Hạnh Phúc Thật Sự Mong Manh?

Chương 25

Vũ Dương

24/05/2013

Bà Chi đến bệnh viện thăm nó, vừa bước vào phòng bệnh của nó bà đã giật mình hốt hoảng vì không thấy nó trên giuờng bệnh. Ở đây ngoài bà và Jack thì còn ai được phép thuyên chuyển nó đi chứ? Không lẽ con gái bà lại có chuyện gì? Có ai bắt nó đi sao? Bao nỗi lo lắng ập đến Bà vội chạy đi tìm y tá chăm sóc nó

- Thưa bà sau khi tiêm thuốc và truyền dịch cho cô ấy tôi ra ngoài như mọi khi, thật sự… - cô y tá trẻ sợ sệt nhìn bà

Bình thường bà rất từ tốn và hiền lành, nhưng bà đã bị đứa con gái này làm cho lo chết rồi,tính cũng muốn đổi luôn (đổi rồi chứ muốn gì nữa) hết lần này đến lần khác nó xảy ra chuyện, bà đã mất đứa con gái mình rứt ruột đẻ ra, ngay cả nó nếu cũng có chuyện bà không biết sống thế nào, dù nó có sống đời sống thực vật cũng được chỉ cần nhìn thấy nó bà đã mãn nguyện lắm rồi, người mẹ đau khổ này không muốn lần nữa người đầu bạc tiển kẻ đầu xanh. Bà giận dữ nhìn cô y tá đang run rẩy trước mình ( những người mẹ thật là đáng sợ khi có chuyện gì với con họ!) nói như hét trong mặt cô ta

- Cô nói như vậy nghe được à? Chúng tôi thuê cô chăm sóc con tôi vậy mà bây giờ nó bị ai đem đi, làm saomà mất tích cô lại nói không biết là sao hả?

- T.. ôi.. tôi…- cô y ta này thật sự là bị bà ấy doạ mà hồn xiêu phách lạc run rẩy đáng thương nhưng lại không một ai đứng ra nói giúp 1 lời

Một vài y tá và bác sĩ khác nhìn thấy cũng không dám nhảy vào biện hộ giúp cô, vì họ sợ chọc giận “sư tử bà bà” kia híc..

- Nếu con tôi có chuyện gì, thì đừng nói là cô, cả cái bệnh viện này cũng đừng hòng yên – bà nghiên răng nhìn khắp lượt dượm bước đi

- Đúng là chủ tịch của SM có khác, mỗi lời nói đều làm người khác sợ như vậy- một giọng nói chứa 1 chút mệt mỏi, nhưng pha sự tinh ngịch có ý trêu chọc

Bà Chi bị tiếng nói ấy làm cho đông cứng người, khó khăn lắm mới từ từ xoay người nhìn lại phía sau. Trong khi các y tá và bác sĩ cứ há hốc ngạc nhiên nhìn người vừa nói. Tiếng nói này bà cứ ngỡ cả đời này không thể nghe lại nữa

- C..o..n… - bà cứ lắp bắp không nên lời nhìn người đối diện trân trối

- Xin lỗi.. Mẹ! làm mẹ lo lắng cho con nhiều như vậy – nó nhìn bà đang rướm nước mắt, chỉ cần lay nhẹ thì những giọt nước mắt ấy sẽ lai láng

Ôm chằm lấy bà như để bà nhận thấy hơi ấm của nó như để bà tự kiểm định sự sống của nó. Phải là nó đã tỉnh lại, đúng hơn là nó đã quay lại để đối mặt với tất cả.

Nhìn bà tiều tuỵ đi không ít, nó thấy có lỗi và thật xót xa, nó đã hứa với Nhã Phương chăm sóc bà nhưng nó lại hết lần này đến lần khác làm bà lo lắng, khổ sợ vì nó. Nghĩ tới đó nó càng ôm chặt bà hơn

Cô y tá nhìn thấy nó cũng như thấy vị cứu tinh của mình, vui mừng chạy đi coi như thoát nạn, cũng không cản trở họ mẹ con vui vẻ.

Nó buông bà ra quay về phòng, bà có vẻ giận dỗi, nó phải năn nỉ miết bà mới nguôi.

- Mami iiiiiiiiiiiiiiiiiiiii - Bọ từ phía xa thấy nó liền chạy ào tới, anh bên cạnh cứ bước từng bước như nặng nề lắm tiến lại

Không phải anh không vui khi gặp nó, không phải anh không muốn ào tới ôm chằm lấy nó. Nhưng anh sợ đây chỉ là ảo tưởng do anh nhung nhớ mà sinh ra nếu anh ào đến chỉ sợ ảo ảnh đó biến mất.

phịch” do chạy vội quá Bọ vấp té, nó và anh hai hướng chạy vội đến bên bé

- Con có sao không? Sao không cẩn thận vậy hả – nó đỡ bé dậy, phủi người cho bé dù xót lòng nhưng vẫn nghiêm giọng trách

- Híc ma.. ma.. mami Bọ nhớ mami lắm hức hức.. mami ngủ hoài mà không chịu dậy hức huhu, Bọ tưởng mami giận Bọ mà không chịu dậy nữa - Bọ tức tưởi ôm chằm lấy nó vừa khóc vừa nói

- Con ngốc, sao mami giận con chứ? – nó ôm bé vào lòng an ủi, vỗ về

Lời chân thật của con trẻ làm người lớn như họ không kìm được lòng mà rơi nước mắt. Nó ôm chặt lấy Bọ, ngước mắt nhìn thấy anh đang nhìn nó đăm đăm cứ như anh sợ nếu chớp mắt nó sẽ biến mất

- Anh, em về rồi! – nó nhìn anh mỉm cười,chào hỏi như thể đã đi lau lắm xa lắm mới về.

Mà cũng đúng thôi, nó chính là đã đi một vòng lớn của quỷ môn quan mới về mà.



Anh cuối xuống vòng tay ôm cả nó và Bọ vào lòng để khắng định chắc chắn là nó thật sự chứ không phải ảo gáic của anh. Ở góc tường hành lang bệnh viện một người phụ nữ bế trên tay đứa trẻ khoảng hơn 1 tuổi. Nhìn họ xum vầy vui vẻ, mà nước mắt tuôn như mưa ôm đứa trẻ quay bước.

Sau khi được bác sĩ kiểm tra và thông báo là nó hoàn toàn bình phục, và sự tỉnh lại của nó giống như 1 phép màu hoặc giả là nó đã mở được nút thắt trong lòng mà tỉnh dậy, nó cũng làm thủ tục xuất viện để được về nhà. Trên đường về bà Chi tỏ ý muốn tất cả quay về Anh không ở lại “nơi không lành ” này nữa. Bọ rất vui mừng hưởng ứng còn nó và anh không nói gì. Anh cũng có ý giống bà Chi nhưng chưa kịp nói thì bà Chi đã quyết định, anh liếc thấy nó chau mày khó chịu, có vẻ nó còn vướng mắc…

Vừa về tới Phong Linh, nó lên phòng mình, lập tức gọi điện thoại cho ai đó nhưng chỉ nghe được “ thuê bao quý khách….”. Nó khó hiểu “đổi số rồi sao?

Anh và bà Chi vừa ngồi uống tách trà đã thấy nó chạy vội xuống dáng vẻ hấp tấp định đi đâu đó cả hai vội ngăn lại.

- Em / con mới xuất viện lại đi đâu

- Con có việc con đi sẽ về ngay – nó hấp tấp

- Anh đưa em đi mắt em không tốt lại thêm sức khoẻ..

- Nhưng…

Mặc kệ nó nó có ý từ chối anh kéo nó đi, lên xe cũng không hỏi nó muốn đi đâu mà một mạch chở nó đi. Nó kế bên lo lắng khó hiểu “kéttttttt” anh dừng xe trước cửa LTF. Nó sững người nhìn anh làm sao anh biết nó muốn gặphắn mà đưa nó đến đây, làm sao anh lại.. nhìn qua anh nó thấy gương mặt không chút biểu tình gì càng cảm thấy đau lòng. Nó đã quá ích kỉ quá nhẫn tâm rồi, sao cứ hết lần này tới khác làm tổn thương anh, nhưng nó… nó không thể từ bỏ người đó không thể để bản thân phải hối hận lần nữa, nó đành làm kẻ xấu xa lần nữa với anh

- Em còn không vào gặp anh ta đi – anh thấy nó ngơ người lên tiếng nhắc

- Anh .. em… - nó ái ngại không dám nhìn thằng anh

- Không sao, đi đi – anh nhìn nó dịu dàng nói

Anh càng ân cần càng dịu dàng nó càng cảm thấy bản thân thật tội tệ, mở cửa xe nó vụt chạy đi như trốn tránh sự dịu dàng của anh dành cho nó.

Anh thở dài nhìn theo bóng nó “đi đi, đi biết sự thật nghe chính anh ta nói có lẽ sẽ đáng tin hơn người khác nói, anh ở đây chờ em quay lại

- Tôi muốn gặp tổng giám đốc – nó thở gấp nói

- Nhưng cô có…

Nó giống như nói cho có lệ, rồi lại vụt chạy đi nữa, không thèm nghe thư kí nói gi hết. Nó có cảm giác nếu chậm lại 1s thôi hắn cũng sẽ bóc hơi mất .., mắt nó lại cứ hoa lên..

- A đau quá! – nó đâm sầm vào ai đó

- Đi đứng kiểu… - người bị nó đụng phải quát lại

Nhưng vừa nhìn thấy nó người đó như bị tuột lưỡi

- Cô .. cô..

- Hải Phong, hay quá Gia Tùng đâu tôi muốn gặp anh ấy, tôi…- nó vui mừng như bắt được vàng

- Cô thôi đi - Hải Phong giận dữ quát vào mặt nó

- Tôi… - nó lúc này trông thật tội, Hải Phong nhìn thấy cũng thấy mủi lòng nhưng nghĩ tới những gì nó gây ra cho hắn, cậu lửa giận bốc lên



- Đi theo tôi - Hải Phong nghiến răng kéo nó đi một cách thô bạo, không quan tâm việc nó là bệnh nhân vừa tỉnh dậy

Nó trong lòng hốt hoảng, dù có muốn cho nó gặp hắn Hải Phong cũng đâu cần phải nóng lòng kéo nó đi như vậy “mà khoan đã hình như mình đang bị kéo ra ngoài thì phải”

- Nè Hải Phong, anh anh..

- Cô buông tha cho Gia Tùng đi - Hải Phong hất tay nó ra nhìn nó lạnh lùng ( hix người ta là chị vợ anh đó Hải Phong)

- Ý anh là sao? – nó ngây ngô

- Cô làm khổ cậu ấy nhiều rồi, buông tay đi, cậu ấy sắp kết hôn với em gái của tôi, họ đang bên nhau để chuẩn bị lễ cưới, cô đừng phá đám nữa

- Không .. không thể nào đâu, anh ấy không thể nhanh chong thay lòng như vậy được, anh gạt tôi… anh gạt tôi – nó lắc đầu gương mặt biểu tỉnh không tin tưởng, sắc mặt tái nhợt

- Tại sao cô được mà cậu ấy lại không? - Hải Phong tức giận - tin tức đã tràn trên mặt báo, không tới lượt cô không tin, nếu cô dám tướt đi hạnh phúc của cậu ấy lần nữa dù có là chị gái của Thanh tôi cũng không tha đâu

Hải Phong đưa tay bóp mạnh cổ nó ra vẻ đe doạ, anh mắt sắc lửa..

- Phong! Anh làm gì vậy?

Du Thanh không biết từ đâu chạy tới thấy "chồng mình đang ức hiếp chị gái của mình" đùng đùng giận dữ chạy tới

- Thanh đừng chạy, cận thận thai nhi - Hải Phong bị gọi bất ngờ lập tức buông nó ra đến đỡ cô

Cô đẩy cậu ra chạy đến bên nó, ôm lấy nó dang ngồi bệt dưới đất khóc nức nở

- Chị chị tỉnh rồi, tốt tốt quá rồi, em đã rất lo..hức hức

- Thanh ..nói cho chị biết, Gia Tùng.. Gia Tùng anh ấy.. không… không có đúng không

- Chị ? chuyện này chuyện này..

- Mau nói đi – nó như hét vào mặt cô

- Là thật, khoảng 20 ngày nữa anh ấy sẽ kết hôn với Hạ Quỳnh Hải Đăng – cô không nhìn nó mà nói

- Em gạt chị… em gạt chị… sao cả em cũng gạt chị huhuhu… - nó ôm lấy cô đau lòng mà lay, nước mắt như đê vỡ mà tuôn trào, khóc như chưa từng được khóc

Sao khi nó quyết định bỏ hết về bên hắn thì hắn lại buông tay mà đến với người khác, hắn đã luôn chờ nó, chờ nó lâu như vậy, tại sao chỉ 1 chút nữa thôi hắn lại không kiên nhẫn hơn,

- TẠI SAO?????????????

Nhìn nó như vậy cô thật đau lòng, cô không biết phải an ủi thế nào? Sao người chị này của cô cứ mãi khổ như vậy, sao hạnh phúc cứ như muốn chơi trốn tìm với nó. Hải Phong không đành lòng nhìn mà quay đi hướng khác, cậu không thể để bản thân động lòng, vì hắn vì nhỏ cậu không thể, “là do cô tạo ra thì cô phải chịu hậu quả

- Chị ..chị à! Quên đi, quên đi, anh ấy đã chọn lựa như vậy rồi..hức hức.. em sẽ ở cạnh chị, khóc đi khóc 1 lần rồi quên chị nha.

Cô ôm chặt nó vào lòng, như muốn dùng chính hơi ấm của mình sưởi ấm trái tim tan nát lạnh dần của nó. Nó như cái xác không hồn trong vòng tay cô. cảm giác của nó bây giờ là ĐAU chỉ duy nhất cảm giác đó thôi, đau thấu tâm…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hạnh Phúc Thật Sự Mong Manh?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook