Chương 23: Chương 5.6
Đông Bôn Tây Cố
01/07/2018
Tùng Dung không biết
người được gọi là "Yêu Nữ" đó có quan hệ thế nào với nhóm bạn này. Nhìn
vẻ cô đơn của họ, cô cũng ngầm hiểu mà im lặng, không hỏi nhiều.
Chưa được hai phút, Tam Bảo đã phàn nàn: "Bảo mời ăn hải sản mà chưa mời đã đi biệt tăm! Đợi cậu ta về phải ăn cả lãi mới được."
Lời này vừa thốt ra, Tùy Ức và Hà Ca lập tức thở dài, đến cả Tùng Dung cũng phải bật cười. Trong suy nghĩ của Tam Bảo, có lẽ mọi vấn đề đều có thể quy về chuyện ăn uống.
Cũng may mà câu nói của Tam Bảo đã khiến bầu không khí tươi vui trở lại. Cô ấy hớn hở tráo bài, trong lúc đó, Tùng Dung vô tình ngẩng lên, trông thấy Tùy Ức như vô tình nhìn lướt về phía ban công, sau khi đối mắt với Tiêu Tử Uyên mới rời ánh nhìn đi nơi khác.
Tiêu Tử Uyên nhanh chóng dập điếu thuốc, đứng bên ngoài một lúc để mùi thuốc bay đi rồi bước vào, ngồi cạnh Tùy Ức cười xem họ đánh bài.
Tùy Ức đánh ra mấy quân, nghiêng về phía Tiêu Tử Uyên thì thầm gì đó, trên mặt thấp thoáng nét dỗi hờn.
Tiêu Tử Uyên cưòi xoa mặt Tùy Ức. Cô đẩy tay anh ra nhưng bị anh ôm lấy, ghé vào tai nói gì đó rồi nhanh chóng nở nụ cười.
Tùng Dung cũng mỉm cười. Có lẽ cô ấy không thích anh hút thuốc. Chỉ một ánh mắt thôi liền biết được đối phương nghĩ gì, quả thật rất ăn ý. Đâu có như cô với Ôn Thiếu Khanh...
"Nhìn gì mà ngơ ngẩn vậy? Đến lượt em đấy."
Một giọng nam quen thuộc bỗng vang lên bên tai. Ôn Thiếu Khanh ngồi chếch ở chỗ dựa lưng của chiếc sofa đơn mà Tùng Dung đang ngồi, nhìn xuống ra hiệu bảo cô đánh bài.
Tùng Dung sực tỉnh, nhìn thoáng bài trong tay, “Không, qua đi."
Tam Bảo cùng Hà Ca nhìn Tiêu Tử Uyên và Tùy Ức ở bên trái rồi lại ngoảnh sang nhìn Tùng Dung và Ôn Thiếu Khanh ở bên phải. Sau mấy giây, Tam Bảo dứt khoát quay đầu gọi Trần Thốc: "Mau tới giúp em đánh bài!"
Trần Thốc mau chóng kết thúc cuộc trò chuyện, xích lại gần cô.
Là người độc thân duy nhất, Hà Ca lập tức trở mặt, vứt bài trong tay đi, "Chơi bài thôi mà cũng phải khoe tình thương mến thương! Không chơi nữa!"
"Không chơi thì thôi!" Tam Bảo bĩu môi, quay sang nhìn Ôn Thiếu Khanh: "Đàn anh, anh chuẩn bị bữa khuya rồi đúng không?"
Mọi người cùng ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường. Mới ăn tối được hai tiếng thôi mà...
Thấy ánh mắt mọi người có chút gì đó không đúng, Tam Bảo gượng cười sửa lời: "Em chỉ hỏi thôi, em không đói.”
Lần này mọi người đồng loạt gửi cho Trần Thốc ánh nhìn thương hại.
Trần Thốc che mặt cười, kéo Tam Bảo đứng dậy, hỏi ý Ôn Thiếu Khanh: "Tôi dẫn cô ấy đi xem trong tủ lạnh có gì không nhé?"
Ôn Thiếu Khanh gật đầu, "Đi đi."
Tùy Ức cũng đi theo, "Em đi rửa tay đây."
Tiêu Tử Uyên bám sát, "Anh đi với."
Tùng Dung vừa dọn bài vừa nhìn hai người kia rời đi, khẽ nói: "Tình cảm của anh họ với chị dâu anh tốt thật."
Ôn Thiếu Khanh đang đưa hộp bài cho Tùng Dung, nghe thấy cô nói vậy cũng nhìn về phía kia, "Hâm mộ à?"
Tùng Dung ngẫm nghĩ rồi gật đầu.
Ôn Thiếu Khanh hạ giọng: "Vậy lát nữa anh cũng làm cho người khác hâm mộ em nhé?"
Còi báo động trong lòng Tùng Dung kêu inh ỏi. Cô ném cho anh một ánh mắt đầy cảnh giác, "Không cần!"
Bị bắt nạt ngầm suốt một tối, cô biết rõ mình không thể ở lại nơi này quá lâu, liền đứng dậy, "Em còn phải về xử lý mấy thứ. Về trước nhé."
"Xử lý gì?"
"Chung Trinh." Nói xong Tùng Dung đưa tay ngoắc Chung Trinh, "Em họ, chúng ta đi nào."
Chung Trinh đang ngồi chơi với Nhường Chút trên thảm, nghe thấy tiếng gọi của Tùng Dung thì lập tức ôm chặt chú chó, gửi hy vọng cuối cùng vào Ôn Thiếu Khanh, "Thầy Ôn, em thể ở lại chơi với Nhường Chút một lúc nữa được không? Em thích nó lắm."
"Cậu vừa mới quyết định thích nó đấy à?" Ôn Thiếu Khanh vạch trần, "Cậu có thể dẫn nó sang nhà chị họ cậu chơi."
Chung Trinh mếu máo lên án anh: "Sếp, sếp thấy chết không cứu."
"Ừ, tôi còn có thể thêm dầu vào lửa nữa đấy." Nói xong, anh quay sang hỏi Tùng Dung: "Lúc nãy em trai em bảo rằng em được rất nhiều cô gái theo đuổi, thật vậy sao?"
Vẻ lúng túng hiện lên trong mắt Tùng Dung. Cô giận dữ nhìn Chung Trinh, ngọn lửa nơi đáy mắt dữ dội đến mức Ôn Thiếu Khanh nhìn cũng phát sợ.
Đây là chuyện Tùng Dung không muốn nhắc đến nhất. Cô không biết rốt cuộc thể chất mình có vấn đề gì mà từ nhỏ đến lớn chẳng có chàng trai nào theo đuổi, nhưng số con gái "cảm nắng" cô thì có thể lập thành một binh đoàn, đúng là ký ức đen tối không muốn nghĩ đến.
Chung Trinh bị lửa giận của Tùng Dung hù dọa, bất đắc dĩ đứng dậy mặc áo.
Thấy có người sắp về, những người khác cũng nhao nhao đòi về.
Lúc đang tụ tập trước cửa để đi giày, chợt có người kêu lên: "Mau nhìn trên tường kìa!"
Tùng Dung nghe tiếng cũng nhìn theo. Ngoài những hình cũ, trên bức tường ảnh ở chỗ cửa còn có thêm một tấm ảnh mới, đó chính là ảnh lần trước hai người chụp cùng Nhường Chút. Chẳng biết vì sao Ôn Thiếu Khanh lại rửa nó ra, còn phối thêm một khung hình hợp tông, treo ở vị trí chếch phía bên phải.
"Ảnh gia đình?"
"Ha ha, Chung Trinh, cậu nên đổi cách xưng hô đi chứ?"
Chung Trinh ngây người nhìn tấm ảnh chụp chung kia.
Ngoài Chung Trinh, còn một người khác cũng phản ứng khác thường.
Tần Sở - người tưởng như không hề tồn tại suốt cả buổi tối, run lên khi thấy tấm hình kia. Mỹ nhân đao "chém" mỹ nhân. Cô vẫn luôn cho rằng Ôn Thiếu Khanh là một người gian tà, vẻ ôn hòa chỉ là vỏ bọc, thật sự không ngờ anh có thể nhìn một người bằng ánh mắt dịu dàng thiết tha đến thế.
Tần Sở cúi đầu yên lặng hồi lâu, cuối cùng cũng lấy dũng khí ngoảnh sang nhìn Ôn Thiếu Khanh, ngập ngừng, "Mấy quả táo kia..."
Ôn Thiếu Khanh như sực nhớ ra điều gì, vô cùng tự nhiên quay đầu hỏi Tùng Dung đang đi giày: "Đang nghĩ xem sáng mai ăn gì. Hay là ăn bánh táo nhé?"
Tùng Dung hết sức bất ngờ, chưa kịp phản ứng đã có người lên tiếng.
"Bác sĩ Ôn, sáng mai tôi cũng muốn ăn bánh táo."
Ôn Thiếu Khanh cười, hất cằm về phía Tùng Dung, "Hâm mộ không?"
"Hâm mộ! Hâm mộ!"
"Hâm mộ là được rồi, muốn ăn thì tự đi mà mua."
Nói xong, anh quay lại nhìn Tùng Dung như muốn kể công, "Họ đang hâm mộ em đấy."
Tùng Dung bình tĩnh nhìn Ôn Thiếu Khanh, lòng đã sớm khuất phục. Đây đúng là một thanh niên tốt dám nói dám làm, chẳng qua nếu đối tượng không phải mình thì hay hơn.
Sắc mặt Tần Sở hơi khó coi, lặng lẽ xoay người đi ra thang máy. Mới được một đoạn, cô quay lại đợi Tùng Dung, thấy Tùng Dung ra bèn hỏi: "Cô ở đâu? Tôi lái xe, có cần tôi đưa về không?"
Tùng Dung đang bận suy tính chuyện xử lý Chung Trinh, lơ đãng lắc đầu, "Không cần đâu, tôi ở đây mà."
Biểu cảm trên mặt Tần Sở như đông cứng. Lúc này Tùng Dung mới nhớ ra, lúc giới thiệu Tần Sở vẫn chưa tới, ý thức được có thể cô ấy sẽ hiểu lầm, liền chỉ vào cửa đối diện giải thích: Tôi ở nhà bên cạnh."
Lúc này mặt Tần Sở mới dãn ra, cười ngượng ngùng, “Vậy tôi đi trước đây."
Ôn Thiếu Khanh cũng nhanh chóng ra cùng, kéo Tùng Dung đi đến cửa thang máy, "Cùng tiễn họ xuống dưới đi.”
Tùng Dung suy nghĩ một chút, lịch sự không từ chối.
Khi cửa thang máy mở ra, Tùng Dung chợt nảy ra một ý. Cô hơi chậm lại, đứng trước thang máy kín người, cười lên tiếng: "Chật quá, tôi đi chuyến sau. Mọi người đi trước đi."
Nhóm người còn chưa kịp phản đối, cửa thang máy đã đóng lại.
Tùng Dung quay lại nhà Ôn Thiếu Khanh, lấy chìa khóa mở lách người đi vào. Cô đứng ở cửa ra vào nhìn lướt qua ảnh chụp trên tường rồi kiễng chân, nhanh tay lấy xuống giấu vào trong áo khoác, nhìn xung quanh, thấy nhân chứng duy nhất là Nhường Chút đang nhìn mình chằm chằm thì hung hăng lườm lại, "Không được mách! Nếu không tao sẽ thịt mày!"
Nói xong cô vội lách mình ra ngoài, đi thang máy xuống dưới.
Ôn Thiếu Khanh và Tùng Dung đứng trước tòa nhà cười chào mọi người. Chung Trinh đau khổ đứng trong gió rét vẫy tay, dùng ánh mắt ai oán liếc nhìn bà chị họ đứng cạnh, chỉ hận không thể rời khỏi nơi này với đám người kia.
Nhóm người đi sau cùng nhìn hai bóng dáng đứng canh nhau, nhỏ giọng bàn tán.
"Thấy không?"
"Thấy gì?"
"Bác sĩ Tần thua thê thảm!"
"Bác sĩ Tần không đẹp bằng luật sư Tùng."
"Nông cạn! Tần Sở thua ở nhận thức! Nếu cô ấy có nhận thức giống Tùng Dung..."
"Thì bác sĩ Ôn chính là của cô ấy đúng không?"
"Vớ vẩn! Nếu có ấy có nhận thức giống Tùng Dung thì sẽ không thích Ôn Thiếu Khanh, giờ cũng không phải buồn!"
“Tôi thấy bác sĩ Tần có buồn gì đâu. Với lại vốn cô ấy với bác sĩ Ôn cũng chẳng có gì, tại mọi người đồn thổi thôi. Chưa biết chừng là chúng ta nghĩ quá nhiều cũng nên.”
“Táo Giáng sinh tặng người ta sắp bị đập nát thành bánh táo rồi, làm sao có thể không buồn? Không thể hiện ra mặt có nghĩa là tâm lý quá vững. Điều này chứng tỏ gì? Chứng tỏ người học y có tố chất tâm lý rất tốt!”
“…”
Chưa được hai phút, Tam Bảo đã phàn nàn: "Bảo mời ăn hải sản mà chưa mời đã đi biệt tăm! Đợi cậu ta về phải ăn cả lãi mới được."
Lời này vừa thốt ra, Tùy Ức và Hà Ca lập tức thở dài, đến cả Tùng Dung cũng phải bật cười. Trong suy nghĩ của Tam Bảo, có lẽ mọi vấn đề đều có thể quy về chuyện ăn uống.
Cũng may mà câu nói của Tam Bảo đã khiến bầu không khí tươi vui trở lại. Cô ấy hớn hở tráo bài, trong lúc đó, Tùng Dung vô tình ngẩng lên, trông thấy Tùy Ức như vô tình nhìn lướt về phía ban công, sau khi đối mắt với Tiêu Tử Uyên mới rời ánh nhìn đi nơi khác.
Tiêu Tử Uyên nhanh chóng dập điếu thuốc, đứng bên ngoài một lúc để mùi thuốc bay đi rồi bước vào, ngồi cạnh Tùy Ức cười xem họ đánh bài.
Tùy Ức đánh ra mấy quân, nghiêng về phía Tiêu Tử Uyên thì thầm gì đó, trên mặt thấp thoáng nét dỗi hờn.
Tiêu Tử Uyên cưòi xoa mặt Tùy Ức. Cô đẩy tay anh ra nhưng bị anh ôm lấy, ghé vào tai nói gì đó rồi nhanh chóng nở nụ cười.
Tùng Dung cũng mỉm cười. Có lẽ cô ấy không thích anh hút thuốc. Chỉ một ánh mắt thôi liền biết được đối phương nghĩ gì, quả thật rất ăn ý. Đâu có như cô với Ôn Thiếu Khanh...
"Nhìn gì mà ngơ ngẩn vậy? Đến lượt em đấy."
Một giọng nam quen thuộc bỗng vang lên bên tai. Ôn Thiếu Khanh ngồi chếch ở chỗ dựa lưng của chiếc sofa đơn mà Tùng Dung đang ngồi, nhìn xuống ra hiệu bảo cô đánh bài.
Tùng Dung sực tỉnh, nhìn thoáng bài trong tay, “Không, qua đi."
Tam Bảo cùng Hà Ca nhìn Tiêu Tử Uyên và Tùy Ức ở bên trái rồi lại ngoảnh sang nhìn Tùng Dung và Ôn Thiếu Khanh ở bên phải. Sau mấy giây, Tam Bảo dứt khoát quay đầu gọi Trần Thốc: "Mau tới giúp em đánh bài!"
Trần Thốc mau chóng kết thúc cuộc trò chuyện, xích lại gần cô.
Là người độc thân duy nhất, Hà Ca lập tức trở mặt, vứt bài trong tay đi, "Chơi bài thôi mà cũng phải khoe tình thương mến thương! Không chơi nữa!"
"Không chơi thì thôi!" Tam Bảo bĩu môi, quay sang nhìn Ôn Thiếu Khanh: "Đàn anh, anh chuẩn bị bữa khuya rồi đúng không?"
Mọi người cùng ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường. Mới ăn tối được hai tiếng thôi mà...
Thấy ánh mắt mọi người có chút gì đó không đúng, Tam Bảo gượng cười sửa lời: "Em chỉ hỏi thôi, em không đói.”
Lần này mọi người đồng loạt gửi cho Trần Thốc ánh nhìn thương hại.
Trần Thốc che mặt cười, kéo Tam Bảo đứng dậy, hỏi ý Ôn Thiếu Khanh: "Tôi dẫn cô ấy đi xem trong tủ lạnh có gì không nhé?"
Ôn Thiếu Khanh gật đầu, "Đi đi."
Tùy Ức cũng đi theo, "Em đi rửa tay đây."
Tiêu Tử Uyên bám sát, "Anh đi với."
Tùng Dung vừa dọn bài vừa nhìn hai người kia rời đi, khẽ nói: "Tình cảm của anh họ với chị dâu anh tốt thật."
Ôn Thiếu Khanh đang đưa hộp bài cho Tùng Dung, nghe thấy cô nói vậy cũng nhìn về phía kia, "Hâm mộ à?"
Tùng Dung ngẫm nghĩ rồi gật đầu.
Ôn Thiếu Khanh hạ giọng: "Vậy lát nữa anh cũng làm cho người khác hâm mộ em nhé?"
Còi báo động trong lòng Tùng Dung kêu inh ỏi. Cô ném cho anh một ánh mắt đầy cảnh giác, "Không cần!"
Bị bắt nạt ngầm suốt một tối, cô biết rõ mình không thể ở lại nơi này quá lâu, liền đứng dậy, "Em còn phải về xử lý mấy thứ. Về trước nhé."
"Xử lý gì?"
"Chung Trinh." Nói xong Tùng Dung đưa tay ngoắc Chung Trinh, "Em họ, chúng ta đi nào."
Chung Trinh đang ngồi chơi với Nhường Chút trên thảm, nghe thấy tiếng gọi của Tùng Dung thì lập tức ôm chặt chú chó, gửi hy vọng cuối cùng vào Ôn Thiếu Khanh, "Thầy Ôn, em thể ở lại chơi với Nhường Chút một lúc nữa được không? Em thích nó lắm."
"Cậu vừa mới quyết định thích nó đấy à?" Ôn Thiếu Khanh vạch trần, "Cậu có thể dẫn nó sang nhà chị họ cậu chơi."
Chung Trinh mếu máo lên án anh: "Sếp, sếp thấy chết không cứu."
"Ừ, tôi còn có thể thêm dầu vào lửa nữa đấy." Nói xong, anh quay sang hỏi Tùng Dung: "Lúc nãy em trai em bảo rằng em được rất nhiều cô gái theo đuổi, thật vậy sao?"
Vẻ lúng túng hiện lên trong mắt Tùng Dung. Cô giận dữ nhìn Chung Trinh, ngọn lửa nơi đáy mắt dữ dội đến mức Ôn Thiếu Khanh nhìn cũng phát sợ.
Đây là chuyện Tùng Dung không muốn nhắc đến nhất. Cô không biết rốt cuộc thể chất mình có vấn đề gì mà từ nhỏ đến lớn chẳng có chàng trai nào theo đuổi, nhưng số con gái "cảm nắng" cô thì có thể lập thành một binh đoàn, đúng là ký ức đen tối không muốn nghĩ đến.
Chung Trinh bị lửa giận của Tùng Dung hù dọa, bất đắc dĩ đứng dậy mặc áo.
Thấy có người sắp về, những người khác cũng nhao nhao đòi về.
Lúc đang tụ tập trước cửa để đi giày, chợt có người kêu lên: "Mau nhìn trên tường kìa!"
Tùng Dung nghe tiếng cũng nhìn theo. Ngoài những hình cũ, trên bức tường ảnh ở chỗ cửa còn có thêm một tấm ảnh mới, đó chính là ảnh lần trước hai người chụp cùng Nhường Chút. Chẳng biết vì sao Ôn Thiếu Khanh lại rửa nó ra, còn phối thêm một khung hình hợp tông, treo ở vị trí chếch phía bên phải.
"Ảnh gia đình?"
"Ha ha, Chung Trinh, cậu nên đổi cách xưng hô đi chứ?"
Chung Trinh ngây người nhìn tấm ảnh chụp chung kia.
Ngoài Chung Trinh, còn một người khác cũng phản ứng khác thường.
Tần Sở - người tưởng như không hề tồn tại suốt cả buổi tối, run lên khi thấy tấm hình kia. Mỹ nhân đao "chém" mỹ nhân. Cô vẫn luôn cho rằng Ôn Thiếu Khanh là một người gian tà, vẻ ôn hòa chỉ là vỏ bọc, thật sự không ngờ anh có thể nhìn một người bằng ánh mắt dịu dàng thiết tha đến thế.
Tần Sở cúi đầu yên lặng hồi lâu, cuối cùng cũng lấy dũng khí ngoảnh sang nhìn Ôn Thiếu Khanh, ngập ngừng, "Mấy quả táo kia..."
Ôn Thiếu Khanh như sực nhớ ra điều gì, vô cùng tự nhiên quay đầu hỏi Tùng Dung đang đi giày: "Đang nghĩ xem sáng mai ăn gì. Hay là ăn bánh táo nhé?"
Tùng Dung hết sức bất ngờ, chưa kịp phản ứng đã có người lên tiếng.
"Bác sĩ Ôn, sáng mai tôi cũng muốn ăn bánh táo."
Ôn Thiếu Khanh cười, hất cằm về phía Tùng Dung, "Hâm mộ không?"
"Hâm mộ! Hâm mộ!"
"Hâm mộ là được rồi, muốn ăn thì tự đi mà mua."
Nói xong, anh quay lại nhìn Tùng Dung như muốn kể công, "Họ đang hâm mộ em đấy."
Tùng Dung bình tĩnh nhìn Ôn Thiếu Khanh, lòng đã sớm khuất phục. Đây đúng là một thanh niên tốt dám nói dám làm, chẳng qua nếu đối tượng không phải mình thì hay hơn.
Sắc mặt Tần Sở hơi khó coi, lặng lẽ xoay người đi ra thang máy. Mới được một đoạn, cô quay lại đợi Tùng Dung, thấy Tùng Dung ra bèn hỏi: "Cô ở đâu? Tôi lái xe, có cần tôi đưa về không?"
Tùng Dung đang bận suy tính chuyện xử lý Chung Trinh, lơ đãng lắc đầu, "Không cần đâu, tôi ở đây mà."
Biểu cảm trên mặt Tần Sở như đông cứng. Lúc này Tùng Dung mới nhớ ra, lúc giới thiệu Tần Sở vẫn chưa tới, ý thức được có thể cô ấy sẽ hiểu lầm, liền chỉ vào cửa đối diện giải thích: Tôi ở nhà bên cạnh."
Lúc này mặt Tần Sở mới dãn ra, cười ngượng ngùng, “Vậy tôi đi trước đây."
Ôn Thiếu Khanh cũng nhanh chóng ra cùng, kéo Tùng Dung đi đến cửa thang máy, "Cùng tiễn họ xuống dưới đi.”
Tùng Dung suy nghĩ một chút, lịch sự không từ chối.
Khi cửa thang máy mở ra, Tùng Dung chợt nảy ra một ý. Cô hơi chậm lại, đứng trước thang máy kín người, cười lên tiếng: "Chật quá, tôi đi chuyến sau. Mọi người đi trước đi."
Nhóm người còn chưa kịp phản đối, cửa thang máy đã đóng lại.
Tùng Dung quay lại nhà Ôn Thiếu Khanh, lấy chìa khóa mở lách người đi vào. Cô đứng ở cửa ra vào nhìn lướt qua ảnh chụp trên tường rồi kiễng chân, nhanh tay lấy xuống giấu vào trong áo khoác, nhìn xung quanh, thấy nhân chứng duy nhất là Nhường Chút đang nhìn mình chằm chằm thì hung hăng lườm lại, "Không được mách! Nếu không tao sẽ thịt mày!"
Nói xong cô vội lách mình ra ngoài, đi thang máy xuống dưới.
Ôn Thiếu Khanh và Tùng Dung đứng trước tòa nhà cười chào mọi người. Chung Trinh đau khổ đứng trong gió rét vẫy tay, dùng ánh mắt ai oán liếc nhìn bà chị họ đứng cạnh, chỉ hận không thể rời khỏi nơi này với đám người kia.
Nhóm người đi sau cùng nhìn hai bóng dáng đứng canh nhau, nhỏ giọng bàn tán.
"Thấy không?"
"Thấy gì?"
"Bác sĩ Tần thua thê thảm!"
"Bác sĩ Tần không đẹp bằng luật sư Tùng."
"Nông cạn! Tần Sở thua ở nhận thức! Nếu cô ấy có nhận thức giống Tùng Dung..."
"Thì bác sĩ Ôn chính là của cô ấy đúng không?"
"Vớ vẩn! Nếu có ấy có nhận thức giống Tùng Dung thì sẽ không thích Ôn Thiếu Khanh, giờ cũng không phải buồn!"
“Tôi thấy bác sĩ Tần có buồn gì đâu. Với lại vốn cô ấy với bác sĩ Ôn cũng chẳng có gì, tại mọi người đồn thổi thôi. Chưa biết chừng là chúng ta nghĩ quá nhiều cũng nên.”
“Táo Giáng sinh tặng người ta sắp bị đập nát thành bánh táo rồi, làm sao có thể không buồn? Không thể hiện ra mặt có nghĩa là tâm lý quá vững. Điều này chứng tỏ gì? Chứng tỏ người học y có tố chất tâm lý rất tốt!”
“…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.