Hạnh Phúc Nhất Là Khi Có Anh

Chương 179: Em có sợ anh không?

Chúc Nỵ

17/09/2021

"Ting" tiếng chuông tin nhắn điện thoại của cô vang lên, cô cầm điện thoại khẽ cau mày nhìn dòng tin nhắn do Thiên Hàn gửi qua.

"Tối đi phố đêm! Không được từ chối!"

Vân Y nghiêng đầu nhìn tin nhắn, gật đầu rồi nhẹ gõ vào bàn phím "Được!" xong gửi đi.

Lục Hạ thấy Vân Y cứ nhìn chăm chăm vào điện thoại thì không khỏi hiếu kỳ.

- Ai nhắn thế?

Vân Y xoay màn hình điện qua cho Lục Hạ xem, lắc lắc nói.

- Bạch Thiên Hàn!

Lục Hạ cười hỏi.

- Chuyện gì à?

- Tối đi chơi phố đêm!

- Ồ! Nung nóng tình cảm sao? Tốt tốt tốt!

- Thấy ghê!

- Haha! Thôi hỏi nè! Định khi nào về thăm cậu Vân Trình? Cậu lo cho mày lắm đấy, lúc chưa tìm được mày, tao nghe Tư Vũ bảo cậu đã tức giận đánh Thiên Hàn ca ca!

Vân Y nghe vậy thì có chút áy náy, vì cô mà Thiên Hàn bị đánh nhưng biết sao giờ, cô cười nhẹ đáp.

- Ừm! Chắc khi nào tao nhớ lại một số chuyện thì tao sẽ tìm cậu! Mà chuyện tao bị mất trí, không ai biết hả?

Lục Hạ gật đầu, miệng nói tay đếm.

- Ừm, hiện tại ngoài Thiên Hàn ca ca, tao, Tư Vũ, Nhất Phàm và Tử Yên ra thì không ai biết cả! À quên có Giả Kiến Minh cũng biết!

- Giả Kiến Minh sao? Hắn ta đâu rồi?

Lục Hạ cười nhởn nhơ, bình thản uống ly trà sữa của mình rồi lại bảo.

- Hỏi lão Bạch của mày, tao không biết!

- Con này, hỏi mày cũng như không!

[...]

Tầm bảy giờ tối thì Thiên Hàn đưa Vân Y đến phố đêm như đã nói.

Lâu rồi cô không được đi phố đêm, bây giờ được đi vui vẻ hớn hở như gặp được vàng, chân không nhịn được mà chạy lung tung khu phố, hết mua đồ ăn đến mua nước uống, tung tăng kéo Thiên Hàn đi khắp nơi, ấy thế mà Thiên Hàn chẳng một lời than phiền, vẫn vui vẻ đi theo cô và tham gia những thú vui tao nhã ở đây cùng cô.



Cả hai cuối cùng cũng dừng chân tại một cái ghế đá gần đó khu bờ hồ, ánh mắt Vân Y nhìn về những dây đèn màu sáng rực đằng kia, nhẹ nhàng lên tiếng hỏi.

- Thiên Hàn! Có phải nãy giờ tôi kéo anh đi nhiều chỗ quá không?

- Không sao! Em vui là được!

- Tại sao anh lại rủ tôi đến đây?

- Vì lúc trước em rất thích đến đây! Sau khi đến nơi này thì chúng ta đã cãi nhau một trận!

Vân Y im lặng, mắt nhìn xuống chân mình dây giày đang bị vuột của mình, cô định ngồi xuống buộc lại thì Thiên Hàn đã ngồi khụy một chân xuống đất, đưa tay nhẹ nhàng buộc lại dây giày cho cô.

Thấy dáng vẻ ân cần này của hắn, cô càng muốn mình mau chóng nhớ lại hơn, nhớ lại để không còn cảm giác xa lạ khi ở bên cạnh hắn, nhớ lại để cảm thấy thoải mái hơn.

Cô khẽ mỉm cười nhìn hắn, hít một hơi khí lạnh ở đây rồi hỏi.

- Thiên Hàn! Chúng ta từng cãi nhau ở đây vì Giả Kiến Minh sao?

Thiên Hàn ngước lên nhìn Vân Y, khẽ cau mày.

- Phải! Sao em biết?

Vân Y đưa tay vén mái vén mái tóc bị những làn gió làm rối tung sang một bên, mỉm cười trả lời.

- Đoán thôi!

- Trễ rồi! Về nhà thôi!

Thiên Hàn nghe câu trả lời của cô thì có chút hụt hẫng, cứ ngỡ cô nhớ ra gì đó, chắc là do hắn quá mong cô nhớ lại rồi. Không nghĩ nhiều, Thiên Hàn đứng dậy nắm lấy tay cô rồi rời khỏi phố đêm.

Trên đường về nhà cả hai không nói với ai tiếng nào, thật ra mà nói thì cô không biết nói gì với hắn, cảm giác không khí trong xe vô cùng nặng nề nhưng đành chịu vì bây giờ cô thật khó mở miệng để trò chuyện với hắn.

Về đến nhà, Vân Y lên phòng tắm rửa thay quần áo rồi lại xuống phòng khách xem phim. Đang vui vẻ xem phim ăn vặt thì hắn đi xuống.

- Không lên phòng ngủ đi sao còn xem phim!

Vân Y chuyển tầm mắt từ tivi sang nhìn hắn, nghiêng đầu hỏi.

- Sao anh lại xuống đây?

- Nhà anh, anh đi đâu không được!

Vân Y gật đầu, ừ thì nhà hắn mà đi đâu không được, cô cười gượng gạo.

- Ừm ha!



Thiên Hàn mỉm cười, xoa đầu cô bảo.

- Ngày mai anh phải về Bạch gia lớn! Em có muốn về cùng anh không?

- Bạch gia lớn?

Nhìn ánh mắt của cô, hắn có thể đoán được cô không biết Bạch gia lớn là ở đâu, mỉm cười nói.

- Là nhà ba mẹ anh! Em có muốn về không?

Vừa nghe nhà ba mẹ hắn, cô lắc đầu liên tục.

- Không, không về! Giờ không biết ai, không nhớ gì, đến đấy rất ngột ngạt!

Thiên Hàn gật đầu, đưa tay xoa đầu cô ân cần nó.

- Ừm, ở nhà đừng đi lung tung! Có gì thì gọi cho anh ngay biết chưa!

- Tôi biết rồi! Mà... Anh bao lâu anh về?

- Nếu giải quyết việc xong sớm thì anh sẽ về sớm!

Vân Y gật đầu, chợt nhớ ra gì đó cô quay sang bình thản mà hỏi hắn.

- Thiên Hàn, tôi thấy nhân viên của anh ai nấy nhắc đến tên anh là sợ xanh máu mặt! Anh là ác ma sao mà người ta sợ thế?

Ác ma? Hắn đáng sợ đến thế sao? Cũng phải, một người như hắn nổi trận lôi đình ai mà không sợ, chỉ cần nhớ đến cái bộ dạng phát điên khi đi tìm Vân Y, hay lúc hắn xử lí mấy tên phản bội cũng đủ để người ta rùng mình.

Thiên Hàn cười khẽ, cúi người xuống tay chóng vào tựa lưng của sofa, giữ cô trong vòng tay của mình, cười khẽ hỏi.

- Vậy em có sợ anh không?

Vân Y mím môi, đỏ mặt, tình thế này cô chưa từng nghĩ sẽ ứng phó thế nào.

- À... Tôi... Đi ngủ... Đi ngủ thôi!

Thiên Hàn cười ma mị, cúi người xuống hít lấy mùi hương thơm ngát chỉ thuộc về riêng cô, miệng ghé sát tai cô nói nhỏ.

- Trả lời anh trước!

- Tôi... Tôi... Tôi đi ngủ, anh ngủ ngon!

Nói rồi Vân Y cúi xuồng luồn lách khỏi vòng tay hắn, chạy một mạch lên phòng, đóng cửa cái "rầm" rồi quay lưng tựa vào cửa, tay quạt quạt mặt mình.

- Nóng thế này cơ chứ? Không được, không được, đi ngủ đi ngủ mau!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hạnh Phúc Nhất Là Khi Có Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook