Chương 16: Tiệc?
Hoàng Thiên Trúc
26/11/2024
"Chiều này em đi theo tôi đến một nơi."
"Đi đâu? Nhưng..."
"Reng reng."
Điện thoại trong túi xách bỗng dưng reo vang lên, khỏi cần phải nghĩ An Nghiên Hy cũng đã biết là ai đang gọi đến, đúng, là ba mẹ cô!
Cuộc gọi cứ vậy kéo dài đến tận 5 phút hơn, chẳng biết bên kia đầu giây đã nói những gì, chỉ thấy An Nghiên Hy sắc mặt vẫn vô cùng điềm tĩnh.
Bề ngoài không biểu lộ gì nhưng bên trong cô đều đang dần vụn vỡ, chỉ là không biểu hiện ra bên ngoài để người khác biết, chứ thực chất đã nhiều lần tan nát hết cả rồi.
Bị giữ lại cả nguyên một ngày, An Nghiên Hy nhàm chán đến mức chỉ biết ngồi một góc nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài kia cửa sổ.
Cô cũng chẳng biết rốt cuộc người đàn ông kia muốn gì, tại sao lại chọn cô cơ chứ? Để lại thắc mắc ở đó khi tiếng cửa phòng nơi An Nghiên Hy đang ở đột ngột vang lên nhiều giọng nói và kèm theo đó là tiếng cửa mở không xin phép.
Ai vậy? Đầu cô lóe lên một câu hỏi, cho đến lúc đâu đó ba bốn người phụ nữ bước vào cùng các túi đựng to nhỏ, thì lúc này mới rõ mục đích.
"Tiểu thư, chúng tôi được ngài Lục giao cho nhiệm vụ đến đây giúp cô thay đổi trang phục ạ."
Nói là thay trang phục nhưng chủ đích là thay hoàn toàn vẻ bề ngoài.
Tuy cô có hơi ngơ ngác nhưng cũng nhanh chóng trở về dáng vẻ bình tĩnh, rõ ban đầu bị đưa đến đây hắn cũng đã từng nói chiều này cùng hắn đi đâu đó nên lúc này An Nghiên Hy chỉ biết gật đầu, sao cũng được.
"Cho tôi hỏi, các chị có biết buổi chiều này phải đến đâu không ạ, vì sao phải thay đổi kiểu trang phục?"
"Chúng tôi cũng không rõ lắm, nhưng nghe nói sẽ tham gia vào một bữa tiệc rượu."
Tiệc? An Nghiên Hy nghe mà mơ mơ hồ hồ, cô từ nào giờ chưa bao giờ tham gia vào mấy thứ tiệc cao sang của người giàu, nên cũng chẳng biết sẽ là tiệc tổ chức như thế nào!
3 tiếng sau.
"Đã xong xuôi, tiểu thư đúng là rất xinh đẹp!"
An Nghiên Hy nhìn mình trong gương mà ngẩn ngơ, hình ảnh phản chiếu như đang nửa thật nửa mờ vậy. Cô mà cũng có lúc được khoác lên mình một bộ cánh có giá trị triệu đô như vầy ư? Từ trang sức đến kiểu make up và trang phục đều thuộc hàng rất đắt tiền!
Cô chỉ sợ những vật chất này khi khoác lên người cô sẽ làm hạ thấp giá trị của chúng...
Ở lại một lúc thì mấy người phụ trách việc sửa soạn cho An Nghiên Hy cũng rời đi, để lại cô một mình ngồi trên chiếc giường king size thơ thẩn.
"Cạch."
"Xong rồi!?"
Lục Phong Diễn vừa bước vào đã đưa mắt ghé sang cô gái nhỏ nhắn trong chiếc váy đen kín cổng cao tường màu đen len các chi tiết khắc họa tinh xảo.
Mắt anh dán chặt vào khuôn mặt của An Nghiên Hy, nhìn đến nhém quên luôn cả mục đích chính.
Đẹp thật, khuôn mặt của An Nghiên Hy rất rất đẹp, kiều diễm đến động lòng người!
