Chương 168: Biến tới
Chúc Nỵ
17/09/2021
Tối, mọi người ai nấy trên phòng nghỉ ngơi rồi đến giờ hẹn thì xuống dưới ngắm sao.
"Cốc... Cốc... Cốc" tiếng gõ cửa vang lên kèm theo tiếng gọi quen thuộc của Lục Hạ.
- Thiên Hàn ca ca, Vân Y! Xuống dưới thôi!
Vân Y nhìn ra cửa, nói lớn với Lục Hạ.
- Mày xuống trước đi! Tao với Thiên Hàn xuống ngay đây!
Bên ngoài đáp lại tiếng "Ừm!" rồi chạy đi mất. Vân Y cũng quay sang Thiên Hàn lên tiếng.
- Đi thôi Thiên Hàn!
Thiên Hàn gật đầu rồi cùng Vân Y đi ra cửa, Vân Y vừa đứng dậy đi ra thì bỗng dưng mắt phải giật dữ dội, cô liền đưa tay lên mắt ngăn lại.
"Chuyện gì thế nhỉ? Bỗng dưng mắt phải giật, mà trong lòng mình cũng cảm thấy có gì đó là lạ..." Vân Y suy nghĩ.
Thiên Hàn thấy Vân Y là lạ liền cau mày nhìn cô lên tiếng hỏi.
- Em sao vậy? Không khỏe à?
Biết là không thể để Thiên Hàn lo lắng, cô liền mỉm cười như không có gì.
- À đâu có! Xuống dưới thôi anh!
[...]
- A! Trời sao hôm nay đẹp quá! Ê mày nhìn kìa Vân Y! Ngôi sao đó to quá!
- Ê Vân Y! Nhìn kìa nhìn kìa!
- Chị Yên! Chị nhìn bên này nè! Đẹp đúng không chị!
- Vân Y! Mày nhì...
Lục Hạ đang tươi rối chỉ ngôi sao này đến ngôi sao nọ cho Vân Y và Tử Yên xem, đang tươi rối nhìn sao trời quay sang định nói gì đó với Vân Y thì thấy có vẻ cô không được vui, ánh mắt cứ nhìn xa xăm thế nào. Lục Hạ liền ngưng cười, lên tiếng hỏi.
- Y! Mày sao vậy? Mày không khỏe hả?
- Ê! Vân Y! Vân Y!
- Triệu Vân Y!
Vân Y đang suy nghĩ miên mang thì bị Lục Hạ đánh cho một cái vào đầu làm giật mình.
- Hả? Hả? Mày nói gì?
Thiên Hàn ngồi cạnh bên thấy Lục Hạ đánh vào đầu Vân Y thì liền cau mày, đưa tay xoa vào chỗ Vân Y vừa bị Lục Hạ đánh, đưa ánh mắt không vui nhìn Lục Hạ lên tiếng.
- Hừm! Dương Lục Hạ!
Tư Vũ thấy Thiên Hàn xót vì Vân Y bị đánh thì liền bật cười.
- Nè! Hạ, em đụng đến bảo bối của Thiên Hàn rồi kìa!
Lục Hạ nhìn Tư Vũ cười hiểu ý, tay chắp lại phía trước hướng về phía Thiên Hàn nói.
- Ấy chà em quên mất! Xin lỗi xin lỗi Thiên Hàn ca ca!
Thiên Hàn không nói gì, đưa mắt nhìn Vân Y hỏi nhỏ.
- Có đau không?
Vân Y lắc đầu, mỉm cười trả lời Thiên Hàn rồi quay sang Lục Hạ hỏi laj
- Không có! Mày gọi tao cái gì?
Lục Hạ nhìn con bạn đang đưa vẻ mặt hoang mang mang nhìn mình mà hỏi.
- Con này, mày suy nghĩ gì thế?
Vân Y mỉm cười, không biết sao cảm giác kì lạ bất an ngày càng gần, nhưng cô cũng chẳng hiểu tại sao, cố gắng mỉm cười cho qua.
- Hả? Đâu có!
Lục Hạ cau mày nhìn Vân Y.
- Rõ ràng mày cứ để tâm hồn ở đâu ấy!
Nhất Phàm ngồi gần thấy vậy lên tiếng hỏi.
- Vân Y! Em không khỏe à?
Tử Yên nghe vậy cũng hỏi han, dù sao Tử Yên cũng là bác sĩ nên có gì cũng có thể giúp được.
