Chương 26
Vũ Dương
24/05/2013
Cô dìu nó đứng dậy nhìn sang chồng mình ánh mắt không mấy thiện cảm
- Anh đi lo cho em gái mình, chị gái tôi tôi sẽ tự lo
Nói rồi cô dìu “cái xác không hồn” là nó đi, Hải Phong hoảng hốt vội chạy theo giữ lấy tay cô
- Em muốn đi đâu?
- Về nhà ba mẹ tôi, tôi muốn đưa chị ấy về đó, không làm khó anh tôi sẽ gọi điện xin ba mẹ (ba mẹ chồng ấy) về nhà tôi chơi vài ngày
Nhìn cô lạnh lùng thế này cậu thật không quen, mà tại sao chuyện của họ lại khiến vợ chồng cậu đang êm ấm phải trở mặt không thèm nhìn lấy nhau? “ haiz Lâm Khánh Đồng cô đúng là sao chổi mà” cậu bực tức nhìn theo bóng hai người họ.
Cô vừa dìu nó ra tới cửa thì anh đã chạy đến bên cạnh
- Cô ấy…
- Chị ấy không sao, chỉ bị sock chút thôi
- Lên xe đi
Anh mở cửa xe cùng cô dìu nó lên xe, nó không nói cũng chẳng rằng, nhìn nó anh càng đau lòng. Anh đã đoán đuợc nếu biết tin hắn kết hôn với người khác nó sẽ sock và đau khổ lắm nhưng không nghĩ rằng nó sẽ thê thảm tới mức này, nếu biết như vậy anh nguyện rằng mình sẽ không hằng đêm cầu xin với chúa cho nó tỉnh dậy. Nếu nó cứ ngủ như thế có lẽ sẽ không đau đớn thế này “Nguyên Gia Tùng, tại sao lần nào cũng là anh? Sao mọi cảm xúc của cô ấy đều liên quan tới anh?” anh nghiến chặt răng, tay xiết mạnh vô lăng
- Jack này..? – cô lên tiếng cắt dòng suy nghĩ của anh
- Chuyện gì thế?
- Em muốn đưa chị ấy về nhà em vài ngày thôi, nếu chị ấy về nhà trong tình trạng này sẽ làm bác gái lo lắng lắm, em sẽ ở bên cạnh an ủi và trông chừng chị ấy
- Chuyện này..?
Anh liếc nhìn nó phía sau, người cứ ngơ ngơ ra nếu về với tình trạng nàychắc là bà Chi sẽ truy hỏi tận gốc ngọn và….
Cô vẫn chăm chú nhìn phản ứng của anh, khi thấy anh gật đầu cô mỉm cười nhẹ nhõm.
- Cảm ơn anh!
Anh đưa nó và cô về tới nhà cô thấy sự chăm sóc của bà Vương và cô dành cho nó cũng phần nào an tâm ra về, không quên dặn cô nếu có việc gì thì phải gọi cho anh dù là lúc nào.
Cô cho nó uống môt viên thuốc an thần cho dễ ngủ, bà Vương và ông Vương lo lắng nhìn nó rồi nhìn cô như chờ một câu trả lời, một sự giải thích..
Ông Vương ngồi trên xe lăn nhìn nó thật lâu khi nó ngủ, ngay cả khi ngủ mà con gái ông cũng nhăn nhó đau khổ. Ánh mắt ông u sầu thấy rõ, các nếp nhăn trên trán của ông cũng nhiều hơn “đứa con gái đáng thương của ta, là người cha này không tốt nên mới khiến con chịu nhiều đau khổ ông trời ơi là tôi gây nghiệt xin hãy trừng phạt tôi đừng làm con bé đau khổ nữa” ông khóc như đứa trẻ khi thấy nó như vậy, ông chưa từng đối với nó đúng nghĩa người cha, bây giờ có muốn ôm nó vào lòng an ủi như bao nhiêu người cha khác sao cũng khó như vậy.
- Ngọc Mai, sao em không phù hộ cho con bé…
Cô ở bên ngoài thấy cha như thế cũng không cầm được nước mắt, tại sao cô may mắn hạnh phúc bao nhiêu thì người chị này của cô lại đau khổ bấy nhiêu. Có phải là chính cô đã gìanh mất tất cả của chị mình?
Một đêm mất ngủ cho tất cả trừ nó ( nguyên nhân thì ai cũng biết rồi đó)
….
Sáng hôm sau nó dậy và mặc vào bộ váy đã được cô để sẵn, là bộ váy rũ mềm màu trắng tinh khôi, tay dài, chân váy màu hồng phớt rất nhạt dài chưa tới gối, thêm đôi giày bupbe cũng màu trắng nốt. Nhìn nó rất xinh, dậm một chút má hồng cho bớt nhợt nhạt cho bản thân tự tin hơn. Nó muốn lần nữa nghe câu trả lời nhưng là từ chính hắn không phải bất kì ai khác, lần này nó đã chuẩn bị tinh thần rồi. Sẽ không để bản thân quỵ ngã nữa, không muốn những người thân yêu của nó phải lo lắng vì nó.
Cô và vợ chồng ông Vương nhìn nó có phần tươi tắn hơn trong lòng mừng thầm vì nghĩ nó đã nghĩ thông rồi.
- Chị định đi đâu hả?
- Chị có việc muốn ra ngoài một chút
- Em đi cùng chị
- Phải đó để Thanh đi với con.. – ôn Vương dè dặt đề nghị
- Chị không sao, em đang mang thai đừng có suốt ngày chạy theo chị, yên tâm đi – nó nhìn cô kiên nghị đáp
Cô không thể lay chuyển được ý định của nó, đành dặn nó cẩn thận rồi để nó đi, nó bắt taxi chứ không chịu để tài xế chở đi.
Nó hít một hơi thật sâu, đưa tay bấm chuông cửa, dù đã cố gắng không được hồi hợp hay run rẩy nhưng sao tay nó vẫn không nghe lời , phải nắm thả mấy lần nó mới đủ bình tĩnh. Vì nơi nó đang đứng là biệt thự nhà họ Nguyên, là nơi mà nó đã ở một khoảng thời gian, tuy không dài nhưng với nó nơi đây quá nhiều kỉ niệm ngọt ngào với hắn.
- Chào cô, cô tìm ai ạ? - một cô hầu gái trẻ, chắc là mới vào làm vì nó không thấy cô ta trước đây
- Tôi muốn gặp …
- Là ai thế tiểu Huệ - tiếng một người đàn ông có tuổi hỏi cô gái, vừa hỏi vừa bước tới
- Dạ…
- Chú – nó cất tiếng gọi quản gia
- Thiếu… thiếu.. – quản gia nheo mắt nhìn nó vì tuổi đã cao mắt kém đi nhiều, khi nhận ra là nó ông cứ lắp ba lắp bắp nhìn nó, ông từng rất yêu mến nó, kể cả lúc này nhưng…
- Cháu muốn gặp anh ấy
Quản gia giương đôi mắt buồn nhìn nó, rồi lại nhìn đồng hồ trên tay mà vẫn không trả lời nó. Ông thở dài rồi mở cổng cho nó vào, ông thật là không biết phải làm sao với tình huống này, đành để người lớn nhất trong nhà này xử lí .
Nó theo ông vào nhà, mọi thứ vẫn như cũ không có gì thay đổi làm cho nó cảm thấy hình như mới hôm qua thôi nó còn ở đây.
Bước vào phòng khách người nó gặp không phải là hắn ( nó nghĩ hôm nay chủ nhật hắn sẽ ở nhà ) mà là
- Bà.. Không Nguyên lão phu nhân
- Là con sao? Ta đã luôn chờ con quay lại – tuy bà của hắn đã cao tuổi nhưng vẫn còn rất minh mẩn
- Nguyên..
- Từ lúc nào con lại khách sáo với ta? - bà mặt giận nhìn nó
- Con xin.. xin lỗi bà – nó chạy tới quỳ bên chân bà ôm lấy chân bà khóc nấc
- Con ngoan, sao tới lúc này con mới quay lại, ta và Gia Tùng luôn chờ con, sao con lại…
Bà cũng ôm lấy nó, tay vỗ trên lưng nó, bà tuy già nhưng vẫn có thể nhìn rõ được tâm tư của nó và hắn. Nhưng mọi việc trớ trêu thế này,bà thương cho hắn và nó nhưng bà phải làm sao mới gíup được cả hai?
Bà và nó nói rất nhiều chuyện nhưng hầu như đều liên quan tới hắn, bà cũng nói cho nó biết vì sao hắn phải lấy người con gái hắn không yêu. Nghe xong nó như chết lặng đi, người con gái đó vì hắn mà gần như mất đi đôi chân, vì hắn mà mạng cũng chẳng cần. Còn nó nó đã làm được gì hay chỉ toàn mang đau khổ cho hắn, so với cô ấy nó chả là gì cả, nó không cò tư cách giành lại hắn, thật sự nó nên bỏ cuộc sao? Nên từ bỏ hạnh phúc này, có lẽ vậy, nó và hắn không thể nào làm ngơ trước nỗi đau khổ của người khác để bước đến hạnh phúc.
- Bà ơi, con hiểu rồi, anh ấy là đàn ông điều anh ấy làm là nên, con không níu kéo nữa, con chuẩn bị về Anh với gia đình, bà gửi lời chúc mừng của con đến anh ấy giúp con – nó lau khô nước mắt nhìn bà
- Con ngoan, kiếp này hai con không duyên phận, kiếp sau nếu có gặp được nhau thì hãy quý trọng nhau, đừng đánh mất nhau nữa – bà xót xa nhìn nó
Đứng dậy cúi chào bà , nó bước ra về mà lòng trịu nặng nhớ về hắn, liệu hắn có vui vẻ không? cuộc sống hôn nhân của hắn sẽ hạnh phúc không? “anh à, hay quên.. và yêu cô ấy nha anh, hãy sống hạnh phúc, xin lỗi..” nó cũng phải tập quên hắn, có như thế cả hai mới có thể hết lòng với người bên cạnh.
Từ bỏ! nó đã quyết định từ bỏ, vậy câu chuyện của nó và hắn có phải đã chấm dứt, có phải cả hai đã không còn đường quay lại?????????????
- Anh đi lo cho em gái mình, chị gái tôi tôi sẽ tự lo
Nói rồi cô dìu “cái xác không hồn” là nó đi, Hải Phong hoảng hốt vội chạy theo giữ lấy tay cô
- Em muốn đi đâu?
- Về nhà ba mẹ tôi, tôi muốn đưa chị ấy về đó, không làm khó anh tôi sẽ gọi điện xin ba mẹ (ba mẹ chồng ấy) về nhà tôi chơi vài ngày
Nhìn cô lạnh lùng thế này cậu thật không quen, mà tại sao chuyện của họ lại khiến vợ chồng cậu đang êm ấm phải trở mặt không thèm nhìn lấy nhau? “ haiz Lâm Khánh Đồng cô đúng là sao chổi mà” cậu bực tức nhìn theo bóng hai người họ.
Cô vừa dìu nó ra tới cửa thì anh đã chạy đến bên cạnh
- Cô ấy…
- Chị ấy không sao, chỉ bị sock chút thôi
- Lên xe đi
Anh mở cửa xe cùng cô dìu nó lên xe, nó không nói cũng chẳng rằng, nhìn nó anh càng đau lòng. Anh đã đoán đuợc nếu biết tin hắn kết hôn với người khác nó sẽ sock và đau khổ lắm nhưng không nghĩ rằng nó sẽ thê thảm tới mức này, nếu biết như vậy anh nguyện rằng mình sẽ không hằng đêm cầu xin với chúa cho nó tỉnh dậy. Nếu nó cứ ngủ như thế có lẽ sẽ không đau đớn thế này “Nguyên Gia Tùng, tại sao lần nào cũng là anh? Sao mọi cảm xúc của cô ấy đều liên quan tới anh?” anh nghiến chặt răng, tay xiết mạnh vô lăng
- Jack này..? – cô lên tiếng cắt dòng suy nghĩ của anh
- Chuyện gì thế?
- Em muốn đưa chị ấy về nhà em vài ngày thôi, nếu chị ấy về nhà trong tình trạng này sẽ làm bác gái lo lắng lắm, em sẽ ở bên cạnh an ủi và trông chừng chị ấy
- Chuyện này..?
Anh liếc nhìn nó phía sau, người cứ ngơ ngơ ra nếu về với tình trạng nàychắc là bà Chi sẽ truy hỏi tận gốc ngọn và….
Cô vẫn chăm chú nhìn phản ứng của anh, khi thấy anh gật đầu cô mỉm cười nhẹ nhõm.
- Cảm ơn anh!
Anh đưa nó và cô về tới nhà cô thấy sự chăm sóc của bà Vương và cô dành cho nó cũng phần nào an tâm ra về, không quên dặn cô nếu có việc gì thì phải gọi cho anh dù là lúc nào.
Cô cho nó uống môt viên thuốc an thần cho dễ ngủ, bà Vương và ông Vương lo lắng nhìn nó rồi nhìn cô như chờ một câu trả lời, một sự giải thích..
Ông Vương ngồi trên xe lăn nhìn nó thật lâu khi nó ngủ, ngay cả khi ngủ mà con gái ông cũng nhăn nhó đau khổ. Ánh mắt ông u sầu thấy rõ, các nếp nhăn trên trán của ông cũng nhiều hơn “đứa con gái đáng thương của ta, là người cha này không tốt nên mới khiến con chịu nhiều đau khổ ông trời ơi là tôi gây nghiệt xin hãy trừng phạt tôi đừng làm con bé đau khổ nữa” ông khóc như đứa trẻ khi thấy nó như vậy, ông chưa từng đối với nó đúng nghĩa người cha, bây giờ có muốn ôm nó vào lòng an ủi như bao nhiêu người cha khác sao cũng khó như vậy.
- Ngọc Mai, sao em không phù hộ cho con bé…
Cô ở bên ngoài thấy cha như thế cũng không cầm được nước mắt, tại sao cô may mắn hạnh phúc bao nhiêu thì người chị này của cô lại đau khổ bấy nhiêu. Có phải là chính cô đã gìanh mất tất cả của chị mình?
Một đêm mất ngủ cho tất cả trừ nó ( nguyên nhân thì ai cũng biết rồi đó)
….
Sáng hôm sau nó dậy và mặc vào bộ váy đã được cô để sẵn, là bộ váy rũ mềm màu trắng tinh khôi, tay dài, chân váy màu hồng phớt rất nhạt dài chưa tới gối, thêm đôi giày bupbe cũng màu trắng nốt. Nhìn nó rất xinh, dậm một chút má hồng cho bớt nhợt nhạt cho bản thân tự tin hơn. Nó muốn lần nữa nghe câu trả lời nhưng là từ chính hắn không phải bất kì ai khác, lần này nó đã chuẩn bị tinh thần rồi. Sẽ không để bản thân quỵ ngã nữa, không muốn những người thân yêu của nó phải lo lắng vì nó.
Cô và vợ chồng ông Vương nhìn nó có phần tươi tắn hơn trong lòng mừng thầm vì nghĩ nó đã nghĩ thông rồi.
- Chị định đi đâu hả?
- Chị có việc muốn ra ngoài một chút
- Em đi cùng chị
- Phải đó để Thanh đi với con.. – ôn Vương dè dặt đề nghị
- Chị không sao, em đang mang thai đừng có suốt ngày chạy theo chị, yên tâm đi – nó nhìn cô kiên nghị đáp
Cô không thể lay chuyển được ý định của nó, đành dặn nó cẩn thận rồi để nó đi, nó bắt taxi chứ không chịu để tài xế chở đi.
Nó hít một hơi thật sâu, đưa tay bấm chuông cửa, dù đã cố gắng không được hồi hợp hay run rẩy nhưng sao tay nó vẫn không nghe lời , phải nắm thả mấy lần nó mới đủ bình tĩnh. Vì nơi nó đang đứng là biệt thự nhà họ Nguyên, là nơi mà nó đã ở một khoảng thời gian, tuy không dài nhưng với nó nơi đây quá nhiều kỉ niệm ngọt ngào với hắn.
- Chào cô, cô tìm ai ạ? - một cô hầu gái trẻ, chắc là mới vào làm vì nó không thấy cô ta trước đây
- Tôi muốn gặp …
- Là ai thế tiểu Huệ - tiếng một người đàn ông có tuổi hỏi cô gái, vừa hỏi vừa bước tới
- Dạ…
- Chú – nó cất tiếng gọi quản gia
- Thiếu… thiếu.. – quản gia nheo mắt nhìn nó vì tuổi đã cao mắt kém đi nhiều, khi nhận ra là nó ông cứ lắp ba lắp bắp nhìn nó, ông từng rất yêu mến nó, kể cả lúc này nhưng…
- Cháu muốn gặp anh ấy
Quản gia giương đôi mắt buồn nhìn nó, rồi lại nhìn đồng hồ trên tay mà vẫn không trả lời nó. Ông thở dài rồi mở cổng cho nó vào, ông thật là không biết phải làm sao với tình huống này, đành để người lớn nhất trong nhà này xử lí .
Nó theo ông vào nhà, mọi thứ vẫn như cũ không có gì thay đổi làm cho nó cảm thấy hình như mới hôm qua thôi nó còn ở đây.
Bước vào phòng khách người nó gặp không phải là hắn ( nó nghĩ hôm nay chủ nhật hắn sẽ ở nhà ) mà là
- Bà.. Không Nguyên lão phu nhân
- Là con sao? Ta đã luôn chờ con quay lại – tuy bà của hắn đã cao tuổi nhưng vẫn còn rất minh mẩn
- Nguyên..
- Từ lúc nào con lại khách sáo với ta? - bà mặt giận nhìn nó
- Con xin.. xin lỗi bà – nó chạy tới quỳ bên chân bà ôm lấy chân bà khóc nấc
- Con ngoan, sao tới lúc này con mới quay lại, ta và Gia Tùng luôn chờ con, sao con lại…
Bà cũng ôm lấy nó, tay vỗ trên lưng nó, bà tuy già nhưng vẫn có thể nhìn rõ được tâm tư của nó và hắn. Nhưng mọi việc trớ trêu thế này,bà thương cho hắn và nó nhưng bà phải làm sao mới gíup được cả hai?
Bà và nó nói rất nhiều chuyện nhưng hầu như đều liên quan tới hắn, bà cũng nói cho nó biết vì sao hắn phải lấy người con gái hắn không yêu. Nghe xong nó như chết lặng đi, người con gái đó vì hắn mà gần như mất đi đôi chân, vì hắn mà mạng cũng chẳng cần. Còn nó nó đã làm được gì hay chỉ toàn mang đau khổ cho hắn, so với cô ấy nó chả là gì cả, nó không cò tư cách giành lại hắn, thật sự nó nên bỏ cuộc sao? Nên từ bỏ hạnh phúc này, có lẽ vậy, nó và hắn không thể nào làm ngơ trước nỗi đau khổ của người khác để bước đến hạnh phúc.
- Bà ơi, con hiểu rồi, anh ấy là đàn ông điều anh ấy làm là nên, con không níu kéo nữa, con chuẩn bị về Anh với gia đình, bà gửi lời chúc mừng của con đến anh ấy giúp con – nó lau khô nước mắt nhìn bà
- Con ngoan, kiếp này hai con không duyên phận, kiếp sau nếu có gặp được nhau thì hãy quý trọng nhau, đừng đánh mất nhau nữa – bà xót xa nhìn nó
Đứng dậy cúi chào bà , nó bước ra về mà lòng trịu nặng nhớ về hắn, liệu hắn có vui vẻ không? cuộc sống hôn nhân của hắn sẽ hạnh phúc không? “anh à, hay quên.. và yêu cô ấy nha anh, hãy sống hạnh phúc, xin lỗi..” nó cũng phải tập quên hắn, có như thế cả hai mới có thể hết lòng với người bên cạnh.
Từ bỏ! nó đã quyết định từ bỏ, vậy câu chuyện của nó và hắn có phải đã chấm dứt, có phải cả hai đã không còn đường quay lại?????????????
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.