Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới

Chương 87: Cố Hàm - Trang Bảo : Hàm Hàm khoe body!

Hoa lan trắng

22/06/2020

Cố Hàm và Trang Bảo ngủ chung như vậy hơn một tháng trời. Ai mà nhẫn nhịn được như anh thấy đồ ăn dâng tới cửa vẫn kiên cường không ăn thì ý chí cao độ tới mức nào. Tối nay Trang Bảo tới phòng anh ngủ sớm hơn thường ngày. Cố Hàm còn đang tắm chưa có xong bởi vậy Trang Bảo ôm gấu bông ngồi yên vị tại giường. Cố Hàm trong phòng tắm quyết tâm hôm nay phải dùng sắc đẹp quyến rũ Trang Bảo cho bằng được. Anh nhịn lâu vậy rồi sắp nhịn không nỗi nữa đâu. Tắm xong bình thường anh sẽ bận đồ tắm nhưng bữa nay anh chỉ quấn có cái khăn che đi vị trí quan trọng nhất của đàn ông. Anh mở cửa phòng tắm ra, tay tựa vào thành cửa, trưng ra một bộ dáng dụ hoặc rù quến Trang Bảo. Cói Ngạo nhẹ giọng gọi cậu: " Bảo Bảo! Em thấy anh bữa nay có đẹp trai không nè? "

Trang Bảo mắt nhắm mắt mở ngước mắt lên nhìn nhìn anh, cậu ậm ừ gật đầu: " Hàm Hàm lúc nào chả đẹp. Bảo Bảo buồn ngủ rồi, lát Hàm Hàm lên giường nhớ tắt đèn dùm em nha! ".

Cậu đánh cái ngáp dài ôm gấu bông lăn ra giường ngủ say xưa. Cố Hàm thất vọng tràn trề, lại lay lay cậu gọi: " Bảo Bảo dậy đi. Bữa nay em không thấy anh khác so với ngày thường chỗ nào hả? Em mau nhìn anh đi! "

Trang Bảo không thèm mở mắt, nói lí nhí: " Hàm Hàm có gì khác đâu. À mà anh nhớ mặt quần áo cẩn thận vào a. Mặc mỏng manh vậy bệnh chết. "

Cố Hàm tuột mút trầm trọng, anh không để cậu ngủ yên nên hỏi tiếp: " Bảo Bảo không thấy cơ bụng anh lực lưỡng hả. Tám múi đàng hòan, với em không muốn biết tiểu huynh đệ của anh ra sao à? Bảo Bảo dậy đi, đừng có ngủ. "

Trang Bảo bị quấy rối giấc ngủ ngon, bực mình hừ hừ nói: " Hàm Hàm bữa nay bị động khinh hả? Hỏi gì mà hỏi nhiều vậy a. Cơ bụng của anh chẳng phải giống với tiểu Dụ sao. Em nhìn mà làm gì! Còn tiểu huynh đệ ai mà chả có, anh có cần coi không Bảo Bảo vạch ra cho coi nè! "

Anh lắc đầu, hụt hẫn dễ sợ." Thôi khỏi, em ngủ tiếp đi! Anh coi như bữa nay gặp xui vậy. Thời cơ chưa tới! "

Nãy giờ thì ra là em ấy chưa có nhìn rõ cơ bụng mình. Hazz toàn nói đại không hà. Nghĩ sao cơ bụng mình mà đi so với Trang Dụ được chứ. Cậu ta cơ bụng chỉ là tấm bảng thôi a còn anh đây là đồi núi chập chùng, vừa cứng vừa săn chắc. Hazz thôi vậy mai ráng tắm sớm để khoe hàng với Bảo Bảo. Chứ kiểu này còn làm ăn gì được nữa. Anh không thể để cơ thể mình bị sĩ nhục như vậy được.

Cố Hàm uể oải bò lên giường tắt đèn ngủ. Anh quăng con gấu bông xuống đất. Thò tay qua ôm cậu, lâu lâu sờ mó chỗ này chỗ kia tí. Thịt không được ăn thì ít ra vẫn có tào hủ ăn đỡ. Ngày mai quyết chí cơm thịt gì xơi tất.

Theo đúng kế hoạch Cố Hàm bữa sau tranh thủ tắm sớm hơn mà khoe body. Anh ăn bận y chang hôm qua, còn cố ý nới lỏng xíu. Lát vờ tuột ra luôn cho cậu hết hồn chơi. Cố Hàm bước ra cửa, Trang Bảo nhìn anh cái vội chạy lại tủ lấy cho anh một cái áo ngủ thật lớn. Cậu ghị tay anh ra mặc áo vào cho anh, có chút quở trách nói: " Hàm Hàm sao ăn bận kì vậy. Mấy bữa nay thời tiết lạnh, anh bị cảm rồi làm sao. Bị bệnh mệt dữ lắm đó. Bảo Bảo mặc áo cho anh nè. "

Cố Hàm cứng họng kệ cậu muốn làm gì thì làm. Đúng như dự đóan không bao lâu thì cáu khăn nó rớt xuống nhưng mà áo ngủ bận xong rồi có thấy được gì nữa đâu. Bảo Bảo nhà anh sao một chút sắc dục cũng không có vậy trời. Buồn cho một thanh niên khoe body thất bại.

Anh buồn bực ngồi phịch xuống giường, chống tay suy nghĩ biện pháp để cậu thèm thuồng anh tí. Khoe dáng tới mức này mà cậu còn không có phản ứng thì biết làm gì giờ. Chẳng lẽ ở chuồng chạy nhong nhong vài vòng trước mặt cậu. Gặp người ta là nãy giờ chết vì mất máu rồi chứ đâu có tỉnh bơ như Bảo Bảo đâu.

Trang Bảo phát hiện anh buồn phiền, quan tâm hỏi anh: " Hàm Hàm bị làm sao vậy? Anh có chuyện gì buồn hả? Nói cho Bảo Bảo nghe đi. Hay là anh thấy không khỏe chỗ nào? "

Trang Bảo đưa tay sờ trán anh rồi sờ trán mình đo nhiệt độ. Cậu lắc đầu nói: " Ủa! Nhiệt độ Hàm Hàm vẫn bình thường mà, đâu có sốt đâu. "



Cố Hàm kéo tay cậu xuống, rầu rĩ nói: " Anh không có bị bệnh. Em đừng lo lắng quá. Mà anh có chuyện muôn hỏi em này. Em thành thật nói cho anh biết nha. "

Trang Bảo mở to đôi mắt chứa đầy vẻ ngây thơ nhìn anh, cậu cười cười nói: " Hàm Hàm muốn hỏi chuyện gì? Anh nói đi, Bảo Bảo đang nghe nè! "

Anh gãi gãi đầu, ụm ờ hỏi: " Nãy em có thấy rõ vóc dáng anh không? Em thấy nó như thế nào? Có đẹp hôn? "

Trang Bảo gật gật đầu, ngây ngô nói: " Có a. Dáng của Hàm Hàm đẹp lắm đó. Anh tự nhiên hỏi chuyện này làm gì? Bộ Hàm Hàm thấy chưa đủ đẹp hay sao? "

Cố Hàm đỡ trán, nhẫn nhịn hỏi tiếp: " Em thấy vạy mà không có phản ứng gì hết hả. Em có thấy nóng lên hay gì gì không? "

Trang Bảo một lần nữa làm anh thất vọng, cậu nghĩ nghĩ rồi nói: " Em có phản ứng mà. Không phải lúc nãy Bảo Bảo lấy áo cho anh bận sao. Còn nóng thì không có nha, có máy điều hòa sao mà nóng cho được. Bảo Bảo ngược lại còn thấy lạnh muốn chết! "

Mới đầu nghe chữ ' Có phản ứng ' anh có chút hi vọng, kinh hỉ chờ cậu nói tiếp. Nhưng mà nghe hết rồi anh thấy như cậu đang tạc cho anh một gáo nước lạnh. Mà nước này không có tầm thường, có bỏ nước đá vô nữa lạnh thấu tâm can. Anh khóc không ra nước mắt, chắc vài bữa nữa đi tập gym cho cơ tăng thêm mới được. Ai da trái tim Bảo Bảo sao mà sắc đá thế không biết. Cậu vậy mà một chút phản ứng tí tì ti cũng không cho anh.

Trang Bảo thấy anh im lặng hoài, chẳng nói chẳng rằng với cậu gì hết trơn. Cậu kéo kéo tay anh: " Hàm Hàm, Bảo Bảo lạnh rồi. Hàm Hàm ôm Bảo Bảo đi! Anh đừng có ngồi thừ như vậy chứ. Bảo Bảo bắt đầu thấy sợ rồi đó! "

Cố Hàm bừng tỉnh, vội vàng kéo cạu vào lòng ôm thật chặt, anh ôn nhu hỏi: " Bảo Bảo thấy bớt lạnh hơn chưa. Anh xin lỗi vì làm em sợ a. Anh ôm em chặt hơn để em không bị lạnh nữa ha! "

Trang Bảo đầu tựa vào ngực anh, thỏa mản nói: " Bảo Bảo thấy ấm áp hơn nhiều rồi. Cám ơn Hàm Hàm nha. Bảo Bảo thích được Hàm Hàm ôm lắm. Anh là tuyệt vời nhất luôn. Hi hi! "

Cố Hàm hôn hôn tóc cậu, cười cười: " Em thích được anh ôm vậy hả. Anh thấy có phước dữ lắm a. Vậy mỗi ngày nếu Bảo Bảo có nhu cầu anh sẵn lòng ôm em. "

Cố Hàm trong lòng tự phỉ nhổ mình. Chỉ vì một chút dục vọng bản thân mà anh xém chút quên để ý tới cảm xúc của cậu. Ai da, không biết máu sắc lang của anh được di truyền từ ai nữa không biết. Thôi đành vậy mai mốt tiếp tục khoe body tiếp. Anh tin có một ngày cậu sẽ tình nguyện để anh ăn. Ráng mấy ngày nữa cũng đâu có chết, đậu hủ anh còn dự trữ nhiều, đóng giữ bằng thùng không.

Trang Bảo nói không có cảm giác gì kà xạo thôi a. Hôm qua cậu nhìn thấy cơ bắo của anh mặt đã đỏ lựng lên rồi. Cậu sợ anh phát hiện mình háo sắc vậy sẽ cười mình tới rụng răng luôn nên cậu mới giả vờ ngủ. Anh hỏi gì trả lời đại cho qua, cậu không thể để anh lần mò ra dấu vết được. Còn bữa nay thấy anh sắp lòi tiểu huynh đệ ra, cậu thật tình tim mình đập nhanh tới mức muốn nổ tung. Bởi vậy để anh mặc áo vào không nhìn thấy gì mới là an toàn nhất. Cậu đâu có ngu đâu mà nói thiệt chứ. Anh mà biết được không phải giống như tiểu Dụ tối ngày bị tiểu Ngạo bạo hành sao. Trên người toàn vết bầm, yêu thương mà đau vậy cậu không thèm đâu. Để anh ôm mình vầy là được, thoải mái lắm, tiếp xúc thân thể không cần lén lúc. Hi hi. Tiểu Minh với tiểu Tinh nói có lý lắm. Coi như nữa bịt kẹo của mình không uổng phí chút nào.

Bên kia hai nhóc con hí hửng cười gian lừa được Trang Bảo. Hai nhóc phải chơi khâm Cố Hàm mới hả được cơn giận. Lần trước dám gạt hai nhóc đi chơi riêng với chú Bảo. Bài đặc kiếm cớ đi khám bệnh nữa chứ. Bệnh cái mốc xì gì, nói xạo mà không biết ngượng. Đợt này trả thù nhẹ thôi, coi như để trả công hai nhóc đi chơi thoải mái một bữa. ha ha ha. Hai chú đây vẫn là trùm nhá.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook