Hạnh Phúc Nơi Cuối Con Đường

Chương 31: ANH VÀ EM, KHÔNG CÙNG MỘT THẾ GIỚI

Minh Anh

18/03/2015

CHƯƠNG 31: ANH VÀ EM, KHÔNG CÙNG MỘT THẾ GIỚI.

// Cộc cộc // - Vào đi – Tiếng Trần lão gia vang lên.

  Hải Phương bước vào, nhìn người đàn ông trước mắt mà trong lòng vô cùng đau xót. Cô biết trong suốt mấy ngày cô ở nước ngoài, người chăm sóc Phong là ba cô. Nhìn mái đầu ba đã bạc dần, khuôn mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi, cô biết ông rất lo cho Phong.

- Ba, Phong đã tỉnh rồi.

- Vậy thì tốt – Trần lão gia tỏ vẻ không quan tâm, vẫn tiếp tục kí giấy tờ.

- Con biết ba rất lo cho Phong – Hải Phương tiếp tục.

  Chiếc bút trong tay Trần lão gia đặt xuống khoảng không.

- Điều đó không quan trọng.

- Ba, tại sao ba phải như vậy? Ba lo cho Phong nhưng lại không để cho nó biết, là ý gì?

- Dù nó có biết thì đã sao. Trong mắt nó, ông già này không đáng một xu. Con không thấy thái độ của nó với ta sao? Xấc xược, hỗn láo.

  Trần lão gia, buông bút, ngồi nhìn Hải Phương.

- Ba, Hải Phong không phải con người như vậy. Phong thực sự rất thương ba. Vấn đề chính là ở ba. Suốt 10 năm qua, ba không quan tâm đến Hải Phong, khiến Phong cảm thấy bị cô lập, bỏ rơi, như một đứa trẻ không cha không mẹ. Chính hoàn cảnh đó đã tạo ra Trần Hải Phong hôm nay. Lạnh lùng, vô cảm.

  Những lời nói của Hải Phương như những tia sáng chợt lóe lên trong đầu Trần lão gia.

  Thì ra, là ông đã sai sao? Vì ông, đứa con trai này mới trở nên như vậy?

- Ba, xin ba hãy gặp Phong, nói cho nó hiểu ba quan tâm nó như thế nào.

- Quá muộn rồi, nó sẽ không tha thứ cho ta – Trần lão gia mệt mỏi dựa vào ghế.

- Không đâu. Chưa bao giờ là quá muộn – Phương đứng dậy – Con hi vọng, ba sẽ có quyết định sáng suốt. Con xin phép.

  Trần lão gia ngồi suy nghĩ một lát rồi nhấc điện thoại:

- Chuẩn bị xe. Ta muốn tới bệnh viện thăm Hải Phong.

  …

  Trần lão gia dừng trước cửa phòng bệnh.

  Ngày hôm nay, ông nhất định sẽ hàn gắn mối quan hệ giữa ông và Hải Phong.

  Trần lão gia đẩy cửa bước vào.

- Ông tới đây làm gì? – Phong đứng dựa vào cửa sổ, nhìn Trần lão gia.

  Trần lão gia ngồi xuống ghế sô pha:

- Phong, ta đến để nói chuyện với con. Con ngồi xuống đây. Xin con hãy tôn trọng người ba này một lần.

  Hắn tiến đến, ngồi xuống trước mặt ông.

- Phong, thời gian qua, ta thực sự rất lo cho con.

  Hắn nhìn thẳng vào mắt ông:

- Lo cho tôi? Chẳng phải 10 năm nay, ông luôn hận tôi vì đã gây ra cái chết của mẹ. Chẳng phải ông luôn muốn tôi chết đi hay sao?

- Ta không hề có ý nghĩ đó. 10 năm nay, ta không quan tâm đến con vì cứ thấy con, ta lại nhìn thấy hình ảnh mẹ con. Ta rất đau đớn. Ta buộc bản thân phải xa lánh con. Nhưng thật không ngờ, chính ta lại khiến cho con trở nên thế này.