- Vân Y em ổn chứ? Có cần chỉ kiểm tra giúp em không?
- Hả? Không em không sao! Mọi người đừng lo cho em!
Vân Y vội vả lắc đầu, bỗng cô nhìn về phía bầu trời đêm kia mà thốt lên.
- A sao băng! Mau ước nguyện!
Vừa nói, Vân Y vừa chắp tay ước nguyện, cả Thiên Hàn, Vũ-Hạ và Phàm-Yên cũng nhìn sao băng mà ước nguyện. Thiên Hàn đưa mắt nhìn Vân Y đang nhìn lên bầu trời đêm kia nở nụ cười vui vẻ mà khẽ mỉm cười. Xong Vân Y quay sang nhìn Thiên Hàn, thấy hắn đang nhìn mình thì khẽ mỉm cười, hắn nhìn cô nghiêng nhẹ đầu hỏi.
- Em ước gì thế?
Vân Y lắc đầu.
- Nói ra sẽ không còn linh nghiệm! Nên không nói đâu!
Thiên Hàn cười khẽ, khoanh tay trước ngực mà bảo.
- Biết đâu ước nguyện của em anh có thể giúp được!
- Không nói không nói!
Vân Y lắc đầu kiên quyết không nói, Thiên Hàn cũng chẳng ép cô, đưa tay ôm lấy cô từ phía sau rồi mỉm cười.
- Có phải ước cho chúng ta!
- Anh đoán xem!
Hai cặp đôi Vũ-Hạ và Phàm-Yên vừa thấy hai người kia nói chuyện với nhau thì liền nhìn nhau mà lắc đầu.
Tư Vũ thở dài rồi cúi xuống đưa tay lên phía trước giống những vị quan lại ngày xưa lên triều cầu kiến, giả vờ cung kính nói.
- Ôi! Kính thưa anh Hàn và chị Y! Bọn em không muốn ăn cơm chó miễn phí! Xin hai anh chị đừng phát!
Cả team nghe Tư Vũ nói thì bật cười, đang vui vẻ thì bỗng nhiên...
"Đoàng!"
"Đoàng!"
"Đoàng!"
Ba phát súng vang lên, Thiên Hàn, Tư Vũ và Nhất Phàm giật mình kéo những nữ nhân bên cạnh mình né ba viên đạn kia.
Nhất Phàm cau mày nhìn Thiên Hàn và Tư Vũ lên tiếng nói.
- Có chuyện gì?
- Không biết!
- Hahaha!
Bỗng nhiên tiếng cười vang lên, Thiên Hàn khẽ cau mày kéo Vân Y ra phía sau lưng mình để che chắn, giọng cáu gắt hỏi.
- Ai?
Không nghe tiếng trả lời, chỉ nghe giọng cười ghê rợn càng lúc càng gần.
- Là tao!
Người vừa cười lúc nãy cuối cùng cũng bước ra, nhìn Thiên Hàn với ánh mắt cay nghiệt rồi lại lướt mắt sang nhìn Vân Y.
Vân Y nhìn người vừa nói khẽ cau mày.
- Giả Kiến Minh!
Cậu ta nghe giọng Vân Y thì liền cười lớn, giọng nói có phá chút nguy hiểm.
- Haha! Vân Y! Anh đến tìm em đây!
Vân Y cau mày nhìn về phía Giả Kiến Minh.
- Giả Kiến Minh! Anh muốn làm gì?
Giả Kiến Minh cười nhẹ, dang hai tay hướng về phía Vân Y.
- Làm gì chứ? Đón em về với anh!
Vân Y không khỏi khó chịu khi nghe cậu ta nói thế, liền tức giận nói.
- Giả Kiến Minh! Anh bị điên à?
Cậu ta lại bật cười, còn lớn hơn lúc nãy, ánh mắt Giả Kiến Minh nhìn Vân Y với một sự thèm khát.
- Hahaha! Phải! Anh là điên vì em! Vân Y! Ngoan ngoãn quay về bên anh, anh sẽ phủi sạch hết mọi chuyện, còn nếu không..
Cô khẽ nhếch môi cười khẩy, nhướng một lên chân mày nhìn Giả Kiến Minh.
- Nếu không thì thế nào?
Giả Kiến Minh cười nửa miệng, giọng kinh tởm lên từ từ nó.
- Thì anh sẽ cho nổ tung chỗ này, Thiên Hàn, lần này mày chết chắc rồi! Tao không có được Vân Y! Thì mày cũng đừng hòng mà có được!
Tư Vũ cau mày nhìn Giả Kiến Minh, giọng khinh miệt thấy rõ.
- Giả Kiến Minh! Mày định ăn không được phá cho hoi à? Mày tưởng anh em bọn tao chết rồi chắc?
- Haha! Nhưng tiếc là bọn mày chỉ có ba, còn tao thì... Ra đây tụi bây!
Vừa nói, một đám hơn mười người có vẻ bặm trợn bước ra đứng sau lưng Giả Kiến Minh. Cậu ta bật cười ha hả như thằng điên, lên tiếng bảo.
- Bạch Thiên Hàn! Lần này mày thua chắc rồi!
Thiên Hàn nhếch môi cười khẩy, nắm tay Vân Y giữ chặt lại.
- Mạnh miệng nhỉ?
Nhất Phàm đứng cạnh Thiên Hàn cũng không quên che chắn cho Tử Yên, lên tiếng hỏi.
- Thiên Hàn! Giờ sao?
Tư Vũ nhếch mày nhìn bọn người Giả Kiến Minh, khẽ nói nhỏ.
- Có số lương nhưng không có chất lượng! Bọn chúng tấn công thì liều vậy!
- Ừm! Y Y! Lục Hạ! Tử Yên! Lên nhà bằng đường sau, mau chóng gọi ám vệ! Càng nhanh càng tốt!
Vừa nói, Thiên Hàn vừa để tay phía sau truyền điện thoại cho Vân Y. Cô cầm lấy điện thoại, nhìn Thiên Hàn với ánh mắt kiên quyết nhưng có chút lo lắng.
- Được! Anh cố trụ đến khi ám vệ đến! Nhớ cẩn thận!
Biết cô đang lo cho mình, Thiên Hàn gật đầu cố trấn an cô.
Lục Hạ và Tử Yên cũng lo lắng nói.
- Tư Vũ/Nhất Phàm! Anh cũng phải cẩn thận!
Nhất Phàm và Tư Vũ cũng gật đầu trấn an Tử Yên và Lục Hạ.
Vừa xong, tên Giả Kiến Minh khẽ nheo mắt khó chịu, gào lớn.
- LÊN TỤI BÂY!
"Cốc... Cốc... Cốc" tiếng gõ cửa vang lên kèm theo tiếng gọi quen thuộc của Lục Hạ.
- Thiên Hàn ca ca, Vân Y! Xuống dưới thôi!
Vân Y nhìn ra cửa, nói lớn với Lục Hạ.
- Mày xuống trước đi! Tao với Thiên Hàn xuống ngay đây!
Bên ngoài đáp lại tiếng "Ừm!" rồi chạy đi mất. Vân Y cũng quay sang Thiên Hàn lên tiếng.
- Đi thôi Thiên Hàn!
Thiên Hàn gật đầu rồi cùng Vân Y đi ra cửa, Vân Y vừa đứng dậy đi ra thì bỗng dưng mắt phải giật dữ dội, cô liền đưa tay lên mắt ngăn lại.
"Chuyện gì thế nhỉ? Bỗng dưng mắt phải giật, mà trong lòng mình cũng cảm thấy có gì đó là lạ..." Vân Y suy nghĩ.
Thiên Hàn thấy Vân Y là lạ liền cau mày nhìn cô lên tiếng hỏi.
- Em sao vậy? Không khỏe à?
Biết là không thể để Thiên Hàn lo lắng, cô liền mỉm cười như không có gì.
- À đâu có! Xuống dưới thôi anh!
[...]
- A! Trời sao hôm nay đẹp quá! Ê mày nhìn kìa Vân Y! Ngôi sao đó to quá!
- Ê Vân Y! Nhìn kìa nhìn kìa!
- Chị Yên! Chị nhìn bên này nè! Đẹp đúng không chị!
- Vân Y! Mày nhì...
Lục Hạ đang tươi rối chỉ ngôi sao này đến ngôi sao nọ cho Vân Y và Tử Yên xem, đang tươi rối nhìn sao trời quay sang định nói gì đó với Vân Y thì thấy có vẻ cô không được vui, ánh mắt cứ nhìn xa xăm thế nào. Lục Hạ liền ngưng cười, lên tiếng hỏi.
- Y! Mày sao vậy? Mày không khỏe hả?
- Ê! Vân Y! Vân Y!
- Triệu Vân Y!
Vân Y đang suy nghĩ miên mang thì bị Lục Hạ đánh cho một cái vào đầu làm giật mình.
- Hả? Hả? Mày nói gì?
Thiên Hàn ngồi cạnh bên thấy Lục Hạ đánh vào đầu Vân Y thì liền cau mày, đưa tay xoa vào chỗ Vân Y vừa bị Lục Hạ đánh, đưa ánh mắt không vui nhìn Lục Hạ lên tiếng.
- Hừm! Dương Lục Hạ!
Tư Vũ thấy Thiên Hàn xót vì Vân Y bị đánh thì liền bật cười.
- Nè! Hạ, em đụng đến bảo bối của Thiên Hàn rồi kìa!
Lục Hạ nhìn Tư Vũ cười hiểu ý, tay chắp lại phía trước hướng về phía Thiên Hàn nói.
- Ấy chà em quên mất! Xin lỗi xin lỗi Thiên Hàn ca ca!
Thiên Hàn không nói gì, đưa mắt nhìn Vân Y hỏi nhỏ.
- Có đau không?
Vân Y lắc đầu, mỉm cười trả lời Thiên Hàn rồi quay sang Lục Hạ hỏi laj
- Không có! Mày gọi tao cái gì?
Lục Hạ nhìn con bạn đang đưa vẻ mặt hoang mang mang nhìn mình mà hỏi.
- Con này, mày suy nghĩ gì thế?
Vân Y mỉm cười, không biết sao cảm giác kì lạ bất an ngày càng gần, nhưng cô cũng chẳng hiểu tại sao, cố gắng mỉm cười cho qua.
- Hả? Đâu có!
Lục Hạ cau mày nhìn Vân Y.
- Rõ ràng mày cứ để tâm hồn ở đâu ấy!
Nhất Phàm ngồi gần thấy vậy lên tiếng hỏi.
- Vân Y! Em không khỏe à?
Tử Yên nghe vậy cũng hỏi han, dù sao Tử Yên cũng là bác sĩ nên có gì cũng có thể giúp được.
- Vân Y em ổn chứ? Có cần chỉ kiểm tra giúp em không?
- Hả? Không em không sao! Mọi người đừng lo cho em!
Vân Y vội vả lắc đầu, bỗng cô nhìn về phía bầu trời đêm kia mà thốt lên.
- A sao băng! Mau ước nguyện!
Vừa nói, Vân Y vừa chắp tay ước nguyện, cả Thiên Hàn, Vũ-Hạ và Phàm-Yên cũng nhìn sao băng mà ước nguyện. Thiên Hàn đưa mắt nhìn Vân Y đang nhìn lên bầu trời đêm kia nở nụ cười vui vẻ mà khẽ mỉm cười. Xong Vân Y quay sang nhìn Thiên Hàn, thấy hắn đang nhìn mình thì khẽ mỉm cười, hắn nhìn cô nghiêng nhẹ đầu hỏi.
- Em ước gì thế?
Vân Y lắc đầu.
- Nói ra sẽ không còn linh nghiệm! Nên không nói đâu!
Thiên Hàn cười khẽ, khoanh tay trước ngực mà bảo.
- Biết đâu ước nguyện của em anh có thể giúp được!
- Không nói không nói!
Vân Y lắc đầu kiên quyết không nói, Thiên Hàn cũng chẳng ép cô, đưa tay ôm lấy cô từ phía sau rồi mỉm cười.
- Có phải ước cho chúng ta!
- Anh đoán xem!
Hai cặp đôi Vũ-Hạ và Phàm-Yên vừa thấy hai người kia nói chuyện với nhau thì liền nhìn nhau mà lắc đầu.
Tư Vũ thở dài rồi cúi xuống đưa tay lên phía trước giống những vị quan lại ngày xưa lên triều cầu kiến, giả vờ cung kính nói.
- Ôi! Kính thưa anh Hàn và chị Y! Bọn em không muốn ăn cơm chó miễn phí! Xin hai anh chị đừng phát!
Cả team nghe Tư Vũ nói thì bật cười, đang vui vẻ thì bỗng nhiên...
"Đoàng!"
"Đoàng!"
"Đoàng!"
Ba phát súng vang lên, Thiên Hàn, Tư Vũ và Nhất Phàm giật mình kéo những nữ nhân bên cạnh mình né ba viên đạn kia.
Nhất Phàm cau mày nhìn Thiên Hàn và Tư Vũ lên tiếng nói.
- Có chuyện gì?
- Không biết!
- Hahaha!
Bỗng nhiên tiếng cười vang lên, Thiên Hàn khẽ cau mày kéo Vân Y ra phía sau lưng mình để che chắn, giọng cáu gắt hỏi.
- Ai?
Không nghe tiếng trả lời, chỉ nghe giọng cười ghê rợn càng lúc càng gần.
- Là tao!
Người vừa cười lúc nãy cuối cùng cũng bước ra, nhìn Thiên Hàn với ánh mắt cay nghiệt rồi lại lướt mắt sang nhìn Vân Y.
Vân Y nhìn người vừa nói khẽ cau mày.
- Giả Kiến Minh!
Cậu ta nghe giọng Vân Y thì liền cười lớn, giọng nói có phá chút nguy hiểm.
- Haha! Vân Y! Anh đến tìm em đây!
Vân Y cau mày nhìn về phía Giả Kiến Minh.
- Giả Kiến Minh! Anh muốn làm gì?
Giả Kiến Minh cười nhẹ, dang hai tay hướng về phía Vân Y.
- Làm gì chứ? Đón em về với anh!
Vân Y không khỏi khó chịu khi nghe cậu ta nói thế, liền tức giận nói.
- Giả Kiến Minh! Anh bị điên à?
Cậu ta lại bật cười, còn lớn hơn lúc nãy, ánh mắt Giả Kiến Minh nhìn Vân Y với một sự thèm khát.
- Hahaha! Phải! Anh là điên vì em! Vân Y! Ngoan ngoãn quay về bên anh, anh sẽ phủi sạch hết mọi chuyện, còn nếu không..
Cô khẽ nhếch môi cười khẩy, nhướng một lên chân mày nhìn Giả Kiến Minh.
- Nếu không thì thế nào?
Giả Kiến Minh cười nửa miệng, giọng kinh tởm lên từ từ nó.
- Thì anh sẽ cho nổ tung chỗ này, Thiên Hàn, lần này mày chết chắc rồi! Tao không có được Vân Y! Thì mày cũng đừng hòng mà có được!
Tư Vũ cau mày nhìn Giả Kiến Minh, giọng khinh miệt thấy rõ.
- Giả Kiến Minh! Mày định ăn không được phá cho hoi à? Mày tưởng anh em bọn tao chết rồi chắc?
- Haha! Nhưng tiếc là bọn mày chỉ có ba, còn tao thì... Ra đây tụi bây!
Vừa nói, một đám hơn mười người có vẻ bặm trợn bước ra đứng sau lưng Giả Kiến Minh. Cậu ta bật cười ha hả như thằng điên, lên tiếng bảo.
- Bạch Thiên Hàn! Lần này mày thua chắc rồi!
Thiên Hàn nhếch môi cười khẩy, nắm tay Vân Y giữ chặt lại.
- Mạnh miệng nhỉ?
Nhất Phàm đứng cạnh Thiên Hàn cũng không quên che chắn cho Tử Yên, lên tiếng hỏi.
- Thiên Hàn! Giờ sao?
Tư Vũ nhếch mày nhìn bọn người Giả Kiến Minh, khẽ nói nhỏ.
- Có số lương nhưng không có chất lượng! Bọn chúng tấn công thì liều vậy!
- Ừm! Y Y! Lục Hạ! Tử Yên! Lên nhà bằng đường sau, mau chóng gọi ám vệ! Càng nhanh càng tốt!
Vừa nói, Thiên Hàn vừa để tay phía sau truyền điện thoại cho Vân Y. Cô cầm lấy điện thoại, nhìn Thiên Hàn với ánh mắt kiên quyết nhưng có chút lo lắng.
- Được! Anh cố trụ đến khi ám vệ đến! Nhớ cẩn thận!
Biết cô đang lo cho mình, Thiên Hàn gật đầu cố trấn an cô.
Lục Hạ và Tử Yên cũng lo lắng nói.
- Tư Vũ/Nhất Phàm! Anh cũng phải cẩn thận!
Nhất Phàm và Tư Vũ cũng gật đầu trấn an Tử Yên và Lục Hạ.
Vừa xong, tên Giả Kiến Minh khẽ nheo mắt khó chịu, gào lớn.
- LÊN TỤI BÂY!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.