Chương 32: MỘT CON ĐƯỜNG KHÔNG CÓ ANH
Minh Anh
18/03/2015
CHƯƠNG
32: MỘT CON ĐƯỜNG KHÔNG CÓ ANH
* Sân bay:
Hải Phương nắm tay Mỹ Yến:
- Em thực sự không muốn về Mỹ cùng Hải Phong sao?
- Em sẽ về. Nhưng trước hết em cần giải quyết một số chuyện – Mỹ Yến mỉm cười.
Nụ cười này, trông Mỹ Yến thật thánh thiện, hiền dịu. Nhưng ẩn sau đó, là những gì. Chỉ mình cô ta biết!
- Thôi được rồi. Chị đi đây. Tạm biệt – Hải Phương quay người, cùng ba và Hải Phong tiến về phía cửa kiểm soát. Chỉ một lát sau đã biến mất sau dòng người qua lại tấp nập ở đại sảnh sân bay.
…
Vũ đẩy cửa bước vào, thấy nó cuộn tròn ngồi bên cửa sổ. Tim anh thắt lại. Tiến đến gần, Vũ mới nhận ra nó đã ngủ, những giọt nước mắt vẫn còn vương lại trên má.
Vũ đau xót // Băng nhi, em đã khóc sao? //
Anh cúi xuống, bế nó về giường. Dường như cảm nhận được sự ấm áp, nó dụi đầu vào ngực Vũ.
Anh đặt nó xuống giường. Tay Vũ vừa rời khỏi nó, tay anh đã bị nó giữ chặt.
Mồ hôi đầm đìa trên trán. Từng giọt nước mắt rơi xuống. Nó gọi trong cơn mê man:
- Hải Phong…Hải Phong. Anh đừng rời xa em. Hải Phong, cầu xin anh…em…em rất sợ.
Ánh mắt Vũ như phủ một lớp sương mù, không thấy đáy.
Anh nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh nó:
- Băng nhi, tỉnh dậy đi.
- Đừng rời xa em… Hải Phong…Hải Phong… – Miệng nó vẫn không ngừng gọi tên hắn.
- Lệ Băng, tỉnh dậy đi – Vũ không còn đủ kiên nhẫn.
Nó khẽ mở mắt. Trước mắt nó, không có Hải Phong, chỉ còn anh hai nó thôi.
Nó cúi đầu:
- Em lại mơ đúng không?
- Băng nhi – Vũ ôm nó vào lòng. Lớp sương trong mắt cũng tan dần.
- Em thật yếu đuối. Em không còn mạnh mẽ như trước nữa. Phải không? – Mắt nó nhắm nghiền.
- Không đâu. Em vẫn như trước. Vẫn mạnh mẽ, quật cường, không yếu đuối – Vũ cũng nhắm mắt. Anh thực sự hận Hải Phong đã khiến cô em gái nhỏ của anh trở nên thế này.
- Anh hai, Chi nói Phong sẽ ra nước ngoài. Phong sẽ rời bỏ em – Nó ngước lên nhìn Vũ.
Vũ ngẩn người. Chắc chắn là ý định của Hải Phương.
- Sao anh không nói gì? – Nó nhìn Vũ chằm chằm – Chi sẽ không nói dối em. Hải Phong đã bỏ rơi em.
- Băng nhi, nghe anh này – Vũ túm lấy hai vai nó – Hải Phong bị mất trí nhớ. Hải Phong vẫn rất yêu em. Em phải tin, phải tin Hải Phong. Tin cả anh hai nữa. Anh nhất định mang Trần Hải Phong về bên em. Được không? Đừng khóc nữa.
Vũ đưa tay quệt nước mắt nó.
Nó khẽ gật đầu.
Từ nhỏ tới lớn, người nó tin tưởng nhất chính là anh hai.
…
Mấy hôm sau, nó lại tới lớp bình thường. Nét vui vẻ mới xuất hiện trên gương mặt đã biến mất, vẻ băng lãnh đã trở lại. Thậm chí còn lạnh hơn trước rất nhiều.
Hải Phong không lên lớp nữa. Mọi người đều bàn tán về chuyện hắn rút học bạ, ra nước ngoài tiếp quản công ty. Mỹ Yến cũng biệt tăm. Có tin đồn, hai người chuẩn bị kết hôn.
Nó không hề phản ứng. Ngày ngày vẫn lên lớp. Nhưng chỉ cần có trống tan học là bốc hơi ngay lập tức. Chi và Khánh muốn nói chuyện với nó, phải tìm đến tận nhà.
…
Cũng đã gần 1 tháng kể từ khi hắn ra nước ngoài.
Chi cũng thường xuyên đến nhà nó. Chuyện giữa Khánh và Chi đã được giải quyết. Hai người lại thân thiết như ban đầu, thường xuyên xuất hiện cùng nhau. Điều này khiến Nhật Hạ không vui, nhưng nhỏ đang chờ thời cơ. Còn nó, nó chẳng quan tâm đến bất cứ điều gì. Kể từ lúc hắn đi, nó như một con búp bê, không cảm xúc, chỉ biết tồn tại cùng thời gian.
…
Hải Phong từ lúc ra nước ngoài đã lập tức học hỏi kinh nghiệm kinh doanh từ ba. Với tính thông minh sẵn có, hoàn toàn không khó để hắn ngồi trên ghế chủ tịch tập đoàn P.W một cách vững vàng.
Nhưng hắn luôn cảm thấy trong lòng có một khoảng trống không gì lấp đầy được.
Trong đầu hắn bất giác xuất hiện hình ảnh một cô gái nhỏ bé bước đi trên thảm cỏ bệnh viện.
Thực sự, hắn luôn cảm thấy mình có mối ràng buộc nào đó với cô gái kia. Nhưng là gì? Hắn đâu có biết.
Tay hắn chạm vào chiếc nhẫn bạc.
Hắn tháo chiếc nhẫn, nhìn chăm chú.
Chiếc nhẫn được thiết kế rất tinh xảo. Hắn cũng không nhớ rõ mình mua khi nào.
Ánh nắng chiếu qua cửa kính. Đôi mắt đen như mã não dừng lại tại một điểm. Bên trong chiếc nhẫn. Chữ “ I ”
Là ý gì? Chữ cái này, không liên quan gì tới hắn.
Một cơn đau ở lồng ngực ập đến. Lần thứ hai. Cứ mỗi lần hắn nghĩ về quá khứ, cơn đau này lại xuất hiện, chặn dòng suy nghĩ của hắn.
…
Nó đứng cạnh cửa sổ.
Tay cầm chiếc nhẫn khắc chữ “ W ”
Ánh mắt nó mờ đục.
- Quên em, hẳn cũng quên luôn chiếc nhẫn này. Hải Phong, lẽ ra, anh không nên xuất hiện trong cuộc đời em. Thà, chúng ta cứ là hai đường thẳng song song, mãi mãi không giao nhau, như vậy, em sẽ thanh thản hơn. Tại sao? Tại sao anh đến, đem theo niềm tin, hi vọng cho em, rồi lại tự tay bóp vụn nó, tự tay đẩy em xuống vực thẳm? Như vậy, có quá tàn nhẫn không, Hải Phong?
Một giọt nước mắt trong như pha lê rơi xuống chiếc nhẫn bạc. Nó đưa tay quệt nhẹ, môi nở nụ cười kì dị:
- Em khóc nhiều quá phải không? Từ giờ, em sẽ không khóc nữa, sẽ mỉm cười, và sẽ quên anh, Trần Hải Phong. Em sẽ bước tiếp trên con đường phía trước. Một con đường không có anh.
Nó đặt chiếc nhẫn trên mặt bàn, lặng lẽ rời khỏi phòng.
…
Mấy ngón tay chạm vào chiếc nhẫn. Vũ cầm chiếc nhẫn lên. Chẳng phải của Băng nhi sao?
Vũ không biết nên mừng hay nên buồn. Nếu nó chịu tháo nhẫn, tức là nó đã chịu từ bỏ, chịu quên đi. Nhưng, ngoài mặt cười, liệu trong lòng có vui?
Vũ nhấc điện thoại:
- James, cho người theo dõi Trần Hải Phong – chủ tịch của P.W. Mọi động tĩnh phải báo ngay cho tôi.
- Rõ, thưa chủ tịch.
Vũ cầm chiếc nhẫn về thư phòng.
…
// Reeng reeng // - Alo – Hải Phương nhấc máy.
- Phương, anh nghe nói em đã qua Mỹ - Giọng Tuấn Kiệt vang lên.
- Dạ, có chuyện gì không anh?
- Trưa nay, anh muốn mời em đi ăn, sau đó cùng đi chọn váy cưới luôn. Ý em thế nào?
Chiếc bút trong tay Phương ngưng lại.
Chọn váy cưới sao? Cô chưa hề có ý định đó.
- Được. Hẹn gặp lại anh – Phương cúp máy. Cô cũng không hiểu tại sao mình lại đồng ý.
Phương ngừng suy nghĩ, tiếp tục làm việc.
…
Đúng 11 giờ, Tuấn Kiệt đã có mặt ở công ty Hải Phương.
Phương vừa bước xuống đại sảnh, đã thấy Kiệt đợi ở đó. Cô nở nụ cười nhẹ nhàng:
- Anh tới sớm vậy.
- Tất nhiên rồi. Bắt phụ nữ phải đợi mình, kẻ đó không phải đàn ông.
Hai người bước lên xe. Chiếc xe phóng vụt đi.
Tại nhà hàng Pháp…
- Chỉ là ăn trưa. Đâu cần như vậy – Phương nhẹ nhàng. Thực sự cô thấy Tuấn Kiệt quá đề cao buổi ăn trưa này. Đâu nhất thiết phải ở một nhà hàng lãng mạn cao cấp như vậy.
- Đây có thể coi là buổi hẹn hò đầu tiên của chúng ta. Không tính lần ra biển trước, vì em mệt nên phải về - Tuấn Kiệt cười.
- Thì ra là vậy – Phương chăm chú dùng bữa.
- Phương, chúng ta nhanh chóng làm kết hôn được không? – Tuấn Kiệt đột ngột hỏi.
Phương hơi giật mình. Tiếng dao nĩa va chạm chói tai. Sống lưng Phương cứng đờ.
- Kết hôn sớm sao?
- Đúng vậy, không sớm thì muộn ta cũng kết hôn. Chi bằng nhân thời gian này rảnh rỗi, ta tổ chức hôn lễ, chẳng phải tốt hơn sao.
- Tại sao? – Phương nhìn chằm chằm vào Tuấn Kiệt. Cô ước người trước mặt mình là Thiên Vũ, người nói lời đó cũng là Thiên Vũ.
- Vì anh muốn được ở cạnh và chăm sóc em.
Phương buông dao nĩa xuống, mỉm cười:
- Được, chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ sớm.
Trong lòng Tuấn Kiệt vô cùng hạnh phúc. Ban đầu, anh sợ cô sẽ từ chối, nhưng thật không ngờ, Hải Phương lại đồng ý nhanh chóng như vậy.
Ăn trưa xong, Tuấn Kiệt đưa Phương tới một cửa tiệm áo cưới.
- Dương thiếu gia, Trần tiểu thư, mời vào – Hàng nhân viên cúi chào.
Tuấn Kiệt cùng Hải Phương mỉm cười lịch sự.
- Anh đã cho người thiết kế váy cưới cho em. Hi vọng em thích.
- Tuấn Kiệt, không cần như vậy - Phương hơi nhíu mày. Trong lòng cô thực sự rất áy náy. Cô không dám tưởng tượng Tuấn Kiệt sẽ như thế nào, nếu anh biết trong lòng cô, mãi mãi chỉ có một người đàn ông, đó là Hàn Thiên Vũ.
- Có gì đâu. Anh muốn em là cô dâu xinh đẹp nhất – Tuấn Kiệt cười, ra hiệu cho nhân viên mang chiếc váy tới.
Hải Phương nhìn chiếc váy được mang tới. Quả thật là rất đẹp.
- Em thử đi. Nếu thấy chỗ nào không ổn, anh sẽ kêu họ sửa lại.
Phương khẽ cười, lặng lẽ đi theo người nhân viên.
Tuấn Kiệt nhìn theo bóng Phương, ánh mắt chùng xuống // Hải Phương, hãy quên người đó đi //
* Sân bay:
Hải Phương nắm tay Mỹ Yến:
- Em thực sự không muốn về Mỹ cùng Hải Phong sao?
- Em sẽ về. Nhưng trước hết em cần giải quyết một số chuyện – Mỹ Yến mỉm cười.
Nụ cười này, trông Mỹ Yến thật thánh thiện, hiền dịu. Nhưng ẩn sau đó, là những gì. Chỉ mình cô ta biết!
- Thôi được rồi. Chị đi đây. Tạm biệt – Hải Phương quay người, cùng ba và Hải Phong tiến về phía cửa kiểm soát. Chỉ một lát sau đã biến mất sau dòng người qua lại tấp nập ở đại sảnh sân bay.
…
Vũ đẩy cửa bước vào, thấy nó cuộn tròn ngồi bên cửa sổ. Tim anh thắt lại. Tiến đến gần, Vũ mới nhận ra nó đã ngủ, những giọt nước mắt vẫn còn vương lại trên má.
Vũ đau xót // Băng nhi, em đã khóc sao? //
Anh cúi xuống, bế nó về giường. Dường như cảm nhận được sự ấm áp, nó dụi đầu vào ngực Vũ.
Anh đặt nó xuống giường. Tay Vũ vừa rời khỏi nó, tay anh đã bị nó giữ chặt.
Mồ hôi đầm đìa trên trán. Từng giọt nước mắt rơi xuống. Nó gọi trong cơn mê man:
- Hải Phong…Hải Phong. Anh đừng rời xa em. Hải Phong, cầu xin anh…em…em rất sợ.
Ánh mắt Vũ như phủ một lớp sương mù, không thấy đáy.
Anh nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh nó:
- Băng nhi, tỉnh dậy đi.
- Đừng rời xa em… Hải Phong…Hải Phong… – Miệng nó vẫn không ngừng gọi tên hắn.
- Lệ Băng, tỉnh dậy đi – Vũ không còn đủ kiên nhẫn.
Nó khẽ mở mắt. Trước mắt nó, không có Hải Phong, chỉ còn anh hai nó thôi.
Nó cúi đầu:
- Em lại mơ đúng không?
- Băng nhi – Vũ ôm nó vào lòng. Lớp sương trong mắt cũng tan dần.
- Em thật yếu đuối. Em không còn mạnh mẽ như trước nữa. Phải không? – Mắt nó nhắm nghiền.
- Không đâu. Em vẫn như trước. Vẫn mạnh mẽ, quật cường, không yếu đuối – Vũ cũng nhắm mắt. Anh thực sự hận Hải Phong đã khiến cô em gái nhỏ của anh trở nên thế này.
- Anh hai, Chi nói Phong sẽ ra nước ngoài. Phong sẽ rời bỏ em – Nó ngước lên nhìn Vũ.
Vũ ngẩn người. Chắc chắn là ý định của Hải Phương.
- Sao anh không nói gì? – Nó nhìn Vũ chằm chằm – Chi sẽ không nói dối em. Hải Phong đã bỏ rơi em.
- Băng nhi, nghe anh này – Vũ túm lấy hai vai nó – Hải Phong bị mất trí nhớ. Hải Phong vẫn rất yêu em. Em phải tin, phải tin Hải Phong. Tin cả anh hai nữa. Anh nhất định mang Trần Hải Phong về bên em. Được không? Đừng khóc nữa.
Vũ đưa tay quệt nước mắt nó.
Nó khẽ gật đầu.
Từ nhỏ tới lớn, người nó tin tưởng nhất chính là anh hai.
…
Mấy hôm sau, nó lại tới lớp bình thường. Nét vui vẻ mới xuất hiện trên gương mặt đã biến mất, vẻ băng lãnh đã trở lại. Thậm chí còn lạnh hơn trước rất nhiều.
Hải Phong không lên lớp nữa. Mọi người đều bàn tán về chuyện hắn rút học bạ, ra nước ngoài tiếp quản công ty. Mỹ Yến cũng biệt tăm. Có tin đồn, hai người chuẩn bị kết hôn.
Nó không hề phản ứng. Ngày ngày vẫn lên lớp. Nhưng chỉ cần có trống tan học là bốc hơi ngay lập tức. Chi và Khánh muốn nói chuyện với nó, phải tìm đến tận nhà.
…
Cũng đã gần 1 tháng kể từ khi hắn ra nước ngoài.
Chi cũng thường xuyên đến nhà nó. Chuyện giữa Khánh và Chi đã được giải quyết. Hai người lại thân thiết như ban đầu, thường xuyên xuất hiện cùng nhau. Điều này khiến Nhật Hạ không vui, nhưng nhỏ đang chờ thời cơ. Còn nó, nó chẳng quan tâm đến bất cứ điều gì. Kể từ lúc hắn đi, nó như một con búp bê, không cảm xúc, chỉ biết tồn tại cùng thời gian.
…
Hải Phong từ lúc ra nước ngoài đã lập tức học hỏi kinh nghiệm kinh doanh từ ba. Với tính thông minh sẵn có, hoàn toàn không khó để hắn ngồi trên ghế chủ tịch tập đoàn P.W một cách vững vàng.
Nhưng hắn luôn cảm thấy trong lòng có một khoảng trống không gì lấp đầy được.
Trong đầu hắn bất giác xuất hiện hình ảnh một cô gái nhỏ bé bước đi trên thảm cỏ bệnh viện.
Thực sự, hắn luôn cảm thấy mình có mối ràng buộc nào đó với cô gái kia. Nhưng là gì? Hắn đâu có biết.
Tay hắn chạm vào chiếc nhẫn bạc.
Hắn tháo chiếc nhẫn, nhìn chăm chú.
Chiếc nhẫn được thiết kế rất tinh xảo. Hắn cũng không nhớ rõ mình mua khi nào.
Ánh nắng chiếu qua cửa kính. Đôi mắt đen như mã não dừng lại tại một điểm. Bên trong chiếc nhẫn. Chữ “ I ”
Là ý gì? Chữ cái này, không liên quan gì tới hắn.
Một cơn đau ở lồng ngực ập đến. Lần thứ hai. Cứ mỗi lần hắn nghĩ về quá khứ, cơn đau này lại xuất hiện, chặn dòng suy nghĩ của hắn.
…
Nó đứng cạnh cửa sổ.
Tay cầm chiếc nhẫn khắc chữ “ W ”
Ánh mắt nó mờ đục.
- Quên em, hẳn cũng quên luôn chiếc nhẫn này. Hải Phong, lẽ ra, anh không nên xuất hiện trong cuộc đời em. Thà, chúng ta cứ là hai đường thẳng song song, mãi mãi không giao nhau, như vậy, em sẽ thanh thản hơn. Tại sao? Tại sao anh đến, đem theo niềm tin, hi vọng cho em, rồi lại tự tay bóp vụn nó, tự tay đẩy em xuống vực thẳm? Như vậy, có quá tàn nhẫn không, Hải Phong?
Một giọt nước mắt trong như pha lê rơi xuống chiếc nhẫn bạc. Nó đưa tay quệt nhẹ, môi nở nụ cười kì dị:
- Em khóc nhiều quá phải không? Từ giờ, em sẽ không khóc nữa, sẽ mỉm cười, và sẽ quên anh, Trần Hải Phong. Em sẽ bước tiếp trên con đường phía trước. Một con đường không có anh.
Nó đặt chiếc nhẫn trên mặt bàn, lặng lẽ rời khỏi phòng.
…
Mấy ngón tay chạm vào chiếc nhẫn. Vũ cầm chiếc nhẫn lên. Chẳng phải của Băng nhi sao?
Vũ không biết nên mừng hay nên buồn. Nếu nó chịu tháo nhẫn, tức là nó đã chịu từ bỏ, chịu quên đi. Nhưng, ngoài mặt cười, liệu trong lòng có vui?
Vũ nhấc điện thoại:
- James, cho người theo dõi Trần Hải Phong – chủ tịch của P.W. Mọi động tĩnh phải báo ngay cho tôi.
- Rõ, thưa chủ tịch.
Vũ cầm chiếc nhẫn về thư phòng.
…
// Reeng reeng // - Alo – Hải Phương nhấc máy.
- Phương, anh nghe nói em đã qua Mỹ - Giọng Tuấn Kiệt vang lên.
- Dạ, có chuyện gì không anh?
- Trưa nay, anh muốn mời em đi ăn, sau đó cùng đi chọn váy cưới luôn. Ý em thế nào?
Chiếc bút trong tay Phương ngưng lại.
Chọn váy cưới sao? Cô chưa hề có ý định đó.
- Được. Hẹn gặp lại anh – Phương cúp máy. Cô cũng không hiểu tại sao mình lại đồng ý.
Phương ngừng suy nghĩ, tiếp tục làm việc.
…
Đúng 11 giờ, Tuấn Kiệt đã có mặt ở công ty Hải Phương.
Phương vừa bước xuống đại sảnh, đã thấy Kiệt đợi ở đó. Cô nở nụ cười nhẹ nhàng:
- Anh tới sớm vậy.
- Tất nhiên rồi. Bắt phụ nữ phải đợi mình, kẻ đó không phải đàn ông.
Hai người bước lên xe. Chiếc xe phóng vụt đi.
Tại nhà hàng Pháp…
- Chỉ là ăn trưa. Đâu cần như vậy – Phương nhẹ nhàng. Thực sự cô thấy Tuấn Kiệt quá đề cao buổi ăn trưa này. Đâu nhất thiết phải ở một nhà hàng lãng mạn cao cấp như vậy.
- Đây có thể coi là buổi hẹn hò đầu tiên của chúng ta. Không tính lần ra biển trước, vì em mệt nên phải về - Tuấn Kiệt cười.
- Thì ra là vậy – Phương chăm chú dùng bữa.
- Phương, chúng ta nhanh chóng làm kết hôn được không? – Tuấn Kiệt đột ngột hỏi.
Phương hơi giật mình. Tiếng dao nĩa va chạm chói tai. Sống lưng Phương cứng đờ.
- Kết hôn sớm sao?
- Đúng vậy, không sớm thì muộn ta cũng kết hôn. Chi bằng nhân thời gian này rảnh rỗi, ta tổ chức hôn lễ, chẳng phải tốt hơn sao.
- Tại sao? – Phương nhìn chằm chằm vào Tuấn Kiệt. Cô ước người trước mặt mình là Thiên Vũ, người nói lời đó cũng là Thiên Vũ.
- Vì anh muốn được ở cạnh và chăm sóc em.
Phương buông dao nĩa xuống, mỉm cười:
- Được, chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ sớm.
Trong lòng Tuấn Kiệt vô cùng hạnh phúc. Ban đầu, anh sợ cô sẽ từ chối, nhưng thật không ngờ, Hải Phương lại đồng ý nhanh chóng như vậy.
Ăn trưa xong, Tuấn Kiệt đưa Phương tới một cửa tiệm áo cưới.
- Dương thiếu gia, Trần tiểu thư, mời vào – Hàng nhân viên cúi chào.
Tuấn Kiệt cùng Hải Phương mỉm cười lịch sự.
- Anh đã cho người thiết kế váy cưới cho em. Hi vọng em thích.
- Tuấn Kiệt, không cần như vậy - Phương hơi nhíu mày. Trong lòng cô thực sự rất áy náy. Cô không dám tưởng tượng Tuấn Kiệt sẽ như thế nào, nếu anh biết trong lòng cô, mãi mãi chỉ có một người đàn ông, đó là Hàn Thiên Vũ.
- Có gì đâu. Anh muốn em là cô dâu xinh đẹp nhất – Tuấn Kiệt cười, ra hiệu cho nhân viên mang chiếc váy tới.
Hải Phương nhìn chiếc váy được mang tới. Quả thật là rất đẹp.
- Em thử đi. Nếu thấy chỗ nào không ổn, anh sẽ kêu họ sửa lại.
Phương khẽ cười, lặng lẽ đi theo người nhân viên.
Tuấn Kiệt nhìn theo bóng Phương, ánh mắt chùng xuống // Hải Phương, hãy quên người đó đi //
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.