Chương 32: Tự cấp tự túc.
Đại Minh Vương
16/04/2013
Tuy Lạc Phi nói cần, luôn cường điệu thân phận chủ nhân của mình, nhưng khi vào trong tiệm cơm, hắn cũng chẳng để ý gì nhiều , chẳng những cho Nhược Lan ngồi cùng bàn ăn cơm, còn gắp cho Nhược Lan ít đồ ăn, không hề giống lới nói lúc đầu của hắn.
Ăn cơm, hai người bàn nhau xem tối nay sẽ ngủ ở nơi nào.
Theo ý tứ của Lạc Phi, hắn định nghỉ lại trong giáo đường, bởi vì trong này chẵng những sạch sẽ mà không tốn tiền. Nhưng Nhược Lan kiên quyết không đồng ý, nói là hôm nay giáo đồ đến cầu xin rất đông. Kỳ thật Nhược Lan là cảm thấy xấu hổ, người trong giáo đường đều là đồng sự, người khác trước mặt tín đồ là người phát ngôn cho thần, mà nàng lại là một nô bộc, thật mất mặt.
Cuối cùng Nhược Lan thắng lợi, nhưng Lạc Phi tuyên bố hắn chỉ có thể thuê một gian phòng khách. Đang lúc Nhược Lan mặt ủ mày chau, cân nhắc buổi tối có nên ngủ trong không gian giới chỉ hay không, Lạc Phi lại đưa cái gian phòng khách này cho Nhược Lan sử dụng, mà hắn lại ngủ trong xe ngựa.
Quyết định này làm Nhược Lan rất là kinh ngạc, cái tên ác ôn này cũng tốt thế sao!
Kỳ thật Nhược Lan giải thích sai rồi, nàng cùng Lạc Phi xuất thân bất đồng, hoàn cảnh trưởng thành cũng bất đồng, căn bản là người của hai thế giới. Lạc Phi tuy rất hâm mộ cuộc sống của người có tiền, hi vọng chính mình có xe có phòng, nô bộc thành đàn, nhưng hắn lại không biết nên làm như thế nào. Bắt buộc Nhược Lan làm nô lệ, trên miệng là nói vậy, nhưng nội tâm Lạc Phi cũng không có đem Nhược Lan coi như một nô lệ. Thập Hoang Giả tuy bị người xem thường, nhưng có rất nhiều truyền thống đáng tán dương, tỷ như trợ giúp kẻ yếu. Là một người nam nhân, Lạc Phi cho rằng đã chính mình không nỡ thuê hai gian phòng, như vậy thì đem gian phòng duy nhất cho Nhược Lan là chuyện bình thường thôi. Về phần ngủ trên xe ngựa lại càng không thành vấn đề , so với những Thập Hoang Giả khác thì nó còn tốt hơn nhiều lắm.
Ngày hôm sau Lạc Phi tiếp tục mua sắm, lúc này mua sắm chủ yếu là gia vị, muối ăn, hoa tiêu, bát giác, Hồi Hương... Nhiều vô số, chừng một tấn rưỡi, cơ hồ lấy hết gia vị trong Khố Kỳ trấn, trong đó muối ăn mua hơn một ngàn cân, chiếm trọn 4 ô vuông trữ vật mới đựng hết. Cuối cùng, Lạc Phi còn mua một bộ đồ dung làm bếp, một cần câu cá, một ít gạo và mì.
Nhược Lan đi theo Lạc Phi, trong nội tâm càng ngày càng sợ hãi: hắn mua nhiều gia vị như vậy, chẳng lẽ hắn muốn vào rặng núi Fanors a?
Thần a, van cầu ngươi ngàn vạn đừng để hắn phản hồi rặng núi, mặc dù khi trở về chưa chắc đã mang theo ta, nhưng nếu hắn đem theo ta thì sao, ta không muốn làm dã nhân đâu!
Lạc không phải không nghĩ trở lại dãy núi lớn, Lạc Phi trên người có ma pháp giam cầm của Cự Long Tắc Tư Tạp Á, hắn chỉ được Tắc Tư Tạp Á cho ra để mua sắm gia vị, tùy thời đều có thể bị gọi về Long trong huyệt, bởi vậy hắn phải tùy thân mang theo đại lượng gia vị, cũng lợi dụng cơ hội này nâng cao kỹ xảo nấu ăn của mình.
Nếu muốn ở trong Long huyệt sinh tồn, biện pháp duy nhất chính là chinh phục dạ dày Cự Long.
Bởi vậy Lạc Phi đã lên kế hoạch sắp tới, trước mua sắm đầy đủ gia vị, sau đó lợi dụng thời gian chế tạo đại phủ, hảo hảo ôn lại kỹ xảo nấu nướng của mình.
Khố Kỳ trấn ở trong sơn cốc, có một nhánh sông nhỏ từ Bắc Triều xuyên qua Khố Kỳ trấn. Lúc trước, Lạc Phi thường hay đến đây để bắt cá. Lạc Phi quyết định bắt đầu tập luyện từ món cá nướng, bởi vậy ra lệnh Nhược Lan điều khiển xe ngựa đến đoạn song uống khúc, cầm cần câu, nhàn nhã thả câu.
Một buổi chiều, Lạc Phi câu được bảy con cá, lúc chạng vạng tối chuẩn bị đầy đủ công cụ sau đó lấy 2 con làm nồi thịt kho tàu, hai con hấp, ba con còn lại đều đem nướng . Tất cả mọi việc, kể cả giết cá rửa cá, nhóm lửa chê biến đều do Lạc Phi một người làm, Nhược Lan mấy lần muốn hỗ trợ đều bị cự tuyệt .
Đây là bổn sự bảo vệ tánh mạng, sao có thể để người khác làm?
Nhìn tất cả mọi thứ, Nhược Lan cảm giác mình đang nằm mơ. Dứt bỏ quan hệ chủ tớ không nói, Nhược Lan là một nữ hài tử, loại chuyện này đáng lẽ nên do nàng làm a.
Một phú ông có được hơn vạn kim tệ, lại không nỡ tốn vài ngân tệ ngủ khách sạn, ăn cơm chính mình cũng tự làm, nói chuyện chanh chua, nhưng lại hòa ái đối với nữ hài tử, thà rằng chính mình ủy khuất ngủ trong xe ngựa, nhường cho Nhược Lan ở trong phòng, trong kỹ viện thấy tiểu thư xinh đẹp con mắt trừng trừng nước miếng chảy ròng, lại đối với Nhược Lan tiểu mỹ nữ thanh thuần thờ ơ.
Nhược Lan càng ngày càng không hiểu Lạc Phi , nàng thậm chí hoài nghi, Lạc Phi có phải là có chút tinh thần không bình thường.
Có lẽ là nhiều năm qua không có rèn luyện qua, Lạc Phi làm thịt kho tàu cá cùng hấp cá hương vị cực kém, bất quá cá nướng lại cực kỳ ngon. Cũng may cá rất lớn, một người một con cũng đủ ăn. Ăn xong cá nướng, Lạc Phi cũng không có ý định phản hồi Khố Kỳ trấn, mà là tìm một ít củi khô, đốt 1 đống lửa, mình nằm bên cạnh đống lửa, đem ngựa xe nhường cho Nhược Lan.
Lạc Phi đang nhìn trăng sáng trên bầu trời, tự giễu nói: "Hắc hắc, vẫn là trên núi tốt hơn, chỉ cần chịu khó 1 tí, ăn ở cũng không tốn tiền."
Nằm trong xe ngựa, Nhược Lan nội tâm kêu khổ: "Không thể nào, hắn mua nhiều gia vị như vậy, chẳng lẽ đều là tự mình dùng ? Trời ạ, cả đời cũng dùng không hết, chẳng lẽ mình phải ở trong núi với hắn cả đời hay sao?"
Mặc kệ Nhược Lan trong nội tâm nghĩ như thế nào, Lạc Phi lại quyết định tiếp tuc rèn luyện tài nghệ nấu nướng của mình, bởi vậy vừa rạng sáng ngày thứ hai, hắn lại dựng cần câu bắt đầu câu cá. Nhưng mà rất không thuận lợi, suốt một buổi sáng một con cá cũng không câu được. Lạc Phi bất đắc dĩ, đành phải đem 1 con sơn dương giết , lại trộm 1 ít khoai tây của thôn dân, bắt đầu làm khoai tây hầm sơn dương.
Không biết là do ánh sang mặt trời hay là nhiệt hỏa, Lạc Phi mồ hôi như mưa, một bên điều khiển lửa, một bên nhìn chằm vào trong nồi Sơn dương.
Đây là 1 món ăn chính, Lạc Phi trước kia chỉ là nghe nói qua, chưa từng làm qua lần nào. Bởi vậy hắn rất chăm chú, thậm chí rất khẩn trương, thỉnh thoảng đưa chiếc đủa vào trong nồi, nếm thử hương vị.
Sau một hồi nấu Sơn dương hầm, một người trung niên hơn 40 tuổi đọc theo đường nhỏ lung lay đi tới. Người này khá mập mạp, dáng người không cao, nhưng thân thể mập mạp, chừng hơn hai trăm cân, làn da trắng hồng, hiển nhiên tinh thông bảo dưỡng. Mập mạp mặc trên người một kiện trường bào cao cấp Ma pháp sư, do thợ khéo làm ra, nhưng mà rất cổ xưa, rất nhiều chổ đã bị hỏng. Tuy béo, nhưng mười ngón tay lại giống như tay nữ nhân nhỏ nhỏ thon dài, ngón giữa tay phải mang một cái giới chỉ, trên mặt giới có 1 vật sáng cực lớn, người bình thuờng còn tưởng rằng là một khỏa bảo thạch, nhưng Lạc Phi chỉ nhìn thoáng qua là biết đây chẳng qua là 1 khối thủy tinh mà thôi.
Mập mạp nhìn chầm chầm vào cai nồi 1 hồi, sau đó nói: "Ân, mùi vị không tệ, không nghĩ tới người sống trên núi cũng có loại tay nghề này."
Lạc Phi liếc mắt 1 cái: "Muốn ăn không, ba ngân tệ."
"Ba ngân tệ?" Thịt mở trên người mập mạp kịch liệt rung động, xấu hổ nói: "Khái khái, ta là người có thân phận, mỗi đầu bếp lớn trong khách sạn đều muốn nấu thức ăn cho ta nếm thử còn không được, các ngươi loại cơm dã ngoại ven đường, muốn ăn lại phải trả tiền à."
"Không ăn thì đi đi." Lạc Phi nếm thử hương vị, tiện tay bỏ 1 cái bác giác vào.
"Quá nhiều, ngươi bõ vào nhiều như vậy sẽ làm hỏng hương vị món ăn." Mập mạp đi nhanh vài bước, quơ lấy một đôi đũa muốn đem bát giác kẹp ra. Đột nhiên, mập mạp ý thức được hành vi của mình có chút không thỏa đáng, vội vàng bỏ 2 chiếc đũa xuống: "Kỳ thật ta là hỏi đường, xin hỏi Khố Kỳ trấn còn xa lắm không?"
Nhược Lan bị động tác của mập mạp chọc cười , nói: "Ngươi muốn đi Khố Kỳ trấn sao? Tiếp tục đi tiếp, mười lăm phút là tới ."
Mập mạp thấy Nhược Lan, trên mặt lộ ra một tia thần sắc kinh ngạc, mắt nhỏ híp lại, bị đống mỡ trên mặt làm cho cơ hồ không thấy nữa: "Vị tiểu thư xinh đẹp này, ta là người thừa kế tam đẳng Tử tước, thập nhất cấp Phong Hệ Ma pháp sư, và ta cũng là 1 người ngâm thơ rong mà mọi người đều biết-Nạp Cách, Thỉnh cho phép ta mạo muội hướng nàng hỏi một vấn đề, có thể chứ?"
Nạp Cách làm 1 động tác thể hiện mình rất là cao nhã, nhưng cái thân đầy thịt béo làm cho động tác của hắn rất khó nhìn.
Nhược Lan đối với thơ văn và người ngâm thơ rong không có để ý tới, nhưng là thập nhất cấp Ma pháp sư cũng ít khi thấy, bởi vậy rất cung kính nói: "Ma pháp sư đại nhân, xin ngài cứ hỏi."
Nạp Cách ngẩn đầu lên, mục quang kiêu căng nói: "Nghe nói hai ngày trước đạo tặc Evan cướp sạch Khố Kỳ trấn, một dã nhân từ trong rừng núi xuất hiện, đánh bại Evan, phải không?"
Nhược Lan gật gật đầu: "Đúng là có việc này."
Mập mạp tiếp tục hỏi: "Người kia còn ở trong Khố Kỳ trấn hay không, tiểu thư xinh đẹp tôn kính có thể hay không dẫn ta tìm hắn?"
"Ngươi muốn tìm hắn làm gì?" Nhược Lan rất ngạc nhiên.
Mập mạp lời lẽ chính nghĩa nói: "Ta rất kính nể dũng khí của hắn, giúp đỡ người là trách nhiệm của chúng ta, ta muốn nhìn xem nhân vật anh hung này là dạng gì, ta muốn dẫn hắn đến thành phố lớn, để cho Khoa Lý Nạp đại nhân ngợi khen hắn, ta còn muốn vì hắn làm 1 bài thơ, làm cho toàn bộ thế giới đều biết đến sự tích anh hùng của hắn."
"Thật sự?" Nhược Lan nháy mắt vài cái, mục quang nhìn nhìn Lạc Phi: "Ngươi ngươi muốn tìm chính là hắn."
"Vâng, hắn?" Mập mạp không tin.
"Đích thật là hắn, không tin ngươi có thể đến giáo đường đến hỏi thử Tế ti, họ lúc đó đều có mặt." Nhược Lan vẫn giữ gìn hình ảnh chủ nhân của mình.
"Sao thế được?" Mập mạp chuyển hướng nhìn Lạc Phi, mục quang trở nên rất quỷ dị.
"Tốt lắm, Thịt hầm đã chín." Đúng vào lúc này, Lạc Phi xoay người lại, hướng Nhược Lan nói : "Chuẩn bị bát đũa, chúng ta ăn."
"Phanh!" Bạch quang chói mắt bỗng nhiên xuất hiện, một đòn Phong Đao bổ về phía Lạc Phi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.