Chương 260: Đẹp nhưng…
8nan
17/11/2013
Mấy ngày nay, hai đội Chiến Thánh võ giả không ngừng phi hành trên cánh
đồng hoang vu giống như là cày ruộng vậy, đem toàn bộ cánh đồng hoang vu bới qua, trên đại đạo thì trước sau bọn họ đều có người canh gác rồi
nên không có khả năng chạy thoát, khẳng định là hai tỷ muội Khổng gia đã chui vào rừng rậm rồi.
Cao Phi và Gia Cát Phong hai người đi ra lấy thẩn thái cung kính chào, Báo nhân đại hán nhíu mày nói: "Đem đám người thụ thương ra đây”.
Tiêu Hùng mặt lộ vẻ khó xử nói: ''Tiền bối, đồng bạn chúng ta thụ thương khá nặng, xương cốt gãy nhiều chỗ, nếu mạo muội di chuyển sợ rằng”.
Báo nhân đại hán hừ lạnh một tiểng nói: "Hanh, không được thì ta sẽ giết các ngươi”.
Tiêu Hùng biết ngày hôm nay khó có thể quá quan nên vội vã làm bộ sợ hãi nói: "Đừng, đừng, chúng ta đi ngay, đi ngay”.
Tiêu Hùng hô Gia Cát Phong và Cao Phi trở về sơn động. Báo nhân đại hán kia đứng ở trên mảnh đất trống tuy rằng trên mặt có hai phần đề phòng thế nhưng không khẩn trương.
Cho đù Khổng gia tỷ muội thật sự ở bên trong thì căn cứ hai gã đồng bạn hội báo, tên Chiến Thánh võ giả duy nhất hộ vệ đã bị trọng thương, cho dù không chết thì sợ là cũng không thể hoạt động.
"Đợi lát nữa các ngươi đi ra ngoài”.
Tiêu Hùng nói khẽ với Gia Cát Phong và Cao Phi, Gia Cát Phong và Cao Phi cũng không có cải lại mà gật đầu, lúc này, hiển nhiên không phải là lúc anh dũng tranh giành nhau.
Tiêu Hùng quay lại nhìn sắc vi, Mân Côi đang rất khẩn trương thấp giọng phân phó nói: "Các ngươi hai người bước ra ngoài trước, làm bộ có thương tích mà hấp dẫn sự chú ý của hắn
Sắc Vi, Mân Côi gật đầu, hai tỷ muội kéo nhau mà chậm rãi đi ra bèn ngoài, hai người đều là người vô cùng cơ cảnh nên Tiêu Hùng chỉ nói một câu các nàng đã minh bạch ý Tiêu Hùng rồi.
Tiêu Hùng xoay người đỡ Hạ Ngộ Thiên thấp giọng nói: "Ngươi có thể xuất thủ không?".
Hạ Ngộ Thiên cười khổ một chút thấp giọng nói: "Liều mạng đi”.
Tiêu Hùng bình tĩnh gật đầu nói: "Ân, liều mạng thì liều mạng, ta sẽ phối hợp với ngươi xuất thủ”.
Tiêu Hùng tiện tay nhặt một vốc bùn đất ẩm ướt bôi lên mặt Hạ Ngộ Thiên vài cái, Hạ Ngộ Thiên biết Tiêu Hùng đang cải trang cho mình nên không hề động đậy.
Tiêu Hùng đỡ Hạ Ngộ Thiên chậm rãi đi ra phía ngoài đi đến, hắn liếc mắt nhìn Khổng Lệ bên cạnh sắc mặt trắng bệch và Khổng Nhược Nhược khẩn trương thấp giọng quát: "Các ngươi đừng nhúc nhích”.
Lúc này Sắc Vi, Mân Côi đã đỡ nhau đi ra ngoài động khẩu, Báo nhân đại hán kia vừa nhìn thấy nhãn tình đã sáng lên, hiển nhiên không nghĩ tới ở đây lại gặp được giai nhân như vậy.
Sắc Vi trầm tĩnh, Mân Côi xinh đẹp, hai tỷ muội đứng chung một chỗ lực dụ hoặc không nhỏ.
Báo nhân đại hán nhất thời bị hai nàng hấp dẫn, trong ánh mắt toát ra dục vọng cực nóng. Nuốt một ngụm nước miếng, báo nhân cười ha ha nói: "Nghĩ không ra tại vùng hoang dã này dĩ nhiên có thể gặp được mỹ nữ như vậy, ngày hôm nay giàu to rồi”.
Sắc mặt hai người Sắc Vi, Mân Côi có chút trắng bệch, phân nửa là cố ý mà phân nửa là thật, Mân Côi run giọng nói: "Tiền bối, ngươi... Muốn muốn làm gì?".
Báo nhân đại hán ha ha cười: "Các ngươi là hai tỷ muội hả, đợi lát nữa theo ta đi, làm nữ nhân của ta đi, ta sẽ không bạc đãi các ngươi!".
Sắc Vi phẫn nộ kêu lên: "Tiền bối, ngươi là Chiến Thánh võ giả, sao có thể làm ra chuyện như vậy?".
Báo nhân đại hán thu vẻ tươi cười lại hừ lạnh nói: "Hanh, lão tử là ai, lão tử là Thập bát Huyết phỉ, ngươi có thấy Thập bát Huyết phỉ giảng đạo lý với ai không?".
Thừa dịp Báo nhân đại hán bị Sắc Vi, Mân Côi hoàn toàn hấp dẫn, Tiêu Hùng đỡ Hạ Ngộ Thiên đi ra khỏi động khẩu, bởi vì Sắc Vi, Mân Côi hai người đứng ở phía trước nên Báo nhân đại hán cũng không thấy rõ Hạ Ngộ Thiên do Tiêu Hùng đỡ lắm.
có thể là Báo nhân đại hán bị mỹ sắc dụ hoặc, có lẽ liên tiếp người xuất hiện đều là nhân loại nên vô ý giảm bớt tâm lý cảnh giác, huống chi ở trong lòng hắn, Chiến Thánh võ giả duy nhất hộ vệ kia đã bị trọng thương nên căn bản không có bất luận uy hiếp gì.
"Thập bát Huyết phỉ?".
Mân Côi vẽ mặt khủng hoảng kinh hô: "Ngươi là Thập bát Huyết phỉ!".
Báo nhân đại hán nhìn hai nàng hoa dung thất sắc mà trong lòng càng đắc ý hù nói: "Các ngươi thức thời một chút, không nên ép lão tử lạt thủ tồi hoa!".
"Các nàng là nữ nhân của ta, ta liều mạng với ngươi!".
Bỗng nhiên phía sau hai nàng vang lên thanh âm phẫn nộ của Tiêu Hùng rồi một cái bóng đen bỗng nhiên bay vọt về phía Báo nhân đại hán.
Ngay khi cái bóng đen lao về Báo nhân đại hán thì Tiêu Hùng thấp giọng quát: "Động thủ!".
Sắc Vi, Mân Côi đã sớm vận sức chờ phát động, nghe Tiêu Hùng quát thân thể hai người đồng thời nhoáng lên rồi tiêu thất, ngay sau đó trường thương và roi đã xuất hiện ở trong tay đánh về phía Báo nhân đại hán.
Báo nhân đại hán khi nghe được tiếng kêu phẫn nộ của Tiêu Hùng thì trên mặt không giấu được vẻ trào phúng nhưng khi nhìn thấy một bóng người như lưu tinh lao về phía mình thì sắc mặt hắn bỗng nhiên biến đổi.
Trong đám người công kích không phải tất cả đều là nhân loại mà có một thú nhân lão giả chưa từng gặp !
Càng làm cho Báo nhân đại hán kinh khủng là ánh mắt của thú nhân lão giả này giống như là thợ săn vậy, ánh mắt lạnh lùng mà sắc bén làm cho Báo nhân đại hán trong nháy mắt có cảm giác da đầu tê dại, ngay lúc này trên người lão giả bỗng nhiên bộc phát ra khí thế giống như là sóng biển đem hắn vùi lấp.
Đây là Chiên Thánh võ giả!
Hai mắt Báo nhân đại hán trợn trừng, thân thể bỗng nhiên lui ra sau thế nhưng thế tới của Hạ Ngộ Thiên cực nhanh, hắn đã vận sức chờ phát động một kích nên làm sao để đối phương trốn được?
Nhất kích này hoàn toàn ngoài dự liệu của Báo nhân đại hán.
Hắn hoàn toàn không nghĩ tới một Chiến Thánh võ giả dĩ nhiên hóa trang thành hình ảnh như rác rưỡi vậy, hơn nữa còn thừa dịp mình khởi sắc tâm với hai nàng mà cắn một miếng.
Thực lực hắn không thấp, không kém Hạ Ngộ Thiên, cũng là Chiến Thánh ngũ trọng thế nhưng đối mặt với đòn tập kích đột ngột như vậy thì vẫn đỡ không được.
Hạ Ngộ Thiên cũng không sử dụng vũ khí vì trong cự ly ngắn như vậy với thời gian ngắn như vậy hắn vô pháp sử dụng vũ khí, hơn nữa sử dụng vũ khí quá sớm sẽ khiến Báo nhân đại hán cảnh giác.
Sự thực là đúng, Tiêu Hùng bên này vừa quát lên thì thế công của lão đã tới, có thể nói là phối hợp thiên y vô phùng!
Đợi khi Báo nhân đại hán tỉnh ngộ lại thì Hạ Ngộ Thiên đã gần ngay trước mắt. Để cho một Chiến Thánh ngũ trọng cường giả đến gần thân như vậy mà lại không hề phòng bị, cái này không phải là muốn chết sao?
Song quyền Hạ Ngộ Thiên như hai quả đạn pháo đồng thời đánh trúng Báo nhân đại hán. Trên người Báo nhân đại hán nổi lên một trận gãy vỡ giòn tan, không biết hẳn đã gãy mất bao nhiêu cái xương rồi, một ngụm tiên huyết phun ra rồi thân thể Báo nhân đại hán nặng nề rơi trên mặt đất.
Tuy nhiên Báo nhân đại hán này cũng cực kỳ hung hãn, tuy bị thương như vậy nhưng vừa mới rơi xuống đất đã giãy dụa vùng lên định phi độn mà chạy, nhưng lúc này công kích của đám Tiêu Hùng, Sắc Vi, Mân Côi liên thủ đã tới rồi.
Phong Lôi Diệt!
Kim Xà Liệt Không!
Phong Lôi Cổn Cổn!
Trong lúc nhất thời, Trảm Long Phủ, trường thương hắc tiên đồng thời thi triển ra sát chiêu cực mạnh đồng thời bao phủ lấy Báo nhân đại hán.
Hai mắt Báo nhân đại hán đỏ ngầu và tràn ngập vẻ kinh sợ, hắn hoàn toàn thật không ngờ mình bị tính kế! Mình dĩ nhiên còn chưa ra được một chiêu nào thì đã bị trọng thương!
Đột nhiên trong tay Báo nhân đại hán hồng quang chợt lóe rồi một thanh trường kiếm xuất hiện ở trong tay, hắn liền tiện tay vung lên một cái, kiếm quang vọt ra phảng phất như muốn xé rách trời.
"Cút ngay!".
Kiếm quang này va chạm cùng vũ khí của ba người Tiêu Hùng, ba người Tiêu Hùng đều phảng phất như bị một cái cự chùy đập trúng vậy, thân thề bay ngược ra, hai mắt tối sầm, thiểu chút nữa ngất xỉu đi.
Trong lòng Tiêu Hùng vô cùng chấn động, Chiến Thánh võ giả quả nhiên cường hãn!
Tuy đã trọng thương như vậy mà tiện tay vung lên một cái đã khiến ba người mình bị đẩy lùi, thật sự là quá mạnh mẽ!
Cao Phi và Gia Cát Phong hai người đi ra lấy thẩn thái cung kính chào, Báo nhân đại hán nhíu mày nói: "Đem đám người thụ thương ra đây”.
Tiêu Hùng mặt lộ vẻ khó xử nói: ''Tiền bối, đồng bạn chúng ta thụ thương khá nặng, xương cốt gãy nhiều chỗ, nếu mạo muội di chuyển sợ rằng”.
Báo nhân đại hán hừ lạnh một tiểng nói: "Hanh, không được thì ta sẽ giết các ngươi”.
Tiêu Hùng biết ngày hôm nay khó có thể quá quan nên vội vã làm bộ sợ hãi nói: "Đừng, đừng, chúng ta đi ngay, đi ngay”.
Tiêu Hùng hô Gia Cát Phong và Cao Phi trở về sơn động. Báo nhân đại hán kia đứng ở trên mảnh đất trống tuy rằng trên mặt có hai phần đề phòng thế nhưng không khẩn trương.
Cho đù Khổng gia tỷ muội thật sự ở bên trong thì căn cứ hai gã đồng bạn hội báo, tên Chiến Thánh võ giả duy nhất hộ vệ đã bị trọng thương, cho dù không chết thì sợ là cũng không thể hoạt động.
"Đợi lát nữa các ngươi đi ra ngoài”.
Tiêu Hùng nói khẽ với Gia Cát Phong và Cao Phi, Gia Cát Phong và Cao Phi cũng không có cải lại mà gật đầu, lúc này, hiển nhiên không phải là lúc anh dũng tranh giành nhau.
Tiêu Hùng quay lại nhìn sắc vi, Mân Côi đang rất khẩn trương thấp giọng phân phó nói: "Các ngươi hai người bước ra ngoài trước, làm bộ có thương tích mà hấp dẫn sự chú ý của hắn
Sắc Vi, Mân Côi gật đầu, hai tỷ muội kéo nhau mà chậm rãi đi ra bèn ngoài, hai người đều là người vô cùng cơ cảnh nên Tiêu Hùng chỉ nói một câu các nàng đã minh bạch ý Tiêu Hùng rồi.
Tiêu Hùng xoay người đỡ Hạ Ngộ Thiên thấp giọng nói: "Ngươi có thể xuất thủ không?".
Hạ Ngộ Thiên cười khổ một chút thấp giọng nói: "Liều mạng đi”.
Tiêu Hùng bình tĩnh gật đầu nói: "Ân, liều mạng thì liều mạng, ta sẽ phối hợp với ngươi xuất thủ”.
Tiêu Hùng tiện tay nhặt một vốc bùn đất ẩm ướt bôi lên mặt Hạ Ngộ Thiên vài cái, Hạ Ngộ Thiên biết Tiêu Hùng đang cải trang cho mình nên không hề động đậy.
Tiêu Hùng đỡ Hạ Ngộ Thiên chậm rãi đi ra phía ngoài đi đến, hắn liếc mắt nhìn Khổng Lệ bên cạnh sắc mặt trắng bệch và Khổng Nhược Nhược khẩn trương thấp giọng quát: "Các ngươi đừng nhúc nhích”.
Lúc này Sắc Vi, Mân Côi đã đỡ nhau đi ra ngoài động khẩu, Báo nhân đại hán kia vừa nhìn thấy nhãn tình đã sáng lên, hiển nhiên không nghĩ tới ở đây lại gặp được giai nhân như vậy.
Sắc Vi trầm tĩnh, Mân Côi xinh đẹp, hai tỷ muội đứng chung một chỗ lực dụ hoặc không nhỏ.
