Chương 14: Thu Mua (2)
NG Nguyen 1119
09/06/2022
Sáng hôm sau, tất cả mọi người trong toà soạn T điều nhốn nháo chờ đợi. Tòa soạn T cũng có tiếng tăm giờ lại sát nhập vào công ty lớn thì cũng như diều gặp gió lớn.
Bên trong phòng họp, Trương Lân cùng Đỗ Tương Tương cũng chờ đợi từ rất sớm. Ai làm chủ cũng không quan trọng chủ yếu là lợi nhuận lớn bên đối tác mang lại.
"Anh có gặp qua người đến từ nước M không?"
"Không có, chỉ gặp qua trợ lý của người ấy. Làm việc rất chuyên nghiệp."
Cửa phòng họp mở ra.
Dáng người thon dài đỉnh đạt của một chàng trai trẻ, mặc tây trang được cắt may tỉ mỉ. Vẻ ôn nhu lịch sự lại không làm mất đi vẻ uy nghiêm tỏa ra từ trong xương cốt.
Vĩnh Thụy bên cạnh cũng liếc mắt nhìn sang boss nhà mình. Anh ta kéo chiếc ghế dành cho chủ tịch ra cung kính mời.
Dạ Bạch ngồi xuống, vắt chéo chân nâng mắt nhìn một lượt.
"..." Đỗ Tương Tương ánh mắt say mê nhìn chằm chằm vào anh. Cô ta dường như đã gặp ở đâu mà lại không nhớ nỗi.
"..." Trương Lân cũng sửng sờ."Còn trẻ như vậy sao?"
Phía trước mặt mỗi người là một tập hồ sơ. Mọi người nhìn nhau mở ra xem.
Ánh mắt ai cũng trợn tròn nhìn Trương Lân cùng Đỗ Tương Tương. Cứ như vậy là đã được thu mua toàn bộ rồi sao.
"Không thể nào, chúng ta nói rõ là xác nhập lại mà. Còn việc thu mua này là sao?" Trương Lân bất mãn đứng dậy.
"Có lẽ, anh không hiểu. Xác nhập ở đây chính là thuộc quyền sở hữu của WK. Còn việc nên giữ ai ở lại còn tùy thuộc vào năng lực của từng người." Dạ Bạch vẫn thản nhiên lên tiếng.
"Nhưng.."
"Tiền của tôi không phải từ thiện. Bỏ ra một phải lấy lại mười trong làm ăn chẳng lẽ anh không hiểu được đạo lý đơn giản này." Dạ Bạch cười như không cười nói tiếp."Mượn vốn cũng phải có lãi, lãi ban đầu anh không hoàn trả được tất nhiên tôi cũng không làm ăn lỗ vốn. Xác nhập chỉ là giữ thể diện cho anh mà thôi."
"Hoá ra là do họ, lúc đầu thiếu hụt vốn tự nhiên lại có tiền bù lỗ."
"Đúng vậy. Còn tưởng anh ta tài giỏi."
"Thì ra, họ lấy tiền ăn hết rồi lại đỗ lỗi làm ăn thua lỗ. Chúng ta là bị hai người này gài bẫy mà."
"... Trương Lân cứng đờ người không biết giải thích thế nào. Tiền thật sự là do anh ta và Đỗ Tương Tương mọi từ quỹ công ty.
"..." Đỗ Tương Tương cũng đen mặt. Mấy năm nay điều như vậy mà chẳng sao. Bỗng dưng lại bị phơi bày trước mặt mọi người.
Tập văn kiện trên bàn chính là bằng chứng hữu hiệu nhất. Giờ có giải thích cũng không có ích lợi gì.
"Không ai có ý kiến nữa vậy tan họp. Mọi người trở về vị trí của mình chờ thông báo về bộ phận nhân sự." Dạ Bạch nhàn nhạt lên tiếng đứng dây.
Ai cũng nhìn theo bóng lưng anh rời khỏi. Sau đó ủ rũ bước theo sau.
Chỉ riêng hai người vẫn ngồi như trời trồng bên trong phòng họp.
Bên trong phòng họp, Trương Lân cùng Đỗ Tương Tương cũng chờ đợi từ rất sớm. Ai làm chủ cũng không quan trọng chủ yếu là lợi nhuận lớn bên đối tác mang lại.
"Anh có gặp qua người đến từ nước M không?"
"Không có, chỉ gặp qua trợ lý của người ấy. Làm việc rất chuyên nghiệp."
Cửa phòng họp mở ra.
Dáng người thon dài đỉnh đạt của một chàng trai trẻ, mặc tây trang được cắt may tỉ mỉ. Vẻ ôn nhu lịch sự lại không làm mất đi vẻ uy nghiêm tỏa ra từ trong xương cốt.
Vĩnh Thụy bên cạnh cũng liếc mắt nhìn sang boss nhà mình. Anh ta kéo chiếc ghế dành cho chủ tịch ra cung kính mời.
Dạ Bạch ngồi xuống, vắt chéo chân nâng mắt nhìn một lượt.
"..." Đỗ Tương Tương ánh mắt say mê nhìn chằm chằm vào anh. Cô ta dường như đã gặp ở đâu mà lại không nhớ nỗi.
"..." Trương Lân cũng sửng sờ."Còn trẻ như vậy sao?"
Phía trước mặt mỗi người là một tập hồ sơ. Mọi người nhìn nhau mở ra xem.
Ánh mắt ai cũng trợn tròn nhìn Trương Lân cùng Đỗ Tương Tương. Cứ như vậy là đã được thu mua toàn bộ rồi sao.
"Không thể nào, chúng ta nói rõ là xác nhập lại mà. Còn việc thu mua này là sao?" Trương Lân bất mãn đứng dậy.
"Có lẽ, anh không hiểu. Xác nhập ở đây chính là thuộc quyền sở hữu của WK. Còn việc nên giữ ai ở lại còn tùy thuộc vào năng lực của từng người." Dạ Bạch vẫn thản nhiên lên tiếng.
"Nhưng.."
"Tiền của tôi không phải từ thiện. Bỏ ra một phải lấy lại mười trong làm ăn chẳng lẽ anh không hiểu được đạo lý đơn giản này." Dạ Bạch cười như không cười nói tiếp."Mượn vốn cũng phải có lãi, lãi ban đầu anh không hoàn trả được tất nhiên tôi cũng không làm ăn lỗ vốn. Xác nhập chỉ là giữ thể diện cho anh mà thôi."
"Hoá ra là do họ, lúc đầu thiếu hụt vốn tự nhiên lại có tiền bù lỗ."
"Đúng vậy. Còn tưởng anh ta tài giỏi."
"Thì ra, họ lấy tiền ăn hết rồi lại đỗ lỗi làm ăn thua lỗ. Chúng ta là bị hai người này gài bẫy mà."
"... Trương Lân cứng đờ người không biết giải thích thế nào. Tiền thật sự là do anh ta và Đỗ Tương Tương mọi từ quỹ công ty.
"..." Đỗ Tương Tương cũng đen mặt. Mấy năm nay điều như vậy mà chẳng sao. Bỗng dưng lại bị phơi bày trước mặt mọi người.
Tập văn kiện trên bàn chính là bằng chứng hữu hiệu nhất. Giờ có giải thích cũng không có ích lợi gì.
"Không ai có ý kiến nữa vậy tan họp. Mọi người trở về vị trí của mình chờ thông báo về bộ phận nhân sự." Dạ Bạch nhàn nhạt lên tiếng đứng dây.
Ai cũng nhìn theo bóng lưng anh rời khỏi. Sau đó ủ rũ bước theo sau.
Chỉ riêng hai người vẫn ngồi như trời trồng bên trong phòng họp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.