Chương 180: Hỏi tội!
Chúc Nỵ
17/09/2021
Sáng hôm sau Vân Y thức dậy trễ, cô rời khỏi giường, đánh. răng rửa mặt thay quần áo rồi đi xuống nhà. Điều đầu tiên cô quan sát là tìm bóng dáng của Thiên Hàn, không thấy hắn đâu thì trong lòng lại khó chịu, hỏi dì Hà thì dì bảo hắn đã rời khỏi nhà từ hai tiếng trước.
"Đi rồi sao?"
Vân Y thở dài một cái, đi vào ăn sáng rồi lại trở về phòng, cô thả người xuống chiếc giường kingsize mềm mại kia, tay với lấy điện thoại lướt này nọ, xem vài ba tập phim rồi lại thoát ra, vô tình chạm vào bộ sưu tập ảnh. Những bức ảnh này... Là ảnh của Thiên Hàn, sao máy cô lại lưu nhiều ảnh của hắn thế nhỉ? Vân Y giật mình ngồi bật dậy, tay lướt mắt xem không ngừng.
- Ảnh của hắn... Mình có nhiều thế cơ à?
Cô khẽ mỉm cười, thích thú lướt những tấm ảnh kia xem mà không ngừng cảm thán, thật sự rất đẹp, đẹp quá mức cho phép. Càng nhìn ảnh thì lòng cô càng xao xuyến.
- A! Không ngắm nữa!
Vân Y thở dài một cái rồi đi xuống nhà, chạy quanh ngoài vườn. Cô ngồi ở xích đu trong vườn, chân thả xuống đung đưa, ánh mắt nhìn về phía những đóa hoa đang nở rộ.
- Không biết bây giờ Triệu gia thế nào nhỉ? Lục Hạ nói mình đã rời khỏi Triệu gia, thật là muốn nhớ lại quá đi mất!
Suy nghĩ nhiều làm đầu óc thêm mệt mỏi. Phải thư giãn! Phải thư giãn thôi!
Vân Y đứng dậy, đi vào nhà lấy dụng cụ làm vườn ra, cô đeo bao tay vào, chiếc một vài đóa hoa ảnh hương tím ngắt kia vào một chậu nhỏ thật đẹp sau đó tháo bao tay ra, cầm chậu hoa nhỏ kia đi vào nhà.
"Cạch" cô mở cửa đi vào thư phòng của hắn, tay đặt chậu hoa xuống khung cửa sổ, cô đưa tay kéo cửa sổ ra, một luồng gió lùa vào mang theo hương của chậu hoa oải hương thoang thoảng, dễ chịu và thật mát, Vân Y khẽ mỉm cười.
Vân Y lại lộ bản chất hiếu kỳ, chân bước đến bàn làm việc của hắn, vẫn là khung ảnh cũ của cô và hắn. Vân Y nhìn nó một lúc rồi lại nhìn thấy học tủ lộ ra một cạnh của một cái phong bì màu đỏ, định là mở ra để ngay thẳng lại nhưng khi kéo học tủ ra, đạp vào mắt cô là vô số ảnh của cô trong này, Vân Y đưa tay cầm vài tấm lên xem, mỉm cười đặt lại vào học tủ, ánh mắt vô tình va vào tập hồ sơ, cô cầm lên xem, không biết điều gì thúc giục cô mở nó ra, kéo hai tấm giấy bên trong ra. Mặt Vân Y đanh lại, miệng đọc dòng chữ trên giấy.
- Sơ yếu lý lịch của Triệu Vân Y!
Tấm giấy trên tay Vân Y có đầy đủ tất cả việc về cô, được tóm gọn đầy đủ trong đấy. Cô ôm đầu, bấu tóc, mắt nhắm chặt, đau đớn nghiến chặt răng vào nhau. Bỗng một loạt kí ức lúc trước vô thức vụt qua đầu cô như những đám mây bồng bềnh trên nền trời xanh thẳm. Vài ba cơn gió nhẹ nhàng thổi vào căn phòng thông qua cửa sổ làm mái tóc dài thướt tha tung bay lả lướt như đang thổi bùng những kí ức đã lãng quên dần sống lại, khắc sâu vào trí nhớ.
"Anh sẽ không để em tổn thương"
"Em cảm nhận xem... Nó là toàn tâm toàn ý với em, chỉ có mình em, không còn chỗ chứa ai cả!"
"Không cần lương! Tiền của anh... đủ... nuôi..."
"..."
Nhưng âm thanh vang lên trong đầu cô dần dần im lặng, ánh sáng trước mắt cũng dần dần biến mất đi...
"Triệu Vân Y tôi nói cho em biết đời này kiếp này của tôi Bạch Thiên Hàn, mãi mãi và mãi mãi chỉ một lòng một dạ với một người, không bao giờ có người thứ hai! Tôi yêu em!"
"Với ai thì anh không biết... Nhưng với anh, lời nói của em rất có giá trị!"
"Thiên Hàn! Em yêu anh!"
- Thiên Hàn!
Dì Hà đứng cạnh giường Vân Y, ánh mắt không khỏi lo lắng hỏi.
- Vân Y cháu sao vậy? Cháu ổn chứ? Cháu đã ngất đấy!
- Dì Hà! Cháu... Cháu không sao! Dì đừng lo!
- Vậy dì xuống nhà làm việc tiếp, có gì gọi dì ngay nha!
Vân Y mỉm cười gật đầu, tay sờ vào một bên thái dương, khẽ cau mày. Một loạt hình ảnh trước kia xuất hiện trong đầu cô, từ mờ ảo thành rõ nét, rồi dần dần cô nhớ lại tất cả.
Cô nhớ rồi! Nhớ tất cả rồi! Không còn quên một chi tiết nào nữa cả! Nhớ ra nguyên nhân mình bị mất trí nhớ rồi, nhớ ra ai là người đẩy cô xuống vực, tất tần tật cô đã rõ hết. Nhớ ra cuộc gặp định mệnh giữa cô và hắn. Nhớ ra rằng cô và hắn đã yêu nhau nhiều đến nhường nào. Nhớ ra tất cả rồi, không quên sót một thứ gì. Niềm hạnh phúc trào dâng trong trong lòng cô.
- Mình nhớ ra rồi, nhớ ra rồi!
Vân Y vội vã lấy điện thoại ra, bấm một dãy số quen thuộc.
"Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được..."
- Không gọi được? Tại sao nhỉ?
Lúc cần lại không gọi được, đúng là lúc cần không có mà lúc có thì không cần mà. Thật là, tâm trạng đang trên mây bây giờ gọi hắn không được cô như rơi từ trên mây xuống địa ngục, bỏ đi, nhớ lại là hay lắm rồi.
__________________________________________
Bạch gia lớn...
Bạch Thừa Lâm ngồi nhâm nhi tách trà, nhàn hạ thưởng thức hương vị trà hảo hạng do ông bạn Vân Trình gửi tặng, gật đầu vì vị trà chất lượng rồi lại đưa mắt nhìn con trai mình mà hỏi.
- Thiên Hàn! Bỗng dưng con sang đây tìm ba có việc gấp như vậy, có chuyện gì sao?
- Con đã tìm được Y Y!
Thừa Lâm bất ngờ đặt vội tách trà xuống, hối hả hỏi lại.
- Tìm được rồi sao? Khi nào? Ở đâu? Để ba gọi cho Vân Trình!
- Khoan đã ba! Con còn có chuyện muốn hỏi! Ông bây giờ đang ở đâu?
Nghe nhắc đến Bạch Kiêu, Bạch Thừa Lâm lại thở dài ngán ngẩm, lắc đầu bảo.
- Haiz! Nói tới ông con! Ba thêm mệt đây, sau vụ Tiểu Vân Y bị thương mẹ con đã sang nhà ông làm lớn chuyện, ông con thì bảo Tiểu Vân Y không xứng với con, chỉ muốn dọa cho con bé rời xa con, thế là mẹ con nổi trận lôi đình bên nhà!
Thiên Hàn cau mày.
- Mẹ sao?
Bạch Thừa Lâm gật đầu, tay xoay xoay tách trà trên bàn, cười khổ nói. Tính tình của bà Lục Cẩm Hà cũng chẳng phải dạng vừa, bà đã chấm Vân Y làm con dâu rồi mà Bạch Kiêu còn nhúng tay vào thì bà chẳng để yên.
Thiên Hàn cười trừ, mẹ hắn đúng là thương con dâu tương lai thật mà!
- Theo ba biết thì giờ ông con đang ở ngoại ô rồi! Con định tìm ông?
- Ừm! Người cứu Vân Y lúc rơi xuống vực là ông!
Bạch Thừa Lâm mở to mắt hết cỡ, ông không nghe lầm chứ? Bạch Kiêu cứu Vân Y sao?
- Cái gì? Lần trước xém hại chết Tiểu Vân Y, bây giờ lại cứu con bé, con có lầm không?
- Không! Con muốn tìm ông để hỏi rõ mọi chuyện!
- Được rồi! Ba đi với con! Coi như vì hạnh phúc của con nhưng trước tiên ba phải đi xin phép bà Bạch của ba đã!
Phải không chứ? Ông Bạch lão cũng sợ vợ, haha gì thì gì chứ không thể quên xin phép "nóc nhà" được mà.
[...]
Khu ngoại ô phía đông.
Thiên Hàn dừng xe trước một căn nhà nhỏ, tay cầm vô lăng quay sang nói với ông Thừa Lâm.
- Ba! Đến nơi rồi!
- Được rồi! Vào trong!
Cả hai ba con họ Bạch bước xuống xe, nhìn nhau gật đầu rồi đi vào trong. Vừa đi vào thì đã thấy ông Bạch Kiêu ngồi ngoài vườn rảnh rỗi uống trà ngắm cảnh.
Thiên Hàn quay sang nhìn ba mình, ánh mắt không chứa chút cảm xúc nào hướng về phía Bạch Kiêu, chân nhanh nhẹn đi đến.
Bạch Kiêu đưa mắt nhìn hai ba con họ Bạch, đặt nhẹ tách trà xuống bàn lên tiếng hỏi.
- Sao hai ba con lại đến đây? Tìm ông già này sao?
Bạch Thừa Lâm cười nhẹ, trầm giọng đáp.
- Đương nhiên là thì tìm ba!
- Ngồi xuống đi! Không phải đến đây là để hỏi tội ông già này đấy chứ?
Thiên Hàn nhìn thấy Bạch Kiêu là lại nhớ đến vết thương mà ông ta gây ra cho Vân Y, mặt đanh lại lạnh giọng nói.
- Ông biết mình tội gì à?
- Thiên Hàn! Cháu có cần phải lạnh lùng với ông thế không?
Thiên Hàn quay đầu sang bên trái, khóe môi nhếch lên tạo một nụ cười nửa miệng, tay cho vào túi quần thở hắc bảo.
- Tôi không có thời gian mèo vờn chuột với ông đâu!
- Ngồi xuống đã, Thừa Lâm, xem con của con kìa, nó vẫn lạnh nhạt với ông già này thế sao?
Thừa Lâm đưa mắt nhìn Thiên Hàn, ông đặt tay lên vai hắn, lên tiếng bảo.
- Thiên Hàn! Ngồi xuống rồi chúng ta nói chuyện!
Hắn không nói gì, im lặng ngồi xuống đối diện Bạch Kiêu. Ông lão Bạch Kiêu thấy vậy thì cười nhẹ, thở dài một hơi lại hỏi.
- Đến đây tìm ông để làm gì? Hỏi chuyện của cô gái nhỏ đang ở bên cháu sao? Ông biết trước thế nào cháu cũng sẽ đến đây tìm ông! Ở đây yên tĩnh dễ nói chuyện đúng không cháu trai!
- Không cần hàn huyên! Rốt cuộc ông muốn gì?
"Đi rồi sao?"
Vân Y thở dài một cái, đi vào ăn sáng rồi lại trở về phòng, cô thả người xuống chiếc giường kingsize mềm mại kia, tay với lấy điện thoại lướt này nọ, xem vài ba tập phim rồi lại thoát ra, vô tình chạm vào bộ sưu tập ảnh. Những bức ảnh này... Là ảnh của Thiên Hàn, sao máy cô lại lưu nhiều ảnh của hắn thế nhỉ? Vân Y giật mình ngồi bật dậy, tay lướt mắt xem không ngừng.
- Ảnh của hắn... Mình có nhiều thế cơ à?
Cô khẽ mỉm cười, thích thú lướt những tấm ảnh kia xem mà không ngừng cảm thán, thật sự rất đẹp, đẹp quá mức cho phép. Càng nhìn ảnh thì lòng cô càng xao xuyến.
- A! Không ngắm nữa!
Vân Y thở dài một cái rồi đi xuống nhà, chạy quanh ngoài vườn. Cô ngồi ở xích đu trong vườn, chân thả xuống đung đưa, ánh mắt nhìn về phía những đóa hoa đang nở rộ.
- Không biết bây giờ Triệu gia thế nào nhỉ? Lục Hạ nói mình đã rời khỏi Triệu gia, thật là muốn nhớ lại quá đi mất!
Suy nghĩ nhiều làm đầu óc thêm mệt mỏi. Phải thư giãn! Phải thư giãn thôi!
Vân Y đứng dậy, đi vào nhà lấy dụng cụ làm vườn ra, cô đeo bao tay vào, chiếc một vài đóa hoa ảnh hương tím ngắt kia vào một chậu nhỏ thật đẹp sau đó tháo bao tay ra, cầm chậu hoa nhỏ kia đi vào nhà.
"Cạch" cô mở cửa đi vào thư phòng của hắn, tay đặt chậu hoa xuống khung cửa sổ, cô đưa tay kéo cửa sổ ra, một luồng gió lùa vào mang theo hương của chậu hoa oải hương thoang thoảng, dễ chịu và thật mát, Vân Y khẽ mỉm cười.
Vân Y lại lộ bản chất hiếu kỳ, chân bước đến bàn làm việc của hắn, vẫn là khung ảnh cũ của cô và hắn. Vân Y nhìn nó một lúc rồi lại nhìn thấy học tủ lộ ra một cạnh của một cái phong bì màu đỏ, định là mở ra để ngay thẳng lại nhưng khi kéo học tủ ra, đạp vào mắt cô là vô số ảnh của cô trong này, Vân Y đưa tay cầm vài tấm lên xem, mỉm cười đặt lại vào học tủ, ánh mắt vô tình va vào tập hồ sơ, cô cầm lên xem, không biết điều gì thúc giục cô mở nó ra, kéo hai tấm giấy bên trong ra. Mặt Vân Y đanh lại, miệng đọc dòng chữ trên giấy.
- Sơ yếu lý lịch của Triệu Vân Y!
Tấm giấy trên tay Vân Y có đầy đủ tất cả việc về cô, được tóm gọn đầy đủ trong đấy. Cô ôm đầu, bấu tóc, mắt nhắm chặt, đau đớn nghiến chặt răng vào nhau. Bỗng một loạt kí ức lúc trước vô thức vụt qua đầu cô như những đám mây bồng bềnh trên nền trời xanh thẳm. Vài ba cơn gió nhẹ nhàng thổi vào căn phòng thông qua cửa sổ làm mái tóc dài thướt tha tung bay lả lướt như đang thổi bùng những kí ức đã lãng quên dần sống lại, khắc sâu vào trí nhớ.
"Anh sẽ không để em tổn thương"
"Em cảm nhận xem... Nó là toàn tâm toàn ý với em, chỉ có mình em, không còn chỗ chứa ai cả!"
"Không cần lương! Tiền của anh... đủ... nuôi..."
"..."
Nhưng âm thanh vang lên trong đầu cô dần dần im lặng, ánh sáng trước mắt cũng dần dần biến mất đi...
"Triệu Vân Y tôi nói cho em biết đời này kiếp này của tôi Bạch Thiên Hàn, mãi mãi và mãi mãi chỉ một lòng một dạ với một người, không bao giờ có người thứ hai! Tôi yêu em!"
"Với ai thì anh không biết... Nhưng với anh, lời nói của em rất có giá trị!"
"Thiên Hàn! Em yêu anh!"
- Thiên Hàn!
Dì Hà đứng cạnh giường Vân Y, ánh mắt không khỏi lo lắng hỏi.
- Vân Y cháu sao vậy? Cháu ổn chứ? Cháu đã ngất đấy!
- Dì Hà! Cháu... Cháu không sao! Dì đừng lo!
- Vậy dì xuống nhà làm việc tiếp, có gì gọi dì ngay nha!
Vân Y mỉm cười gật đầu, tay sờ vào một bên thái dương, khẽ cau mày. Một loạt hình ảnh trước kia xuất hiện trong đầu cô, từ mờ ảo thành rõ nét, rồi dần dần cô nhớ lại tất cả.
Cô nhớ rồi! Nhớ tất cả rồi! Không còn quên một chi tiết nào nữa cả! Nhớ ra nguyên nhân mình bị mất trí nhớ rồi, nhớ ra ai là người đẩy cô xuống vực, tất tần tật cô đã rõ hết. Nhớ ra cuộc gặp định mệnh giữa cô và hắn. Nhớ ra rằng cô và hắn đã yêu nhau nhiều đến nhường nào. Nhớ ra tất cả rồi, không quên sót một thứ gì. Niềm hạnh phúc trào dâng trong trong lòng cô.
- Mình nhớ ra rồi, nhớ ra rồi!
Vân Y vội vã lấy điện thoại ra, bấm một dãy số quen thuộc.
"Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được..."
- Không gọi được? Tại sao nhỉ?
Lúc cần lại không gọi được, đúng là lúc cần không có mà lúc có thì không cần mà. Thật là, tâm trạng đang trên mây bây giờ gọi hắn không được cô như rơi từ trên mây xuống địa ngục, bỏ đi, nhớ lại là hay lắm rồi.
__________________________________________
Bạch gia lớn...
Bạch Thừa Lâm ngồi nhâm nhi tách trà, nhàn hạ thưởng thức hương vị trà hảo hạng do ông bạn Vân Trình gửi tặng, gật đầu vì vị trà chất lượng rồi lại đưa mắt nhìn con trai mình mà hỏi.
- Thiên Hàn! Bỗng dưng con sang đây tìm ba có việc gấp như vậy, có chuyện gì sao?
- Con đã tìm được Y Y!
Thừa Lâm bất ngờ đặt vội tách trà xuống, hối hả hỏi lại.
- Tìm được rồi sao? Khi nào? Ở đâu? Để ba gọi cho Vân Trình!
- Khoan đã ba! Con còn có chuyện muốn hỏi! Ông bây giờ đang ở đâu?
Nghe nhắc đến Bạch Kiêu, Bạch Thừa Lâm lại thở dài ngán ngẩm, lắc đầu bảo.
- Haiz! Nói tới ông con! Ba thêm mệt đây, sau vụ Tiểu Vân Y bị thương mẹ con đã sang nhà ông làm lớn chuyện, ông con thì bảo Tiểu Vân Y không xứng với con, chỉ muốn dọa cho con bé rời xa con, thế là mẹ con nổi trận lôi đình bên nhà!
Thiên Hàn cau mày.
- Mẹ sao?
Bạch Thừa Lâm gật đầu, tay xoay xoay tách trà trên bàn, cười khổ nói. Tính tình của bà Lục Cẩm Hà cũng chẳng phải dạng vừa, bà đã chấm Vân Y làm con dâu rồi mà Bạch Kiêu còn nhúng tay vào thì bà chẳng để yên.
Thiên Hàn cười trừ, mẹ hắn đúng là thương con dâu tương lai thật mà!
- Theo ba biết thì giờ ông con đang ở ngoại ô rồi! Con định tìm ông?
- Ừm! Người cứu Vân Y lúc rơi xuống vực là ông!
Bạch Thừa Lâm mở to mắt hết cỡ, ông không nghe lầm chứ? Bạch Kiêu cứu Vân Y sao?
- Cái gì? Lần trước xém hại chết Tiểu Vân Y, bây giờ lại cứu con bé, con có lầm không?
- Không! Con muốn tìm ông để hỏi rõ mọi chuyện!
- Được rồi! Ba đi với con! Coi như vì hạnh phúc của con nhưng trước tiên ba phải đi xin phép bà Bạch của ba đã!
Phải không chứ? Ông Bạch lão cũng sợ vợ, haha gì thì gì chứ không thể quên xin phép "nóc nhà" được mà.
[...]
Khu ngoại ô phía đông.
Thiên Hàn dừng xe trước một căn nhà nhỏ, tay cầm vô lăng quay sang nói với ông Thừa Lâm.
- Ba! Đến nơi rồi!
- Được rồi! Vào trong!
Cả hai ba con họ Bạch bước xuống xe, nhìn nhau gật đầu rồi đi vào trong. Vừa đi vào thì đã thấy ông Bạch Kiêu ngồi ngoài vườn rảnh rỗi uống trà ngắm cảnh.
Thiên Hàn quay sang nhìn ba mình, ánh mắt không chứa chút cảm xúc nào hướng về phía Bạch Kiêu, chân nhanh nhẹn đi đến.
Bạch Kiêu đưa mắt nhìn hai ba con họ Bạch, đặt nhẹ tách trà xuống bàn lên tiếng hỏi.
- Sao hai ba con lại đến đây? Tìm ông già này sao?
Bạch Thừa Lâm cười nhẹ, trầm giọng đáp.
- Đương nhiên là thì tìm ba!
- Ngồi xuống đi! Không phải đến đây là để hỏi tội ông già này đấy chứ?
Thiên Hàn nhìn thấy Bạch Kiêu là lại nhớ đến vết thương mà ông ta gây ra cho Vân Y, mặt đanh lại lạnh giọng nói.
- Ông biết mình tội gì à?
- Thiên Hàn! Cháu có cần phải lạnh lùng với ông thế không?
Thiên Hàn quay đầu sang bên trái, khóe môi nhếch lên tạo một nụ cười nửa miệng, tay cho vào túi quần thở hắc bảo.
- Tôi không có thời gian mèo vờn chuột với ông đâu!
- Ngồi xuống đã, Thừa Lâm, xem con của con kìa, nó vẫn lạnh nhạt với ông già này thế sao?
Thừa Lâm đưa mắt nhìn Thiên Hàn, ông đặt tay lên vai hắn, lên tiếng bảo.
- Thiên Hàn! Ngồi xuống rồi chúng ta nói chuyện!
Hắn không nói gì, im lặng ngồi xuống đối diện Bạch Kiêu. Ông lão Bạch Kiêu thấy vậy thì cười nhẹ, thở dài một hơi lại hỏi.
- Đến đây tìm ông để làm gì? Hỏi chuyện của cô gái nhỏ đang ở bên cháu sao? Ông biết trước thế nào cháu cũng sẽ đến đây tìm ông! Ở đây yên tĩnh dễ nói chuyện đúng không cháu trai!
- Không cần hàn huyên! Rốt cuộc ông muốn gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.