Chương 53
Hành giả trên đồi đá đỏ
12/07/2018
Tĩnh bước tới một bước, một loạt các tích trượng vàng óng xuất hiện sau
lứng hắn. Các tích trượng rung động nhẹ, những vòng xích va vào nhau tạo nên âm thanh thanh thúy dễ nghe vô cùng. Hắn vỗ hai tay lại trước ngực, chừng vài chục tích trượng nhanh chóng xoay tròn, bắn về phía Đông
Phương Vô Khuyết.
Lão lập tức biến mất, nhẹ nhàng thoát khỏi công kích của Tĩnh. Ở nơi này, thần thức của Tĩnh bị hạn chế khiến cho hồn phách của hắn không thể thi triển thần thông cường đại. Bao nhiêu đó uy lực không đủ để trấn áp Đông Phương Vô Khuyết.
Thấy Tĩnh đã động thủ, Huyền không chút chần chờ, vung xây xích, đập Hỗn Thiết lưu tinh chùy về phía của Đông Phương Vô Khuyết
Tấn công vật lý thuần túy dĩ nhiên không có tác dụng đối với hồn phách, mục đích của Huyền là muốn phá nát linh lực xung quanh Đông Phương Vô Khuyết, khiến lão không thể sử dụng thần thông.
Hỗn Thiết chùy giáng xuống, "mặt đất" đen bóng rạn nứt, vỡ tung tóe như mặt gương thủy tinh. Một mảng chất lỏng đỏ sẫm từ phía dưới trào ra.
Đông Phương Vô Khuyết khựng lại. Trong lúc Huyền tấn công thì Tĩnh đã triệu hồi ra thêm một nhóm tích trượng khác, hung hăng bắn về phía lão.
Không thể thuấn di để tránh né, một cây tích trượng xuyên qua trước ngực của lão rồi ghim chặt lão xuống "mặt đất". Các cây tích trượng khác cũng lần lượt đâm xuống rồi liền rung lên bần bật. Tiếng các vòng xích va chạm vào nhau khiến linh hồn của Đông Phương Vô Khuyết không chịu được mà co giật liên hồi.
Ngay lúc trận chiến tưởng chừng như đã kết thúc, "mặt đất" phía dưới Đông Phương Vô Khuyết vỡ nát, dịch đỏ nhầy nhụa từ bên dưới nhanh chóng bao bọc lấy linh hồn của lão. Cây tích trượng đang trấn trụ lão cũng bị thứ nước đỏ ngòm kia hòa tan.
------
Cảm thấy biến chuyển không ổn, Huyền liền hét lên với Tĩnh:
"Chạy!"
Nói rồi, hắn quay đầu, biến thành di long khổng lồ, đập cánh, muốn rời đi khỏi vi diện này.
Tĩnh nhảy lên dị long, hồn phách nhập trở về bên trong cơ thể. Chưa kịp trở về lại bên trong Thiền giới để hoàn thành dung hợp thì một chiếc nhánh rễ nhọn từ trong đầm máu phía dưới đâm ra, xuyên qua cơ thể của di long, giữ hắn ở trên không trung.
Tĩnh kêu lên một tiếng đau đớn, nhánh rễ kia vậy mà có thể cố định được hồn phách của hắn.
Nhánh rễ sau khi đâm xuyên qua dị long thì chẻ thành nhiều nhánh đâm loạn xạ khắp nơi. Huyền cố sức dùng móng vuốt của hai chi trước muốn loại bỏ nhánh rễ để thoát thân thì chợt hoảng hốt. Hắn cảm nhận được sinh cơ của cơ thể đang nhanh chóng trôi đi.
Gương mặt của Huyền trở nên dữ tợn. Hắn cười lớn, giọng nghe sắt lạnh và thê lương lạ thường.
Huyền quả quyết cho cơ thể tự bạo. Thân thể to lớn của dị long nổ tung. Máu thịt bắn tung tóe khắp nơi.
Một cỗ khí tức hủy diệt từ bên trong thân thể của Huyền Tĩnh lan tràn ra ngoài, những rễ cây cứng rắn kia bị chấn thành gỗ vụn đỏ chót, bay lả tả, sau đó biến mất trong không trung.
Ngay cả linh khí đậm đặc ở nơi này cũng không kịp bão hòa năng lượng từ tị linh thể tự bạo. Máu và rễ đỏ ở dưới đất đều bị xoắn nát vụn.
Hồn phách của Huyền Tĩnh lúc này đã dung hợp, trông rất quái dị. Một nửa mặt bên phải chứa đầy thù hận, nửa bên trái kia thì ngập tràn từ bi. Nhưng ai có thể ngờ, nửa bên trái lại ra tay trước.
Tay nắm thành quyền, ngón trỏ duỗi thẳng; thủ ấn vàng óng ánh vừa xuất hiện liền hóa lớn đánh về phía hồn phách của Đông Phương Vô Khuyết, đang nằm ngay đơ ở dưới đất.
- Đại ấn
Lần này, không có linh lực bảo hộ, phần hồn phách yếu ớt như lá khô của lão làm sao chịu nổi uy lực của một ấn đó. Kết quả chính là hồn tiêu phách tán, nghiệp quả trở vào luân hồi.
------
Huyền thở phào nhẹ nhõm. Mất đi cơ thể này cũng không sao, làm một quỷ tu cũng không tệ, cùng lắm thì đoạt xá hoặc lại chuyển kiếp một lần nữa. Chỉ cần thần thức còn thì hắn vẫn có biện pháp thể tiếp tục con đường tu luyện đến đỉnh phong.
Chưa kịp ăn mừng thì hắn nghe thấy Tĩnh nhẹ nói:
"Không ổn!"
Ở nơi xa, mặt đất nứt toác, Huyết dịch từ các khe hở lại tiếp tục dâng trào. Từng nhánh rễ đỏ lòm bắt đầu mọc ra.
Năng lượng của Tị Linh thể tự bạo vậy mà đang dần bị nơi quỷ quái này bão hòa.
Máu và rễ đỏ điên cuồng lan tràn phân nhánh tiến về phía Huyền Tĩnh, khiến phạm vi ảnh hưởng của tị linh năng nhanh chóng thu nhỏ.
Huyền nhìn cảnh tượng đang diễn ra ở trước mắt, tâm thần bấn loạn.
"Không thể nào?!"
Hắn đã từng thử nghiệm dị năng của cơ thể. Tị linh năng của hắn bài xích linh lực một cách hoàn hảo, đây chính là quy luật tuyệt đối, không có ngoại lệ. Ngay cả ở trong trạng thái tử vong, xác chết của Long Nhất vẫn có thể áp chế linh lực đậm đặc ở bên trong Long tộc mộ địa.
Tĩnh thở dài lên tiếng:
"Đây không phải là pháp thuật do linh lực tạo thành. Tất cả chỉ là quy luật do "nó" tự lập ra rồi tự phá bỏ mà thôi. Đây là huyễn cảnh do "thức" tạo thành."
Đất, nước, gió, lửa, không gian, thức chính là sáu yếu tố tạo nên hình tướng của vạn vật, chính là Lục Đại. Thế nhưng nơi này không có đất, nước, gió, lửa, cũng không có không gian, chỉ có thức.
Tĩnh nói tiếp:
"Nơi này là ý chí của Yêu giới. Bản chất của nó cũng giống như Thiền giới, Ma ngục và Chiến vực của chúng ta, là một cõi tâm thức. Nhưng là cõi tâm thức của một giới, Yêu giới."
Huyền lớn tiếng bác bỏ:
"Tiểu Tĩnh, ngươi đang nói xằng nói bậy gì vậy? Yêu giới làm sao lại có thể có tâm thức?"
Trong hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng, Tĩnh vẫn ung dung cười đáp:
"Vạn vật do Lục Đại tạo thành, Yêu giới cũng không phải là ngoại lệ, đương nhiên là "nó" có "thức". Ý thức của nó được yêu khí dưỡng dục vô số năm tháng. Thế nhưng nó khác biệt với "thức" của chúng sinh. Nó là thần thức nhưng lại không phải là thần thức. Thật thú vị!"
Huyền lúc này mới hiểu ra, hắn thét lớn:
"Khốn kiếp! Nó thiếu khuyết nghiệp quả. Chúng ta hẳn chính là thứ nó luôn tìm kiếm bao lâu nay. Chỉ cần dung hợp với ba cõi thần thức của chúng ta, nó sẽ trở nên hoàn hảo vô khuyết."
Tĩnh dường như không mấy bận tâm đến lo lắng của Huyền, hắn nói khẽ:
"Huyền! Hãy cố bảo trọng."
Nói xong lời từ biệt rồi, Tĩnh dùng bàn tay trái che lại một nửa gương mặt của mình.
"Tiểu Tĩnh! Ngươi muốn làm gì?! Mau dừng tay!"
Huyền vươn tay phải, cố kéo tay trái ra khỏi mặt hắn thế nhưng đã quá muộn.
Chỉ trong nháy mắt, hắn đã được đưa trở vào Ma ngục. Huyền hốt hoảng, vội vã tiến vào Chiến vực, tra xét Thiền giới.
Chiến vực đã hoàn toàn tan rã, liên kết với Thiền giới cũng vì vậy mà mất đi.
Xung quanh hắn chỉ có không gian tối om của Ma ngục.
Huyền Đứng trên đài sen, hắn không biết nên vui hay nên giận. Đáng lẽ hắn phải vui sướng vì ý chí của Yêu giới đã giúp loại bỏ Tĩnh cho hắn. Nhưng hắn giận bởi hắn không thích bị người khác tự ý an bài càng không thích mang nợ bất kì ai.
Huyền có thể cảm nhận được mình đã trở lại trần thế. Hắn còn có thể cảm nhận được thân thể cũ ở ngoài kia, chính là Vô Cấu thể với sinh cơ vô cùng vô tận.
Tĩnh đã phá hủy Chiến vực, lại dùng toàn bộ uy lực của Thiền giới để bảo vệ hắn, còn đưa thần hồn của hắn trở lại Nhân giới.
------
Bây giờ, Huyền chỉ cần một ý niệm, một bước ra khỏi Ma ngục thì hắn sẽ sống lại một lần nữa. Chỉ đơn giản như vậy, chỉ một bước chân ra khỏi đài sen, thế nhưng hắn lại không làm được. Bởi một bước giúp hắn trở về trần thế cũng là sẽ một bước đạp chết Tĩnh.
Sau khi bị ý chí của Yêu giới cắn nuốt thì nghiệp quả đều bị mất sạch. Mọi ký ức về Tĩnh trong sáu cõi luân hồi đều đã bị xóa bỏ.
Nơi duy nhất mà Tĩnh còn tồn tại chính là ngay bên trong ký ức của hắn. Nếu hắn rời khỏi nơi này thì lực lượng của luân hồi sẽ lập tức khiến hắn quên đi Tĩnh, vĩnh viễn quên đi.
Huyền cứ đờ đẫn đứng ở đó, không thể cất bước.
------
Thiền giới không còn sáng sủa như lúc trước. Tĩnh đứng trên đài sen trắng nhìn xung quanh; cảnh quan mờ mịt, tràn ngập yêu khí.
Một con rùa to lớn chậm rãi xuất hiện trước mặt hắn. Nếu miệng của cự quy há ra thì vừa vặn đủ để nuốt chửng Tĩnh. Trên lưng rùa cõng theo một tấm bia đá cổ kính. Khác với mai rùa bị bụi bặm phủ kín, bia đá trơn nhẵn, không chút tì vết, như được ai đó kĩ lưỡng lau chùi thường xuyên.
Huyền trầm ngâm nhìn tấm bia đá, rồi lại hòa ái nhìn con rùa to lớn ở trước mặt, mở miệng nói:
"Này cự quy, ngươi có muốn nghe ta thuyết giảng Duyên Khởi?"
Lão lập tức biến mất, nhẹ nhàng thoát khỏi công kích của Tĩnh. Ở nơi này, thần thức của Tĩnh bị hạn chế khiến cho hồn phách của hắn không thể thi triển thần thông cường đại. Bao nhiêu đó uy lực không đủ để trấn áp Đông Phương Vô Khuyết.
Thấy Tĩnh đã động thủ, Huyền không chút chần chờ, vung xây xích, đập Hỗn Thiết lưu tinh chùy về phía của Đông Phương Vô Khuyết
Tấn công vật lý thuần túy dĩ nhiên không có tác dụng đối với hồn phách, mục đích của Huyền là muốn phá nát linh lực xung quanh Đông Phương Vô Khuyết, khiến lão không thể sử dụng thần thông.
Hỗn Thiết chùy giáng xuống, "mặt đất" đen bóng rạn nứt, vỡ tung tóe như mặt gương thủy tinh. Một mảng chất lỏng đỏ sẫm từ phía dưới trào ra.
Đông Phương Vô Khuyết khựng lại. Trong lúc Huyền tấn công thì Tĩnh đã triệu hồi ra thêm một nhóm tích trượng khác, hung hăng bắn về phía lão.
Không thể thuấn di để tránh né, một cây tích trượng xuyên qua trước ngực của lão rồi ghim chặt lão xuống "mặt đất". Các cây tích trượng khác cũng lần lượt đâm xuống rồi liền rung lên bần bật. Tiếng các vòng xích va chạm vào nhau khiến linh hồn của Đông Phương Vô Khuyết không chịu được mà co giật liên hồi.
Ngay lúc trận chiến tưởng chừng như đã kết thúc, "mặt đất" phía dưới Đông Phương Vô Khuyết vỡ nát, dịch đỏ nhầy nhụa từ bên dưới nhanh chóng bao bọc lấy linh hồn của lão. Cây tích trượng đang trấn trụ lão cũng bị thứ nước đỏ ngòm kia hòa tan.
------
Cảm thấy biến chuyển không ổn, Huyền liền hét lên với Tĩnh:
"Chạy!"
Nói rồi, hắn quay đầu, biến thành di long khổng lồ, đập cánh, muốn rời đi khỏi vi diện này.
Tĩnh nhảy lên dị long, hồn phách nhập trở về bên trong cơ thể. Chưa kịp trở về lại bên trong Thiền giới để hoàn thành dung hợp thì một chiếc nhánh rễ nhọn từ trong đầm máu phía dưới đâm ra, xuyên qua cơ thể của di long, giữ hắn ở trên không trung.
Tĩnh kêu lên một tiếng đau đớn, nhánh rễ kia vậy mà có thể cố định được hồn phách của hắn.
Nhánh rễ sau khi đâm xuyên qua dị long thì chẻ thành nhiều nhánh đâm loạn xạ khắp nơi. Huyền cố sức dùng móng vuốt của hai chi trước muốn loại bỏ nhánh rễ để thoát thân thì chợt hoảng hốt. Hắn cảm nhận được sinh cơ của cơ thể đang nhanh chóng trôi đi.
Gương mặt của Huyền trở nên dữ tợn. Hắn cười lớn, giọng nghe sắt lạnh và thê lương lạ thường.
Huyền quả quyết cho cơ thể tự bạo. Thân thể to lớn của dị long nổ tung. Máu thịt bắn tung tóe khắp nơi.
Một cỗ khí tức hủy diệt từ bên trong thân thể của Huyền Tĩnh lan tràn ra ngoài, những rễ cây cứng rắn kia bị chấn thành gỗ vụn đỏ chót, bay lả tả, sau đó biến mất trong không trung.
Ngay cả linh khí đậm đặc ở nơi này cũng không kịp bão hòa năng lượng từ tị linh thể tự bạo. Máu và rễ đỏ ở dưới đất đều bị xoắn nát vụn.
Hồn phách của Huyền Tĩnh lúc này đã dung hợp, trông rất quái dị. Một nửa mặt bên phải chứa đầy thù hận, nửa bên trái kia thì ngập tràn từ bi. Nhưng ai có thể ngờ, nửa bên trái lại ra tay trước.
Tay nắm thành quyền, ngón trỏ duỗi thẳng; thủ ấn vàng óng ánh vừa xuất hiện liền hóa lớn đánh về phía hồn phách của Đông Phương Vô Khuyết, đang nằm ngay đơ ở dưới đất.
- Đại ấn
Lần này, không có linh lực bảo hộ, phần hồn phách yếu ớt như lá khô của lão làm sao chịu nổi uy lực của một ấn đó. Kết quả chính là hồn tiêu phách tán, nghiệp quả trở vào luân hồi.
------
Huyền thở phào nhẹ nhõm. Mất đi cơ thể này cũng không sao, làm một quỷ tu cũng không tệ, cùng lắm thì đoạt xá hoặc lại chuyển kiếp một lần nữa. Chỉ cần thần thức còn thì hắn vẫn có biện pháp thể tiếp tục con đường tu luyện đến đỉnh phong.
Chưa kịp ăn mừng thì hắn nghe thấy Tĩnh nhẹ nói:
"Không ổn!"
Ở nơi xa, mặt đất nứt toác, Huyết dịch từ các khe hở lại tiếp tục dâng trào. Từng nhánh rễ đỏ lòm bắt đầu mọc ra.
Năng lượng của Tị Linh thể tự bạo vậy mà đang dần bị nơi quỷ quái này bão hòa.
Máu và rễ đỏ điên cuồng lan tràn phân nhánh tiến về phía Huyền Tĩnh, khiến phạm vi ảnh hưởng của tị linh năng nhanh chóng thu nhỏ.
Huyền nhìn cảnh tượng đang diễn ra ở trước mắt, tâm thần bấn loạn.
"Không thể nào?!"
Hắn đã từng thử nghiệm dị năng của cơ thể. Tị linh năng của hắn bài xích linh lực một cách hoàn hảo, đây chính là quy luật tuyệt đối, không có ngoại lệ. Ngay cả ở trong trạng thái tử vong, xác chết của Long Nhất vẫn có thể áp chế linh lực đậm đặc ở bên trong Long tộc mộ địa.
Tĩnh thở dài lên tiếng:
"Đây không phải là pháp thuật do linh lực tạo thành. Tất cả chỉ là quy luật do "nó" tự lập ra rồi tự phá bỏ mà thôi. Đây là huyễn cảnh do "thức" tạo thành."
Đất, nước, gió, lửa, không gian, thức chính là sáu yếu tố tạo nên hình tướng của vạn vật, chính là Lục Đại. Thế nhưng nơi này không có đất, nước, gió, lửa, cũng không có không gian, chỉ có thức.
Tĩnh nói tiếp:
"Nơi này là ý chí của Yêu giới. Bản chất của nó cũng giống như Thiền giới, Ma ngục và Chiến vực của chúng ta, là một cõi tâm thức. Nhưng là cõi tâm thức của một giới, Yêu giới."
Huyền lớn tiếng bác bỏ:
"Tiểu Tĩnh, ngươi đang nói xằng nói bậy gì vậy? Yêu giới làm sao lại có thể có tâm thức?"
Trong hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng, Tĩnh vẫn ung dung cười đáp:
"Vạn vật do Lục Đại tạo thành, Yêu giới cũng không phải là ngoại lệ, đương nhiên là "nó" có "thức". Ý thức của nó được yêu khí dưỡng dục vô số năm tháng. Thế nhưng nó khác biệt với "thức" của chúng sinh. Nó là thần thức nhưng lại không phải là thần thức. Thật thú vị!"
Huyền lúc này mới hiểu ra, hắn thét lớn:
"Khốn kiếp! Nó thiếu khuyết nghiệp quả. Chúng ta hẳn chính là thứ nó luôn tìm kiếm bao lâu nay. Chỉ cần dung hợp với ba cõi thần thức của chúng ta, nó sẽ trở nên hoàn hảo vô khuyết."
Tĩnh dường như không mấy bận tâm đến lo lắng của Huyền, hắn nói khẽ:
"Huyền! Hãy cố bảo trọng."
Nói xong lời từ biệt rồi, Tĩnh dùng bàn tay trái che lại một nửa gương mặt của mình.
"Tiểu Tĩnh! Ngươi muốn làm gì?! Mau dừng tay!"
Huyền vươn tay phải, cố kéo tay trái ra khỏi mặt hắn thế nhưng đã quá muộn.
Chỉ trong nháy mắt, hắn đã được đưa trở vào Ma ngục. Huyền hốt hoảng, vội vã tiến vào Chiến vực, tra xét Thiền giới.
Chiến vực đã hoàn toàn tan rã, liên kết với Thiền giới cũng vì vậy mà mất đi.
Xung quanh hắn chỉ có không gian tối om của Ma ngục.
Huyền Đứng trên đài sen, hắn không biết nên vui hay nên giận. Đáng lẽ hắn phải vui sướng vì ý chí của Yêu giới đã giúp loại bỏ Tĩnh cho hắn. Nhưng hắn giận bởi hắn không thích bị người khác tự ý an bài càng không thích mang nợ bất kì ai.
Huyền có thể cảm nhận được mình đã trở lại trần thế. Hắn còn có thể cảm nhận được thân thể cũ ở ngoài kia, chính là Vô Cấu thể với sinh cơ vô cùng vô tận.
Tĩnh đã phá hủy Chiến vực, lại dùng toàn bộ uy lực của Thiền giới để bảo vệ hắn, còn đưa thần hồn của hắn trở lại Nhân giới.
------
Bây giờ, Huyền chỉ cần một ý niệm, một bước ra khỏi Ma ngục thì hắn sẽ sống lại một lần nữa. Chỉ đơn giản như vậy, chỉ một bước chân ra khỏi đài sen, thế nhưng hắn lại không làm được. Bởi một bước giúp hắn trở về trần thế cũng là sẽ một bước đạp chết Tĩnh.
Sau khi bị ý chí của Yêu giới cắn nuốt thì nghiệp quả đều bị mất sạch. Mọi ký ức về Tĩnh trong sáu cõi luân hồi đều đã bị xóa bỏ.
Nơi duy nhất mà Tĩnh còn tồn tại chính là ngay bên trong ký ức của hắn. Nếu hắn rời khỏi nơi này thì lực lượng của luân hồi sẽ lập tức khiến hắn quên đi Tĩnh, vĩnh viễn quên đi.
Huyền cứ đờ đẫn đứng ở đó, không thể cất bước.
------
Thiền giới không còn sáng sủa như lúc trước. Tĩnh đứng trên đài sen trắng nhìn xung quanh; cảnh quan mờ mịt, tràn ngập yêu khí.
Một con rùa to lớn chậm rãi xuất hiện trước mặt hắn. Nếu miệng của cự quy há ra thì vừa vặn đủ để nuốt chửng Tĩnh. Trên lưng rùa cõng theo một tấm bia đá cổ kính. Khác với mai rùa bị bụi bặm phủ kín, bia đá trơn nhẵn, không chút tì vết, như được ai đó kĩ lưỡng lau chùi thường xuyên.
Huyền trầm ngâm nhìn tấm bia đá, rồi lại hòa ái nhìn con rùa to lớn ở trước mặt, mở miệng nói:
"Này cự quy, ngươi có muốn nghe ta thuyết giảng Duyên Khởi?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.