Chương 349: Cướp nhầm lò kiến lửa rồi nha!
Hoa lan trắng
25/06/2020
Đi dạo vòng quanh công viên, Trang Dụ mua kem rồi dẫn Trang Bảo lại ghế đá ngồi. Trang Bảo thích thú liếm liếm kem, cười rất ư là vui vẻ.
" Ăn ngon quá đi, chơi cũng vui nữa. Hay là mình trốn chồng 2 tháng đi, trốn một tháng đi chơi không có đã. Chồng ngày nào cũng thấy mặt dễ mau chán nhau lắm. Lâu lâu để chồng nhớ nhung mình xíu thì tình củm mới bền chặt. "
Ờ thì bền chặt, đương nhiên là chặt rồi, chặt đến nát bông luôn ấy chứ. Cậu lắc đầu, lấy giấy lau miệng giúp Trang Bảo.
" Đi lâu quá không có được đâu anh. Mình trốn đi thế này không chỉ một mình chồng lo không đâu. Với lại chúng ta đang bầu bì dễ gặp nguy hiểm lắm. Lỡ đâu có trộm cướp, bắt cóc thì tiêu đời nhà ma luôn í. "
Không biết kiếp trước Trang Dụ gây bao nhiêu cái gọi là nghiệp chướng để kiếp này bị nghiệp quật nặng nề không hồi kết thế này. Người ta nói miệng quạ là có thật đấy, nói vừa hết câu thì cậu bị một tên giật mất túi sách. Cậu hoảng hốt hô lên:
" Cướp, bố người ta có cướp. Cướp! Cướp! "
Hai anh em vội ôm mấy túi đồ đuổi theo, kem mới ăn một nửa làm rớt mất luôn. Cố Ngạo để Cố Hàm theo sau anh em Bảo - Dụ còn mình gọi đàn em đuổi theo chặn đầu tên cướp bị mù không biết sống chết kia. Bắt được tên cướp, lấy lại túi sách cho vợ, anh bóp tay răn rắc nhào tới đập hắn một trận bầm dập.
" Mày khốn kiếp dám cướp đồ của vợ ông. Ông đánh cho mày gãy răng. Bỏ tật cướp nghe con, cướp cũng phải biết tìm người nghen mạy. Tu tu không nỗi với mày mà. Tức chết đi được. "
Đánh thằng nhỏ mặt mũi không còn là người nữa, Cố Ngạo mới phủi phủi tay, chấp tay niệm phật.
" Nam mô a di đà phật. Cái này con chỉ đánh sương sương vừa giúp vợ vừa giúp cho nhận loại bớt đi một thằng cướp cho chết. Các người đem thằng này phơi nắng ba tiếng rồi thảy tới đồn cảnh sát cho anh. Đại ca đi tìm đại tẩu đây. "
Anh nhanh chống chạy đi tìm cậu, vợ anh chắc đang buồn lắm rồi.
Đuổi theo không nổi nữa, Trang Dụ ngồi chồm hổm xuống thở dốc, giọng nghẹn muốn khóc đến nơi:
" Làm... làm sao bây giờ? Tiền, thẻ, điện thoại em bỏ trong túi hết rồi a. Hai anh em mình biết sống sau đây. Chẳng lẽ trốn mới nửa ngày là phải mò đầu về. "
Trang Bảo hít hít mũi, ôm chầm lấy cậu khóc lớn:
" Hu hu, tiểu Dụ đừng khóc mà. Anh Bảo sợ lắm, hay... hay là chúng ta gọi điện cho Hàm Hàm đi. Điện thoại của anh Bảo còn nè. Hu hu! "
" Không cần gọi, bà xã, anh tới rồi đây. "
Nghe giọng nói quen thuộc, Trang Dụ ngước lên nhìn, nước mắt trực trào tuôn ra. Cố Ngạo đang đứng trước mặt cậu, tay cầm túi sách của cậu giống như ba năm trước cái ngày anh âm thầm đi theo, quan tâm, cho cậu thật nhiều hơi ấm vượt qua những đau đớn tột cùng. Cậu khóc lớn, nhào vào lòng anh.
" Ông xã... hu hu... Anh cuối cùng cũng đến rồi. Cám ơn anh! Hu hu... "
" Ngoan, bà xã đừng khóc ha. Anh thương, anh thương. Anh đã nói những lúc em cần anh sẽ xuất hiện mà. Nín nín. "
Trang Bảo bị bỏ rơi, nước mắt ngưng chảy ngơ ngơ ngác ngác ăn cầu lương ngập mặt. Ủa? Cái gì vậy? Em trai của tui đâu? Sao nó bỏ anh trai theo chồng rồi. Ủa ủa, nãy còn mạnh miệng không cần chồng mà. Ủa ủa? Vậy chồng của tui đâu sao chưa tới? Hàng ngàn câu hỏi vì sao hiện lên trong đầu Trang Bảo, cậu tủi thân, ngồi một đống nhìn mặt đường chăm chăm cho đỡ buồn. Cố Hàm buồn cười, từ sau ôm gọn lấy cậu.
" Bảo Bảo có phải đang nhớ anh không? "
" A a a! Hàm Hàm! Oa oa, ông xã của tui xuất hiện rồi nè. Oa oa, ông xã ơi tiểu Dụ mê chồng bỏ Bảo Bảo bơ vơ. Oa oa oa, nãy thằng cướp nó giật mất túi sách của tiểu Dụ... hu hu... Còn có kem... kem rất mất rồi... Hu hu. "
" Đấy đấy, anh nói rồi mà không chịu nghe. Em suốt ngày bỏ trốn không hà. Bên ngoài bao nhiêu nguy hiểm, em không biết anh sẽ rất lo lắng cho em sao. Bây giờ bỏ tật chưa? "
Trang Bảo gật đầu lia lịa, câu cổ Cố Hàm hôn hôn.
" Em bỏ tật rồi a. Hức hức, tự nhiên em mất lòng tin quá đi. Hu hu, mê trai bỏ anh em là có thật đó anh. Anh coi tiểu Dụ còn ôm chồng kìa, không thèm nghía em một cái luôn. Bảo Bảo giận giận giận á. "
Cố Hàm cười ha hả, bế cậu lên ôn nhu nháy mắt với Cố Ngạo. Cuối cùng vợ cũng về với chồng hà, trốn đâu cho thoát. Vô tình Trang Dụ thấy, từ hạnh phúc mà chuyển sang tức đến đỏ lừ cả mặt.
" Hai anh em mấy người rõ ràng là có âm mưu nè. Muốn làm gì, thịt tụi em hả? Đừng có mơ. Anh Bảo, chúng ta đi chơi tiếp. Anh ở đây tí nữa là chuẩn bị liệt giường đó. Nghe em, hai người này rõ ràng đi theo mình lâu rồi vậy mà canh lúc này mới xuất hiện. Đáng ghét! "
" Ấy ấy, bà xã bớt nóng. Anh định để anh em em chơi vui vẻ thôi, tụi anh âm thầm đi theo bảo vệ chớ có làm gì đâu. Anh nãy mới đi quánh lộn với thằng ăn cướp mới tới chậm chớ bộ. Nãy anh bị đánh trúng bụng đau muốn chết luôn. Chắc ruột gan, phèo phổi bầm dập hết rồi. "
Cố Ngạo nói xạo không bao giờ biết ngượng là gì. Trang Dụ lại bị dụ, lo lắng vén áo anh lên xem.
" Đâu, anh bị đánh trúng chỗ nào. Giờ anh sao rồi, có thấy khó chịu chỗ nào không. Hay là em đưa anh đi bệnh viện, khám tổng quát cho chắc ăn. Nhanh nhanh theo em! "
" Không sao, không sao, lát vợ xoa xoa anh hết đau liền. Được bà xã lo lắng anh vui quá trời, giờ có bị đập thêm mấy cái cũng đáng. "
" Nói bậy! Ai đánh anh em đi đánh hắn. Dám đụng vô chồng của Trang Dụ là tự tìm đường chết. Thằng đó đâu, em lấy quần đội đầu hắn, cào nát mặt hắn. "
Trang Bảo bĩu bĩu môi, tay chỉ chỉ Trang Dụ:
" Đó đó.. Hàm Hàm thấy chưa, thấy chưa. Hồi nãy thì khóc la giờ chồng bị thương có miếng là thành ông la sát liền. "
" Vậy lỡ anh bị thương, Bảo Bảo có đi đánh tên kia không? "
" Đương nhiên là đánh hắn rụng nú luôn. Dám đánh Hàm Hàm ăn gan trời rồi. "
Trang Bảo khua tay múa chân còn ghê gớm hơn cả Trang Dụ. Nói ta mà mình không chịu nhìn lại mình gì hết a. Đời là vậy đó!
...............................:))
Nghiệp tụ vành môi đấy. Ha ha ha! Đừng nói bậy nha, dễ bị nghiệp quật lắm.
" Ăn ngon quá đi, chơi cũng vui nữa. Hay là mình trốn chồng 2 tháng đi, trốn một tháng đi chơi không có đã. Chồng ngày nào cũng thấy mặt dễ mau chán nhau lắm. Lâu lâu để chồng nhớ nhung mình xíu thì tình củm mới bền chặt. "
Ờ thì bền chặt, đương nhiên là chặt rồi, chặt đến nát bông luôn ấy chứ. Cậu lắc đầu, lấy giấy lau miệng giúp Trang Bảo.
" Đi lâu quá không có được đâu anh. Mình trốn đi thế này không chỉ một mình chồng lo không đâu. Với lại chúng ta đang bầu bì dễ gặp nguy hiểm lắm. Lỡ đâu có trộm cướp, bắt cóc thì tiêu đời nhà ma luôn í. "
Không biết kiếp trước Trang Dụ gây bao nhiêu cái gọi là nghiệp chướng để kiếp này bị nghiệp quật nặng nề không hồi kết thế này. Người ta nói miệng quạ là có thật đấy, nói vừa hết câu thì cậu bị một tên giật mất túi sách. Cậu hoảng hốt hô lên:
" Cướp, bố người ta có cướp. Cướp! Cướp! "
Hai anh em vội ôm mấy túi đồ đuổi theo, kem mới ăn một nửa làm rớt mất luôn. Cố Ngạo để Cố Hàm theo sau anh em Bảo - Dụ còn mình gọi đàn em đuổi theo chặn đầu tên cướp bị mù không biết sống chết kia. Bắt được tên cướp, lấy lại túi sách cho vợ, anh bóp tay răn rắc nhào tới đập hắn một trận bầm dập.
" Mày khốn kiếp dám cướp đồ của vợ ông. Ông đánh cho mày gãy răng. Bỏ tật cướp nghe con, cướp cũng phải biết tìm người nghen mạy. Tu tu không nỗi với mày mà. Tức chết đi được. "
Đánh thằng nhỏ mặt mũi không còn là người nữa, Cố Ngạo mới phủi phủi tay, chấp tay niệm phật.
" Nam mô a di đà phật. Cái này con chỉ đánh sương sương vừa giúp vợ vừa giúp cho nhận loại bớt đi một thằng cướp cho chết. Các người đem thằng này phơi nắng ba tiếng rồi thảy tới đồn cảnh sát cho anh. Đại ca đi tìm đại tẩu đây. "
Anh nhanh chống chạy đi tìm cậu, vợ anh chắc đang buồn lắm rồi.
Đuổi theo không nổi nữa, Trang Dụ ngồi chồm hổm xuống thở dốc, giọng nghẹn muốn khóc đến nơi:
" Làm... làm sao bây giờ? Tiền, thẻ, điện thoại em bỏ trong túi hết rồi a. Hai anh em mình biết sống sau đây. Chẳng lẽ trốn mới nửa ngày là phải mò đầu về. "
Trang Bảo hít hít mũi, ôm chầm lấy cậu khóc lớn:
" Hu hu, tiểu Dụ đừng khóc mà. Anh Bảo sợ lắm, hay... hay là chúng ta gọi điện cho Hàm Hàm đi. Điện thoại của anh Bảo còn nè. Hu hu! "
" Không cần gọi, bà xã, anh tới rồi đây. "
Nghe giọng nói quen thuộc, Trang Dụ ngước lên nhìn, nước mắt trực trào tuôn ra. Cố Ngạo đang đứng trước mặt cậu, tay cầm túi sách của cậu giống như ba năm trước cái ngày anh âm thầm đi theo, quan tâm, cho cậu thật nhiều hơi ấm vượt qua những đau đớn tột cùng. Cậu khóc lớn, nhào vào lòng anh.
" Ông xã... hu hu... Anh cuối cùng cũng đến rồi. Cám ơn anh! Hu hu... "
" Ngoan, bà xã đừng khóc ha. Anh thương, anh thương. Anh đã nói những lúc em cần anh sẽ xuất hiện mà. Nín nín. "
Trang Bảo bị bỏ rơi, nước mắt ngưng chảy ngơ ngơ ngác ngác ăn cầu lương ngập mặt. Ủa? Cái gì vậy? Em trai của tui đâu? Sao nó bỏ anh trai theo chồng rồi. Ủa ủa, nãy còn mạnh miệng không cần chồng mà. Ủa ủa? Vậy chồng của tui đâu sao chưa tới? Hàng ngàn câu hỏi vì sao hiện lên trong đầu Trang Bảo, cậu tủi thân, ngồi một đống nhìn mặt đường chăm chăm cho đỡ buồn. Cố Hàm buồn cười, từ sau ôm gọn lấy cậu.
" Bảo Bảo có phải đang nhớ anh không? "
" A a a! Hàm Hàm! Oa oa, ông xã của tui xuất hiện rồi nè. Oa oa, ông xã ơi tiểu Dụ mê chồng bỏ Bảo Bảo bơ vơ. Oa oa oa, nãy thằng cướp nó giật mất túi sách của tiểu Dụ... hu hu... Còn có kem... kem rất mất rồi... Hu hu. "
" Đấy đấy, anh nói rồi mà không chịu nghe. Em suốt ngày bỏ trốn không hà. Bên ngoài bao nhiêu nguy hiểm, em không biết anh sẽ rất lo lắng cho em sao. Bây giờ bỏ tật chưa? "
Trang Bảo gật đầu lia lịa, câu cổ Cố Hàm hôn hôn.
" Em bỏ tật rồi a. Hức hức, tự nhiên em mất lòng tin quá đi. Hu hu, mê trai bỏ anh em là có thật đó anh. Anh coi tiểu Dụ còn ôm chồng kìa, không thèm nghía em một cái luôn. Bảo Bảo giận giận giận á. "
Cố Hàm cười ha hả, bế cậu lên ôn nhu nháy mắt với Cố Ngạo. Cuối cùng vợ cũng về với chồng hà, trốn đâu cho thoát. Vô tình Trang Dụ thấy, từ hạnh phúc mà chuyển sang tức đến đỏ lừ cả mặt.
" Hai anh em mấy người rõ ràng là có âm mưu nè. Muốn làm gì, thịt tụi em hả? Đừng có mơ. Anh Bảo, chúng ta đi chơi tiếp. Anh ở đây tí nữa là chuẩn bị liệt giường đó. Nghe em, hai người này rõ ràng đi theo mình lâu rồi vậy mà canh lúc này mới xuất hiện. Đáng ghét! "
" Ấy ấy, bà xã bớt nóng. Anh định để anh em em chơi vui vẻ thôi, tụi anh âm thầm đi theo bảo vệ chớ có làm gì đâu. Anh nãy mới đi quánh lộn với thằng ăn cướp mới tới chậm chớ bộ. Nãy anh bị đánh trúng bụng đau muốn chết luôn. Chắc ruột gan, phèo phổi bầm dập hết rồi. "
Cố Ngạo nói xạo không bao giờ biết ngượng là gì. Trang Dụ lại bị dụ, lo lắng vén áo anh lên xem.
" Đâu, anh bị đánh trúng chỗ nào. Giờ anh sao rồi, có thấy khó chịu chỗ nào không. Hay là em đưa anh đi bệnh viện, khám tổng quát cho chắc ăn. Nhanh nhanh theo em! "
" Không sao, không sao, lát vợ xoa xoa anh hết đau liền. Được bà xã lo lắng anh vui quá trời, giờ có bị đập thêm mấy cái cũng đáng. "
" Nói bậy! Ai đánh anh em đi đánh hắn. Dám đụng vô chồng của Trang Dụ là tự tìm đường chết. Thằng đó đâu, em lấy quần đội đầu hắn, cào nát mặt hắn. "
Trang Bảo bĩu bĩu môi, tay chỉ chỉ Trang Dụ:
" Đó đó.. Hàm Hàm thấy chưa, thấy chưa. Hồi nãy thì khóc la giờ chồng bị thương có miếng là thành ông la sát liền. "
" Vậy lỡ anh bị thương, Bảo Bảo có đi đánh tên kia không? "
" Đương nhiên là đánh hắn rụng nú luôn. Dám đánh Hàm Hàm ăn gan trời rồi. "
Trang Bảo khua tay múa chân còn ghê gớm hơn cả Trang Dụ. Nói ta mà mình không chịu nhìn lại mình gì hết a. Đời là vậy đó!
...............................:))
Nghiệp tụ vành môi đấy. Ha ha ha! Đừng nói bậy nha, dễ bị nghiệp quật lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.