Hạnh Phúc Nơi Cuối Con Đường

Chương 20: SỰ THẬT SÁNG TỎ

Minh Anh

18/03/2015

CHƯƠNG 20: SỰ THẬT SÁNG TỎ

// Cộc cộc // - Vào đi – Tiếng Hạ vang lên.

  Nó bước vào, tiến đến cạnh nhỏ.

- Chị Băng, có chuyện gì sao? – Hạ quay người về phía nó.

- Chị cứ gặp em là phải có chuyện sao? – Nó nhìn chằm chằm vào người Hạ.

- À, không. Chỉ là… - Hạ lúng túng.

- Khánh bị tai nạn – Nó tiếp tục, dường như không quan tâm đến Hạ nói gì.

- Anh Khánh sao? Anh ấy có làm sao không ạ? – Hạ giả vờ ngạc nhiên. Thì ra chị Băng gặp nó chỉ để thông báo như vậy.

- Không sao. Gãy chân và chấn thương phần mềm.

- Em sẽ vào thăm anh ấy – Hạ tưởng nó sẽ ra ngoài, liền quay người, tiếp tục làm việc.

- Christina Amber – Môi nó phát ra mấy từ làm Hạ giật mình, sống lưng cứng đờ. Cái tên đó sao chị Băng lại biết?

- Chị nói gì vậy? – Hạ quay lại.

- Chiếc xe đua mang biển 30X-5738 – Nó vẫn tiếp tục.

- Chị đang nói linh tinh gì vậy? – Hạ bắt đầu lúng túng, vẻ mặt sợ hãi.

- Đừng nghĩ có thể qua mắt được chị. Cũng may chưa xảy ra chuyện gì. Đừng bao giờ lặp lại chuyện này.

  Hạ cúi gằm mặt. Vậy là nó đã biết.

  Nó không nói gì nữa, đi ra khỏi phòng Hạ.

  Căn phòng chỉ còn Lâm Nhật Hạ // Nhất định tôi sẽ không bỏ qua, Huyền Chi //

***************

  Nó trở về phòng. Nằm trên giường, nó giơ chiếc vòng ra trước mặt. Lật hết mặt này tới mặt khác. Không có gì đặc biệt.

  Nó khẽ thở dài. Thông tin về nguyên nhân cái chết của ba mẹ nó đã đi vào ngõ cụt. Đã bốn năm. Đã bốn năm trôi qua. Nó không biết thêm một điều gì về chuyện đó. Thiên Vũ cũng không nhắc về bất cứ điều gì. Có lẽ anh nó sợ nó buồn…

// Cộc cộc // - Tiểu thư. Thiếu gia có chuyện muốn gặp tiểu thư. Thiếu gia đang đợi người trong thư phòng.

  Nó ngồi dậy, chỉnh lại quần áo, đeo chiếc vòng vào cổ, đi thẳng tới thư phòng.

  Nó bước vào.

  Thiên Vũ đứng quay lưng lại phía nó, mắt chăm chú nhìn vào khoảng không như đang suy nghĩ điều gì, dường như không biết đến sự hiện diện của nó.

- Anh hai! – Nó nói.

  Vũ quay người lại:

- Băng nhi, em tới rồi à. Em ngồi xuống đi, anh có chuyện muốn nói với em.



  Nó lặng lẽ tiến về phía bộ ghế sô pha, ngồi xuống.

  Vũ bước về phía tủ kính, lấy ra một chiếc hộp nhỏ, được chạm khắc tinh xảo. Nhìn chiếc hộp cũng đủ biết vật đựng bên trong giá trị và quan trọng như thế nào.

  Vũ ngồi xuống. Anh đặt chiếc hộp trước mặt nó.

- Chiếc hộp này? – Nó nhíu mày. Tự dưng Vũ đưa cho nó một chiếc hộp. Là ý gì?

  Vũ lặng lẽ mở chiếc hộp, lấy ra vật khá nhỏ.

- Chìa khóa sao? – Nó càng cảm thấy khó hiểu. Chiếc chìa này thực sự rất nhỏ, khó có vật nào có kích cỡ như thế.

- Đúng vậy – Vũ nhìn thẳng vào mắt nó – Đưa anh chiếc vòng của em.

- Vòng của em? – Tay nó chạm lên chiếc vòng trên cổ // Không lẽ…? //

  Nó tháo vòng, đưa cho Vũ.

  Anh đón lấy chiếc vòng. Mở mặt vòng ra, bên trong là một bức ảnh gia đình bốn người.

  Trái tim anh thắt lại. Gia đình của anh. Gia đình bốn người hạnh phúc đầm ấm của anh. Giờ, nó đã không còn trọn vẹn nữa…

  Từng ngón tay thon dài lướt nhẹ trên tấm hình. Nó im lặng nhìn từng cử chỉ của Vũ.

  Chợt, Vũ cầm chiếc vòng đập mạnh xuống nền đá.

// Choang // Tiếng thủy tinh vỡ vang lên chói tai.

  Mắt nó mở to, đôi môi trắng bệch, mặt nó cắt không còn giọt máu. Anh hai nó vừa làm gì vậy?

  Nó lao đến:

- Tại sao? Tại sao anh làm như vậy? Đó là bức ảnh cuối cùng, là bức ảnh em gìn giữ bấy lâu nay. Sao anh ném vỡ nó? Tại sao? Tại sao?

  Vũ vẫn đứng bất động. Mắt nhìn chằm chằm vào những mảnh vỡ bắn tung tóe trên sàn.

  Nó vội quỳ xuống, gạt những mảnh kính vỡ. Nhưng, chỉ có kính là vỡ, chiếc vòng bên ngoài vẫn còn nguyên vẹn. Nó nhặt bức ảnh lên, tay kia cầm chiếc vòng.

  Chợt, nó nhìn thấy điều gì đó.

  Một ổ khóa. Một ổ khóa rất nhỏ, nằm ngày dưới chỗ đặt tấm hình.

  Tay nó run run. Nó không tin vào mắt mình nữa.

  Vũ tiến lại phía nó:

- Đưa cho anh.

  Anh lấy chiếc vòng từ tay nó, cắm chìa khóa vào. Lớp bạc ở giữa bật mở. Bên trong là…

  Một chiếc thẻ nhớ…

  Vũ cầm chiếc thẻ nhớ lên, đưa cho nó:



- Đây…đây là? – Mắt nó nhìn chằm chằm Vũ.

- Bằng chứng – Vũ đáp.

- Bằng chứng sao? – Nó cầm lấy chiếc thẻ, nghi hoặc.

- Đúng vậy. Nó chứa toàn bộ thông tin về những kẻ giết ba mẹ chúng ta – Giọng Vũ lạnh băng, ẩn chứa chút gì đó cay đắng, hận thù.

- Tại sao? Tại sao lại đưa cho em? – Nó hỏi.

- Anh muốn em quyết định số phận của những kẻ đó – Vũ nhìn nó – Tất cả phụ thuộc vào em, Băng nhi.

  Nói rồi, anh quay người, bước ra khỏi thư phòng.

  Nó đứng đó một lát rồi cũng lặng lẽ về phòng.

  …

  Nó cho thẻ nhớ vào USB, cắm vào máy tính.

  Những ngón tay lướt nhanh trên bàn phím. Từng dòng thông tin và những bức ảnh hiện ra trước mắt nó.

  Trịnh Dũng: 49 tuổi. Giám đốc tập đoàn dầu khí S.B.

  Triệu Thành Nguyên: 45 tuổi. Phó giám đốc tập đoàn dầu khí S.B.

  Hoàng Kiến Văn: 52 tuổi. Giám đốc phòng nhân sự tập đoàn dầu khí S.B

  …

  Tất cả những kẻ này, trước đây đều là người của Hàn thị. Vì quyền lực, tiền tài mà chống lại ba nó, sát hại gia đình nó sao?

  Thông tin về từng người, từng người liên quan đến cái chết của ba mẹ nó cứ dần dần hiện lên.

  Mắt nó chăm chú nhìn vào từng dòng chữ và những bức ảnh. Đôi môi lẩm nhẩm đếm.

  14 người.

  Đôi mắt nó dừng lại ở dòng thông tin cuối cùng “ Vào ngày 3 tháng 3 âm lịch hằng năm, toàn bộ những người trên sẽ gặp nhau ở căn biệt thự ngoại ô thành phố”

  Mai là ngày giỗ của ba mẹ nó. Ngày 3 tháng 3.

  Đêm mai, mười bốn con người sẽ biến mất.

  Mãi mãi…

  Đôi môi nó nhếch lên. Nụ cười cay đắng // Trả thù //

  …



  Nó tắt file, gập máy tính. Tay nó xoay xoay chiếc nhẫn // Hải Phong, nếu qua ngày mai em không xuất hiện, xin đừng yêu em nữa//…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hạnh Phúc Nơi Cuối Con Đường

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook