Hạnh Phúc Đó Vốn Không Phải Của Em
Chương 70
Ricky_bn
24/06/2022
Dương Tử Văn cùng Phương Hạo bước vào tần hầm của Dương Gia, nơi này
giam giữ những người đắc tội với Dương Gia và trong số đó có Mộc Đồng và đàn em mà cô ta thuê.
Phương Hạo và Dương Tử Văn ngồi trên chiếc ghế sofa dài, trước mặt là Mộc Đồng cùng đàn em cô ta đang bị trói tay, trói chân, mà thuộc hạ ở đây cũng ác quá nhỉ? Thích thì cho ăn không thích thì cho nhịn đói.
“ Phương Hạo tha cho em đi em thật sự biết lỗi rồi ” Mộc Đồng khóc lóc rên rỉ trước mặt, Phương Hạo lạnh lùng nhìn cô ta.
Phương Hạo nhìn cô ta bằng ánh mắt vô cùng lạnh lùng, càng nhìn cô ta anh càng hận không thể băm cô ta ra thành trăm mảnh.
“ Tha cho cô? Cô hối lỗi vậy những vết thương trên người vợ tôi thì sao? ” Phương Hạo lên tiếng.
Dương Tử Văn chỉ ở một bên quan sát, anh liếc mắt nhìn đến tên thuộc hạ của cô ta, hôm trước đã đánh và trói Lạc Y Sương liền nói.
“ Cánh tay nào của mày hôm trước đụng vào em tao? ”
Tên đó sợ hãi không dám lên tiếng, chỉ mở miệng cầu xin Dương Tử Văn tha mạng “ Dương Thiếu tha tội, là cô ta xúi giục tôi, tôi không biết cô gái đó là người của ngài ”.
“ Tao hỏi mày là cánh tay nào đã đụng vào em tao? ” Dương Tử Văn không hề quan tâm đến lời cầu xin đó chỉ khăn khăn vào câu hỏi chính.
Tên thuộc hạ sợ hãi run rẩy hết cả người, ánh mắt nhìn anh mang theo sự sợ hãi vô cùng.
“ Mày không nói? Được vậy người đâu lấy cả hai bàn tày nó đi ” Dương Tử Văn vừa dứt tiếng tên thuộc hạ đã bị mang đi trong sự gào khóc xin tha thứ của cậu ta.
Dương Tử Văn là người quyết đoán, nên làm việc rất tuân thủ, nói một là một mà hai là hai.
Phương Hạo còn phải bất ngờ về con người của Dương Tử Văn, anh liếc nhìn Mộc Đồng đang nhìn cảnh tượng kia một cách sự hãi như vậy, liền bật cười nói.
“ Sao cô sợ rồi? Lúc bắt vợ tôi có nghĩ đến cảnh này chưa nhỉ? ”
“ Xin anh là em dại dột, anh tha cho em lần này đi em thật sự biết lỗi rồi ” Mộc Đồng nước mắt rơi lã chã, khóc sướt mướt cầu xin anh tha mạng cho cô ta.
Phương Hạo không quan tâm quay sang hỏi Dương Tử Văn đang thưởng thức kịch hay hỏi “ Chổ cậu có những hình phạt nào là nặng nhất vậy? ”
“ Thả rắn, làm mồi cho cá xấu, làm mồi cho bạch hổ? ” Dương Tử Văn nhướn mài nhìn Phương Hạo sau đó nói ra những hình phạt mà ở Dương Gia hay áp dụng cho kẻ phạm tội nặng nhất mà không hề được cơ hội tha thứ.
“ Ting....ting ” Tiếng tin nhắn điện thoại Phương Hạo vang lên.
Anh mở ra xem thì đó là tin nhắn của Lạc Y Sương, mở hộp thư thì nội dung tin nhắn khiến anh câm nín.
[ Daddy mau về đi tiểu Khải Trạch không có Daddy không chịu ăn cơm ]
Phương Hạo không chậm trễ mà trả lời [ Anh về liền ]
Nhắn xong liền đứng dậy phủi phủi quần áo sau đó lạnh lùng nói “ Thôi vậy cứ làm mồi cho cá sấu đi, hay làm gì mà có thể khiến người ta sống không bằng chết cũng được ”
Dương Tử Văn gật gật nhìn Mộc Đồng đang sợ hãi đến mức không nói nên lời, cô ta khóc cạn cả nước mắt, nhìn bóng lưng Phương Hạo rời đi không hề quay đầu nhìn cô ta một lần.
Trong đầu liền cảm thấy bản thân ngu ngốc, cô ta thừa biết Phương Hạo là người thế nào, tuyệt tình, tàn nhẫn, lạnh lùng không ba giờ tha thứ cho người đắc tội với mình, vậy mà khi nãy cô ta còn ôm hi vọng anh sẽ bỏ qua và cho cô ta con đường sống.
Dương Tử Văn cũng đứng dậy nhìn cô ta lắc đầu nói “ Nếu cô chọn ở trong tù cải tạo thật tốt, có lẽ khả năng cô được sống và tự do, nhưng nước đi này cô chọn sai rồi, bây giờ cô phải đánh đổi cả tính mạng, đó là cái giá mà cô phải trả ”.
“ Tôi không tuyệt tình như Phương Hạo, tôi sẽ để cô sống, nhưng cô mãi mãi không bao giờ thấy được ánh sáng, đến khi mất đi cô cũng chỉ mãi mãi ở nơi tràn đầy bóng tối này ” Dương Tử Văn nói xong liền quay lưng rời đi.
Mộc Đồng lúc này gọi Dương Tử Văn hỏi “ Chẳng phải anh cũng thích Y Sương sao? ”
“ Tôi không giống cô, với tôi chỉ cần cô ấy hạnh phúc thì tôi thế nào cũng được ” Dương Tử Văn lần này không quay đầu chỉ khu người đứng lại nói sau đó liền bước ra khỏi cánh cửa phòng giam.
Mộc Đồng nhận ra cô ta và Dương Tử Văn đều đơn phương, đều trải qua cảm giác người mình yêu yêu người khác, nhưng cô ta chỉ muốn Phương Hạo là của cô ta, cô ta không đủ vị tha nhìn người khác bên cạnh anh, còn Dương Tử Văn thì khác, anh ta tôn trọng hạnh phúc của người mình yêu, đứng phía sau bảo vệ cô ấy dù cô ấy không yêu mình, nhưng anh ta vẫn vui vẻ chấp nhận nó.
Phương Hạo vừa mở cửa nhà ra đã thấy vẻ mặt bực bội của cô đang ngồi ở trên sofa còn Khải Trạch đang đứng ở trước mặt cô khoanh tay lại, mặt mếu máo sắp khóc đến nơi.
Anh đi lại chổ cô ngồi xuống, thằng bé vừa thấy anh đã gào lên khóc ngay, Lạc Y Sương lần này thật sự tức giận, cô lên tiếng nói “ Con đừng thấy Daddy con về thì mẹ không dám làm gì con ”.
“ Daddy...Daddy...hức...hức ” Khải Trạch liếc mắt nhìn anh, Phương Hạo nhìn con trai như vậy cũng không cam lòng liền quay sang cô nói nhỏ.
“ Bà xã, em đừng giận con còn nhỏ không hiểu chuyện ”.
“ Anh đừng có bênh vực thằng bé, không có anh liền quậy không chịu ăn cơm ” Lạc Y Sương liếc anh một cái khiến Phương Hạo sởn gai ốc.
“ Đều tại anh chiều hư nó đấy, con trai anh, anh đi mà quản, em quản không nổi nữa ”. Lạc Y Sương đứng dậy bỏ đi vào phòng đóng cửa một cái rầm không thèm điếm xỉa đến hai cho con Phương Hạo, Phương Hạo khi không lại bị vạ lây cũng rất bất lực.
“ Lại đây nói Daddy nghe sao lại chọc giận mẹ đến mức này hả? ” Anh vẫy vẫy tay gọi Khải Trạch đang đứng khóc lại.
Khải Trạch đi lại chổ anh, khuôn mặt đẫm nước mắt nhìn anh nhỏ giọng nói “ Tiểu Trạch không ngoan, Tiểu Trạch không nghe lời mẹ nên mẹ mới giận ”.
“ Vậy đợi khi nào mẹ nguôi giận, con nhớ đi xin lỗi mẹ nhé, không được tái phạm nếu không cả Daddy cũng không giúp con được, con thấy mẹ giận đến mức này đấy ” Phương Hạo cực kỳ nhẹ nhàng với Khải Trạch.
Lạc Y Sương bước vào phòng sắc mặt không tốt chút nào, lúc trước thằng bé rất ngoan, nói gì nghe nấy, dạo gần đây bị Phương Hạo nuông chiều riết liền không quậy, đúng cha nào con nấy mà.
Phương Hạo đưa Khải Trạch về phòng dỗ thằng bé ngủ xong mới quay về phòng ngủ của cô, Lạc Y Sương vừa thấy anh liền liếc mắt sang chổ khác không thèm nhìn đến, anh cười không nổi đi lại chổ của cô ngồi xuống giường kéo cô ôm vào lòng.
“ Đừng giận, thằng bé biết lỗi rồi ” Phương Hạo nói với cô vô cùng e dè.
“ Đều là anh chiều hư thằng bé, hai cha con anh như thế này tốt nhất nên đi về biệt thự Phương Gia ở đi ” Lạc Y Sương lên tiếng cảnh cáo luôn cả Phương Hạo, khiến anh cảm giác như ước gì anh nói anh đang bận việc không thể về được còn tốt hơn.
“ Được rồi, anh không chiều thằng bé nữa, chiều một mình em ” Phương Hạo hôn lên môi cô một cái, mỉm cười nói.
Lạc Y Sương nghe xong cũng nguôi giận phần nào, cô liền bắt anh đi tắm, chứ ngồi nghe anh luyên thuyên mệt chết đi được, đều là học thói hư của anh Á Đông, sau đó Khải Trạch lại học thói hư của anh, cô thật sự phải cứng rắng mới làm lại bọn họ.
Phương Hạo và Dương Tử Văn ngồi trên chiếc ghế sofa dài, trước mặt là Mộc Đồng cùng đàn em cô ta đang bị trói tay, trói chân, mà thuộc hạ ở đây cũng ác quá nhỉ? Thích thì cho ăn không thích thì cho nhịn đói.
“ Phương Hạo tha cho em đi em thật sự biết lỗi rồi ” Mộc Đồng khóc lóc rên rỉ trước mặt, Phương Hạo lạnh lùng nhìn cô ta.
Phương Hạo nhìn cô ta bằng ánh mắt vô cùng lạnh lùng, càng nhìn cô ta anh càng hận không thể băm cô ta ra thành trăm mảnh.
“ Tha cho cô? Cô hối lỗi vậy những vết thương trên người vợ tôi thì sao? ” Phương Hạo lên tiếng.
Dương Tử Văn chỉ ở một bên quan sát, anh liếc mắt nhìn đến tên thuộc hạ của cô ta, hôm trước đã đánh và trói Lạc Y Sương liền nói.
“ Cánh tay nào của mày hôm trước đụng vào em tao? ”
Tên đó sợ hãi không dám lên tiếng, chỉ mở miệng cầu xin Dương Tử Văn tha mạng “ Dương Thiếu tha tội, là cô ta xúi giục tôi, tôi không biết cô gái đó là người của ngài ”.
“ Tao hỏi mày là cánh tay nào đã đụng vào em tao? ” Dương Tử Văn không hề quan tâm đến lời cầu xin đó chỉ khăn khăn vào câu hỏi chính.
Tên thuộc hạ sợ hãi run rẩy hết cả người, ánh mắt nhìn anh mang theo sự sợ hãi vô cùng.
“ Mày không nói? Được vậy người đâu lấy cả hai bàn tày nó đi ” Dương Tử Văn vừa dứt tiếng tên thuộc hạ đã bị mang đi trong sự gào khóc xin tha thứ của cậu ta.
Dương Tử Văn là người quyết đoán, nên làm việc rất tuân thủ, nói một là một mà hai là hai.
Phương Hạo còn phải bất ngờ về con người của Dương Tử Văn, anh liếc nhìn Mộc Đồng đang nhìn cảnh tượng kia một cách sự hãi như vậy, liền bật cười nói.
“ Sao cô sợ rồi? Lúc bắt vợ tôi có nghĩ đến cảnh này chưa nhỉ? ”
“ Xin anh là em dại dột, anh tha cho em lần này đi em thật sự biết lỗi rồi ” Mộc Đồng nước mắt rơi lã chã, khóc sướt mướt cầu xin anh tha mạng cho cô ta.
Phương Hạo không quan tâm quay sang hỏi Dương Tử Văn đang thưởng thức kịch hay hỏi “ Chổ cậu có những hình phạt nào là nặng nhất vậy? ”
“ Thả rắn, làm mồi cho cá xấu, làm mồi cho bạch hổ? ” Dương Tử Văn nhướn mài nhìn Phương Hạo sau đó nói ra những hình phạt mà ở Dương Gia hay áp dụng cho kẻ phạm tội nặng nhất mà không hề được cơ hội tha thứ.
“ Ting....ting ” Tiếng tin nhắn điện thoại Phương Hạo vang lên.
Anh mở ra xem thì đó là tin nhắn của Lạc Y Sương, mở hộp thư thì nội dung tin nhắn khiến anh câm nín.
[ Daddy mau về đi tiểu Khải Trạch không có Daddy không chịu ăn cơm ]
Phương Hạo không chậm trễ mà trả lời [ Anh về liền ]
Nhắn xong liền đứng dậy phủi phủi quần áo sau đó lạnh lùng nói “ Thôi vậy cứ làm mồi cho cá sấu đi, hay làm gì mà có thể khiến người ta sống không bằng chết cũng được ”
Dương Tử Văn gật gật nhìn Mộc Đồng đang sợ hãi đến mức không nói nên lời, cô ta khóc cạn cả nước mắt, nhìn bóng lưng Phương Hạo rời đi không hề quay đầu nhìn cô ta một lần.
Trong đầu liền cảm thấy bản thân ngu ngốc, cô ta thừa biết Phương Hạo là người thế nào, tuyệt tình, tàn nhẫn, lạnh lùng không ba giờ tha thứ cho người đắc tội với mình, vậy mà khi nãy cô ta còn ôm hi vọng anh sẽ bỏ qua và cho cô ta con đường sống.
Dương Tử Văn cũng đứng dậy nhìn cô ta lắc đầu nói “ Nếu cô chọn ở trong tù cải tạo thật tốt, có lẽ khả năng cô được sống và tự do, nhưng nước đi này cô chọn sai rồi, bây giờ cô phải đánh đổi cả tính mạng, đó là cái giá mà cô phải trả ”.
“ Tôi không tuyệt tình như Phương Hạo, tôi sẽ để cô sống, nhưng cô mãi mãi không bao giờ thấy được ánh sáng, đến khi mất đi cô cũng chỉ mãi mãi ở nơi tràn đầy bóng tối này ” Dương Tử Văn nói xong liền quay lưng rời đi.
Mộc Đồng lúc này gọi Dương Tử Văn hỏi “ Chẳng phải anh cũng thích Y Sương sao? ”
“ Tôi không giống cô, với tôi chỉ cần cô ấy hạnh phúc thì tôi thế nào cũng được ” Dương Tử Văn lần này không quay đầu chỉ khu người đứng lại nói sau đó liền bước ra khỏi cánh cửa phòng giam.
Mộc Đồng nhận ra cô ta và Dương Tử Văn đều đơn phương, đều trải qua cảm giác người mình yêu yêu người khác, nhưng cô ta chỉ muốn Phương Hạo là của cô ta, cô ta không đủ vị tha nhìn người khác bên cạnh anh, còn Dương Tử Văn thì khác, anh ta tôn trọng hạnh phúc của người mình yêu, đứng phía sau bảo vệ cô ấy dù cô ấy không yêu mình, nhưng anh ta vẫn vui vẻ chấp nhận nó.
Phương Hạo vừa mở cửa nhà ra đã thấy vẻ mặt bực bội của cô đang ngồi ở trên sofa còn Khải Trạch đang đứng ở trước mặt cô khoanh tay lại, mặt mếu máo sắp khóc đến nơi.
Anh đi lại chổ cô ngồi xuống, thằng bé vừa thấy anh đã gào lên khóc ngay, Lạc Y Sương lần này thật sự tức giận, cô lên tiếng nói “ Con đừng thấy Daddy con về thì mẹ không dám làm gì con ”.
“ Daddy...Daddy...hức...hức ” Khải Trạch liếc mắt nhìn anh, Phương Hạo nhìn con trai như vậy cũng không cam lòng liền quay sang cô nói nhỏ.
“ Bà xã, em đừng giận con còn nhỏ không hiểu chuyện ”.
“ Anh đừng có bênh vực thằng bé, không có anh liền quậy không chịu ăn cơm ” Lạc Y Sương liếc anh một cái khiến Phương Hạo sởn gai ốc.
“ Đều tại anh chiều hư nó đấy, con trai anh, anh đi mà quản, em quản không nổi nữa ”. Lạc Y Sương đứng dậy bỏ đi vào phòng đóng cửa một cái rầm không thèm điếm xỉa đến hai cho con Phương Hạo, Phương Hạo khi không lại bị vạ lây cũng rất bất lực.
“ Lại đây nói Daddy nghe sao lại chọc giận mẹ đến mức này hả? ” Anh vẫy vẫy tay gọi Khải Trạch đang đứng khóc lại.
Khải Trạch đi lại chổ anh, khuôn mặt đẫm nước mắt nhìn anh nhỏ giọng nói “ Tiểu Trạch không ngoan, Tiểu Trạch không nghe lời mẹ nên mẹ mới giận ”.
“ Vậy đợi khi nào mẹ nguôi giận, con nhớ đi xin lỗi mẹ nhé, không được tái phạm nếu không cả Daddy cũng không giúp con được, con thấy mẹ giận đến mức này đấy ” Phương Hạo cực kỳ nhẹ nhàng với Khải Trạch.
Lạc Y Sương bước vào phòng sắc mặt không tốt chút nào, lúc trước thằng bé rất ngoan, nói gì nghe nấy, dạo gần đây bị Phương Hạo nuông chiều riết liền không quậy, đúng cha nào con nấy mà.
Phương Hạo đưa Khải Trạch về phòng dỗ thằng bé ngủ xong mới quay về phòng ngủ của cô, Lạc Y Sương vừa thấy anh liền liếc mắt sang chổ khác không thèm nhìn đến, anh cười không nổi đi lại chổ của cô ngồi xuống giường kéo cô ôm vào lòng.
“ Đừng giận, thằng bé biết lỗi rồi ” Phương Hạo nói với cô vô cùng e dè.
“ Đều là anh chiều hư thằng bé, hai cha con anh như thế này tốt nhất nên đi về biệt thự Phương Gia ở đi ” Lạc Y Sương lên tiếng cảnh cáo luôn cả Phương Hạo, khiến anh cảm giác như ước gì anh nói anh đang bận việc không thể về được còn tốt hơn.
“ Được rồi, anh không chiều thằng bé nữa, chiều một mình em ” Phương Hạo hôn lên môi cô một cái, mỉm cười nói.
Lạc Y Sương nghe xong cũng nguôi giận phần nào, cô liền bắt anh đi tắm, chứ ngồi nghe anh luyên thuyên mệt chết đi được, đều là học thói hư của anh Á Đông, sau đó Khải Trạch lại học thói hư của anh, cô thật sự phải cứng rắng mới làm lại bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.