- …

  Hắn lặng người. Hắn chưa bao giờ nghĩ ba hắn sẽ nói những lời này. Trong thâm tâm, hắn chưa hề ghét ông. Hắn không muốn đến gần ông bởi hắn sợ, ông sẽ nhắc đến chuyện mẹ hắn. Hắn sợ bị ông coi là đứa trẻ không có mẹ.

- Phong, ba sai rồi. Xin con tha lỗi cho ba – Trần lão gia đứng dậy, cúi đầu – Xin lỗi.

  Hắn ngỡ ngàng, vội đứng dậy đỡ lấy ông:

- Ba!

  Trần lão gia sững người. Đã 10 năm rồi, ông chưa được nghe hắn gọi ông là ba.

- Con, con vừa nói gì? Con có thể nói lại lần nữa không? – Giọng ông run run.

- Ba, con xin lỗi. Lẽ ra con không nên có những thái độ đó với ba.

- Con trai. Ta đã hi vọng thời khắc này lâu lắm rồi. Ta thực sự rất vui.

  Hắn nở nụ cười hạnh phúc. Cuối cùng mối quan hệ giữa hắn và ba đã được hóa giải. Từ giờ hắn không còn cô đơn nữa.

  …

  2 ngày sau, hắn xuất viện.

  Mỹ Yến mấy ngày liền không dám tới thăm hắn. Cô ta sợ hắn nổi giận. Nhưng nghe tin từ chị Phương, biết hắn bị mất kí ức về những chuyện liên quan đến nó, Yến mừng rỡ tới thăm hắn ngay.

  Yến vừa bước tới cửa đã thấy Trần lão gia, Hải Phương cùng hắn đang ngồi nói chuyện vui vẻ.

- Bác trai, chị Phương, anh Phong – Mỹ Yến nở nụ cười.

- Yến, con tới thăm Phong sao? Mau vào đây – Trần lão gia nở nụ cười.

  Yến bước tới cạnh hắn ngồi xuống.

  Hắn tuy không thích Mỹ Yến, nhưng lại không có ác cảm gì với cô ta nên không có phản ứng gì.

  Trần lão gia mỉm cười:

- Phong. Ta quyết định sẽ giao lại 50% cổ phần công ty cho con. Con sẽ chính thức trở thành chủ tịch của P.W.

- Nhưng còn ba? – Hắn hỏi.

- Ta cũng đến lúc giao lại sự nghiệp cho con để nghỉ ngơi rồi. Bao giờ con kết hôn và sinh con, ta sẽ giao nốt 50% còn lại cho con.

- Ba không cần làm vậy. Dù sao con cũng chưa có kinh nghiệm, con cần ba giúp đỡ con.

- Con trai, ta hoàn toàn tin vào năng lực của con. Có gì cần giúp đỡ, con có thể về nhà hỏi ta mà phải không?

  Trần tổng ra hiệu cho trợ lý mang giấy tờ chuyển nhượng cổ phần đến, đưa cho hắn kí.



  Hắn chần chừ một lát, nhưng nhìn ánh mắt đầy hi vọng của Trần lão gia, hắn đặt bút, kí thật nhanh.

- Tốt lắm. Từ giờ con chính thức trở thành chủ tịch của P.W. Mai ta sẽ mở một cuộc họp cổ đông để thông báo chuyện này.

  Một kế hoạch lóe lên trong đầu Hải Phương.

- Ba, con có ý này. Ba để cho Phong qua Mỹ định cư, quản lí luôn trụ sở chính của tập đoàn, chẳng phải hay hơn quản lí những chi nhánh nhỏ lẻ hay sao? Con cũng sẽ sang đó, chuẩn bị đám cưới luôn.

  Trần lão gia nghe có lý, gật đầu:

- Phải đó, nên cho Phong quen với công việc luôn. Ta sẽ cho người sắp xếp.

- Nhưng mà… - Hắn ngập ngừng. Đây quả là một cơ hội tốt để hắn học hỏi kinh nghiệm. Nhưng trong lòng hắn có cái gì đó níu giữ, như thể nếu giờ hắn qua Mỹ, điều quan trọng đó sẽ vụt mất. Nhưng, điều đó là gì? Hắn không thể nhớ.

- Anh Phong, ý kiến của chị Phương rất hay. Đâu có gì để bàn cãi nữa – Mỹ Yến nhanh chóng nhận ra mục đích của Hải Phương. Dù cô không biết vì sao Phương làm như vậy, nhưng điều đó rất có lợi cho Mỹ Yến, tội gì nhỏ không giúp Phương thực hiện.

  Hải Phong nghe vậy, cũng gạt bỏ những suy nghĩ của mình, nhanh chóng đồng ý.

* * *

  Nó trở về nhà, gương mặt trắng bệch. Vũ thấy vậy, vội chạy lại phía nó:

- Băng nhi, em làm sao vậy?  Nó ngước đôi mắt vô hồn nhìn Vũ:

- Hết rồi. Tất cả đã chấm dứt rồi.

- Nói cho anh, đã xảy ra chuyện gì?

  Nó lắc đầu nguầy nguậy:

- Hải Phong quên em rồi. Anh ấy không còn nhớ em là ai nữa.

  Vũ vội dìu nó ra ghế sô pha.

- Ý em là Phong bị mất trí nhớ.

  Nó gật đầu.

- Anh ấy nhớ tất cả mọi thứ, nhưng lại quên em, quên tất cả những gì thuộc về em.

  Gương mặt Vũ thẫn thờ. Anh nhìn đứa em gái trước mặt mà vô cùng đau xót.

  Lệ Băng từ nhỏ vẫn rất mạnh mẽ. Nó chưa bao giờ đau khổ như vậy, ngay cả khi ba mẹ mất. Nhưng tại sao, khi Hải Phong xảy ra chuyện, Băng lại trở nên thế này?

//  Có lẽ, vì Băng quá yêu Hải Phong, yêu hơn tất cả những gì con bé có //

  Vũ dìu nó lên phòng, nắm tay nó, cười trấn an:

- Băng nhi, em nghe này. Sẽ không sao đâu. Phong nhất định sẽ không quên em đâu. Mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.

- Anh Vũ, có thật không? – Nó nhìn Vũ.

- Anh hai không bao giờ lừa em. Hãy tin anh.

  Nó mỉm cười, trong lòng có chút an tâm.

  Vũ đỡ nó nằm nghỉ, lặng lẽ đi ra ngoài.

* Ngày hôm sau:

  Vũ cầm tờ báo lên. Đập vào mắt anh là dòng tít “Thái tử của Trần thị - Trần Hải Phong chính thức kế nhiệm chức tổng giám đốc ”. Vũ nhận ra không chỉ có tờ báo này viết về sự việc đó, xem ra rất nhiều báo khác đề cập đến tin sốt dẻo này: “Để con trai kế nghiệp khi mới 17 tuổi – Quyết định đúng đắn hay sai lầm? ”,…  

  Vũ lật từng trang báo. Có rất nhiều ý kiến ủng hộ Hải Phong, nói rằng hắn rất có tài, khả năng đưa Trần thị trong tương lai đi lên là rất cao. Nhưng cũng có nhiều sự phản bác, nói rằng Hải Phong còn quá trẻ, lại chưa có kinh nghiệm. Đột ngột thay đổi như vậy, ít nhiều sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của Trần thị.

  Vũ đặt tờ báo xuống. Hai tay day day thái dương. Xem ra Hải Phương bắt đầu hành động rồi.

* * *

  Những tin sốt dẻo đó cũng đã đến tai ban lãnh đạo của Trần thị. Họ lập tức mở cuộc họp khẩn cấp, xem ý kiến của cha con Trần Mạnh Hùng ra sao.

  Trần Mạnh Hùng cùng Hải Phong bước vào.

  Một vị giám đốc vội lên tiếng:

- Trần tổng, việc ông giao lại sự nghiệp cho Trần thiếu gia đã tràn lan trên mặt báo. Chúng tôi không có ý phủ nhận tài năng của thiếu gia. Nhưng thực sự, mối lo về tương lai của tập đoàn không thể không nghĩ đến.

  Trần Mạnh Hùng ôn tồn trả lời, gương mặt không chút lo lắng:

- Chuyện này, là tôi đã suy nghĩ rất kĩ mới quyết định. Tôi tin tưởng vào năng lực của con trai tôi. Nhất định nó không làm tôi thất vọng. Hơn nữa, Hải Phong chỉ nắm 50% cổ phần, phần còn lại là tôi nắm, lẽ nào các vị còn lo lắng. Vả lại, thời gian đầu, cha con tôi sẽ cùng phấn đấu, tôi sẽ chỉ dạy Hải Phong cách kinh doanh. Với năng lực của Phong, nhất định Trần thị sẽ ngày một phát triển.

- Nhưng thiếu gia còn rất trẻ. Hoàn toàn không có gì đảm bảo.

- Hẳn các vị biết con gái tôi, Trần Hải Phương. Năm nay Hải Phương mới 18 tuổi, nhưng công ty thời trang QUEEN của nó đã đứng đầu thế giới khi mới thành lập được hơn 2 năm, tức là từ năm nó 15 tuổi. Hải Phương là một đứa con gái. Nhưng năng lực của nó hoàn toàn xuất chúng. Vậy có cớ gì để chúng ta nghi ngờ về Hải Phong?

  Câu hỏi được đặt ra khiến tất cả mọi người phải suy nghĩ. Đúng như Trần tổng nói, Trần tiểu thư thực sự có tài. Chẳng lẽ Trần thiếu gia, người kế nghiệp tương lai lại không bằng chị gái mình?

  Hơn nữa, Trần tổng rất có con mắt nhìn người. P.W này là từ hai bàn tay trắng ông gây dựng nên, ngày một phát triển. Chắc chắn ông không vì tình riêng mà giao lại sự nghiệp cả đời cho một kẻ không có tài. Hẳn, Trần tổng đã phải suy nghĩ rất kĩ.

- Thôi được. Chúng tôi hoàn toàn tin tưởng vào con mắt nhìn người của Trần tổng và năng lực của Trần thiếu gia.

  Trần Mạnh Hùng cười lớn:

- Được rồi, mọi việc đã ổn thỏa. Tan họp.

  Hải Phong nãy giờ không hề lên tiếng, chỉ im lặng nhìn ba mình. Thực sự ông hi vọng ở người con trai này rất nhiều. Tâm huyết cả đời ông đặt hết lên vai hắn. Dù có gục ngã, hắn vẫn phải đỡ lấy tập đoàn, đỡ lấy niềm hi vọng ông dành cho hắn.

- Ba, bao giờ sẽ qua Mỹ? – Hắn trầm ngâm.

- Chắc khoảng vài ngày nữa. Đợi ta sắp xếp công việc ổn định, gia đình ta sẽ qua đó.

* * *

- Anh Vũ, em tới thăm Băng – Chi nhỏ nhẹ nói.

- Con bé ở trên phòng – Vũ nhìn Chi.

  Nhỏ nhìn anh mà lòng đau xót. Nhìn Vũ tiều tụy, vẻ mặt đầy lo âu.

  Nhỏ quay mặt đi, chạy vụt lên lầu.



- Băng mình vào nhé – Chi nói nhỏ.

  Không tiếng trả lời. Chi nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào. Nó lặng lẽ, dựa vào bức tường kính, nhìn xuống vườn.

  Chi bước đến, kéo nó ngồi xuống giường.

- Băng, cậu sao vậy chứ? – Chi nói mà lòng đau xót.

  Nó nhìn Chi, đôi mắt thẫn thờ:

- Phong, đã quên mình rồi.

  Chi như thấy có gì nghẹn ở cổ.

- Băng, chỉ là nhất thời thôi. Mình tin Phong yêu cậu như vậy, nhất định cậu ấy sẽ nhớ ra.

  Nó lắc đầu nguầy nguậy:

- Không đâu. Chị Phương nói mình phải tránh xa Phong, quên đi Phong. Mình thực sự thấy rất lo.

  Đúng!

  Cái cảm giác bất an cứ quanh quất đâu đây, giày xéo trái tim nó.

- Không sao đâu. Chỉ là một chút lo lắng thôi.

  Chi ôm nó vào lòng. Trái tim nhỏ bắt đầu đau.

  Trước mắt Chi, không còn Hàn Lệ Băng quật cường, lạnh lùng, mạnh mẽ nữa.

  Nó thay đổi rồi. Như con chim nhỏ sợ hãi, cô đơn, lạc lõng.

  Nhưng con chim nhỏ ấy, lại không hề khóc, cứ nuốt nước mắt vào trong.

  Con chim bé nhỏ ấy luôn tỏ ra mạnh mẽ, nhưng trái tim lại run rẩy, sợ hãi.

  Một vỏ bọc quá hoàn hảo.

- Băng, mình muốn nói cho cậu chuyện này – Chi đẩy nó ra, nhìn thẳng vào mắt nó.

- …

- Mình và Khánh đã tới thăm Phong – Chi tiếp tục. Mối quan hệ giữa nhỏ và Khánh, vì tai nạn này đã được cải thiện, không còn ngại ngùng nữa. Hai người chỉ biết lo lắng cho nó và hắn.

- Hai ngày nữa, Phong sẽ qua Mỹ - Chi nói nhỏ.

  Ánh mắt nó dừng lại ở khoảng không. Trái tim nó chùng xuống.

  Nó đứng dậy, dựa vào tường kính.

- Cậu về đi – Nó nhìn ra ngoài cửa sổ.

- Băng, mình… - Chi lo lắng. Đáng lẽ nhỏ không nên nói gì.

- Về đi – Giọng nó yếu ớt.

  Chi đứng dậy, lặng lẽ bước ra ngoài.

  Nó ngồi bệt xuống sàn, đầu dựa vào tường kính. Hai tay nó ôm lấy đầu gối, trông như đứa trẻ đáng thương bị bỏ rơi.

  Nó cắn chặt môi đến bật máu. Một mùi tanh xộc đến.

  Mí mắt khép chặt, như để không phải nhìn thấy hiện thực.

  Nước mắt trào ra.

  Nó không thể kìm nén được nữa.

  Đã 4 năm nó không hề khóc.

  Tại sao nó lại trở nên yếu đuối như thế này?

  Từ bao giờ, nó lại sợ đối mặt với hiện thực.

  Nó không còn là chính nó nữa, không còn là cô bé Hàn Lệ Băng 13 tuổi của ngày trước nữa.

  Nó nở nụ cười cay đắng trong làn nước mắt. Nó không giữ lời hứa với ba mẹ. Nó đã khóc. Vì một người con trai.

* * *

- Chị biết em yêu Phong. Nhưng đó là điều không thể. Trước khi mọi việc đi quá xa, em hãy dừng lại đi.



- Hai đứa sẽ không thể hạnh phúc.



- Mọi thứ đã được định sẵn như vậy.

* * *

  Từng lời nói của Hải Phương cứ đều đều vang lên.

  Số mệnh. Giờ nó đã tin vào hai chữ này.

  Ông trời đang trêu ngươi nó sao?

  Đưa Hải Phong đến như một ngôi sao băng, đem theo hanh phúc, hi vọng cho nó.

 Giờ lại nhẫn tâm dập tắt ngôi sao đó.

  Hải Phong bước vào cuộc đời nó thật nhẹ nhàng. Như một làn gió. Và ra đi cũng như một làn gió. Thật nhẹ nhàng.

  Nó và hắn như hai đường thẳng, cắt nhau tại một điểm. Đúng một điểm. Rồi lại lướt qua nhau như ban đầu.

  Nó cười chua xót // Anh và em, không cùng một thế giới. //



  

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hạnh Phúc Nơi Cuối Con Đường

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook