Chương 30: Nửa cái giường.
Đại Minh Vương
16/04/2013
Một bữa cơm tốn hơn 3 kim tệ, đây tuyệt dối là lần xa xỉ nhất trong hơn 20 năm qua của Lạc Phi. Tuy hắn hiện tại có tiền nhưng thói quen tiết kiệm trước kia vẫn chưa quên được, bởi vậy hắn đau lòng không thôi .
Quá không đáng, vì để cho kim tệ của mình đáng giá, Lạc Phi quyết định ngủ qua đêm trong này.
Tuy trong này không có sạch sẽ vệ sinh như trong giáo đường, chứ nói gì đến xa hoa đẹp đẽ, nhưng Lạc Phi vẫn quyết định ở lại, nếu không hắn thật có lỗi với mấy cái kim tệ của mình.
"Lưu lại?" Vừa nghe nói muốn lưu lại, Nhược Lan lập tức khẩn trương.
"Đương nhiên là ngủ lại trong này, ta đã tón hơn 3 kim tệ a !" Lạc Phi nằm lên giường: "Thoải mái a, nhiều năm rồi mới được ngủ trên giường!" Lạc Phi tự nhủ: "Dù cũng chỉ là 3,4 kim tệ, dùng nhiều hơn 1 chút cũng không sao. Vừa rồi sau khi vào cửa, bên cạnh quán bar có 1 tiểu thư nhìn rất đẹp, ta phải chiếu cố việc buôn bán của nàng mới được."
Nhược Lan sắc mặt tái nhợt: "... Ta ngủ chổ nào?"
Lạc Phi thuận miệng nói ra: "Sàn nhà, hành lang, chổ nào cũng được. Ngươi trước kia không phải là mạo hiểm giả sao, trong này so với sơn động thoải mái hơn nhiều."
"Hành lang thì hành lang, hừ!" Nhược Lan hờn dỗi, đứng lên bước đi. Nhưng vừa mới mở cửa là nàng lại quay trở lại: "Bên ngoài ồn như vậy, khó nghe muốn chết, sao có thể ngủ được?" Nhược Lan mắc cỡ khuôn mặt đỏ ửng lên.
"Khó nghe sao?"
Đối với Thập Hoang Giả mà nói, tiếng kỹ nữ rên rĩ giống như tiếng nhạc, đại đa số Thập Hoang Giả đều ngồi xổm xuống nghe lén. Bất quá, Lạc Phi ý thức được Nhược Lan là nữ hài tử, đích xác không thích hợp ngủ trong hành lang, vạn nhất có 1 tên nào dui mù xem Nhược Lan coi như kỹ nữ, thì chủ nhân là hắn thật mất mặt?
Nhưng Lạc Phi lại càng không nở thuê cho Nhược Lan một gian phòng phòng mới, bởi vậy hắn bắt đầu nghĩ đến không gian giới chỉ, bởi vậy giơ tay lên, vui mừng hớn hở nói: "Kỳ thật, ta biết một chỗ, tuyệt không ồn ào!"
Nhược Lan thết lên: "Ta có chết cũng không vào lại trong đó!"
"Ngươi là 1 nô lệ mà cái này khong được, cái kia không xong, ngươi còn coi ta là chủ nhân sao?" Lạc Phi tức giận dậm chân, ngón tay chỉ lên giường: "Được rồi, ta nhịn ngươi lần nữa, tối nay không chiếu cố sinh ý của người khác, chia cho ngươi nữa cái giường được chưa!"
Lạc Phi trước kia là 1 Thập Hoang Giả, điểm dừng chân nhiều lúc rất kém cỏi, trong sơn động, dưới cầu, trong đống cỏ. Do đó hắn không có quá nhiều yêu cầu về nơi ở, chỉ cần có chổ che mưa che nắng là được rồi.
Nhưng Nhược Lan lại bất đồng, nàng từ trước đến nay ngoài trừ phụ thân còn chưa từng cùng nam nhân khác ngủ chung giường, bởi vậy lien nghĩ là Lạc Phi có ý đồ bất lương.
"Ngươi... Sắc lang!" Nhược Lan vừa kinh vừa sợ, đã chuẩn bị liều chết bảo vệ sự trong sạch của mình .
"Muốn ta nói bao nhiêu lần ngươi mới tin tưởng, ta 1 chút hứng thú với ngươi cũng không có!" Lạc Phi dở khóc dở cười.
"Ngươi... Ngươi khi dễ ta!" Hắn lại dùng cách này vũ nhục nàng, tâm đề phòng của Nhược Lan rốt cục cũng sụp đổ, ngồi chồm hổm trên mặt đất khóc oà lên.
"Tại sao lại khóc?" Lạc Phi không có cách nào, gấp đến độ quay vòng vòng, cuối cùng không thể làm gì được đành cười khổ một tiếng, ôm lấy một cái chăn bỏ xuống nền nhà: "Sợ ngươi , cho ngươi ngủ trên giường đó! Ai... Ta thật sự là không may, nô lệ so với chủ nhân còn ngưu hơn!"
"Không thể nào, ác ôn hảo tâm nhường lại cái giường cho mình?" Nhược Lan cảm thấy rất ngoài ý muốn, một bên khóc nức nở một bên nhìn lén. Nàng thấy Lạc Phi lại thật lấy chăn niệm bỏ xuống đất, chuẩn bị nằm xuống về, trong nội tâm lại nổi lên một hồi cảm kích: "Nguyên lai cái tên ác ôn này cũng không phải là tên không ác không làm, vẫn còn chút nhân tính!"
Nhược Lan ngừng tiếng khóc: "Chủ... Chủ nhân, nếu không ngươi ngủ trên giường đi, ta ngủ trên sàn nhà?"
"Ngươi thân thề ốm yếu vậy mà đòi ngủ trên sàn nhà, ngươi ngủ trên giường đi, ngươi mà ngủ ở dưới bị bệnh ta lại phải tốn tiền thuốc?" Lạc Phi tức giận nói: "lên giường ngủ đi, ngươi mà không lên giường thì ta thu ngươi vào không gian giới chỉ !"
"Được, được, ta lên giường ngủ ngay!" Nhược Lan lo lắng Lạc Phi đổi ý, vội vàng nhảy lên giường, kéo ra chăn, mền chui vào.
Nhược Lan câm như hến, kéo chăn, mền che kín đầu. Nhưng rất nhanh, Nhược Lan bị hương vị kỳ quái trong chăn niệm mà chịu không nổi, đành phải vén chăn lên thở gấp.
Lạc Phi không có chú ý phản ứng của Nhược Lan, bởi vì hắn sắp tới còn có 1 số việc phải làm.
Chẳng bao lâu sau, Lạc Phi đã tiến vào mộng đẹp, hắn nằm mơ thấy thật nhiều kim tệ, nghe thấy tiếng kim tệ rơi xuống đất.
Thập Hoang Giả rất nghèo, có được vài kim tệ thi đã xem là phú ông rồi . Vì vậy mọi Thập Hoang Giả đều có giấc mơ mình làm phú ông, ngủ trên giường toàn là kim tệ.
Hôm nay, mộng đẹp của Lạc Phi rốt cục cũng trở thành sự thật , có gần một vạn kim tệ, thì làm sao cam lòng không tìm nữ nhân hưởng thụ ?
Nhược Lan bị 1 hồi thanh âm leng keng leng keng làm cho không thể không mở mắt.
Nhược Lan thấy, Lạc Phi mở khong gian giới chỉ ra, đem toàn bộ kim tệ của mình đổ lên tấm chăn, mà chính hắn lại cởi bỏ giày ngồi xổm trên sàn nhà lạnh buốt, hai mắt phát ra hào quang kích động, hai cánh tay run rẩy, kiểm tra số kim tệ của mình.
Đích thật là một món tài phú lớn, Nhược Lan không khỏi động tâm, nhưng nàng thật sự không quen nhìn thái độ mà Lạc Phi nhìn kim tệ. Lạc Phi tuyệt đối không phải muốn biết đến tột cùng mình có bao nhiêu kim tệ, hắn chỉ là hưởng thụ quá trình chạm vào kim tệ. Đối với mỗi một kim tệ, Lạc Phi đều là nhẹ nhàng cầm lấy, lấy tay cẩn thận chạm vào, thậm chí còn hôn nó một cái.
Mỗi khi như vậy, Lạc Phi lại lộ ra 1 biểu tình cực kỳ thoả mãn, hận không thể cùng kim tệ hoà thành 1 thể.
Đây là chủ nhân của mình sao? Nhược Lan bi thương nhắm 2 mắt lại.
Nhưng mà Nhược Lan căn bản không cách nào chìm vào giấc ngủ, không chỉ bởi vì tiếng kim tệ leng keng không dứt bên tai, mà là vì gian phòng cach âm không tốt. Vô luận phòng bên trái hay bên phải, đều có thanh âm kỹ nữ rên rĩ, có khách nhân còn chút rụt rè, nhưng đa phần là không quan tâm, vừa vào phòng là ra sức tác chiến, các kỹ nữ cũng rất phối hợp, các loại thanh âm tầng tầng lớp lớp.
"Thần a, cho ta bị điếc đi !" Nhược Lan yên lặng cầu nguyện, lúc này nàng hối hận, nếu như sớm biết là như thế này, còn không bằng ở trong không gian giới chỉ đi !
Thanh âm tra tấn một mực giằng co ba bốn giờ, đến rạng sáng mới bắt đầu yên tĩnh. Lạc Phi cũng đã nghiện rồi, cuối cùng dùng không gian giới chỉ thu toàn bộ vào, chuẩn bị đi ngủ.
Nhưng không đến 2 phút, Lạc Phi lại ngồi dậy, cởi áo choàng đem ra từ Long Huyệt xuống, cũng chuẩn bị cất vào không gian giới chỉ luôn.
"Di, như thế nào lại không cất vào được Lạc Phi liên tiếp thí nghiệm hơn mười lần, nhưng không cách nào đem áo choàng cất vào không gian giới chỉ, không khỏi mê hoặc nói: "Người còn có thể thu vào được, tại sao thứ này lại không thể thu vào? Mori Chết tiệt, hắn nhất định là đã lừa ta!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.