Báo nhân đại hán nhất thời bị hai nàng hấp dẫn, trong ánh mắt toát ra dục vọng cực nóng. Nuốt một ngụm nước miếng, báo nhân cười ha ha nói: "Nghĩ không ra tại vùng hoang dã này dĩ nhiên có thể gặp được mỹ nữ như vậy, ngày hôm nay giàu to rồi”.
Sắc mặt hai người Sắc Vi, Mân Côi có chút trắng bệch, phân nửa là cố ý mà phân nửa là thật, Mân Côi run giọng nói: "Tiền bối, ngươi... Muốn muốn làm gì?".
Báo nhân đại hán ha ha cười: "Các ngươi là hai tỷ muội hả, đợi lát nữa theo ta đi, làm nữ nhân của ta đi, ta sẽ không bạc đãi các ngươi!".
Sắc Vi phẫn nộ kêu lên: "Tiền bối, ngươi là Chiến Thánh võ giả, sao có thể làm ra chuyện như vậy?".
Báo nhân đại hán thu vẻ tươi cười lại hừ lạnh nói: "Hanh, lão tử là ai, lão tử là Thập bát Huyết phỉ, ngươi có thấy Thập bát Huyết phỉ giảng đạo lý với ai không?".
Thừa dịp Báo nhân đại hán bị Sắc Vi, Mân Côi hoàn toàn hấp dẫn, Tiêu Hùng đỡ Hạ Ngộ Thiên đi ra khỏi động khẩu, bởi vì Sắc Vi, Mân Côi hai người đứng ở phía trước nên Báo nhân đại hán cũng không thấy rõ Hạ Ngộ Thiên do Tiêu Hùng đỡ lắm.
có thể là Báo nhân đại hán bị mỹ sắc dụ hoặc, có lẽ liên tiếp người xuất hiện đều là nhân loại nên vô ý giảm bớt tâm lý cảnh giác, huống chi ở trong lòng hắn, Chiến Thánh võ giả duy nhất hộ vệ kia đã bị trọng thương nên căn bản không có bất luận uy hiếp gì.
"Thập bát Huyết phỉ?".
Mân Côi vẽ mặt khủng hoảng kinh hô: "Ngươi là Thập bát Huyết phỉ!".
Báo nhân đại hán nhìn hai nàng hoa dung thất sắc mà trong lòng càng đắc ý hù nói: "Các ngươi thức thời một chút, không nên ép lão tử lạt thủ tồi hoa!".
"Các nàng là nữ nhân của ta, ta liều mạng với ngươi!".
Bỗng nhiên phía sau hai nàng vang lên thanh âm phẫn nộ của Tiêu Hùng rồi một cái bóng đen bỗng nhiên bay vọt về phía Báo nhân đại hán.
Ngay khi cái bóng đen lao về Báo nhân đại hán thì Tiêu Hùng thấp giọng quát: "Động thủ!".
Sắc Vi, Mân Côi đã sớm vận sức chờ phát động, nghe Tiêu Hùng quát thân thể hai người đồng thời nhoáng lên rồi tiêu thất, ngay sau đó trường thương và roi đã xuất hiện ở trong tay đánh về phía Báo nhân đại hán.
Báo nhân đại hán khi nghe được tiếng kêu phẫn nộ của Tiêu Hùng thì trên mặt không giấu được vẻ trào phúng nhưng khi nhìn thấy một bóng người như lưu tinh lao về phía mình thì sắc mặt hắn bỗng nhiên biến đổi.
Trong đám người công kích không phải tất cả đều là nhân loại mà có một thú nhân lão giả chưa từng gặp !
Càng làm cho Báo nhân đại hán kinh khủng là ánh mắt của thú nhân lão giả này giống như là thợ săn vậy, ánh mắt lạnh lùng mà sắc bén làm cho Báo nhân đại hán trong nháy mắt có cảm giác da đầu tê dại, ngay lúc này trên người lão giả bỗng nhiên bộc phát ra khí thế giống như là sóng biển đem hắn vùi lấp.
Đây là Chiên Thánh võ giả!
Hai mắt Báo nhân đại hán trợn trừng, thân thể bỗng nhiên lui ra sau thế nhưng thế tới của Hạ Ngộ Thiên cực nhanh, hắn đã vận sức chờ phát động một kích nên làm sao để đối phương trốn được?
Nhất kích này hoàn toàn ngoài dự liệu của Báo nhân đại hán.
Hắn hoàn toàn không nghĩ tới một Chiến Thánh võ giả dĩ nhiên hóa trang thành hình ảnh như rác rưỡi vậy, hơn nữa còn thừa dịp mình khởi sắc tâm với hai nàng mà cắn một miếng.
Thực lực hắn không thấp, không kém Hạ Ngộ Thiên, cũng là Chiến Thánh ngũ trọng thế nhưng đối mặt với đòn tập kích đột ngột như vậy thì vẫn đỡ không được.
Hạ Ngộ Thiên cũng không sử dụng vũ khí vì trong cự ly ngắn như vậy với thời gian ngắn như vậy hắn vô pháp sử dụng vũ khí, hơn nữa sử dụng vũ khí quá sớm sẽ khiến Báo nhân đại hán cảnh giác.
Sự thực là đúng, Tiêu Hùng bên này vừa quát lên thì thế công của lão đã tới, có thể nói là phối hợp thiên y vô phùng!
Đợi khi Báo nhân đại hán tỉnh ngộ lại thì Hạ Ngộ Thiên đã gần ngay trước mắt. Để cho một Chiến Thánh ngũ trọng cường giả đến gần thân như vậy mà lại không hề phòng bị, cái này không phải là muốn chết sao?
Song quyền Hạ Ngộ Thiên như hai quả đạn pháo đồng thời đánh trúng Báo nhân đại hán. Trên người Báo nhân đại hán nổi lên một trận gãy vỡ giòn tan, không biết hẳn đã gãy mất bao nhiêu cái xương rồi, một ngụm tiên huyết phun ra rồi thân thể Báo nhân đại hán nặng nề rơi trên mặt đất.
Tuy nhiên Báo nhân đại hán này cũng cực kỳ hung hãn, tuy bị thương như vậy nhưng vừa mới rơi xuống đất đã giãy dụa vùng lên định phi độn mà chạy, nhưng lúc này công kích của đám Tiêu Hùng, Sắc Vi, Mân Côi liên thủ đã tới rồi.
Phong Lôi Diệt!
Kim Xà Liệt Không!
Phong Lôi Cổn Cổn!
Trong lúc nhất thời, Trảm Long Phủ, trường thương hắc tiên đồng thời thi triển ra sát chiêu cực mạnh đồng thời bao phủ lấy Báo nhân đại hán.
Hai mắt Báo nhân đại hán đỏ ngầu và tràn ngập vẻ kinh sợ, hắn hoàn toàn thật không ngờ mình bị tính kế! Mình dĩ nhiên còn chưa ra được một chiêu nào thì đã bị trọng thương!
Đột nhiên trong tay Báo nhân đại hán hồng quang chợt lóe rồi một thanh trường kiếm xuất hiện ở trong tay, hắn liền tiện tay vung lên một cái, kiếm quang vọt ra phảng phất như muốn xé rách trời.
"Cút ngay!".
Kiếm quang này va chạm cùng vũ khí của ba người Tiêu Hùng, ba người Tiêu Hùng đều phảng phất như bị một cái cự chùy đập trúng vậy, thân thề bay ngược ra, hai mắt tối sầm, thiểu chút nữa ngất xỉu đi.
Trong lòng Tiêu Hùng vô cùng chấn động, Chiến Thánh võ giả quả nhiên cường hãn!
Tuy đã trọng thương như vậy mà tiện tay vung lên một cái đã khiến ba người mình bị đẩy lùi, thật sự là quá mạnh mẽ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.