Chương 15: Vì Em Là Vợ Anh
NG Nguyen 1119
09/06/2022
Thịnh Uyển tuy đi lại không tiện nhưng lại rất chu đáo. Cô sắp xếp mọi thứ gọn gàng ngồi lên giường xoa xoa đôi chân mỏi nhừ của mình. Cô mở tivi lên xem..
Nhìn mọi người vui vẻ nhảy nhót trong khung cảnh náo nhiệt. Bỗng cô lại nhìn xuống đôi chân mình. Cô rất muốn có thể tự đứng lên trên chính đôi chân mình mà không phải dựa dẫm vào chiếc nạng này.
Cô cứ ngẩn người nên không biết anh đã về tự lúc nào. Anh thay giày ra, ánh mắt lại dừng trên tivi. Anh đi đến tắt nó đi.
Thịnh Uyển giật mình."Anh, anh về lâu chưa?"
"Em suy nghĩ gì đến ngẩn người vậy?" Anh không trả lời câu hỏi của cô.
"Em.. không có gì chỉ suy nghĩ linh tinh thôi.Anh thay quần áo đi, em đi dọn cơm." Cô với lấy chiếc nạng bên cạnh.
Bàn tay anh giữ lại chiếc nạng nhìn cô."Để anh xem."
"Hả..?" Cô khó hiểu nhìn anh.
Dạ Bạch ngồi xuống kéo chân cô đặt lên chân mình, nhẹ nhàng tháo chiếc vớ ra.
"... Thịnh Uyển mím môi muốn rút chân lại nhưng không thể.
"Tiểu Uyển, anh không cấm em việc gì nhưng phải lo cho sức khỏe của mình chứ. Nếu em muốn ăn cơm nhà, anh sẽ giúp em làm. Còn những việc khác có thể gọi người đến. Tự dày vò mình có khiến em khoẻ mạnh được không?" Dạ Bạch nhìn bàn chân nhỏ sưng tấy cả lên.
"Em.." Cô cũng không biết trả lời thế nào. Là cô khó chịu nên mới như vậy không nghĩ đến anh lại phản ứng lớn như vậy."Người tật nguyền như em anh đừng quan tâm đến. Đôi chân vô dụng rồi."
"Thịnh, Uyển." Dạ Bạch lạnh giọng cắt ngang lời cô.
"..." Thịnh Uyển cứng đờ người.
"Đừng làm tổn thương mình nữa hiểu không. Em còn có anh mà." Dạ Bạch hít sâu một hơi ôn nhu lên tiếng. Cứ như người vừa rồi không phải là anh vậy.
"Em xin lỗi." Cô rũ mắt xuống không dám nhìn anh nữa.
Dạ Bạch cũng không nói thêm gì lấy hòm thuốc bên cạnh mở ra, lấy một lọ thuốc mỡ lấy ra để một ít lên lòng bàn tay anh làm nóng lên mới áp vào chân cô nhẹ nhàng xoa bóp.
Thịnh Uyển chớp chớp mắt nhìn anh, cái cảm giác này thật sự khiến cô không biết diễn tả thế nào.
Anh cứ làm như vậy rất nhiều lần, cô cảm giác thoải mái hơn rất nhiều. Anh rất nhẫn nại làm từng chút, từng chút một. Cô cảm thấy rất áy này anh vừa đi làm còn về nhà phải chăm sóc cho mình."Được rồi, anh đừng làm nữa. Anh đi làm đã rất mệt mỏi rồi. Không sao đâu, tự động nó khỏi mà."
"Sắp xong rồi." Anh kiên nhẫn.
"..." Thịnh Uyển."Em sẽ không tự làm đau mình nữa." Cô chậm rì rì lên tiếng.
"Ngoan!" Anh cười như không cười nhìn cô. Thịnh Uyển cứ như đứa trẻ phạm phải sai lầm chờ người lớn trách phạt làm anh không nhịn được cười.
"Em muốn đến công ty làm việc không?" Anh nâng mắt nhìn cô.
"Hả.. không được đâu. Không ai nhận em cả" Cô cúi đầu xuống.
"Không sao, nơi này sẽ rất hợp với khả năng viết lách của em."
"..." Thịnh Uyển mặt đỏ bừng lên. Chẳng lẽ, anh đã thấy mình viết."
"Anh đi tắm trước, em cứ từ từ suy nghĩ." Anh ôn nhu lên tiếng đứng dậy đi vào trong phòng.
"Thịnh Uyển ơi Thịnh Uyển mất mặt chết đi được." Cô ôm mặt mình. Đoạn hôm đó cô viết, nhân vật chính là cô liên tưởng đến anh.
Dạ Bạch sau khi tắm rửa thay quần áo xong ra ngoài, cô gái nhỏ vẫn còn ngây ngốc ngồi trên ghế. Anh biết cô đang xấu hổ việc gì.. đúng là cô gái ngốc. đi
"Em không cho anh ăn cơm sao?"
"Hả.. em đến ngay." Cô hồi thần chống nạng đứng dậy.
"Để anh!" Anh kéo ghế ra.
"Thơm quá!" Dạ Bạch nhìn những món ăn trên bàn.
"Anh ăn thử xem có hợp khẩu vị không. Nếu không được, em sẽ đổi món khác."
"Anh rất dễ ăn, em chỉ cần hợp khẩu vị mình là được."
"Em cũng dễ ăn lắm."
Hai người cũng không ai nói thêm gì, cô liếc mắt hình như anh chỉ ăn rau xanh thôi còn thịt cá hoàn toàn không đụng đến. Chẳng lẽ, anh không thích sao. Còn cả vết bầm xanh trên tay anh giờ cô mới nhìn rõ không phải do muỗi đốt mà như kim truyền nước.
Thịnh Uyển trong lòng phức tạp, nhìn anh thế nào cũng không phải dạng tầm thường. Loại khí chất này không phải là giả vờ cứ như tự nhiên mà có từ dáng ăn đến cử chỉ.
Ăn cơm tối xong, anh nhìn cô lên tiếng."Em nấu ăn rồi thì để anh rửa cho."
Thịnh Uyển nhìn anh hồi lâu gật gật đầu. Anh giúp cô ra ngoài ghế ngồi mới quay vào trong bếp.
Dạ Bạch mím môi nhìn chén dĩa, xoắn tay áo lên.
"Choang" âm thanh rơi xuống nên gạch. Dạ Bạch đỡ trán"sao lại khó như vậy chứ."
Thịnh Uyển cũng giật mình nhìn vào bếp. Cô vội chống nạng đi vào.
Dạ Bạch nhíu mày đẩy nhẹ gọng kìm, làm lại một lần nữa. Tuy vẫn còn vụng về nhưng tốt hơn lúc nảy.
Thịnh Uyển mím môi cười xoay người lại đi ra ngoài. Trong lòng cô thật sự rất biết ơn anh đã cho cô một gia đình của riêng mình. Tuy không mấy hiểu rõ về anh nhưng cô có thể cảm nhận được anh cũng yêu quý tổ ấm nhỏ này, đang cố gắng để vun vén nó như cô vậy.
Dạ Bạch sau khi làm xong mọi việc lau khô tay bước ra ngoài.
Thịnh Uyển ngẩng mặt lên nhìn anh."Cám ơn anh!"
Dạ Bạch hơi khựng lại rất nhanh đã hiểu ý cô khẽ cười."Ngốc! Vì em là vợ anh."
Tuy cho một câu đơn giản nhưng đầy đủ tất cả ý nghĩa.
Nhìn mọi người vui vẻ nhảy nhót trong khung cảnh náo nhiệt. Bỗng cô lại nhìn xuống đôi chân mình. Cô rất muốn có thể tự đứng lên trên chính đôi chân mình mà không phải dựa dẫm vào chiếc nạng này.
Cô cứ ngẩn người nên không biết anh đã về tự lúc nào. Anh thay giày ra, ánh mắt lại dừng trên tivi. Anh đi đến tắt nó đi.
Thịnh Uyển giật mình."Anh, anh về lâu chưa?"
"Em suy nghĩ gì đến ngẩn người vậy?" Anh không trả lời câu hỏi của cô.
"Em.. không có gì chỉ suy nghĩ linh tinh thôi.Anh thay quần áo đi, em đi dọn cơm." Cô với lấy chiếc nạng bên cạnh.
Bàn tay anh giữ lại chiếc nạng nhìn cô."Để anh xem."
"Hả..?" Cô khó hiểu nhìn anh.
Dạ Bạch ngồi xuống kéo chân cô đặt lên chân mình, nhẹ nhàng tháo chiếc vớ ra.
"... Thịnh Uyển mím môi muốn rút chân lại nhưng không thể.
"Tiểu Uyển, anh không cấm em việc gì nhưng phải lo cho sức khỏe của mình chứ. Nếu em muốn ăn cơm nhà, anh sẽ giúp em làm. Còn những việc khác có thể gọi người đến. Tự dày vò mình có khiến em khoẻ mạnh được không?" Dạ Bạch nhìn bàn chân nhỏ sưng tấy cả lên.
"Em.." Cô cũng không biết trả lời thế nào. Là cô khó chịu nên mới như vậy không nghĩ đến anh lại phản ứng lớn như vậy."Người tật nguyền như em anh đừng quan tâm đến. Đôi chân vô dụng rồi."
"Thịnh, Uyển." Dạ Bạch lạnh giọng cắt ngang lời cô.
"..." Thịnh Uyển cứng đờ người.
"Đừng làm tổn thương mình nữa hiểu không. Em còn có anh mà." Dạ Bạch hít sâu một hơi ôn nhu lên tiếng. Cứ như người vừa rồi không phải là anh vậy.
"Em xin lỗi." Cô rũ mắt xuống không dám nhìn anh nữa.
Dạ Bạch cũng không nói thêm gì lấy hòm thuốc bên cạnh mở ra, lấy một lọ thuốc mỡ lấy ra để một ít lên lòng bàn tay anh làm nóng lên mới áp vào chân cô nhẹ nhàng xoa bóp.
Thịnh Uyển chớp chớp mắt nhìn anh, cái cảm giác này thật sự khiến cô không biết diễn tả thế nào.
Anh cứ làm như vậy rất nhiều lần, cô cảm giác thoải mái hơn rất nhiều. Anh rất nhẫn nại làm từng chút, từng chút một. Cô cảm thấy rất áy này anh vừa đi làm còn về nhà phải chăm sóc cho mình."Được rồi, anh đừng làm nữa. Anh đi làm đã rất mệt mỏi rồi. Không sao đâu, tự động nó khỏi mà."
"Sắp xong rồi." Anh kiên nhẫn.
"..." Thịnh Uyển."Em sẽ không tự làm đau mình nữa." Cô chậm rì rì lên tiếng.
"Ngoan!" Anh cười như không cười nhìn cô. Thịnh Uyển cứ như đứa trẻ phạm phải sai lầm chờ người lớn trách phạt làm anh không nhịn được cười.
"Em muốn đến công ty làm việc không?" Anh nâng mắt nhìn cô.
"Hả.. không được đâu. Không ai nhận em cả" Cô cúi đầu xuống.
"Không sao, nơi này sẽ rất hợp với khả năng viết lách của em."
"..." Thịnh Uyển mặt đỏ bừng lên. Chẳng lẽ, anh đã thấy mình viết."
"Anh đi tắm trước, em cứ từ từ suy nghĩ." Anh ôn nhu lên tiếng đứng dậy đi vào trong phòng.
"Thịnh Uyển ơi Thịnh Uyển mất mặt chết đi được." Cô ôm mặt mình. Đoạn hôm đó cô viết, nhân vật chính là cô liên tưởng đến anh.
Dạ Bạch sau khi tắm rửa thay quần áo xong ra ngoài, cô gái nhỏ vẫn còn ngây ngốc ngồi trên ghế. Anh biết cô đang xấu hổ việc gì.. đúng là cô gái ngốc. đi
"Em không cho anh ăn cơm sao?"
"Hả.. em đến ngay." Cô hồi thần chống nạng đứng dậy.
"Để anh!" Anh kéo ghế ra.
"Thơm quá!" Dạ Bạch nhìn những món ăn trên bàn.
"Anh ăn thử xem có hợp khẩu vị không. Nếu không được, em sẽ đổi món khác."
"Anh rất dễ ăn, em chỉ cần hợp khẩu vị mình là được."
"Em cũng dễ ăn lắm."
Hai người cũng không ai nói thêm gì, cô liếc mắt hình như anh chỉ ăn rau xanh thôi còn thịt cá hoàn toàn không đụng đến. Chẳng lẽ, anh không thích sao. Còn cả vết bầm xanh trên tay anh giờ cô mới nhìn rõ không phải do muỗi đốt mà như kim truyền nước.
Thịnh Uyển trong lòng phức tạp, nhìn anh thế nào cũng không phải dạng tầm thường. Loại khí chất này không phải là giả vờ cứ như tự nhiên mà có từ dáng ăn đến cử chỉ.
Ăn cơm tối xong, anh nhìn cô lên tiếng."Em nấu ăn rồi thì để anh rửa cho."
Thịnh Uyển nhìn anh hồi lâu gật gật đầu. Anh giúp cô ra ngoài ghế ngồi mới quay vào trong bếp.
Dạ Bạch mím môi nhìn chén dĩa, xoắn tay áo lên.
"Choang" âm thanh rơi xuống nên gạch. Dạ Bạch đỡ trán"sao lại khó như vậy chứ."
Thịnh Uyển cũng giật mình nhìn vào bếp. Cô vội chống nạng đi vào.
Dạ Bạch nhíu mày đẩy nhẹ gọng kìm, làm lại một lần nữa. Tuy vẫn còn vụng về nhưng tốt hơn lúc nảy.
Thịnh Uyển mím môi cười xoay người lại đi ra ngoài. Trong lòng cô thật sự rất biết ơn anh đã cho cô một gia đình của riêng mình. Tuy không mấy hiểu rõ về anh nhưng cô có thể cảm nhận được anh cũng yêu quý tổ ấm nhỏ này, đang cố gắng để vun vén nó như cô vậy.
Dạ Bạch sau khi làm xong mọi việc lau khô tay bước ra ngoài.
Thịnh Uyển ngẩng mặt lên nhìn anh."Cám ơn anh!"
Dạ Bạch hơi khựng lại rất nhanh đã hiểu ý cô khẽ cười."Ngốc! Vì em là vợ anh."
Tuy cho một câu đơn giản nhưng đầy đủ tất cả ý nghĩa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.