Hạnh Phúc Ấy Liệu Có Phần Em

Chương 17: Ngoài dự đoán!

Hoàng Thiên Trúc

26/11/2024

Bên trong ngôi biệt thự tọa ở một vị trí nằm gần giữa rừng sâu. Ánh sáng yếu ảo từ những ngọn đèn nến nhấp nhô bên ngoài bắt đầu được đốt lên, không gian lúc này cũng trở nên huyền bí hơn bao giờ hết.

Các khách mời tham gia khi đến nơi đều được yêu cầu mặc đồ bảo hộ màu đen và che kín từ đầu đến chân.

Các dấu hiệu nhận biết như điện thoại di động, đồng hồ, hay bất kỳ vật dụng cá nhân nào khác đều được yêu cầu bỏ lại ngoài cửa trước khi bước vào không gian bóng tối bên trong. Mọi người chỉ có thể nhận diện nhau thông qua giọng nói và những cử động quen thuộc.

Người tổ chức buổi tiệc rượu bí ẩn này có chủ đích rất kích thích người tham gia. Những người tham gia bắt buộc phải là một nam một nữ. Nam sẽ được hóa trang trên khuôn mặt bằng một chiếc mặt nạ đen che kín nửa khuôn mặt, nữ thì bị che nửa mặt bằng tấm ren lụa mỏng.

Bầu trời đêm bên ngoài đang rực rỡ dưới ánh trăng lung linh, bên trong lại là những tia sáng nhỏ bé mơ hồ phủ kín không gian. Các ly rượu được đổ đầy và trao cho từng người, cùng với những nụ cười, tiếng nói thích thú của mọi người.

Bữa tiệc rượu ban đêm nhanh chóng được bắt đầu sau vài lời thông báo.

"Cảm ơn các vị đã chịu bỏ ra chút thời gian để đến tham gia buổi tiệc rượu nhỏ bé này. Để không phụ lòng mọi người, tôi có một trò chơi khá kích thích muốn gửi đến mọi người tham gia. Người cuối cùng vượt vòng sẽ nhận được một món quà "nho nhỏ" của Tần Nguyên Thế tôi!"

Cả Vân Đô này ai chẳng biết, Tần Nguyên Thế là một tài phiệt giàu có với khối gia sản khủng lồ, món quà "nho nhỏ" mà ông ta nói thật rất đáng để mong chờ!

Toàn bộ đèn đều bị tắt vụt đi hết, dường như không có cơ hội được nhìn. Về phần an ninh và bảo vệ thì không phải lo lắng.

"Lục tổng tôi...tôi sợ..." An Nghiên Hy lo lắng, đột nhiên lại tối đen hết tất cả, bảo sao cô không sợ hãi cho được chứ. Huống hồ chi từ nào giờ An Nghiên Hy cũng chưa từng tham gia mấy kiểu tiệc tùng thế này, nên trong cô rất bất an.

"Em lo cái gì? Tôi đưa em đến được thì đưa em về được!" Giọng Lục Phong Diễn trầm lạnh.

"Ghi nhớ cho rõ mùi hương trên cơ thể tôi, em mà nhận nhầm thì tôi để em ở đây chả đùa."

"Nhưng...anh..."

"Dấu trên cổ em cũng phải nhớ, tôi đã làm dấu, một khi cửa mở em phải chạy hết sức mình ra ngoài, cứ theo cảm tính mà đi, tôi chờ em!"

Lục Phong Diễn để lại trên cổ An Nghiên Hy một dấu hôn sẫm màu, căn dặn vài lời cuối cùng rồi thì cả hai đều bị tách ra.



Thật ra thì cái dấu hôn mà anh để lại nó chả có cái ý nghĩa gì đối với trò chơi lần này cả! Chẳng hiểu mục đích cuối cùng của Lục Phong Diễn là cái gì?

Trong căn phòng vô cùng tối, tiếng nói hỗn loạn của các cô gái cứ vang vang bên tai, An Nghiên Hy có cảm giác bản thân mình như đang bị nhốt trong một chiếc lòng bên vực tối vậy.

Khoảng độ 10 phút sau, căn phòng được mở khóa, thông báo được phát lên.

"Trò chơi bắt đầu! Hãy đi tìm bạn đồng hành bên mình đi nào, hahaha!"

Nghe có vẻ hơi điên rồ. An Nghiên Hy cất nỗi sợ vào trong, khi tiếng thông báo kết thúc cũng là lúc cô dùng hết sức mình chạy về phía trước.

"An Nghiên Hy, mày làm được mà, sẽ được mà..."

Tự trấn an bản thân, trong bóng tối cô cứ liên tục dùng hết sức mình chạy thật nhanh, dù có bị va chạm mấy lần liên tục cô cũng không ngừng nghỉ.

Kết quả nằm ngoài dự liệu, khi cô lại chính là người về đích đầu tiên, thành công nhận được chìa khóa mở khóa căn phòng tiếp theo.

Qua vài ải với nhiều vết xước trên người, An Nghiên Hy thành công đến với căn phòng cuối cùng cũng chính là nơi có Lục Phong Diễn.

Phòng này có ánh sáng hoàn toàn, nhưng không được rõ lắm. Khi An Nghiên Hy bước vào, bên trong có tổng cộng đến 17 ô cửa.

Lúc này lại có thông báo phát lên.

"Hay lắm cô gái, bây giờ cô có một đặc quyền duy nhất, hãy yêu cầu, chúng tôi sẽ gợi ý cho cô tìm người. Nên nhớ không nên quá phận."

An Nghiên Hy thở hồng hộc vì mệt, cô vội nói:

"Có 17 ô cửa, để tìm người thì rất khó. Tôi muốn tất cả đều đưa một bàn tay ra được không? Ngụy trang một chút cũng được..."



Chỉ có cách này là ổn nhất, nếu dùng giọng nói thì quá dễ nhận diện, tuyệt đối người tổ chức không bao giờ để yên như vậy.

"Được. Thành giao yêu cầu."

Vài phút trôi qua, 17 ô cửa lần lượt được hạ xuống một khe nhỏ, đủ để một bàn tay đưa ra ngoài.

An Nghiên Hy quan sát, cô dùng hết sức sự nhạy bén của bản thân mình, không đánh rơi dù chỉ một giây phút tập trung.

Tiếng sát lại gần từng người từng người một, lúc này An Nghiên Hy mới dùng mũi ngửi. Biết là rất khó khăn nhưng cô đành cược một ván. Cũng may mắn không bị ngụy trang quá phần, họ vẫn giữ một đặc điểm là mùi cơ thể vẹn nguyên.

Theo thứ tự từ ô số 1 đến ô số 17. An Nghiên Hy đều ngửi qua hết, lần chọn cuối cùng cô đứng ngay ô cửa số 7 và ra quyết định.

"Tôi chọn ô số 7."

"Chắc chắn?"

"Chắc chắn!"

"Chấp nhận câu trả lời, xin mời!"

Cánh cửa dần dần được hạ xuống, cùng với sự hồi hộp của An Nghiên Hy, thân thể cô vẫn đang run rẩy kịch liệt, chỉ sợ bản thân sai lầm mà ảnh hưởng đến Lục Phong Diễn.

Giây phút ô cửa được hạ xuống hoàn toàn, trong đáy mắt An Nghiên Hy bỗng lóe lên một tia cảm xúc vui mừng hơn bao giờ hết.

Đúng! Cô thật sự chọn đúng rồi! Tuy rằng người bên trong đã bị bên tổ chức bắt đứng xoay lưng lại nhưng An Nghiên Hy vẫn có thể nhận ra thân hình quen thuộc ấy.

"Lục...Lục Phong Diễn..." An Nghiên Hy khẽ gọi thẳng tên, chẳng hiểu bản thân cô đang nghĩ ngợi gì mà lại gọi như thế!

Lục Phong Diễn đứng bên trong cũng để lộ một nụ cười thích thú len lỏi trên khuôn mặt, lần này anh chọn đúng người rồi. Quả thật không làm anh thất vọng chút nào, thực sự đã ngoài dự đoán!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hạnh Phúc Ấy Liệu Có Phần Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook