Chương 261: Một kích mộng ảo
8nan
17/11/2013
Tiêu Hùng trong lòng khẩn trương, nếu như Huyết phỉ này chạy thoát thì
sợ rằng chỉ cần trong thời gian ngắn Huyết phỉ khác sẽ chạy tới, Hạ Ngộ
Thiên đã bị trọng thương, tuy rằng miễn cưỡng có thể xuất thủ thế nhưng
đó cũng là liều mạng thôi, hắn hiện tại căn bản vô pháp phi hành càng
đừng nói là đem người phi hành.
Nếu như không thể diệt sát được Huyết phỉ này thì là tạm thời tránh được một kiếp nhưng cũng khó trốn được Huyết phỉ kế tiếp truy sát. Biện pháp duy nhất giờ là đem Huyết phì này triệt để lưu lại!
Tiêu Hùng không để ý hai mắt mình lúc này biến thành màu đen và lui về phía sau, phủ đem sang tay trái còn tay phải có mấy đạo ngân quang bắn ra, mấy đạo ngân quang này làm thành hình tam giác bắn về phía Báo nhân đại hán.
Báo nhân đại hán bản thân bị trọng thương thế nhưng trước cái chết hắn vẫn bộc phát ra tiềm lực cự đại.
Không cố kỵ đến xương cốt bị gãy. Báo nhân đại hán vung trường kiếm lên, tại trên không trung như sấm xét xẹt qua. Vô Ảnh Châm do Tiêu Hùng bắn ra trong nháy mắt bị hắn đánh rơi toàn bộ, chính xác vô cùng.
Chỉ bất quá đòn này của Tiêu Hùng cũng không mong hiệu quả mà chỉ muốn giữ chân không cho Báo nhân đại hán chạy trốn thôi.
Ngay khi Báo nhân đại hán đang do dự nên liều mạng đánh chết mọi người hay là nên chạy trốn thì một đạo ô quang đã hiện lên rồi một thanh truờng thương như một con độc long vọt ra, Báo nhân đại hán không kịp có bất luận phản ứng gì thì nó đã thẳng tắp găm vào tiểu phúc hắn.
Lực đạo thật lớn hất Báo nhân đại hán bay về phía sau, hai chân Báo nhân đại hán ma sát với mặt đất khiến mặt đất xuất hiện hai vết cày sâu hoắm.
Trường thương mang theo thân thể Báo nhân đại hán bay ra sau hơn chục thước rồi cắm vào vách nham bích. Trường thương này là do Sắc Vi cùng Hạ Ngộ Thiên ném ra.
Sau một chiêu va chạm với Báo nhân đại hán, Sắc Vi trong lúc nhất thời cầm không được trường thương, trường thương tuột tay bay ra vừa lúc rơi xuống cạnh Hạ Ngộ Thiên, Hạ Ngộ Thiên thuận lợi tiếp được sau đó trở tay ném ra.
Trong miệng Báo nhân đại hán máu trào ra nhưng dĩ nhiên còn chưa chết!
Hắn mỡ to hai mắt nhìn chằm chằm vào Hạ Ngộ Thiên mà trong ánh mắt lộ ra vài phần ngoan lệ, lúc này đám Gia Cát Phong, Cao Phi va cả Khổng Nhược Nhược, Khổng Lệ cũng chạy ra.
Nhìn thấy Khổng Nhược Nhược và Khổng Lệ, Báo nhân đại hán lộ ra thần sắc chợt hiểu oán hận nói: "Nghĩ không ra ngươi còn chưa chết, dĩ nhiên còn có thể động thủ!".
Trên ngực Hạ Ngộ Thiên, vết băng bó có máu ứa ra, hai lần công kích vừa rồi đã làm cho vết thương của hắn vỡ ra, trong cơ thể chiến khí cũng tiêu xài hết, cả người mềm yếu vô lực, Khổng Nhược Nhược thấp hô một tiếng rồi dĩ nhiên không sợ chút nào chạy tới đỡ lấy Hạ Ngộ Thiên.
Tiêu Hùng thở hổn hển, tuy rằng chỉ là một kích thế nhưng mức độ kịch liệt hơn xa lần chiến đấu tại Phong Lôi Phủ với năm gia tộc, điều này làm cho Tiêu Hùng cảm khái, Chiến Thánh võ giả xác thực không phải chiến Linh võ giả có thể bằng được.
Hai cái cảnh giới hoàn toàn bất đồng, căn bản không thể so sánh.
Nếu không có Hạ Ngộ Thiên, vị Chiến Thánh ngũ trọng cường giả này liều mạng đánh ra một kích thì đám người mình mặc kệ thi triển thủ đoạn nào chỉ sợ cũng không phải là đối thủ của Báo nhân đại hán này.
Trong lòng Tiêu Hùng thầm kêu có chút may mắn đồng thời mắt không rời Báo nhân đại hán kia, làm cho Tiêu Hùng giật mình là bị thương nặng nhưng Báo nhân đại hán dĩ nhiên còn chưa chết.
Báo nhân đại hán bỗng nhiên rống lên một tiếng thê lương rồi lao ra phía trước, dĩ nhiên đem thân thể mình rút ra khỏi cây thương! Tiêu Hùng ngay cả trong sinh tử chiến cũng phi thường ngoan lệ thế nhưng nhìn thấy một màn này thì vẫn nhịn không được mà run lên.
Về phần đám người Khổng Lệ bên cạnh thì sắc mặt càng trắng bệch, nhất là Khổng Lệ, dĩ nhiên thân thể đều nhịn không được run lên.
"Các ngươi toàn bộ đều phải chết!".
Báo nhân đại hán đau đớn đến mức thân thể co quắp lại thế nhưng khóe miệng đầy tiên huyết mà lại mang theo vẻ cười thê lương làm cho tất cả mọi người có vài phần phát lạnh.
Tuy nhiên Báo nhân đại hán cũng không cấp cho mọi người cơ hội tiếp tục vây công, thân thể hắn bỗng nhiên phi vọt lên, hiển nhiên là hạ quyết tâm muốn chạy trốn.
Đám Tiêu Hùng thất kinh, nếu như đễ Báo nhân đại hán này đào tẩu thì đám người mình tuyệt không may mắn tránh khỏi.
Tiêu Hùng giương tay lên, ba cây vô Ảnh châm vọt theo lung Báo nhân đại hán đồng thời bỏ Trảm Long Phủ ra mà cầm lấy Thôn Thiên Cung. Trong chớp mắt, thiết tiễn đã lên dây, cả người chiến khí cuồn cuộn, Thôn Thiên Cung được kéo căng như trăng tròn.
Dây cung rung lên như sét đánh, thiết tiễn mang theo tiếng xé gió cường liệt lao về phía Báo nhân đại hán.
Loa Toàn Tiễn!
Báo nhân đại hán kinh hãi, hắn đã nhìn ra, Chiến Thánh võ giả kia tuy rằng còn có thể liều mạng nhưng không thể phi hành nên khi hắn vừa bay lên thì trong lòng đã thở phào một hơi.
Tuy nhiên Báo nhân đại hán mới huy động trường kiếm hất bay ba cây Vô Ảnh Châm thì thiết tiễn đã mang theo tiếng xé gió cường liệt tới trước mặt hắn rồi.
Cùng lúc đó, trong tay Tiêu Hùng dây cung lần thứ hai căng ra, tiễn đầu bay ra khiến mọi người lộ ra vẻ thất vọng thì nhất tiễn này tựa hồ bởi vi quá vội vàng nên lệch khỏi quỹ đạo mục tiêu, dĩ nhiên bắn về phía khoảng không bên phải Báo nhân đại hán.
Báo nhân đại hán giật mình, hắn tuy hoảng loạn thế nhưng vẫn vội vàng vung trường kiếm chặn một chiêu này. Cường liệt chiến khí bạo liệt làm cho vết thương trước ngực Báo nhản đại hán bắn ra tiên huyết, sắc mặt hắn cũng trở nên tái nhợt.
Trong mắt Báo nhân đại hán toát ra vài phần sợ hãi đồng thời cũng có vài phần may mắn thì rốt cục đã chặn được.
Ngay khi Báo nhân đại hán vừa thở phào chuẩn bị gia tăng tốc độ phi hành chạy trốn thì phía dưới Tiêu Hùng cũng bỗng nhiên hít sâu một hơi, bao tử hắn bỗng nhiên bành ra giống như là bao tử ếch vậy, cổ Tiêu Hùng cũng bỗng nhiên biến thô to ra rồi hắn lên nhìn trời mà rống to một tiếng!
Cả người chiến khí theo một tiếng rống này vọt ra, trong nháy mắt bao phủ lấy Báo nhân đại hán. Tiếng rống này giống như Sư Vương rít gào, tiếng huýt gió thật lớn trùng kích vào lỗ tai hắn làm cho đầu hắn ông một tiếng, cùng lúc đó mũi tên vốn bắn lệch về phía khoảng không kia bỗng nhiên quỷ dị biến hướng rồi sau đó trực tiếp bắn xuyên thủng cổ Báo nhân đại hán.
Báo nhân đại hán trong ánh mắt lộ ra thần sắc khó có thể tin, vì sao?
Nhất tiễn này không phải là đã bắn lệch sao.
Thế nào có thể... Như vậy?
Tuy nhiên trong đầu Báo nhân đại hán không kịp suy nghĩ nhiều, thân thể hắn đã đường như vẫn thạch từ trên không trung rơi xuống mặt đất, còn chưa chạm đất đã mất mạng rồi.
Tiêu Hùng rốt cục thở dài một hơi, Huyết phỉ này rốt cục đã chết. Bên cạnh đám Gia Cát Phong, kể cả Hạ Ngộ Thiên, toàn bộ đều ngây ngẩn nhìn Tiêu Hùng, tất cả đều bị một kích tối hậu kia của Tiêu Hùng làm cho chấn động.
"Này... Này... Đây là”.
Gia Cát Phong mấp máy mồm vài cái nhưng mồm phi thường khô khốc, một lát sau vẫn chưa nói ra được câu phía sau. Tiêu Hùng hướng về phía Gia Cát Phong gật đẩu rồi liếc mắt nhìn Khổng gia tỷ muội cách đó không xa vẻ mặt đờ đẫn, Gia Cát Phong thoáng cái phục hồi tinh thần nói: "Đó là... Chiết Hướng Tiễn?".
Nếu như không thể diệt sát được Huyết phỉ này thì là tạm thời tránh được một kiếp nhưng cũng khó trốn được Huyết phỉ kế tiếp truy sát. Biện pháp duy nhất giờ là đem Huyết phì này triệt để lưu lại!
Tiêu Hùng không để ý hai mắt mình lúc này biến thành màu đen và lui về phía sau, phủ đem sang tay trái còn tay phải có mấy đạo ngân quang bắn ra, mấy đạo ngân quang này làm thành hình tam giác bắn về phía Báo nhân đại hán.
Báo nhân đại hán bản thân bị trọng thương thế nhưng trước cái chết hắn vẫn bộc phát ra tiềm lực cự đại.
Không cố kỵ đến xương cốt bị gãy. Báo nhân đại hán vung trường kiếm lên, tại trên không trung như sấm xét xẹt qua. Vô Ảnh Châm do Tiêu Hùng bắn ra trong nháy mắt bị hắn đánh rơi toàn bộ, chính xác vô cùng.
Chỉ bất quá đòn này của Tiêu Hùng cũng không mong hiệu quả mà chỉ muốn giữ chân không cho Báo nhân đại hán chạy trốn thôi.
Ngay khi Báo nhân đại hán đang do dự nên liều mạng đánh chết mọi người hay là nên chạy trốn thì một đạo ô quang đã hiện lên rồi một thanh truờng thương như một con độc long vọt ra, Báo nhân đại hán không kịp có bất luận phản ứng gì thì nó đã thẳng tắp găm vào tiểu phúc hắn.
Lực đạo thật lớn hất Báo nhân đại hán bay về phía sau, hai chân Báo nhân đại hán ma sát với mặt đất khiến mặt đất xuất hiện hai vết cày sâu hoắm.
Trường thương mang theo thân thể Báo nhân đại hán bay ra sau hơn chục thước rồi cắm vào vách nham bích. Trường thương này là do Sắc Vi cùng Hạ Ngộ Thiên ném ra.
Sau một chiêu va chạm với Báo nhân đại hán, Sắc Vi trong lúc nhất thời cầm không được trường thương, trường thương tuột tay bay ra vừa lúc rơi xuống cạnh Hạ Ngộ Thiên, Hạ Ngộ Thiên thuận lợi tiếp được sau đó trở tay ném ra.
Trong miệng Báo nhân đại hán máu trào ra nhưng dĩ nhiên còn chưa chết!
Hắn mỡ to hai mắt nhìn chằm chằm vào Hạ Ngộ Thiên mà trong ánh mắt lộ ra vài phần ngoan lệ, lúc này đám Gia Cát Phong, Cao Phi va cả Khổng Nhược Nhược, Khổng Lệ cũng chạy ra.
Nhìn thấy Khổng Nhược Nhược và Khổng Lệ, Báo nhân đại hán lộ ra thần sắc chợt hiểu oán hận nói: "Nghĩ không ra ngươi còn chưa chết, dĩ nhiên còn có thể động thủ!".
Trên ngực Hạ Ngộ Thiên, vết băng bó có máu ứa ra, hai lần công kích vừa rồi đã làm cho vết thương của hắn vỡ ra, trong cơ thể chiến khí cũng tiêu xài hết, cả người mềm yếu vô lực, Khổng Nhược Nhược thấp hô một tiếng rồi dĩ nhiên không sợ chút nào chạy tới đỡ lấy Hạ Ngộ Thiên.
Tiêu Hùng thở hổn hển, tuy rằng chỉ là một kích thế nhưng mức độ kịch liệt hơn xa lần chiến đấu tại Phong Lôi Phủ với năm gia tộc, điều này làm cho Tiêu Hùng cảm khái, Chiến Thánh võ giả xác thực không phải chiến Linh võ giả có thể bằng được.
Hai cái cảnh giới hoàn toàn bất đồng, căn bản không thể so sánh.
Nếu không có Hạ Ngộ Thiên, vị Chiến Thánh ngũ trọng cường giả này liều mạng đánh ra một kích thì đám người mình mặc kệ thi triển thủ đoạn nào chỉ sợ cũng không phải là đối thủ của Báo nhân đại hán này.
Trong lòng Tiêu Hùng thầm kêu có chút may mắn đồng thời mắt không rời Báo nhân đại hán kia, làm cho Tiêu Hùng giật mình là bị thương nặng nhưng Báo nhân đại hán dĩ nhiên còn chưa chết.
Báo nhân đại hán bỗng nhiên rống lên một tiếng thê lương rồi lao ra phía trước, dĩ nhiên đem thân thể mình rút ra khỏi cây thương! Tiêu Hùng ngay cả trong sinh tử chiến cũng phi thường ngoan lệ thế nhưng nhìn thấy một màn này thì vẫn nhịn không được mà run lên.
Về phần đám người Khổng Lệ bên cạnh thì sắc mặt càng trắng bệch, nhất là Khổng Lệ, dĩ nhiên thân thể đều nhịn không được run lên.
"Các ngươi toàn bộ đều phải chết!".
Báo nhân đại hán đau đớn đến mức thân thể co quắp lại thế nhưng khóe miệng đầy tiên huyết mà lại mang theo vẻ cười thê lương làm cho tất cả mọi người có vài phần phát lạnh.
Tuy nhiên Báo nhân đại hán cũng không cấp cho mọi người cơ hội tiếp tục vây công, thân thể hắn bỗng nhiên phi vọt lên, hiển nhiên là hạ quyết tâm muốn chạy trốn.
Đám Tiêu Hùng thất kinh, nếu như đễ Báo nhân đại hán này đào tẩu thì đám người mình tuyệt không may mắn tránh khỏi.
