem những thứ Lạc Phi muốn đặt ở đầu giường.
"Ta gọi là Annie!" Tiểu cô nương mỉm cười ngọt ngào cười, cũng không có ý tứ lập tức rời đi .
Annie kinh nghiệm phong phú, cũng không cho rằng khách nhân mang một cô nương đến là chính mình không có cơ hội . Trên thực tế trong quán bar Liệt Hoả Điểu, thường xuyên có khách mang theo cô nương, còn muốn gọi thêm vài cô nương. Annie thấy Lạc Phi một thân quần áo mới, cho rằng hắn là một kẻ có tiền. Kẻ có tiền sao, muốn kích thích, nói không chừng hắn còn muốn chơi 3P .
Trọng yếu hơn là, Annie tự cân nhắc thấy mình so với Nhược Lan còn hấp dẫn hơn, tối thiểu chính mình cũng đầy đặn, phong tao hơn nàng.
Nói thật, Lạc Phi nhẫn nhịn trong núi đã 8 năm, đã sớm thèm khát nữ nhân. Hôm nay hắn có tiền, cho dù không có Nhược Lan, khuya hôm nay hắn cũng chuẩn bị chạy ra ngoài, vào quán rượu hảo hảo hưởng thụ 1 đêm.
Mới vừa rồi mới bị kích thích thần kinh, lúc này lại thấy dáng người của Annie, Lạc Phi nhiệt huyết lập tức sôi trào .
"Khái khái..." Dù sao đây cũng lần đầu tiên, Lạc Phi cũng không biết quy củ nơi này vì vậy có chút không tự nhiên .
"Ngươi tỉnh lại đi, chủ nhân của ta không thích ngươi." Nhược Lan đột nhiên bước ra: "Đi ra ngoài, đem tiểu thư xinh đẹp của các ngươi nhất đến đây."
"Xinh đẹp nhất ?" Annie sững sờ, bởi vì nàng cho là mình chính là tiểu thư xin đẹp nhất trong quán.
"Đúng rồi, nghe nói gọi Tác Phỉ Á (Sofia), nhanh đi!" Liên tục bị nhục nhã, ngược lại làm lòng hiếu kỳ của Nhược Lan trổi dậy cực kỳ mãnh liệt, nàng muốn biết thiên thần trong mắt Lạc Phi rốt cuộc như thế nào.
"Ngươi nói là muốn Tác Phỉ Á (Sofia)?" Annie sắc mặt đột nhiên trở nên rất quái dị, tựa hồ đang cố nén cười: "Ngươi xác định, thật sự là tìm Tác Phỉ Á (Sofia)?"
Cùng kỹ nữ nói nhiều lời như vậy, Nhược Lan cảm thấy xấu hổ vô cùng, tiếng nói giống như đang rầm rú: "Ngươi chẳng lẽ không có nghe rõ sao? Còn không mau đi!"
"Hiểu rồi, ta đi gọi Tác Phỉ Á (Sofia)!" Annie vội vàng rời khỏi ghế, lập tức ngoài cửa truyền đến tiếng gọi ầm ĩ, khoa trương: "Tác Phỉ Á (Sofia), khách nhân tìm ngươi, mau tới nha, ha ha ha!"
"Thiệt là, có gì tốt mà cười?" Nhược Lan nhìn qua cửa phòng, rốt cục thở dài một hơi.
"Ngươi..." Lạc Phi chằm chằm vào Nhược Lan, ù ù cạc cạc hỏi: "Ngươi đây là ý gì? Ngươi không phải là được giáo dục là phải tránh xa thứ này sao?"
Nhược Lan nói : "Ta là nô lệ của người nên phải có trách nhiệm là ngươi vừa lòng?"
"Nhược Lan, ngươi thật tốt!" Lạc Phi tràn ngập cảm kích, hưng phấn mà chà xát tay.
"Rầm rầm rầm!" Một hồi tiếng bước chân dồn dập truyền đến, sàn nhà bằng gỗ lớn tiếng rên rĩ, tuy đứng trong phòng cũng có thể cảm nhận được mặt đất đang kịch liệt rung động."Ầm!" Cửa phòng bị thô bạo đẩy ra, một cự đại thân ảnh xông tới, hai tay ôm lấy cổ Lạc Phi, khí nói: "Tiên sinh, ta tới rồi!"
"Tại sao là ngươi!" Lạc Phi sợ tới mức hồn phi phách tán, vội đẩy ra.
Nhược Lan tập trung nhìn vào, lập tức cũng trợn tròn mắt, người này dĩ nhiên là người canh cửa mập mạp vừa rồi.
Trong ngọn đèn hôn ám, Nhược Lan không thấy rõ ràng, lúc này trong ánh nến thấp thoáng, hình tượng nữ nhân béo hiện ra không còn sót lại gì. Thân cao chỉ có một mét sáu, thể trọng lại khủng bố lên đến hơn ba trăm cân, cả người như 1 cục mỡ. Cơ hồ không thấy vùng eo nằm chổ nào, quả thực là kinh tâm.
"Ta muốn chính là Tác Phỉ Á (Sofia), không phải ngươi!" Lạc Phi hoảng sợ tránh né nữ nhân béo truy kích.
"Ta chính là Tác Phỉ Á (Sofia) a!" Nữ nhân béo tự xưng Tác Phỉ Á (Sofia) truy kích Lạc Phi: "Tiên sinh, ngươi chạy cái gì, giá cả của ta là tiện nghi nhất, còn rẽ hơn giá miếng thịt bò ."
"Các ngươi còn có Tác Phỉ Á (Sofia) nào khác không?" Nhược Lan hỏi .
"Trong lúc này chỉ có một mình ta là Tác Phỉ Á (Sofia)." Tác Phỉ Á (Sofia) cũng ngừng đuổi theo, ngồi ở góc giường thở gấp: "Ta trong này làm việc 10 năm , chưa từng có một cái Tác Phỉ Á (Sofia) nao khác."
"Ngươi... Ngươi như thế nào lại mập như vậy?" Tuy trí nhớ mơ hồ, nhưng Lạc Phi vẫn thấy trên người của nữ nhân béo lờ mờ có 1 ít đặc thù của Tác Phỉ Á (Sofia) năm đó.
Vừa nhắc tới mập, Tác Phỉ Á (Sofia) lập tức nước mắt tuông rơi: "Ta cũng không muốn như vậy a, chính là ba năm trước đây ta bị 1 chứng bệnh, cơ thể bành trướng như bây giờ. Ô ô, bị vậy nên trong 2 năm qua , ta bị luân lạc tới tình trạng phải đứng canh cửa. Tiên sinh, chỉ cần bốn mươi đồng tệ, được không?"
Chứng kiến Tác Phỉ Á (Sofia) muốn lần nữa bổ nhào qua, Lạc Phi thật sự chịu đựng không nổi , đột nhiên duỗi ra hai tay bảo Tác Phỉ Á (Sofia) đi ra ngoài, đem nàng đuổi ra ngoài, sau đó lấy ra ba kim tệ vứt trên mặt đất: "Ta van xin ngươi, ta cho ngươi ba cái kim tệ, lập tức biến mất a!"
Ba kim tệ, dây là giá cả của tiểu thư xin đẹp nhất trong quán bar Liệt Hoả Điểu, Tác Phỉ Á (Sofia) lập tức ngừng khóc, cầm lấy kim tệ đi xuống lầu.
Trở lại gian phòng, Lạc Phi nhắm 2 mắt lại: "Tại sao có thể như vậy, tại sao có thể như vậy!"
"Ha ha ha!" Nhược Lan vui vẻ cười to: "Chủ nhân, đây là mỹ nữ trong suy nghĩ của ngươi sao? Quan điểm thẩm mỹ của chủ nhân rất đặc biệt nha, không hổ là Hàng Long giả! Có phải là Cự Long biến thành nữ nhân đều khổng lồ như vậy a?"
Nhược Lan vui vẻ cực kỳ, nàng rốt cuộc cũng cân bằng được tâm lý: nguyên lai ác ôn lấy nữ nhân như vậy so với mình, mình tức giận làm cái gì ?
"Không phải như thế, nàng trước kia thật sự rất đẹp!" Lạc Phi hướng Nhược Lan miêu tả thoáng qua phong thái Tác Phỉ Á (Sofia) năm đó, chính là hắn đột nhiên phát hiện ra sự thật là Tác Phỉ Á của năm xưa đã không còn.
"Ân... Người làm món thịt bò này ăn ngon thật, khó trách lại có giá 2 ngân tệ ." Nhược Lan tâm tình thật tốt, cố ý nói: "Đĩa trái cây cũng không tồi, đều là hoa quả mới lạ. Chủ nhân, ngươi thật tốt!"
"Ăn đi, ăn đi, một điểm cũng đừng lãng phí!" Lạc Phi ngồi chồm hổm trên mặt đất uống rượu giải sầu: "Vốn ý định là xài 5 ngân tệ, như thế nào lại thành ba kim tệ, 5 ngân tệ a?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.