Chương 22: Chương 5.5
Đông Bôn Tây Cố
01/07/2018
Sau khi nghe Thẩm Trầm nói một loạt lời cao siêu, đám thanh niên tản ra một bên chơi bài. Chung Trinh vẫn canh cánh một chuyện nên không chơi mà
nhích lại gần Thẩm Trầm, “Chị họ em cả ngoại hình và khí chất đều không
có vấn đề gì, vậy theo thầy tại sao chị ấy lại không lấy được chồng?”
Thẩm Trầm nhìn vẻ mặt lấn cấn của cậu, hỏi: “Chị họ cậu trông có vẻ cũng đâu lớn tuổi, sao cậu cứ lo cô ấy không lấy được chồng thế?”
Chung Trinh gãi đầu, tỏ vẻ khổ tâm.
Thẩm Trầm chợt liếc Ôn Thiếu Khanh. Ôn Thiếu Khanh nhìn lại, muốn xem anh ta định khua môi múa mép thế nào. Thẩm Trầm cười, bắt đầu “khai sáng” cho Chung Trinh, “Lời các cụ nhiều khi chí lý lắm. Ví dụ như môn đăng hộ đối chẳng hạn. Giờ tư tưởng dòng dõi không mạnh như ngày xưa nữa, vì vậy chỉ xét riêng người nam và người nữ thì đôi bên phải ngang tầm nhau. Thực ra, vấn đề này cũng tương đương với chuyện môn đăng hộ đối ngày xưa thôi. Chị họ cậu lăn lộn trong nghề nhiều năjm, tài trí nền nã, chín chắn phóng khoáng, lại có chút lạnh lùng quật cường, người thường không dám theo đuổi, thế nên mới chưa có đối tượng. Cũng giống thầy Thẩm tôi đây, xuất sắc quá nên chẳng ai dám nhúng chàm.”
Chung Trinh cau mày, tức đến nổi đỏ mặt, “Không phải, chị họ em thật ra là một người rất dịu dàng, chẳng qua do tính chất công việc nên thỉnh thoảng khí thế mới hơi mạnh thôi. Chị ấy là một người phụ nữ mạnh mẽ chứ không phải nữ vương! Giờ chẳng có mấy luật sư tố tụng hình sự là nữ, mọi người chưa được chứng kiến khí thế của chị ấy lúc ở tòa án đâu. Sao lại không có ai theo đuổi chị ấy chứ… Hồi đi học chị ấy được nhiều con gái theo đuổi lắm!”
Giọng cậu càng nói càng lớn, người đang chơi bài nghe thấy cũng phải cười phá lên.
Có người trêu cậu: “Trinh à, cậu đừng nói thì hơn, chứ cậu nói vậy, nghe ra khí chất lạnh nhạt kia của chị cậu đúng là hơi có khuynh hướng “ấy ấy” đấy. Cậu thấy chị ấy và bác sĩ Hà có xứng đôi không?”
“Không phải, người bị “đổ” trước chị hô tôi toàn là các cô gái dịu dàng yểu điệu thôi nhé!”
Chung Trinh nói xong mới thấy hớ, gạt phăng đi, “Im ngay! Chị tôi thích đàn ông!”
Thẩm Trầm thấy Ôn Thiếu Khanh thay đổi nét mặt liền thêm dầu vào lửa, “Luật sư Tùng đúng là một người đặc biệt. Nhưng phụ nữ mạnh mẽ quá sẽ không tốt. Bác sĩ Ôn thấy có đúng không?”
Ôn Thiếu Khanh trả lời không kiêng nể: “Đàn ông vô dụng mới nói thế.”
Mọi người cũng không nể mặt Thẩm Trầm, cười ầm lên. Mấy cô gái đồng loạt cổ vũ Ôn Thiếu Khanh, “Nói hay lắm!”
Thẩm Trầm đột nhiên nở nụ cười ẩn ý, “Tôi không chỉ nghiên cứu mỹ học mà còn nghiên cứu nhân tướng học nữa. Tôi biết xem tướng đấy.”
Chung Trinh lập tức hứng thú, “Thầy biết xem tướng thật ạ? Vậy thầy mau xem cho chị họ em xem bao giờ chị ấy có thể lấy chồng?”
Thẩm Trầm ung dung trả lời: “Sắp rồi.”
Chung Trinh nghi hoặc, “Xem được thật sao?”
Thẩm Trầm cười tinh quái, “Tôi còn có thể xem được anh rể tương lai của cậu họ gì.”
Chung Trinh gãi đầu, “Họ gì?”
Thẩm Trầm thoáng liếc sang Ôn Thiếu Khanh, mỉm cười mà không nói, biểu cảm trên mặt càng lúc càng kỳ quái.
Ôn Thiếu Khanh vẫn điềm đạm, cười cười, “Thẩm đại tiên không chỉ biết xem tướng mà còn biết đọc tâm.”
Chung Trinh sực nhớ ra điều gì, hăng hái xông đến, “Bác sĩ Thẩm, nghe nói thầy có một người em họ là cơ trưởng. Anh ấy có bạn gái chưa? Giới thiệu cho chị họ em được không?”
Thẩm Trầm ngẫm nghĩ, “Ý cậu là Thẩm Nam Du hả? Cậu ta với sếp cậu quen nhau đấy, hỏi sếp cậu đi.”
Chung Trinh quay đầu xông tới một chỗ khác, “Sếp, có được không?”
“Có lẽ không được đâu, Thẩm Nam Du quá hiền lành trong sáng.” Ôn Thiếu Khanh lắc đầu tiếc nuối.
Chung Trinh lẩm bẩm bất mãn: “Hiền lành trong sáng thì sao? Chị họ em cũng đâu phải người chua ngoa đanh đá… Mọi người đừng để ngoại hình của chị em hù dọa, thực ra trong đời sống chị ấy ngốc lắm. Trên tòa án chị ấy có thể cãi nhau với người khác, cũng có thể bình tĩnh càn quét ngược xuôi, nhưng về mặt sinh hoạt đời thường chị ấy lại thường xuyên làm bộ mặt ngốc nghếch đáng yêu hỏi người khác kiểu: Rốt cuộc một chút là bao nhiêu? Một muỗng là cái muỗng to cỡ nào? Một lượng vừa phải là chừng nào? Nấu bao nhiêu phút mới ăn được? Rốt cuộc cho bao nhiêu bột giặt thì vừa… Mọi người có thấy vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu không?”
Ôn Thiếu Khanh cẩn thận suy nghĩ, mặc dù cảm thấy Tùng Dung chẳng liên quan gì đến cụm từ “ngốc nghếch đáng yêu” này, nhưng vẫn nể mặt gật đầu, “Ngốc.”
Chung Trinh cứng người, không thèm để tâm đến anh nữa, quay sang dính lấy Thẩm Trầm, “Thầy Thẩm, vậy thầy có biết ai còn độc thân mà điều kiện tương đương với chị em không?"
Thẩm Trầm quyết định gợi ý cho Chung Trinh, "Cậu việc gì phải bỏ gần tìm xa, ngay trước mặt có một người đấy thôi? Giới thiệu thầy giáo cho chị họ không được à?"
Chung Trinh ủ rũ nhìn Ôn Thiếu Khanh, "Em nghĩ đến rồi, nhưng thầy Ôn nói thầy ấy có người mình thích rồi."
Thẩm Trầm thoáng nhìn đã nhận ra Ôn Thiếu Khanh đối xử với Tùng Dung không bình thường, giờ nghe vậy thì ngạc nhiên nhìn anh.
Ôn Thiếu Khanh đưa chân đá đá Chung Trinh, "Đừng quậy nữa, lát nữa chị họ cậu biết lại giận. Sang kia chơi với họ đi."
Chung Trinh ỉu xiu bỏ đi, nhưng chưa được vài phút đã nghe thấy tiếng hét hào hứng của cậu: "Song vương! Ha ha, tôi thắng nhé!"
Thẩm Trầm thở dài. Đã không nhạy bén lại còn quá mức ngây thơ vô tư, chẳng trách chị không thương, thầy không yêu.
Khi chỉ còn lại Ôn Thiếu Khanh, Thẩm Trầm mới nhỏ giọng hỏi: "Lúc nãy Trinh nói vậy là sao?"
Ôn Thiếu Khanh đối tư thế ngồi, tỏ vẻ thư thái biếng nhác, hờ hững trả lời: "Hồi trước lúc Chung Trinh muốn giới thiệu chị họ cho tôi, tôi không biết chị họ cậu ta là Tùng Dung. Về sau biết rồi thì lười giải thích."
"Khoan đã, vậy là thế nào? Chẳng lẽ không phải vì Tùng Dung là chị họ Chung Trinh nên cậu mới quen cô ấy sao? Hai người biết nhau từ trước à?” Thẩm Trầm vuốt cằm, nhìn Ôn Thiếu Khanh suy tư, "Thú vị đấy."
Ôn Thiếu Khanh thoải mái để anh nhìn. Một lúc lâu sau, Thẩm Trầm mới khẽ cười nói tiếp: "Phải rồi, tên nhóc kia hiền lành trong sáng quá, không phải đối thủ của cậu.”
Ôn Thiếu Khanh day ấn đường. May mà Thẩm Trầm không biết chuyện của Lâm Thần, nếu không chẳng biết còn trêu chọc anh đến mức nào nữa.
Chung Trinh thắng được mấy ván, nhớ đến Tùng Dung, nhìn xung quanh một lượt, bỗng hoảng hốt hỏi: "Sếp, sếp, chị em ở trong bếp ạ?"
Ôn Thiếu Khanh gật đầu, "Ừ."
Chung Trinh vứt bài bật dậy, "Sao sếp lại để chị em ở trong bếp một mình chứ?"
Ôn Thiếu Khanh không hiểu: "Sao vậy?"
Chung Trinh hạ giọng: "Chị họ em là sát thủ nhà bếp đấy!"
Ôn Thiếu Khanh thở phào, "Cô ấy chỉ rửa bát thôi, không đụng đến lửa."
Chung Trinh nhìn Ôn Thiếu Khanh bằng ánh mắt thương hại, "Sếp, sếp không hiểu chị họ em đâu. Em đề nghị sếp mau vào bếp xem nước rửa bát của sếp thế nào rồi."
Trong ấn tượng của Ôn Thiếu Khanh, Tùng Dung vẫn là người chỉn chu và đáng tin. Anh thật sự không nghĩ cô sẽ có vấn đề gì với nhà bếp, nhưng vẫn đứng lên đi vào. Cho đến khi trông thấy bồn nước đầy bong bóng xà phòng, Ôn Thiếu Khanh mới biết mình đã chủ quan. Nhìn một lượt cũng không thấy chai nước rửa bát đâu, anh hỏi: "Nước rửa bát đâu?”
Tùng Dung đang chiến đấu với đống bát đũa trong chiếc bồn ngập bong bóng, "Vứt đi rồi.”
Ôn Thiếu Khanh cạn lời, “Nước rửa bát không phải đồ dùng một lần đâu."
Tùng Dung ngẩng đầu nhìn anh, đuôi tóc còn dính bong bóng, "Em biết, em dùng hết mới vứt."
Ôn Thiếu Khanh mấp máy môi, "Anh vừa mới mua đầu tuần.''
Tùng Dung mặc kệ anh, cúi đầu tiếp tục chiến đấu, “Hôm nay phải rửa nhiều đồ mà."
Ôn Thiếu Khanh dường như vẫn chưa thể chấp nhận sự thật rằng cô gái trước mắt là một người ngốc nghếch trong sinh hoạt đời thường, khẽ giọng giải thích: "Cũng không đến mức dùng hết một chai đâu."
Tùng Dung bực mình, "Anh mắc bệnh cuồng sạch sẽ phải không? Em đổ nhiều rửa cho sạch. Có một chai nước rửa bát thôi mà? Anh có cần phải thế không? Em sẽ mua cho anh chai mới!"
Ôn Thiếu Khanh sờ mũi, hoàn toàn bó tay, "Đây không phải vấn đề nước rửa bát."
"Không phải vấn đề nước rửa bát?" Tùng Dung cúi đầu nhìn lươt qua, “Được, em sẽ trả cả tiền nước."
Ôn Thiếu Khanh bước đến gần, nhìn Tùng Dung nghiêm túc, "Chắc không phải em không muốn rửa bát nên cố ý đấy chứ.”
Tùng Dung hết nói nổi. Cô chẳng biết vì sao Ôn Thiếu Khanh cứ quanh quẩn mãi chuyện một chai nước rửa bát, "Cố ý gì? Anh xót nước rửa bát với nước chứ gì? Em đã bảo là em trả tiền."
Ôn Thiếu Khanh nhìn vẻ mặt ngây thơ và bực bội của cô, cuối cùng cũng chấp nhận sự thật, "... Anh xót tay em."
Tùng Dung gật đầu, "Đúng rồi, kem dưỡng da tay đắt hơn nước rửa bát nhiều."
Ôn Thiếu Khanh nhớ lại nhận xét của Chung Trinh về Tùng Dung khi nãy, rồi lại nhìn cô gái đang mím môi chiến đấu với đống bong bóng trước mặt, bỗng bật cười. Hẳn là anh bị choáng rồi, nếu không sao lại cảm thấy cụm từ "ngốc nghếch đáng yêu" này chính là dùng để nói Tùng Dung nhỉ?
Tùng Dung nghe thấy tiếng cười, quay đầu nhìn anh. Đúng lúc ấy một bong bóng xà phòng bay lên rơi vào lông mi, cô định lau thì lại nhận ra tay mình đang đầy bọt, vừa sững lại, Ôn Thiếu Khanh đã nhân cơ hội lợi dụng.
Ôn Thiếu Khanh rất tự nhiên gạt bong bóng ra giúp Tùng Dung, tay còn vuốt nhẹ trên mắt cô mấy lần mới bỏ ra, "Tùng Dung, anh rất tò mò không biết em làm sao sống được trong mấy năm ở nước ngoài?"
Tùng Dung thấy mình lại bị trêu, khuôn mặt lạnh đi, cố kiềm chế cơn giận, "Liên quan gì đến anh?
Ôn Thiếu Khanh không để ý, "May mà anh biết nấu ăn."
Tùng Dung vô thức hỏi: "Anh biết nấu ăn thì liên quan gì?”
Ôn Thiếu Khanh thản nhiên trả lời: “Trong nhà có người biết nấu ăn là được rồi."
Tùng Dung bị trêu suốt buổi tối, tới lúc này cuối cùng cũng nổi nóng. Cô nhìn vòi nước trước mặt, cảm thấy cơn giận trào lên không sao nén được, liền hất cả nước và bọt vào mặt Ôn Thiếu Khanh, sau đó lập tức tránh ra.
Ai ngờ lại bị Ôn Thiếu Khanh kéo tay lại. Giọt nước tù từ chảy qua yết hầu rồi trượt vào trong cổ áo. Ánh mắt Tùng Dung ngưng lại ở yết hầu nhấp nhô của anh rồi ngượng ngùng rời đi, trong lòng liên tục phỉ nhổ bản thân. Hồi hộp cái gì kia chứ?
Ôn Thiếu Khanh dùng lực vừa phải nắm cổ tay cô, bàn tay còn lại hất nước về phía cô trả đũa. Anh nở nụ cười gian, đậm tính uy hiếp với Tùng Dung, hệt như một đứa trẻ đùa dai.
Tùng Dung vùng vẫy một lúc nhưng sức hai người quá chênh nhau. Khóe môi cô giật nhẹ, dịu dàng khuyên can: "Bình tĩnh nào, đừng hất nước vào em..."
Dường như trong mắt anh đã nhiễm làn nước trong veo khi nãy. Màu đen trong đôi mắt ấy lấp lánh và nồng nàn, nụ cười như xa xôi như thấp thoáng. Tùng Dung nhìn mãi, bỗng chốc quên mất mình muốn nói gì.
"Ôi, uyên ương nghịch nước à? Lại còn là tắm bong bóng, lãng mạn quá!"
Giọng bông đùa của Thẩm Trầm phá tan bầu không khí tĩnh lặng. Sau đó anh ta nhanh chóng nghiêm giọng giải thích: "Tôi lại vào lấy nước thôi, hai người cứ tiếp tục."
Tùng Dung nhân cơ hội thoát khỏi Ôn Thiếu Khanh. Cô rửa tay lồi mau lẹ bước ra khỏi bếp.
Tùng Dung vừa ló đầu ra thì lập tức nghe thấy tiếng gọi của Tam Bảo - chiến hữu "cách mạng" vừa kết giao trên bàn án: "Tùng Dung, Tùng Dung, tới đây đi, chúng tôi đang chơi bài giương mắt(*)."
(*) Bài giương mắt: Một kiểu chơi bài xuất phát từ Tứ Xuyên, có lối chơi nhiều bất ngờ và có thể lật ngược thế bài vào phút chót. Tên bài “giương mắt” được lấy cảm hứng từ phản ứng của người chơi khi thấy đối phương đánh bài mà bản thân không thể đánh.
Tùng Dung vội vàng đi đến. Cô vốn không biết chơi, trước mắt vẫn hiện lên khuôn mặt mang đậm nét cười của Ôn Thiếu Khanh nên càng mất tập trung. Đánh được một lát, đến Tam Bảo cũng nản, ngập ngừng lên tiếng: "Trông thì rõ ngầu, sao đánh bài còn không bằng cả Loli như tôi thế?"
Tùy Ức ngồi cạnh Tùng Dung vừa uống một ngụm nước, nghe vậy thì bị sặc, ngoảnh mặt đi cười.
Tùng Dung cười áy náy, "Xin lỗi, tôi không biết chơi cho lắm, hay là đổi người đi?"
“Mặc kệ cậu ấy.” Hà Ca vỗ vai Tùng Dung an ủi, sau đó nhìn Tam Bảo chê bai, "Loli? Cậu nói ai? Cậu ấy hả? Cậu là Loli chỗ nào? Rõ ràng là La Hán. Ngầu không đấu lại La Hán là chuyện bình thường."
Tam Bảo cụt hứng, "A ức, Hà Ca lại bắt nạt mình!"
Tùy Ức hắng giọng, "Mình chỉ là một người phàm, không lo được chuyện của La Hán. Hay là cậu đi Tây Thiên tìm Phật tổ Như Lai đi?"
Tùng Dung bật cười, không ngờ ngưòi dịu dàng nhã nhặn như Tùy Ức cũng hài hước đến vậy. Tam Bảo hừ giọng, xích lại chỗ Tùng Dung, thân mật khoác vai cô, "Luật sư Tùng, chúng ta có giao tình cơm no! Đừng để bị họ làm hư. Nào, tay tôi đang may mắn, cho cô chỗ của tôi đấy, cô đến mà ngồi, đảm bảo bài sẽ đẹp."
Tùng Dung ngẩn ra, "Giao tình qua loa(*)?"
(*)Giao tình qua loa: Từ “qua loa” trong tiếng Trung đọc đồng âm với từ “cơm”.
Tùy Ức giải thích cho cô, "Không phải "qua loa", là "cơm no". "Cơm" trong "ăn cơm" ấy. Cuộc sống của cô ấy chẳng bao giờ thoát khỏi ăn."
Hà Ca dè bỉu, "Giao tình cơm no đã là gì? Mình còn nhổ răng khôn cho cô ấy đấy!" Nói xong cũng xích lại gần, gọi đầy thân thiết: "Chị họ, chúng ta có giao tình mất răng."
Tùng Dung bị mấy tiếng "luật sư" và "chị họ" làm cho choáng váng, không biết vì sao bỗng dưng lại có thêm hai cô em gái, luống cuống nhìn Tùy Ức.
Tùy Ức cười với Tùng Dung, trấn an cô: “Hai người họ lại lên cơn đấy, mặc kệ đi. Chốc nữa là ổn thôi.”
"Luật sư Tùng..."
Tam Bảo còn muốn nói gì đó, sau khi gọi xong chợt ngừng lại, ngẫm nghĩ một lát, thân mật khoác tay Tùng Dung, "Cứ gọi luật sư Tùng mãi thì hơi khách sáo nhỉ? Nào, để tôi đặt biệt danh cho cô nhé?"
"Tùng Dung... Tùng Dung..." Tam Bảo thì thầm hai tiếng bỗng quay sang phía Ôn Thiếu Khanh kêu: "Đàn anh thân yêu, Tùng Dung với anh xứng đôi thật đấy. Ôn hòa ung dung(*), năm tháng an bình, rất tốt đẹp đúng không?"
(*)Ôn hòa ung dung , năm tháng an bình: Từ “ung dung” có âm đọc tiếng Trung đồng âm với tên “Tùng Dung”. Chữ “hòa” có một nghĩa là “và”. Câu này còn có thể hiểu là : “Ôn và Tùng Dung, năm tháng an bình.”
Chung Trinh vẫn luôn canh cánh việc Ôn Thiếu Khanh đã thích người khác, vội phân rõ giới hạn giữa hai người, chứng minh sự trong sạch của chị họ, "Không xứng, không xứng, tuyệt đối không xứng!"
Vừa dứt lời đã thấy Ôn Thiếu Khanh liếc nhìn cậu nở nụ cười hời hợt, Chung Trinh lập tức ngậm miệng.
Ôn Thiếu Khanh bật cười trêu: "Có xứng mấy đi nữa cũng không xứng bằng Nhân sâm và Dấm(*) không gặp lại."
(*)Dấm không gặp lại: Từ “dấm” có phiên âm Hán Việt là “thố”, trong tiếng Trung đọc đồng âm với “Thốc” trong tên Trần Thốc. Câu “Nhân sâm và Dấm không gặp lại” trong tiếng Trung đọc đồng âm với câu “Nhân sinh nơi nào không gặp lại.”
Tam Bảo cười ngượng ngùng, bỗng nhiên kêu giọng bất chính: "Bảo sao quen như vậy. Thung dung(*)! Đàn anh, mau ăn đi cho bổ!"
(*) Thung dung: Tên một vị thuốc Đông y, âm đọc trong tiếng Trung gần đồng âm với “Tùng Dung”.
Nói xong liền đẩy Tùng Dung về phía Ôn Thiếu Khanh.
Tùng Dung đang chán nản vì bị trêu, nhất thời không để ý nên bị ngã sang. Ôn Thiếu Khanh dễ dàng đỡ được, còn tiện thể đặt hai tay lên vai cô.
Mọi người đều là dân học y, tất nhiên hiểu được hàm ý trong đó. Tất cả bật cười khoái chí, chỉ có Tùng Dung là đầy nghi hoặc. Cô không hiểu tại sao bỗng dưng lại chuyển đền chủ đề "anh ăn cô". Tùng Dung cũng chỉ biết thung dung là thuốc bổ mà chẳng rõ là bổ gì. Nhưng trông biểu cảm của mọi người thì hẳn là bổ cho đàn ông...?
Cô vừa nghĩ vừa ngẩng lên nhìn Ôn Thiếu Khanh.
Ôn Thiếu Khanh bị nghi ngờ mà không phản bác, chỉ mỉm cười ngoảnh sang ghé vào tai cô giải thích: "Thung dung, lợi thận bổ máu, ngọt mà có tính ấm, mặn mà có chất nhuận, bổ dương không khô, bổ âm không ngấy. Trong Bản thảo hối ngôn viết: Đây là thuốc bổ, ấm mà không nóng, bổ mà không hắc, trơn mà không tiết, có tên là thung dung (Tùng Dung)."
Tùng Dung càng nhìn nụ cười của anh càng thấy đáng nghi, "Là đàn ông, bị nghi ngờ năng lực ở chuyện kia mà anh còn cười được?"
Đâu ngờ Ôn Thiếu Khanh lại thờ ơ, khẽ giọng trả lời: "Người khác nói sao không quan trọng, em biết anh khỏe là được."
Tùng Dung trở mặt, "Em không biết!"
Vẻ mặt của Ôn Thiếu Khanh rất nghiềm túc, lời nói ra lại chẳng chút đàng hoàng: "Hay là đêm nay thử xem?"
Tùng Dung đơ người, cố kìm nén nhưng mặt vẫn đỏ lên, mà càng lúc càng đỏ. Màu ửng hồng ấy hòa trộn với biểu cảm hờ hững vốn có của cô, trông thế nào cũng thấy đáng yêu, đến Tùy Ức còn không thể tự chủ mà nhìn chăm chú.
Giọng của cả hai rất nhỏ, người ngoài nhìn vào chỉ thấy hai người đang ghé sát vào nhau thầm thì, trông cực kỳ thân mật. Chẳng ai thèm quan tâm họ nói gì
Tam Bảo và Tùng Dung nhanh chóng đổi chỗ ngồi. Sau khi ngồi xuống lần nữa, bàn tay tráo bài của Tam Bảo bỗng dưng ngừng lại, mãi sau mới ngẩng đầu lên, "Mình nhớ Yêu Nữ.”
Nụ cười trên mặt Tùy Ức và Hà Ca cứng đờ, rồi tất cả đều im lặng.
Thẩm Trầm nhìn vẻ mặt lấn cấn của cậu, hỏi: “Chị họ cậu trông có vẻ cũng đâu lớn tuổi, sao cậu cứ lo cô ấy không lấy được chồng thế?”
Chung Trinh gãi đầu, tỏ vẻ khổ tâm.
Thẩm Trầm chợt liếc Ôn Thiếu Khanh. Ôn Thiếu Khanh nhìn lại, muốn xem anh ta định khua môi múa mép thế nào. Thẩm Trầm cười, bắt đầu “khai sáng” cho Chung Trinh, “Lời các cụ nhiều khi chí lý lắm. Ví dụ như môn đăng hộ đối chẳng hạn. Giờ tư tưởng dòng dõi không mạnh như ngày xưa nữa, vì vậy chỉ xét riêng người nam và người nữ thì đôi bên phải ngang tầm nhau. Thực ra, vấn đề này cũng tương đương với chuyện môn đăng hộ đối ngày xưa thôi. Chị họ cậu lăn lộn trong nghề nhiều năjm, tài trí nền nã, chín chắn phóng khoáng, lại có chút lạnh lùng quật cường, người thường không dám theo đuổi, thế nên mới chưa có đối tượng. Cũng giống thầy Thẩm tôi đây, xuất sắc quá nên chẳng ai dám nhúng chàm.”
Chung Trinh cau mày, tức đến nổi đỏ mặt, “Không phải, chị họ em thật ra là một người rất dịu dàng, chẳng qua do tính chất công việc nên thỉnh thoảng khí thế mới hơi mạnh thôi. Chị ấy là một người phụ nữ mạnh mẽ chứ không phải nữ vương! Giờ chẳng có mấy luật sư tố tụng hình sự là nữ, mọi người chưa được chứng kiến khí thế của chị ấy lúc ở tòa án đâu. Sao lại không có ai theo đuổi chị ấy chứ… Hồi đi học chị ấy được nhiều con gái theo đuổi lắm!”
Giọng cậu càng nói càng lớn, người đang chơi bài nghe thấy cũng phải cười phá lên.
Có người trêu cậu: “Trinh à, cậu đừng nói thì hơn, chứ cậu nói vậy, nghe ra khí chất lạnh nhạt kia của chị cậu đúng là hơi có khuynh hướng “ấy ấy” đấy. Cậu thấy chị ấy và bác sĩ Hà có xứng đôi không?”
“Không phải, người bị “đổ” trước chị hô tôi toàn là các cô gái dịu dàng yểu điệu thôi nhé!”
Chung Trinh nói xong mới thấy hớ, gạt phăng đi, “Im ngay! Chị tôi thích đàn ông!”
Thẩm Trầm thấy Ôn Thiếu Khanh thay đổi nét mặt liền thêm dầu vào lửa, “Luật sư Tùng đúng là một người đặc biệt. Nhưng phụ nữ mạnh mẽ quá sẽ không tốt. Bác sĩ Ôn thấy có đúng không?”
Ôn Thiếu Khanh trả lời không kiêng nể: “Đàn ông vô dụng mới nói thế.”
Mọi người cũng không nể mặt Thẩm Trầm, cười ầm lên. Mấy cô gái đồng loạt cổ vũ Ôn Thiếu Khanh, “Nói hay lắm!”
Thẩm Trầm đột nhiên nở nụ cười ẩn ý, “Tôi không chỉ nghiên cứu mỹ học mà còn nghiên cứu nhân tướng học nữa. Tôi biết xem tướng đấy.”
Chung Trinh lập tức hứng thú, “Thầy biết xem tướng thật ạ? Vậy thầy mau xem cho chị họ em xem bao giờ chị ấy có thể lấy chồng?”
Thẩm Trầm ung dung trả lời: “Sắp rồi.”
Chung Trinh nghi hoặc, “Xem được thật sao?”
Thẩm Trầm cười tinh quái, “Tôi còn có thể xem được anh rể tương lai của cậu họ gì.”
Chung Trinh gãi đầu, “Họ gì?”
Thẩm Trầm thoáng liếc sang Ôn Thiếu Khanh, mỉm cười mà không nói, biểu cảm trên mặt càng lúc càng kỳ quái.
Ôn Thiếu Khanh vẫn điềm đạm, cười cười, “Thẩm đại tiên không chỉ biết xem tướng mà còn biết đọc tâm.”
Chung Trinh sực nhớ ra điều gì, hăng hái xông đến, “Bác sĩ Thẩm, nghe nói thầy có một người em họ là cơ trưởng. Anh ấy có bạn gái chưa? Giới thiệu cho chị họ em được không?”
Thẩm Trầm ngẫm nghĩ, “Ý cậu là Thẩm Nam Du hả? Cậu ta với sếp cậu quen nhau đấy, hỏi sếp cậu đi.”
Chung Trinh quay đầu xông tới một chỗ khác, “Sếp, có được không?”
“Có lẽ không được đâu, Thẩm Nam Du quá hiền lành trong sáng.” Ôn Thiếu Khanh lắc đầu tiếc nuối.
Chung Trinh lẩm bẩm bất mãn: “Hiền lành trong sáng thì sao? Chị họ em cũng đâu phải người chua ngoa đanh đá… Mọi người đừng để ngoại hình của chị em hù dọa, thực ra trong đời sống chị ấy ngốc lắm. Trên tòa án chị ấy có thể cãi nhau với người khác, cũng có thể bình tĩnh càn quét ngược xuôi, nhưng về mặt sinh hoạt đời thường chị ấy lại thường xuyên làm bộ mặt ngốc nghếch đáng yêu hỏi người khác kiểu: Rốt cuộc một chút là bao nhiêu? Một muỗng là cái muỗng to cỡ nào? Một lượng vừa phải là chừng nào? Nấu bao nhiêu phút mới ăn được? Rốt cuộc cho bao nhiêu bột giặt thì vừa… Mọi người có thấy vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu không?”
Ôn Thiếu Khanh cẩn thận suy nghĩ, mặc dù cảm thấy Tùng Dung chẳng liên quan gì đến cụm từ “ngốc nghếch đáng yêu” này, nhưng vẫn nể mặt gật đầu, “Ngốc.”
Chung Trinh cứng người, không thèm để tâm đến anh nữa, quay sang dính lấy Thẩm Trầm, “Thầy Thẩm, vậy thầy có biết ai còn độc thân mà điều kiện tương đương với chị em không?"
Thẩm Trầm quyết định gợi ý cho Chung Trinh, "Cậu việc gì phải bỏ gần tìm xa, ngay trước mặt có một người đấy thôi? Giới thiệu thầy giáo cho chị họ không được à?"
Chung Trinh ủ rũ nhìn Ôn Thiếu Khanh, "Em nghĩ đến rồi, nhưng thầy Ôn nói thầy ấy có người mình thích rồi."
Thẩm Trầm thoáng nhìn đã nhận ra Ôn Thiếu Khanh đối xử với Tùng Dung không bình thường, giờ nghe vậy thì ngạc nhiên nhìn anh.
Ôn Thiếu Khanh đưa chân đá đá Chung Trinh, "Đừng quậy nữa, lát nữa chị họ cậu biết lại giận. Sang kia chơi với họ đi."
Chung Trinh ỉu xiu bỏ đi, nhưng chưa được vài phút đã nghe thấy tiếng hét hào hứng của cậu: "Song vương! Ha ha, tôi thắng nhé!"
Thẩm Trầm thở dài. Đã không nhạy bén lại còn quá mức ngây thơ vô tư, chẳng trách chị không thương, thầy không yêu.
Khi chỉ còn lại Ôn Thiếu Khanh, Thẩm Trầm mới nhỏ giọng hỏi: "Lúc nãy Trinh nói vậy là sao?"
Ôn Thiếu Khanh đối tư thế ngồi, tỏ vẻ thư thái biếng nhác, hờ hững trả lời: "Hồi trước lúc Chung Trinh muốn giới thiệu chị họ cho tôi, tôi không biết chị họ cậu ta là Tùng Dung. Về sau biết rồi thì lười giải thích."
"Khoan đã, vậy là thế nào? Chẳng lẽ không phải vì Tùng Dung là chị họ Chung Trinh nên cậu mới quen cô ấy sao? Hai người biết nhau từ trước à?” Thẩm Trầm vuốt cằm, nhìn Ôn Thiếu Khanh suy tư, "Thú vị đấy."
Ôn Thiếu Khanh thoải mái để anh nhìn. Một lúc lâu sau, Thẩm Trầm mới khẽ cười nói tiếp: "Phải rồi, tên nhóc kia hiền lành trong sáng quá, không phải đối thủ của cậu.”
Ôn Thiếu Khanh day ấn đường. May mà Thẩm Trầm không biết chuyện của Lâm Thần, nếu không chẳng biết còn trêu chọc anh đến mức nào nữa.
Chung Trinh thắng được mấy ván, nhớ đến Tùng Dung, nhìn xung quanh một lượt, bỗng hoảng hốt hỏi: "Sếp, sếp, chị em ở trong bếp ạ?"
Ôn Thiếu Khanh gật đầu, "Ừ."
Chung Trinh vứt bài bật dậy, "Sao sếp lại để chị em ở trong bếp một mình chứ?"
Ôn Thiếu Khanh không hiểu: "Sao vậy?"
Chung Trinh hạ giọng: "Chị họ em là sát thủ nhà bếp đấy!"
Ôn Thiếu Khanh thở phào, "Cô ấy chỉ rửa bát thôi, không đụng đến lửa."
Chung Trinh nhìn Ôn Thiếu Khanh bằng ánh mắt thương hại, "Sếp, sếp không hiểu chị họ em đâu. Em đề nghị sếp mau vào bếp xem nước rửa bát của sếp thế nào rồi."
Trong ấn tượng của Ôn Thiếu Khanh, Tùng Dung vẫn là người chỉn chu và đáng tin. Anh thật sự không nghĩ cô sẽ có vấn đề gì với nhà bếp, nhưng vẫn đứng lên đi vào. Cho đến khi trông thấy bồn nước đầy bong bóng xà phòng, Ôn Thiếu Khanh mới biết mình đã chủ quan. Nhìn một lượt cũng không thấy chai nước rửa bát đâu, anh hỏi: "Nước rửa bát đâu?”
Tùng Dung đang chiến đấu với đống bát đũa trong chiếc bồn ngập bong bóng, "Vứt đi rồi.”
Ôn Thiếu Khanh cạn lời, “Nước rửa bát không phải đồ dùng một lần đâu."
Tùng Dung ngẩng đầu nhìn anh, đuôi tóc còn dính bong bóng, "Em biết, em dùng hết mới vứt."
Ôn Thiếu Khanh mấp máy môi, "Anh vừa mới mua đầu tuần.''
Tùng Dung mặc kệ anh, cúi đầu tiếp tục chiến đấu, “Hôm nay phải rửa nhiều đồ mà."
Ôn Thiếu Khanh dường như vẫn chưa thể chấp nhận sự thật rằng cô gái trước mắt là một người ngốc nghếch trong sinh hoạt đời thường, khẽ giọng giải thích: "Cũng không đến mức dùng hết một chai đâu."
Tùng Dung bực mình, "Anh mắc bệnh cuồng sạch sẽ phải không? Em đổ nhiều rửa cho sạch. Có một chai nước rửa bát thôi mà? Anh có cần phải thế không? Em sẽ mua cho anh chai mới!"
Ôn Thiếu Khanh sờ mũi, hoàn toàn bó tay, "Đây không phải vấn đề nước rửa bát."
"Không phải vấn đề nước rửa bát?" Tùng Dung cúi đầu nhìn lươt qua, “Được, em sẽ trả cả tiền nước."
Ôn Thiếu Khanh bước đến gần, nhìn Tùng Dung nghiêm túc, "Chắc không phải em không muốn rửa bát nên cố ý đấy chứ.”
Tùng Dung hết nói nổi. Cô chẳng biết vì sao Ôn Thiếu Khanh cứ quanh quẩn mãi chuyện một chai nước rửa bát, "Cố ý gì? Anh xót nước rửa bát với nước chứ gì? Em đã bảo là em trả tiền."
Ôn Thiếu Khanh nhìn vẻ mặt ngây thơ và bực bội của cô, cuối cùng cũng chấp nhận sự thật, "... Anh xót tay em."
Tùng Dung gật đầu, "Đúng rồi, kem dưỡng da tay đắt hơn nước rửa bát nhiều."
Ôn Thiếu Khanh nhớ lại nhận xét của Chung Trinh về Tùng Dung khi nãy, rồi lại nhìn cô gái đang mím môi chiến đấu với đống bong bóng trước mặt, bỗng bật cười. Hẳn là anh bị choáng rồi, nếu không sao lại cảm thấy cụm từ "ngốc nghếch đáng yêu" này chính là dùng để nói Tùng Dung nhỉ?
Tùng Dung nghe thấy tiếng cười, quay đầu nhìn anh. Đúng lúc ấy một bong bóng xà phòng bay lên rơi vào lông mi, cô định lau thì lại nhận ra tay mình đang đầy bọt, vừa sững lại, Ôn Thiếu Khanh đã nhân cơ hội lợi dụng.
Ôn Thiếu Khanh rất tự nhiên gạt bong bóng ra giúp Tùng Dung, tay còn vuốt nhẹ trên mắt cô mấy lần mới bỏ ra, "Tùng Dung, anh rất tò mò không biết em làm sao sống được trong mấy năm ở nước ngoài?"
Tùng Dung thấy mình lại bị trêu, khuôn mặt lạnh đi, cố kiềm chế cơn giận, "Liên quan gì đến anh?
Ôn Thiếu Khanh không để ý, "May mà anh biết nấu ăn."
Tùng Dung vô thức hỏi: "Anh biết nấu ăn thì liên quan gì?”
Ôn Thiếu Khanh thản nhiên trả lời: “Trong nhà có người biết nấu ăn là được rồi."
Tùng Dung bị trêu suốt buổi tối, tới lúc này cuối cùng cũng nổi nóng. Cô nhìn vòi nước trước mặt, cảm thấy cơn giận trào lên không sao nén được, liền hất cả nước và bọt vào mặt Ôn Thiếu Khanh, sau đó lập tức tránh ra.
Ai ngờ lại bị Ôn Thiếu Khanh kéo tay lại. Giọt nước tù từ chảy qua yết hầu rồi trượt vào trong cổ áo. Ánh mắt Tùng Dung ngưng lại ở yết hầu nhấp nhô của anh rồi ngượng ngùng rời đi, trong lòng liên tục phỉ nhổ bản thân. Hồi hộp cái gì kia chứ?
Ôn Thiếu Khanh dùng lực vừa phải nắm cổ tay cô, bàn tay còn lại hất nước về phía cô trả đũa. Anh nở nụ cười gian, đậm tính uy hiếp với Tùng Dung, hệt như một đứa trẻ đùa dai.
Tùng Dung vùng vẫy một lúc nhưng sức hai người quá chênh nhau. Khóe môi cô giật nhẹ, dịu dàng khuyên can: "Bình tĩnh nào, đừng hất nước vào em..."
Dường như trong mắt anh đã nhiễm làn nước trong veo khi nãy. Màu đen trong đôi mắt ấy lấp lánh và nồng nàn, nụ cười như xa xôi như thấp thoáng. Tùng Dung nhìn mãi, bỗng chốc quên mất mình muốn nói gì.
"Ôi, uyên ương nghịch nước à? Lại còn là tắm bong bóng, lãng mạn quá!"
Giọng bông đùa của Thẩm Trầm phá tan bầu không khí tĩnh lặng. Sau đó anh ta nhanh chóng nghiêm giọng giải thích: "Tôi lại vào lấy nước thôi, hai người cứ tiếp tục."
Tùng Dung nhân cơ hội thoát khỏi Ôn Thiếu Khanh. Cô rửa tay lồi mau lẹ bước ra khỏi bếp.
Tùng Dung vừa ló đầu ra thì lập tức nghe thấy tiếng gọi của Tam Bảo - chiến hữu "cách mạng" vừa kết giao trên bàn án: "Tùng Dung, Tùng Dung, tới đây đi, chúng tôi đang chơi bài giương mắt(*)."
(*) Bài giương mắt: Một kiểu chơi bài xuất phát từ Tứ Xuyên, có lối chơi nhiều bất ngờ và có thể lật ngược thế bài vào phút chót. Tên bài “giương mắt” được lấy cảm hứng từ phản ứng của người chơi khi thấy đối phương đánh bài mà bản thân không thể đánh.
Tùng Dung vội vàng đi đến. Cô vốn không biết chơi, trước mắt vẫn hiện lên khuôn mặt mang đậm nét cười của Ôn Thiếu Khanh nên càng mất tập trung. Đánh được một lát, đến Tam Bảo cũng nản, ngập ngừng lên tiếng: "Trông thì rõ ngầu, sao đánh bài còn không bằng cả Loli như tôi thế?"
Tùy Ức ngồi cạnh Tùng Dung vừa uống một ngụm nước, nghe vậy thì bị sặc, ngoảnh mặt đi cười.
Tùng Dung cười áy náy, "Xin lỗi, tôi không biết chơi cho lắm, hay là đổi người đi?"
“Mặc kệ cậu ấy.” Hà Ca vỗ vai Tùng Dung an ủi, sau đó nhìn Tam Bảo chê bai, "Loli? Cậu nói ai? Cậu ấy hả? Cậu là Loli chỗ nào? Rõ ràng là La Hán. Ngầu không đấu lại La Hán là chuyện bình thường."
Tam Bảo cụt hứng, "A ức, Hà Ca lại bắt nạt mình!"
Tùy Ức hắng giọng, "Mình chỉ là một người phàm, không lo được chuyện của La Hán. Hay là cậu đi Tây Thiên tìm Phật tổ Như Lai đi?"
Tùng Dung bật cười, không ngờ ngưòi dịu dàng nhã nhặn như Tùy Ức cũng hài hước đến vậy. Tam Bảo hừ giọng, xích lại chỗ Tùng Dung, thân mật khoác vai cô, "Luật sư Tùng, chúng ta có giao tình cơm no! Đừng để bị họ làm hư. Nào, tay tôi đang may mắn, cho cô chỗ của tôi đấy, cô đến mà ngồi, đảm bảo bài sẽ đẹp."
Tùng Dung ngẩn ra, "Giao tình qua loa(*)?"
(*)Giao tình qua loa: Từ “qua loa” trong tiếng Trung đọc đồng âm với từ “cơm”.
Tùy Ức giải thích cho cô, "Không phải "qua loa", là "cơm no". "Cơm" trong "ăn cơm" ấy. Cuộc sống của cô ấy chẳng bao giờ thoát khỏi ăn."
Hà Ca dè bỉu, "Giao tình cơm no đã là gì? Mình còn nhổ răng khôn cho cô ấy đấy!" Nói xong cũng xích lại gần, gọi đầy thân thiết: "Chị họ, chúng ta có giao tình mất răng."
Tùng Dung bị mấy tiếng "luật sư" và "chị họ" làm cho choáng váng, không biết vì sao bỗng dưng lại có thêm hai cô em gái, luống cuống nhìn Tùy Ức.
Tùy Ức cười với Tùng Dung, trấn an cô: “Hai người họ lại lên cơn đấy, mặc kệ đi. Chốc nữa là ổn thôi.”
"Luật sư Tùng..."
Tam Bảo còn muốn nói gì đó, sau khi gọi xong chợt ngừng lại, ngẫm nghĩ một lát, thân mật khoác tay Tùng Dung, "Cứ gọi luật sư Tùng mãi thì hơi khách sáo nhỉ? Nào, để tôi đặt biệt danh cho cô nhé?"
"Tùng Dung... Tùng Dung..." Tam Bảo thì thầm hai tiếng bỗng quay sang phía Ôn Thiếu Khanh kêu: "Đàn anh thân yêu, Tùng Dung với anh xứng đôi thật đấy. Ôn hòa ung dung(*), năm tháng an bình, rất tốt đẹp đúng không?"
(*)Ôn hòa ung dung , năm tháng an bình: Từ “ung dung” có âm đọc tiếng Trung đồng âm với tên “Tùng Dung”. Chữ “hòa” có một nghĩa là “và”. Câu này còn có thể hiểu là : “Ôn và Tùng Dung, năm tháng an bình.”
Chung Trinh vẫn luôn canh cánh việc Ôn Thiếu Khanh đã thích người khác, vội phân rõ giới hạn giữa hai người, chứng minh sự trong sạch của chị họ, "Không xứng, không xứng, tuyệt đối không xứng!"
Vừa dứt lời đã thấy Ôn Thiếu Khanh liếc nhìn cậu nở nụ cười hời hợt, Chung Trinh lập tức ngậm miệng.
Ôn Thiếu Khanh bật cười trêu: "Có xứng mấy đi nữa cũng không xứng bằng Nhân sâm và Dấm(*) không gặp lại."
(*)Dấm không gặp lại: Từ “dấm” có phiên âm Hán Việt là “thố”, trong tiếng Trung đọc đồng âm với “Thốc” trong tên Trần Thốc. Câu “Nhân sâm và Dấm không gặp lại” trong tiếng Trung đọc đồng âm với câu “Nhân sinh nơi nào không gặp lại.”
Tam Bảo cười ngượng ngùng, bỗng nhiên kêu giọng bất chính: "Bảo sao quen như vậy. Thung dung(*)! Đàn anh, mau ăn đi cho bổ!"
(*) Thung dung: Tên một vị thuốc Đông y, âm đọc trong tiếng Trung gần đồng âm với “Tùng Dung”.
Nói xong liền đẩy Tùng Dung về phía Ôn Thiếu Khanh.
Tùng Dung đang chán nản vì bị trêu, nhất thời không để ý nên bị ngã sang. Ôn Thiếu Khanh dễ dàng đỡ được, còn tiện thể đặt hai tay lên vai cô.
Mọi người đều là dân học y, tất nhiên hiểu được hàm ý trong đó. Tất cả bật cười khoái chí, chỉ có Tùng Dung là đầy nghi hoặc. Cô không hiểu tại sao bỗng dưng lại chuyển đền chủ đề "anh ăn cô". Tùng Dung cũng chỉ biết thung dung là thuốc bổ mà chẳng rõ là bổ gì. Nhưng trông biểu cảm của mọi người thì hẳn là bổ cho đàn ông...?
Cô vừa nghĩ vừa ngẩng lên nhìn Ôn Thiếu Khanh.
Ôn Thiếu Khanh bị nghi ngờ mà không phản bác, chỉ mỉm cười ngoảnh sang ghé vào tai cô giải thích: "Thung dung, lợi thận bổ máu, ngọt mà có tính ấm, mặn mà có chất nhuận, bổ dương không khô, bổ âm không ngấy. Trong Bản thảo hối ngôn viết: Đây là thuốc bổ, ấm mà không nóng, bổ mà không hắc, trơn mà không tiết, có tên là thung dung (Tùng Dung)."
Tùng Dung càng nhìn nụ cười của anh càng thấy đáng nghi, "Là đàn ông, bị nghi ngờ năng lực ở chuyện kia mà anh còn cười được?"
Đâu ngờ Ôn Thiếu Khanh lại thờ ơ, khẽ giọng trả lời: "Người khác nói sao không quan trọng, em biết anh khỏe là được."
Tùng Dung trở mặt, "Em không biết!"
Vẻ mặt của Ôn Thiếu Khanh rất nghiềm túc, lời nói ra lại chẳng chút đàng hoàng: "Hay là đêm nay thử xem?"
Tùng Dung đơ người, cố kìm nén nhưng mặt vẫn đỏ lên, mà càng lúc càng đỏ. Màu ửng hồng ấy hòa trộn với biểu cảm hờ hững vốn có của cô, trông thế nào cũng thấy đáng yêu, đến Tùy Ức còn không thể tự chủ mà nhìn chăm chú.
Giọng của cả hai rất nhỏ, người ngoài nhìn vào chỉ thấy hai người đang ghé sát vào nhau thầm thì, trông cực kỳ thân mật. Chẳng ai thèm quan tâm họ nói gì
Tam Bảo và Tùng Dung nhanh chóng đổi chỗ ngồi. Sau khi ngồi xuống lần nữa, bàn tay tráo bài của Tam Bảo bỗng dưng ngừng lại, mãi sau mới ngẩng đầu lên, "Mình nhớ Yêu Nữ.”
Nụ cười trên mặt Tùy Ức và Hà Ca cứng đờ, rồi tất cả đều im lặng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.