Tiêu Hùng giương tay lên, ba cây vô Ảnh châm vọt theo lung Báo nhân đại hán đồng thời bỏ Trảm Long Phủ ra mà cầm lấy Thôn Thiên Cung. Trong chớp mắt, thiết tiễn đã lên dây, cả người chiến khí cuồn cuộn, Thôn Thiên Cung được kéo căng như trăng tròn.
Dây cung rung lên như sét đánh, thiết tiễn mang theo tiếng xé gió cường liệt lao về phía Báo nhân đại hán.
Loa Toàn Tiễn!
Báo nhân đại hán kinh hãi, hắn đã nhìn ra, Chiến Thánh võ giả kia tuy rằng còn có thể liều mạng nhưng không thể phi hành nên khi hắn vừa bay lên thì trong lòng đã thở phào một hơi.
Tuy nhiên Báo nhân đại hán mới huy động trường kiếm hất bay ba cây Vô Ảnh Châm thì thiết tiễn đã mang theo tiếng xé gió cường liệt tới trước mặt hắn rồi.
Cùng lúc đó, trong tay Tiêu Hùng dây cung lần thứ hai căng ra, tiễn đầu bay ra khiến mọi người lộ ra vẻ thất vọng thì nhất tiễn này tựa hồ bởi vi quá vội vàng nên lệch khỏi quỹ đạo mục tiêu, dĩ nhiên bắn về phía khoảng không bên phải Báo nhân đại hán.
Báo nhân đại hán giật mình, hắn tuy hoảng loạn thế nhưng vẫn vội vàng vung trường kiếm chặn một chiêu này. Cường liệt chiến khí bạo liệt làm cho vết thương trước ngực Báo nhản đại hán bắn ra tiên huyết, sắc mặt hắn cũng trở nên tái nhợt.
Trong mắt Báo nhân đại hán toát ra vài phần sợ hãi đồng thời cũng có vài phần may mắn thì rốt cục đã chặn được.
Ngay khi Báo nhân đại hán vừa thở phào chuẩn bị gia tăng tốc độ phi hành chạy trốn thì phía dưới Tiêu Hùng cũng bỗng nhiên hít sâu một hơi, bao tử hắn bỗng nhiên bành ra giống như là bao tử ếch vậy, cổ Tiêu Hùng cũng bỗng nhiên biến thô to ra rồi hắn lên nhìn trời mà rống to một tiếng!
Cả người chiến khí theo một tiếng rống này vọt ra, trong nháy mắt bao phủ lấy Báo nhân đại hán. Tiếng rống này giống như Sư Vương rít gào, tiếng huýt gió thật lớn trùng kích vào lỗ tai hắn làm cho đầu hắn ông một tiếng, cùng lúc đó mũi tên vốn bắn lệch về phía khoảng không kia bỗng nhiên quỷ dị biến hướng rồi sau đó trực tiếp bắn xuyên thủng cổ Báo nhân đại hán.
Báo nhân đại hán trong ánh mắt lộ ra thần sắc khó có thể tin, vì sao?
Nhất tiễn này không phải là đã bắn lệch sao.
Thế nào có thể... Như vậy?
Tuy nhiên trong đầu Báo nhân đại hán không kịp suy nghĩ nhiều, thân thể hắn đã đường như vẫn thạch từ trên không trung rơi xuống mặt đất, còn chưa chạm đất đã mất mạng rồi.
Tiêu Hùng rốt cục thở dài một hơi, Huyết phỉ này rốt cục đã chết. Bên cạnh đám Gia Cát Phong, kể cả Hạ Ngộ Thiên, toàn bộ đều ngây ngẩn nhìn Tiêu Hùng, tất cả đều bị một kích tối hậu kia của Tiêu Hùng làm cho chấn động.
"Này... Này... Đây là”.
Gia Cát Phong mấp máy mồm vài cái nhưng mồm phi thường khô khốc, một lát sau vẫn chưa nói ra được câu phía sau. Tiêu Hùng hướng về phía Gia Cát Phong gật đẩu rồi liếc mắt nhìn Khổng gia tỷ muội cách đó không xa vẻ mặt đờ đẫn, Gia Cát Phong thoáng cái phục hồi tinh thần nói: "Đó là... Chiết Hướng Tiễn?".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.