Chương 54: Mê lộ
Hành giả trên đồi đá đỏ
15/07/2018
Trong không gian yên ắng của Ma ngục, Huyền thất thiểu chờ...
Có lẽ vì buồn chán nên lâu lâu hắn lại đờ đẫn độc thoại:
"Ta luôn tự nhận mình là bậc trí giả, nhưng nếu ta thật sự khôn ngoan hữu lý thì làm sao lại còn ngồi ở đây?"
""Ngươi cũng chẳng tốt lành gì. Miệng thì luôn nói muốn độ ta, thế mà giờ lại đưa ta vào mê lộ."
Huyền đăm chiêu một hồi mới nở nụ cười nhạt:
"Nếu bây giờ ngươi ở đây thì nhất định sẽ nhìn ta bằng ánh mắt thương hại, bảo ta quá chấp dính."
Nói xong, hắn cười ha hả rồi lại tự biện bạch:
"Ta không có được giác ngộ như ngươi, không thể nói ngừng quan tâm thì lập tức ngưng quan tâm. "
Không một tiếng động.
Huyền lắc lắc đầu, trong miệng có chút đắng chát:
"Ha! Nếu lúc trước người thoát thân là ngươi mà không phải là ta, đoán chắc ngươi sẽ không ngần ngại mà rời đi, chẳng ngồi đây chờ đợi như thế này. Trước khi đi hẳn sẽ còn phủ phàng nói thầm một câu, "cuộc đi cuộc đến, chỉ là giả mộng"."
Nói đến đây, Huyền khoái chí cười lớn:
"Tiểu Tĩnh, ngươi xem! Trên đời này có ai có thể hiểu ngươi đến như vậy chứ?"
Cười một hồi lâu, hắn lại chán nản thở dài:
"Lại nói, nếu bây giờ ta rời đi, ta liệu còn có là ta?"
Huyền lo lắng cũng đúng. Tính cách của con người như một chiếc gương soi được ghép lại từ vô số mảnh ký ức. Nếu gỡ bỏ hết những mảnh liên quan đến Tĩnh, thì chiếc gương nhân cách của Huyền còn lại bao nhiêu phần, nó có hay chăng sẽ vỡ vụn?
------
Ở bên trong trang viên nhỏ lúc trước.
Nữ tử kia vẫn ngồi se tơ, cái bóng lưng ong kia trông đẹp lắm. Bàn tay mảnh khảnh vẫn chậm rãi quay đều, không biết mệt mỏi. Từ cách ăn mặc và trang sức xa hoa ở trên người thì nữ tử lẽ ra không cần phải cặm cụi làm công việc của hạ nhân này. Chắc có lẽ là thú vui nhất thời của nữ nhân quyền quý, rảnh rỗi dệt vài tấm lụa cho thân nhân, bạn bè.
Cách nàng không xa, hồ sen và bãi hoa bỉ ngạn vẫn tươi đẹp, tràn đầy sức sống. Trong tòa đình sáu góc nho nhỏ bên hồ sen, bàn cờ đang đánh dở dang đã không còn, thay vào đó là tranh vẽ của một con dị long.
Nữ tử này cũng thật có tài, bức tranh rất sống động. Thần thái uy nghiêm của dị long dường như còn mạnh mẽ hơn cả khí thế bá đạo của Huyền lúc trước. Hàng nhái còn hơn cả hàng hiệu.
Một thị nữ trẻ trung bước nhẹ đến bên cạnh khung quay tơ, tiếng nói êm ái dễ nghe vang lên:
"Bẩm hoàng hậu nương nương, thái tử vừa rời khỏi thì có hai nam nhân đến, còn cầm đao chạy loạn khắp nơi..."
Vị thị nữ này còn muốn nói, nếu không phải nàng kịp thời can ngăn thì hai kẻ đó đã phá hỏng đám tơ lụa đang phơi ngoài kia. Nhưng nghĩ đến lửa giận kinh thế của hoàng hậu nương nương, nàng nuốt xuống lời muốn nói ra.
Dù nghe vậy, nữ tử kia vẫn chậm rãi quay tơ, vừa quay vừa nhẹ nói. Trong lời nói có chút ý trách móc:
"Việc chỉ có vậy mà ngươi hớt hơ hớt hải chạy đến làm phiền bản cung sao?"
Mặc dù thị nữ kia khi đi vào rất nhẹ nhàng, nhưng nếu so sánh với bước chân thật nhỏ, thật chuẩn mực của nàng khi dẫn đường cho Tĩnh thì đúng là có vài phần "hớt hơ hớt hải".
Hoàng hậu nương nương lại nói tiếp:
"Bất kể là ai, xâm phạm nơi này đều phải chết."
Chữ "chết" từ miệng vị hoàng hậu nương nương này nhẹ như mây trời, không hề có chút sát ý nào, như thể đó chính là chân lý, là quy luật của tự nhiên vậy.
Thị nữ cúi người thỉnh tội, nét mặt vẫn bình tĩnh:
"Hoàng hậu nương nương tha tội! Chỉ là hai người kia đến từ thế giới mà hai vị điện hạ đang trú ngụ."
Vị hoàng hậu nương nương giờ này mới khựng tay lại, trầm ngâm một lát rồi nói:
"Lấy "Hư Không chi môn" trên người chúng, ban chút tạo hóa cho chúng để cắt đứt nhân quả rồi đưa chúng nó trở về đi."
"Vâng, thưa nương nương!"
Thị nữ đi rồi, hoàng hậu mới chỉnh lại vạt tay áo rộng thùng thình. Cánh tay thon dài tiếp tục quay tơ, miệng kể lể:"Hai đứa các người làm bản cung thật mệt nhọc..."
Nàng nhẹ vuốt một sợi mỏng manh trên khung quay tơ. Sợi tơ không đều khiến nàng nhíu mày nói:
"Nếu mảnh lụa này không được đẹp, bản cung nhất định sẽ đánh đòn các ngươi."
Cứ như thế, Chấn Phong và Âu Dương Vân thoát được một kiếp nạn. Huyền Tĩnh không hề hay biết mình vừa mới cứu hai mạng người.
------
Huyền đã ngây người ở trong Ma ngục đã được mười năm.
Trước mặt hắn lúc này là một con rùa đất, trên lưng cõng một tấm bia đá. Trên tấm bia có khắc một chữ Tĩnh.
Lòng hắn buồn rười rượi.
"Tiểu Tĩnh, bây giờ ta không thể tổ chức tang lễ cho ngươi, tương lai lại càng không thể."
Huyền nhẹ vỗ tay lên tấm bia đá.
"Chỉ có một con rùa, một tấm bia mộ."
"Ha Ha! Nhưng ngươi đừng vội khinh thường nó. Bao nhiêu lực lượng hương khói và tín ngưỡng chúng ta thu thập được ở Yêu giới đều được ta dùng để tạo ra nó."
"Ta lại phải mất mười năm dùng chấp niệm của ta để khắc tên ngươi lên bia. Chỉ hi vọng nhiêu đó đủ để nó thoát khỏi lực lượng luân hồi..."
Nói đến đây, Huyền cảm thấy khó thở, giọng của hắn có chút run rẩy. Hắn biết rõ điều này là không thể, cho dù hắn có cố gắng đến đâu, cái tên được khắc trên bia đá nhất định sẽ bị xóa.
"Mà có lẽ đây cũng là điều ngươi muốn đi..."
Hắn cười nhạt rồi ra lệnh cho rùa đất:
"Ngươi hãy trở lại Yêu giới..."
Giọng hắn khản đ-c, cơn xúc động làm nghẽn lại câu nói. Hắn hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh.
"Đối với hắn, thời gian ẩn cư ở ngọn núi sương mù kia có lẽ là khoảng thời gian thanh thản nhất... Ngươi hãy chôn mình ở đó đi."
Con rùa đất quay đầu, rù rì cõng tấm bia đá rời khỏi Ma ngục, mang theo chấp niệm của Huyền, mang theo cả một chút hi vọng...
------
Huyền Tĩnh mở mắt. Vừa đảo mắt hắn đã nhận ra nơi này là Lưu Vân am. Im lặng một lúc lâu. Hắn đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Một đứa trẻ sáu tuổi mặc long bào nền đen rồng đỏ, không phù hợp với độ tuổi, tản bộ qua dược viên phía sau am. Hắn đến ngồi bệt xuống bên cạnh Trấn Ngục tỉnh. Giếng cổ ngập nước nhưng không một giọt tràn ra ngoài.
"Thật mệt mỏi..."
Không hiểu vì sao tâm hồn hắn rất mệt mỏi. Càng cố suy nghĩ thì lại càng khó chịu. Bắt đầu từ thời điểm hắn rời khỏi Niết Bàn thiền viện thì ký ức của hắn toàn là lỗ hổng.
Hắn thầm nghĩ có lẽ vì hồn phách phải "dời nhà" liên tục nên chưa kịp bình phục. Huyền đứng lên, một khối nước lớn hóa thành hình cầu lơ lửng sau lưng hắn.
Từ bầu trời mây đỏ hừng của Huyền Ma cung, ánh sáng như của tà dương chiếu rọi khung cảnh của Niết Bàn thiền viện, tạo nên bức họa huyền diệu.
"Không có sương mù của Huyền Không trận, Niết Bàn thiền viện giờ nhìn chẳng ra làm sao cả."
Phê bình một câu xong, hắn nở nụ cười phúc hậu, thì thào:
"Cũng đã nhiều năm rồi!"
Một đứa trẻ chạy nhanh trên con đường đá ngoằn nghèo...Lời Hành Giả:
Người sống xây mộ cho người chết
Người chết còn sống, người sống đã chết.
Rùa thật lưng cõng theo mộng ảo
Mộng ảo thành thật, rùa thật là ảo.
Có lẽ vì buồn chán nên lâu lâu hắn lại đờ đẫn độc thoại:
"Ta luôn tự nhận mình là bậc trí giả, nhưng nếu ta thật sự khôn ngoan hữu lý thì làm sao lại còn ngồi ở đây?"
""Ngươi cũng chẳng tốt lành gì. Miệng thì luôn nói muốn độ ta, thế mà giờ lại đưa ta vào mê lộ."
Huyền đăm chiêu một hồi mới nở nụ cười nhạt:
"Nếu bây giờ ngươi ở đây thì nhất định sẽ nhìn ta bằng ánh mắt thương hại, bảo ta quá chấp dính."
Nói xong, hắn cười ha hả rồi lại tự biện bạch:
"Ta không có được giác ngộ như ngươi, không thể nói ngừng quan tâm thì lập tức ngưng quan tâm. "
Không một tiếng động.
Huyền lắc lắc đầu, trong miệng có chút đắng chát:
"Ha! Nếu lúc trước người thoát thân là ngươi mà không phải là ta, đoán chắc ngươi sẽ không ngần ngại mà rời đi, chẳng ngồi đây chờ đợi như thế này. Trước khi đi hẳn sẽ còn phủ phàng nói thầm một câu, "cuộc đi cuộc đến, chỉ là giả mộng"."
Nói đến đây, Huyền khoái chí cười lớn:
"Tiểu Tĩnh, ngươi xem! Trên đời này có ai có thể hiểu ngươi đến như vậy chứ?"
Cười một hồi lâu, hắn lại chán nản thở dài:
"Lại nói, nếu bây giờ ta rời đi, ta liệu còn có là ta?"
Huyền lo lắng cũng đúng. Tính cách của con người như một chiếc gương soi được ghép lại từ vô số mảnh ký ức. Nếu gỡ bỏ hết những mảnh liên quan đến Tĩnh, thì chiếc gương nhân cách của Huyền còn lại bao nhiêu phần, nó có hay chăng sẽ vỡ vụn?
------
Ở bên trong trang viên nhỏ lúc trước.
Nữ tử kia vẫn ngồi se tơ, cái bóng lưng ong kia trông đẹp lắm. Bàn tay mảnh khảnh vẫn chậm rãi quay đều, không biết mệt mỏi. Từ cách ăn mặc và trang sức xa hoa ở trên người thì nữ tử lẽ ra không cần phải cặm cụi làm công việc của hạ nhân này. Chắc có lẽ là thú vui nhất thời của nữ nhân quyền quý, rảnh rỗi dệt vài tấm lụa cho thân nhân, bạn bè.
Cách nàng không xa, hồ sen và bãi hoa bỉ ngạn vẫn tươi đẹp, tràn đầy sức sống. Trong tòa đình sáu góc nho nhỏ bên hồ sen, bàn cờ đang đánh dở dang đã không còn, thay vào đó là tranh vẽ của một con dị long.
Nữ tử này cũng thật có tài, bức tranh rất sống động. Thần thái uy nghiêm của dị long dường như còn mạnh mẽ hơn cả khí thế bá đạo của Huyền lúc trước. Hàng nhái còn hơn cả hàng hiệu.
Một thị nữ trẻ trung bước nhẹ đến bên cạnh khung quay tơ, tiếng nói êm ái dễ nghe vang lên:
"Bẩm hoàng hậu nương nương, thái tử vừa rời khỏi thì có hai nam nhân đến, còn cầm đao chạy loạn khắp nơi..."
Vị thị nữ này còn muốn nói, nếu không phải nàng kịp thời can ngăn thì hai kẻ đó đã phá hỏng đám tơ lụa đang phơi ngoài kia. Nhưng nghĩ đến lửa giận kinh thế của hoàng hậu nương nương, nàng nuốt xuống lời muốn nói ra.
Dù nghe vậy, nữ tử kia vẫn chậm rãi quay tơ, vừa quay vừa nhẹ nói. Trong lời nói có chút ý trách móc:
"Việc chỉ có vậy mà ngươi hớt hơ hớt hải chạy đến làm phiền bản cung sao?"
Mặc dù thị nữ kia khi đi vào rất nhẹ nhàng, nhưng nếu so sánh với bước chân thật nhỏ, thật chuẩn mực của nàng khi dẫn đường cho Tĩnh thì đúng là có vài phần "hớt hơ hớt hải".
Hoàng hậu nương nương lại nói tiếp:
"Bất kể là ai, xâm phạm nơi này đều phải chết."
Chữ "chết" từ miệng vị hoàng hậu nương nương này nhẹ như mây trời, không hề có chút sát ý nào, như thể đó chính là chân lý, là quy luật của tự nhiên vậy.
Thị nữ cúi người thỉnh tội, nét mặt vẫn bình tĩnh:
"Hoàng hậu nương nương tha tội! Chỉ là hai người kia đến từ thế giới mà hai vị điện hạ đang trú ngụ."
Vị hoàng hậu nương nương giờ này mới khựng tay lại, trầm ngâm một lát rồi nói:
"Lấy "Hư Không chi môn" trên người chúng, ban chút tạo hóa cho chúng để cắt đứt nhân quả rồi đưa chúng nó trở về đi."
"Vâng, thưa nương nương!"
Thị nữ đi rồi, hoàng hậu mới chỉnh lại vạt tay áo rộng thùng thình. Cánh tay thon dài tiếp tục quay tơ, miệng kể lể:"Hai đứa các người làm bản cung thật mệt nhọc..."
Nàng nhẹ vuốt một sợi mỏng manh trên khung quay tơ. Sợi tơ không đều khiến nàng nhíu mày nói:
"Nếu mảnh lụa này không được đẹp, bản cung nhất định sẽ đánh đòn các ngươi."
Cứ như thế, Chấn Phong và Âu Dương Vân thoát được một kiếp nạn. Huyền Tĩnh không hề hay biết mình vừa mới cứu hai mạng người.
------
Huyền đã ngây người ở trong Ma ngục đã được mười năm.
Trước mặt hắn lúc này là một con rùa đất, trên lưng cõng một tấm bia đá. Trên tấm bia có khắc một chữ Tĩnh.
Lòng hắn buồn rười rượi.
"Tiểu Tĩnh, bây giờ ta không thể tổ chức tang lễ cho ngươi, tương lai lại càng không thể."
Huyền nhẹ vỗ tay lên tấm bia đá.
"Chỉ có một con rùa, một tấm bia mộ."
"Ha Ha! Nhưng ngươi đừng vội khinh thường nó. Bao nhiêu lực lượng hương khói và tín ngưỡng chúng ta thu thập được ở Yêu giới đều được ta dùng để tạo ra nó."
"Ta lại phải mất mười năm dùng chấp niệm của ta để khắc tên ngươi lên bia. Chỉ hi vọng nhiêu đó đủ để nó thoát khỏi lực lượng luân hồi..."
Nói đến đây, Huyền cảm thấy khó thở, giọng của hắn có chút run rẩy. Hắn biết rõ điều này là không thể, cho dù hắn có cố gắng đến đâu, cái tên được khắc trên bia đá nhất định sẽ bị xóa.
"Mà có lẽ đây cũng là điều ngươi muốn đi..."
Hắn cười nhạt rồi ra lệnh cho rùa đất:
"Ngươi hãy trở lại Yêu giới..."
Giọng hắn khản đ-c, cơn xúc động làm nghẽn lại câu nói. Hắn hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh.
"Đối với hắn, thời gian ẩn cư ở ngọn núi sương mù kia có lẽ là khoảng thời gian thanh thản nhất... Ngươi hãy chôn mình ở đó đi."
Con rùa đất quay đầu, rù rì cõng tấm bia đá rời khỏi Ma ngục, mang theo chấp niệm của Huyền, mang theo cả một chút hi vọng...
------
Huyền Tĩnh mở mắt. Vừa đảo mắt hắn đã nhận ra nơi này là Lưu Vân am. Im lặng một lúc lâu. Hắn đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Một đứa trẻ sáu tuổi mặc long bào nền đen rồng đỏ, không phù hợp với độ tuổi, tản bộ qua dược viên phía sau am. Hắn đến ngồi bệt xuống bên cạnh Trấn Ngục tỉnh. Giếng cổ ngập nước nhưng không một giọt tràn ra ngoài.
"Thật mệt mỏi..."
Không hiểu vì sao tâm hồn hắn rất mệt mỏi. Càng cố suy nghĩ thì lại càng khó chịu. Bắt đầu từ thời điểm hắn rời khỏi Niết Bàn thiền viện thì ký ức của hắn toàn là lỗ hổng.
Hắn thầm nghĩ có lẽ vì hồn phách phải "dời nhà" liên tục nên chưa kịp bình phục. Huyền đứng lên, một khối nước lớn hóa thành hình cầu lơ lửng sau lưng hắn.
Từ bầu trời mây đỏ hừng của Huyền Ma cung, ánh sáng như của tà dương chiếu rọi khung cảnh của Niết Bàn thiền viện, tạo nên bức họa huyền diệu.
"Không có sương mù của Huyền Không trận, Niết Bàn thiền viện giờ nhìn chẳng ra làm sao cả."
Phê bình một câu xong, hắn nở nụ cười phúc hậu, thì thào:
"Cũng đã nhiều năm rồi!"
Một đứa trẻ chạy nhanh trên con đường đá ngoằn nghèo...Lời Hành Giả:
Người sống xây mộ cho người chết
Người chết còn sống, người sống đã chết.
Rùa thật lưng cõng theo mộng ảo
Mộng ảo thành thật, rùa thật là ảo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.