Khi bình thường đã quá đỗi xinh rồi, vậy mà khi trang điểm lên lại càng thu hút ánh nhìn đến như vậy, quả thật Lục Phong Diễn anh hôm nay chọn cô chỉ có lời chứ không hề lỗ!
Cái ánh nhìn ấy làm An Nghiên Hy bị mất tự nhiên vô cùng, cảm giác thật không hề dễ chịu chút nào khi bị người khác cứ mãi nhìn chằm chằm mình thế kia.
Kéo hồn về thực tại, Lục Phong Diễn thôi không chìm sâu vào sắc đẹp kia nữa, anh trầm tĩnh bước về hướng An Nghiên Hy, rồi đột nhiên đưa tay gõ nhẹ lên trán cô một cái.
"Ừm, đi thôi."
"Nhưng phải đi đâu? Sao lại vận cho tôi những trang phục này?"
Lục Phong Diễn trầm lạnh đáp lời:
"Em hỏi quá nhiều lần cho câu hỏi này rồi, hỏi một lần nữa em tin tôi nhốt em ở đây không!?"
Mở miệng ra không uy hiếp thì không bao giờ khắc chế được cô gái này. Quả thật rất đúng, anh chỉ vừa để lại một câu An Nghiên Hy đã im bặt đi mà không hó hé thêm gì nữa.
Cả hai cùng di chuyển ra xe, lúc này cái tướng đi của An Nghiên Hy nó không mấy được tự nhiên cho lắm, đúng hơn là do cô mang giày cao gót không quen chân nên bị đau, có cả do giày cũng không vừa.
"Có ngốc cũng để người khác ngốc với chứ, giày không vừa chân sao em không nói? Đi kiểu gì đấy? Hay em chán cái chân này rồi?"
Lục Phong Diễn tuông một hơi, thật lúc này anh khó ở vô cùng.
"Anh...anh làm gì vậy?"
"Tháo giày ra!"
"Nhưng tôi mang vẫn được, không..."
"Im lặng!"
Lục Phong Diễn nhắc chân An Nghiên Hy lên, anh để chân cô dẫm vào đùi mình, tiện tay lột ra cả hai chiếc giày.
Hành động của anh hoàn toàn ngoài dự tính của cô. Một vị Lục tổng cao cao tại thượng lại tự tay tháo giày cho cô ư? Có phải cô là đang ảo giác không vậy?
"Chờ một chút, trợ lý Lâm sẽ đi vào lấy cho em một đôi giày khác."
Lâm Khởi đang ngồi phía ghế lái, đột nhiên bị kêu tên làm anh khó tin vô cùng, trời đất! Chuyện lạ có thật là đây chứ còn đâu nữa. Lục tổng dẫn phụ nữ về biệt thự AZ đã là chuyện khó tin lắm rồi, nay lại dẫn đi dự tiệc, đã vậy còn chăm chút cho người ta từng chút một nữa chứ!
Làm trợ lý cho Lục Phong Diễn bao nhiêu năm qua, lần đầu tiên anh thấy trường hợp này luôn đấy, đúng là khó tin hơn chữ khó tin!
"Vâng ạ, tôi vào lấy ngay ạ, nhưng mà cho hỏi cô An đây mang giày size bao nhiêu để tránh tôi lấy sai cỡ."
"37. Lấy đôi cùng màu size 37 đi." Lục Phong Diễn anh dành quyền lời nói.
Sao anh ta lại biết cô mang giày size bao nhiêu? An Nghiên Hy vẫn bị shock, người đàn ông này sao kì lạ quá vậy chứ? Vừa lạnh lùng vừa tự theo ý mình, anh lại hay bắt buộc người khác phải nghe theo mình, điển hình như hôm nay anh bắt cô đi vậy.
Không lâu sau Lâm Khởi đã mang giày ra như đúng với yêu cầu. Chiếc xe cũng rời đi ngay sau đó.
Nơi cần đi đến là một biệt thự tọa trong cánh rừng, nơi sẽ diễn ra buổi tiệc màu đen huyền bí và hấp dẫn với nhiều lợi thế trên thương trường.
"Đi đâu? Nhưng..."
"Reng reng."
Điện thoại trong túi xách bỗng dưng reo vang lên, khỏi cần phải nghĩ An Nghiên Hy cũng đã biết là ai đang gọi đến, đúng, là ba mẹ cô!
Cuộc gọi cứ vậy kéo dài đến tận 5 phút hơn, chẳng biết bên kia đầu giây đã nói những gì, chỉ thấy An Nghiên Hy sắc mặt vẫn vô cùng điềm tĩnh.
Bề ngoài không biểu lộ gì nhưng bên trong cô đều đang dần vụn vỡ, chỉ là không biểu hiện ra bên ngoài để người khác biết, chứ thực chất đã nhiều lần tan nát hết cả rồi.
Bị giữ lại cả nguyên một ngày, An Nghiên Hy nhàm chán đến mức chỉ biết ngồi một góc nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài kia cửa sổ.
Cô cũng chẳng biết rốt cuộc người đàn ông kia muốn gì, tại sao lại chọn cô cơ chứ? Để lại thắc mắc ở đó khi tiếng cửa phòng nơi An Nghiên Hy đang ở đột ngột vang lên nhiều giọng nói và kèm theo đó là tiếng cửa mở không xin phép.
Ai vậy? Đầu cô lóe lên một câu hỏi, cho đến lúc đâu đó ba bốn người phụ nữ bước vào cùng các túi đựng to nhỏ, thì lúc này mới rõ mục đích.
"Tiểu thư, chúng tôi được ngài Lục giao cho nhiệm vụ đến đây giúp cô thay đổi trang phục ạ."
Nói là thay trang phục nhưng chủ đích là thay hoàn toàn vẻ bề ngoài.
Tuy cô có hơi ngơ ngác nhưng cũng nhanh chóng trở về dáng vẻ bình tĩnh, rõ ban đầu bị đưa đến đây hắn cũng đã từng nói chiều này cùng hắn đi đâu đó nên lúc này An Nghiên Hy chỉ biết gật đầu, sao cũng được.
"Cho tôi hỏi, các chị có biết buổi chiều này phải đến đâu không ạ, vì sao phải thay đổi kiểu trang phục?"
"Chúng tôi cũng không rõ lắm, nhưng nghe nói sẽ tham gia vào một bữa tiệc rượu."
Tiệc? An Nghiên Hy nghe mà mơ mơ hồ hồ, cô từ nào giờ chưa bao giờ tham gia vào mấy thứ tiệc cao sang của người giàu, nên cũng chẳng biết sẽ là tiệc tổ chức như thế nào!
3 tiếng sau.
"Đã xong xuôi, tiểu thư đúng là rất xinh đẹp!"
An Nghiên Hy nhìn mình trong gương mà ngẩn ngơ, hình ảnh phản chiếu như đang nửa thật nửa mờ vậy. Cô mà cũng có lúc được khoác lên mình một bộ cánh có giá trị triệu đô như vầy ư? Từ trang sức đến kiểu make up và trang phục đều thuộc hàng rất đắt tiền!
Cô chỉ sợ những vật chất này khi khoác lên người cô sẽ làm hạ thấp giá trị của chúng...
Ở lại một lúc thì mấy người phụ trách việc sửa soạn cho An Nghiên Hy cũng rời đi, để lại cô một mình ngồi trên chiếc giường king size thơ thẩn.
"Cạch."
"Xong rồi!?"
Lục Phong Diễn vừa bước vào đã đưa mắt ghé sang cô gái nhỏ nhắn trong chiếc váy đen kín cổng cao tường màu đen len các chi tiết khắc họa tinh xảo.
Mắt anh dán chặt vào khuôn mặt của An Nghiên Hy, nhìn đến nhém quên luôn cả mục đích chính.
Đẹp thật, khuôn mặt của An Nghiên Hy rất rất đẹp, kiều diễm đến động lòng người!
Khi bình thường đã quá đỗi xinh rồi, vậy mà khi trang điểm lên lại càng thu hút ánh nhìn đến như vậy, quả thật Lục Phong Diễn anh hôm nay chọn cô chỉ có lời chứ không hề lỗ!
Cái ánh nhìn ấy làm An Nghiên Hy bị mất tự nhiên vô cùng, cảm giác thật không hề dễ chịu chút nào khi bị người khác cứ mãi nhìn chằm chằm mình thế kia.
Kéo hồn về thực tại, Lục Phong Diễn thôi không chìm sâu vào sắc đẹp kia nữa, anh trầm tĩnh bước về hướng An Nghiên Hy, rồi đột nhiên đưa tay gõ nhẹ lên trán cô một cái.
"Ừm, đi thôi."
"Nhưng phải đi đâu? Sao lại vận cho tôi những trang phục này?"
Lục Phong Diễn trầm lạnh đáp lời:
"Em hỏi quá nhiều lần cho câu hỏi này rồi, hỏi một lần nữa em tin tôi nhốt em ở đây không!?"
Mở miệng ra không uy hiếp thì không bao giờ khắc chế được cô gái này. Quả thật rất đúng, anh chỉ vừa để lại một câu An Nghiên Hy đã im bặt đi mà không hó hé thêm gì nữa.
Cả hai cùng di chuyển ra xe, lúc này cái tướng đi của An Nghiên Hy nó không mấy được tự nhiên cho lắm, đúng hơn là do cô mang giày cao gót không quen chân nên bị đau, có cả do giày cũng không vừa.
"Có ngốc cũng để người khác ngốc với chứ, giày không vừa chân sao em không nói? Đi kiểu gì đấy? Hay em chán cái chân này rồi?"
Lục Phong Diễn tuông một hơi, thật lúc này anh khó ở vô cùng.
"Anh...anh làm gì vậy?"
"Tháo giày ra!"
"Nhưng tôi mang vẫn được, không..."
"Im lặng!"
Lục Phong Diễn nhắc chân An Nghiên Hy lên, anh để chân cô dẫm vào đùi mình, tiện tay lột ra cả hai chiếc giày.
Hành động của anh hoàn toàn ngoài dự tính của cô. Một vị Lục tổng cao cao tại thượng lại tự tay tháo giày cho cô ư? Có phải cô là đang ảo giác không vậy?
"Chờ một chút, trợ lý Lâm sẽ đi vào lấy cho em một đôi giày khác."
Lâm Khởi đang ngồi phía ghế lái, đột nhiên bị kêu tên làm anh khó tin vô cùng, trời đất! Chuyện lạ có thật là đây chứ còn đâu nữa. Lục tổng dẫn phụ nữ về biệt thự AZ đã là chuyện khó tin lắm rồi, nay lại dẫn đi dự tiệc, đã vậy còn chăm chút cho người ta từng chút một nữa chứ!
Làm trợ lý cho Lục Phong Diễn bao nhiêu năm qua, lần đầu tiên anh thấy trường hợp này luôn đấy, đúng là khó tin hơn chữ khó tin!
"Vâng ạ, tôi vào lấy ngay ạ, nhưng mà cho hỏi cô An đây mang giày size bao nhiêu để tránh tôi lấy sai cỡ."
"37. Lấy đôi cùng màu size 37 đi." Lục Phong Diễn anh dành quyền lời nói.
Sao anh ta lại biết cô mang giày size bao nhiêu? An Nghiên Hy vẫn bị shock, người đàn ông này sao kì lạ quá vậy chứ? Vừa lạnh lùng vừa tự theo ý mình, anh lại hay bắt buộc người khác phải nghe theo mình, điển hình như hôm nay anh bắt cô đi vậy.
Không lâu sau Lâm Khởi đã mang giày ra như đúng với yêu cầu. Chiếc xe cũng rời đi ngay sau đó.
Nơi cần đi đến là một biệt thự tọa trong cánh rừng, nơi sẽ diễn ra buổi tiệc màu đen huyền bí và hấp dẫn với nhiều lợi thế trên thương trường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.