Hạnh Phúc Nơi Cuối Con Đường

Chương 2: TRỞ VỀ VIỆT NAM

Minh Anh

18/03/2015

CHƯƠNG 2: TRỞ VỀ VIỆT NAM

// Cộc cộc// - Tiểu thư, thiếu gia có chuyện cần gặp người. Thiếu gia đang đợi trong phòng ăn. Tôi xin phép.

 Không có tiếng trả lời. Đây là điều vô cùng bình thường đối với Hà quản gia vì ông biết, tiểu thư đã nghe thấy nhưng không bao giờ trả lời.

 Nó bước xuồng giường, làm vệ sinh cá nhân, rồi xuống gặp Thiên Vũ. 

* Tại phòng ăn:

 Nó ngồi xuống trước mặt Thiên Vũ, nét mặt không thay đổi ( lạnh như băng)

- Băng Nhi, anh muốn em về Việt Nam. Mặc dù em đã theo học khóa huấn luyện nhưng anh nghĩ em sẽ an toàn hơn khi ở Việt Nam. Em sẽ ...

- Bao giờ? - Nó hỏi trống không nhưng anh nó không bực tức mà ngược lại còn thấy vui. Từ lúc ba mẹ mất, nó rất ít khi nói chuyện, chính xác hơn là chỉ nói chuyện với anh và nhỏ bạn thân.

- À... Một tiếng nữa. Em lên chuẩn bị đi.

- Anh không đi cùng em? - Nó ngước đôi mắt vô cảm lên. 



- À, ừm. Anh phải ở lại để giải quyết công việc của tập đoàn. Em biết mà, từ lúc ba... - Vũ đột nhiên im lặng. Anh lén nhìn sắc mặt nó- giờ không thể tệ hơn, đôi mắt đã lạnh, nay tỏa ra nhiều hàn khí hơn- " NÓ GHÉT AI NHẮC ĐẾN BA MẸ NÓ- KỂ CẢ ANH HAI "

- Anh... anh xin lỗi, tại công việc nhiều quá ý mà... - Anh nó gãi đầu.

 Nó đứng lên. đi thẳng lên phòng, sắc mặt không thay đổi.

 Thiên Vũ nhìn theo nó, thở phào // Cũng may mình dừng lại đúng lúc//

* Tại phòng nó:

Nó chạm vào chiếc vòng cổ // Rốt cuộc, chiếc vòng này có gì? Có đơn giản chỉ chứa ảnh gia đình??? //

Nó khẽ chau mày, nhưng chưa đến 1s, sắc mặt nó lại trở lại như cũ, nó kéo vali xuống nhà. Anh nó đã đợi sẵn, tiễn nó ra phi cơ riêng.

- Băng Nhi, em nhớ giữ gìn sức khỏe nhé. Xong việc anh sẽ qua Việt Nam với em - Thiên Vũ nhắc nhở.

- Anh hai, tạm biệt. Đôi mắt nâu tuyệt đẹp thoáng nét buồn. Nó biết, sẽ rất lâu nữa, nó mới được gặp lại người anh này...

* Tại sân bay ở Việt Nam:

 Nó bước xuống máy bay. Nó mặc chiếc áo croptop trắng, ở giữa in một bông hoa hồng đen cùng chiếc quần soóc, đi đôi guốc 10 phân, gót bằng pha lê, có gắn những viên kim cương đen.



 Một người đàn ông trung niên kính cẩn cúi đầu trước mặt nó: - Hàn tiểu thư, mời lên xe.

 Nó bước lên xe, nét mặt lạnh lùng, vô cảm, khiến ông quản gia không khỏi giật mình.

* Biệt thự Hàn gia:

 Chiếc xe dừng lại trước một biệt khổng lồ. Hai hàng người giúp việc đứng hai bên cổng, cúi đầu: " CHÀO MỪNG HÀN TIỂU THƯ TRỞ VỀ"

 Nó bước vào nhà, không nhìn bọn học lấy 1s. Căn biệt thự này, tuy không to bằng căn biệt thự bên Mỹ của anh em nó nhưng phải nói là rất đẹp.

 Cả khu biệt thự khoảng 2000m2 với 1 vườn hoa bao quanh, trồng toàn hoa hồng đen và 1 bể bơi. Căn biệt thự 2 tầng, rộng hơn 1000m2.

 Trước mắt nó là đại sảnh rộng lớn với cầu thang dẫn lên tầng hai. Phía bên phải là phòng khách, thiết kế theo kiểu phương tây, mang chút cổ điển nhưng cũng rất hiện đại. Phía bên trái là phòng ăn. Nó bước lên cầu thang, đi đến 1 căn phòng có cánh cửa trắng, in bông hồng đen // Có lẽ anh hai cố tình chuẩn bị cho mình căn phòng này//. Nó đẩy cửa bước vào...

 Căn phòng gồm 2 màu đen và trắng, chia làm 3 khu phòng nhỏ hơn. Khu một là phòng khách, gồm 1 bộ bàn ghế sopha và quầy bar. Khu hai là nơi làm việc, có bức tường bằng kính nhìn xuống khu vườn. Khu ba chính là phòng ngủ. Đặc biệt, được thiết kế giống hệt phòng nó ở bên Mỹ, chỉ khác chút xíu là cũng có 1 bức tường bằng kính, nhưng lần này là nhìn xuống bể bơi.

 Nó mỉm cười hài lòng, đặt vali xuống, leo lên giường và ngủ... 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hạnh Phúc Nơi Cuối Con Đường

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook