Chương 21: TRẢ THÙ
Minh Anh
18/03/2015
CHƯƠNG
21: TRẢ THÙ
* Sáng hôm sau:
Nó tỉnh dậy. Trong đầu nó vẫn nhớ rất rõ hôm nay là ngày gì.
Nó nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân, thay quần áo và xuống nhà.
Thiên Vũ đang ngồi ăn sáng, nhưng tuyệt nhiên không thấy Nhật Hạ đâu. Có lẽ nhỏ không biết đối mặt với nó như thế nào.
Nó kéo ghế ngồi đối diện với Vũ. Vũ cũng bỏ tờ báo trên tay xuống. Cô người làm vội chạy tới, đỡ lấy tờ báo rồi lui vào trong.
- Em dậy rồi sao? Mau ngồi xuống ăn sáng đi rồi còn tới trường nữa – Vũ cười.
- Em sẽ nghỉ cả tuần này – Nó nói rồi cúi xuống chăm chú ăn sáng.
Vũ hơi ngạc nhiên. Cậu định hỏi vì sao thì nhận ra hôm ngày giỗ ba mẹ // Chết tiệt. Sao mình lại quên chứ //
- Ừm. Vậy cũng được – Vũ cúi xuống ăn sáng.
* Lớp 11A1:
Dạo này nó, hắn, Khánh và Chi đều rất hay nghỉ học khiến cả lớp xôn xao, không biết có chuyện gì xảy ra. Nhưng khi thấy hắn cùng Chi bước vào thì im bặt.
Chi đặt cặp xuống, mệt mỏi:
- Haizz bao giờ Khánh mới khỏi đây.
- Sao thế? Cậu không muốn chăm sóc Khánh nữa sao? – Hắn chọc Chi.
- Không phải. Chỉ là mình thấy mình thật phiền phức. Tự dưng gây họa cho Khánh. Mà hôm nay Băng nghỉ sao? – Chi ngơ ngác khi nhận ra sắp vào giờ nó vẫn chưa tới lớp.
Hắn cũng nhìn sang chỗ nó. Đúng là nó nghỉ.
Một cảm giác bất an dấy lên trong lòng. Hắn nhớ lại lời nó nói đêm sinh nhật “Mùng 3 tháng sau là ngày giỗ ba mẹ em”
// Hôm nay, chẳng phải mùng ba sao?// - Hắn ngây người.
Định đứng lên bỏ ra ngoài thì nhận ra thầy giáo đã vào lớp, hắn đành ngồi xuống. Chắc chưa xảy ra chuyện gì.
Cả buổi học ngày hôm đó, Chi để ý thấy hắn cứ thấp thỏm, đứng ngồi không yên, cũng không nghe nhạc như mọi lần nữa. Nhỏ ngây thơ nghĩ rằng hắn đang nhớ nó…
* Buổi tối hôm đó:
Nó ăn tối xong, cũng đã 8 giờ.
Nó vào phòng bếp, pha một li sữa, bưng lên phòng Thiên Vũ.
// Cộc cộc // - Vào đi.
Nó bưng cốc sữa vào.
- Băng nhi, có chuyện gì sao?
- Không có gì, em pha li sữa cho anh thôi. Anh uống đi còn làm việc.
Vũ mỉm cười, đón lấy li sữa:
- Cảm ơn em. Không ngờ em gái lại chu đáo như vậy.
Nói rồi, anh ngửa cổ, uống hết li sữa cho nó vui.
Nó không nói gì, chỉ lẳng lặng ngắm cốc sữa đang vơi dần, môi nở nụ cười.
Vũ uống xong, giao lại li sữa cho nó, quay lại làm việc. Nó đứng dậy, cầm li sữa ra khỏi phòng. Nụ cười trên môi biến mất, ánh mắt ấm áp ban nãy cũng không còn nữa. Thay vào đó là sự hận thù lộ rõ.
…
Nó về phòng.
Mở tủ quần áo, lấy ra một bồ đồ đen bó sát người. Mặc đồ xong xuôi, nó ngồi xuống trước bàn trang điểm.
Nó nhìn chằm chằm vào gương // Bàn trang điểm, bây giờ mày trở nên hữu ích rồi. //
Nó búi tóc cao, để lộ hình xăm “Angel ”. Tay nó khẽ sờ lên hình xăm. Nó phân vân không biết nên che đi hay không, cuối cùng nó quyết định để nguyên. Nếu qua đêm nay, có kẻ sống sót để khai ra đặc điểm là hình xăm, thì nó sẽ sẵn sàng nhận tội…
Nó đeo lens màu hổ phách, trang điểm thật đậm.
Nó mở ngăn kéo, lấy ra hai khẩu súng, băng đạn và vài con dao chuôi bạc nhỏ. Nó giắt súng và dao vào thắt lưng. Nó lần trong ngăn kéo, thấy vài viên tròn nhỏ, nhận ra là thuốc mê, nó nhanh chóng bỏ vào túi.
Nó đeo đôi găng tay, nâng chiếc mặt nạ trên bàn, đeo lên.
Nó đi nhanh ra phía cửa, không quên cầm theo chìa khóa chiếc mô tô anh nó tặng.
Chiếc xe mô tô phóng vụt đi trong màn đêm lạnh lẽo, mang theo nỗi thù hận không thể xóa bỏ của cô gái 17 tuổi – Hàn Lệ Băng.
Chiếc mô tô dừng trước một nghĩa trang.
Nó xuống xe, bước vào bên trong. Dừng lại trước hai ngôi mộ cạnh nhau. Trên mộ vẫn còn bó hoa. Có lẽ sáng nay Thiên Vũ đã tới đây. Nó quỳ xuống, đưa tay tháo mặt nạ.
- Ba mẹ. Hôm nay là ngày giỗ ba mẹ, con tới thăm hai người.
…
Một bóng người xuất hiện sau lưng nó. Lặng lẽ nghe nó nói:
- Bốn năm về trước, ba mẹ đã bị sát hại. Con gái bất hiếu đến bây giờ mới biết được sự thật. Xin ba mẹ tha lỗi cho con.
Nó cúi đầu. Một giọt nước mắt xuất hiện ở khóe mi, nhưng nó đã nhanh tay lau đi:
- Con sẽ không khóc, không bao giờ khóc… Con biết ba mẹ để lại bằng chứng đó để con giao nộp cho cảnh sát, để pháp luật trừng trị bọn bất nhân đó. Nhưng ba mẹ biết không. Cảnh sát bắt chúng, nhưng đâu thể bắt chúng cả đời. Chúng có tiền. Chúng có rất nhiều tiền. Chúng sẽ dùng những đồng tiền dơ bẩn của chúng để thay đổi trắng đen. Chúng sẽ dùng tiền để mua công lý, mua luật pháp. Luật pháp sẽ tha cho chúng, chúng sẽ tiếp tục sống, làm hại người vô tội. Con không thể làm thế. Con không thể tha cho chúng. Chúng phải chết. Những kẻ đáng ghê tởm đó phải chết!!!
Hàm răng nó nghiến chặt. Mắt nó hằn những tia đỏ. Nó đứng dậy, đeo lại chiếc mặt nạ, cúi đầu rồi bước ra khỏi nghĩa trang.
Bóng người kia cũng lặng lẽ đi theo nó.
Hai chiếc mô tô phóng vụt đi trong màn đêm…
* Căn biệt thự ở ngoại ô:
Xung quanh căn biệt thự vắng vẻ. Trước cổng chỉ có 2 tên vệ sĩ đứng gác. Bọn người này xem ra quá chủ quan. Chúng ăn chơi sa đọa ở nơi này mà không biết Thần Chết chuẩn bị gõ cửa…
Hai tên vệ sĩ đang đứng gác thì nghe thấy tiếng gì đó trong bụi cây. Chúng hét to:
- Ai…
Chưa dứt lời, hai con dao găm thẳng vào cổ họng hai kẻ đó, khiến chúng chết ngay tại chỗ.
Nó bước đến gần hai kẻ xấu số:
- Xin lỗi, là hai người xin việc không đúng chỗ.
Nó kéo hai tên vệ sĩ to khỏe, ném vào bụi cây.
Nó nói rồi bước thẳng vào trong sân. Nó đưa mắt nhìn một lượt. Có 3 cái camera. Nhưng dường như bọn chúng gắn để dọa người. Nếu không từ nãy tới giờ đã có rất nhiều kẻ ập ra đánh nó. Nó đứng vào một góc, mở sơ đồ căn biệt thự mà nó lấy được từ USB.
Ngón tay nó di khắp sơ đồ, tìm căn phòng mang tên “ Phòng camera”
- Tầng hai phía Bắc, phòng đầu tiên – Môi nó lẩm nhẩm. Nó gấp bản đồ, nhét vào túi. Nhanh chân đi vào phía cửa chính của căn nhà.
Căn nhà không một bóng người, cũng không có camera.
// Bọn chúng đang ở đâu chứ? Rõ ràng mình nghe thấy tiếng nhạc mà // Nó thắc mắc, chân vẫn tiến lên tầng hai.
Nó hé mở cửa phòng. Có một tên bên trong, nhưng hắn đang chăm chú làm gì đó, không hay biết đến sự xuất hiện của nó. Nó nhanh tay rút khẩu súng giắt sau lưng, lắp ống giảm thanh và bóp cò. Tên đó ngã ngục xuống bàn. Viên đạn xuyên qua đầu găm thẳng vào màn hình phía trước.
Nó đóng cửa, chạy nhanh đến bàn điều khiển camera. Ngón tay nó lướt trên bàn phím. Enter. Hệ thống camera đã được vô hiệu hóa. Những cảnh camera ghi lại trước đó cũng bị nó xóa đi hết.
// Cạch // Nó nghe thấy tiếng mở cửa. Tay nó chạm vào một chiếc ghế gập dựng gần đó.
Một tên bước vào. Hắn hoảng hốt khi thấy một tên khác bị bắn chết ngay trong phòng. Hắn quay người, vội chạy ra khỏi phòng báo tin thì // BỐP//. Cả chiếc ghế sắt đập mạnh vào mặt tên đó khiến hắn choáng váng, ngã ngửa ra phía sau. Nó tiến lại, dùng lực giữ chặt hắn, cúi xuống và // RẮC //. Tiếng xương gãy vang lên. Nó thả tay giữ cổ tên vệ sĩ đó. Khóa trái cửa và bước ra ngoài.
Nó nhớ đến hình ảnh một căn hầm trên màn hình camera ban nãy. Nó mở bản đồ, nhanh chóng xác định được vị trí căn hầm. Ở hướng đông.
Nó đi hết căn biệt thự. Vì căn biệt thự khá nhỏ nên nó chỉ mất chưa đến 10 phút đã rà soát hết. Nó không muốn bỏ sót một tên nào.
Nó tiến lại phía đông của căn biệt thự. Có cửa xuống nhưng có khoảng 4, 5 tên đứng ngoài canh. Nó cầm viên thuốc mê ném về phía chúng.
Viên thuốc phát nổ nhưng không gây ra tiếng động. Mấy tên vệ sĩ trúng thuốc mê, lăn ra bất tỉnh. Nó đợi một lát cho thuốc mê tan hết, tiến lại đám người nằm la liệt dưới, tặng bọn chúng mỗi người một phát đạn.
Nó tiến vào căn hầm. Vừa qua cửa được hơn 3m, nó đã nghe thấy tiếng nhạc xập xình, tiếng nói ầm ĩ, tiếng cười khả ố của chúng. Nó cười khẩy // Để xem chúng mày còn cười được bao lâu nữa //
Đi hết lối vào thì đến một dãy hành lang, nhìn từ hành lang xuống là một căn phòng rộng lớn. 14 kẻ giết ba mẹ nó ngồi phía dưới, đang ăn chơi chác táng, giấy tiền ở khắp nơi.
Nó đang mải nhìn xuống phía dưới thì thấy có người bước đến.
Nó bình tĩnh quay ra phía sau, ngay cạnh lối ra khỏi tầng hầm là một ô cửa sổ, phía trên sát với trần nhà là hàng gạch được xây nhô ra, tạo dáng cho ô cửa.
Tên vệ sĩ đi với, hắn cảm thấy như có người vừa ở đây, nhưng hắn nghĩ là một tên vệ sĩ khác. Hắn lắc đầu, quay lưng định đi ra ngoài thì một bóng đen nhảy từ trên xuống vai hắn. Một con dao sang loáng lướt qua mắt hắn // Phập // . Con dao đâm thẳng vào tim tên vệ sĩ xấu số.
Hắn định dùng chút sức cuối cùng hét lên để cảnh báo thì một bàn tay nhỏ giữ chặt lấy phần cằm và miệng hắn, tay còn lại giữ trên đỉnh đầu hắn và // Rắc//.
Nó tiếp đất nhẹ nhàng. Tên vệ sĩ ngã lăn ra đất.
Nó tiếp tục đứng ở trên hành lang quan sát. Bên dưới không động tĩnh. Tiếng nhạc quá to át tiếng xương cổ gãy của tên vệ sĩ. Nó không biết nên tấn công như thế nào. Tuy dưới đó chỉ có 14 kẻ kia và vài tên vệ sĩ nhưng nó cũng chỉ có một mình. Không thể đơn thân độc mã đánh trực diện được. Cũng không thể dùng bom gây mê vì không gian quá rộng. Nếu dùng chỉ có thể đánh được một khu vực, sẽ khiến những kẻ còn lại phát giác.
Nó đành liều một phen. Hai tay hai khẩu súng. Nó đứng ở trên lầu bắn tỉa xuống. Nó hạ từng những kẻ sát phía ngoài đến bên trong. Vì đang mải mê cờ bạc, không kẻ nào ngờ rằng có hai khẩu súng đang chĩa vào đầu mình. Chưa đầy 5 phút sau, nó đã giết hết những kẻ dưới hầm.
Nó đi xuống tầng dưới, nơi những xác người nằm la liệt. Đôi mắt hổ phách lướt qua một lượt. Đôi môi lẩm nhẩm đếm 1,2,3,…6,7,…12,13.
- Thiếu một người – Nó giật mình.
Chợt, nó thấy một luồng khí lạnh ở sống lưng, nó vội quay người lại nhưng không kịp.
// Đoàng //. Tiếng đạn vang lên. Một viên đạn găm vào vai trái của nó. Nó hơi nhíu mày vì đau.
- Trịnh Dũng – Môi nó mấp máy.
Người đàn ông đứng tuổi trước mặt nó cười phá lên:
- Không sai. Tao là Trịnh Dũng. Mày là ai? Sao lại tới đây ám sát hết người của tao? Khôn hồn thì bỏ súng xuống, nếu không tao sẽ giết chết mày, ngay lập tức.
Nó im lặng nhìn Trịnh Dũng, hơi cúi người, nó thả hai khẩu súng trên tay xuống.
- Đá ra xa – Trịnh Dũng quát lớn.
Nó vẫn im lặng, làm theo lời của ông ta.
- Mày là ai? Ai thuê mày tới đây?
- Không ai cả - Nó khinh khỉnh trả lời.
Trịnh Dũng chợt nheo mắt, nhìn hình xăm trên cổ nó, ông ta cười lớn:
- Haha, Angel sao? Thiên thần sao? Mày đã giết bao nhiêu mạng người rồi tự cho mình là thiên thần? Mày là một con quỷ. Đi chết…
- Bỏ súng xuống – Một giọng nói lạnh như băng vang lên từ phía sau lưng Trịnh Dũng. Một khẩu súng được lên đạn sẵn, họng súng lạnh lẽo, vô tình chĩa thẳng vào đầu ông ta.
Trịnh Dũng sợ hãi, không ngờ vẫn còn một người nữa.
- Mày… mày là ai? – Ông ta không dám quay đầu là, run run hỏi.
Hải Phong vạch tay áo lên, xuất hiện một hình xăm. Là “ Devil ”.
- Cô ấy là Thiên thần. Tao mới là Ác quỷ. Bây giờ thì đặt súng xuống, đá ra xa.
Trịnh Dũng sợ hãi làm theo. Hải Phong đá mạnh vào chân của Trịnh Dũng khiến lão ta đau đớn ngã, quỳ xuống trước mặt nó:
- Xin tha mạng – Trịnh Dũng cầu xin.
Hắn nhìn chằm chằm vào nó:
- Anh đã từng tự hứa với bản thân, sẽ khiến em từ bỏ hận thù. Nhưng giờ anh đã hiểu, chỉ giết chết những kẻ này, hận thù trong lòng em mới được hóa giải. Quyền quyết định nằm ở em.
Nói rồi, hắn bước đến cạnh nó, đưa khẩu súng cho nó. Nó nhận lấy khẩu súng:
- Trịnh Dũng, ông biết hôm nay là ngày gì không?
- Ngày… ngày gì? – Trịnh Dũng vờ như không biết. Trong đầu ông ta hiện lại kí ức 4 năm trước.
- Là ngày giỗ của ba mẹ tôi. Đồ sát nhân bẩn thỉu – Nó gào lên, tung cước đá mạnh vào mặt Trịnh Dũng khiến ông ta ngã ngửa ra phía sau. Ông ta lồm cồm bò dậy, tay ôm mũi đang chảy máu.
- Cha mẹ cô? Thì đâu liên quan gì tới tôi – Trịnh Dũng vẫn tiếp tục.
- Không liên quan sao? Hàn Thế Lâm và Lâm Lệ Như, hai người ông đã giết 4 năm trước, ông quên rồi sao? – Nó cười cay đắng, uất hận.
- Cô …cô là? – Trịnh Dũng run sợ hỏi.
- Tôi là Hàn Lệ Băng, con gái của Hàn Thế Lâm và Lâm Lệ Như.
- … - Trịnh Dũng há hốc mồm. Ông ta không ngờ thuộc hạ của mình lại bỏ sót đứa con của hai người đó.
- Nếu xét theo tuổi, ông cũng đáng tuổi cha tôi, tôi đáng tuổi con ông. Sao lúc ông xuống tay, ông không nghĩ sẽ có ngày ông giống ba mẹ tôi, con cái của ông sẽ giống tôi? Tại sao ông không nghĩ tới?
- Tôi…tôi…
- Ông nói tôi không phải thiên thần, tôi là một ác quỷ vì tôi giết quá nhiều người phải không? Vậy ông có nghĩ vì sao họ chết? Vì ông. Vì ông họ mới chết. Tôi là một thiên thần. Điều đó không bao giờ thay đổi. Vì thiên thần được tạo ra để bảo vệ con người khỏi kẻ xấu. Tôi chỉ đang thi hành nhiệm vụ của một thiên thần mà thôi.
Nó giương khẩu súng, chĩa thẳng vào đầu Trịnh Dũng, lão ta sợ hãi, không dám hé nửa lời.
- Ba mẹ. Những kẻ giết ba mẹ sẽ phải đền tội!
// Đoàng //. Viên đạn bay ra khỏi nòng, găm giữa trán Trịnh Dũng. Lão ta ngã gục xuống đất, mắt mở to.
Nó đưa lại khẩu súng cho hắn, tiến về phía hai khẩu súng nó vừa đá ra xa, nhặt lên, giắt vào thắt lưng.
- Đi thôi – Nó lướt qua mặt hắn.
- Em bị thương – Hắn nói.
Giờ nó mới lại chú ý tới vết thương. Viên đạn không sâu vì Trịnh Dũng không giỏi bắn súng. Nhưng từ nãy tới giờ nó dùng khá nhiều sức khiến vết thương càng chảy máu.
- Để anh dìu em – Hắn túm lấy hai vai nó.
Nó định đẩy ra thì hắn nói:
- Giờ em là người của anh. Anh có nhiệm vụ chăm sóc em.
Nó hơi ngạc nhiên nhìn hắn, nhưng rồi cũng để yên cho hắn dìu.
Ra khỏi hầm, nó nhận ra không có một xác người nào cả. Mọi thứ được dọn dẹp sạch sẽ.
- Người đâu? – Nó hỏi.
Lúc đó, một chàng trai trẻ tiến đến, cúi đầu trước mặt nó và hắn:
- Thiếu gia, Hàn tiểu thư. Tôi đã dọn dẹp sạch sẽ.
- David, tốt lắm. Cô ấy đang bị thương. Cho người mang xe của cô ấy về biệt thự Hàn gia. Cậu xem vết thương cho cô ấy.
- Rõ – David đi ra ngoài trước.
Hắn dìu nó đi theo. Ra đến cổng, hắn đỡ nó vào trong ô tô. Đồ dùng y tế David đã chuẩn bị sẵn.
Hắn đỡ nó ngồi trên ghế. David dùng kéo cắt bỏ bên vai áo phải, để lộ ra bờ vai trắng ngần của nó. Hắn cứ nhìn chằm chằm khiến nó hơi khó chịu:
- Nhìn gì mà nhìn. Anh muốn chết à?
Hắn lúng túng, vội quay mặt đi. David nhìn thiếu gia sợ Hàn tiểu thư như vậy thì không khỏi bật cười, khẽ lắc đầu rồi lại tiếp tục vào việc xử lí vết thương.
- Hàn tiểu thư, vì viên đạn không sâu nên tôi sẽ trực tiếp gắp viên đạn ra. Tôi sẽ dùng thuốc tê nhưng vẫn hơi đau một chút.
- Không sao. Anh cứ làm đi – Nó trả lời, mắt nhìn chằm chằm vào vết thương trên vai.
David khá ngạc nhiên. Lần đầu tiên anh thấy một người con gái mạnh mẽ như vậy. Thà rằng cứ bảo anh gắp trực tiếp viên đạn ra nghe còn được, cô gái này còn nhìn thẳng vào vết thương như vậy. Đúng là kì lạ.
David nhanh chóng gắp được đầu đạn ra ngoài và băng bó cho nó.
Xe dừng trước biệt thự Hàn gia. Nó bước xuống xe. Hắn dìu nó đến cổng, cúi xuống hôn lên trán nó:
- Ngủ ngon. Cẩn thận vết thương.
Nó không nói gì, chỉ mỉm cười, quay đầu đi vào nhà. Hắn đợi nó vào hẳn nhà, mới lên xe về nhà.
* Sáng hôm sau:
// Cộc cộc// - Tiểu thư, thiếu gia có chuyện gấp cần gặp người. Thiếu gia đang đợi ở thư phòng.
Nó đã tỉnh từ lâu vì vết thương trên vai nhói đau. Nó cố giữ cho mình gương mặt bình thản nhất, đi vào thư phòng.
Nó vừa bước đến cửa thì // Choang //. Một chiếc cốc bị ném vỡ ngay trước mặt nó. Thiên Vũ tức giận:
- Băng nhi, sao đêm qua em lại bỏ thuốc mê vào li sữa? Đêm qua em đi đâu?
Nó cúi đầu không nói. Vũ lao đến, nắm chặt hai vai nó. Nó nhăn mặt vì đau. Vũ cảm thấy tay mình chạm vào thứ gì đó ấm ấm. Anh buông vai nó, xòe tay ra. Là máu. Gương mặt anh thất thần.
- Người đâu, mang bộ đồ y tế vào đây. Nhanh lên.
5 giây sau, một cô giúp việc tức tốc bê bộ đồ y tế vào.
- Ra ngoài – Vũ ra lệnh. Lập tức cô giúp việc biến mất sau cánh cửa.
Vũ đỡ nó ngồi xuống ghế. Anh nhẹ nhàng kéo vai áo nó xuống. Trước mắt Vũ là tấm gạc y tế thấm đầy máu. Anh đau xót:
- Băng nhi, em làm gì mà để ra nông nỗi này?
Vũ vừa thay băng cho nó vừa hỏi.
- Trả thù – Hai từ phát ra từ miệng nó khiến Vũ dừng lại.
- Em nói sao? Trả thù? Không lẽ…? – Mặt anh biến sắc.
- Đúng vậy. Cho ba mẹ - Gương mặt nó vô cảm, thờ ơ.
- Sao em lại làm như vậy? Anh giao bằng chứng cho em để em chuyển cho cảnh sát. Sao em lại giết chúng?
- Nợ máu, phải trả bằng máu. Những kẻ đó giết ba mẹ không chớp mắt, không động lòng, cớ gì ta phải nương tay với chúng. Giao chúng cho cảnh sát? Chúng có tiền, rất nhiều tiền. Anh hiểu không? Chúng sẽ dùng đồng tiền để đổi trắng thay đen, dùng đồng tiền để mua pháp luật, mua công lý. Thoát ra rồi, mục tiêu của chúng sẽ là chúng ta, em và anh. Em không thể không loại trừ bọn sát nhân đó.
Vũ lặng lẽ, băng lại vết thương cho nó, giúp nó khoác lại áo. Anh đứng dậy:
- Vậy mọi chuyện giải quyết sạch sẽ rồi chứ?
- Rất sạch sẽ. Hải Phong đã giúp em.
- Hải Phong sao? – Vũ hơi ngạc nhiên – Nhưng nhỡ cảnh sát phát hiện ra, em định thế nào?
Nó tiến đến trước mặt Vũ, mỉm cười:
- Vậy em có anh hai để làm gì? Em tin anh sẽ không bỏ mặc em.
Nói rồi, nó quay lưng, bước ra khỏi thư phòng, bỏ lại Vũ đứng một mình với tâm trạng rối bời // Băng nhi, bao giờ anh mới có thể ngừng lo về em đây? //
* Sáng hôm sau:
Nó tỉnh dậy. Trong đầu nó vẫn nhớ rất rõ hôm nay là ngày gì.
Nó nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân, thay quần áo và xuống nhà.
Thiên Vũ đang ngồi ăn sáng, nhưng tuyệt nhiên không thấy Nhật Hạ đâu. Có lẽ nhỏ không biết đối mặt với nó như thế nào.
Nó kéo ghế ngồi đối diện với Vũ. Vũ cũng bỏ tờ báo trên tay xuống. Cô người làm vội chạy tới, đỡ lấy tờ báo rồi lui vào trong.
- Em dậy rồi sao? Mau ngồi xuống ăn sáng đi rồi còn tới trường nữa – Vũ cười.
- Em sẽ nghỉ cả tuần này – Nó nói rồi cúi xuống chăm chú ăn sáng.
Vũ hơi ngạc nhiên. Cậu định hỏi vì sao thì nhận ra hôm ngày giỗ ba mẹ // Chết tiệt. Sao mình lại quên chứ //
- Ừm. Vậy cũng được – Vũ cúi xuống ăn sáng.
* Lớp 11A1:
Dạo này nó, hắn, Khánh và Chi đều rất hay nghỉ học khiến cả lớp xôn xao, không biết có chuyện gì xảy ra. Nhưng khi thấy hắn cùng Chi bước vào thì im bặt.
Chi đặt cặp xuống, mệt mỏi:
- Haizz bao giờ Khánh mới khỏi đây.
- Sao thế? Cậu không muốn chăm sóc Khánh nữa sao? – Hắn chọc Chi.
- Không phải. Chỉ là mình thấy mình thật phiền phức. Tự dưng gây họa cho Khánh. Mà hôm nay Băng nghỉ sao? – Chi ngơ ngác khi nhận ra sắp vào giờ nó vẫn chưa tới lớp.
Hắn cũng nhìn sang chỗ nó. Đúng là nó nghỉ.
Một cảm giác bất an dấy lên trong lòng. Hắn nhớ lại lời nó nói đêm sinh nhật “Mùng 3 tháng sau là ngày giỗ ba mẹ em”
// Hôm nay, chẳng phải mùng ba sao?// - Hắn ngây người.
Định đứng lên bỏ ra ngoài thì nhận ra thầy giáo đã vào lớp, hắn đành ngồi xuống. Chắc chưa xảy ra chuyện gì.
Cả buổi học ngày hôm đó, Chi để ý thấy hắn cứ thấp thỏm, đứng ngồi không yên, cũng không nghe nhạc như mọi lần nữa. Nhỏ ngây thơ nghĩ rằng hắn đang nhớ nó…
* Buổi tối hôm đó:
Nó ăn tối xong, cũng đã 8 giờ.
Nó vào phòng bếp, pha một li sữa, bưng lên phòng Thiên Vũ.
// Cộc cộc // - Vào đi.
Nó bưng cốc sữa vào.
- Băng nhi, có chuyện gì sao?
- Không có gì, em pha li sữa cho anh thôi. Anh uống đi còn làm việc.
Vũ mỉm cười, đón lấy li sữa:
- Cảm ơn em. Không ngờ em gái lại chu đáo như vậy.
Nói rồi, anh ngửa cổ, uống hết li sữa cho nó vui.
Nó không nói gì, chỉ lẳng lặng ngắm cốc sữa đang vơi dần, môi nở nụ cười.
Vũ uống xong, giao lại li sữa cho nó, quay lại làm việc. Nó đứng dậy, cầm li sữa ra khỏi phòng. Nụ cười trên môi biến mất, ánh mắt ấm áp ban nãy cũng không còn nữa. Thay vào đó là sự hận thù lộ rõ.
…
Nó về phòng.
Mở tủ quần áo, lấy ra một bồ đồ đen bó sát người. Mặc đồ xong xuôi, nó ngồi xuống trước bàn trang điểm.
Nó nhìn chằm chằm vào gương // Bàn trang điểm, bây giờ mày trở nên hữu ích rồi. //
Nó búi tóc cao, để lộ hình xăm “Angel ”. Tay nó khẽ sờ lên hình xăm. Nó phân vân không biết nên che đi hay không, cuối cùng nó quyết định để nguyên. Nếu qua đêm nay, có kẻ sống sót để khai ra đặc điểm là hình xăm, thì nó sẽ sẵn sàng nhận tội…
Nó đeo lens màu hổ phách, trang điểm thật đậm.
Nó mở ngăn kéo, lấy ra hai khẩu súng, băng đạn và vài con dao chuôi bạc nhỏ. Nó giắt súng và dao vào thắt lưng. Nó lần trong ngăn kéo, thấy vài viên tròn nhỏ, nhận ra là thuốc mê, nó nhanh chóng bỏ vào túi.
Nó đeo đôi găng tay, nâng chiếc mặt nạ trên bàn, đeo lên.
Nó đi nhanh ra phía cửa, không quên cầm theo chìa khóa chiếc mô tô anh nó tặng.
Chiếc xe mô tô phóng vụt đi trong màn đêm lạnh lẽo, mang theo nỗi thù hận không thể xóa bỏ của cô gái 17 tuổi – Hàn Lệ Băng.
Chiếc mô tô dừng trước một nghĩa trang.
Nó xuống xe, bước vào bên trong. Dừng lại trước hai ngôi mộ cạnh nhau. Trên mộ vẫn còn bó hoa. Có lẽ sáng nay Thiên Vũ đã tới đây. Nó quỳ xuống, đưa tay tháo mặt nạ.
- Ba mẹ. Hôm nay là ngày giỗ ba mẹ, con tới thăm hai người.
…
Một bóng người xuất hiện sau lưng nó. Lặng lẽ nghe nó nói:
- Bốn năm về trước, ba mẹ đã bị sát hại. Con gái bất hiếu đến bây giờ mới biết được sự thật. Xin ba mẹ tha lỗi cho con.
Nó cúi đầu. Một giọt nước mắt xuất hiện ở khóe mi, nhưng nó đã nhanh tay lau đi:
- Con sẽ không khóc, không bao giờ khóc… Con biết ba mẹ để lại bằng chứng đó để con giao nộp cho cảnh sát, để pháp luật trừng trị bọn bất nhân đó. Nhưng ba mẹ biết không. Cảnh sát bắt chúng, nhưng đâu thể bắt chúng cả đời. Chúng có tiền. Chúng có rất nhiều tiền. Chúng sẽ dùng những đồng tiền dơ bẩn của chúng để thay đổi trắng đen. Chúng sẽ dùng tiền để mua công lý, mua luật pháp. Luật pháp sẽ tha cho chúng, chúng sẽ tiếp tục sống, làm hại người vô tội. Con không thể làm thế. Con không thể tha cho chúng. Chúng phải chết. Những kẻ đáng ghê tởm đó phải chết!!!
Hàm răng nó nghiến chặt. Mắt nó hằn những tia đỏ. Nó đứng dậy, đeo lại chiếc mặt nạ, cúi đầu rồi bước ra khỏi nghĩa trang.
Bóng người kia cũng lặng lẽ đi theo nó.
Hai chiếc mô tô phóng vụt đi trong màn đêm…
* Căn biệt thự ở ngoại ô:
Xung quanh căn biệt thự vắng vẻ. Trước cổng chỉ có 2 tên vệ sĩ đứng gác. Bọn người này xem ra quá chủ quan. Chúng ăn chơi sa đọa ở nơi này mà không biết Thần Chết chuẩn bị gõ cửa…
Hai tên vệ sĩ đang đứng gác thì nghe thấy tiếng gì đó trong bụi cây. Chúng hét to:
- Ai…
Chưa dứt lời, hai con dao găm thẳng vào cổ họng hai kẻ đó, khiến chúng chết ngay tại chỗ.
Nó bước đến gần hai kẻ xấu số:
- Xin lỗi, là hai người xin việc không đúng chỗ.
Nó kéo hai tên vệ sĩ to khỏe, ném vào bụi cây.
Nó nói rồi bước thẳng vào trong sân. Nó đưa mắt nhìn một lượt. Có 3 cái camera. Nhưng dường như bọn chúng gắn để dọa người. Nếu không từ nãy tới giờ đã có rất nhiều kẻ ập ra đánh nó. Nó đứng vào một góc, mở sơ đồ căn biệt thự mà nó lấy được từ USB.
Ngón tay nó di khắp sơ đồ, tìm căn phòng mang tên “ Phòng camera”
- Tầng hai phía Bắc, phòng đầu tiên – Môi nó lẩm nhẩm. Nó gấp bản đồ, nhét vào túi. Nhanh chân đi vào phía cửa chính của căn nhà.
Căn nhà không một bóng người, cũng không có camera.
// Bọn chúng đang ở đâu chứ? Rõ ràng mình nghe thấy tiếng nhạc mà // Nó thắc mắc, chân vẫn tiến lên tầng hai.
Nó hé mở cửa phòng. Có một tên bên trong, nhưng hắn đang chăm chú làm gì đó, không hay biết đến sự xuất hiện của nó. Nó nhanh tay rút khẩu súng giắt sau lưng, lắp ống giảm thanh và bóp cò. Tên đó ngã ngục xuống bàn. Viên đạn xuyên qua đầu găm thẳng vào màn hình phía trước.
Nó đóng cửa, chạy nhanh đến bàn điều khiển camera. Ngón tay nó lướt trên bàn phím. Enter. Hệ thống camera đã được vô hiệu hóa. Những cảnh camera ghi lại trước đó cũng bị nó xóa đi hết.
// Cạch // Nó nghe thấy tiếng mở cửa. Tay nó chạm vào một chiếc ghế gập dựng gần đó.
Một tên bước vào. Hắn hoảng hốt khi thấy một tên khác bị bắn chết ngay trong phòng. Hắn quay người, vội chạy ra khỏi phòng báo tin thì // BỐP//. Cả chiếc ghế sắt đập mạnh vào mặt tên đó khiến hắn choáng váng, ngã ngửa ra phía sau. Nó tiến lại, dùng lực giữ chặt hắn, cúi xuống và // RẮC //. Tiếng xương gãy vang lên. Nó thả tay giữ cổ tên vệ sĩ đó. Khóa trái cửa và bước ra ngoài.
Nó nhớ đến hình ảnh một căn hầm trên màn hình camera ban nãy. Nó mở bản đồ, nhanh chóng xác định được vị trí căn hầm. Ở hướng đông.
Nó đi hết căn biệt thự. Vì căn biệt thự khá nhỏ nên nó chỉ mất chưa đến 10 phút đã rà soát hết. Nó không muốn bỏ sót một tên nào.
Nó tiến lại phía đông của căn biệt thự. Có cửa xuống nhưng có khoảng 4, 5 tên đứng ngoài canh. Nó cầm viên thuốc mê ném về phía chúng.
Viên thuốc phát nổ nhưng không gây ra tiếng động. Mấy tên vệ sĩ trúng thuốc mê, lăn ra bất tỉnh. Nó đợi một lát cho thuốc mê tan hết, tiến lại đám người nằm la liệt dưới, tặng bọn chúng mỗi người một phát đạn.
Nó tiến vào căn hầm. Vừa qua cửa được hơn 3m, nó đã nghe thấy tiếng nhạc xập xình, tiếng nói ầm ĩ, tiếng cười khả ố của chúng. Nó cười khẩy // Để xem chúng mày còn cười được bao lâu nữa //
Đi hết lối vào thì đến một dãy hành lang, nhìn từ hành lang xuống là một căn phòng rộng lớn. 14 kẻ giết ba mẹ nó ngồi phía dưới, đang ăn chơi chác táng, giấy tiền ở khắp nơi.
Nó đang mải nhìn xuống phía dưới thì thấy có người bước đến.
Nó bình tĩnh quay ra phía sau, ngay cạnh lối ra khỏi tầng hầm là một ô cửa sổ, phía trên sát với trần nhà là hàng gạch được xây nhô ra, tạo dáng cho ô cửa.
Tên vệ sĩ đi với, hắn cảm thấy như có người vừa ở đây, nhưng hắn nghĩ là một tên vệ sĩ khác. Hắn lắc đầu, quay lưng định đi ra ngoài thì một bóng đen nhảy từ trên xuống vai hắn. Một con dao sang loáng lướt qua mắt hắn // Phập // . Con dao đâm thẳng vào tim tên vệ sĩ xấu số.
Hắn định dùng chút sức cuối cùng hét lên để cảnh báo thì một bàn tay nhỏ giữ chặt lấy phần cằm và miệng hắn, tay còn lại giữ trên đỉnh đầu hắn và // Rắc//.
Nó tiếp đất nhẹ nhàng. Tên vệ sĩ ngã lăn ra đất.
Nó tiếp tục đứng ở trên hành lang quan sát. Bên dưới không động tĩnh. Tiếng nhạc quá to át tiếng xương cổ gãy của tên vệ sĩ. Nó không biết nên tấn công như thế nào. Tuy dưới đó chỉ có 14 kẻ kia và vài tên vệ sĩ nhưng nó cũng chỉ có một mình. Không thể đơn thân độc mã đánh trực diện được. Cũng không thể dùng bom gây mê vì không gian quá rộng. Nếu dùng chỉ có thể đánh được một khu vực, sẽ khiến những kẻ còn lại phát giác.
Nó đành liều một phen. Hai tay hai khẩu súng. Nó đứng ở trên lầu bắn tỉa xuống. Nó hạ từng những kẻ sát phía ngoài đến bên trong. Vì đang mải mê cờ bạc, không kẻ nào ngờ rằng có hai khẩu súng đang chĩa vào đầu mình. Chưa đầy 5 phút sau, nó đã giết hết những kẻ dưới hầm.
Nó đi xuống tầng dưới, nơi những xác người nằm la liệt. Đôi mắt hổ phách lướt qua một lượt. Đôi môi lẩm nhẩm đếm 1,2,3,…6,7,…12,13.
- Thiếu một người – Nó giật mình.
Chợt, nó thấy một luồng khí lạnh ở sống lưng, nó vội quay người lại nhưng không kịp.
// Đoàng //. Tiếng đạn vang lên. Một viên đạn găm vào vai trái của nó. Nó hơi nhíu mày vì đau.
- Trịnh Dũng – Môi nó mấp máy.
Người đàn ông đứng tuổi trước mặt nó cười phá lên:
- Không sai. Tao là Trịnh Dũng. Mày là ai? Sao lại tới đây ám sát hết người của tao? Khôn hồn thì bỏ súng xuống, nếu không tao sẽ giết chết mày, ngay lập tức.
Nó im lặng nhìn Trịnh Dũng, hơi cúi người, nó thả hai khẩu súng trên tay xuống.
- Đá ra xa – Trịnh Dũng quát lớn.
Nó vẫn im lặng, làm theo lời của ông ta.
- Mày là ai? Ai thuê mày tới đây?
- Không ai cả - Nó khinh khỉnh trả lời.
Trịnh Dũng chợt nheo mắt, nhìn hình xăm trên cổ nó, ông ta cười lớn:
- Haha, Angel sao? Thiên thần sao? Mày đã giết bao nhiêu mạng người rồi tự cho mình là thiên thần? Mày là một con quỷ. Đi chết…
- Bỏ súng xuống – Một giọng nói lạnh như băng vang lên từ phía sau lưng Trịnh Dũng. Một khẩu súng được lên đạn sẵn, họng súng lạnh lẽo, vô tình chĩa thẳng vào đầu ông ta.
Trịnh Dũng sợ hãi, không ngờ vẫn còn một người nữa.
- Mày… mày là ai? – Ông ta không dám quay đầu là, run run hỏi.
Hải Phong vạch tay áo lên, xuất hiện một hình xăm. Là “ Devil ”.
- Cô ấy là Thiên thần. Tao mới là Ác quỷ. Bây giờ thì đặt súng xuống, đá ra xa.
Trịnh Dũng sợ hãi làm theo. Hải Phong đá mạnh vào chân của Trịnh Dũng khiến lão ta đau đớn ngã, quỳ xuống trước mặt nó:
- Xin tha mạng – Trịnh Dũng cầu xin.
Hắn nhìn chằm chằm vào nó:
- Anh đã từng tự hứa với bản thân, sẽ khiến em từ bỏ hận thù. Nhưng giờ anh đã hiểu, chỉ giết chết những kẻ này, hận thù trong lòng em mới được hóa giải. Quyền quyết định nằm ở em.
Nói rồi, hắn bước đến cạnh nó, đưa khẩu súng cho nó. Nó nhận lấy khẩu súng:
- Trịnh Dũng, ông biết hôm nay là ngày gì không?
- Ngày… ngày gì? – Trịnh Dũng vờ như không biết. Trong đầu ông ta hiện lại kí ức 4 năm trước.
- Là ngày giỗ của ba mẹ tôi. Đồ sát nhân bẩn thỉu – Nó gào lên, tung cước đá mạnh vào mặt Trịnh Dũng khiến ông ta ngã ngửa ra phía sau. Ông ta lồm cồm bò dậy, tay ôm mũi đang chảy máu.
- Cha mẹ cô? Thì đâu liên quan gì tới tôi – Trịnh Dũng vẫn tiếp tục.
- Không liên quan sao? Hàn Thế Lâm và Lâm Lệ Như, hai người ông đã giết 4 năm trước, ông quên rồi sao? – Nó cười cay đắng, uất hận.
- Cô …cô là? – Trịnh Dũng run sợ hỏi.
- Tôi là Hàn Lệ Băng, con gái của Hàn Thế Lâm và Lâm Lệ Như.
- … - Trịnh Dũng há hốc mồm. Ông ta không ngờ thuộc hạ của mình lại bỏ sót đứa con của hai người đó.
- Nếu xét theo tuổi, ông cũng đáng tuổi cha tôi, tôi đáng tuổi con ông. Sao lúc ông xuống tay, ông không nghĩ sẽ có ngày ông giống ba mẹ tôi, con cái của ông sẽ giống tôi? Tại sao ông không nghĩ tới?
- Tôi…tôi…
- Ông nói tôi không phải thiên thần, tôi là một ác quỷ vì tôi giết quá nhiều người phải không? Vậy ông có nghĩ vì sao họ chết? Vì ông. Vì ông họ mới chết. Tôi là một thiên thần. Điều đó không bao giờ thay đổi. Vì thiên thần được tạo ra để bảo vệ con người khỏi kẻ xấu. Tôi chỉ đang thi hành nhiệm vụ của một thiên thần mà thôi.
Nó giương khẩu súng, chĩa thẳng vào đầu Trịnh Dũng, lão ta sợ hãi, không dám hé nửa lời.
- Ba mẹ. Những kẻ giết ba mẹ sẽ phải đền tội!
// Đoàng //. Viên đạn bay ra khỏi nòng, găm giữa trán Trịnh Dũng. Lão ta ngã gục xuống đất, mắt mở to.
Nó đưa lại khẩu súng cho hắn, tiến về phía hai khẩu súng nó vừa đá ra xa, nhặt lên, giắt vào thắt lưng.
- Đi thôi – Nó lướt qua mặt hắn.
- Em bị thương – Hắn nói.
Giờ nó mới lại chú ý tới vết thương. Viên đạn không sâu vì Trịnh Dũng không giỏi bắn súng. Nhưng từ nãy tới giờ nó dùng khá nhiều sức khiến vết thương càng chảy máu.
- Để anh dìu em – Hắn túm lấy hai vai nó.
Nó định đẩy ra thì hắn nói:
- Giờ em là người của anh. Anh có nhiệm vụ chăm sóc em.
Nó hơi ngạc nhiên nhìn hắn, nhưng rồi cũng để yên cho hắn dìu.
Ra khỏi hầm, nó nhận ra không có một xác người nào cả. Mọi thứ được dọn dẹp sạch sẽ.
- Người đâu? – Nó hỏi.
Lúc đó, một chàng trai trẻ tiến đến, cúi đầu trước mặt nó và hắn:
- Thiếu gia, Hàn tiểu thư. Tôi đã dọn dẹp sạch sẽ.
- David, tốt lắm. Cô ấy đang bị thương. Cho người mang xe của cô ấy về biệt thự Hàn gia. Cậu xem vết thương cho cô ấy.
- Rõ – David đi ra ngoài trước.
Hắn dìu nó đi theo. Ra đến cổng, hắn đỡ nó vào trong ô tô. Đồ dùng y tế David đã chuẩn bị sẵn.
Hắn đỡ nó ngồi trên ghế. David dùng kéo cắt bỏ bên vai áo phải, để lộ ra bờ vai trắng ngần của nó. Hắn cứ nhìn chằm chằm khiến nó hơi khó chịu:
- Nhìn gì mà nhìn. Anh muốn chết à?
Hắn lúng túng, vội quay mặt đi. David nhìn thiếu gia sợ Hàn tiểu thư như vậy thì không khỏi bật cười, khẽ lắc đầu rồi lại tiếp tục vào việc xử lí vết thương.
- Hàn tiểu thư, vì viên đạn không sâu nên tôi sẽ trực tiếp gắp viên đạn ra. Tôi sẽ dùng thuốc tê nhưng vẫn hơi đau một chút.
- Không sao. Anh cứ làm đi – Nó trả lời, mắt nhìn chằm chằm vào vết thương trên vai.
David khá ngạc nhiên. Lần đầu tiên anh thấy một người con gái mạnh mẽ như vậy. Thà rằng cứ bảo anh gắp trực tiếp viên đạn ra nghe còn được, cô gái này còn nhìn thẳng vào vết thương như vậy. Đúng là kì lạ.
David nhanh chóng gắp được đầu đạn ra ngoài và băng bó cho nó.
Xe dừng trước biệt thự Hàn gia. Nó bước xuống xe. Hắn dìu nó đến cổng, cúi xuống hôn lên trán nó:
- Ngủ ngon. Cẩn thận vết thương.
Nó không nói gì, chỉ mỉm cười, quay đầu đi vào nhà. Hắn đợi nó vào hẳn nhà, mới lên xe về nhà.
* Sáng hôm sau:
// Cộc cộc// - Tiểu thư, thiếu gia có chuyện gấp cần gặp người. Thiếu gia đang đợi ở thư phòng.
Nó đã tỉnh từ lâu vì vết thương trên vai nhói đau. Nó cố giữ cho mình gương mặt bình thản nhất, đi vào thư phòng.
Nó vừa bước đến cửa thì // Choang //. Một chiếc cốc bị ném vỡ ngay trước mặt nó. Thiên Vũ tức giận:
- Băng nhi, sao đêm qua em lại bỏ thuốc mê vào li sữa? Đêm qua em đi đâu?
Nó cúi đầu không nói. Vũ lao đến, nắm chặt hai vai nó. Nó nhăn mặt vì đau. Vũ cảm thấy tay mình chạm vào thứ gì đó ấm ấm. Anh buông vai nó, xòe tay ra. Là máu. Gương mặt anh thất thần.
- Người đâu, mang bộ đồ y tế vào đây. Nhanh lên.
5 giây sau, một cô giúp việc tức tốc bê bộ đồ y tế vào.
- Ra ngoài – Vũ ra lệnh. Lập tức cô giúp việc biến mất sau cánh cửa.
Vũ đỡ nó ngồi xuống ghế. Anh nhẹ nhàng kéo vai áo nó xuống. Trước mắt Vũ là tấm gạc y tế thấm đầy máu. Anh đau xót:
- Băng nhi, em làm gì mà để ra nông nỗi này?
Vũ vừa thay băng cho nó vừa hỏi.
- Trả thù – Hai từ phát ra từ miệng nó khiến Vũ dừng lại.
- Em nói sao? Trả thù? Không lẽ…? – Mặt anh biến sắc.
- Đúng vậy. Cho ba mẹ - Gương mặt nó vô cảm, thờ ơ.
- Sao em lại làm như vậy? Anh giao bằng chứng cho em để em chuyển cho cảnh sát. Sao em lại giết chúng?
- Nợ máu, phải trả bằng máu. Những kẻ đó giết ba mẹ không chớp mắt, không động lòng, cớ gì ta phải nương tay với chúng. Giao chúng cho cảnh sát? Chúng có tiền, rất nhiều tiền. Anh hiểu không? Chúng sẽ dùng đồng tiền để đổi trắng thay đen, dùng đồng tiền để mua pháp luật, mua công lý. Thoát ra rồi, mục tiêu của chúng sẽ là chúng ta, em và anh. Em không thể không loại trừ bọn sát nhân đó.
Vũ lặng lẽ, băng lại vết thương cho nó, giúp nó khoác lại áo. Anh đứng dậy:
- Vậy mọi chuyện giải quyết sạch sẽ rồi chứ?
- Rất sạch sẽ. Hải Phong đã giúp em.
- Hải Phong sao? – Vũ hơi ngạc nhiên – Nhưng nhỡ cảnh sát phát hiện ra, em định thế nào?
Nó tiến đến trước mặt Vũ, mỉm cười:
- Vậy em có anh hai để làm gì? Em tin anh sẽ không bỏ mặc em.
Nói rồi, nó quay lưng, bước ra khỏi thư phòng, bỏ lại Vũ đứng một mình với tâm trạng rối bời // Băng nhi, bao giờ anh mới có thể ngừng lo về em đây? //
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.